sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 21: Thâu Tâm, Bí Mật Đánh Úp Doanh Trại Địch (2)

Bất quá, lúc cơm chiều, không khí rõ ràng có chút quái dị,vẻ mặt trung đội trưởng Mao Lợi lo lắng cùng với Thượng Quan Băng Nhi nói chuyện nửa ngày, nhưng Thượng Quan Băng Nhi lại là sắc mặt như thường. Mà ở tam doanh rất có uy vọng, luôn luôn bất hòa cùng mỹ nữ doanh trưởng “Tiêu đội trưởng” thế nhưng ở bên kia, cùng với những trung đội trưởng của hắn ở toàn bộ giờ cơm chiều cơ hồ đều đang trao đổi vấn đề gì đó.

Không cần hỏi cũng biết là Thượng Quan Băng Nhi đã hướng Tiêu Như Sắt chuyển giao nhiệm vụ doanh trưởng, Chu Duy Thanh cũng không để ý, chính mình tìm một góc ăn ngấu nghiến, cơm tập thể khẳng định không ăn ngon bằng trong nhà, nhưng có một phong cách rất khác. Nhất là đối với Chu Duy Thanh, từng phải sinh tồn bằng trái cây dại thậm chí là cả vỏ cây, thì đây đã là đãi ngộ rất tuyệt. Thời điểm Chu Đại nguyên soái bắt đầu huấn luyện hắn, câu đầu tiên nói chính là, bất luận thời điểm gì, đều quyết không được lãng phí lương thực.

Ăn cơm xong, hắn một lần nữa quay về lều trại của mình, không lâu sau, thân ảnh chợt lóe, lều trại màn cửa thậm chí cũng chưa từng chớp lên, trong phòng cũng đã hơn một người. Đúng là Thượng Quan Băng Nhi, ở trong tay nàng, còn có một tấm bản đồ da dê.

Làm Chu Duy Thanh giật mình chính là lúc này Thượng Quan Băng Nhi tựa hồ khôi phục lại thái độ lạnh như băng đối với hắn, 2 má thanh tú, thần sắc bình tĩnh, cùng bộ dáng buổi chiều ôn nhu như nước khác nhau một trời một vực.

"Nhìn cái gì? Còn không mau lại đây?" Nhìn bộ dáng Chu Duy Thanh ngơ ngác, Thượng Quan Băng Nhi trong lòng rất là buồn cười, nhưng trên mặt lại là một bộ băng lãnh.

Chu Duy Thanh đi đến bên người Thượng Quan Băng Nhi, hỏi dò: "Băng nhi, ngươi không bị mất trí nhớ a?"

Thượng Quan Băng Nhi nghĩ đến rất nhiều cách Chu Duy Thanh có thể nói, lại cũng không nghĩ ra người này sẽ nói ra một câu kỳ cục như vậy, rốt cục không kìm được, vèo một tiếng bật cười, "Đứa ngốc."

"Ngươi cố ý?" Chu Duy Thanh lúc này mới tỉnh ngộ lại, nhất thời sắc mặt dâm ác dang 2 tay ra tính ôm cổ TQBN.

"Không được nhúc nhích." Thượng Quan Băng Nhi sắc mặt trầm xuống.

"Ách..." Chu Duy Thanh nhất thời vẫn duy trì tư thế, mạnh mẽ “thắng” lại.

Thượng Quan Băng Nhi nghiêm trang nói: "Ngươi bây giờ còn trong thời kỳ khảo nghiệm, không được động tay động chân với ta." Vừa nói, miệng nàng cũng mỉm cười.

"Băng nhi, ngươi khi nào thì trở nên hư hỏng như vậy." Chu Duy Thanh như thế nào nhìn không ra là Thượng Quan Băng Nhi cố ý.

Thượng Quan Băng Nhi hừ một tiếng, “Tiện nghi lớn nhất đều cho ngươi chiếm, ám ảnh trong lòng ta còn rất sâu, tất nhiên phải khảo nghiệm ngươi một phen a."

Chu Duy Thanh cười hắc hắc, "Khảo nghiệm, đương nhiên phải khảo nghiệm. Chúng ta trước tiên làm chính sự." Hắn một chút cũng không vội, Thượng Quan Băng Nhi đã quyết định cho hắn cơ hội khảo nghiệm, thì lúc này quan hệ của hai người đã có tiến triển, hắn thực muốn hưởng thụ loại cảm giác theo đuổi nàng. Nàng trong lòng vẫn còn tổn thương, thật vất vả mới cải thiện mối quan hệ của hai người, cũng không thể bởi vì dại dột mà “xây 3 năm hủy 1 giờ” a.

Thượng Quan Băng Nhi 2 mắt trợn trừng, nói: "Ta như thế nào cảm thấy được, ngươi bây giờ so với trước kia kia bộ dáng xấu xa ngày càng nguy hiểm."

Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, "Nếu không ta trở về như trước?"

"Phi. Không được." Vừa nói, nàng đã đem bản đồ trong tay bày ra trên bàn."Tiểu Béo, ngươi xem, chúng ta ở đây." Thượng Quan Băng Nhi trên bản đồ chỉ chỉ, nói tiếp: "Tiến về phía trước, là khu vực đồi núi có thảm thực vật sinh trưởng rậm rạp, địa hình cực kỳ phức tạp, hơn nữa bên trong thường có Thiên Thú lui tới, nghe nói từng xuất hiện quá Tông Cấp Thiên Thú cường đại.Bởi vậy, khu vực đồi núi này hình thành một lá chắn thiên nhiên. Mà chúng ta bên này đến Khắc Lôi Tây Đế Quốc chỉ có 3 con đường, một cái đường lớn, hai cái đường nhỏ. Binh lực liên đội ba của chúng ta, chủ yếu trấn giữ đường lớn, hai cái đường nhỏ đều do binh lực liên đội 2 phụ trách, bởi vì khoảng cách rất gần, chỉ cần có quân địch xuất hiện đều có thể chi viện lẫn nhau."

"Khắc Lôi Tây Đế Quốc ở bên cạnh binh lực đồn trú tổng cộng bốn liên đội, tổng binh lực so với chúng ta phải nhiều một ít, trang bị cũng muốn trội hơn chúng ta, ngoại trừ cung tiễn binh. Bọn họ bốn liên đội đóng quân cùng một chỗ, nhưng cùng với chúng ta giống nhau, đều đã có số lượng lớn đội tuần tra ở bên ngoài đồi núi lui tới. Nếu chúng ta phải đi, ta đề nghị đi đường nhỏ tốt nhất. Thừa dịp bóng đêm, có thể bí ẩn đến."

Làm cho Thượng Quan Băng Nhi có chút bất ngờ chính là, Chu Duy Thanh thế nhưng thập phần cẩn thận dò xét bản đồ, hơn nữa không ngừng lấy tay ở trên bản đồ nhiều lần hoa hoa, tựa hồ tính toán cái gì, ra vẻ rất tập trung.

"Tiểu Béo, ngươi đang làm gì đó?" Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi. Tuy rằng nói Chu Duy Thanh không phải đặc biệt anh tuấn, nhưng thân hình hắn cao lớn, tấm lưng rộng rãi, toàn thân đều tràn ngập khí tức nóng bỏng, khuôn mặt hơi có vẻ hàm hậu lại thập phần nhẫn nại, lúc này đây gặp vấn đề,lại càng nhiều thêm vài phần trầm ổn. Đều là nét hấp dẫn của nam nhân, hơn nữa nội tâm khúc mắc của Thượng Quan Băng Nhi hôm nay đã giải khai không ít, lúc này nàng càng cảm thấy được hắn không phải là quá đáng ghét.

"Chờ một chút." Chu Duy Thanh trả lời cộc lốc Thượng Quan Băng Nhi, lại trêu ghẹo cố tình câu giờ(thẻ đỏ nó đê trọng tài), mới đứng thẳng lưng lên, nhắm mắt lại, tựa hồ đang suy tư trong chốc lát, sau đó mới nói: "Chúng ta xuất phát a, cứ dựa theo như lời của ngươi, từ đường nhỏ đi."

"Ân." Thượng Quan Băng Nhi ừ một tiếng, hai người đeo trên lưng Tử Thần Cung, mỗi người mang theo 2 bao đựng một trăm mũi tên, đi ra lều trại.

Thượng Quan Băng Nhi bằng vào thân phận doanh trưởng cũ, lấy lí do tuần tra, sau 1 hồi đi vòng vòng trong doanh, thì mới cùng với Chu Duy Thanh lặng lẽ rời doanh địa.

Sau khi rời khỏi quân doanh, Chu Duy Thanh mới biết được bên này đề phòng có bao nhiêu nghiêm ngặt, dọc theo đường đi, đã gặp hơn 10 trạm gác chính, trạm gác ngầm thì nhiều không kể hết. Thượng Quan Băng Nhi lấy lí do đi thị sát, bằng vào thân phận doanh trưởng, công khai xuyên qua từng đạo phòng tuyến, cùng với Chu Duy Thanh tiến nhập vào một cái đường nhỏ phương hướng đi thông tới quân doanh đế quốc Khắc Lôi Tây.

"Phía trước không có đồn biên phòng, chúng ta chuẩn bị gia tốc." Thượng Quan Băng Nhi vừa nói, liền bắt đầu cởi áo giáp trên người mình ra.

Chu Duy Thanh mở trừng hai mắt, "Băng nhi, này không tốt a..."

"Cái gì không tốt?" Thượng Quan Băng Nhi một bên cởi giáp trụ, một bên nghi hoặc nhìn về phía hắn, chỉ thấy lúc này Chu Tiểu Béo hai tay xoa xoa, cúi đầu, mặt tựa hồ còn có chút hồng, "Băng nhi, chúng ta có phải hay không phát triển quá nhanh? Hơn nữa, nơi này hoang sơ, đánh dã chiến rất dễ bị cảm lạnh a."

Ba đường vằn đen nháy mắt xuất hiện ở trên mặt Thượng Quan Băng Nhi, nàng xấu hổ gào lên, "Trong đầu ngươi đều nghĩ muốn cái gì a! Đem tâm tư xấu xa của ngươi thu hồi lại. Ta mặc áo giáp vầy thì bí mật đánh úp doanh trại địch sao được?"

"Ách..." Chu Duy Thanh ngẩng đầu nhìn, lúc này mới thấy sau khi nàng cởi áo giáp ra, bên trong lộ ra một bộ quần áo màu đen bó sát.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx