sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16: Tướng Cướp Đổi Mạng - Người Mẹ Mù Lòa IV

Khứu giác má Sáu vừa khám phá ra một mùi lạ. Mùi của người sống.

Má Sáu lùi sát tường, nghe ngóng. Rồi má cười mỉm một mình. Bóng đen đang quanh quẩn đâu đây không phải người lạ. Mùi của bóng đen quá quen thuộc. Quá thương yêu. Mặc dầu mùi án mạng thoang thoảng trong không khí, má cảm thấy yên tâm hơn.

Má chờ một lát rồi kêu nhỏ:

- Con hả, Hiếm hả?

Hiếm - phải, bóng đen ẩn núp ở góc nhà là ba Hiếm - bước lại:

- Vâng, con đây.

- Con không ngủ?

- Không. Cũng thức như má.

- Thằng Tư?

- Nó ngủ say như chết.

- Con có điều này cần hỏi má. Tại sao má làm thế?

- Làm thế nghĩa là...

- Nghĩa là tại sao má dặn Mỹ Dung pha nước trà hột vào rượu bìm-bịp cho con uống?

- Con vốn uống ít. Hồi ở nhà con chỉ uống một chai la-ve nhỏ là đỏ mặt tía tai, cho nên... Ba ơi, con băn khoăn vì chuyện rượu làm gì? Con lại với má đi... Ba Hiếm ôm má Sáu. Trong vòng tay yếu ốm của má bỗng nhiên hắn nhỏ bé hẳn, như thể hắn còn là đứa trẻ 10 tuổi thích làm nũng. Má sờ soạng tóc hắn, mặt hắn, vai hắn, trước khi bật thốt:

- Con khác xưa quá đi.

Ba Hiếm đáp:

- Dĩ nhiên, lớn phải khác.

- Lớn tuổi thì tăng bề cao và bề ngang, làm sao thay đổi được mặt mũi. Hồi ở nhà con không có thẹo, giờ đây...

- Má… nhà cửa không có, vợ con không có, con sống lênh đênh, thành ra...

- Má chỉ hỏi về cái thẹo dưới tai con. Ai chém con?

- Một thằng bạn. Cãi cọ lăng nhăng gì đó.

- Chứ không phải con làm nghề đâm thuê chém mướn!

- Bậy nè. Con có công việc đàng hoàng.

- Công việc xông vào nhà băng, bắn chết người, cướp tiền bỏ trốn.

- Chu choa, ai khai với má?

- Nhựt trình.

- Làm báo nói láo ăn tiền, má ơi.

- Quần áo con dính máu. Nhiều vết máu.

- Chắc máu văng hồi nãy...

- Đây là vết máu cũ. Từ hôm qua... Con không giấu má được đâu. Má ngửi sơ là biết. Hôm qua con giết mấy người cả thảy?

- Không giết ai.

- Con phải nói thật.

- Giấu diếm má làm gì. Con quơ tiền, nhét vào bao bố. Thằng Tư xâm mình và thằng Tám Sốt-rét lo việc bắn giết.

- Thằng Tám nào?

- Nó cùng đánh nhà băng với tụi con. Con vừa đào huyệt chôn nó sau nhà, má quên ư? Tụi con xui xẻo đụng phải tốp lính tuần cảnh, bình tĩnh trình giấy xe thì không sao, vì họ chỉ tìm xe ăn cắp, họ không hỏi căn cước, thằng Chín Thẹo lái, thằng Tám Sốt-rét ngồi bên, con và thằng Tư xâm mình ở phía sau. Thằng Tám luýnh quýnh để rớt khẩu súng, họ bèn nã đạn. Tụi con chạy thoát, thằng Tám bị thương. Kể ra có thể cứu nó sống song Tư xâm mình bắt phải thịt nó. Trên đường đào tẩu, một đứa bị thương là điều rất phiền. Vấn đề chia tiền cũng lôi thôi không kém. Thằng Tám Sốt-rét đòi những một triệu bạc...

- Cướp được bao nhiêu?

- Khoảng 5 triệu. Tư xâm mình là xếp lớn được phân nửa, nghĩa là 2 triệu rưỡi, Chín Thẹo một triệu, thằng Tám chỉ được quyền nhận 500 ngàn...

- Nè Hiếm, con bị phạt tù mấy lần?

- 4 lần ra tòa, 4 lần ngồi tù. Loạng quạng mỗi lần mấy tháng rồi ra. Chưa lần nào bắn súng đì đùng như lần này.

- Con hối hận không?

- Cũng chẳng biết nữa.

- Con trốn đi đâu?

- Chưa định. Đến đâu hay đến đó.

- Hiếm ơi, con nên nghe má... hay ho gì cái nghề ăn cướp, giết người! Con nên quay lại làm ăn lương thiện.

- Muộn rồi.

- Chưa muộn.

- Nếu con muốn hối cải, người ta cũng không tha.

- Con không giết ai, con chỉ ngồi tù là cùng.

- Ngồi tù chán muốn chết. Hôm nay con dẫn tụi bạn về đây là có mục đích. Trước là để kiếm chỗ trốn tạm. Thứ hai, thăm má và chào má. Chuyến ăn hàng này là chuyến cuối cùng trong đời con. Trong đời lêu bêu, hư hỏng của con. Má đừng tưởng con không biết ân hận... Nếu cảnh sát không tóm được con, con sẽ bỏ xứ mà đi. Đi thẳng một lèo. Con sẽ làm phu làm phen, làm bất сứ công việc gì ở nước ngoài để sống, và xin thề với má, con nhất quyết không ăn trộm, ău cướp nữa. Má bằng lòng chưa?

Má Sáu cười, nụ cười thỏa mãn của má bị méo sệch vì hàm răng trên đã rụng non nửa. Trong nụ cười của má thấy rõ sự tội nghiệp. Người sắt đá đến mấy bắt chợt nụ cười ấy cũng phải bồi hồi xúc động.

Má Sáu không vui được lâu vì da thịt Ba Hiếm đột nhiên lạnh ngắt. Hiếm lảo đảo vịn mép bàn:

- Con ngạt thở, má ơi!

Ba Hiếm mang bệnh xuyễn từ bé. Bệnh xuyễn kinh niên. Cha truyền con nối. Bệnh xuyễn là bệnh của giòng họ má Sáu truyền lại. Chỉ truyền lại cho con trai. Cha của má bị xuyễn. Ông của má bị xuyễn. Thằng Hiếm mới biết đi chập chững đã bị xuyễn. Bệnh xuyễn thường tiếp theo sự thay đổi thời tiết, đang nóng trở lạnh, hoặc đang nắng qua mưa. Đối với Hiếm, nó lại đến bất thình lình.

Thông thường, cơn xuyễn được báo hiệu bằng nhiều triệu chứng như hắt hơi liên miên, chảy nước mũi, ợ, nấc, nhức đầu, trước khi nặng ngực, thở hổn hển, mặt tái mét, bồ hôi đầm đìa. Cơn xuyễn kéo dài một đêm hoặc trong nhiều ngày. Rồi ngưng. Rồi tái tục.

Đối với Hiếm, bệnh xuyễn ẩn hiện như ma. Thốt nhiên, hắn có cảm giác cuống họng bị chặn cứng, buồng phổi bị chèn ép. Hắn ngã ngồi. Bất động. Tuy tỉnh hắn không cử động được trong nhiều phút.

Cơn xuyễn ác ôn xô Hiếm xuống nền nhà và hắn biến thành khối đá giữa lúc cần cử động, cần linh hoạt hơn bao giờ hết. Nước mắt tuôn trào, hắn ngó má Sáu. Trước kia, mỗi khi lên cơn người ta chích mũi thuốc dưới da, hắn thở lại được liền. Việc chích thuốc phải có y tá một bên, lại mất thời giờ luộc kim sát trùng nhiêu khê nên má Sáu quay ra thuốc nam, một ông lang già bào chế sẵn những ống thuốc ngửi khá công hiệu. Ba Hiếm bỏ ra tỉnh, những ống thuốc quý báu này còn được má Sáu cất giữ khá chu đáo.

Má cuống quýt lục trong cái tráp đựng trầu:

- Thuốc ngửi đây con.

Thuốc ngửi sẽ giúp hắn rút ngắn sự hành hạ của cơn xuyễn, nhưng hắn vẫn phải nghỉ ngơi, chưa thể cử động mạnh. Má Sáu ghé tai con, giọng tha thiết:

- Số tiền 5 triệu con cất ở đâu?

Hiếm đáp một cách khó nhọc:

- Thằng Tư, không phải con cất.

- Nó gối đầu?

- Vâng, má tài quá. Nó cuộn tròn, tọng vào túi vải để gối đầu.

- Súng của nó?

Giắt ở lưng. Nhưng má hỏi tiền, hỏi súng làm gì? Mả lấy lại hả? Không được đâu, má ơi. Thằng Tư là con sâu rượu, nó chỉ say lơ mơ thôi, nó ngủ rất tỉnh, đụng khẽ là nó dậy, bàn tay nó luôn luôn đặt trên bụng, nắm chặt khẩu súng. Mắt má không nhìn thấy...

- Con đừng lo. Nó uống rượu bìm-bịp trộn mật ong, người ta chỉ uống góc ly đã say mèm huống hồ nó khiêng cả góc chai. Mắt má không nhìn thấy song mũi má thính, má lại biết bắn súng, con quên ư?

Ba Hiếm không quên. Trong những năm kháng chiến, má phải tháo súng lau chùi, dần dà má tập lảy cò, má chưa thành thiện xạ nhưng không đến nỗi bết bát. Nếu cướp được súng của Tư xâm mình má có thể làm hắn thất điên bát đảo, tuy má khiếm thị hoàn toàn.

Ba Hiếm vẫn lo ngại. Má Sáu đã già, gân cốt chùng giãn, thằng Tư là con hổ giữa thời kỳ sung sức.

- Để con đi với má.

Ba Hiếm chỉ nói đước dứt câu thì tuột tay khỏi mép bàn, nơi hắn bíu chặt từ nãy. Hắn rớt ạch xuống nền nhà lần nữa.

Chẳng nói chẳng rằng má Sáu lao mình vào đêm tối. Đi ngoài ruộng má không sợ té, phương chi má đi trong nhà. Sự khiếm thị làm cho 20 sợi dây thần kinh khứu giác của hốc mũi bén nhậy tối đa. Trong loáng mắt, má đến giẫy nhà sau. Tư xâm mình đang ngủ, má nghe rõ nhịp thở của hắn. Đây là căn ở đầu hiên, thoáng hơi vì trổ nhiều cửa. Gió khuya thổi qua vườn chuối kêu kẽo kẹt. Má Sáu bỗng có cảm tưởng nhìn được những buồng chuối vàng nặng chĩu đong đưa trước gió. Loại chuối cau này tỏa mùi thơm độc đáo, ban đêm nằm ngửi mùi thơm của nó là mắt ríu lại.

Má Sáu lại có cảm tưởng nhìn được ổ rơm ở góc nhà. Tư xâm mình đang ngủ ở đó. Căn nhà hơi chật, chỉ xếp vừa hai bộ ván gõ và cái bàn thờ bằng cẩm lai khảm xà cừ. Thằng Hiếm thua bài cào liểng xiểng tự quyền chở đồ đạc trong phòng đi gán nợ. Từ nhiều năm nay, căn phòng trống hốc trống hác. Giơi và chim sẽ rủ nhau làm tổ. Bọn mối hỗn xược cũng đến lập trụ sở. Nhờ gỗ tốt bọn mối chỉ gậm nhấm sơ sài. Má Sáu định rưới xăng, đốt cháy họ hàng nhà mối nhiều lần, và lần nào má sửa soạn làm là lần ấy má lại kẹt công chuyện. Thời gian trôi qua...

Giòng hồi tưởng của má Sáu khựng lại vì tiếng ngáy của Tư xâm mình đổi khác. Hắn vừa đổi thế nằm. Hắn vừa đổi tiếng ngáy. Má Sáu ẩn trong góc nhà, theo dõi bằng mũi và tai sự việc đang xảy ra. Tư xâm mình càu nhàu một hồi rồi nhai nhóp nhép. À, ra hắn mơ ngủ... Trong chốc lát tiếng ngáy của hắn đều đặn lại như cũ.

Má Sáu kiên nhẫn chờ đợi. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa lẫn tiếng tàu chuối kẽo kẹt thành một điệp khúc chảy bồ hôi lạnh. Má khom lưng, rón rén về phía ổ rơm. Bàn tay răn reo của má mò mẫm nhè nhẹ. Tư xâm mình nằm nghiêng, cái túi vải đầy ắp giấy bạc bị đầu và cổ hắn đè chặn lên trên. Khẩu súng trái khế mắc kẹt bên dưới.

Má Sáu bỏ ý định rút túi tiền. Ngủ say đến mấy hắn vẫn có thể tỉnh dậy. Má không dám thở. Má nín hơi lâu đến độ mặt má phừng phừng. Má luồn tay dưới gối. Tư xâm mình lại đổi thế nằm. Đổi tiếng ngáy. Rồi càu nhàu. Rồi nhai nhóp nhép. Tim má Sáu đứng dừng. Huyết quản má như đông cứng. Nhóp nhép xong, Từ xâm mình nhảy mũi. Rồi ho sù sụ như ông già lục tuần. Rõ lắm chuyện... Nếu không vì khẩu súng, má đã сốс vào đầu hắn một cái.

Sau cùng mọi việc cũng được hoàn tất êm ru. Khẩu súng trơn tru được kéo khỏi mặt rơm không quá vất vả như má Sáu dự tính. Nắm được, khẩu súng xong, má bước lùi...

Thì... ầm ầm... ầm ầm...

Điều má sợ nhất đã đến.

Thằng tướng cướp ác ôn tỉnh dậy, cử chỉ đầu tiên của hắn là quờ khẩu súng. Và hắn biết khẩu súng bị mất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx