sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Thiên thần bóng tối - Chương 30

Chương 30:

Sau khi tắm gội sạch sẽ,một bàn thức ăn thịnh soạn đã sẵn sàng đợi Băng. Dù bụng cồn cao sôi sùng sục, nhỏ vẫn ăn chậm rãi. Khang bước vào phòng, không ngạc nhiên khi thấy cảnh ấy.

- Có vẻ em ổn rồi, kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra với em được không?

Nhưng Băng vẫn từ tốn ăn, uống sữa, như không có rảnh rỗi để đáp lời Khang. Cậu tiến lại, đứng cạnh Băng, đưa tay vuốt đuôi tóc còn ướt của nhỏ:

- Mỗi lần ta ra khỏi nhà là em lại gặp chuyện. Cảm giác khi nghĩ rằng đã mất em, không dễ chịu chút nào. - Tay Khang lần lên cổ Băng, mắt cậu đã nhận ra những vết răng sâu và máu đã đông lại thâm tím. - Ta thật muốn giết những kẻ đã đẩy em xuống Địa Ngục! Tệ thật, trước mặt quản lý, ta vẫn phải làm như việc cứu em, làm cũng được, không làm cũng xong.

Khang hạ tay, quay mặt đi:

- Tên Sheeply ấy, cũng chẳng trách hắn được. Trong ba người con, cha vẫn không yên tâm về ta nhất mà. Vậy nên trong ba tên quản lý, chỉ có Sheeply là tay chân thực sự của cha thôi. Nhất cử nhất động của ta cũng qua hắn mà đến tai cha tanh cả. Cứ làm như trung thành lắm, nhưng thực chất... phản bội ta từ đầu đến cuối...

Khang bước khỏi bàn ăn, về phía cửa phòng:

- Bây giờ em cứ ăn bù cho no đi. Còn ta sẽ đi xử những kẻ cần phải chết, không bao gồm lũ tội phạm ấy đâu.

... Khang cho hai tên cảnh vệ trông nom Băng hôm trước hai phát súng vào tim, và giờ cậu sang khu A, tìm kẻ chủ mưu trong chuyện bắt cóc người con gái của cậu: cô quản gia Trần Kiều Như!

... Khang đứng ngoài cửa phòng ăn, cửa he hé mở. Bên trong có tiếng rì rầm nói chuyện:

- Tưởng con bé ấy sẽ đi gặp Diêm Vương chứ, chị Như?

- Con bé đó may thật, vào tay bọn chúng mà còn sống được!

- Thôi đi! - Tiếng cô quản gia khó chịu - Muốn con hồ ly chết đâu phải dễ. Cứ chờ xem chị chúng mày sẽ tiễn nó sang Tây Thiên thế nào.

Khang hơi mỉm cười, đẩy cửa vào:

- Em có vẻ thích đi Tây Thiên đấy nhỉ? Quản gia?

Cả đám giúp việc há hốc miệng, quay lại nhìn cậu cả. Kiều Như, đã kịp hiểu mình vừa làm việc ngu xuẩn gì, chân tay bắt đầu run lẩy bẩy. Dẫu vậy, cô vẫn cúi đầu, giữ phép:

- Cậu chủ... Cũng muộn rồi, không biết có chuyện gì mà...

- Chuyện thì nhiều lắm, nhưng thứ này làm ta thích thú nhất này - Khang đưa tay lên, tay đang quay quay khẩu súng ngắn.

- Cậu chủ! Thứ đó... nguy hiểm lắm ạ - Giọng Như run run. Đám giúp việc đứng khép nép không dám lên tiếng.

- Để ta khỏi phải phán, em nên tự khai tội đi!

- Cậu... cậu chủ... ban nãy em chỉ đùa thôi, không có ý gì cả!

- Ban nãy... ta bỏ qua, thế còn chuyện tiếp tay cho lũ tội phạm bên khu B?

- Em... em không hiểu cậu nói gì - giọng Như run hơn, Như không hề biết có hệ thống camera khắp các hành lang, đương nhiên Thụy An thì biết điều này.

- Được! Vậy em... xuống Địa Ngục rồi hiểu dần nhé...

Tay Khang đưa lên, họng súng chĩa thẳng về cô quản gia. Đám giúp việc trợn trừng mắt...

Phằng! Phằng!

Hai phát xuyên tim! Máu phụt ra đỏ thẫm chiếc áo trắng. Như ngã phịch ra đằng sau... và... chết không kịp nhắm mắt! Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Đám giúp việc đứng như trời trồng, kinh hoàng!

- Ta nhắc lại lần nữa! Các ngươi, ai còn có ý định đụng tới người con gái của ta, sẽ có kết cục thê thảm hơn thế này đấy!

Khang quay đi, không một mảy may. Đám giúp việc bắt đầu thút thít.

Thụy An đang đứng trong phòng bếp rửa vài cái chén. Nhỏ hiểu hết chuyện ở ngoài phòng ăn. An khẽ... mỉm cười, không có gì nằm ngoài dự tính:

- Những kẻ ngu xuẩn... thường phải chết!

...

Chấn Khang về phòng, Băng vừa kết thúc bữa ăn, với tay lấy giấy lau miệng. Khang nhìn cả bàn ăn thịnh soạn, giờ đã gần hết, chắc Băng đói quá. Nhỏ bước khỏi bàn ăn, không để ý Chấn Khang vừa vào, nhỏ dụi mắt, có vẻ buồn ngủ

Khang ném khẩu súng lên bàn máy, tiến lại và từ đằng sau ôm lấy Băng

- Quên hết chuyện không vui đi. Những kẻ đáng chết đã chết rồi, em không phải lo bị bắt cóc lần nữa đâu. Từ giờ, tốt nhất em không nên rời xa ta...

Khang cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc dài còn ẩm ướt, mùi hương từ mái tóc làm Khang dễ chịu vô cùng.

- Không phủ nhận nữa... Trái tim ta, đã một phần thuộc về em rồi... Nhưng chừg đó không đủ để thay đổi được gì. Nếu phải chọn, giữa em và quyền lực, danh dự hay tự tôn, ta thà để mất em... Ta đã nghĩ ra cách để giữ lại tất cả, đó là giữ em cho riêng ta để không bao giờ phải tạo ra những sự lựa chọn.

Khang buông tay và xoay người Băng lại.

- Nói coi. Dù không có tình cảm với ta, nhưng em... cần ta, phải không?

Băng ngước nhìn Khang, đưa tay dụi mắt:

- Muốn ngủ... - Băng đẩy Khang ra và tiến lại phía giường.

Khang chợt cười, cùng lúc, tay quản lý của Khang bước vào.

- Lại rắc rối to rồi, cậu chủ!

- Gì nữa? - Khang quay lại, Sheeply có vẻ lo lắng.

- Uỷ Viên gọi đến cho ông chủ, nói rằng từ lúc tham dự bữa tiệc của cậu, con trai ông ta - Davinci Uyliam như một kẻ mất hồn. Suốt ngày dẫn người đi tìm cô gái có tên “Người đẹp”, mất ăn mất ngủ luôn à.

- Thì sao?

- Ngài Ủy Viên nói không tha thứ cho kẻ nào biến con trai mình thành như vậy... và...

- Nói đi!

- Ông ta sẽ tìm mọi cách để loại trừ tên ông chủ ra khỏi buổi gặp mặt của các lãnh đạo và các nhà đầu tư lớn sắp tới!

Như một quả búa tạ giáng xuống đầu Khang.

- Mẹ kiếp! Sao hết chuyện này đến chuyện khác vậy chứ? Tao không yên được ngày nào sao? Cha tao thế nào?

- Ông chủ rất tức giận à, cậu cũng biết buổi gặp ấy quan trọng thế nào mà.

- Trời ơi là trời! Tao đến điên lên mất!

Khang quay lại phía giường mình, Băng đang chuẩn bị ngủ.

- Hình như từ lúc mang em đến, ta gặp bao nhiêu rắc rối thế này đây! Em không thấy có lỗi sao? Vì đã làm ta phát điên lên thế này chứ? Em không thấy có lỗi sao?

Đôi mắt nâu nhìn Khang:

- Không! - Băng nhắm mắt và chìm luôn vào giấc ngủ.

- Em... - Khang bật cười, hết nói nổi.

- Giờ ta sẽ đi gặp cha. Phải tìm cách giải quyết mới được!

Lâm Chấn Đông ngồi trước bàn làm việc, mặt tối sầm, hai nắm tay siết chặt để trên bàn. Ông đã chờ buổi gặp này khá lâu, và giờ chỉ vì một câu nói của Uỷ Viên Black Uyliam mà mọi việc có thể đổ bể.

- Cha đang lo lắng về cuộc gặp ấy sao?

- Ta nghĩ lúc này, con nên nghĩ về lỗi lầm của mình. Một buổi tiệc thiết lập mối quan hệ mà con biến thành họa rước thêm thù. Con nghĩ con chịu trách nhiệm được sao?

- Con rất tiếc về chuyện ấy!

- Davinci muốn đứa con gái đó phải không? Sáng mai đưa con bé đến biệt thự nhà Uyliam!

- Không được! Thưa cha!

- Ta bảo con làm! Không bảo con chống đối gây rắc rối cho ta!

- Nếu đưa cô ấy đến chỗ Davinci, hắn chỉ thêm ngu muội vì tình thôi. Chưa kể mang cô ấy ra bên ngoài, nhiều thiếu gia các nhà quyền thế sẽ chú ý và tranh giành đấy ạ!

- Chứ không phải con muốn giữ con bé làm của riêng? Vậy con cho ta một cách giải quyết hay hơn đi!

- Con không đủ năng lực thuyết phục ngài Uỷ Viên, nhưng có người làm được đấy à!

- Ai?

- Hoàng Bá Nguyên! Chẳng phải ông ta quan hệ rất tốt với ngài Uỷ Viên sao?

- Con nghĩ ông ta sẽ giúp ta?

- Đương nhiên phải có điều kiện hấp dẫn rồi. Con đoán cả ông ta và con gái ông ta đều muốn... trở thành người một nhà với chúng ta đấy!

- Ý con là... Ta hiểu rồi! Con đổ trách nhiệm cho kẻ khác giỏi lắm. Những việc con gây ra, con luôn tìm cách để kẻ khác phải nhận hậu quả thay...

- Đó không phải là khôn ngoan sao cha?

...

Khang ra khỏi phòng Lâm Chấn Đông, giải quyết mọi chuyện không làm hại đến lợi ích của mình là thói quen của Khang. Cậu bước đi trên hành lang về phòng, và gặp em trai đi ngược lại. Phong cũng vừa bị gọi tới gặp cha.

- Làm thế nào mà em trở thành con rối bị giật dây, cha nói một thì không dám nói hai vậy? Phục tùng với bổn phận một người con chứ đừng biến mình thành nô lệ bán thân chứ!

Phong không quan tâm và vẫn bước...

- Còn nữa! Anh cảnh cáo mày đấy, đừng có nhúng tay vào chuyện của anh. Anh không cảm ơn vì đã cứu hộ người con gái của anh đâu. Đừng có chạm vào cô ấy lần nữa. Nếu không, sẽ không chỉ là cảnh cáo! - Khang liếc nhìn em trai bằng đôi mắt sắc ngọt.

...

Sáng... Khu A.

Cân vệ của Lâm Chấn Đông đến chuyển lệnh của ông chủ:Từ giờ, Thụy An sẽ trở thành quản gia.

Đám giúp việc sưng húp mắt vì cả đêm khóc cho Như, cứ thế là há hốc miệng. Ở đây, An gần như nhỏ tuổi nhất... vậy mà...

An thì chẳng có gì ngạc nhiên, nhận đồ của quản gia như nhẽ ra nó thuộc về mình vậy.

- Mọi người yên tâm. Em sẽ đối tốt với tất cả như lúc còn làm việc cùng nhau thôi.

- Vậy... còn... còn chị Như...

- Chị Như cũng tốt. Nhưng mọi người không thấy chị ấy đổ lỗi của mình cho chị em một cách thản nhiên sao? Đương nhiên, làm việc cùng nhau bấy lâu, chúng ta cũng phải giúp chị Như trả thù chứ...

- Trả thù?

- Chị Như không muốn con nhỏ đó sống thì lại bị chính con nhỏ đó hại chết. Chúng ta phải giúp chị Như trả thù!

- Nhưng... cậu cả...

- Mọi người yên tâm, em sẽ không bắt ai gây lỗi với cậu cả. Trả thù, không nhất thiết phải tỏ ra khó chịu trước mặt. Con bé đó sẽ không sống yên được lâu đâu...

Vẻ mặt An đắc thắng và đầy nham hiểm.

...

Quản lý của Phong gặp riêng tên đàn em ở một chỗ kín:

- Thế nào?

- Không tìm thấy một bức ảnh nào về người vợ của Hunter, hai đứa con gái cũng không! Em đoán CIA đã bảo mật chuyện này.

- Nếu CIA đã tìm cách bảo mật thì khó mà tìm hiểu được gì!

- Không! Hồ sơ về vụ Hunter không có ảnh nhưng em lại dễ dàng điều tra được chuyện hắn có hai đứa con gái, cô em đã bị ông chủ giết cùng vợ hắn, còn cô chị...

- Cô ta còn sống sau khi ông chủ ra tay! Nhưng lý do ông chủ không cho giết đứa bé ấy là gì?

- Ông chủ đã thả nó đi. Lúc đó là lúc Hunter mới bắt tay vào điều tra tổ chức của ta. Em nghĩ ông chủ chỉ giết vợ và một đứa con gái của hắn để cảnh cáo. Nhưng không ngờ tên Hunter tiếp tục điều tra và tìm thấy vài manh mối quan trọng, lúc đó là bốn năm sau, ông chủ chính thức truy sát hắn và hắn mất mạng trong một đêm mưa lớn.

- Phải! Chưa giết Hunter thì khi ấy, một đứa bé được tha mạng không khó hiểu. Nhưng không lẽ sau khi giết Hunter, ông chủ vẫn để nó thất lạc và ôm mối thù?

- Một đứa bé 6t thấy mẹ và em gái bị giết thì cũng chẳng nhớ được gì khi lớn lên đâu ạ.

- Nhưng nếu sau đó Hunter tìm thấy đứa con bị thất lạc và kể cho nó nghe mọi điều?

- Thật rắc rối, em vẫn chưa sắp xếp nổi...

- Vẫn là nhiều khả năng đứa con gái ông chủ mang về là đứa con bị thất lạc của tên điệp viên Hunter!

- Điều này thì em nghĩ không thể!

- Vì mày nghĩ ông chủ không thể nào có một sai sót lớn như vậy, đưa chính đứa bé mình đã tha mạng cho nó, đã giết cả gia đình nó vào trong biệt thự của mình?

- Đó là lý do thứ hai. Có một lý do khiến em chắc chắn đứa con gái ấy không phải! Vì tính theo số tuổi thì cô chị bị thất lạc khi xưa phải mười chín tuổi, trong khi người tình của cậu Khang giờ mới chỉ mười bảy tuổi!

- Là trong sổ sách của CIA ghi chép vậy?

- Không! Là em điều tra được từ bên ngoài, có thể khẳng định là chuẩn xác!

- Vậy... ta đã nhầm?

Quản lý của Phong vào phòng cậu chủ, trong đầu vẫn có một mớ suy nghĩ rối tung và phức tạp. Rốt cuộc thì Băng không thể là con gái Hunter? Hắn thấy Chấn Phong đang ngồi dưới thành cửa sổ, không đeo mp3!

- Cậu chủ lại không dùng bữa tối sao? Cả ngày nay cậu lại sao vậy?

Phong ngồi im, bất động, mắt xoáy vào một điểm trong không gian như kẻ vô hồn

- Em đã nghĩ do chỉ thị của ông chủ nên cậu mới đi xử lý lũ chó hoang. Nhưng vừa rồi người của ông chủ mới đến thông báo về chỉ thị ấy. Cậu... chưa bao giờ làm một việc gì khác mà không có lệnh của ông chủ!

- ...

- Cậu chủ... đang bắt đầu thay đổi.

- ...

- Em đang nghi ngờ... cậu xử tên Leader, có phải vì cô ta?

Phong không trả lời, vẫn bất động.

- Cậu ngồi thế này từ sau khi ông chủ gọi đến hôm qua... Rốt cuộc, ông chủ lại muốn cậu làm gì vậy?

Phong đứng dậy, bước vào phòng ngủ phía trong...

...

“- Mẹ, sao cha không đi chơi cùng?

- Cha bận mà con, con ngoan nhé!

- Dạ, đi siêu thị hả mẹ? Mua cho em cái váy đỏ hôm trước nha mẹ...

...

- An! Con chạy đi!

- Mẹ! Mẹ!

- ...

- Hu hu hu... mẹ... mẹ ơi...

- Câm miệng! Không được khóc!

- Các người là kẻ xấu... kẻ xấu...

- Ranh con! Câm miệng!

...

- Mẹ! Mẹ ơi! Đừng bỏ con mẹ ơi!

- Cha! Cha ơi cứu con! Cha ơi... huhu... Cha ơi...

- Ngoan nào! Theo ta...

- Không đâu! Cần mẹ cơ...

- Theo ta nào!

- Đợi cha, đợi cha cơ... cha... Không! Không đâu! Không! Không! Không!

Hunter!

Hunter!

Hunter!”

Thụy An bật dậy, thở dốc... Mồ hôi ướt mặt, đẫm lưng áo. Những giấc mơ này không đến thường xuyên, nhưng luôn làm An sợ hãi. Nhỏ không biết đó có là thực không? Những hình ảnh dường như rất thực nhưng lại rất mập mờ. Chỉ có một cái tên là luôn rõ ràng: Hunter!

“Ông ta đâu phải người cứu mạng mình trong vụ bắt cóc? Mình chỉ bịa ra để được nói chuyện với cậu ba, tiện thể biết thêm ông ta là ai thôi. Một điệp viên đã chết, làm sao mình quen được? Ông ta là ai? Có liên quan đến kí ức mình không nhớ rõ sao? Hunter...”

...

Cộp... Cộp... Cộp...

Tiếng bước chân đều và nhẹ vọng lại trên dãy hành lang sáng đèn, tĩnh mịch và lạnh lẽo. Hai bức tường hai bên như hai tảng băng dài, phả vào không trung những luồng hơi lạnh trắng mỏng như voan. Phía bên kia bức tường, cách một dãy hành lang nữa là khu tháp làm lạnh. Đây là tầng hầm thứ nhất.

Bên này, là một khu vực bí mật riêng, chỉ có một lối vào duy nhất là từ phòng ngủ của Chấn Phong xuống. Một khu vực chỉ Phong có quyền vào và có thể vào, nhiệt độ ở đây luôn âm.

Phong vẫn bước chậm rãi trên hành lang... chỉ khi vào khu này, cậu mới không đeo mp3!

Dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng sắt, trắng toát, Phong đưa tay quay mã số trên cửa... Khi mật mã vừa khít, cánh cửa từ từ tự động mờ,một làn hơi lạnh trắng mù thoát ra như hơi như hơi nước bị ngưng tụ lâu... Phong bước vào phía trong và lập tức, cánh cửa đóng lại.

Bên trong này là một căn phòng với không gian rộng, bao phủ một màu trắng toát, hơi lạnh dày đặc trong không khí. Nhiệt độ quá thấp làm tay Phong tê buốt. Cậu vẫn bước tiếp...

Căn phòng rộng nhưng chỉ kê cao một chiếc tủ kính dài duy nhất giữa phòng... Phong đang bước lại gần chiếc tủ, đôi mắt vô hồn nhìn vào phía trong...

“- Phong à. Con chăm em nhé, mẹ đi vài ngày sẽ về.

- Ốm thì phải cố mà ăn cho khỏe chứ Phong? Con ốm, mẹ ra ngoài thì ai trông nom Chấn Nam? Mẹ sẽ lo lắm!

- Phong, con thích món đồ này sao? Con thích thì chắc Chấn Nam cũng thích lắm nhỉ?

- Phong!

...

- Mẹ không sống tiếp được nữa. Phong à, con có thể bảo vệ em con khi không có mẹ ở đây được không?

- Phong! Mẹ mệt quá, mẹ ngủ trong vòng tay con được không? Lúc Nam dậy... hãy nói với em là... mẹ yêu em... rất nhiều...

...

- Cha muốn căn biệt thự này được xây lại với hệ thống an ninh cấp cao và hiện đại nhất. Nhưng ta không muốn người ngoài nhúng tay vào, ta không muốn bất kìmột ai biết về thiết kế của nó. Người ta tin tưởng nhất, có thể thực hiện được điều đó, chỉ có con thôi, Chấn Phong! Ta biết bộ não của con... là bộ não của thiên tài!

- Thôi đi! Ông không thấy có lỗi với mẹ tôi sao? Mẹ đã chết vì ông! Và giờ ông vẫn còn hoang tưởng với kế hoạch vĩ đại của ông!

- Con vẫn nhớ đến bà ấy sao? Khi còn sống, bà ấy đã lúc nào coi con là con trai chưa? Trong mắt bà ấy, con chỉ là một công cụ để bảo vệ cho Chấn Nam thôi! Con hãy theo ta, hãy làm mọi việc để ta đạt được mục tiêu cuối cùng. Ta sẽ cho con vị trí thừa kế!

- Tôi không cần vị trí ấy, không cần tiền bạc hay quyền lực của ông!

- Con trai, ta sẽ cho con bất kì thứ gì con muốn. Chỉ cần con trung thành với ta thôi!

- Bộ óc và tự do của tôi... quan trọng với ông vậy sao?

- Phải! Ta sẽ mua nó với bất cứ giá nào. Tai sao cha con ta không thể có một cuộc giao kèo? Chất xám của con, sự tự do của cuộc đời sẽ thuộc về ta! Còn ta... sẽ cho con bất cứ thứ gì con muốn!

- Được! Chỉ một thứ thôi! Mẹ tôi... được - sống!”

...

Những ngón tay tê buốt đến mất cảm giác đưa lên, khẽ chạm vào thành tủ kính. Mắt Phong vẫn không dời vào bên trong chiếc tủ. Bên trong ấy, một người phụ nữ mới ngoài ba mươi, như đang ngủ, khuôn mặt rất hiền và rất đẹp. Dù cơ thể đã đóng băng hoàn toàn, nhưng môi người phụ nữ ấy dường như vẫn đang cười.

Phong có thể đứng thế này, chỉ nhìn thôi, hàng giờ!

- Mẹ... rất vui... vì gặp lại Chấn Nam... phải không?

...

Mười năm qua, Phong đã luôn sống như kẻ vô hồn và chỉ làm theo mệnh lệnh của cha, chỉ vì muốn được nhìn thấy người phụ nữ ấy thế này. Một - kẻ - vô - hồn? Thực chất chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài bằng sắt đá! Cái vỏ bọc ấy từng ngày lớn dần lên, không cho kẻ nào biết ở bên trong đó, luôn là một trái tim cô độc và khao khát được yêu thương...

Phong từ từ ngồi xuống cạnh chiếc tủ kính, khẽ dựa đầu vào đó. Cậu đã từng ước, từng ước rất nhiều lần... được một lần mẹ ôm vào lòng...

“Con trai, cuộc gặp đó vô cùng quan trọng với ta. Chỉ con mới có thể giúp ta giải quyết vấn đề. Có lẽ, con vẫn còn nhớ về giao kèo giữa chúng ta? Con sẽ làm mọi việc nếu ta yêu cầu phải không? Mọi việc! Vì tự do của con... là của ta mà! Chỉ có một cách giải quyết duy nhất... là nhờ Hoàng Bá Nguyên can dự. Và muốn điều đó xảy ra thì...

... con trai! Ta muốn con kết hôn với con gái ông ta - Hoàng Yến Chi!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx