sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4: Thiên Châu Sư Huyền Bí!(2)

Thượng Quan Băng Nhi tức giận hừ một tiếng:"Chu Tiểu Bàn, còn lại chín roi tạm thời ghi nợ. Mà tố chất thân thể ngươi như thế này thì làm sao có thể trở thành một binh sĩ hợp cách? Trước khi vào trại huấn luyện tân binh, ta sẽ tiến hành huấn luyện cường hóa thân thể cho ngươi, nếu ngươi không thể hoàn thành thì sớm cút đi cho ta. Ăn trưa xong ta sẽ tới tìm ngươi." Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Thượng Quan Băng Nhi, đến khi nàng đi rồi, Chu Duy Thanh mới bò dậy, vẻ hèn mọn trong ánh mắt biến mất mấy phần, "Người với người thật khác nhau quá. Xem ra, sau này ta không thể chọc giận Doanh Trưởng đại nhân nữa, nàng so với Đế Phù Nhã lương thiện hơn nhiều lắm."

Chính hắn cũng không nghĩ tới Thượng Quan Băng Nhi lại dễ lừa gạt như vậy, nếu đổi là Đế Phù Nhã, sợ rằng chín roi còn lại một chút cũng sẽ không thiếu. Chu Duy Thanh nhìn thấy rõ, khi Thượng Quan Băng Nhi nói câu cuối cùng, trong mắt rõ ràng toát ra thần sắc không đành lòng. Điều này làm cho hảo cảm của hắn đối với Thượng Quan Băng Nhi tăng lên nhiều, bất quá kết quả “hảo cảm tăng nhiều” chính là ngay sau đó, tên hèn mọn này lại bắt đầu nhớ lại cảm giác thoải mái ở tay ngày hôm qua, hơn nữa chảy ra nước miếng.

Rất nhanh, buổi trưa đã đến, bữa trưa trong quân đội không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ cần ăn no là đủ. Chu Duy Thanh lúc ở nhà, cũng không phải là ăn cái gì sơn hào hải vị, có thể ăn no là hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. Dĩ nhiên, hắn ăn cơm ở phòng ăn sĩ binh bình thường mà thôi, các sĩ quan có phòng ăn khác. Sau khi ăn xong cơm trưa, hắn trở về đã thấy Thượng Quan băng nhân đứng ở trước lều chờ hắn. Trang phục vẫn như buổi sáng. Chu Duy Thanh thầm nghĩ, nếu nàng là bạn gái của ta, ở chỗ này đứng chờ ta thì tốt biết bao? Bất quá, hắn cũng chỉ là nghĩ một chút mà thôi, ưu điểm lớn nhất của Chu Duy Thanh là tự biết mình (ở đời phải biết mình là ai chứ ) ), hắn cũng không ảo tưởng đệ nhất mỹ nữ của Thiên Cung đế quốc có thể coi trọng phế vật không thể tu luyện như hắn.

"Chào Doanh trưởng." Chu Duy Thanh bước nhanh tới trước mặt Thượng Quan Băng Nhi, đứng nghiêm hành lễ.

Thượng Quan Băng Nhi đúng là lương thiện, nhưng nàng cũng đồng dạng là thông minh tuyệt đỉnh, buổi sáng sau khi trở về từ chỗ Chu Duy Thanh, nàng liền ý thức được một roi căn bản là không có gây ra thống khổ như vậy! ( đúng là hung đại vô não- DG )

Tiểu tử rõ ràng là giả vờ. Cái tên Chu Tiểu Bàn nhìn có vẻ hiền lành thật thà này tuyệt đối không phải người tốt, không trừng phạt hắn thật nặng, khó có thể giải mối hận trong lòng. Vừa nghĩ tới nam nhân đầu tiên đụng chạm thân thể mình lại là tên xấu xa hèn mọn như vậy, Thượng Quan Băng Nhi lại tức giận không thôi.

"Chu Tiểu Bàn, ta hỏi ngươi, đối với cung tiễn binh mà nói, là năng lực quan trọng nhất là cái gì?" Thượng Quan Băng Nhi trầm giọng hỏi.

Chu Duy Thanh không chút do dự hồi đáp: "Tốc độ, lực lượng, cùng độ chính xác."

Thượng Quan Băng Nhi nghe hắn nhanh như vậy trả lời chính xác, không khỏi có chút kinh ngạc, "Rất tốt, ngươi nói rất đúng. Từ biểu hiện của ngươi sáng hôm nay mà xem, tình huống thân thể của ngươi rất kém cỏi, không đủ để đảm nhiệm một trường cung thủ hợp cách. Vì vậy, từ bây giờ, ta sẽ tiến hành đặc huấn đối với ngươi."

Chu Duy Thanh vừa nghe thế, nhất thời sắc mặt sầu thảm, "Doanh Trưởng đại nhân, có thể hoãn lại không? Ta vừa mới cơm nước xong, nên nghỉ trưa một chút chứ."

Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Ngươi có tư cách cùng ta nói điều kiện sao? Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, ta hi vọng ngươi nhớ kỹ điểm này, nếu không, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trở thành một binh sĩ ưu tú, càng không có cơ hội trở thành quan quân. Ta đi chuẩn bị đồ, sau nửa canh giờ, đặc huấn bắt đầu."

Nhìn Thượng Quan Băng Nhi rời đi, Chu Duy Thanh lập tức cười nói, "Cô nàng này đúng là khẩu xà tâm phật, đây không phải là cho ta nghỉ ngơi nửa canh giờ sao, ở trước mặt bản thiếu gia lại còn giả bộ. Thôi đi ngủ. Ngủ trưa là một thói quen tốt, có thể giữ được nhan sắc a."

Sau nửa canh giờ Thượng Quan Băng Nhi cầm một chiếc bao đến, nghe được tiếng ngáy đều đều của Chu Tiểu Bàn.

Thượng Quan Băng Nhi vừa tức giận, vừa buồn cười, tên khốn Chu Tiểu Bàn này thật đúng là… giờ này vẫn ăn xong lại ngủ, chẳng lẽ hắn nhìn không ra ta mượn việc công trả thù hắn sao? Cũng thật phục hắn còn có thể ngủ như vậy.

"Chu Tiểu Bàn, ngươi dậy cho ta." Thượng Quan Băng Nhi ở bên ngoài trướng quát lên, nàng tự nhiên là sẽ không vào trướng của hắn, nếu người này ngủ truồng thì làm sao bây giờ?

Tiếng ngáy vẫn như cũ.

Thượng Quan Băng Nhi trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên hét lớn một tiếng "Cháy."

"A ——" một tiếng hét thảm từ trong trướng bồng vang lên, chỉ thấy Chu Duy Thanh lăn một vòng từ bên trong vọt ra. May thật, mặc dù y phục có chút không ngay ngắn, nhưng cuối cùng vẫn là có mặc y phục.

"Chỗ nào, chỗ nào?" Chu Duy Thanh vẻ mặt kinh hoảng vọt ra.

Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: "Ngươi sợ chết như vậy sao?"

Chu Duy Thanh nhìn chung quanh một chút, lúc này hắn đã dần tỉnh lại, thấy chung quanh ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không có, nhất thời hiểu mình là bị lừa. Vẻ mặt bất mãn nói: "Sợ chết là bản tính của con người, không sợ chết là kẻ ngu. Không có chuyện gì ta trở về tiếp tục ngủ." Vừa nói, hắn xoay người đi trở về trướng.

"Khốn kiếp, ngươi đứng lại đó cho ta." Thượng Quan Băng Nhi phát hiện, không biết tại sao, mỗi khi mình đối mặt với Chu Tiểu Bàn, đều bị hắn làm cho tức muốn chết.

"Doanh Trưởng đại nhân, còn có chuyện gì sao?" Chu Duy Thanh có chút không nhịn được hỏi.

"Đặc huấn." Thượng Quan Băng Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, khoát tay nói, hung hăng đem bao trong nhét vào tay Chu Duy Thanh, nàng đã quyết định, vô luận như thế nào, hôm nay cũng phải trị người nầy một phen, nếu không làm sao giải được mối hận trong lòng.

Chu Duy Thanh chỉ thấy trong tay trầm xuống, mở ra nhìn, bên trong tất cả đều là đá tảng nặng trịch, chừng hai mươi cân. Nhất thời không dám giả bộ, vẻ mặt đau khổ nói: "Doanh Trưởng đại nhân, đây cũng quá nặng rồi?"

Thượng Quan Băng Nhi hừ lạnh một tiếng, "Thân là một Trường Cung thủ, tốc độ của ngươi, lực lượng cũng rất yếu, không rèn luyện nhiều sao được?"

Chu Duy Thanh nói: "Nhưng là ta bắn tên chuẩn không được sao?"

Thượng Quan Băng Nhi nghi ngờ nói: "Ngươi bắn tên rất chuẩn?"

Chu Duy Thanh đối với tài bắn cung của mình vẫn có chút lòng tin, lập tức gật đầu.

Thượng Quan Băng Nhi nói: "Tốt lắm, chỉ cần ngươi bắn tên chuẩn hơn ta, hoặc là bằng ta, ngươi cũng không cần huấn luyện nữa. Cầm lấy cung tên đi theo ta."

Chu Duy Thanh đeo Trường Cung, mang theo bao tên, đi theo Thượng Quan Băng Nhi từ cửa bên ra khỏi quân doanh.

Vừa ra khỏi quân doanh, Thượng Quan Băng Nhi liền dừng bước, chỉ vào một thân cây thô to cách khoảng hai trăm mã ( 1 mã ~ 0,9 mét), nói: "Thấy cây kia chứ? Là một Trường Cung thủ hợp cách, khoảng cách hai trăm mã phải có thể bắn trúng thân thể con người. Ngươi lấy mục tiêu là vị trí trung tâm gốc đại thụ kia, bắt đầu bắn đi."

Chu Duy Thanh lấy Trường Cung xuống, lấy một mũi tên dài chừng 0,9 mét, giương cung lắp tên, một cái cây to bằng người cách hai trăm mã nhìn qua thật ra thì cũng chỉ thấy một đường nhỏ mà thôi, hắn cẩn thận ngắm bắn, rồi mới buông tay bắn tên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx