sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3: Cơ Ngực Doanh Trưởng Thật Không Tồi! (4)

Ông chủ trợn mắt há mồm nhìn hắn: "Quan quân đại nhân, cái này, cái này không phải tính như vậy đâu! Thái Hợp Kim nội giáp này chế tạo cần phải dùng hai gã công tượng thuần thục hết gần nửa năm, hơn nữa gân của Ma Nhận Xà nữa." Nội giáp này hắn yết giá cao đến 60 kim tê, tương đương với 20 năm quân lương của một gã binh sĩ bình thường.

Chu Duy Thanh mở to hai mắt, vẻ mặt thật thà nói: "Ông chủ, ngươi không phải nói Thái Hợp Kim 6 kim tệ 1 kg sao? Hơn nữa vừa rồi ngươi cũng nói không thu tiền công của ta. Ta mua thứ này tặng cho doanh trưởng, ngài sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Người kinh doanh phải giữ chữ tín chứ! Như vậy đi, nếu ngài muốn tăng giá ta cũng không có cách nào, chỉ là ta không đủ tiền đâu! Thôi thì để sau khi ta đưa cho doanh trưởng bảo nàng đến trả nốt, ngài xem được không? Doanh trưởng chúng ta là lương đống quốc gia! Vì an toàn của nàng, vài năm quân lương của ta cũng bỏ rồi, thật sự không có dư tiền." Vừa nói, tên tiện nhân này còn bày ra bộ dáng thực khó xử.

"Cái này, cái này..." Ông chủ kia vừa nghe nói đưa cho Thượng Quan Băng Nhi, nhất thời sắc mặt trở nên cổ quái, gặp phải Chu Duy Thanh thật sự hắn khóc không ra nước mắt, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Được rồi, được rồi. Nếu là cho tử tước đại nhân coi như ta chưa nói gì cả. Bất quá, quan quân đại nhân à, về sau nếu các ngươi cần chế tạo cái gì thì phải đến đây tìm ta nha!"

Chu Duy Thanh cười thầm trong lòng, không dám ở lâu: "Cám ơn! Mũ trùm đầu kia tối ta quay lại lấy, đúng rồi, bên ngoài mũ nhớ bao lại một tầng vải bạt, hình dạng nhất định phải giống như cái mũ của ta, nhiều nhất vành nón lớn hơn một chút thôi, như vậy phòng ngự có thể tốt hơn một chút." Bỏ lại những lời này, hắn mang theo nội giáp sung sướng bước đi.

Ra cửa rẽ vào một ngõ tối tăm vắng vẻ, hắn cởi áo khoác mình ra, mặt nội giáp Thái Hợp Kim vào. Mặt dù hơi lớn một chút nhưng gân Ma Nhận Xà co dãn tốt vô cùng, buộc vào sát người, mặc thêm quân phục bên ngoài chắc chắn không nhìn ra được.

"Thật sự là thứ tốt! Ai, đáng tiếc, Thái Hợp Kim không thể phụ gia Thiên Lực, càng không thể phụ gia thêm thuộc tính gì, nếu không lấy tính chất đặc biệt của nó, khẳng định là giá trên trời." Chu Duy Thanh khẽ cảm thán. Ưu điểm của Thái Hợp Kim rất nhiều, khuyết điểm cũng không ít, đó chính là không thể rót Thiên Lực vào và phụ gia thuộc tính, đặc điểm này làm nó không thể trở thành vũ khí của Ngự Châu Sư, bởi vậy giá cả cũng không cao lắm.

Thu thập xong, Chu Duy Thanh quyết định đi lấy một kiện bảo bối trân quý nhất của hắn trong Tinh Thần Sâm Lâm, đây chính là vật mà hắn cho là trân quý nhất trong 13 năm qua.

...

Trong khi Chu Duy Thanh gia nhập quân đội, trở thành một gã cung tiễn binh hèn mọn, không khí trong hoàng cung Thiên Cung Đế Quốc lại rất khẩn trương.

"Phụ hoàng, ngài đừng nóng giận, là ta sai rồi." Đế Phù Nhã công chúa ủy khuất quỳ ở đó nức nở.

Đối diện nàng, một vị trung niên mặc cẩm bào màu vàng chừng 40 tuổi đang đi qua đi lại, người này đầu đội mũ vàng, mặt như quan ngọc, uy nghiêm vô hình của người này làm tất cả người hầu chung quanh không cả dám thở mạnh, nhưng lúc này ông ta mặt mày khó coi, trong mắt tức giận bừng bừng. Nghe được Đế Phù Nhã nói, đột nhiên dừng bước lại, nổi giận quát nói: "Ta cho ngươi biết, Duy Thanh nếu không có việc gì thì thôi, nếu hắn thật sự bị ngươi hại, ngươi bồi táng theo hắn đi."

Thì ra, sau khi Đế Phù Nhã trở lại hoàng cung, càng nghĩ càng sợ, may là lý trí vẫn còn chiến thắng sợ hãi, đem chuyện này nói cho cha mình, đế quốc hoàng đế Đế Phong Lăng. Lúc đầu nàng còn ấp a ấp úng, nhưng Đế Phong Lăng vừa nghe đến chuyện liên quan đến Chu Duy Thanh, lập tức gọi thị vệ Ni Nhã của nàng đến hỏi rõ ràng chi tiết. Biết được sự tình, nhất thời vô cùng tức giận, lập tức phái bốn vị Sinh Mệnh Hệ Ý Châu Sư trong hoàng cung dưới sự hướng dẫn của Ni Nhã đi tìm Chu Duy Thanh, hạ lệnh phải toàn lực trị liệu.

Đế Phù Nhã trợn to mắt nhìn phụ thân, nàng không thể nghĩ được địa vị của Chu Duy Thanh trong lòng phụ hoàng lại trọng yếu đến vậy.

"Phụ hoàng, hắn chỉ là thần tử, ta là nữ nhi duy nhất của ngài a!" Đế Phong Lăng có một con trai một con gái, con gái lớn là Đế Phù Nhã16 tuổi. Đế Phong Lăng là một vị quân chủ cực kỳ anh minh, sau khi sinh đứa con trai, hơn nữa bảo đảm được đứa con mọi thứ khỏe mạnh bình thường, hắn liền quyết định không sinh con nữa, nguyên nhân rất đơn giản, tránh cho tương lai sau khi hắn trăm tuổi lại xảy ra việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, toàn lực bồi dưỡng đứa con trai độc nhất này.

Đế Phong Lăng cả giận nói: "Ngươi còn biết ngươi là nữ nhi duy nhất của ta? Năm đó, đế quốc và Khắc Lôi Tây đại chiến, nếu không phải Chu đại ca liều chết cứu giúp, dùng thân thể mình chặn mưa tên của quân địch cho ta, trên thế giới này có ngươi sao? Lúc ấy, thân hắn trúng hai mươi sáu tiễn, bốn Sinh Mệnh Hệ Ý Châu Sư toàn lực cứu trị một tháng mới đoạt lại được tính mạng cua hắn. 20 năm qua, Chu đại ca vì đế quốc lập được vô số công lao, không có hắn, Thiên Cung Đế Quốc sớm đã không còn tồn tại, ngươi còn có thể làm công chúa? Thân là thành viên của hoàng thất, ngươi không biết vì đế quốc quật khởi mà cố gắng, ngược lại một lòng một dạ mơ tưởng bạch mã vương tử. Đừng nói hôm nay Duy Thanh ngẫu nhiên nhìn thấy ngươi, cho dù hắn cố ý nhìn ngươi tắm thì sao? Ngươi là vị hôn thê của hắn, nói khó nghe một chút, cho dù hắn đem ngươi xxx cũng không vào đâu. Mà ngươi? Ngươi lại dám ra tay với hắn, còn dùng cả Ý Châu kỹ năng. Ta khẳng định với ngươi, ta không phải nói đùa với ngươi, nếu Duy Thanh chết thật, ngươi chính là đồ bồi táng theo hắn. Nếu không ta có thể ăn nói với Chu đại ca làm sao đây."

Đế Phù Nhã rốt cục biết sợ, khi Đế Phong Lăng lần thứ hai nói làm cho nàng bồi táng, nàng hiểu được phụ hoàng đã hạ quyết tâm, mặc dù thế nào nàng cũng không muốn tin đây là sự thật.

"Bệ hạ." Đúng lúc này, từ bên ngoài đi vào năm người, khom lễ với Đế Phong Lăng, chính là bốn vị Sinh Mệnh Hệ cung đình Ngự Châu sư mà hắn phái đi.

"Thế nào? Duy Thanh hắn thế nào?" Đế Phong Lăng vội vàng hỏi.

Sinh mệnh hệ Ngự Châu Sư đứng đầu cung kính nói: "Bệ hạ chớ vội, chúng ta cũng không tìm được Chu tử tước, bất quá chúng ta đã cẩn thận tìm hiểu tình huống ở đó, tìm thấy được dấu chân rời đi của Chu Tử Tước, bởi vậy có thể phán đoán Chu Tử Tước hẳn là bình an rời đi."

Đế Phong Lăng chau mày: "Điều này sao có thể? Duy Thanh là một người bình thường, nhận lấy một kích của Hỏa Hệ Ý Châu Sư, sợ rằng..."

Sinh mệnh hệ Ngự Châu Sư nói: "Chu tử tước dù sao cũng là con của Chu Nguyên soái, có lẽ Nguyên soái đưa cho hắn một ít vật phẩm bảo mệnh."

Lúc này thần sắc Đế Phong Lăng mới bình tĩnh lại vài phần, quay đầu nói với Đế Phù Nhã: "Đi theo ta đến phủ Nguyên soái tạ tội với Duy Thanh."

Lúc này, Đế Phù Nhã còn dám nói gì? Trong lòng nàng tuy không biết đã mắng Chu Duy Thanh bao nhiêu câu, lại vẫn phải ủy khuất đứng dậy, đi theo phụ hoàng.

Chu Duy Thanh đương nhiên không biết việc hắn không về nhà mang đến cho Thiên Cung Đế Quốc thủ đô bao nhiêu hỗn loạn, sáng sớm hôm sau, sau khi hắn ăn sáng ở khách sạn, mang trường cung, chạy đến quân doanh trình diện.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx