sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 48: Van Xin Ngươi, Tha Cho Ta (3)

Chu Duy Thanh lạnh nhạt nói: “Lão sư có gì thì nói thẳng đi. Ta không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì mà lại chưa nói hết. Hôm nay người bôi nhọ ta thì ta cũng không có so đo đâu.”

Khóe miệng Minh Hoa toát ra một nụ cười đầy ý vị: “Thật sự là bôi nhọ sao? Ta cũng không muốn cùng ngươi tranh cãi. Ngươi có hứng thú nghe ta nói chuyện xưa hay không? Nghe xong cố sự của ta ngươi sẽ biết tại sao đối với tà khí trên người ngươi ta lại mẫn cảm như vậy.”

Chu Duy Thanh long mày hơi động: “Ở chỗ này sao?”

Minh Hoa nhún bả vai một cái: “Nếu như không sợ để nữ bằng hữu kia của ngươi nhìn thấy hai chúng ta trong cùng một phòng mà nói, không bằng đổi địa phương khác đi. Cũng không biết ngươi có dám đi theo ta hay không?”

Chu Duy Thanh cười cười, bộ dạng vô lại cũng đã trở lại, đàng hoàng không khách khí quét qua quét lại những vị trí mẫn cảm trên người Minh Hoa một cái: “Vậy thì còn chờ gì nữa? Được mỹ nữ mời, còn lý do gì mà phải cự tuyệt.”

Minh Hoa hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ cười nói: “Vậy thì đến đây đi.” Vừa nói, nàng đột nhiên tung mình, cổ tay dựa trên bệ cửa sổ chống đỡ, cả người nhẹ nhàng bay ra bên ngoài.

Chu Duy Thanh cũng từng bước nhẹ nhàng, vô thanh vô thức đến bên cửa sổ, phóng thân đi theo sau Minh Hoa. Đồng thời khi hắn phi thân ra cửa sổ, Thiên Châu trên tay cũng nhẹ nhàng phóng ra, đồng thời cũng đem cảm giác của mình tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.

Dĩ nhiên hắn biết, Minh Hoa chủ động đến tìm mình nhất định là có chỗ dựa vào. Nhưng vào lúc này, hắn phải đùa bỡn mà nghênh khó khăn, chuyện tình này căn bản không thể tránh né được.

Ngay lúc thân ảnh hai người lặng lẽ biến mất, bên trong phòng, Phì Miêu đang ngủ gục trên ghế chậm rãi mở mắt, ở sâu trong mắt toát ra một tia vầng sáng nhàn nhạt.

Minh Hoa vừa ra khỏi tiểu viện lập tức tăng tốc, mặc dù nàng không phải là Thiên Châu Sư thiên về tốc độ, nhưng năng lực phối hợp thân thể cực mạnh, hơn nữa tố chất thân thể lại vượt xa người thường, chợt tăng tốc cũng là tốc độ kinh người. Thiên lực tại cấp bậc Tứ Châu đủ sức để duy trì tốc độ kinh người như thế này.

Chu Duy Thanh không nhanh không chậm đi theo sau nàng, tuy rằng tu vi Thiên lực hắn không bằng Minh Hoa, nhưng thuộc tính Phong trong Ý Châu của hắn lại có thủ đoạn có thể tăng tốc độ. Vì vậy, mặc dù không sử dụng chân phải tăng tốc, hắn cũng có thể dễ dàng đuổi theo Minh Hoa.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau dần hướng địa phương đông môn(cửa phía đông) mà đến. Một lát sau liền nhìn thấy cửa thành phía đông.

Mắt thấy đã đến Đông môn, Minh Hoa đột nhiên dừng bước, chờ Chu Duy Thanh đến bên cạnh mình.

“Còn muốn đùa bỡn ra khỏi thành?” Chu Duy Thanh ánh mắt thâm trầm hỏi: “Không phải ngươi muốn đùa bỡn giết người diệt khẩu chứ?”

Minh Hoa khẽ cười nói: “Ngươi vốn không biết bí mật gì của ta, tại sao ta lại phải giết người diệt khẩu? Coi như là muốn giết, thì cũng là ngươi giết ta mới đúng chứ. Ta không sợ, ngươi lại đại nam nhân thì còn sợ cái gì?”

Chu Duy Thanh nhìn tường thành cao gần trăm mét kia, nhún bả vai một cái, nói: “Nhưng ta còn chưa có cái năng lực trèo tường ra ngoài mà không bị phát hiện.”

Minh Hoa cười một tiếng, nói: “Nếu đã mang ngươi đến đây rồi có, thể nào để ngươi leo tường chứ? Đi theo ta.” Nói xong, nàng lắc mình chui vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh, ngoặt ngẹo hai ba lần, mang Chu Duy Thanh mời vào một gian nhà dân cư bình thường.

Bên trong khu dân cư cực kỳ yên tĩnh, Minh Hoa thoải mái đi theo con đường quen thuộc tiêu sái vào giữa phòng. Nơi này không hề có một bóng người, tại phòng bên trong nàng nhấc lên một cái ván giường, để lộ ra một cái động khẩu đen ngịt, rồi nhẹ nhàng chui vào trước.

Chu Duy Thanh trong lòng vừa động, không chút do dự trong nháy mắt tăng tốc theo sau nàng. Có trời mới biết được trong thông đạo có gì nguy hiểm hay không? Duy chỉ có bám sát lấy nàng, lúc nguy hiểm xuất hiện trước tiên mới có thể kịp phản ứng. Nếu như muốn yên ổn giống như Minh Hoa, mình chỉ có bắt lấy tay nàng, ít nhất còn có thể lấy nàng làm con tin.

Vì vậy, Chu Duy Thanh vừa chui vào trong thông đạo, ngay lập tức liền thả ra Thiên lực của mình, tập trung trên người Minh Hoa, tay trái hướng phía trước giơ lên. Chỉ cần Minh Hoa có cái hành động bất chính gì, trước tiên hắn chỉ có thể ra tay trên người nàng.

Mà Minh hoa giống như căn bản không có cảm giác được động tác của Chu Duy Thanh ở phía sau, nhanh chóng đi qua nơi u tối này. Cả bên trong địa đạo này không khí thông suốt, nhưng lại một mảnh đen nhánh, không hề có nửa điểm ánh sáng. Nhưng Minh Hoa dường như là có thể thấy hết mọt thứ, tốc độ di chuyển rất nhanh.

Ước chừng đi được công phu thời gian nửa bữa cơm, Minh Hoa đột nhiên dừng lại, Chu Duy Thanh nào biết nàng đột nhiên dừng lại, hắn lại đi nhanh, nhất thời sắp vượt qua nàng.

Minh Hoa cảm ứng được Chu Duy Thanh đi lên, nàng theo bản năng xoay người lại, muốn dùng tay chặn trước ngực Chu Duy Thanh để tránh khỏi hắn đụng đạm trên người mình. Giống như Chu Duy Thanh đã nói vậy, Đừng xem mặt ngoài nàng giống như gái hồng lâu, nhưng trên thực tế thì nàng chính là một hoàng hoa khuê nữ.

Nhưng lúc này Minh Hoa xoay người lại lại làm cho Chu Duy Thanh giật mình. Lúc này, hắn vốn đã bị vây trong trạng thái cảnh giác cao độ, Minh Hoa lại đột nhiên xoay người lại, còn dùng tay tiếp cận ngực hắn. Dưới loại tình huống này, Chu Duy Thanh như thế nào lại để nàng tùy ý đụng trúng mình đây.

Ở trong bóng tối, màu sắc không bắt mắt nhất tự nhiên chính là màu đen, Hắc Ám lan ra, không có nửa phần do dự đã tác dụng trên người Minh Hoa. Lúc này, hai tay Chu Duy thanh vừa nhấc, đã chạm vào tay của Minh Hoa. Mà lúc này, hắn vừa đứng vào trạng thái song song với Minh Hoa, sau đó chính là làm ra một loạt phản ứng theo bản năng, kết quả chính là, thân thể của hắn dán chặt trên thân thể Minh Hoa.

Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy vật tiếp xúc với thân thể mình chính là hai viên tròn tròn lại vô cùng mềm mại cứ cọ qua cọ lại trên người. Sau khi bộ ngực sung mãn mềm mại của Minh Hoa chạm trên người hắn là như một chuỗi xuyên suốt khiến Chu Duy Thanh cơ hồ làm theo bản năng dán chặt trên thân thể mềm mại của nàng. Hơn nữa, sau đó không biết là người này bị Mộc Ân lây nhiễm, hoàn toàn theo bản năng hay là ngẫu nhiên, hắn ngay tại đây, tay vừa vặn chộp lấy kiều đồn của Minh Hoa một phen. Hai người tiếp xúc chặt đến mức không còn xuất hiện một khe hở.

Thiên lực thúc dục, Chu Duy Thanh không chút do dự đem Thiên lực của mình rót vào trong cơ thể Minh Hoa. Tu vi Thiên lực của Minh Hoa cao hơn so với hắn, Hắc Ám Chi Xúc chỉ có thể hạn chế nàng một chút thời gian ngắn ngủi, Chu Duy Thanh tự nhiên cũng muốn trước tiên phải khống chế được đối thủ.

Chẳng qua là, lúc này địa phương mà thiên lực của hắn rót vào thật sự là có chút không khỏi thất lễ, Minh Hoa chỉ cảm giác mông mình đầy căng thẳng, bị một bàn tay nắm lấy, một cỗ Thiên lực nồng đậm sung mãn liền từ bộ vị mẫn cảm kia tràn vào trong cơ thể nàng. Cái mông bị Chu Duy Thanh bắt được nhất thời lâm vào một trận tê dại, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, vốn định tụ tập Thiên lực chống đỡ Hắc Ám Chi Xúc dĩ nhiên cũng như vậy mà tản mát.

Rên rỉ một tiếng nhẹ nhàng, Minh Hoa ngã vào trong người Chu Duy Thanh. Sau một chút khiếp sợ ngắn ngủi, trong nội tâm nàng dâng lên một trận tức giận, nhất thời xấu hổ: “Ngươi làm gì vậy?”

Câu này cũng không phải chỉ một mình Minh Hoa thốt ra, mà là Chu Duy Thanh cùng nàng đồng thanh nói ra.

Một cánh tay khác của Chu Duy Thanh cũng không chút khách khí giơ ra, may là cái tay này cũng bình thường chỉ nắm lấy cổ tay của Minh Hoa. Hơn nữa, lúc va chạm như vậy, hắn cảm giác được phía sau Minh Hoa là vách tường. Lúc này, hắn đem Minh Hoa hoàn toàn đính ở trên vách tường. Vì chế trụ hoàn toàn Minh Hoa, Tên gia hỏa này liền giơ cái chân phải tà ma của mình lên, dùng đầu gối chặn trên tiểu phúc của nàng. Cứ như vậy, chỉ cần Minh Hoa có dị động, là hắn có thể đem nàng đánh chết trong nháy mắt.

Ở trong địa đạo đen khịt này, tư thế của hai người thật không quá lịch sự. Thân thể Minh Hoa bị Hắc Ám Chi Xúc trói buộc, mà cả người Chu Duy Thanh lại dán chặt lấy người ta, một tay nắm lấy phần gáy, một cánh tay khác chộp lấy kiều đồn của Minh Hoa, đầu gối thì lại chĩa chĩa vào tiểu phúc của của nàng. Từ góc độ chế địch mà nói, cố nhiên là không sai, nhưng hình dáng này rất ư là… cái này khiến cho Minh Hoa giận dữ và xấu hổ muốn chết.

Giờ khắc này, trong lòng Chu Duy Thanh phảng phất như lại nghĩ tới lời Mộc Ân nói: “Khi địch nhân của ngươi là nữ nhân, mẹ nó chớ ngàn vạn lần khách khí với nàng liền vô ích, cứ đùa bỡn những thứ kia cho nàng xấu hổ. Cứ như vậy, cho dù nữ nhân kia có cường đại thì mười thành tu vi cũng chỉ còn lại năm thành. Hơn nữa. có tiện nghi mà không chiếm thì chính là cái đồ vương bát đản.”

Vừa nghĩ đến giáo huấn kia, Chu Duy Thanh liền không khách khí ngắt hai phát trên cặp mông đầy đặn của Minh Hoa, khiến cho Minh Hoa giận đến suýt rơi nước mắt.

“Buông ra.” Minh Hoa cơ hồ là gầm nhẹ một tiếng. Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc này nàng xấu hổ cũng không phải là giả vờ.

Xúc cảm chân thật đúng không phải là bình thường, thật là tốt a! Lúc này Chu Duy Thanh mới tỉnh ngộ lại, chưa chắc Minh Hoa đã làm gì bất lợi với mình. Vừa tỉnh ngộ cũng không sao cả, xúc cảm trên tay cùng với thân thể tiếp xúc toàn diện như thế này khiến cho hắn thú tính sôi trào. Cho dù là Thượng Quan Băng Nhi, trong trí nhớ, tại trạng thái hắn này cũng không dám làm quá. Minh Hoa này so sánh với Băng Nhi còn muốn đầy đặn hơn một chút, giống như là đào mật chín cây, quả thật chính là cực phẩm trong cực phẩm. Mùi thơm thanh nhã cộng thêm thân thể toàn diện tiếp xúc hòa hợp, đầu gối của hắn còn dính trên tiểu phúc của người ta, hắn suýt nữa không cầm nín được mà nghĩ đến Bá vương ngạnh thường cung.

“Không tha, ngươi đùa bỡn làm gì? Ta đã nói với ngươi, đừng có tâm tư không chính đáng, ta đem ngươi làm tân lão bà đấy.” Trong lòng một bên toàn nghĩ đến thứ bỉ ổi, nhưng ngoài miệng hắn lại không có nửa phần chịu thua.

Minh Hoa nghe hắn nói thể mới thấy an tâm, suýt chút nữa giận đến ngất đi. Hiện tại mục đích nàng gọi Chu Duy Thanh cũng muốn quên đi, chỉ muốn đem hắn băm thây thành vạn đoạn.

“Khốn kiếp, buông ra. Chỉ có ngươi mới có thể động tâm tư.” Minh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thật, ngươi không có gạt ta?” Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi, cái tay còn lại không chút khách khí ngăt thêm hai cái nữa. Chậm trễ một lát này không phải có thể chiếm thêm tiện nghi nhiều một chút sao, cho nên hắn cũng không có vội.

“Thật, không có lừa ngươi, ngay tại phía trên này.” Minh Hoa nhanh khóc, nàng chỉ cảm giác dường như cả người mình đều muốn tan ra( Sướng quá ha!!!)

Chưa bao giờ có một người đàn ông nào tiếp xúc thân mật ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn là tiếp xúc chặt chẽ dị thường như vậy.

“Ngươi lừa gạt ta thì làm sao bây giờ?” vẻ mặt Chu Duy Thanh dường như đầy cảnh giác hỏi.

“Ngươi…, van xin ngươi, buông ta ra.” Minh Hoa cầu khẩn nói, tiếp xúc chặt chẽ như vậy, nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như có ngọn lửa thiêu đốt, rốt cuộc không nhịn được đành mềm giọng xin xỏ. Nàng biết Chu Duy thanh cũng không phải là dạng chính nhân quân tử gì, vạn nhất tên khốn này động ý xấu, ở chỗ này phá hư sự trong sạch của mình, cái này đúng là vĩnh viễn không có cách nào vãn hồi a!!

Dịch xong chương này ta cũng muốn tự tử luôn.

Đọc thêm dòng này của Tam gia a: “Mới vừa cái kia chử sai hơi nhiều, ta sữa đúng liễu tái phát xuống. Ha hả”. Đi chết dùm đi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx