sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 47: Nữ Tử Tóc Trắng Thần Bí (1)

Cho đến khi nữ tử tóc trắng thần bí kia biến mất, thần trí của đám kim giáp hộ vệ mới từ từ thanh tỉnh.

“Các ngươi nhìn ra được tuổi của nàng không?”

“Nhìn không ra. Thượng vị Thiên tôn a! Lâu lắm chưa thấy Thiên Châu Sư cường đại như vậy đến Thác Ấn cung chúng ta tiến hành thác ấn. Tại sao nàng không trực tiếp đến Vạn Thú đế quốc tìm kiếm đầu Thiên thú thác ấn thích hợp?”

“Có trời mới biết được. Vị này Ý Châu thuộc tính hẳn là Quang Minh, nàng cùng mặt trời tựa hồ đều chói mắt giống nhau.”

Nữ tử tóc trắng sau khi đi vào Thác Ấn cung cước bộ không có dừng lại chút nào, trực tiếp đi vào đại môn thác ấn của Không Gian thuộc tính. Mỗi một bước nàng bước ra, tựa hồ đều một cách tự nhiên phiêu xuất qua mười thước, giống như không có thật thể bình thường. Trong giây lát, đã đi đến địa phương phân cấp thác ấn.

Hai gã Ngự Châu Sư ở chỗ này thủ hộ Thác Ấn cung vừa mới đứng lên định hỏi nàng muốn thác ấn Thiên thú cấp bậc gì, thì tay trái nàng nhẹ nhàng vung lên…, một đạo bạch quang nhàn nhạt hiện lên. Hai gã Ngự Châu sư thân thể đã lặng lẽ mềm mại ngồi xuống. Bạch quang chợt léo, thân thể của nàng đã đến trước địa phương vừa mới mở cửa không lâu, chính là giam cầm duy chỉ một đầu Vương cấp Thiên thú Ngân Hoàng Thiên Nhĩ bên trong.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, nàng đã đến trước mặt Ngân Hoàng Thiên Nhĩ.

Tựa hồ như cảm nhận được khí tức của nàng, Ngân Hoàng Thiên Nhĩ bị vây nhốt trong phong ấn chợt ngẩng đầu lên. Thời điểm nó thấy nữ tử tóc trắng này, không khỏi kêu lên chi chi. Toàn thân lông vũ màu trắng bạc lóe sáng, con ngươi màu trắng để lộ ra quang mang cực kỳ kích động.

Tay trái nữ tử tóc trắng này giơ lên, nồng đậm quang mang bạch sắc lưu chuyển, lặng lẽ thổi quét trên người Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Khi luồng quang mang này cùng ấn ký màu đen trên trán cùng hai cánh của Ngân Hoàng Thiên Nhĩ tiếp xúc, nháy mắt khiến cho toàn thân nó run rẩy kịch liệt.

Đột nhiên, quang mang bạch sắc kia đột hóa thành kim sắc, ba đạo ấn ký màu đen trong luồng quang mang này giống như băng tuyết tan rã trong lửa.

Toàn thân Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kịch chấn, hai cánh đột nhiên mở ra, khí thế trong nháy mắt bạo phát vô cùng kinh khủng, âm thanh chói tai của kim chúc bể tan tành, xiềng xích trên người nó đã vỡ vụn từng khúc. Một tiếng kêu to bén nhọn không biết bị đè nén đã bao lâu từ trong miệng nó phát ra.

Nữ tử tóc trắng đối với hết thảy phát sinh trước mắt, trong tử nhãn không hề xuất hiện bất kỳ tâm tình ba động nào. Ngón giữa tay trái gảy nhẹ, một đạo kim quang đã lặng lẽ rơi trên trán Ngân Hoàng Thiên Nhĩ. Nhất thời, thân thể Ngân Hoàng Thiên Nhĩ được bao phủ lên một tầng kim quang nồng đậm. Mà khí tức kinh khủng nó phát ra trong nháy mắt cũng đề thăng lên không biết bao nhiêu lần. Vốn ánh mắt có chút suy yếu đã trở nên bén nhọn, mà trên trán của nó cũng đã xuất hiện nhiều thêm một cái ấn ký màu vàng.

Bạch nữ cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh của nàng hết sức nhu hòa dễ nghe, mềm mại động lòng người, nhưng không có nửa phần tâm tình ba động.

“Cứu ngươi thoát khỏi khổ hải, sau này ngươi vì thuộc quyền Tuyết Thần, đi theo ta…”

Ngân Hoàng Thiên Nhĩ gật đầu lia lịa, âm thanh kêu to cũng đột ngột dừng lại, vốn đang là Vương cấp Thiên thú tràn đầy lệ khí cường đại nhưng lại trở nên vô cùng biết điều, hai cánh nó mở ra chạm vào đầu vai của bạch nữ. Quang mang ngân sắc nhàn nhạt bao phủ nàng bên trong, ngay lúc đó nàng liền phiêu nhiên nhi khởi(bay lên), hóa thành một luồng bạch quang nồng đậm nhanh như chớp bay khỏi Thác Ấn cung.

Ngay lúc Ngân Hoàng Thiên Nhĩ kêu to một khắc kia, cả Thác Ấn cung đều bị chấn động, hơn mười cỗ khí tức cường đại chợt bạo phát, toàn bộ hướng bên này mà xông đến.

Thời điểm khi bọn hắn chạy đến, đã tháy một luồng bạch quang từ trong Thác Ấn cung bay ra. Nhất thời, chủ nhân của hơn mười cỗ khí thể cường đại này cực độ kinh sợ thật nhanh xông tới.

Một đạo ngân quang thiểm điện thét dài tràn ngập thô bạo vang lên, tiếng xé rách chói tai phảnh phất như muốn đem cả tòa Thác Ấn cung cắn nuốt. Bên trong guang mang chớp diệu, xung quanh đã là một mảnh đen kịt. Sau một khắc, ngân quang cùng bạch quang đại phóng, cản trở toàn bộ công kích đen kịt kia khiến nó lặng lẽ biến mất. Nguyên bản thân ảnh ngân sắc cùng bạch sắc đã biến mất không thấy tung tích.

Khi đám cường giả của Thác Ấn cung sắc mặt xanh mét đi đến trước thạch thất nơi lúc trước giam giữ Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, nhìn qua thì thấy trên tường lưu lại một đạo chữ nhỏ màu vàng.

“Vương cấp Thiên thú há lại bọn ngươi có thể nô dịch? Nó đã trở về Tuyết Thần sơn ôm ấp. Nếu còn them muốn, tất cả bọn ngươi sẽ bị tiêu diệt.”

Tất cả cường giả của Thác Ấn cung sau khi nhìn qua đều không tránh khỏi linh hồn run rẩy một cái, tất cả đồng thanh nói: “Tuyết---- Thần-----Sơn-----Tặc sao?”

Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự.

“Tiểu Béo, tỉnh lại. Buổi lễ tựu trường đã kết thúc.” Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhành đẩy đẩy Chu Duy Thanh đang ngủ bên cạnh.

“A? Kết thúc? Các lão sư nói khiến cho người khác thật phấn chấn.” Ánh mắt Chu Duy Thanh còn chưa có mở ra thì trong miệng đã nói lên. Các vị học viên bên cạnh thấy người này ngủ cũng chảy nước miếng vừa dậy đã phát ngôn như thế khiến cho ai cũng một trận co quắp.

Chu Duy Thanh vừa mở mắt nhìn, mấy vị lãnh đạo học viện trên đài chủ tịch cũng đã không còn thấy đâu. Tất cả học viên cũng đều tự mình đứng dậy rối rít rời đi.

“Phấn chấn sao?” Âm thanh giễu cợt của Minh Hoa truyền vào trong tai Chu Duy Thanh khiến hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, “Học viên bình dân nhất ban, theo ta trở về phòng học.”

Theo Minh Hoa ra lệnh một tiếng, một đám học viên cùng nàng đi ra ngoài lễ đường.

Minh Hoa vô ý như hữu ý nhìn Chu Duy Thanh một cái, hai người bốn mắt nhìn nhau… khiến long mày Chu Duy Thanh giật giật mấy cái, mà vẻ mặt Minh Hoa lại mỉm cười thật động lòng người, không chút nào có thể nhìn ra hôm qua họ vừa trải qua một trận đại chiến.

Phòng học của đám bình dân nhất ban ở tầng một Giáo Học lâu, ra lễ đường không bao xa đã đến.

Trong phòng học có chừng bốn mươi chỗ ngồi, chính là bọn họ chỉ có hai mươi chín học viện tự nhiên chỗ ngồi có thừa, trong lớp hai người Mã Quần cùng Chu Duy Thanh vóc người to lớn chắc chắn ngồi phía sau. Vốn là hắn muốn Thượng Quan Băng Nhi cùng hắn ngồi với nhau, nhưng Thượng Quan Băng Nhi nói gì cũng có ý kiến bất đồng, lý do rất đơn giản, nếu cùng ngồi với ngươi…, ngươi có thể tránh khỏi động thủ cước sao? Như thế thì còn học tập gì?

Minh Hoa đứng ở phía trên bục giảng, lúc này nụ cười trên mặt nàng đã thu liễm, cũng có mấy phần bộ dạng lão sư. Chẳng qua là, nàng thật sự quá mê người, nam học viên nhìn nàng ánh mắt đơn thuần một chút cũng không có. Bọn họ lần đầu tiên cảm giác được, thì ra ở bình dân ban lại chính là một loại hạnh phúc. Ít nhất những thứ quý tộc kia sợ rằng không có cấp bậc mỹ nữ như Minh Hoa này làm lão sư.

Minh Hoa nói: “Mọi người, ta tên là Minh Hoa. Bốn năm sau này ta chính là chủ nhiệm lớp. Những thứ khác ta không muốn nói gì nhiều…, bàn về thiên phú, lớp chúng ta còn muốn hơn so với đám quý tộc kia. Sau này ở bất kỳ khảo hạch nào của học viện, mục tiêu của chúng ta tự nhiên cũng chỉ có một, đó chính là đệ nhất. Chương trình học bắt đầu từ ngày mai, đây là thời khóa biểu, mọi người phân xuống đi.” Cổ tay nàng vừa lật, một chồng giấy cũng đã xuất hiện trong lòng bàn tay. Hiển nhiên, nàng cũng có không gian trữ vật hạng liên.

Đem thời khóa biểu giao cho đám học viên hàng đầu phân xuống.

Chu Duy Thanh ngồi ở phía sau, tự nhiên là cũng nhận được cuối cùng. Vừa nhìn thời khóa biểu trong tay, hắn cũng có chút nhức đầu. Chương trình học chủ yếu có Đại lục lịch sử, Địa lý đại lục, Tình báo học, Phân tích trận chiến điển hình, Rèn luyện quân sự hằng ngày, Sử dụng sa bàn, Chiến tranh mẫu… vân vân, có hơn mười loại chương trình học. Mỗi ngày cũng là sáng, chiều hai buổi học. Mãi cho đến thời điểm xé chiều gần đem mới kết thúc buổi học, mà mỗi tuần chỉ có một ngày nghỉ ngơi. Chương trình học an bài có thể nói là tương đối chặt chẽ. Đối với Chu Duy Thanh loại này mà nói, chưa từng trải qua sơ cấp học viện quân sự nên hai mắt hoàn toàn là trợn ngược.

Minh Hoa thấy phát thời khóa biểu đã xong, liền nói: “Đi học không được phép muộn, không cho về sớm. Mỗi tháng có một lần khảo nghiệm thành tích học tập, cuối năm lại có thêm một lần khảo hạch. Không thể thông qua khảo hạch cuối năm thì ngươi cũng trực tiếp xin nghỉ học đi. Xế chiều mọi người có thể đến giáo vụ nhận lấy tài liệu học tập của các ngươi. Sau này có vấn đề gì, có thể trực tiếp đến hỏi ta. Ta chủ yếu giảng dạy Tình báo học, Phân tích trận chiến điển hình, Rèn luyện quân sự hằng ngày.”

Mã Quần ngồi bên cạnh Chu Duy Thanh vừa nghe thấy lời này lập tức hưng phấn nói: “Lão sư, chương trình học Rèn luyện quân sự hằng ngày là không phải có thể cùng ngài tiến hành thực chiến a? Nếu là có cái gì thân thể tiếp xúc một chút, lão sư cũng không trách chúng ta chứ?”

Minh hoa khẽ mỉm cười, trong nụ cười còn toát ra mấy phần khí tức tà dị: “Đương nhiên sẽ không. Nhưng chắc chắn là ta sẽ không hạ thủ lưu tình a. Ngươi tên là Mã Quần đúng không? Nghe nói ngươi chính là Thiên Châu Sư tinh thuần phongg ngự hình.”

Mã Quần lập tức ưỡn ngực: “Đúng vậy. Lão sư, Thiên lực của ta đã tu luyện đến Đệ thất trọng Thiên tinh lực, sắp tiến giai lên cảnh giới Nhị châu.”

Minh Hoa gật đầu nói: “Được. Ngày mai chúng ta sẽ có một buổi Rèn luyện quân sự hằng ngày. Ta không ngần ngại cùng ngươi tiến hành thực chiến nha.”

Mã Quần vui mừng quá đỗi. Minh Hoa mặc dù là lão sư, nhưng nơi này là Học viện quân sự, hắn cũng không nhận ra thực lực của Đại mỹ nữ thích nũng nịu này có thể mạnh hơn bao nhiêu sơ với hắn, cho dù mạnh hơn một chút cũng không có gì. Hắn đối với lực phòng ngự của mình rất có tự tin, bị lão sư đại mỹ nữ này đánh mấy lần, đây cũng là một loại hưởng thụ a!!! Vạn nhất nếu có thể… mò tới núi đôi kia…, àh không, đụng đến lão sư một chút, vậy cũng là kiếm lợi lớn a.

Chu Duy Thanh nhìn Mã Quần có chút thương hại. Dĩ nhiên, chắc là hắn sẽ không nhắc nhở Mã Quần. Cùng Minh Hoa tiến hành “thiết tha” một chút, chỉ sợ tiểu tử này sẽ phải có trăm ngàn vết thương mà giác ngộ.

Ánh mắt Minh hoa từ Mã Quần chuyển sang trên người Chu Duy Thanh: “Mới vừa rồi tại lễ đường, Chu Duy Thanh đồng học nói muốn làm lớp trưởng lớp chúng ta, hơn nữa còn cung cấp kinh phí thác ấn cùng Ngưng hình trang bị cho toàn bộ ban chúng ta. Ta rất vui mừng khi lớp chúng ta có một vị đồng học đại công vô tư như thế. Đối với Chu Duy Thanh đồng học nhậm chức lớp trưởng, ai có ý kiến gì không?”

Không nghi ngờ chút nào, toàn bộ vé phiếu thông qua. Ánh mắt Chu Duy Thanh nhìn Minh Hoa không khỏi có vài phần đắc ý.

Lúc này, Minh Hoa cũng không có một chút thể hiện ra cá tính mà hôm qua nàng chiến đấu cùng Chu Duy Thanh, giống như chỉ là một vị lão sư bình thường: “Đã như vậy, Chu Duy Thanh từ bây giờ chính là trưởng lớp của ban chúng ta. Khấu Duệ, ta đã xem qua bài thi khảo hạch nhập học của ngươi, ở môn Phân tích trận chiến điển hình, ngươi dùng phần thu thập tình báo, phương thức chiến đấu nhiều mặt quấy rối có ý tưởng rất mới. Tin tưởng ngươi tại phương diện này hắn có thành tựu. Ngươi liền từ các đồng học thu thập tư chất cần tiến hành thác ấn cùng ngưng hình trang bị trước, sao đó giao lại cho lớp trưởng. Sao?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx