sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 236: Bọn Họ, Đã Trở Về

Dịch giả: Tinh Vặn

“Ta hy vọng các vị đang ngồi ở đây có thể không giữ lại chút gì ủng hộ ta, thống nhất hành động. Ta không hy vọng có thanh âm không đồng bộ xuất hiện. Muốn tấn công ma tộc thì tân Liên Minh nhất định phải có năng lực lãnh đạo mạnh mẽ. Chính vì thế mà không ai nhường bước. Kỵ Sĩ Thánh Điện đã suy yếu rồi, ta có tự tin dẫn dắt tân Liên Minh cùng ma tộc lần nữa phát động thánh chiến. Khi còn sống ta phải dẫn dắt Liên Minh, nhân loại đoạt lại mảnh đất thuộc về chúng ta!”

Lý Chính Trực giọng điệu rất bình thản nhưng tràn ngập uy nghiêm không để nghi ngờ. Nghe lời của y tuy có trưởng lão nhíu mày lộ mấy phần bất mãn, nhưng đa phần ánh mắt mọi người toát ra cuồng nhiệt. Địa vị của Ma Pháp Thánh Điện trong Liên Minh luôn xếp hạng hai, bị Kỵ Sĩ Thánh Điện áp chế đã quá lâu rồi. Mãi đến khi Lý Chính Trực, thiên tài ma pháp sư phong hệ xuất hiện thì tình huống mới dần chuyển biến tốt hơn. Bây giờ rốt cuộc là lúc phát động, sao họ không hưng phấn cho được?

“Lâm điện chủ.” Lý Chính Trực ngoái nhìn Lâm Thần cách mình không xa.

Lâm Thần gật đầu với ông, nói.

“Mọi thứ đã sắp xếp xong.

Lý Chính Trực mỉm cười, bảo.

“Tốt, vậy thì ta tuyên bố nhân tuyển tham gia Thánh Điện Đại Tái lần này.”

Không chỉ có Kỵ Sĩ Thánh Điện và Ma Pháp Thánh Điện mở hội nghị, mấy thánh điện khác cũng mở hội nghị cùng loại. Tân Liên Minh thành lập đã là nước tới chân, các lãnh đạo Lục Đại Thánh Điện hiện giờ cần làm nhất là tại tân Liên Minh xem coi thu được quyền lực cho thánh điện của mình lớn hay nhỏ.

Không khí trong hội nghị Chiến Sĩ Thánh Điện nhẹ nhàng hơn Ma Pháp Thánh Điện nhiều.

Khâu Vĩnh Hạo ngồi trên chủ vị, Chiến Sĩ Thánh Điện tổng cộng ba mươi mấy trưởng lão đều ngồi tại đây.

“Tốt, cứ quyết định như vậy đi. Lần này chúng ta dốc sức giúp Ma Pháp Thánh Điện giành chiến thắng. Điện chủ Lý Chính Trực đã hứa với chúng ta, sau khi tân Liên Minh thành lập thì Chiến Sĩ Thánh Điện sẽ chiếm địa vị quan trọng. Ta đã tuyên bố xong các loại sắp xếp, các vị trưởng lao còn có đề nghị hay ý kiến gì không? Lần này hội nghị là lần cuối cùng trước khi Thánh Điện Đại Tái bắt đầu. Nếu mọi người có ý kiến thì nhanh chóng nêu lên đi, nếu không thì coi như đã đồng ý thống nhất hành động.”

Chiến Sĩ Thánh Điện đã nhiều lần mở hội nghị như trên, nếu có ý kiến thì đã sớm đề ra rồi. Bây giờ Khâu Vĩnh Hạo quét chung quanh, các trưởng lão Chiến Sĩ Thánh Điện đều gật đầu biểu thị chấp nhận quyết định của ông.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một giọng nói đánh vỡ không khí hài hòa trong hội nghị.

“Tôi có ý kiến!”

Thanh âm xuất hiện rất đột ngột, có chút hư ảo. Ngay sau đó, bên cạnh điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện Khâu Vĩnh Hạo xuất hiện một luồng sáng bạc, một chiến sĩ toàn thân trùm giáp bạc bỗng nhiên xuất hiện.

Các trưởng lão Chiến Sĩ Thánh Điện có mặt đều ngây ra. Ai mà ngờ được ngay lúc Chiến Sĩ Thánh Điện tiến hành hội nghị cấp trưởng lão lại có người dám đến gây rối, còn sử dụng kỹ năng loại giống thuấn di.

Khâu Vĩnh Hạo cũng ngây ra, nhưng ông phản ứng rất nhanh. Ông khẳng định người đột nhiên xuất hiện không phải bất cứ trưởng lão nào trong Chiến Sĩ Thánh Điện. Hơn nữa vị trí đối phương xuất hiện là ngay bên cạnh mình, khiến ông có cảm giác nguy hiểm cực lớn. Gần như là phản xạ, tay trái Khâu Vĩnh Hạo vỗ ra ngoài đánh tới trước ngực chiến sĩ giáp bạc.

Tuyệt đối đừng xem thường một chưởng thoạt trông đơn giản này. Một chưởng đánh ra, không khi trong phạm vi một mét chớp mắt bị hút đi. Trong lòng bàn tay Khâu Vĩnh Hạo dường như có một hố đen, cưỡng ép hút chiến sĩ giáp bạc không có đường tránh né.

Làm cường giả cấp chín, năm đó khi Khâu Vĩnh Hạo lĩnh ngộ được kiếm ý Long Hạo Thần để lại thì thực lực đã có bước tiến dài. Bây giờ thi triển ra đã tới cảnh giới biến phức tạp thành đơn giản, trực tiếp.

Chiến sĩ giáp bạc không thèm né tránh. Đối mặt một chưởng Khâu Vĩnh Hạo đánh tới, y cũng đánh ra một trưởng. Bàn tay tỏa ánh sáng bạc dán vào tay trái Khâu Vĩnh Hạo.

Hai tay cùng va chạm, hình ảnh kỳ lạ xuất hiện. Người Khâu Vĩnh Hạo nhẹ giật, cái ghế dưới thân lướt ngang một mét. Chiến sĩ giáp bạc thì hai vai hơi run, lùi ra sau một bước.

Quái dị nhất là trình độ cỡ như bọn họ va chạm nhau nhưng lại không có chút linh lực nào tiết ra ngoài, cũng không có tiếng nổ kịch liệt. Đôi tay chạm nhau, dường như không có chuyện gì xảy ra cả.

Bỗng chốc các trưởng lão Chiến Sĩ Thánh Điện có mặt đều biến sắc mặt, lóe người lên bao vây chiến sĩ giáp bạc vào trong.

Chấn kinh nhiều nhất đương nhiên là Khâu Vĩnh Hạo. Không có linh lực tiết ra ngoài không phải ông làm mà đến từ năng lực của chiến sĩ giáp bạc. Thoạt trông đôi tay chạm nhau thì đối phương chịu thiệt nhiều hơn, nhưng đối phương còn kiềm chế tất cả linh lực, dùng lực lượng không gian thuộc tính thu lại, tu vi tổng thể chắc không kém ông mới đúng. Hơn nữa thông qua lần tiếp xúc này, ông có thể cảm giác ra đối phương không có ác ý.

Khâu Vĩnh Hạo nâng tay lên ngăn cản đám trưởng lão Chiến Sĩ Thánh Điện định ra tay. Ông đứng dậy, nghi hoặc nhìn chiến sĩ giáp bạc. Không biết vì sao, va chạm vừa rồi khiến ông có cảm giác rất quen thuộc.

“Ngươi là ai?” Khâu Vĩnh Hạo trầm giọng hỏi.

Chiến sĩ giáp bạc không lấy mũ xuống, chỉ yên lặng đứng đó không động đậy. Nhưng người sáng suốt đều thấy ra lỗ tai Khâu Vĩnh Hạo khẽ nhúc nhích, hiển nhiên đang nhận truyền âm từ chiến sĩ giáp bạc này.

Nghe truyền âm của khách không mời, vẻ mặt Khâu Vĩnh Hạo lộ rõ sự chấn kinh ngày càng nhiều. Ông đột nhiên vung tay lên, nói với các trưởng lão Chiến Sĩ Thánh Điện.

“Hội nghị tạm thời dừng tại đây, ta có việc cần bàn với chiến sĩ này. Mọi người đi về trước đi, việc này cần phải giữ kín bí mật.” Nói xong ông gật đầu với chiến sĩ giáp bạc, bước nhanh ra ngoài.

Chiến sĩ giáp bạc đột ngột xuất hiện khiến cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện chấn kinh. Từ giáp trụ thì có thể thấy ra y đích thực là một chiến sĩ. Đón đỡ một chiêu của Khâu Vĩnh Hạo tỏ ra chỉ hơi yếu thế, thêm vào năng lực không gian bỗng nhiên xuất hiện, thoáng chốc cao tầng Chiến Sĩ Thánh Điện nghĩ không ra bên trong thánh điện có chiến sĩ cường đại như vậy. Hơn nữa từ tiếng nói ngắt lời Khâu Vĩnh Hạo lúc trước thì có thể nghe ra đó chắc chắn là con gái.

Chiến sĩ giáp bạc đi theo Khâu Vĩnh Hạo tới một căn phòng bí mật của Chiến Sĩ Thánh Điện trong nội bộ Thánh Minh.

Khâu Vĩnh Hạo đóng cửa lại, một tầng sáng vàng khuếch tán từ người ông. Ánh sáng vàng ngưng tụ, tỏa ra màu vàng sắt thép, chớp mắt lan tỏa mỗi góc trong phòng. Dùng linh cương phong bế cảm giác bên ngoài với chỗ này, chỉ có cường giả cỡ như Khâu Vĩnh Hạo mới làm được như vậy.

“Nguyên Nguyên, thật sự là ngươi?” Khâu Vĩnh Hạo vừa phóng ra linh cương xong thì có chút sốt ruột hỏi.

Lấy xuống mũ giáp, chiến sĩ giáp bạc lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt kiên nghị và trầm ổn toát ra tia sáng chói mắt.

“Vương Nguyên Nguyên kính chào điện chủ.”

Không sai, người đột nhiên xuất hiện trong hội nghị Chiến Sĩ Thánh Điện, đánh gãy lời của Khâu Vĩnh Hạo chính là đã mất tích hơn bốn năm, Vương Nguyên Nguyên.

Tuy lúc trước Khâu Vĩnh Hạo thông qua truyền âm đã biết thân phận của Vương Nguyên Nguyên, nhưng khi chính mắt trông thấy khuôn mặt cô thì ông kiềm không được kích động đến cả người run run.

“Nguyên Nguyên, ngươi rốt cuộc trở về. Hơn bốn năm nay ngươi đã đi đâu!?”

Năm đó Vương Nguyên Nguyên theo đám Long Hạo Thần rời đi, Khâu Vĩnh Hạo từng khổ sở trong một thời gian dài. Không chỉ vì Vương Nguyên Nguyên là người thân cũng vì tâm tính và thiên phú cường đại của cô.

Trong lúc thánh chiến, Vương Nguyên Nguyên chỉ dựa vào lực lượng bản thân lấy được danh tiếng Huyết Tinh Nữ Chiến Thần. Dù là một ít cường giả cấp chín cống hiến trong thánh chiến cũng chưa chắc nhiều hơn cô. Trong Đông Nam quan, cái tên Huyết Tinh Nữ Chiến Thần từng vô cùng vang dội. Khâu Vĩnh Hạo đã quyết định bồi dưỡng cô, thậm chí là xem cô thành người nối nghiệp kế tiếp.

Có lẽ thiên phú của Vương Nguyên Nguyên không bằng Long Hạo Thần, nhưng Khâu Vĩnh Hạo xem trọng là tâm tình bất khuất vô cùng kiên định của cô, đó là điều dù là đàn ông cũng khó có được, lại xuất hiện trên người Vương Nguyên Nguyên.

Nhưng sau khi Long Hạo Thần đến Đông Nam quan thì Vương Nguyên Nguyên bất chấp tất cả đi theo hắn, hoàn toàn từ chối đề nghị Khâu Vĩnh Hạo âm thầm nêu ra. Sau đó thì không nghe thấy tin tức của cô nữa. Lại thêm Khâu Vĩnh Hạo từ nhiều chỗ hỏi thăm được mất tích không chỉ mình Vương Nguyên Nguyên, là tập thể Săn Ma Đoàn bọn họ. Chuyện này từng chấn động cao tầng Liên Minh Thánh Điện trong thời gian rất dài. Dù sao sự tồn tại của Long Hạo Thần rất đặc biệt. Minh chủ Dương Hạo Hàm cũng bởi vì chuyện này bị cao tầng mấy thánh điện khác buộc tội, trách ông không nên để Long Hạo Thần xây dựng lại Săn Ma Đoàn.

Không ngờ hơn bốn năm sau, Vương Nguyên Nguyên lại trở về. Hơn nữa thực lực của cô trong thời gian bốn năm ngắn ngủi đã trưởng thành đến mức độ này.

Cung kính hành lễ xong, đôi mắt đẹp của Vương Nguyên Nguyên tỏa ánh sáng chói lòa.

“Điện chủ, không chỉ có tôi trở về, đồng bạn của tôi cũng đều trở về.”

Khâu Vĩnh Hạo lại kinh ngạc.

“Ý ngươi là, đám Long Hạo Thần, đã…”

Vương Nguyên Nguyên gật đầu, nói.

“Đoàn trưởng để tôi chuyển lời với điện chủ, chúng tôi sẽ lấy thân phận Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu đơn độc tham gia Thánh Điện Đại Tái đợt này. Nếu chúng tôi có thể được đến thành tích nhất định, hy vọng có thể được ngài và Chiến Sĩ Thánh Điện ủng hộ.”

Khâu Vĩnh Hạo ngẩn ra.

“Ý ngươi là các ngươi muốn lấy thân phận Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu dự thi? Cái này…”

Vương Nguyên Nguyên nói.

“Theo quy tắc Thánh Điện Đại Tái, Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu là quần thể có cống hiến đặc biệt với Liên Minh, có tư cách tham gia đại tái, cũng có thể tính điểm. Nếu điểm cuối cùng ở ba thứ hạng đầu vậy thì có tư cách nêu ra một điều kiện mà Liên Minh có thể làm được.”

Khâu Vĩnh Hạo nhíu chặt mày, nói.

“Nguyên Nguyên, các ngươi rời đi lâu như vậy nay đột nhiên trở về, rồi lại muốn lập tức tham gia Thánh Điện Đại Tái, ngươi có biết hay không ý nghĩa lần Thánh Điện Đại Tái này không phải bình thường. Rốt cuộc Long Hạo Thần muốn làm cái gì?” Ông biết rất rõ, Long Hạo Thần mới là trung tâm chân chính Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi này.

Vương Nguyên Nguyên mỉm cười nói.

“Chính bởi vì Thánh Điện Đại Tái lần này ý nghĩa không bình thường cho nên chúng tôi mới muốn tham gia. Khâu điện chủ, ngài nguyện ý ủng hộ chúng tôi sao?”

Khâu Vĩnh Hạo trầm giọng nói.

“Nếu các ngươi tiến đến tham gia đại tái thì nên biết tất cả quy tắc. Dù các ngươi là Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, cũng không thể nguyên cả đoàn có thực lực làm ra cái gì, số điểm tiến vào ba hạng đầu càng là không thể. Tuy Long Hạo Thần có ân với Chiến Sĩ Thánh Điện nhưng lần này các ngươi làm bậy quá, ta không thể ủng hộ các ngươi, cũng sẽ không cho ra hứa hẹn gì. Ta đại biểu là Chiến Sĩ Thánh Điện.”

Mắt Vương Nguyên Nguyên chợt lóe.

“Vậy nếu như cuối cùng chúng tôi có thể được số điểm đứng đầu thì sao? Đứng trên Lục Đại Thánh Điện. Thế thì ngài có nguyện ý ủng hộ chúng tôi hay không?”

Thân thể Khâu Vĩnh Hạo chấn động. Từ lời của Vương Nguyên Nguyên ông nghe ra sự tự tin vô cùng. Lúc trước ông đã thử qua thực lực của cô, tuy chỉ tiếp xúc đơn giản nhưng có thể ra kết luận, tu vi của cô chắc đã đột phá đến cấp chín.

Nghĩ tới đây ông kiềm không được thầm chấn kinh. Đúng thế! Vương Nguyên Nguyên chỉ là chiến sĩ trong Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi mà tu vi đã tới cấp chín, vậy thì tu vi của Long Hạo Thần đã đạt đến mức nào? Hơn nữa họ còn từng phá hủy nhiều Trụ Ma Thần như vậy.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Khâu Vĩnh Hạo nhu hòa hơn chút.

“Nguyên Nguyên, rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Mục đích là gì?”

Vương Nguyên Nguyên nói.

“Điện chủ, mục đích của chúng tôi chỉ có một, đó là mang theo nhân loại công kích ma tộc.”

Khâu Vĩnh Hạo lại lắc đầu, nói.

“Sự việc quan trọng, ngươi đến quá đột ngột, ta không có cách nào trả lời ngươi.”

Vương Nguyên Nguyên gật đầu, nói.

“Vậy được rồi, tôi tin tưởng đoàn trưởng có năng lực thuyết phục ngài và cao tầng Lục Đại Thánh Điện khác. Ít nhất xem tình hình trước mắt, để đối kháng ma tộc thì thực lực là quan trọng nhất. Tôi đi trước đây, việc chúng tôi trở về xin người giữ bí mật giúp cho.”

Khâu Vĩnh Hạo nói.

“Nguyên Nguyên, tuyệt đối đừng xem thường Thánh Điện Đại Tái. Có lẽ thực lực của các ngươi có bước tiến dài, nhưng nội tình các đại thánh điện không phải đội Săn Ma Đoàn các ngươi có thể đối kháng.”

Vương Nguyên Nguyên mỉm cười nói.

“Tôi nghĩ ngài sẽ trông thấy niềm vui bất ngờ.”

Khâu Vĩnh Hạo cười khổ nói.

“Kỳ thật ta không muốn thấy bất ngờ này chút nào. Bởi vì như thế sẽ càng khiến ta khó xử. Tuy ta không tin các ngươi có thể thành công, nhưng nếu cuối cùng các ngươi thật sự đi tới một bước đó, ít nhất Chiến Sĩ Thánh Điện chúng ta sẽ giữ trung lập.”

Trong mắt Vương Nguyên Nguyên lộ ra tia kinh ngạc. Lần này cô đến, mục đích thật sự chỉ là chào hỏi với Khâu Vĩnh Hạo trước một tiếng, biểu đạt mình đã trở lại, cho ông ấn tượng khắc sâu trước khi bắt đầu Thánh Điện Đại Tái. Nhưng cô không ngờ Khâu Vĩnh Hạo nhưng lại nói ra hai chữ trung lập. Chiến Sĩ Thánh Điện là người ủng hộ Ma Pháp Thánh Điện, họ có thể giữ trung lập là rất quan trọng đối với kế hoạch của Long Hạo Thần.

Khâu Vĩnh Hạo làm điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện, ông để mắt Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đương nhiên không phải vì Long Hạo Thần từng có ân với Chiến Sĩ Thánh Điện. Có ân là một chuyện, lợi ích của thánh điện lại là chuyện khác. Sở dĩ ông nói trung lập là bởi vì thấy được tương lai của Quang Chi Thần Hi.

Năm nay Vương Nguyên Nguyên mới bao nhiêu tuổi? Chưa đến ba mươi. Chiến Sĩ Thánh Điện đã bao nhiêu lâu không xuất hiện cường giả cấp chín chưa tới ba mươi tuổi? Không chỉ là Chiến Sĩ Thánh Điện, cả Liên Minh đã bao lâu rồi không xuất hiện cấp chín ở tuổi này? Hơn nữa từ trong lời nói của Vương Nguyên Nguyên ông có thể nghe ra, trong Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi tuyệt đối không chỉ mình cô đạt được cấp chín. Họ có tự tin lấy thân phận Săn Ma Đoàn tham gia Thánh Điện Đại Tái, đã chứng minh rất nhiều vấn đề. Long Hạo Thần là thiên tài trong thiên tài đương thời, mất tích hơn bốn năm, ngày hôm nay họ đã trở lại. Dù là ưu thế về mặt thiên phú hay tuổi tác đều biểu thị tương lai họ chắc chắn sẽ trở thành trụ cột vững vàng trong Lục Đại Thánh Điện. Chiến Sĩ Thánh Điện chủ động thân thiện là vì ông phòng ngừa chu đáo, lo lắng tương lai.

Khâu Vĩnh Hạo không cảm thấy Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đơn độc dự thi có thể thu hoạch được gì trong Thánh Điện Đại Tái này, nếu đã thế thì bán một nhân tình có gì không được? Chính vì đắn đo nhiều phen xong ông mới hứa hẹn như thế với Vương Nguyên Nguyên.

……….

Lúc này trong phòng họp Thích Khách Thánh Điện tại Thánh Minh đang tiến hành tranh luận kịch liệt.

“Thánh Nguyệt điện chủ, ta không cho rằng lần này chúng ta vẫn phải dốc sức sủng hộ Kỵ Sĩ Thánh Điện. Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra Kỵ Sĩ Thánh Điện đã đi hướng suy tàn rồi sao?” Người lên tiếng là một ông lão. Ông lão dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt già nua tràn đầy vết nhăn như vỏ quýt, hói đầu, nhìn sao cũng như đã gần đất xa trời, dường như một trận gió thổi đến có thể thổi bay lão đi. Nhưng lão lại có đôi mắt cực kỳ sắc bén, lạnh băng tựa chim ưng, bây giờ còn chất chứa mấy phần oán giận.

“Mười năm nay trong Kỵ Sĩ Thánh Điện không còn xuất hiện tân Thần Ấn kỵ sĩ nữa. Vốn trong ba Thần Ấn kỵ sĩ thì Dương Hạo Hàm bởi vì từng là minh chủ Liên Minh đợt trước, lần này không thể dự thi. Long Tinh Vũ căn bản không có tới. Chỉ bằng vào Long Thiên Ấn thì có thể làm được cái gì? Lần này Thánh Điện Đại Tái khác với trước kia, sẽ quyết định hướng đi tương lai của Liên Minh. Nếu chúng ta đứng sai phương hướng thì rất có thể sẽ dẫn đến thánh điện suy sụp, quyền lên tiếng trong tân Liên Minh sẽ giảm rất nhiều.”

“Tuy chúng ta sẽ không ủng hộ Ma Pháp Thánh Điện nhưng ít ra phải giữ trung lập, không thể giống như trước kia nữa.”

Đừng nhìn ông lão vóc dáng nhỏ gầy nhưng giọng nói như tiếng chuông vang, phát ra âm thanh khiến cả phòng họp đều nhẹ run.

Thánh Nguyệt ngồi ở ghế chủ vị, bây giờ mặt trầm như nước. Người nêu lên ý kiến phản đối đã không chỉ là một trưởng lão Thích Khách Thánh Điện. Tuy rằng ông là điện chủ Thích Khách Thánh Điện, nhưng quyền uy của các trưởng lão trong Thích Khách Thánh Điện lớn hơn thánh điện khác rất nhiều, đặc biệt là người phát ngôn trước mắt.

Thủ tịch trưởng lão Thích Khách Thánh Điện, Tiết Chí Thắng. Bàn về bối phận thì lão còn lớn hơn Thánh Nguyệt một bậc, chính là nhân vật đại biểu cường giả thế hệ trước của Thích Khách Thánh Điện. Thực lực mạnh mẽ số một trong Thích Khách Thánh Điện, là cấp chín bậc hai, gần với cường giả bậc ba. Nói rằng là trụ cột vững vàng của Thích Khách Thánh Điện cũng không quá đáng. Hơn nữa làm thủ tịch trưởng lão, có không ít người trong hội trưởng lão ủng hộ lão. Lúc này lão dùng từ ngữ kịch liệt biểu đạt suy nghĩ của mình, gây nên ảnh hưởng chuyển biến trong hội nghị lần này.

Cao tầng Thích Khách Thánh Điện thêm vào trưởng lão hội tổng cộng có bốn mươi mốt người. Nghe xong lời của Tiết Chí Thắng, có ít nhất một nửa người gật gù.

Một trưởng lão khác tiếp lời.

“Tiết lão nói đúng lắm. Trận thánh chiến hơn bốn năm trước chúng ta đã tổn thất rất lớn, Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng vậy. So sánh thì Ma Pháp Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện bởi vì tổn thất nhỏ nhất trong thánh chiến, phát triển vài năm sau chắc chắn khí thế mạnh mẽ trên hết. Lần này Thánh Điện Đại Tái ta không thấy Kỵ Sĩ Thánh Điện có thể bảo vệ ngôi vương, có lẽ giữ trung lập là sự lựa chọn tốt nhất.”

Mắt Thánh Nguyệt lóe tia sáng lạnh, trầm giọng nói.

“Các vị trưởng lão, ta hiểu ý của các ngươi. Các ngươi đều là vì tốt cho sự phát triển trong tương lai của Thích Khách Thánh Điện chúng ta. Nhưng các ngươi có từng suy nghĩ? Chúng ta và Kỵ Sĩ Thánh Điện đã kết minh bao nhiêu năm rồi? Nếu chỉ bởi vì hiện tại họ không đủ sức bảo vệ ngôi vương chúng ta liền từ bỏ kết minh, sau khi tân Liên Minh thành lập thì thánh điện khác sẽ nhìn chúng ta như thế? Chúng ta chẳng những mất đi một minh hữu cường đại, thậm chí còn bị thánh điện khác khinh thường.”

“Đổi cách nói khác đi. Thánh chiến hơn bốn năm trước, nếu không có Kỵ Sĩ Thánh Điện bỏ hết công sức giúp đỡ thì chúng ta có thể gắng gượng đến kết thúc thánh chiến sao? Kỵ Sĩ Thánh Điện vì giúp chúng ta thủ vệ Khu Ma quan, có bao nhiêu kỵ sĩ hồn lưu lại đầu tường rồi? Chẳng lẽ các ngươi muốn qua sông đoạn cầu ư? Ý ta đã quyết, mặc kệ lần này Kỵ Sĩ Thánh Điện cuối cùng có thể bảo vệ ngôi vương hay không, Thích Khách Thánh Điện chúng ta đều sẽ hết sức cố gắng ủng hộ họ. Cho dù cuối cùng Kỵ Sĩ Thánh Điện thất bại, ít nhất chúng ta còn có thể đoàn kết một lòng. Mục tiêu của chúng ta là ma tộc mà không phải nội loạn. Tin tưởng dù là ai cầm quyền tân Liên Minh này cũng sẽ không quá áp bách thánh điện khác.”

Lời nói tương tự không biết Thánh Nguyệt đã nói bao nhiêu lần trong hội nghị. Nhưng bên trong Thích Khách Thánh Điện vẫn không đạt thành ý kiến thống nhất. Thánh Điện Đại Tái sắp bắt đầu, lựa chọn và hướng đi của Thích Khách Thánh Điện không thể có chênh lệch. Hôm nay nhất định phải làm ra quyết đoán, nhưng tiếng phản đối vẫn rất lớn.

Trong Lục Đại Thánh Điện, có năng lực chưởng khống bản điện thấp nhất chỉ sợ sẽ là Thánh Nguyệt. Nguyên nhân là vì tính lịch sử. Dù sao lão sư của ông, điện chủ Thích Khách Thánh Điện đời trước đã qua đời nhiều năm, Tiết Chí Thắng lại từng là đối thủ cạnh tranh của lão sư ông. Năm đó hai người cạnh tranh rất kịch liệt, thực lực và thế lực cách biệt không bao nhiêu. Bây giờ Thánh Nguyệt mất đi lão sư ủng hộ, tại Thích Khách Thánh Điện dĩ nhiên sẽ không chiếm bao nhiêu ưu thế. Đây cũng là một trong những lý do tại sao năm đó ông nhẫn tâm để Thải Nhi dung hợp với Luân Hồi Linh Lô. Ông hy vọng có một ngày cháu gái quản lý Thích Khách Thánh Điện thì sẽ không giống như mình.

Thủ tịch trưởng lão Tiết Chí Thắng trầm giọng nói.

“Nếu ngươi đã khăng khăng cố chấp thì mọi người giơ tay biểu quyết đi. Làm điện chủ, một mình ngươi có thể chiếm ba phiếu, ta là thủ tịch trưởng lão có thể chiếm hai phiếu, thiểu số phục tùng đa số. Hôm nay phải nên có kết quả.”

Nghe lão nói vậy thì lòng Thánh Nguyệt trầm xuống. Ông hiểu rằng Tiết Chí Thắng dùng cách này tiến hành biểu quyết, nghĩa là lão có tin tưởng sẽ được đa số người ủng hộ. Một khi quyết nghị cuối cùng thành lập, cho dù ông có là điện chủ Thích Khách Thánh Điện cũng không thể biến đổi cái gì, hơn nữa quyền uy của ông sẽ bị đả kích lớn lao chưa từng có.

Việc đã đến nước này, Thánh Nguyệt không cách nào ngăn cản bỏ phiếu nữa. Bởi vì tức giận mà đôi tay ông bất giác siết chặt, mắt sáng ngời nhìn Tiết Chí Thắng ở đối diện.

Ánh mắt âm trầm của Tiết Chí Thắng không chút nào lùi bước. Tuy tuổi lão đã lớn nhưng lực ảnh hưởng của cường giả mạnh nhất Thích Khách Thánh Điện vẫn rất lớn.

Đang lúc không khí hội nghị cực kỳ căng thẳng, thậm chí có khả năng bùng phát xung đột thì trong phòng họp đột nhiên vang lên một thanh âm lạnh lẽo đến từ bốn phương tám hướng.

“Bò phiếu có tác dụng gì, nguyên nhân các người phản đối ủng hộ Kỵ Sĩ Thánh Điện chỉ có một, đó là Kỵ Sĩ Thánh Điện bây giờ nắm tay không đủ lớn, thực lực không đủ mạnh. Nếu đã thế thì quyết nghị của chúng ta cũng nên xuất phát từ thực lực. Ai mạnh nhất thì nghe người đó.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều cảm giác rõ ràng, nhiệt độ không khí nguyên phòng họp giảm thấp, không có sát khí nhưng có sát ý khủng bố không gì sánh kịp từ bốn phía ùa tới. Dù có mặt rất nhiều cường giả Thích Khách Thánh Điện, ít nhất một nửa đều là tu vi trên cấp chín, nhưng trước sát ý khủng khiếp này, mỗi người vẫn có cảm giác như rơi vào hầm băng.

“A?”

Dù là Thánh Nguyệt hay Tiết Chí Thắng đều rất kinh ngạc. Sát ý đột ngột này đến quá lặng lẽ. Thích Khách Thánh Điện am hiểu nhất là giết chóc, nhưng giờ phút này, họ bị bao phủ trong sát ý này đều thấy rung động. Người này tới đây từ lúc nào? Có mặt nhiều cường giả như vậy nhưng không một ai phát hiện ra. Hơn nữa sát ý này rõ ràng đã tới tầng lĩnh vực!

Trong Thích Khách Thánh Điện, cường giả cấp chín có gần hai mươi người, nhưng chân chính có được lĩnh vực chỉ có bốn ngươi mà thôi, trong đó bao gồm Thánh Nguyệt và Tiết Chí Thắng.

Chính vì họ có lĩnh vực nên hiểu về lĩnh vực cũng sâu sắc hơn. Sát ý lạnh lẽo đột ngột này ở cấp bậc thì trên hẳn lĩnh vực của họ, áp chế vô hình mới là khiến họ rung động nhất.

Một bóng đen lặng lẽ xuất hiện chính giữa phòng họp, phòng cao bảy mét, lúc này nàng ở vị trí gần đỉnh trần.

Vái dài màu đen bao trùm người nàng, tóc dài màu tím nhạt xõa sau lưng, chảy xuôi tới tận gót chân. Sát ý lạnh lẽo chính là phát ra từ người nàng.

Trong tay phải nắm một thanh lưỡi hãi màu đen bên trong tỏa ra ánh sáng huyễn lam, huyễn tử. Dù nàng chỉ bềnh bồng tại đó nhưng cho người cảm giác là trung tâm trời đất. Mỗi người đều cảm nhận được sát ý khủng bố từ nàng dường như đang nhằm vào mình. Không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì dù là Tiết Chí Thắng ở bên trong, không ai tự tin có thể chịu được một chiêu dốc hết sức của nàng.

Khuôn mặt tuyệt sắc hơi tái nhợt nhưng trong đôi mắt nàng lại sâu thăm thẳm. Trên người nàng từ từ toát ra từng tầng sáng trắng, vầng sáng không mạnh, nhưng màu trắng đơn giản lại cho người cảm giác cao quý không gì sánh kíp. Ánh sáng trắng chói lòa hơn là ở ngực nàng, một đoàn sáng trắng tràn ngập thánh khiết.

Nhưng khi nàng xuất hiện, Thánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy tầm mắt mình có chút mơ hồ, mắt ướt nước. Đôi tay nắm chặt bất giác thả lỏng, không thể kiềm chế cơ thể nhè nhẹ run.

Nàng trở lại rồi, nàng rốt cuộc trở lại.

“Thải Nhi…”

Nghe Thánh Nguyệt kêu gọi chứa âm rung, đám cao tầng Thích Khách Thánh Điện có mặt đều giật mình. Gần như mỗi người đều biết Thánh Nguyệt có một cháu gái kế thừa Luân Hồi kiếm. Nhưng người gặp mặt Thải Nhi thì không nhiều. Họ chỉ biết bốn năm trước Thải Nhi đã mất tích.

Giờ phút này Thải Nhi lại xuất hiện trước mặt mọi người, mang đến cho họ sự rung động mãnh liệt. Chẳng lẽ nói nàng thật sự nắm giữ uy lực Luân Hồi kiếm? Nhưng mà nàng mới bao nhiêu tuổi chứ! Hai mươi mấy tuổi mà thôi.

Ánh mắt sâu thẳm của Thải Nhi nhìn hướng Tiết Chí Thắng, nhàn nhạt nói.

“Trước khi biểu quyết, tôi lấy thân phận Luân Hồi Thánh Nữ khiêu chiến với Tiết trưởng lão. Nếu tôi thắng thì sẽ làm thủ tịch trưởng lão Thích Khách Thánh Điện, còn nếu người thắng…” Nói đến đây nàng tạm dừng một lát, bỗng nhoẻn miệng cười. Nụ cười kia khuynh quốc khuynh thành khiến tập thể ngơ ngác. “Người sẽ không thắng, cho nên không có nếu như. Tôi mang mọi người đi một nơi, cũng tiện cho Tiết trưởng lão thi triển.”

Nói rồi nàng nâng Lưỡi Hái Tử Thần vung ngang, một tầng sáng trắng trong suốt hóa thành màn sáng bao phủ mọi người vào trong. Ngay sau đó, chỉ thấy ánh sáng trắng trước ngực Thải Nhi tỏa sáng chòi lòa, ngay sau đó, bốn phía biến thành hư ảo.

Không gian xuyên qua, còn là mang nhiều người như vậy tiến hành xuyên không gian.

Ánh sáng trắng chợt lóe, ngay sau đó, toàn thể cao tầng Thích Khách Thánh Điện đã xuất hiện trong điện đường tỏa ra ánh sáng trắng nhạt. Bốn phía cho cảm giác hư ảo, linh lực nhu hòa dao động trong không khí. Sự tinh thuần đó là nguyên tố vô thuộc tính, không mãnh liệt nhưng đem đến cảm giác tràn ngập uy nghiêm.

Cao tầng Thích Khách Thánh Điện đều bị rung động. Thải Nhi đột nhiên trở về vốn đã khiến họ giật mình lắm rồi, mà bây giờ nàng biểu hiện ra vượt qua tri thức của họ. Họ thậm chí không biết Thải Nhi làm cách nào mà hoàn thành hình ảnh thần kỳ như vậy. Đây hiển nhiên đã không phải ở Thánh Ma đại lục, nhưng chỗ này là đâu? Chẳng lẽ tu vi của Thải Nhi lại đã tới trình độ mở ra một không gian khác sao?

Sắc mặt Tiết Chí Thắng trở nên khó coi, ánh mắt lão dính chặt vào Lưỡi Hái Tử Thần trong tay Thải Nhi. Những người tại đây chỉ mình ông nhận ra, Lưỡi Hái Tử Thần tỏa ánh sáng trắng chính là ánh sáng tịnh hóa, còn tinh thuần đến khiến người hoảng loạn.

Tiết Chí Thắng sớm nghe nói Thánh Nguyệt có một cháu gái là Luân Hồi Thánh Nữ, thiên phú dị bẩm, nội linh lực bẩm sinh vượt qua chín mươi. Nhưng trong mắt lão thì Thải Nhi còn quá trẻ, huống chi mất tích lâu như vậy. Nhưng lão không bao giờ ngờ được Thải Nhi lại trở về vào lúc này. Hơn nữa xem biểu tình của Thánh Nguyệt thì chính ông cũng không biết Thải Nhi sẽ xuất hiện tại đây.

Ánh mắt Thải Nhi lướt qua đám lãnh đạo Thích Khách Thánh Điện, bình thản nói.

“Tất cả bằng thực lực lên tiếng. Tôi sẽ khiêu chiến với các vị, ai nhận khiêu chiến, thua thì quyền biểu quyết của người đó thuộc về tôi. Không nhận khiêu chiến coi như bỏ quyền.”

Tiết Chí Thắng hừ lạnh một tiếng.

“Cô bé, ngươi có tư cách gì làm như vậy?”

Thải Nhi mỉm cười.

“Tôi là một phần tử của Thích Khách Thánh Điện, thực lực chính là tư cách của tôi. Theo quy tắc Thích Khách Thánh Điện, tu vi đạt đến cấp chín có thể tự động trở thành trưởng lão Thích Khách Thánh Điện. Nếu đã vậy thì tôi chính là một trong các trưởng lão thánh điện. Huống chi những điều này không quan trọng với tôi. Đây là thế giới của tôi, không có tôi cho phép thì các người không thể ra được. Không nhận đề nghị của tôi thì các ngươi cứ vĩnh viễn ở lại đây đi.”

“Ngươi…!” Tiết Chí Thắng nổi giận. Tuy Thải Nhi mặt tươi cười ăn nói nhỏ nhẹ, nhưng trong giọng nói chất chứa bá đạo khiến vị thủ tịch trưởng lão này tức suýt ói máu. Một con bé hơn hai mươi tuổi lại dám nói như thế với mình.

“Thánh Nguyệt, ngươi dạy dỗ cháu gái như vậy sao?” Tiết Chí Thắng chĩa đầu mâu sang Thánh Nguyệt.

Lúc này Thánh Nguyệt sớm không giống phía trước uất ức, cười nhạt nói.

“Thải Nhi là cháu gái của ta nhưng cũng là bảo vật Thích Khách Thánh Điện chúng ta. Chắc các vị đều nghe qua lúc ba tuổi Thải Nhi đã bắt đầu dung hợp Luân Hồi Linh Lô, được đến Luân Hồi kiếm thừa nhận. Nhưng các ngươi có từng biết vì dung hợp Luân Hồi Linh Lô, Thải Nhi trải qua bao nhiêu đau đớn vào thống khổ không? Lục cảm lần lượt mất đi, mới gần ba tuổi đã một mình trong hang động lạnh lẽo trôi qua năm rộng tháng dài. Tất cả chuyện này đều là vì Thích Khách Thánh Điện chúng ta biến mạnh hơn. Có lẽ tuổi con bé không lớn, nhưng theo ta thấy, con bé trả giá cho Thích Khách Thánh Điện không thua bất cứ người có mặt tại đây. Con bé đã mất tích hơn bốn năm, nay rốt cuộc trở về, cũng đã tới lúc ta lùi ra sau màn. Tiếp theo chúng ta biểu quyết không chỉ là thái độ của Thích Khách Thánh Điện tại Thánh Điện Đại Tái, cùng lúc đó, ta đề nghị do Thải Nhi thay ta đảm nhiệm vị trí điện chủ Thích Khách Thánh Điện. À, còn có một điều ta cứ quên tuyên bố với mọi người. Năm năm trước Thải Nhi đã từ Luân Hồi Thánh Nữ chính thức thức tỉnh, trở thành Thần Quyến Giả Tử Thần. Tin tưởng bây giờ con bé cũng đã hoàn thành tu vi Thần Quyến Giả. Thích Khách Thánh Điện đã tới lúc phải đoàn kết nhất trí.”

Lời của Thánh Nguyệt đem đến cảm giác trời long đất lở đối với một vài người.

Thần Quyến Giả Tử Thần, tiếp nhận địa vị điện chủ Thích Khách Thánh Điện? Điều này đối với Thích Khách Thánh Điện thật sự quá quan trọng.

Nhìn Lưỡi Hái Tử Thần trong tay Thải Nhi, số ít người biểu tình dần trầm tĩnh. Có lẽ các trưởng lão nơi đây, người ủng hộ Tiết Chí Thắng nhiều hơn Thánh Nguyệt nhiều. Nhưng điểm xuất phát của họ đều là nghĩ cho Thích Khách Thánh Điện.

Từ mười năm trước Thánh Nguyệt đã từng nói ra, khi Thải Nhi có thể chân chính khống chế Luân Hồi kiếm và tu vi đạt đến cấp chín thì sẽ truyền ngôi cho nàng. Lúc đó được mọi người đã nhất trí thông qua.

Đã từng có con trai Luân Hồi đưa Thích Khách Thánh Điện đến đỉnh Liên Minh. Tân Luân Hồi Thánh Nữ tại sao không thể làm được chứ? Lúc này Thải Nhi trở lại, rõ ràng tu vi của nàng đã đột phá cấp chín, thậm chí có được năng lực giống như lĩnh vực, và cả mở ra không gian khác, thật kỳ diệu. Người chân chính vì muốn tốt cho Thích Khách Thánh Điện đều biết nên lựa chọn thế nào.

Quan trọng nhất là, năm nay Thải Nhi mới chỉ hai mươi mấy tuổi! Một cường giả cấp chín hai mươi mấy tuổi, người thừa kế Luân Hồi kiếm, Thần Quyến Giả Tử Thần, đối với Thích Khách Thánh Điện có ý nghĩa như thế nào thì mọi người quá rõ ràng.

Dù Thải Nhi chỉ vừa mới đột phá cấp chín, nhưng nếu cho nàng thêm mười năm nữa thì sẽ ra sao? Mọi người đều biết thực lực của Lý Chính Trực, nhưng nội linh lực bẩm sinh của lão chỉ mới tám mươi mà thôi. Vẻn vẹn là sứ giả phong nguyên tố mà tu vi đã cường đại như thế, còn Thải Nhi nội linh lực bẩm sinh cao trên chín mươi, thậm chí có vô hạn khả năng gần với một trăm, hoàn thành thức tỉnh Thần Quyến Giả, mười năm sau sẽ trưởng thành đến mức độ nào? Đến lúc đó, Thích Khách Thánh Điện có lẽ không cần phụ thuộc vào ai nữa chăng? Nên là người ta dựa vào đây mới đúng.

Nghĩ đến những điều này, tâm tình các cao tầng Thích Khách Thánh Điện đều có biến đổi khác nhau.

Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx