sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 41: Phỉ Lệ Học Viện (2)

Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: “Thôi bớt đi, là ngươi muốn đi tìm mỹ nữ hay là muốn giúp ta thu dọn đồ bỏ đi? Ngươi nghĩ nữ hài tử chúng ta cũng bẩn như đám đàn ông các người sao? Ta vừa rồi mới nhìn qua, ký túc xá của ta bên kia sạch sẽ vô cùng.”

Thời điểm đang lúc hai người cảm nhận được sự ấm áp, đột nhiên trong hàng lang truyền đến âm thanh hò hét loạn xạ. Phanh một tiếng, cánh cửa ký túc xá mở ra, từ bên ngoài đi vào bảy người. Gian phòng này tổng cộng chứa được tám người, cuối cùng cũng đến đủ không thiếu một người. Trong đó có một người Chu Duy Thanh biết, chính là Mã Quần ngày đó bị hắn đánh gục.

Bọn họ tiến vào cửa thấy trong phòng có hai người, Nhất là thấy Thượng Quan Băng Nhi đang bận rộn lau dọn hộc tủ, tiến vào mấy lão cũng phải trợn tròn mắt.

Một gã học viên vóc người nhỏ gầy trợn mắt há hốc mồm nói: “Trời ạ! Ta nghe nói ký túc xá nam vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, nơi này của chúng ta còn giống như có thể a! Vị huynh đệ kia, đây là bạn gái ngươi?”

Lúc này Thượng Quan Băng Nhi đang đưa lưng về phía mấy người, vì vậy bọn họ cũng không được ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của nàng. Ánh nắng không hẹn mà gặp đều rơi trên người Chu Duy Thanh đang ngồi thoải mái nhàn nhã trên ghế. Chu Duy Thanh rất là đắc ý gật đầu: “Đúng vậy a! Các ngươi cũng là ở gian phòng này sao?”

Học viên nhỏ gầy gật đầu: “Chúng ta cũng là vừa đến báo danh cùng nhau, liền bị phân vào cùng một chỗ. Huynh đệ, phúc khí ngươi thật là tốt, Chúng ta cũng nhờ đó mà được thơm lây. Nhận thức một chút, ta là Khấu Duệ.”

Thoáng một cái đi vào bảy người, nhìn căn phòng có chút chật chội, Chu Duy Thanh hướng Thượng Quan Băng Nhi nói: “Băng Nhi, ngươi về trước đi, tự chúng ta làm là được.”

Lần này Thượng Quan Băng Nhi không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng gật đầu, hướng Chu Duy Thanh cùng đám bạn cùng phòng thản nhiên cười, bưng chậu nước nhẹ nhàng lướt qua.

Nụ cười này của nàng nhất thời làm cả phòng lâm vào trang thái yên tĩnh, trừ bỏ Mã Quần đã gặp Thượng Quan Băng Nhi có đầy đủ chuẩn bị tâm tư, còn lại sáu người, đều có loại cảm giác cả đầu hoa mắt choáng váng. Bọn họ chưa từng được gặp qua một siêu cấp mỹ nữ như vậy, nên trong lúc nhất thời yên lặng như tờ. Chờ đến lúc Chu Duy Thanh ho khan vài tiếng, bọn họ mới từ khiếp sợ tỉnh táo lại, nhìn Chu Duy Thanh, mỗi người cũng đều một bộ mặt hâm mộ ghen tỵ với oán hận.

Chu Duy Thanh đi chọn cho mình một cái giường, Mã Quần đĩnh đạc đi tới, muốn đem hành lý của mình đặt tại chiếc giường phía trên Chu Duy Thanh. “Đi, cút sang một bên. Ngươi lớn như vậy ở trên ta, nếu giường sụp thì làm sao hả?” Chu Duy Thanh tức giận đạp hắn một cước.

Lần này, mặt của sáu người lại càng ngốc trệ, mặc dù là bọn hắn cùng đi với Mã Quần, nhưng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Hắn vóc người quả thật hết sức vạm vỡ, hơn nữa còn nghe nói là một vị Thiên Châu sư. Vì vậy, đối với Mã Quần bọn họ cũng có mấy phần cảm giác sợ hãi phát ra tự tận nội tâm. Nhưng ai có thể nghĩ vừa mới tới này, lại có một vị trong phòng liền đạp hắn một cước.

Thời điểm sáu người học viên bình dân đang nghĩ đến một cuộc xung đột khó tránh khỏi, thì chuyện tình xảy ra lại càng làm bọn họ giật mình hơn.

Vẻ mặt Mã Quần nịnh hót nói: “Lão đại, đây là không phải ta muốn cùng ngươi thân mật hơn sao? Ta đây ngủ cái giường bên cạnh ngươi cũng được.”

“Ừh.” Chu Duy Thanh đứng dậy, duỗi người một cái, nói: “Các vị, Ta tên là Chu Duy Thanh, các ngươi thu thập trước đi, ta đi ra ngoài một chút.” Thẳng thắn mà nói, ở chung nhiều người một phòng vậy, hắn thật có chút không thích ứng được. Nhất là lúc này mọi người ai cũng thu dọn đồ đạc, trong phòng thật lộn xộn.

Chu Duy Thanh đi, ánh mắt mấy người Khấu Duệ nhìn Mã Quần rõ ràng có chút biến hóa, trong lòng thầm nghĩ, thì ra người này cũng chỉ có cái vẻ bề ngoài a! nhưng là lại nhát gan vô cùng.

Mã Quần cảm nhận được ánh mắt bọn họ, liền trừng mắt: “Nhìn cái gì? Có phải hay không muốn ta thiết đãi một bữa? Ta nhắc nhở mấy người các ngươi, sau này trong phòng này, Chu đại ca chính là Lão đại, còn ta là Lão nhị, có nghe thấy hay không?”

Phốc phốc, bọn họ không nhịn được đành cười lớn: “Đúng, đúng, ngươi là lão nhị.”

“Vk***” Lúc này Mã Quần mới ý thức được mình nói sai, vẻ mặt buồn bực đột nhiên đứng dậy, ký túc xá lúc này cũng trở nên náo nhiệt.

Chu Duy Thanh đi bộ trong quảng trường học viện, nhìn tân sinh nối liền đi vào báo danh không dứt, ánh mắt phiêu phiêu như tên trộm, tìm kiếm tung tích mỹ nữ. Đồng thời trong lòng thầm đánh giá to nhỏ “vòng 1” gì đấy của các nàng, trên mặt còn bày ra bộ dạng đạm mạc vô sỉ. Nếu không có nhìn con ngươi luôn xoay tròn chuyển động của hắn, thật là đúng không nhìn ra được gì.

Nhìn trong chốc lát, Chu Duy Thanh không khỏi có chút thất vọng, Nữ học viên số lượng đã rất ít, xinh đẹp lại càng ít hơn, tối đa cũng chỉ là hơn người một chút, so sánh với Băng Nhi nhà mình, quả thực chính là trên trời dưới đất.

“Nhìn cái gì đấy?” Bên cạnh đột nhiên có âm thanh vang lên, dọa Chu Duy Thanh nhảy dựng lên. Mặc dù hắn không có cảnh giác gì, nhưng bị mò đến gần vậy mà không bị phát hiện cũng làm cho con ngươi của hắn co rút một trận.

Quay đầu nhìn lên, nguyên lai là người quen. Đây không phải là vị Phỉ Lệ thần tướng Minh Dục sao?

Chu Duy Thanh liếc hắn một cái, rồi lại không để ý đến hắn.

Minh Dục nói: “Lần này tân sinh số lượng nữ sinh quả thật không nhiều lắm. Vị nữ bằng hữu của ngươi tuyệt đối được xem là số một.”

“Ngươi tên là Chu Duy Thanh đúng không? Ngươi có biết tại sao lúc trước ta thấy bài thi của ngươi lại kinh ngạc vậy không?” Đối với Chu Duy Thanh không để ý đến mình Minh Dục cũng không thèm để ý chút nào. Giống như là tự thuyết tự thoại tiếp tục nói.

“Tại sao?” Chu Duy Thanh đối với chuyện đó cũng rất tò mò.

Trong mắt Minh Dục toát ra một tia quang thải nhàn nhạt, Khí thế tự nhiên nảy sinh, nói: “Bởi vì, đó chính là kinh nghiệm của một sự kiện mà trước đó không lâu chính ta đã tự mình trải qua. Ta đến biên cảnh của một thành thị nhỏ thị sát, không biết vì sao lại để lộ phong thanh. Mười vạn đại quân của Vạn Thú đế quốc giết tới, lấy hơn mười vạn dân chúng làm tiên phong, phát động công kích. Khi đó, trong tay ta quả thật chỉ có năm nghìn người.”

Chu Duy Thanh nhất thời bị hắn gợi lên hứng thú: “Vậy lúc đó ngươi làm thế nào?”

Minh Dục nói: “Cùng đáp án của ngươi không sai biệt lắm, ta trước tiên hạ lệnh bắn chết dân chúng, đại lượng dân chúng đều chết trên tay bọn ta. Nhưng lúc này ta không còn sự lựa chọn nào khác, tựa như ngươi nói vậy. Nếu như ta hơi có mềm lòng, vậy thì người chết không chỉ có những dân chúng kia. Buồn cười là trong học viện này chỉ có những lão sư chỉ biết lý luận suông, bọn họ như thế nào lại biết quân đội Vạn Thú đế quốc hung tàn đến cỡ nào. Ta chẳng những ra lên bắn chết, lại ra thêm lệnh lão ấu phụ nữ cùng trẻ em trong thành dùng tốc độ nhanh nhất trong vòng hai ngày, đào ra rất nhiều hố sâu khổng lồ trong thành, phía dưới trải rộng chông nhọn hoắt. Màn đêm buông xuống, ta dẫn ra một nghìn cảm tử quân len lén rời khỏi thành, từ mặt bên tập kích quân địch. Khi đó, ta đúng là quá xúc động, nhưng lại không thể không vọng động, nếu không ta liền làm mất đi lòng quân. Lúc ta trở lại, bên cạnh chỉ còn đúng bốn mươi bảy người, nhưng là, chúng ta đã thành công thiêu rụi đi lương thảo của mười vạn đại quan Vạn Thú đế quốc.

“Dưới sự nổi giận của Vạn Thú đế quốc, liền phát động xung phong kiểu tự sát, bị chúng ta giết trên vạn người, rốt cục cũng tiến được vào trong thành. Nhưng là, chờ đợi bọn hắn cũng là những hố cạm bẫy, một đám bẫy rập, còn có bắn tỉa liều chết. Ta hạ lệnh đốt tất cả nhà dân trong thành, đốt rụi tất cả lương thực, đập nồi dìm thuyền, lão ấu, phụ nữ cùng tàn quân ta cùng nhau tác chiến. Kịch chiến diễn ra hai ngày hai đêm ở trong thành, đêm đại quân Vạn Thú đế quốc hoàn toàn vây trong ấy. Rốt cục, viện quan ta cũng chạy đến, bởi vì ba ngày liên tục không có lương thực bổ sung, quân lực Vạn Thú đế quốc giảm đi, bị viện qua ta đánh tan, tàn quân thoát được còn chưa đầy ba vạn. Bằng vào năm nghìn binh lính cùng một thành lão ấu phụ nữ cùng trẻ em, cuối cùng có thể kìm hãm, đánh chết, làm cho đối phương để lại hơn bảy vạn sinh mạng. Ta cho là, ta đã sáng tạo nên một kỳ tích, ngươi nghĩ sao?”

Lúc Minh Dục giảng giải điều này, tâm tình của hắn lộ vẻ rất bình tĩnh, Nhưng Chu Duy Thanh nghe xong lại không như vậy, toàn thân hắn nhiệt huyết sôi trào, cả người như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ. Mặc dù Minh Dục không có nói chi tiết, nhưng là, trên cơ bản hắn chỉ huy như thế quả thật tương đồng với đáp án của mình ngày đó. Trong lúc nhất thời, cả người Chu Duy Thanh như chìm vào núi thây biển máu trong khổ chiến.

“Dĩ nhiên, đương nhiên là kỳ tích. Lấy quân số bằng một phần hai mươi quân địch, cùng một cái thành nhỏ không chắc chắn, dám kìm hãm mười vạn đại quân trong vòng bốn ngày, thậm chí còn đốt trụi lương thảo quân địch. Đây không phải kỳ tích, thì cái gì là kỳ tích đây?”

Minh Dục cười khổ nói: “Nhưng là trận chiến chiến ấy cũng làm cho hơn mười tạm vạn dân chúng bỏ mạng. Cho dù là hơn hai trăm tàn binh theo ta còn sống cũng gọi ta là đao phủ. Trong số đó, điên mất chiếm hơn ba phần. Mà dân chúng sống sót trong trận chiến ấy không khỏi hận ta đến thấu xương. Ta cũng vì vậy mà bị buộc tội. Nếu không nói, ta hiện tại căn bản cũng không phải ở chỗ này, mà là đang ở tiền tuyến.

Ánh mắt Chu Duy Thanh sáng quắc nhìn Minh Dục, hắn phát hiện, vào giờ khắc này vốn là những ác cảm của hắn đối với Minh Dục tựa hồ đang bay hết không còn sót lại một chút nào. Hết thảy hiển hách danh dự mà Minh Dục vốn có đều là trải qua vô số lần sinh tử đổi lại.

Minh Dục thở dài một tiếng tiếp tục nói: “Tuyệt đại đa số những người trong quân bộ cũng muốn xử trí ta, coi như là những thứ kia nói cho tốt thì cũng bất quá bởi vì những chiến công ta đã trải qua mà thôi. Chân chính hiểu ta có mấy người? Ngày đó nhìn thấy bài thi của ngươi, xem những lời của ngươi, thì ta cùng ngươi là một loại ngươi. Đáng tiếc, ngươi không phải là người Phỉ Lệ đế quốc, nếu không, ta sẽ nghĩ biện pháp để cho ngươi cùng ta sát cánh chiến đấu.”

Chu DUy Thanh làm biếng cười một tiếng: “Không phải là người Phỉ Lệ đế quốc thì không thể cùng ngươi tác chiến sao? Không nên quên, Phỉ Lệ đế quốc cùng Thiên Cung đế quốc là minh hữu. Chẳng qua là bây giờ ta còn chưa đủ tư cách để sánh vai cùng ngươi thôi.”

Minh Dục cười haha một tiếng, nói: “vậy thì hi vọng ngươi sớm có ngày có tư cách đấy. Tướng quan Bách chiến tử, sa trường, chiến trường mới là võ đài của hảo nam nhân.”

Chu Duy Thanh yên lặng gật đầu, một lần nữa quay đầu nhìn về phía đại môn học viện, trong lúc bất chợt, ánh mắt hắn chợt sáng lên, kinh ngạc nói: “Di, cô nàng này thật không tệ a!”

Minh Dục theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ thấy từ ngoài đi vào một bạch y thiếu nữ…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx