sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 20: Tướng Cướp Đổi Mạng - Đôi Mắt Quan Tòa III

Thế Nhân về nhà muộn hơn mọi ngày. Chắc chàng còn la cà ở quán nhậu sau khi rời trường đua. Đời sống của chàng có một nét đặc biệt, ấy là chàng chỉ ham trò đen đỏ chứ không mê gái. Dĩ nhiên chàng có liên hệ với đàn bà, song chàng chưa yêu ai, chưa mê ai bằng vợ. Cho dẫu Mộng Hiền lạnh nhạt quá rõ ràng chàng vẫn một lòng chung thủy.

Chàng là tip người dễ tin và ít muốn thay đổi. Chàng ghen vợ vì nàng vắng nhà luôn, chàng chưa hề nghi vợ ngoại tình. Ví phỏng nàng cặp kè người đàn ông nào, và chàng bắt gặp công khai, chàng cũng cố gắng bào chữa cho vợ.

Như thường lệ Thế Nhân lên phòng mẹ trước khi về phòng riêng. Khác mọi ngày, nàng không ở lì bên bàn phấn, lấy cớ trang điểm để tránh mặt chồng. Nàng xuống tận nhà xe đón Thế Nhân. Và từ lâu lắm nàng mới cười với chàng. Hơn thế nàng còn đưa tay cho chàng nắm. Cầm lòng không đậu Thế Nhân ôm vợ hôn.

Giọng nàng nũng nịu, như hồi hai người chưa thành hôn:

- Thua?

Thế Nhân thua cá ngựa hoài hoài. Tuy nhiên, đối với chàng thì thua hay được không quan trọng mấy. Chàng xiết chặt tay vợ:

- Được. Được nhiều mới lạ. Thầy bói bảo anh hên. Mẹ đâu?

- Mẹ đang chờ anh.

Bà Cực đã được đỡ dậy, đặt ngồi ngay ngắn trong xe lăn. Thế Nhân bá cổ mẹ:

- Con vừa về đây mẹ. Mẹ khỏe chứ?

Câu nói của Thế Nhân chỉ có tính cách thủ tục. Mẹ chàng chỉ nghe và hiểu mà không thể đáp lời. Ngoại trừ tiếng nói của cặp mắt. Mắt bà Cực ngước nhìn con trai, pha vẻ phiền muộn sững sờ.

- Mẹ thấy con về chậm hả? Vâng, con về chậm hơn mọi hôm, con không đi chơi nhăng nhít đâu, con gặp một anh bạn hồi nhỏ, anh ta soắn suýt lấy con, con giứt mãi mới ra, nếu không hứa trước với mẹ con đã đi ăn cơm tiệm trong Chợ Lớn với anh ta.

Nhỡn tuyến của người mẹ câm vẫn phiền muộn và sững sờ. Bắt đầu có chất ươn ướt nơi khóe mắt. Năm tháng còm cõi đã làm nước mắt bà Cực khô cạn. Chỉ có thể ươn ướt là nhiều.

- Mẹ nhớ con ư? Ô, con đã lớn, đã có gia đình, đâu còn bé bỏng như xưa mà mẹ thương với nhớ? Mẹ quá nhớ con nên mới nhìn con chằm chằm, nhìn con tội nghiệp như vậy... Con về rồi đó. Mẹ hết nhớ chưa?

Thế Nhân ngồi xuống bên xe lăn của mẹ, tay chàng kéo che tăm mền len vừa tuột khỏi đầu gối bà Cực. Mắt bà vẫn ngó trân trối. Trân trối. Không chớp... Rõ ràng là bà có điều gì muốn nói...

- Mẹ muốn dặn con điều gì ư? Khổ ghê... Thôi được, mẹ con mình chịu khó trò truyện bằng có và không cũng đủ. Như mọi làn, mẹ nói «có» bằng cách chớp mắt một cái. Và nói «không» bằng hai cái. Mẹ nghe rõ rồi chứ? Con hỏi mẹ nhé, mẹ giận con phải không?

Bà Cực không chớp mắt. Bà lộ vẻ buồn khổ khác thường. Thế Nhân quay về phía vợ. Mộng Hiền đứng yên, tay buông thõng. Chàng hỏi:

- Em nghĩ sao? Tối nay mẹ lạ quá. Chẳng nói gì cả. «Có» cũng không mà «không» cũng không. Chắc mẹ đau, em ạ.

Thế Nhân rờ trán mẹ. Chàng bật ra tiếng thở ngắn:

- Đúng rồi, trán mẹ lạnh ngắt như nước đá. Mẹ bị lạnh?

Chàng ngó mẹ. Bà Cực tiếp tục ngó con bằng đôi mắt bất động. Thế Nhân không thể hiểu rằng mẹ chàng sợ sự hiện diện của Mộng Hiền:

- Mẹ đói bụng?

Cặp mắt vẫn bất động.

- Hay là... hay là...

Mộng Hiền ngắt lời chồng:

- Anh không biết mẹ mệt hay sao mà cứ hỏi gặng mãi? Phòng tắm sửa soạn xong cho anh rồi đấy, anh vào rửa ráy rồi ra dùng cơm. Hôm nay 30, chúng mình hầu chay với mẹ.

Mộng Hiền đã ngắt lời chồng một cách chính đáng. Thế Nhân cũng nhận thấy chàng vừa đòi hỏi quá đáng nơi người mẹ già bị tàn tật nặng. Sực nhớ, chàng hỏi vợ:

- Thuốc của mẹ?

Chập tối, với sự trợ giúp của người điều dưỡng, Mộng Hiền cho bà Cực uống thuốc. Thuốc viên nghiền nhỏ thành bột pha với nước đường. Các cơ thịt trên mặt bệnh nhân đã cứng lại, chỉ còn đủ sức hé miệng cho cái muỗng lát-tích lọt vào mỗi khi ăn cơm hoặc uống thuốc. Cho nên mỗi lần như vậy kéo dài thật lâu. Một vài muỗng thuốc, bà Cực uống ba, bốn phút mới cạn.

Cử chỉ âu yếm, Mộng Hiền bưng cái ly nhỏ đựng thuốc lại trước xe lăn. Tự nhiên lòng Thế Nhân xốn xang. Từ nhiều tháng nay, chàng thèm nơi vợ một sự nồng hậu, nàng sống gân chàng mà xa cách lạ lùng. Chàng không hiểu tại sao nàng lại xa cách với chàng. Sự nồng hậu ấy cần thiết như hơi thở đối với chàng đã trở lại. Chàng mỉm nụ cười sung sướng. Mẹ chàng bắt gặp nụ cười này.

Ô kìa, bà Cực lại. chớp mắt 2 cái...

2 cái, nghĩa là không. Tại sao bà lại nói «không»?

Mộng Hiền nói, giọng êm ái:

- Thuốc hơi đắng, mẹ ráng uống một hớp cho nó khỏe. Nào, mẹ há miệng ra nào...

Mộng Hiền trải chiếc khăn trắng lên đùi bà Cực, đề phòng nước nhễu ra ngoài. Nàng chỉ múc một phần tư muỗng, từ tốn, thận trọng và dịu dàng. Cái muỗng đến sát môi bệnh nhân thì đứng lại. Đứng lại không nhúc nhích. Bệnh nhân không chịu uống.

Mộng Hiền phàn nàn:

- Mẹ không chịu há miệng, anh ơi!

Hai hàm răng của bà Cực cắn chặt lấy nhau. Đây không phải là vô tình, mà là dụng ý. Mộng Hiền cố đẩy cái muỗng vào khe môi. Cặp môi vẫn dính cứng. Muỗng thuốc bị lật úp, những giọt nước sánh màu nâu sẫm rớt đổ tung tóe xuống đất.

Thế Nhân vội lấy khăn lau mép cho mẹ:

- Mẹ uống đi, mẹ uống thuốc thì con mới vui.

Bà Cực lại chớp mắt. Và như hồi nãy, chớp luôn 2 cái. Không, bà không muốn uống.

- Mẹ đang mệt?

Bà Cực đáp câu hỏi của con trai bằng 2 cái chớp mắt. Bà không đau. Chỉ vì bà không muốn uống thuốc đấy thôi. Nhưng tại sao bà không muốn uống? Số thuốc do bác sĩ kê toa cần được uống đều đặn hầu ngăn chặn bệnh tê liệt lộng hành khắp châu thân.

Mộng Hiền nói:

- Tính mẹ dạo này thất thường như vậy đó.

Thể Nhân cầm ly thuốc:

- Chắc mẹ muốn anh hầu. Thôi được, em đưa muỗng cho anh.

Chàng hỏi mẹ:

- Con hầu thuốc, mẹ chịu không?

Ông già bà cả cô đơn, đau yếu, cảm thấy gần đất xa trời, thường làm nũng, như con nít. Thế Nhàn không lạ gì mối bất hòa thâm căn cố đế giữa mẹ chồng và nàng dâu. Chàng hơi ngạc nhiên vì miệng bà Cực vẫn ngậm chặt.

- Mẹ giận con?

Mắt bà Cực chớp 2 cái. Cặp mắt thật tội nghiệp. Cặp mắt tràn trề yêu thương. Cặp mắt không có gì giận hờn.

Người mẹ cứ lẳng lặng nhìn con và đứa con trai duy nhất cứ chăm chú theo dõi, nghiên cứu phản ứng của người mẹ. Giác quan thứ sáu của Thế Nhân thấy mẹ chàng muốn thổ lộ điều gì. Một điều quan trọng.

Chàng đứng lên nói với vợ:

- Hiểu rồi, anh hiểu rồi... loại thuốc này đắng như mật gấu. Mẹ vốn ưa ngọt, em chịu khó pha xi-rô cho mẹ. Xi-rô bạc hà, nghe em. Pha thật đặc...

Mộng Hiền không muốn chồng ngồi một mình với bà mẹ. Có lẽ nàng đã đọc thấu tâm tư của mẹ chồng. Bà mẹ đang tìm cách báo tin cho con. Vì thế, nàng không chịu quay đi. Nàng nói:

- Bác sĩ dặn đi dặn lại phải uống thuốc rồi mới được uống nước ngọt.

Thế Nhân lại năn nỉ mẹ. Đứng sau lưng chồng, nàng dâu cười nhạt với mẹ chồng. Bằng lối cườỉ nửa miệng này nàng muốn nói «A, bà muốn báo tin cho con trai bà hả, mời bà, tôi không ngăn cản, đêm nay, đêm nay... bà biết không…?»

Tich-tắc đồng hồ này bà Cực cũng nghĩ đến những việc sẽ xảy ra trong đêm. Đêm nay, đêm naу... Khổ quá, con bà chẳng hiểu gì cả. Con bà sắp bị giết mà vẫn cười vui như Tết.

Bà ngậm miệng cốt lưu ý Thế Nhân. Chàng lại tưởng bà giận. Bà đã thất bại. Bà phải làm cách khác.

Thế Nhân reo mừng:

- Mẹ uống thuốc rồi, em ơi!

Bà Cực uống vội vàng nên gần trọn muỗng nước bị đổ xuống đùi. Đến muỗng thứ hai bà trở nên bình tĩnh hơn. Mộng Hiền thở phào:

- Nào, anh đi tắm kẻo muộn.

Phòng tắm ở kế bên. Cửa phòng tắm luôn luôn mở, mùi thuốc sát trùng tạt vào mũi Thế Nhân. Chàng ưa mùi chanh thơm thơm. Nhưng ngày trăng mật Mộng Hiền mua thuốc sát trùng, xà-bông cạo râu, dầu xức tóc màu chanh. Khi hết tuần trăng mật thì mầu chanh thơm thơm cũng hết, nàng chẳng buồn săn sóc, chiều chuộng chàng nữa. Hôm nay, chàng đuợc ngửi lại mùi chanh thơm thơm quen thuộc...

Xúc động chàng hỏi vợ:

- Em mới mua?

Nàng đáp, âu yếm:

- Đặt mua từ lâu, bây giờ họ mới nhập cảng, anh bằng lòng không?

Dĩ nhiên chàng bằng lòng. Chàng ôm vợ hôn.

Lâu lắm chàng mới hôn môi nàng và hôn thật lâu. Lâu lắm nàng mới hôn chặt chịa, cuồng nhiệt. Kỳ cục, mẹ chàng không vui thì chớ, mặt bà lại sa sầm. Mộng Hiền nói đúng: mẹ chàng dạo này tính tình quả thất thường.

Đến cửa phòng tắm, Thế Nhân khựng lại, giọng bối rối:

- Nè Mộng Hiền, em kêu họ chưa?

Kêu ở đây có nghĩa là gọi điện thoại cho một hãng máy lạnh quen để sửa cái máy nước nóng bị hư từ hơn tuần nay. Dường như ống dẫn hơi đốt bị hở, nước vẫn nóng như thường, chỉ phiền là hơi đốt thoát ra ngoài, thối thum thủm, vào phòng tắm, Thế Nhân không dám đóng cửa sợ ngạt thở. Mộng Hiền bơm thuốc sát trùng thơm mùi chanh để che át mùi gaz thum thủm ấy.

Mộng Hiền suýt soa:

- Bậy quá, em lại quên.

Ngồi bất động trong xe phế nhân bà Cực muốn thét lớn «đồ láo khoét, đồ láo khoét, cô đâu cố quên, cô vẫn nhớ». Khi nghe đôi gian phu dâm phụ bàn chuyện giết Thế Nhân bà đoán họ dùng gaz. Thùng gaz ở trong bếp, phòng ngủ của cả hai mẹ con đều xa nhà bếp, họ không thể mang gaz tới, họ muốn thi hành kế hoạch sát nhân không phải dễ. Té ra họ giết Thế Nhân rất dễ... Phòng ngủ của cả hai mẹ con cùng chung phòng tắm. Chỉ cần lừa Thế Nhân ngủ say. Rồi mở cửa phòng tắm. Rồi mở bình gaz.

Rồi... rồi...

Thế Nhân nhảy mũi một dây dài. Nước mắt nước mũi đầm đìa, chàng nói với vợ:

- Mùi gaz khó chịu quá. Thôi, anh không tắm nữa. Để anh sang phòng tắm bên kia. Đóng cửa lại em. Phổi mẹ rất yếu. Mẹ bị nhiễm hơi gaz thì phiền.

Chàng nhìn mẹ rồi nhún vai:

- Mũi anh thính chứ không thì khốn to.

Mộng Hiền cười tình với chồng:

- Gaz xì ra ngoài là thường, có gì mà anh sợ?

- Hừ, không sợ! Một đêm đẹp trời nào đó, vợ chồng mình đang ngủ say, cửa đóng im ỉm, hơi gaz ác ôn ào ào kéo ra, chỉ trong chốc lát là em và anh chết ngạt...

- Chết ngạt?

- Phải. Khi nhân viên cứu hỏa và cảnh sát tới nơi chúng mình chỉ là hai cái xác không hồn. Anh thích sống, anh thèm sống, không, anh không muốn chết ngạt.

Mộng Hiền giả vờ bóp trán suy nghĩ:

- A, em nhớ rồi... Anh gọi cho tiệm Đồng Lương ở đầu đường. Chủ tiệm nể anh, tất sáng mai cho thợ tới. Dạo này, việc nhiều thợ ít, nếu em gọi tiệm quen của em họ sẽ khất lần hẹn lữa, dám đến ba, bốn ngày mới lại sửa.

Thế Nhân vỗ tay kêu bốp:

- Ồ, anh đãng trí hết chỗ nói. Lão Đồng Lương là bồ tèo của anh, anh phải kêu ngay, kẻo đêm nay bình gaz xì thì sáng mai anh biến thành cục đá. Em cưng của anh, em thích anh biến thành cục đá không?

Mộng Hiền hôn lấy hôn để Thế Nhân:

- Thích.

Thế Nhân cười sung sướng. Hạnh phúc lứa đôi chỉ đẹp nếu còn những câu nói đùa rí rỏm. Mộng Hiền quên hẳn sự rí rỏm này từ lâu. Nàng đã trở lại như xưa, mối tình vợ chồng nồng thắm hơn bao giờ hết, tuần tới chàng sẽ rủ nàng lên Đà Lạt, hưởng tuần trăng mật thứ nhì...

Thế Nhân quay số điện thoại cho tiệm Đồng Lương. Trong căn phòng có ba người thì cả ba đều có ý nghĩ khác nhau. Thế Nhân sung sướng nghĩ đến những đêm lạnh cao nguyên với Mộng Hiền dễ thương, Mộng Hiền đáng yêu, Mộng Hiền sưởi ấm một bèn. Mộng Hiền cũng sung sướng, nhưng lòng nàng lại hướng về Quang Vinh, đúng hơn, về những khoản tiền bảo hiểm nhân thọ và sản nghiệp chìm nổi của anh chồng khờ khạo...

Trong khi ấy bà mẹ chồng chỉ biết nhìn hai người. Trán bà lạnh như tảng băng. Lòng bà sôi như phún thạch của miệng núi lửa. Bà cố moi óc tìm cách cứu đứa con trai duy nhất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx