Chương 3:
Thụy An vụng về quay quay cái bát bằng khan khô, xếp lên chồng bát cao ngất ngưỡng.
- Xin lỗiiiiii... như đã nói, mình bất lực để có thể giúp bạn.
Hải Băng im lặng, tiếp tục rửa cho xong đống bát đũa tràn lan.
- Từ giờ bạn là con mồi của chị Như rồi. Thực ra bạn càng không nói, không tỏ thái độ, càng làm chị Như tức tối, kiểu gì cũng khó sống... hay... hay...
Thụy An định nhắc đến hai chữ “cậu ba”, nhưng lại thôi, Hải Băng có để ý đâu...
...
- Vâng! Cậu ba!
- Ta ra ngoài cùng quản lý. Tối không ăn cơm, cũng không biết chừng nào sẽ về. Anh cả sẽ qua đêm ở ngoài. Các em có thể đi nghỉ sớm vào tối nay.
- Cậu ba đang mệt mà lại ra ngoài sao?
- Ta không sao. Như đừng lo. Em quản lý việc nhà giúp ta.
- Vang. Là trách nhiệm của em mà.
- Và... để mắt đến cô bé đó nữa... giùm ta.
Cô quản gia tắt bộ đàm, môi mím chặt. Đầu dãy hành lang trước mặt, Hải Băng đang tiến lại gần, tay lau mồ hôi trên trán. Cô bé vừa lau xong sàn hành lang, công việc mà lẽ ra cần ba người làm cùng. Kiều Như quay người, đập vào mắt là xô nước bẩn lau dọn nhà bếp. Cô lập tức đá chân làm xô nước đổ tung tóe xuống sàn,
- Con điên kia, mày lau sàn thế này à?
Mấy người đang lau dọn ở các phòng bên liếc mắt ra hành lang. Hải Băng vẫn thế, không tỏ thái độ, nhẹ nhàng cầm lại cây chổi lau. Kiều Như khoanh tay, dựa vào tường, nhìn cô bé bằng ánh mắt hằn học. Lập tức, mấy cô giúp việc đang dọn các phòng bên lần lượt ra cửa bê xô nước bẩn, thoải mái - tự nhiên - mạnh tay đổ ra hành lang, một số cùng đồng thanh:
- Con điên kia, mày lau sàn thế này à?... Ha ha ha...
Kiều Như quay người, bước đi... mỉm cười...
5 giờ chiều.
- Chị Như. Cậu cả, cậu ba không về, hay cứ...
- Đừng có chây lười. Nấu như thực đơn, bê đến cho cậu hai.
- Không mang đồ ăn đến, cậu Chấn Phong cũng có bao giờ...
- Im ngay! Ai cho mày gọi tên cậu hai. Chúng mày không nấu thì để đó, chị nấu!
- À... à... không... em nấu... em xin lỗi...
- Lũ lười biếng!
Hơn 7 giờ tối. Hơn hai mươi người giúp việc đã vào phòng ngủ.
- Ai da... cậu ba numeber one! Chỉ có cậu ba mới cho tụi mình nghỉ sớm thôi.
- Cậu cả ở nhà là chết chắc rồi. Tóm lại, cậu ba tuyệt nhất!
- Hôm nay ăn thoải mái, ăn xong lại không phải dọn nữa chứ. Sướng thiệt!
- Ừ ha... Mà không biết trong bếp còn miếng cơm nào cho thú cưng của chị Như ăn không nữa...
Mấy người giúp việc liếc nhìn Hải Băng, cô bé mới mở cửa bước vào. Họ cười phá lên, vẻ thích thú lắm.
- Á à... tao để lại miếng xương cá...
- Ha ha ha... chẳng phải trưa không ăn mà nó làm việc công xuất cao thế là gì.
- Ê... không biết nó có đi hót với cậu ba không đây. Tụ sợ, sợ, sợ lắm.
- Không dám đâu. Chị Như nói thế nào ta?
- “Nó mà hé răng nửa lời, chị cắt lưỡi nó đi.”
- Aha ha... ha ha...
Hải Băng không quan tâm mấy chuyện tầm phào ấy. Cô bé tiến lại giường 105, Thụy An đang ngồi đó.
- Băng đói không? Thử ra bếp coi, có khi còn gì... Thay bộ quần áo đi. Dơ quá rồi. An cho bạn mượn một bộ nha... - An khẽ chạm vào bàn tay cô bạn.
- Oái, sao tay bạn lạnh thế...? À... quên mất không nói, ở đây cứ khi mặt trời lặn là nhiệt độ xuống thấp, cũng không ai rõ tại sao. Nhưng không sao, trong phòng này có điều hòa, mặt trời lên lại ấm thôi.
- Chán thật. Cậu ba đi không biết khi nào về. Ba ông hoàng bận lắm. Ngoài lúc ăn cơm thì rất ít khi thấy mặt. Có lần ra ngoài cả thang mới về. À, chỉ có cậu hai ở tring phòng suốt. Nhưng An nghĩ chắc cậu hai cũng bận lạm đó cho ông chủ. Mọi người chỗ này đều sợ cậu hai hết á... Lúc nào cũng lầm lì, lạnh như đá nhưng nổi giận rồi thì... chậc chậc...
An cứ thầm thì với cô bạn mới, vô tâm đến mức không biết từ lúc Băng vào, người đã run lên từng đợt nhè nhẹ. Cô bé thấy lạnh. An bỗng ghé tai cô bạn.
- An nói cho bạn điều này. Ở đây ai cũng biết đấy. Cậu hai dường như không nói, mình chưa từng nghe cậu hai nói. Và ai mà làm cậu ý nói một lời, trừ ông chủ thì là cả một kì tích đấy!
4 giờ sáng!
Bộp! Một cô giúp việc ném thẳng cái giẻ lau vào mặt Hải Băng.
- Con điên! Mấy giờ mà còn ngủ?
Hải Băng ngồi dậy. Thụy An cũng lồm cồm ngồi dậy, dụi mắt.
- Chị Yến à. Hôm nay dậy sớm thế. Mới sáng chị đã nặng lời thế, đen cả ngày đấy.
- Ranh con! Dậy làm việc đi!
- Vânggggg...
...
- Bỗng nhiên vớ được con bé đó tụi em đỡ mệt hẳn.
- Phải đó. Lại còn được xả stress nữa chứ. Bắt nó làm nhiều việc nó cũng không kêu, đánh nó nó cũng không chống đối.
Cô quản gia quay người, khuy nốt mấy cái khuy áo trên bộ đồ đen gọn gàng:
- Nhưng cái vẻ thản nhiên của nó làm chị ngứa mắt lắm.
- Không biết nó uống phải thuốc gì mà ngoan đến mức lì lợm như thế.
Cô quản gia tiếp lời. - Chị sẽ chờ coi nó lì lợm đến mức nào!
Như liếc nhìn mấy cô giúp việc, họ đồng loạt... mỉm cười đáp trả.
Công việc của một người giúp việc trong một ngày chỉ là giặt giũ, lau chùi, dọn dẹp và nấu nướng cho ba cậu chủ. Nghe đơn giản nhưng tốn khá nhiều thời gian vì khu biệt thự rất rộng, nhiều ngõ ngách, hành lang, chưa kể một khuôn viên rộng thênh thang. Vì vậy cần một quản gia quản lý tất cả công việc và quản lý được cả hội đồn người giúp việc. Bằng con mắt nhìn đời đầy kình nghiệm, bốn năm trước, ông chủ bất động sản lớn, cũng là ông trùm mafia lừng danh - Lâm Chấn Đông, đã đưa Kiều Như về làm quản gia cho biệt thự của ba cậu con trai. Có lẽ ông-đã-đúng!
Hải Băng ngồi nép dưới bàn chế biến, tỉ mẩn nhặt đồ. Cảm giác vô cùng tập trung, đến mức không nhìn thấy cả người bước ngang qua. Mấy cô giúp việc hối hả, mỗi người một việc. Một cô chợt tiến lại phía Hải Băng, đặt ngay ấm nước sôi gần chỗ cô bé ngồi. Thụy An đã để ý thấy, không rõ ý định của mấy cô người làm, nhưng chắc chắn là xấu xa.
- Băng à. Vời nước đang mở kìa, đứng dậy lại tắt hộ An với.
Mất 5 giây sau lời An nói, Hải Băng mới từ từ đứng dậy (kiểu như thông tin truyền vào não khá chậm, hoặc suy nghĩ trong bộ não đã quá phức tạp để xử lý nhanh một thông tin khác).
Nhưng Băng vừa đứng dậy, quay đi thì cô giúp việc đã tiến lại, cô ta... đá mạnh chân vào ấm nước sôi và...
Ào...
- Á á... Hải Băng! - An kêu toáng lên nhưng đã quá muộn. Ấm nước sôi đã đổ ập vào một chân Hải Băng. Mấy cô giúp việc quay đi nháy mắt với nhau, có người bịt tai sẵn để khỏi nghe tiếng kêu khóc thảm thiết.
An chạy như bay đến, dựng ấm nước lên. Một tay bịt miệng, An rùng mình vì thấy bàn chân bé nhỏ của cô bạn. Hơi nước nóng bốc lên nghi ngút, bàn chân ấy cứ đỏ dần lên...
- Trời... Trời ơi... bạn... bạn...
Thụy An ngước mắt lên nhìn cô bạn bất hạnh. Và An... trợn tròn mắt. Hải Băng đang đứng đó, không nhúc nhích, mắt nhìn xuống chân mình,... bình thản như không có chuyện gì xảy ra...
Tay Thụy An run lên, không phải vì vết bỏng cửa cô bạn nữa mà là vì sự thản nhiên đến kì lạ của Hải Băng. Chưa kịp để An làm gì hơn, cô quản gia đã tiến lại, giờ thẳng tay, dùng hết sức, tát mạnh liên tiếp ba cái vào mặt cô bé. Đầu óc Hải Băng quay cuồng vì bất ngờ bị đánh... nhưng rốt cuộc, cô vẫn ngước lên nhìn cô quản gia - bình thản!
- Mày muốn giết người hả con ranh kia? Mày không có mắt hay mù rồi? Nhỡ ấm nước đỗ vào chân người khác mày định sao?
Băng im lặng, nhìn Kiều Như. Máu dồn lên đầu, Kiều Như lại giơ thẳng tay, trợn trừng mắt... Nhưng An đã kịp cản lại:
- Chị Như, bạn ấy bỏng rồi, chữa thương đã, có gì nói sau.
Rồi An kéo Băng chạy đi.
- Mẹ... mẹ ơi...
- Thế này là thế nào? Nó bình thản khi cả ấm nước mới sôi đổ vào chân.
- Nó... nó không phải người...
- Chó cũng biết đau cơ mà...
Chỉ có Kiều Như đứng đó, chưa khỏi ngỡ ngàng...
...
Ở khu vệ sinh. Thụy An đưa chân cô bạn vào vòi nước, cứ để vòi xối xuống chân.
- Rát lắm phải không? Đau lắm phải không?... Này! Con nhỏ này! Đau cứ nói là đau, sao phải giả vờ không có gì? Mà làm sao giả vờ được chứ... Trời ơi... trời...
Thụy An xoa xoa tay vào chân cô bạn. - Đã kêu đứng dậy nhanh rồi. Thấy chị đó đặt ấm nước bên cạnh phải biết đường tránh cho xa đi chứ. Con ngốc này!...
Thụy An nhìn Hải Băng, cô bé vẫn đứng im như phỗng:
- Bạn... đau không? Mấy cái tát ấy?
- Có sao đâu! Mai... hết đỏ thôi...
Băng trả lời cụt lủn. Cúi xuống tắt vòi nước rồi... quay đi... chậm rãi. An vẫn ngồi yên... ngây người...
***
Chiều. Chấn Khang về nhà, tay khoác vai một cô tiếp viên khách sạn, ngông nghênh bước lên hành lang về phòng 101.
- Cậu chủ đã về!
- Mừng cậu chủ về!
Chấn khang hút điếu thuốc dở từ miệng, khua tay:
- Im đi! Điếc tai!
Cô tiếp viên hích nhẹ vào hông Chấn Khang.
- Sao thế! Nhà anh nhiều giúp việc nhỉ.
- Sao? Muốn ở lại ăn cơm không?
- Thật á? Em được ở lại sao! Ôi... yêu anh thế.
- Tôi hỏi cô muốn ở lại không chứ tôi bảo mời cô ở lại hả?
- Ơ... em...
Tính Chấn Khang rất khó chịu. Ngang tàn, độc đoán, bạo lực. Hay chơi gái nhưng không phải hạng vứt tiền cho gái như các đại gia khác... Với quyền thì tham vọng, với tình thì chiếm đoạt. Thích thì nói, thích thì làm. Tóm lại không ưa ai, cũng chẳng ai ưa.
Chấn Khang đưa cô tiếp viên về phòng mình. Thường như cơm bữa và không lặp lại người lần hai.
- Oa... phòng anh rộng thế, đẹp thế. Đúng là thiếu gia có khác...
Chấn Khang đứng dựa bàn, nhìn cô gái trẻ, tay tháo khuy áo sơ mi.
- Tôi đưa về phòng mười người thì chín người nói như cô. Hỏi thật, các cô không giỏi việc gì hơn ngoài việc này hả?
- Sao anh cứ phải nói thế với em. Em chỉ cố làm anh vui thôi, chưa gặp ai mang gái về nhà mà như anh.
Khang vứt chiếc áo xuống ghế, tiến lại phía giường. Đứng sát trước mặt cô tiếp viên, cậu đưa tay kéo mạnh cô áo cô ta lên:
- Nói lại đi! Làm tôi vui hay lấy lòng tôi để kiếm tiền?
- Đương nhiên... làm... anh...
- Tôi ghét nhất là dối trá!
- Thì... thực... thực ra... những đứa như em...
Chấn Khang rút từ túi quần jean ra vài tờ tiền, quăng xuống bên cạnh cô tiếp viên. Rồi đẩy mạnh cô ta xuống giường, chống hai tay xuống:
- Vậy thì nhận tiền rồi làm việc cần làm. Tôi ghét những đứa con gái ở trong phòng tôi quá hai tiếng.
Cậu đưa tay tháo khuy áo cô tiếp viên, từ từ cúi xuống...
- Khoan đã! Anh!
Cô tiếp viên bất chợt đẩy Chấn Khang lên...
- Anh vội thế. Cho em tắm cái đã. Đi ngoài đường người em dơ quá mà...
Cô ta vừa dứt lời, Chấn Khang đã đứng thẳng dậy quay đi.
- Cô làm tôi mất hứng! Cút khỏi đây trong mười giây!
- Ơ... anh! Em... em xin lỗi. Em không tắm cũng được. Em xin lỗi... anh cứ...
Chấn Khang quay đầu, nhìn cô ta bằng ánh mắt quyền lực
- Tôi bảo cho cô mười giây! Hoặc ra khỏi đây hoặc tôi giết cô!
- Anh... em xin lỗi mà. Em biết lỗi rồi mà...
Cô tiếp viên đứng phắt dậy, túm lấy tay Chấn Khang, sụt sịt. Chấn Khang từ từ quay người, đưa ngón tay đẩy cằm cô ta lên:
- Đừng có õng ẹo với tôi! Tôi coi mấy đứa như cô là đồ chơi bên đường, thích thì xem, chán thì vứt. Đừng đòi hỏi yêu cầu bất cứ thứ gì. Và nên nhớ, khi bên cạnh tôi, thì-tôi-là-vua!
Bỏ tay khỏi cô gái vũ trường, Chấn Khang quay lại bàn lấy chiếc áo sơ mi, đi về phía cửa:
- Biến đi trước lúc tôi quay lại!
***
Chiều tối, trong khu bếp...
- Ăn tiếp cái này đi. An mà không giữ phần cho thì bạn nhịn ngày qua ngày hả?
Băng cầm từng chiếc bánh, ăn chậm rãi.
- Không biết khi nào cậu ba mới về? Chiều nay cậu cả lại đưa gái về đấy. Mấy chị ở vũ trường... è... sến lắm... Ba cậu chủ là anh em nhưng tính cách khác nhau một trời một vực. Thực ra là cùng cha khác mẹ. Nghe nói ông chủ lấy vợ đầu sinh ra cậu cả. Bà ấy chết thì lấy vợHai sinh ra cậu hai và cậu ba. Bạn được gặp cậu hai chưa? Giống hệt cậu Chấn Nam ấy. Nhưng đôi mắt thì lạnh hơn...
Băng ngồi co lại dưới đất, cái lạnh như tràn đến theo thời gian.
- Bạn sao thế?... À, chắc không thích ứng được với nhiệt độ bất thường ở đây hả?... Không sao đâu, sẽ quen thôi...
...
Hơn 9 giờ tối... mấy cô giúp việc vươn vai.
- Ai da... cuối cùng cũng xong.
- Ê, tắm cái rồi chơi xúc xắc tiếp đi.
- Ok. Tao phải đi giặt đồ cái đã.
Cô quản gia vừa đi kiểm tramột lượt, trở về phòng ăn.
- Yến!
- Dạ!
- Dọn thức ăn phòng cậu hai chưa?
- Rồi ạ! Chị ơi... em...
- Không lộn xộn nữa! Chuẩn bị về phòng đi!
Kiều Như quay đi, chợt để ý thấy Hải Băng. Cô bé đứng nép vào tường, mặt hơi tái đi, hai tay đan vào nhau, khẽ run lên.
- Mày không có việc gì làm nữa hay sao mà đứng ngây ở đây?... Con điên này! Tao hỏi không trả lời là sao?
Kiều Như quay lại nói với đội giúp việc.
- Đi tắm thì cởi đồ ra cho nó giặt.
- Dạ... chị Như tâm lý ghê!
- Yêu chị Như quá!
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Kiều Như nhìn cô bé kia:
- Giặt xong mới được đi ngủ không thì liệu đấy!
...
Gần 12 giờ đêm... Băng cố bước ra từ phòng giặt đồ. Bàn tay ngâm nước cả tiếng đồng hồ chống lên tường. Những ngón tay run lên bần bật. Cô bé căn chặt răng, bám vào tường, lê chân bước. Cái lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt cứ muốn đánh ngã nó. Nhiệt độ trong khu biệt thự không đến 20 độ! Bước tới phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa thì sẽ ấm hơn. tất cả các phòng trong biệt thự đều lắp điều hòa tăng nhiệt độ về đêm. Băng đưa tay vặn tay nắm... và... Nó đã bị khóa trong! Không ngạc nhiên, không mất bình tĩnh khi nhận ra điều đó. Băng dùng sức đập bàn tay vào cửa. Không có tiếng trả lời, có lẽ mọi người đã ngủ, Thụy An không biết là có người đã khóa trái cửa.
Hải Băng khụy xuống đất, người run lên.
Mất một lúc để cô bé lết được ra cánh cửa dẫn ra ban công. Nhiệt độ ngoài trời có thể cao hơn trong nhà. Cô bé đẩy cửa, bò ra bên ngoài, bàn tay chống đất vẫn run bần bật... Phải! Nhiệt độ bên ngoài cao hơn!... Cô bé dựa vào tường, thở dốc. Mái tóc dài xõa xuống đất, bộ quần áo giúp việc dơ bẩn. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán... Băng đã thấy dễ chịu và dễ thở hơn...
Được một lát... Hải Băng chợt nhận ra, có người đang ngồi trên lan can bên phải, dựa tường, ngắm trăng... là - Chấn-Nam!
- Em làm gì ở đây vào giờ này?
- ...
- Ta mới về, không muốn đánh thức mọi người nên đã tắt chuông báo... Ra đây vì trong phòng ta... ngột ngạt quá...
- Em không ngủ được? Không quen sao?
Chấn Nam hơi nghiêng đầu, nhìn cô bé, ánh mắt buồn và sâu thẳm. Hải Băng vẫn chẳng nói gì. Không gian vắng lặng, chỉ có ánh trăng chảy dài trên lan can.
- Em cũng biết lý do em ở đây... phải không? Em... không sợ... sao? Một cô bé mười bốn tuổi chưa đủ để biết hết đâu...
- Em biết không? Cuộc sống này là đấu tranh để sinh tồn, là giẫm đạp lên nhau để chiến thắng. Ta đã được dạy thế từ khi lên năm... từ khi biết mình là cậu chủ củamột gia đình đầy tham vọng và quyền lực. Ta... không có sự lựa chọn của chính mình... không có con đường khác để rẽ ngang và quay lại... bất lực! Bất lực...
Chấn Nam nhắm nghiền mắt...
- Ta... có lẽ... sẽ... yêu em... và sẽ có một ngày... khẩu súng trên tay ta... hướng về... phía em...
Một khoảng im lặng... Chấn Nam chợt nhận ra... cô bé kia... đã ngủ.
@by txiuqw4