sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17: Tướng Cướp Đổi Mạng - Người Mẹ Mù Lòa V

Những tiếng ầm ầm ban đêm không phải là chuyện lạ trong vùng. Suốt tháng, suốt năm gần như cả tuổi thơ của thằng Hiếm và tuổi xế chiều của má Sáu, những tiếng đại bác ầm ầm đã biến thành một phần cuộc sống. Má Sáu đã quá quen nên những khi đại bác nổ gần nhà má không cảm thấy điếc tai.

Đối với Tư xâm mình lại khác. Đối với hắn đó là trận động đất dữ dội. Hắn choàng tỉnh. Toàn thân hắn cứng lại như con tôm đông lạnh khi hắn khám phá ra sự thật phũ phàng. Khẩu súng tối cần của hắn đã biệt tích. Hắn không hoảng hốt như nhiều người khác. Nhiều năm lăn lộn trong nghề súng đạn đã tạo cho hắn một sự bình thản ghê rợn trước cơn nguy biến. Mỗi khi ngủ, hắn đều giấu khí giới dưới gối, vừa vặn trong tầm tay. Hắn đã kiểm soát lại hồi nãy: khẩu súng hộ thân quý báu vẫn ở chỗ cũ.

Giờ đây khẩu súng không còn nữa. Nghĩa là nó bị đánh cắp. Ai đánh cắp? Hỏi là đã trả lời. Tư xâm mình cuộn tròn, lăn khỏi nệm rơm. Hắn chờ đợi khẩu lệnh «giơ tay lên». Khẩu lệnh này chưa được phát ra, song hắn tin chắc kẻ thù đang lởn vởn đâu đây, kẻ thù đang chuẩn bị nhả đạn, một cách tàn bạo và chính xác...

Hắn không thấy gì hết vì trời tối thui. Hắn không nghe được gì hết vì má Sáu án binh bất động, hoàn toàn bất động. Tư xâm mình bò «hỏa-lực» ra cửa, lên nhà trên.

Má Sáu lùi lũi bước theo. Nếu má không mắc bệnh tê thấp, gân cốt không bị hư hỏng, má có thể chạy veo veo trong nhà. Dường như má có con mắt vô hình.

Thế mà má Sáu lại vấp té và gây tiếng động. Chẳng hiểu sao mà vấp té. Có lẽ má bị xúc động, khả năng của con mắt vô hình bị hạn hẹp tối đa.. Có lẽ đây là sự oái oăm đầy đau buồn của định mạng. Định mạng đã sắp xếp, dẫu má khôn ngoan, dẫu má thận trọng, dẫu má sáng suốt, trí lực bé nhỏ của má không thể trấn áp được sự an bài của định mạng.

Tư xâm mình nhận ngay ra kẻ thù của hắn là người thiếu phụ già mù lòa. Hắn không thèm lẩn trốn. Hắn đứng nghênh ngang trên ngưỡng cửa, tay chống nạnh, miệng cười gằn:

- Té ra mụ già khốn nạn!

Má Sáu nghe rõ câu nói hỗn xược của Tư xâm mình. Má giận sôi sùng sục. Tuy vậy má không ra mặt. Má ép mình vào cây cột, họng súng chĩa thẳng.

Tư xâm mình tiến một bước:

- Mụ già ơi, mụ xoáy khẩu súng giấu dưới gối hả? Còn cái túi đựng 5 triệu bạc sao mụ quên lấy nốt? Súng có đủ đạn, mụ lảy cò đi.

Má Sáu vẫn đứng nguyên vị, giọng má sắc như lưỡi dạo cạo:

- Mày đừng tưởng mụ già này không biết bắn. Hễ mày tiến nữa là tao nổ.

- Ha ha… mụ già hăm dọa...

Vừa nói hắn vừa bước lên. Bản tâm của hắn là lại thật gần để đoạt súng. Hắn không dè má Sáu đoán được thâm ý này. Hắn tiến thi má lùi. Má lia miệng súng: - Chết đừng oán mụ già, nghe không?

Xuyên qua ánh đêm mờ mờ, Tư xâm mình thấy cách cầm súng, cách hườm cò của má Sáu. Má không cù lần như hắn nghĩ. Hắn có thể trúng đạn nếu má lẩy cò. Hắn bèn xoay chuyển chiến thuật:

- Thì thôi, thằng Tư này chịu thua... Mụ già muốn chia chác hả? Đồng ý. Mụ và con của mụ một nửa...

- Không ai thèm chia chác với mày.

- Chê ít hả? Rõ rau nào sâu ấy. Hai mẹ con 3 triệu, còn Tư mỗ 2 triệu.

Má Sáu nín lặng. Tư xâm mình lải nhải:

- 3 triệu vẫn tiếp tục chê ít, hừ, tham gì tham lắm thế? Thôi, đề nghị chót, Tư mỗ chỉ lấy một triệu.

Hắn chỉ còn cách má Sáu 2 mét. Má tỏ ra thận trọng song hắn di chuyển thật lẹ và êm, đến khi má biết hắn gần cận thì đã muộn. Ngọn cước ác hiểm của tên tướng cướp trẻ tuổi sung sức được phóng ra. Bị trúng khớp xương đầu gối má Sáu ngã khuỵu, tiếp sau tiếng rắc khô khan... Má Sáu đau điếng, miệng thổ búng máu tươi. Tư xâm mình ào tới, dẫm chân lên bàn tay cầm súng của má. Má vẫn không chịu rời bỏ khẩu súng. Lại tiếng rắc khô khan. Hết xương đầu gối đến xương cườm tay gẫy làm đôi. Má Sáu nghiến răng bóp cò.

Đoàng...

Viên đạn không trúng mục phiêu. Tuy vậy Tư xâm miình cũng chột dạ. Hắn cấm đầu cắm cổ chạy ra vườn.

Ва Hiếm phóng tới, ngáng Tư xâm mình. Cả hai ngã chặn lên nhau, dưới giàn mướp nặng chĩu quả. Cơn xuyễn hung hãn đã tan biến như có phép màu. Đang rên khừ khừ, thân thể dán chặt xuống nền đất ướt át hắn nghe những mẫu đối thoại khiêu khích và xấc láo của Tư xâm mình. Tình thương mẹ là phép mầu làm hắn bình phục trong chớp mắt.

Trong chớp mắt ba Hiếm lấy lại sức khỏe, lao đầu qua khung cửa trống. Bình thường hắn sợ Tư xâm mình hơn cả chú lính ba gai sợ ông đội nghiêm khắc. Tư có vóc dáng đồ sộ hơn, võ nghệ cũng cừ khôi hơn, chưa kể tới những kinh nghiệm đấm đá và giết chóc. Riêng những kinh nghiệm này đủ giúp Tư xâm mình nắm chắc phần thắng ngay trước khi cuộc đấu khai mào...

Phép mầu đã mang lại cho ba Hiếm sự can đảm khác thường. Thằng Tư cưỡi trên bụng hắn, vung nắm tay to lớn, toan nện xuống miệng hắn. Tư xâm mình có thói quen đấm vỡ quai hàm đối phương. Thôi sơn của Tư xâm mình được coi là vô cùng ác liệt, anh em trong «băng» không ai dám trêu chọc hắn. Khi hắn nổi sùng thì nát miệng, méo mặt là cái chắc.

Kỳ lạ thay, nắm tay ác ôn của Tư xâm mình bỗng mất hẳn khả năng cố hữu. Ba Hiếm chặn lại, Tư xâm mình hụt đòn, chưa kịp chuyển thế thì bị hất ngã. Ba Hiếm đấm đá cực kỳ ác liệt làm Tư xâm mình tối tăm mặt mũi.

Má Sáu gượng đau lết ra vườn. Má lượm được khẩu súng hồi nãy, ve vẩy trên tay, sẵn sàng tham chiến. Má lớn tiếng với ba Hiếm:

- Con tránh ra để má bắn nó.

Ba Hiếm chộp vai Tư xâm mình quật xuống, giọng đắc thắng:

- Má khỏi lo. Con sắp hạ được nó. Con đang dộng đầu nó xuống gạch đây nè...

Thật vậy, cái đầu rối bù của Tư tướng cướp bị ép trong cánh tay nổi gân cuồn cuộn của Ba Hiếm, hắn vùng ra thì bị ba Hiếm dộng cùi trỏ, hắn rớt xuống góc sân lót gạch nung kêu cộp một tiếng. Rồi cứ thế đầu hắn bị nhấc lên nhồi xuống liên hồi. Tư xâm mình bật kêu «đau quá, đau quá, mày ơi...». Bạ Hiếm dồi mạnh thêm, nạn nhân lăn lông lốc trước khi nằm thẳng ro.

Ba Hiếm ung dung đứng dậy. Tiếng huýt sáo nghênh ngang quen thuộc lại phát ra:

Đêm qua thu sang cùng heo may

Đêm nay sương lam mờ trong mây.

Má Sáu cười, hân hoan:

- Nó sụm rồi hả?

Ba Hiếm cười theo mẹ:

-Vâng, nó sụm rồi.

- Giết chết nó đi.

- Không nên, má...

- Nó còn sống, nó sẽ khai tội cho cọn.

- Ừ, má nói đúng. Để con... Nhưng kìa, nó đang bỏ chạy... Má chờ còn một lát, con rượt theo đâm nó một nhát, con có sẵn dao đây.

Tiếng chân người rầm rập. Lòng má Sáu vui rộn. Lát nữa, cơn ác mộng của má chấm dứt, thằng Hiếm sẽ quay lại con đường chính.

Liền khi ấy có tiếng xe hơi ngoài lũy tre. Không phải một mà là nhiều chiếc xe. Chắc là xe cảnh sát. Vì máy nổ lớn, tài xế phóng thật nhanh, và thắng quẹo thật gấp. Mỹ Dung đã báo tin với ông đốc-tưa câu tôm và lực lượng an ninh can thiệp kịp thời.

Chìm trong tiếng xe hơi là tiếng kêu rú tuyệt vọng của người bị đâm ngậm da thịt. má Sáu nghe rõ mồn một. Chỉ một tiếng kêu ngắn ngủi, ghê rợn rồi câm bặt.

Má Sáu vội kêu:

- Hiếm, Hiếm?

Thằng Hiếm đáp lại bằng tiếng huýt sáo hai câu mở đầu cùa bài ca trữ tình «Con thuyền không bến». Má Sáu giựt bắn người. Trước đó, má muốn thằng Hiếm đầu hàng, ra tòa lãnh án, đi tù. Nhưng má chợt nhớ lại tội trạng của nó. Quan tòa bỏ tù nó 5, 3 năm thì chẳng sao, má sẽ thăm nuôi nó thường xuyên. Biết đâu nó đã làm những việc quá tàn lệ, quan tòa muốn khoan hồng mà không khoan hồng nổi. Và biết đâu người ta không gán cho thằng Hiếm những tội trạng tày trời nó không phạm. Trời ơi, nó phải trốn... Trốn một thời gian rồi liệu...

Dường như thằng Hiếm đoán được ý định của má. Chẳng nói chẳng rằng nó chạy vào căn phòng có ổ rơm, khoác cái túi đựng 5 triệu bạc lên vai. Đoàn xe cảnh sát đậu xịch trước sân. Má Sáu nghe tiếng kêu của Mỹ Dung.

Thằng Hiếm huýt sáo tỉnh bơ. Má Sáu suỵt im rồi nói:

- Con chạy đi… Sau nhà, cạnh chuồng heo có con đường mương sâu lút đầu người, dài hơn cây số. Con chạy bên dưới, không ai thấy được. Cuối đường mương là vườn bác Cai, bác Cai có họ xa với má. Bác trai mới chết, bác gái ở nhà một mình, không có ai cả, thằng con của bác đi lính, để cái xe gắn máy lại, con mượn mà đi... thôi con đi đi... cảnh sát sắp ập vào nhà...

Ba Hiếm mất hút sau rừng chuối đen kịt. Mỹ Dung dẫn một toán cảnh sát viên mặc đồng phục chạy tới chỗ má Sáu đứng. Người chỉ huy hỏi má:

- Bọn cướp đâu rồi?

Má Sáu chỉ hướng đường cái, ngược với hướng đường mương:

- Nó rút về phía đó.

Mọi người rần rần chạy đi. Còn lại Mỹ Dung và má Sáu. Mỹ Dung ghé tai má, giọg run run:

- Thằng Tư?

Má Sáu đáp nhỏ:

- Bị ba Hiếm giết nằm ngoài vườn. Thằng Hiếm thóat rồi. Cháu ra đường mương thì gặp nó.

Mỹ Dung thở phào:

- May quá. Mấy ông cảnh sát cho cháu biết anh Hiếm rất nguy hiểm, hễ gặp là bắn chết, khỏi cần bắt sống.

Mỹ Dung băng qua giàn mướp. Nàng vấp phải xác chết nóng hổi. Nàng cúi xuống nhìn mặt. Nàng bật ra tiếng «ối chao». Như người điên nàng chạy ra chuồng heo, tuốt xuống đường mương. Chân nàng đang lửng lơ trên không thì một bóng đen đàn ông xồ tới, ôm cứng lấy nàng. Nàng chỉ kêu được tiếng «cứu, cứu» rồi nín.

Tiếng kêu trối trăn của nàng không được má Sáu nghe thấy. Vì má còn bận rũ cái chiếu lác phủ lên thi thể thằng Tư. Тốр cảnh sát đã quay lại, đèn bấm chói lòa. Người chỉ huy nói:

- A, thằng này còn trẻ... không phải thằng đầu đảng... đúng nó rồi... coi tên nó là gì...

Mả Sáu bàng hoàng đặt bàn tay lên mặt nạn nhân. Má tập trung thần trí để nhận diện xác chết duỗi dài trên đất.

Tiếng người báo cáo:

- Thằng này là Nguyễn Văn Hiếm...

Má Sáu bàng hoàng, ngẩng đôi mắt mù nhìn đám đông:

- Các ông lầm, nó không phải là Nguyễn Văn Hiếm, nó là thằng Tư xâm mình...

Viên chỉ huy cười đáp:

- Cụ biết làm sao bằng chúng tôi được. Giấy tờ của nạn nhân còn đây, nó là thằng chuyên huýt sáo miệng bài «Con thuyền không bến». Nó cướp của giết người như trò đùa. Nó chết thế này là may cho nó. Ra tòa chắc chắn nó bị tử hình.

Má Sáu lặng người. Sự đau khổ đến với má quá đột ngột, quá tàn bạo, khiến má không khóc được nữa. Đoàn cảnh sát viên chia nhau đuổi bắt Tư xâm mình. Phải kẻ nằm ngoài vườn là ba Hiếm. Thằng Tư áp dụng kinh nghiệm đâm chém đã lừa ba Hiếm, xỉa một dao chí tử. Sợ má Sáu nổ súng, thằng Tư giả làm ba Hiếm, huýt sáo miệng như thường lệ, và má Sáu đã lầm...

Dưới con mương lõng bõng nước bùn, Mỹ Dung vừa trút hơi thở cuối cùng. Bên xác chết Nguyễn Văn Hiếm má Sáu ngồi im như tượng đá. Má im như vậy rất lâu.

Gần nửa giờ sau, xe cảnh sát chạy vòng vào sân để bốc xác ba Hiếm thì má Sáu còn ngồi im như tượng đá ở đó. Hai tay má ôm chặt vết thương trên cổ nạn nhân. Nhân viên công lực vất vả lắm mới gỡ được tay má. Vì má đã chết. Chết vì tim ngừng đập.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx