sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 63: Chương 63

Đàm Chương Nguyệt một người đi kinh thành, Tiêu Dực vẫn như cũ mỗi ngày tuần tra một hồi nhà xưởng, sau đó toàn tâm toàn ý chăm sóc Diệp Khê. Bởi vì đường sá xa xôi cho nên Đàm Chương Nguyệt sau đi kinh thành chỉ gửi một phong thư về cho Tiêu Dực, trong thư nói rõ tất cả đều tốt, Tiêu Dực biết thế cũng yên tâm. Về phần Hoàng thượng ban thưởng cho cái gì, thời gian này có xảy ra chuyện gì hay không Tiêu Dực đều không biết. Mãi cho đến hai tháng sau Đàm Chương Nguyệt từ kinh thành trở về.

Không cần nói, ban thưởng cho tất nhiên là hoàng kim bạc trắng đều có, cũng không thiếu một ít đồ chơi kỳ lạ trong cung, làm cho An đại thúc, An Vụ và Diệp Khê đều xem không chớp mắt. Tiêu Dực cười ha ha khuyến khích Diệp Khê: “Thật tốt là chúng ta đã trở lại, Khê Nhi chạy nhanh chọn vài thứ mình thích đi, đợi lát nữa bị An ca ca chàng giành chọn trước lấy đi thì không còn nữa.”

An Vụ trừng mắt liếc cô một cái: “Ta còn muốn cướp đồ với Diệp ca nhi sao?”

Mấy người đều cười, Đàm Chương Nguyệt ho hai tiếng, nói: “Tiêu Dực, chuyện đó, ta có chuyện này muốn nói với ngươi.”

“Nói đi, chuyện gì?”

Đàm Chương Nguyệt thả người ôm lấy Tiêu Dực: “Ô…. Tiêu Dực, ta thật xin lỗi ngươi.”

Tiêu Dực bị hoảng sợ, thấy nàng ôm chặt mình như thế chỉ cảm thấy buồn cười, kéo mở tay nàng nói: “Ngươi nói đi, ngươi làm chuyện gì thật có lỗi với ta?”

“Ta gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng nói chúng ta làm ra cung tiễn này lợi nước lợi dân. Vì thế sẽ chỉ hôn gả cho một người Hoàng tử cho ta, ta đã nói, ta đã cưới phu. Sau đó Hoàng thượng liền cho ta một chức quan, để cho ta đảm nhiệm chức Ngự sử đại phu*; còn ban thưởng phủ đệ để cho ta ngoại trừ giám thị chế tạo cung tiễn còn muốn lưu động các nơi quân doanh dạy bắn cung.”

(*Ngự sử đại phu: chuyên can gián, kiểm soát các quan.)

Tiêu Dực mỉm cười gật đầu: “Thật là tốt nha Đàm Chương Nguyệt, dám lăn lộn làm quan. Ngươi là vị quan đầu tiên của thôn Thanh Dương chúng ta đó, thật tốt thật tốt, về sau cần phải che chở cho ta đó.”

An đại thúc và An Vụ cũng mở to mắt: “Ngươi làm quan?”

“Đúng vậy, ta làm quan.” Đàm Chương Nguyệt gật gật đầu, vừa khóc nói: “Thật xin lỗi nha Tiêu Dực, vốn là chức quan này hẳn là ngươi làm. Nhưng Hoàng thượng muốn ta phải chọn một giữa Hoàng tử và chức quan, ta chỉ có thể chọn làm quan.”

Tiêu Dực cười lớn chụp vai nàng: “Nói cái gì chứ, chúng ta không phải là tỷ muội ư? Hơn nữa, ta lại không muốn làm quan, cho nên ngươi không cần cảm thấy thật có lỗi với ta.”

Đàm Chương Nguyệt hoài nghi nhìn nàng: “Ngươi… ngươi nói sự thật? Ngươi không muốn làm quan? Nhưng ngươi trước kia nói rất muốn làm quan mà.”

“Ngươi cũng nói đó là trước kia, hiện tại ta thật sự không muốn làm quan.” Thấy nàng vẫn nghi ngờ mà nhìn mình, Tiêu Dực lại trịnh trọng nói: “Ngươi cũng biết những chuyện trước kia ta cũng không nhớ, nhưng ta thật sự không muốn làm quan, ta chỉ muốn cùng Khê Nhi ở thôn Thanh Dương trải qua những ngày tháng bình bình đạm đạm. Cho nên, ngươi thật sự không cần cảm thấy có lỗi với ta, hơn nữa, ngươi làm quan, ta thật vui mừng.” Tiêu Dực giúp nàng sửa cổ áo phía sau, cười nói: “Về sau chính là quan, cũng không thể ăn nói cư xử không suy nghĩ nữa.”

Loading...

Đàm Chương Nguyệt cũng không đếm xỉa Tiêu Dực lại mắng nàng ngốc, chỉ thấy cảm động ôm lấy nàng nói: “Tiêu Dực, ngươi thật tốt với ta, như vậy cũng không trách ta, ngươi có biết hay không trong lòng ta cảm thấy áy náy tự trách, phần vinh quang này rõ ràng nên là của ngươi.”

Tiêu Dực vỗ vỗ vai nàng: “Được rồi được rồi, ta thật không muốn làm quan, phần vinh quang này là ngươi tự mình cố gắng kiếm được; hơn nữa lén lút nói cho ngươi biết, ta cũng không hiếm lạ danh dự gì đó. Cho nên ngươi cũng đừng mãi nghĩ đến việc này, cũng đừng mãi ôm ta, ta là sở hữu đặc biệt của Khê Nhi, chỉ có thể để cho Khê Nhi nhà ta ôm.”

Diệp Khê cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng. Tiêu Dực lại còn hôn một cái thật to trên mặt hắn làm cho mặt hắn càng hồng thêm, chọc An đại thúc và An Vụ che miệng cười. Đàm Chương Nguyệt sửng sốt một hồi rồi cười ha ha vài tiếng, lại một biểu cảm không chịu nổi: “Tiêu Dực, loại chuyện này ngươi có thể về nhà lại làm hay không?”

Tiêu Dực một mặt đắc ý: “Ta hôn phu lang của ta cũng không phải không dám gặp người, sao vẫn phải về nhà?” Diệp Khê xấu hổ đến giấu mặt trong vào trong lòng cô, lại chọc ba người kia cười ha ha một hồi.

Cười xong, Đàm Chương Nguyệt lại thấm thấm cổ họng: “Tiêu Dực, chuyện đó, ta còn có một chuyện muốn nói với ngươi.”

Tiêu Dực cảm thấy Đàm Chương Nguyệt dây dưa kéo dài có chút buồn cười, nhưng cũng kiên nhẫn nói: “Nói đi, lại là chuyện thật có lỗi với ta hả?”

“Lần này không phải, là chuyện tốt, bất quá, ta cũng không biết đối với ngươi có tính là chuyện tốt hay không, cho nên ta không dám giúp ngươi quyết định.”

Tiêu Dực vô tình ôm lấy Diệp Khê ngồi vào một bên, thuận miệng nói: “Chuyện gì tốt? Nói ra nghe một chút.”

“Hoàng thượng hạ chỉ, đem Tam hoàng tử tứ hôn cho ngươi.”

!!! Sấm sét giữa trời quang, Tiêu Dực hơn một hồi mới hồi phục lại tinh thần, không xác định nói: “Ngươi… vừa mới nói cái gì?”

“Hoàng thượng hạ chỉ đem Tam hoàng tử tứ hôn cho ngươi.”

Tiêu Dực cọ đứng lên bổ nhào qua túm vạt áo của Đàm Chương Nguyệt: “Ngươi đang nói đùa phải không?”

Đàm Chương Nguyệt có chút bị bộ dáng của Tiêu Dực dọa sợ, vội la lên: “Sao ta có thể lấy loại chuyện này ra nói đùa chứ? Ngươi… ngươi đây là cao hứng hay là mất hứng?”

“Ngươi nhìn ta giống như bộ dáng cao hứng hả?” Tiêu Dực rống to: “Ngươi có từ chối hay không?”

Đàm Chương Nguyệt bị rống liên tục lui về sau: “Ta…. ta nào dám từ chối? Đó


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx