sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7: Tướng Cướp Đổi Mạng - VI

Tin chánh đảng Bướm Vàng bị thộp cổ được đăng lớn trên trang nhất các tờ báo ở Saigon. Chỉ riêng cái tên của tướng cướp xuất quỷ nhập thần Đỗ Đại Nhân đủ lôi cuốn hàng triệu độc giả, phương chi còn có huyền thoại giựt gân về ông cò Lương nữa. Bởi vậy, các phóng viên đua nhau đi tìm ông cò. Để khám phá sự thật. Để xin ông cò giải thích về những lời đồn đại.

Nhưng ông đã biến mất.

Đêm ấy trên chiếc xe cây công an đến nhà ông cò Lương bắt tên tướng cướp đã có mặt một phóng viên lành nghề. Sau này, người ta biện minh đó là sự hiện diện tình cờ. Tình cờ một phóng viên đánh hơi thấy cuộc hành quân bắt cướp. Tình cờ phóng viên này đi theo. Người ta cố ý quên rằng phóng viên này thuộc phái nữ. Phóng viên phái nữ thường đắc lực hơn phóng viên phái nam. Huống hồ nàng có sắc đẹp cực kỳ hấp dẫn. Thêm vào đó là một kỹ thuật lấy tin cực kỳ sắc bén. Trong lúc tên tướng cướp bị còng tay, điệu ra xe, nàng nhận thấy 2 chi tiết ý nghĩa: thứ nhất, ông Lương có vẻ mật buồn thiu như đưa đám, ai chào hỏi ông cũng không đáp; mắt ông luôn luôn nhìn vào khoảng không, ông ngồi đó mà hồn ông đi đâu vắng; thứ hai, tướng cướp Đại Nhân được băng bó đàng hoàng, quần áo thẳng nếp. thơm tho, mặc dầu hắn trốn chạy dưới mưa suốt một giờ đồng hồ. Nàng hỏi hắn lấy đồ mới ở đâu, hắn đáp thõng «hỏi ông cò». Nàng quay ra phía ông cò thì ông vẫn đắm mình trong sự xa xăm kỳ lạ…

Ngày hôm sau, tất cả phóng viên thủ đô đều túc trực tại nhà ông cò. Ông đã bí mật dọn đi từ sáng tinh sương. Vợ ông cũng rời khỏi nhà hộ sinh. Đi đâu, chỉ có Trời biết.

Tuy nhiên, dư luận cũng biết được nội dung của những bức thư ông cò gửi lên thượng cấp. Ông xin được không nhận Bảo quốc huân chương, viện cớ không xứng đáng. Ông xin được từ nhiệm. Đơn từ nhiệm không được chấp thuận. Thượng cấp chỉ chấp thuận cho ông được nghĩ dưỡng bệnh dài hạn.

Tướng cướp Đại Nhân thú nhận mọi tội lỗi và bị đưa ra xét xử sau đó mấy tuần lễ. Trong thời gian bị giam cứu, hắn được gia đình gửi quà bánh, tiền bạc luôn luôn. Hắn không còn cha mẹ, anh chị em, «gia đình» hắn thật ra là ông cò Lương, ông cò lại chạy đôn chạy đáo nhờ vị luật sư hùng biện nhất để biện hộ cho hắn.

Tội trạng của chánh đảng Bướm Vàng đã rành rành. Bản án mọi người chờ đợi được tuyên phán: tử hình. Ông cò Lương đã bán hết bộ bướm khô ông sưu tập từ nhiều năm qua lấy tiền thăm nuôi và đài thọ bút phí của trạng sư. Ngày tòa xử, ông không dám bén mảng đến pháp đình vì sợ nhà báo gặp mặt. Ông chỉ lảng vảng ở xa, trà trộn trong đám đông nhìn trộm tướng cướp Đại Nhân bị còng chung với một nhân viên an ninh trèo lên xe bít bùng chở về khám Chí Hòa...

Báo chí quên dần tên chánh đảng. Quên dần ông cò Lương.

Cho đến ngày tử tội Đỗ Đại Nhân thọ hình.

Tối hôm trước, ông cò Lương được tin đơn xin ân xá của tử tội bị bác bỏ. Thế là hết. Hy vọng mong manh cuối cùng tan biến. Ông thức suốt đêm, lâm râm cầu nguyện. Và chờ điện thoại. Gần sáng, Phạm Quân, bạn thân của ông gọi tới. Ông cuống quýt:

- Xong chưa?

- Rồi.

- Hắn trối lại gì không?

- Không.

Đến phút đền tội, tướng cướp Đại Nhân còn giữ thái độ phớt tỉnh lạ lùng. Chính sự điềm đạm này làm ông cò Lương đau khổ. Ông muốn hắn mắng chửi ông tàn tệ. Hoặc thông cảm, tha thứ cho ông. Đằng này hắn ngậm miệng.

Ông hỏi Phạm Quân:

- Tôi được phép chứ?

«Được phép» nghĩa là được phép đứng ra lo liệu cho tử tội được mồ yên, mả đẹp chu đáo. Dĩ nhiên, thượng cấp không thể từ khước lời yêu cầu ấy.

Ông cò Lương là thân nhân duy nhất của tử tội, lặng lẽ theo sau chiếc xe ngựa phủ đen trắng từ khám ra nghĩa trang. Sáng hôm ấy, trời mưa lớn. Mưa lớn cũng như đêm ông đối diện tên tướng cướp trong tòa nhà vắng ở xa lộ. Ông cò Lương cải trang thật khéo, áo dài ta, khăn đóng, kiếng đen. Không dè nhà báo rình sẵn trên con đường nhỏ lồi lõm. Kính trọng sự đau khổ của ông, họ đợi hạ huyệt, lấp đất xong xuôi mới xáp lại phỏng vấn.

Các phóng viên sững sờ khi giáp mặt ông. Họ sửng sờ vì ông thay đổi quá nhiều. Tóc ông bạc phơ, da ông răn reo như ông già lục tuần. Ông nhìn họ, không nói nửa lời. Và các phóng viên rủ nhau đóng máy ảnh, cất giấy bút vào túi. Họ tránh sang bên cho ông cò Lương rời nghĩa trang.

Từ đó không ai nghe nói đến ông thẩm sát viên Nguyễn Văn Lương nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx