sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9: Tướng Cướp Đổi Mạng - Tình Câm II

Tin bà Thúy Thúy khỏi bệnh câm được trình báo lên ông giám đốc. Và bác sĩ giám đốc kêu điện thoại cho tỉ phú Vĩnh Chân. Đúng 5 giờ chiều một đoàn xe sơn đen dài ngoằng bóng loáng phóng vào khuôn viên dưỡng trí viện. Đầy đủ bá quan văn võ của triều đình Vĩnh Chân đều có mặt: bí thư đeo kiếng trắng gọng đồi mồi đạo mạo, luật sư riêng, cận vệ, tài-xế phòng hờ, lái xe phòng hờ...

Một cuộc họp thu hẹp với sự tham dự của các y sĩ diễn ra sau đó trong phòng giám đốc. Sinh viên nội trú Hoàng Trí được yêu cầu thuật lại sự việc. Bệnh câm do nhiều nguyên nhân mà ra, nếu các bộ phân phát tiếng như lưỡi, họng không bị trục trặc thì chắc chắn là do thần kinh. Bà Thúy bị câm cách đây 3 năm, tiếp sau một cơn xúc động đặc biệt. Gặp Hoàng Trí, bà khỏi câm. Tại sao? Chưa ai tìm ra giải đáp. Tại sao bà Thúy chỉ bật được một câu ngắn rồi câm lại như cũ? Tại sao bà lai nhắc đến «Con rồng»?

Cuộc họp được kết thúc với những câu hỏi lơ lửng. Vì từ đầu đến cuối ông Vĩnh Chân chỉ ngồi nghe, không nói. Ông không giải thích cơn xúc động đặc biệt làm vợ ông câm bắt nguồn từ đâu. Câu nói duy nhất của ông là cám ơn ông giám đốc bệnh viện đã tiếp nhận vợ ông. Chỉ có vậy thôi.

Ông nặng nề đứng dậy. Y sĩ riêng của ông cùng đám gia nhân lực lưỡng rầm rộ kéo đến căn phòng nhỏ bé có chấn song sắt để hộ tống bà Thúy về nhà...

Sự đón rước lại không êm ả và chóng vánh như dự tính. Bà Thúy ôm đầu khóc trên giường. Cửa phòng được mở, ông Vĩnh Chân tiến vào trước, đặt bàn tay lên vai vợ, giọng âu yếm:

- Anh đưa mình về nhà nhé!

Bà Thúy Thúy bé bỏng, ốm yếu, hiền hòa, tưởng chừng gió nhẹ cũng thổi ngã đã biến thành đại lực sĩ trong khoảnh khắc. Bà chồm lên, hai bàn tay mềm như bún của bà chộp cổ ông, bóp chặt, bóp chặt. Ông Vĩnh Chân rú ằng ặc, đạo quân gia nhân hùng hậu phải huy động toàn lực mới cứu được nhà tỉ phú khỏi bị chết ngạt.

Những vết ngón tay của bà Thúy còn in hằn trên da cổ ông. Móng tay sắc nhọn làm máu chảy dầm dề. Không những bà Thúy hành hung chồng, bất cử ai xán lại gần đều bị ăn đòn «móng tay». Bọn cận vệ chỉ dám tránh né không dám đỡ đòn nên số người bị thương gần nửa tá. Sau cùng mọi người phải tháo chạy có cờ.

Tỉ phú Vĩnh Chân ngẫm nghĩ một lát, đoạn ra lệnh cho gia nhân áp đảo bà Thúy bằng mọi cách. Dường như câu nói của ông lọt vào tai bà Thúy. Bà òa khóc nức nở. Hai gã gia nhân vạm vỡ tiến lại, bà sợ hãi nép sát trong góc. Chi tiết này có một ý nghĩa hàm súc đối với ông giám đốc bệnh viện, y sĩ chuyên khoa thần kinh lỗi lạc. Ông tham khảo ý kiến bằng mắt với viên у sĩ riêng của ông Vĩnh Chân. Viên у sĩ này giả vờ ngó lơ. Có lẽ nhà tỉ phủ đã nhất quyết mang vợ về cho bằng được.

Đứng bên Hoàng Trí phập phồng. Giá chàng có thẩm quyền, hoặc ít ra chàng là y sĩ điều trị thật sự, chàng đã can thiệp thẳng cánh. Chàng nhủ thầm «hễ nàng chống cự mình phải bênh vực mới được. Rõ ràng là nàng không muốn về, lương tâm con người – chứ chưa nói tới lương tâm thầy thuốc nữa - không cho phép mình có phản ứng tiêu cực... Hừ... tiêu cực là đồng lõa...».

Đồng lõa với ai, đồng lõa về chuyện gì, sinh viên Hoàng Trí không biết. Chàng chỉ có linh tính mang máng là bệnh điên của người đàn bà ngũ tiểu ấy chứa đựng một vũ trụ bí mật. Dầu gặp khó khăn to lớn chàng vẫn phải khám phá cho ra...

Một tên gia nhân nắm tay bà Thúy lôi sền sệt ra cửa. Tên thứ nhì đun sau lưng, cả hai cộng lại gần hai trăm kí. Bà Thúy nặng chưa bằng một phần năm của họ. Máu nóng bốc bừng bừng trong người Hoàng Trí. Bất nhẫn quá. Con bò bị điệu ra lò thịt cũng chỉ khổ sở đến thế là cùng. Hoàng Trí có thân hình lực sĩ, lại giỏi võ karatê... Chàng cố quên địa vị thầy thuốc của mình. Chàng tự đặt vào hoàn cảnh một thanh niên hào hoa quân tử «giữa đường thấy chuyện bất bằng chẳng tha»...

Chàng còn ngần ngại thì bà Thúy đã tạo cho chàng lý do và cơ hội để hành động. Ra gần đến của phòng, thiếu phụ bỗng giằng mạnh, tuột khỏi sự kềm giữ của hai tên đầu trâu mặt ngựa, vùng chạy tới ôm cứng Hoàng Trí.

Mọi ngirời chưng hửng. Hai tên gia nhân toan xấn lại thì bác sĩ giám đốc nghiêm giọng:

- Lùi ra.

I.ời nói đanh thép của ông giám đốc như bức tường vô hình cản chân hai tên gia nhân hùng hổ. Chúng đứng khựng, mắt lấm la lấm lét. Ông giám đốc ôn tồn hỏi bà Thúy:

- Ông đến rước bà. Tại sao bà không chịu về?

Thiếu phụ ngước nhìn ông giám đốc, nước mặt ràn rụa. Giây phút này Hoàng Trí mới hiểu được thế nào là sắc đẹp ngũ tiểu. Phàm cặp mắt đẹp phải lớn. Lớn, thì người ta mới chiêm ngưỡng được tròng đen óng ả và tròng trắng hiền hòa... Đằng này mắt nàng rất nhỏ. Nhỏ mà không lá răm, hiện thên của sự dâm đãng đê tiện. Nhỏ mà không ti hí, mắt của «gái buôn chồng người», mắt của đàn bà khô cháy con tim hoặc quá đỗi lạnh lùng… Mắt nàng rất nhỏ mà rất đẹp. Nàng chưa khóc Hoàng Trí đã ngất ngây. Phương chi nàng đang sụt sùi...

Ông Vĩnh Chân giang rộng cánh tay:

- Thưa bác sĩ giám đốc, vợ tôi đang mất trí, không cân nhắc, không lượng xét được việc mình làm... Tôi nghĩ rằng thuyết phục, hoặc năn nỉ dịu dàng vô ích. Tôi yêu cầu bác sĩ để yên cho người nhà của tôi trấn áp và khiêng ra xe...

Giọng ông giám đốc vẫn ngọt ngào (trời ơi, còn ngọt ngào hơn cả giọng cậu trai tán tỉnh người đẹp…):

- Vâng, đó là quyền của ông. Nhưng vụ này xảy ra trong phòng bệnh, trong nhà thương do tôi có trách nhiẹm coi sóc. Nếu bà mất trí thật sự thì sự trấn áp rất đúng. Với tư cách chuyên viên, tôi đã quan sát cử chỉ của bà từ nãy đến giờ... Ông hỏi vị y sĩ riêng của ông thì rõ. Hiện giờ tôi có thể nói chắc với ông rằng bà nhà không mất trí...

- Hiện giờ không mất trí?

- Vâng. Hồi nãy hoặc lát nữa thì tôi không biết. Hiện giờ thì không. Thần kinh của con người lạ lùng lắm ông ơi. Ông nên tin tôi và nghe tôi...

- Nếu nàng không mất trí thì đó lại là lý do khiến nàng phải ra khỏi nơi đây. Không điên mà sống cạnh người điên riết mãi cũng điên.

Ông giám đốc cười:

- Tôi sống cạnh người điên hơn một phần tư thế kỷ rồi đó... Nói cho cùng, điên không hẳn là một bệnh, cho dẫu có danh từ bệnh tâm trí, bệnh thần kinh. Điên chẳng qua chỉ là phản ứng của con người trước ngoại cảnh dồn ép, ngang trái. Người ta thường điên vì cảnh đời đen bạc. Người điên tài ba, thông minh tuyệt vời... Người пgи ít khi điên. Đàn bà kém nhan sắc cũng ít khi điên... Chết, ông tha lỗi, tôi vừa làm mất thời giờ quý báu của ông...

- Nghĩa là bác sĩ cho phép người nhà của tôi...

- Tôi sẽ không dám xía vào nếu có sự ưng thuận của bà. Trong trường hợp bà cương quyết phản đối, tôi xin đề nghị hoãn đến mai hoặc một vài hôm nữa. Chúng tôi sẽ ráng giải thích điều hơn lẽ thiệt với bà…

Ông giám đốc quay về phía bà Thúy đang ôm cứng Hoàng Trí:

- Phiền bà buông tay ra.

Bà Thúy lại ép sát vào ngực Hoàng Trí thêm nữa. Hoàng Trí phải nói:

- Nếu bà không tuân lệnh bác sĩ giám đốc, bà sẽ bị coi là... điên. Điên thì người ta sẽ chở bà lên xe về nhà. Bà muốn ở lại bà phải tỏ ra tỉnh táo. Nào... tôi yêu cầu bà... bà thả áo tôi và đứng ngay ngắn tức là bà không điên…

Mọi cặp mắt đều đổ dồn vào những ngón tay tháp bút nõn nà của bà Thúy. Không ngập ngừng thiếu phụ rút những ngón tay trắng trẻo tuyệt diệu này ra khỏi ngực Hoàng Trí. Nàng cười với chàng. Và chàng cười lại.

Tỉ phú Vĩnh Chân bặm môi tức tối. Ông cáo từ bác sĩ giám đốc rồi quày quả ra xe. Đoàn xe Mét-xê-đét nối đuôi nhau rời dưỡng trí viện dưới ánh chiều bảng lảng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx