Đoàn xe của Tịch Phong Hàn vừa tới nơi đã có đội ngũ bác sĩ phụ trách đón tiếp đợi sẵn, cửa xe mở ra, Tịch Phong Hàn bế Dương Vân Nhược đặt lên xe đẩy, anh đích thân theo đoàn xe đi về phía phòng cấp cứu.
Cửa phòng cấp cứu vừa đóng lại, Tịch Phong Hàn lập tức thở gấp, người nhà họ Dương tới sau, Chiến Tây Dương cũng có mặt, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc và lo lắng vì Dương Vân Nhược bất ngờ ngất xỉu.
"Phong Hàn, rốt cuộc là sao vậy?" Dương phu nhân hiếu kỳ hỏi Tịch Phong Hàn.
"Khi con lên thăm Vân Nhược, tâm trạng của cô ấy có phần kích động, sau đó cô ấy ngất xỉu trên người con." Tịch Phong Hàn cũng không biết tại sao, lẽ nào Vân Nhược quá buồn bã và vui mừng quá độ?
Buồn là vì cô ấy biết người anh yêu là người khác, vui là vì anh không từ chối đính hôn với cô ấy, tâm trạng vui buồn quá độ có lẽ cũng khiến cô ngất xỉu.
Đoàn người chỉ có thể đợi tin của Dương Vân Nhược ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi y bác sĩ tham gia ca cấp cứu đều tỏ vẻ rất nghiêm trọng.
"Bác sĩ, con gái tôi sao rồi? Nó không sao chứ?" Dương phu nhân vội vàng hỏi bác sĩ đi đầu.
"Dương tiểu thư... cô ấy bị mắc bệnh máu trắng cấp tính, bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật đổi máu." Bác sĩ buồn rầu thông báo rõ ràng với họ.
Tịch Phong Hàn cũng vô cùng kinh ngạc, một cô gái đang khỏe mạnh sao lại đột nhiên mắc phải căn bệnh này?
Dương phu nhân suýt chút nữa ngất xỉu trong lòng chồng mình, lúc này, người đứng trong hành lang không ai là không vô cùng đau buồn khi đón nhận sự thật này.
"Không... sao có thể như vậy được? Con gái tôi bình thường vẫn rất khỏe mạnh, sao nó có thể bị căn bệnh này chứ?"
"Mọi người hãy đi xét nghiệm, bệnh của Dương tiểu thư là do bên ngoài truyền nhiễm, chúng tôi phải đợi Dương tiểu thư tỉnh lại rồi trao đổi với cô ấy, xem cô ấy bị mắc loại virus này thông qua con đường nào."
"Được! Mong các bác sĩ cố gắng hết sức!" Tâm trạng Tịch Phong Hàn nặng trĩu, tin này quá bất ngờ, anh nhất thời chưa thể chấp nhận.
"Chúng tôi cần thảo luận phương án điều trị, có kết quả sẽ thông báo ngay cho mọi người." Bác sĩ nói xong liền lần lượt rời đi.
Bác sĩ trợ lý đẩy Dương Vân Nhược ra khỏi phòng cấp cứu, cô đã được đeo máy thở, trên ngón tay đã quấn một vòng vải trắng và vẫn đang hôn mê.
"Con ơi, con của tôi... sao lại thế này?" Dương phu nhân khóc lóc thảm thiết.
Tịch Phong Hàn bước đi theo các y tá tới phòng bệnh của Dương Vân Nhược, Dương Vân Nhược được thay quần áo bệnh nhân, Tịch Phong Hàn đích thân bế cô lên giường bệnh, các y tá liền tiến hành truyền nước cho cô.
Tịch Phong Hàn và ba mẹ Dương Vân Nhược ngồi cạnh cô, Dương phu nhân không cầm được nước mắt, Chiến Dương Tây đứng sau Tịch Phong Hàn khẽ vỗ vai anh an ủi.
Trong mắt mọi người, Tịch Phong Hàn và Dương Vân Nhược tuy không giống như tình nhân nhưng cũng là quan hệ hẹn hò tôn trọng lẫn nhau.
Dương Vân Nhược tiếp nước nửa tiếng thì tỉnh lại, khi cô mở mắt ra liền nhìn thấy một màu trắng toát, còn cả máy thở trên mũi, cô sợ hãi ngồi bật dậy.
"Vân Nhược, Vân Nhược, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây!" Dương phu nhân vội ngồi lên giường bệnh, yêu thương ôm cô vào lòng.
Dương Vân Nhược sắc mặt nhợt nhạt, cô nhìn thấy ba mình, Tịch Phong Hàn trong phòng bệnh, cô biết mọi người đều đã biết bệnh tình của mình.
Cô run rẩy, ánh mắt đau buồn nhìn Tịch Phong Hàn, trong mắt cô ngập tràn sự bất lực, Tịch Phong Hàn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Vân Nhược, đừng lo lắng!"
"Mẹ!" Dương Vân Nhược khàn giọng gọi mẹ.
"Con không sao đâu, con vẫn khỏe!" Dương phu nhân nói dối, không muốn khiến cô sợ hãi.
Dương Vân Nhược gượng cười: "Mẹ, mẹ đừng gạt con, con biết con bị làm sao, con mắc bệnh máu trắng."
"Con... sao con biết?" Dương phu nhân kinh ngạc nhìn con gái mình, không chỉ có bà, Tịch Phong Hàn và ba cô cũng rất ngạc nhiên.
"Con gái, con biết từ khi nào vậy? Sao con không nói với mọi người?" Ba cô nhìn cô.
"Chiều nay con mới biết, con bất ngờ bị chảy máu cam nên đã tới bệnh viện của bạn con để kiểm tra! Vừa mới có kết quả." Nói xong, Dương Vân Nhược lại nhìn Tịch Phong Hàn: "Phong Hàn, xin lỗi, em đã không nói việc em bị bệnh cho anh."
"Vân Nhược, anh không trách em, bây giờ em cần phải lạc quan chiến đấu với bệnh tật và tích cực phối hợp điều trị." Tịch Phong Hàn trầm giọng an ủi.
Dương Vân Nhược đương nhiên biết rằng cơ hội chữa khỏi căn bệnh này là rất mong manh, đúng, có lẽ có thể giúp cô sống được ba đến năm năm, nhưng trong thời gian đó sẽ phải trải qua vô vàn đau khổ. Còn cô thực sự không muốn giày vò bản thân tới không thành hình sau đó mới rời bỏ thế giới này.
"Ba, mẹ, cám ơn ba mẹ đã nuôi dưỡng con nên người, con còn chưa kịp báo hiếu với ba mẹ đã mắc phải căn bệnh này, nếu như..."
"Không được nói những lời ngốc nghếch như vậy, con sẽ tiếp tục sống, cho dù dùng tính mạng của mẹ để cứu con mẹ cũng không hề do dự." Dương phu nhân không muốn con gái mình có ý định từ bỏ.
Dương Vân Nhược dựa vào lòng mẹ, nước mắt giàn giụa, cô không thể chấp nhận sự bất công này của ông trời, tại sao lại khiến cô mắc căn bệnh này?
"Phong Hàn, anh về trước đi! Nơi này cứ giao cho chúng tôi là được, mai anh còn nhiều công việc phải xử lý." Ba Dương Vân Nhược nói với Tịch Phong Hàn.
"Không sao." Lúc này Tịch Phong Hàn không có ý định đi về, Dương Vân Nhược đã là vị hôn thê của anh, thời khắc này anh phải ở đây bên cô.
Trong tim anh, Dương Vân Nhược đã là vị hôn thê của mình.
Lúc này, anh cần phải làm hết trách nhiệm của vị hôn phu.
Đúng lúc này điện thoại của Tịch Phong Hàn đổ chuông, anh vội ra cửa nghe điện thoại, là mẹ anh gọi tới.
Để không khiến mẹ bị sốc lại mất ngủ, Tịch Phong Hàn không nói với bà về bệnh tình của Dương Vân Nhược, chỉ bảo mọi người cứ yên tâm, bệnh viện đang kiểm tra.
Sau khi Dương Vân Nhược ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc, thời gian đã là mười hai giờ. Ba mẹ cô khuyên Tịch Phong Hàn đi về, họ rất cảm kích vì anh đã ở bên con gái họ lâu vậy, có điều thân phận anh quá tôn quý, so với bệnh tình của con gái họ, quốc gia mới là quan trọng nhất.
Đoàn xe của Tịch Phong Hàn từ bệnh viện về phủ tổng thống đã là lúc một giờ sáng, mọi việc xảy ra ngày hôm nay khiến tâm trạng anh vô cùng nặng nề.
Ba ngày sau.
Bệnh tình của Dương Vân Nhược, người cần biết đều đã biết, Tịch phu nhân, vợ chồng Trình Ly Nguyệt đã biết chuyện.
Dương Vân Nhược cũng bắt đầu phối hợp điều trị, bác sĩ cho cô ba phương án để lựa chọn, cô lựa chọn không làm xạ trị, đợi người hiến tặng có tủy phù hợp xuất hiện.
Điểm này khiến ba mẹ cô vô cùng tức giận, con gái rõ ràng có thể vừa làm xạ trị vừa đợi người hiến tủy xuất hiện, như thế cũng coi như điều trị đồng thời hai phương án, nhưng Dương Vân Nhược từ chối.
@by txiuqw4