sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 79: Chương 79

“Quỷ?” Tiêu Dực nhíu mày, nửa đời trước cô là không tin có loại ma quỷ này. Bất quá từ sau khi cô xuyên việt, mặc dù cũng không có gặp qua ma quỷ gì nhưng là không phải không hề tin. Cô quay sang nhìn Diệp Khê cũng là một mặt hơi sợ tránh ở phía sau cô, xem ra những người này đều rất tin tưởng là có ma quỷ.

"Đúng vậy, thật là quỷ!” Một đám nữ nhân khẩn trương nói: “Hôm qua Trương Đại đi ăn tiệc cưới ở thôn lân cận, nửa đêm trở về thì nhìn thấy trước cửa thôn có một bóng người màu trắng. Trương Đại tưởng là người trong thôn nên hỏi câu là ai mà trễ như vậy còn chưa ngủ, kết quả ngài đoán thế nào?” Không đợi Tiêu Dực có phản ứng thì đại tỷ nói chuyện hai mắt có động tĩnh, kinh ngạc nói: “Bóng người kia bỗng nhiên biến mất!” Cuối cùng những lời này vừa nói ra thì mọi người ở đây ngoại trừ Tiêu Dực mặt mũi vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Đó không phải quỷ thì còn có thể là cái gì? Thôn trưởng, chúng ta có phải nên đi mời đại sư đến thu phục quỷ hay không?”

“Hử.... đây.... có thể là nhìn lầm rồi hay không?” Tiêu Dực suy nghĩ vẫn là cảm thấy có chút không thể tin. Mặc dù cô là xuyên việt đến nhưng loại ma quỷ này cô thật sự chưa thấy qua, cứ coi là xuyên việt trong nháy mắt cô cũng không cảm giác mình từng biến thành quỷ.

“Sẽ không sai, sẽ không sai!” Một nữ nhân đứng ra nói: “Thôn trưởng, hôm qua ta đi ăn tiệc cưới nhưng cũng không có uống say. Tửu lượng của ta rất tốt, uống năm ba cân đều tỉnh táo. Hôm qua ta thật sự thấy một bóng người màu trắng, còn kêu ‘ôi’ một tiếng, đúng rồi, là giọng nam nhân! Ôi, không biết là nam tử nhà ai đã chết......”

“Ta đã biết! Tháng trước Trương Lai Phúc không phải giết chết tiểu thị nàng mới cưới hay sao? Khẳng định là tiểu thị kia quay lại báo thù.”

“Ngươi nói như vậy, ta nhớ lại giọng nói kia thật giống như là tiểu thị kia, ai nha, cũng không phải thật sự là hắn trở lại chứ?”

“Nhà các nàng gây nhiều nghiệp chướng như vậy, tiểu thị kia muốn báo thù thì tìm nàng ta mà báo đi, nhưng đừng tìm tới những người khác trong thôn chúng ta.”

“Mà ta nghe nói quỷ đến trả thù, chỉ cần ở chung nhà với kẻ thù kia thì sẽ tìm đến tất cả.”

“Chúng ta cũng không ở chung nhà với Trương Lai Phúc kia.”

“Nhưng chúng ta lại ở chung một cái thôn đấy!”

“Đúng vậy, đúng vậy, phải làm sao bây giờ?”

Một đám nữ nhân líu ríu làm cho Tiêu Dực đau đầu. Thì ra thay đổi một thời gian và không gian thì câu ‘nữ nhân giống như con vịt’ vẫn còn tồn tại. Diệp Khê cũng gắt gao ở bên cạnh cô, tay ôm Tiêu Lục có chút run. Tiêu Dực trấn an vỗ vỗ vai hắn, dồn khí vào đan điền lớn tiếng áp chế tiếng của mọi người: “Mọi người an tâm một chút chớ ầm ĩ, đều hãy nghe ta nói.”

Mấy người phụ nhân đều ngậm miệng nhìn Tiêu Dực, Tiêu Dực vừa muốn mở đầu thì một tiếng trầm thấp vang lên: “Biểu tỷ.”

Tiêu Dực quay đầu trừng mắt nhìn: “Mặc?” Bọn họ không phải tối hôm qua đi rồi sao? Sao lúc này lại ở trong nhà?

“Biểu tỷ, ta có một bằng hữu là bán tiên*, biết bắt quỷ trừ ma, không bằng mời nàng đến xem.”

(*Bán tiên là tiếng chỉ hạng người tu luyện Đạo giáo, coi như đã tu được thành tiên một nửa.)

“Đúng đó thôn trưởng, ta thấy Mặc muội tử nói rất đúng, là nên mời bán tiên đến bắt quỷ.”

“Đúng đúng đúng, nhanh chóng bắt quỷ kia đi, cũng không thể để cho hắn hại hết thôn dân chúng ta.”

Việc cứ quyết định xuống như vậy, chờ mọi người đi rồi Tiêu Dực mới có cơ hội hỏi Mặc: “Các ngươi không phải tối hôm qua mới ra cửa sao? Còn có, ngươi cũng tin có quỷ hả?”

Mặc hơi hơi nghiêng đầu, trên mặt có một tia đỏ sậm nói: “Đêm qua hắn bị trật chân cho nên chúng ta đã trở lại.”

“Bị trật chân?” Tiêu Dực nhức đầu: “Chẳng lẽ......?” Chỉ chỉ phòng Phượng Nhược Liễu, ý không rõ mà hiểu rõ.

“Ừm.” Mặc gật đầu, lúc ấy Phượng Nhược Liễu mặc áo trắng, nàng mặc hắc y cho nên thôn dân chỉ nhìn thấy bóng người màu trắng: “Việc này để ta xử lý cho.”

Tiêu Dực than một tiếng ôm lấy Diệp Khê vào trong phòng. Diệp Khê còn đang không rõ chân tướng: “Thê chủ, cũng may Tiên tử ca ca và nàng ta đã trở lại, bằng không gặp được quỷ sẽ không tốt lắm.”

“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy. Bất quá Khê Nhi cũng đừng sợ, quỷ sẽ không tự dưng hại người. Khê Nhi là người tốt, quỷ sẽ không đến nhà chúng ta.”

“Nhưng mà… vẫn thật đáng sợ.” Quỷ đó, sau lưng Diệp Khê tóc gáy đều dựng thẳng lên, vội vàng nhích lại gần Tiêu Dực. Tiêu Dực không nhịn được nhíu mày, Phượng Nhược Liễu chết tiệt, xem xem đã hù dọa Khê Nhi rồi.

* * *

Qua hai ngày, Mặc quả nhiên mời đến một nữ nhân nghe nói là đệ tử của Mao Sơn* ở cửa thôn lập tế đàn bắt quỷ. Tiêu Dực vốn chuẩn bị mang theo Diệp Khê xem nhưng Diệp Khê thứ nhất nhát gan, thứ hai lo lắng cục cưng Lục nhi quá nhỏ sẽ bị âm khí của quỷ hại không muốn đi. Tiêu Dực đành phải tự mình đi – cô là thôn trưởng, chuyện bắt quỷ lớn như vậy cái có thể nào không lộ mặt chứ. Cũng may Phượng Nhược Liễu vì kế hoạch hoàn toàn tự do sau này cũng không chịu lộ diện ở trước nơi đông người. Vì vậy tự nguyện ở lại trong nhà với Diệp Khê, thuận tiện giúp ôm Tiêu Lục để cho nó nhìn y nhiều một chút, để cho Tiêu Lục sau này xinh đẹp giống vậy -- nói, đây là cái lý luận


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx