Không quên... Đêm nay, bổng dưng ông thèm hơi men tuy ông ghét rượu, ông vốn sợ chất cay hơn cả người đau bao tử sợ thức ăn dính mỡ. Vợ ông mới sinh quý tử, ông phải uống rượu mừng mời được. Ông sẽ mời bạn bè thân sơ trong Sở đến dự thật đông. Mừng con trai mới là một lý do. Anh em vòi nhậu nhẹt vì ông được ân thưởng Bảo quốc huân chương, sau nhiều năm phục vụ gương mẫu và đắc lực. Có con trai, có Bảo quóc huân chương, lại được thăng chức... trời ơi... ý nguyện của đời ông đã thành đạt. Ông sẽ được cất nhắc làm phó giám đốc. Rồi giám đốc. Rồi... Ngày về hưu, ông sẽ là viên chức cao cấp nhất của ngành cảnh sát...
Tất cả hạnh phúc của ông tùy thuộc vào buổi trưa thứ 7 cách nay 7 tháng nhân ngày kỷ niệm sinh nhật thứ 7 của bé Hồng Điệp. Nghĩa là tùy thuộc vào chàng trai bí mật không tên. Y là ai? Y ở đâu? Ông cò Lương mất bao công phu hỏi han, tìm kiếm mà ân nhân vẫn chỉ là cây kim đáy biển. Thiếu ân nhân, bữa tiệc mừng sẽ không lý thú, không vui tươi nữa.
Ông lẩm bẩm:
- Lạy Trời… ước gì…
Ông ao ước được gặp lại ân nhân. Gặp lại để nâng chén rượu mừng… Giấc mơ tái ngộ hoan lạc của ông cò Lương bị đứt quãng vì chuông điện thoại reo. Giọng nói quen thuộc của ông phó giám đốc:
- Anh phắc-tơ? Bao giờ mới chịu cho uống rượu đây?
Ông phó là bạn tốt, trong giờ làm việc thường gọi bằng ông, khi nói chuyện riêng thì dùng tiếng anh gần gũi. «Anh phắc-tơ», danh từ này có nghĩa là ông phó nói chuyện riêng. Ông phó cũng là kẻ thù của Lưu Linh, ông phó đòi rượu thì từ khước không dễ.
Ông cò Lương bèn vâng một tiếng lớn. Nhân tiện ông hỏi thăm về cuộc hành quân vây bắt đảng cướp Bướm Vàng. Ông phó chép miệng:
- Hắn vù mất rồi. Tiếc ôi là tiếc, nếu anh còn ở đó thì hắn trốn không nổi. Vì anh thuộc lòng từng gốc cây, từng bụi rậm. Nhưng cũng chẳng sao. Sớm muộn hắn cũng sa lưới. Mọi ngõ ngách lớn nhỏ, ngang dọc, trong đường kính 3 cây số đã bị chặn bít. Mình đang tiến hành cuộc lục soát. Có cả bên quân đội phụ giúp. Trừ phi hắn hóa thành con muỗi mới có hy vọng thoát thân.
- Hắn trốn bằng lối nào?
- Bằng cửa hông, và vượt qua bức tường thấp nơi anh thường núp. Tên chánh đảng nuôi chó săn, anh em mình bò đến gần thì đám bẹt-giê báo động. Ba, bốn con gì đó. Loại bẹt-giê này nhỏ, thân lẳn, cẳng thấp, trông như chó Phú Quốc, mà thính hơi và khôn đặc biệt. Chúng chỉ sủa gâu gâu mấy tiếng ngắn rồi phủ phục trên mặt đất chờ cắn trộm. Trong khi ấy bọn cướp ở trên lầu bố trí phá vòng vây. Phân nửa số nhân viên của ta bị bẹt-giê ngoạm cổ bị thương nằm la liệt. Tôi tràn vào đến chân cầu thang thì bọn cướp từ lầu nhất bắn xuống xối xả.
Bên mình đông hơn, lại được trang bị súng tốt, đạn dược đầy đủ, do đó bọn cướp phải tháo chạy mà không đầu hàng. Ta hô chúng đứng lại nhiều lần, chúng không tuân lệnh, miễn cưỡng tôi phải rа lệnh cho xạ thủ bắn hạ.
5 tên trúng đạn chết ngay tại trận. Tên thứ 6, cận vệ thân tín của tên chánh đảng, bị 3 phát xuyên ngực, сhở về bệnh viện ngắc ngoải giờ lâu mới tắt thở. Trước khi chết, tên này đã khai một vài chi tiết quan trọng về tên chánh đảng. Căn cứ vào khẩu cung, và kết quả phân chất những giọt máu của tên chánh đảng rơi rớt trên ghế, ta đã phăng ra hình dạng và căn cước của hắn. Sau đó, ta đã chụp được dấu tay. Và những dấu tay này cộng với những chi tiết vừa kể đã giúp ta phăng ra tên tuổi, gốc gác của tên chánh đảng...
- Hắn cũng bị thương?
- Phải. Bị thương nặng ở cánh tay. Dường như hắn còn một viên đạn chui qua bắp vế. Hắn di chuyển rất khó khăn, mệt nhọc, nên tôi mới kết luận là hắn còn lảng vảng trong khu vực, chưa đi đâu xa. Máu từ vết thương của hắn đem phân chất cấp thời trong phòng thí nghiệm lưu động của Sở cho thấy hắn thuộc típ người lạnh lùng, tàn bạo, coi cái chết như trò chơi, thân thể hắn lại mảnh mai, xanh xao vì số lượng hồng huyết cầu quá ít ỏi. Đem so với hồ sơ lưu trữ trong Ban Căn cước thì đúng ngắc. Tên hắn là Đại Nhân, Đỗ Đại Nhân. Hừ, đại nhân là người quân tử, hắn lại chẳng quân tử một li ông cụ nào... Hắn mồ côi cả cha lẫn mẹ từ tấm bé, cha mẹ hắn thiệt mạng trong một tai nạn xe hơi, hắn là con nhà giầu đàng hoàng, nếu các ông chú và bà thím không giở trò lưu manh cướp đoạt của chìm của nổi do cha mẹ hắn để lại thì hắn đã được ăn học đến nơi đến chốn, và không lao đầu vào tội ác...
- Đại Nhân là chánh đảng Bướm Vàng?
- Đích thị. Hắn lập ra đảng cướp, đàn em được chọn lọc và huấn luyện kỹ càng. Kế hoạch ăn hàng đều do Đại Nhân bố trí. Hắn khôn thật là khôn, mỗi lần xuất quân đều dặn đò đàn em cẩn thận từng li từng tí. Tuyệt đối không được giết người. Vì sát nhân tất giả tử. Nhất là không được giết nhân viên công lực. Đại Nhân nói rằng ăn cướp chỉ bị ngồi tù, lâu hay mau thì cũng được trả tự do. Chứ hễ giết người là nằm nhà đá suốt đời, mãn kiếp, hoặc đút đầu vào máy chém...
- Ông phó cho phép tôi tham dự cuộc lùng bắt đêm nay nhé!
- Phép với tắc gì. Chúng mình là bạn. Vả lại, tôi kêu cho anh không phải với tư cách phó giám đốc. Anh cứ chuẩn bị rượu và đồ nhắm di...
Ông cò Lương buông máy, bâng khuâng. Chẳng hiểu sao khi ấy ông lại muốn lùi về quá khứ. Ông lấy cuốn an-bom cất trong ngăn kéo ra ngắm lại những bức ảnh đầy kỷ niệm đẹp. Cuộc hôn lễ của hai người... Tuần trăng mật nồng cháy ở Vùng Tàu... Những bức ảnh mầu rực rỡ của bé Hồng Điệp nằm ngoan ngoãn trong cái nôi mây xinh xắn, chập chửng bước trên sân cỏ xanh mướt sau nhà bên giàn hoa thiên lý thơm ngạt ngào. Những cuộc đổi gió cuối tuần ở Vũng Tàu...
Vũng Tàu... lại Vũng Tàu... Bất giác ông nhớ đến bé Hồng Điệp, và vợ ông bụng mang dạ chửa đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng trên mặt biển đục ngầu...
Ông lắc đầu nhiều lần song dĩ vãng cứ bám cứng lấy màn ảnh của trí nhớ. Ông gấp cuốn an-bom, bước vào phòng bé Hồng Điệp. Nó vẫn ngủ say. Miệng nó nở nụ cười thơ ngây. Ông cò Lương xiết bàn tay bé nhỏ, mềm yếu của con. Ông nắm quá chặt nên nó vùng dậy. Nó nhìn ông ngơ ngác. Nhận ra ông, nó kêu sung sướng:
- Ba, ba.
Ông ôm chặt con vào lòng.
Vừa khi ấy có tiếng chuông.
Không phải chuông điện thoại.
Mà là chuông cửa. Nhà ông nằm giữa khu vườn rộng, cửa cổng luôn luôn khép hờ, không khóa, một tấm bảng nhỏ sơn trắng, chữ đỏ treo ngay trước mắt khách “xin mời khách đi thẳng vào trong, bấm chuông ở mái hiên, nơi có mũi tên chỉ”.
Reng… reng…
@by txiuqw4