sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 27: Thuộc Tính Thứ Sáu Của Chu Duy Thanh (1)

Ngươi còn là để cho bản thân ta tự động thủ? Nhạc mẫu tương lai đột nhiên kéo Thượng Quan Băng Nhi đến tận cửa, hơn nữa vừa đến chỗ này lại thốt ra câu ấy, làm cho Chu Duy Thanh vô cùng giật mình. Mặc dù hắn cũng đoán được vị nhạc mẫu này chắc chắn đã phát hiện Thượng Quan Băng Nhi không còn hoàn bích nên lúc này mới kéo đến tận cửa. Nhưng hắn cũng không thể nghĩ được vị nhạc mẫu tương lai này lại bưu hãn đến trình độ như vậy.

Chu Duy Thân mẫu thân Lăng Tử Hàm đang nhìn chăm chú mẫu thân Thượng Quan Băng Nhi, cả người ngây dại, cái gì cũng không nói, nhưng thần sắc của nàng rõ ràng có chút không yên.

“Mụ mụ.” Thượng Quan Băng Nhi vội vàng vọt đến trước người mẫu thân, vẻ mặt lo lắng nói: “Mụ, ngài hãy nghe ta nói a! Lúc ấy cũng là hiểu lầm, cũng không phải là Tiểu Béo cố ý làm.” Mặc dù nàng đã biết thân phận chân chính của Chu Duy Thanh, nhưng nàng vẫn nguyện ý gọi hắn là Tiểu Béo.

Hôm nay, nàng vừa mới về đến nhà, thời điểm mẫu thân chỉ mới liếc qua nàng một cái, dĩ nhiên đã biết nàng đã từ thiếu nữ biến thành nữ nhân. Mẫu thân luôn ôn nhu hiền lành nhất thời vô cùng tức giận, bắt buộc nàng phải nói chuyện gì đã xảy ra. Sau đó lấp tức mang theo nàng chạy đến phủ đệ nguyên soái.

Mẫu thân Thượng Quan Băng Nhi cười lạnh một tiếng: “Giết lầm chẳng lẽ cũng không phải là giết người sao? Tại sao bản mạng châu của hắn thức tỉnh lại cần thân thể của con gái ta làm tế phẩm? Chu Duy Thanh, nếu ngươi còn là đàn ông, liền tự sát trước mặt ta. Người phải chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình.”

Nghe nàng nói như thế, trên đầu Chu Duy Thanh không khỏi bốc hỏa: “Bá mẫu, ta nhất định chịu trách nhiệm với Băng Nhi, ta sẽ không trốn tránh trách nhiệm gì. Bất luận nguyên nhân là gì, ta chính là người phá hư sự thanh bạch của Băng Nhi. Ta tuyệt sẽ không tự sát trước mặt ngài. Làm như vậy, chỉ càng làm cho Băng Nhi tổn thương càng sâu. Ta sẽ dùng cả cuộc đời mình đền bù cho nàng, yêu thương nàng.”

Mẫu thân Thượng Quan Băng Nhi khinh thường: “Chỉ bằng ngươi cũng xứng đôi với con gái ta sao?”

“Mụ mụ.” Thượng Quan Băng Nhi trong lòng khẩn trương. Một bên là mụ mụ nàng, một bên lại là nam nhân nàng đã chấp nhận, bị kẹp ở giữa nàng vô cùng thống khổ.

Chu Duy Thanh nhìn thẳng đối phương, không chút lùi bước: “Không tệ. Ta cũng biết, lấy tướng mạo của ta quả thật không xứng với Băng Nhi. Nhưng nam nhân có chút ít anh tuấn, tiêu sái chẳng lẽ sẽ đối xử tốt với nàng chứ? Ta sẽ làm một nam nhân giống con gấu, ngày thường thì nằm úp sấp, ngu ngu ngốc ngốc một cách đáng yêu, ôm có thể sưởi ấm, dựa vào thì có thể làm đệm thịt. Mùa đông thời điểm cơ hàn giao bách, đạn tẫn lương tuyệt*, có thể hy sinh mình đảm đương dự trữ lương thực. Chỉ khi nào gặp phải nguy hiểm, liền đứng lên, chính là thiên thú hung ác nhất trên thế giới này.” Thượng Quan Băng Nhi nghe những lời hắn nói nhất thời trở nên ngây dại, hốc mắt ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại trở nên vô cùng kiên định.

(*: đói khổ lạnh lẽo, hết cạn đạn lương. Kêu khổ, không có gì ăn.)

Mẫu thân Thượng Quan Băng Nhi nghe xong những lời này thân thể đột nhiên mỉm cười nói tốt, thần sắc trên mặt có chút động dung, ánh mắt sắc bén rõ ràng có chút ba động giật mình, tựa hồ như đang nghĩ đến chuyện thương tâm gì đã trải qua. Ngay sau đó, lập tức một cỗ khí thế cuồng bạo mà Chu Duy Thanh chưa bao giờ gặp qua từ người nàng phóng ra.

“Tiểu tử khá lắm, nhanh mồm nhanh miệng. Bản thân ta thật muốn nhìn xem ngươi dựa vào cái gì để đem lại hành phúc cho nữ nhi ta.” Vừa nói, vị trung niên mỹ phụ này trong nháy mắt uy thế liền bắn ra bốn phía, tay trái phất một cái. Thượng Quan Băng Nhi Vẻ mặt kinh hãi ngã lui sang một bên không thể động đậy. Ngay chính nàng cũng không biết thực lực của mẫu thân mình lại khinh khủng như vậy.

Chỉ trong nháy mắt, trung niên mỹ phụ đã đến trước mặt Chu Duy Thanh, một chưởng trực tiếp hướng đến đầu vai Chu Duy Thanh đánh tới. Mặc dù trên miệng nàng ăn nói hung ác, nhưng dù sao trước mặt cũng là người trẻ tuổi cùng xảy ra quan hệ với nữ nhi mình, nhưng nếu ác khí không ra, thật khó tiêu mối hận trong lòng. Vì vậy, cố nhiên xuất thủ, nhưng là vẫn còn có chừng mực.

Chu Duy Thanh mấy ngày hôm nay vẫn chuyên cần tu luyện không ngừng, đột nhiên gặp gỡ công kích, Bất Tử Thần Cương ẩn tàng ngoài làn da lập tức sinh ra phản ứng, năm đại tử huyệt trong cơ thể đồng thời vận chuyển toàn lực, Bản mạng châu của hắn cũng đã hiện lên một cách tự nhiên ở hai cổ tay trên hai tay. Ngân quang chợt lóe, Không Gian Bình Di theo bản năng liền dùng biến ra ngoài, thoát hiểm một chưởng này của mẫu thân Thượng Quan Băng Nhi.

Chu Duy Thanh chỉ cảm giác lông tơ toàn thân mình dựng đứng lên, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được, nếu một chưởng vừa rồi chụp trên người mình, sợ rằng không chết cũng bị lột một lớp da. Lúc này, nhìn vị mỹ phụ có phần yếu đuối này nhưng lại gây cho mình áp lực lớn đến mức từ khi cha sinh mẹ đẻ bây giờ mới gặp, thậm chí còn vượt qua cả lúc lão ba muốn đánh mình.

“Di? Không Gian Bình Di?” Vị mỹ phụ liền kinh ngạc nhìn Chu Duy Thanh, một chưởng này của nàng cũng không phải tránh né dễ dàng như vậy, trong chưởng biến ảo vô cùng.

“Khoan đã động thủ.” Cùng lúc đó, một tiếng thét kinh hãi khác cũng vang lên. Lăng Tử Hàm cuối cùng cũng từ đang thừ người tỉnh táo lại, một bước xông lên trước, ngăn trước người nhi tử mình, trên mặt toát ra thần sắc cực kỳ kích động: “Ngươi, đúng là Đường Tiên tỷ tỷ?”

Trong miệng Lăng Tử Hàm thoát ra câu nói kia, mọi người tại đây ai cũng không khỏi ngây người kinh ngạc. Chu Duy Thanh cũng sững sờ, là bởi vì, chỉ nhìn bề ngoài, mẫu thân Lăng Tử hàm cũng nhìn lớn hơn vị mỹ phụ kia bảy, tám tuổi. càng kinh ngạc hơn, tại sao hai người lại biết nhau?

Đường Tiên nghi hoặc nhìn Lăng Tử Hàm: “Ngươi là…”

Lăng Tử Hàm kích động xông lên phía trước: “Đường Tiên tỷ tỷ, ngươi nhìn kỹ, ta chính là Tử Hàm a! Năm đó, ngươi cùng Thượng Quan đại ca bên bờ sông Long Đàm đã cứu Lăng Tử Hàm. Các ngươi còn ở nhà ta hơn một tháng, khi đó ngươi còn nói, rất yêu thích hoàn cảnh nhà ta. Khi đó ta còn là tiểu cô nương, Thủy Ngưu thì đang đi học tại Ngự Châu sư học viện.”

Trong mắt Đường Tiên toát ra một tia vui mừng, kinh ngạc nói: “Ngươi là tiểu Tử Hàm? Này thoáng một cái đã hơn hai mươi năm chưa gặp.” Lăng Tử Hàm kéo cánh tay Đường Tiên lại: “Đúng a! Ta cũng già rồi. Không ngờ Đường Tiên tỷ tỷ vẫn xinh đẹp nhu vậy.”

Cách đó không xa, khóe miệng Chu Duy Thanh co giật mội hồi. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, ba ba mụ mụ mình lại quen biết với nhạc mẫu tương lai. Cũng may mắn là, thực lực vị nhạc mẫu này sâu không lường được, nếu không phải có mụ mụ chạy ra, không khéo mình lại phải thê thảm.

Vừa nghĩ, hắn vừa lặng lẽ đi vòng bên cạnh, qua đỡ Thượng Quan Băng Nhi từ dưới đất dậy. Mà lúc này, Thượng Quan Băng Nhi cũng đã khôi phục lại năng lực hành động. Hai người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt quái dị không nói nên lời. Đột nhiên, ánh mắt Đường Tiên liền biến đổi nhìn về Chu Duy Thanh: “Tử Hàm, tiểu tử này là gì của ngươi?”

Lăng Tử Hàm biết rõ thực lực của Đường Tiên, liền giữ tay nàng thật chặt: “Đường Tiên tỷ tỷ, đây là nhi tử của ta với Thủy Ngưu. Nếu là hắn phạm sai lầm mà nói…, tỷ tỷ cứ trừng phạt ta đi.”

Đường Tiên hít sâu một cái, rồi chậm rãi phun ra, oán hận trợn mắt nhìn Chu Duy Thanh một cái: “Tử Hàm, nếu như chuyện khác thì không nói làm gì. Nhưng nhi tử ngươi lại phá thân con gái ta. Ngươi nói ta làm sao có thể bỏ qua được cho nó đây?”

“A? Nó vừa mới trở về, chuyện gì xảy ra ta cũng không biết. Duy Thanh, còn không mau cút đến đây, quỳ xuống trước mặt Đường Tiên a di.” Lăng Tử Hàm vẻ mặt tức giận hướng Chu Duy Thanh nói. Nhưng đứng bên cạnh Chu Duy Thanh, Thượng Quan Băng Nhi rõ ràng thấy vị bá mẫu này liền liếc sang nàng một cái.

Chu Duy Thanh kiên trì đi lên trước, thầm nghĩ, quỳ trước nhạc mẫu cũng không sao, dù sao không phải là ngoại nhân. Hắn liền cúi đầu, đàng hoàng quỳ xuống bên cạnh mẫu thân.

Lăng Tử Hàm nói: “Đường Tiên tỷ tỷ, nhiều năm như vậy rồi không gặp, ngươi bây giờ ở chỗ nào? Thượng Quan đại ca đâu? Hắn vẫn khỏe chứ?”

“không cần nói đến hắn.” Đường Tiên trên mặt hiện lên một tia tức giận còn mang theo vài phần thống khổ. “Ta vẫn sống cùng với Băng Nhi ở Thiên Cung thành, chẳng qua không nghĩ đến ngươi cũng ở đây. Thủy Ngưu trong miệng ngươi năm đó dĩ nhiên lại là Chu Thủy Ngưu nguyên soái của Thiên Cung đế quốc.”

Lăng Tử Hàm nhấc chân đá nhi tử một cái: “Tiểu tử thúi, nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Chu Duy Thanh liền đàng hoàng đem chuyện đã xảy ra kể lại một lượt, Đường Tiên khuôn mặt lạnh lẽo, còn Lăng Tử Hàm lại là trợn mắt há mồm.

Đang lúc ấy thì, Thượng Quan Băng Nhi cũng đi đến, ở bên cạnh Chu Duy Thanh. Phù phù một tiếng, nàng cũng quỳ rạp xuống trước mặt mẫu thân: “Mụ, Ta thích Tiểu Béo, ban đầu chuyện phát sinh là hiểu lầm. Sau lại, ở trên chiến trường, Tiểu Béo đã hai lần cứu mạng ta. Thời điểm đối mặt với hơn một trăm đầu Thảo nguyên Thiên Lang, hắn lại càng dũng cảm quên mình xông ra ngoài, tạo cho ta cơ hội đào tẩu. Mụ, cả đời này, ngoại trừ Tiểu Béo, ta sẽ không bao giờ thích nam nhân khác. Nếu như ngài muốn giết hắn, thì ngài giết thêm cả ta đi.”

Lời nói này của Thượng Quan Băng Nhi, làm cho cả Chu Duy Thanh cùng Lăng Tử Hàm đồng thời động dung. Chu Duy Thanh tâm tình bồng bềnh dập dờn suýt nữa không thể khống chế bản thân. Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Băng Nhi thừa nhận nàng thích mình, nhất là trong câu kia, trong cuộc đời sẽ không bao giờ thích nam nhân khác, hung hăng đâm một cái vào nội tâm mềm mại nhất của Chu Duy Thanh. Đồng thời Lăng Tử Hàm cũng động dung, thầm nghĩ trong lòng: May mà nha đầu này cũng không thừa kế tình tình dữ dội của mẫu thân nàng, hoàn hảo hoàn hảo.

“Ngươi…” Đường Tiên cau mày “Con gái lớn đúng là không dùng được, thật là không dùng được a! Thôi, chỉ tiện nghi cho tên tiểu tử này. Chu Duy Thanh, đem bản mạng châu của ngươi cho ta xem một chút.”

Đường Tiên kéo nữ nhân giết tới cửa cũng bởi vì là tức giận, thật ra thì cũng là phô trương thanh thế. Nàng sao không thể nhìn ra được, nữ nhi cũng thật lòng thích tiểu tử này. Làm mẫu thân, nàng vốn muốn xem, tiểu tử phá thân nữ nhi mình có hay không xứng đáng với nó. Biểu hiện của Chu Duy Thanh coi như làm nàng hài lòng, hơn nữa, vô tình gặp gỡ Lăng Tử Hàm mang đến niềm vui, nên Chu Duy Thanh hôm nay mới thoát được một kiếp không bị đánh. Tiểu tử này là Thiên Châu sư, hay là Không gian thuộc tính Thiên Châu sư, coi như là xứng đôi với nữ nhi. Nàng chẳng qua là muốn xác nhận một chút Ý châu của Chu Duy Thanh mà thôi.

Chu Duy Thanh nhanh nhẹn lộ hai cổ tay ra, làm Đường Tiên thấy được Biến Thạch Miêu Nhãn màu lam xanh biếc nơi cổ tay hắn, sắc mặt chợt biến đổi, liền bắt lấy tay trái Chu Duy Thanh, thất thanh nói: “Biến Thạch Miêu Nhãn?”

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy tay Đường Tiên như cái kìm sắt, làm tay mình đau, vẻ mặt đau khổ gật đầu: “Đúng a! Bá mẫu, chính là Biến Thạch Miêu Nhãn.”

Đường Tiên có chút thất thần buông tay hắn ra: “Có những thuộc tính gì?”

Chu Duy Thanh nói: “Phong, Lôi, không Gian, Hắc Ám, Tà Ác.” Nói tới đây hắn ngập ngừng một chút, rồi mới dứt khoát kiên quyết nói tiếp: “Còn có một loại thuộc tính thứ sáu nhưng không biết.”

Lần này, ngay cả Thượng Quan Băng Nhi cũng không khỏi kinh ngạc. Nàng cũng không biết Chu Duy Thanh còn có thuộc tính thứ sáu.

Chu Duy Thanh áy náy nhìn nàng khẽ gật đầu. Hắn cũng không có cái gì dấu diếm Thượng Quan Băng Nhi nữa, vừa rồi nàng vừa mới nói cái kia đã khiến hắn cảm động thật sâu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx