sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 25: Tướng Cướp Đổi Mạng - Thám Tử... Lọ Lem I

Các bậc cha mẹ thật bất công. Con gái lớn xầm xầm như thế này còn gọi là Bé. Tên mình là Loan sao không ai thèm nhớ? Đâu phải cái tên thị Loan cù lần. Kiều Loan hẳn hòi, gọi là Kiều Loan thì mình khoái biết mấy?

- Bé?

- Dạ.

Chị Ngọc vừa từ phòng tắm bước ra. Bé Loan đang táy máy thỏi son môi mầu vỏ quýt. Chà, màu vàng pha đỏ của thỏi son này ngon ghê. Giá chị Ngọc cho mình thử một tí...

Chị Ngọc quắc mắt:

- Bé.

- Dạ.

- Đồ con nít. Đặt cái đó xuống bàn ngay. Chưa đến tuổi được rờ tới, nghe cô. Cô Bé.

- Em không thích chị kêu em bằng Bé.

- Đồ con nít, đòi lớn với ai.

- Em không còn là con nít nữa. Dầu sao em cũng đã 14 tuổi.

- Ngưởi ta tính tuổi tròn chứ không tính ăn gian như mày. Nè, mày sinh cuối tháng chạp, sắp sửa Tết, chỉ có ba, bốn ngày mày đã xí một tuổi. Tiếng là 14, kỳ thật chưa đến 13. Son môi là của người lớn. Đồ con nít, lo học cho giỏi, lát nữa tao mua kẹo bạc hà tao cho.

Vừa nói chị Ngọc vừa uốn éo tấm thân tròn trịa trươc tủ gương cao hơn đầu người. Chị ngắm thẳng, ngắm nghiêng, ngắm mặt mũi, ngắm ngực bụng, ngắm hoài, ngắm mãi. Các bậc cha mẹ thật bất công. Cùng là con gái, đàn chị thì được may áo mới luôn luôn, được dùng son phấn thả cửa, được tự do đi lượn với bồ, đàn em thì quanh năm suốt tháng nằm khàn ở nhà.

- Bé.

Giờ đây là tiếng kêu của ba. Ba khắc nghiệt quá rõ rệt với bé Kiều Loan. 14 hay 15 tuổi ba không cần biết. Đồ con nít phải ở nhà cho người lớn đi chơi. Đồ con nít phải ở nhà làm bài. học bài, đồng thời làm những việc lỉnh kỉnh khác như gột sạch bùn khô nơi đế giầy te-nít của ba, chui vào gậm tủ, gậm giường, mở mắt thao láo tìm kiếm cái lò-so nhỏ xíu trong cây bút Pạc-ke nguyên tử của chị Ngọc, chị gác chân lên bàn, múa tay theo điệu nhạc giựt gân rồi để rơi nó lúc nào không biết...

- Dạ.

- Ừ, hôm nay bé có vẻ ngoan. Con đau cổ họng hả?

- Dạ, dạ…

- Nói mau lên, tao không có thời giờ chờ được mãi.

- Thưa ba, tối qua con đau, còn tối nay...

- Khỏi rồi hả? Bệnh đau họng không lành được ngay đâu con. Phải dưỡng sức vài ba hôm mới bình phục hẳn. Ba má và chị đi xi-nê, phim hay thật đấy nhưng xi-nê máy lạnh sẽ làm con đau lại. Đau lại rồi nghỉ học thì phiền. Để chị Ngọc kể lại truyện phim cho con nghe.

- Thưa ba, con...

Bé Kiều Loan sửa soạn đi một đường năn nỉ, kèm theo mấy giọt nước mắt long lanh trên má. Ba rất nghiêm mà cũng rất hiền, đòn nước mắt thường khiến ba thay đổi lệnh cấm đối với bé Loan vào phút chót.

- Bé.

- Dạ.

Chết rồi, má đã trang điểm xong, trở ra giữa phòng. Oai vệ, hùng dũng như vị đại tướng. Về mọi phương diện, má là xếp sòng trong nhà. Má nói là ba ô-kê cái rụp. Không ai – kể cả ba - dám phản đối má.

- Không có xi-nê, xi neo gì hết. Bé phải ở nhà, ở nhà, ở nhà... coi nhà. Bé lười lắm, ai cũng phàn nàn.

Bé Kiều Loan im thin thít. Những giọt nước mắt «săng ta» vừa ra khỏi khóe mắt vội vàng tụt lại. Má hỏi chị Ngọc:

- Con cũng đi chứ?

Trời ơi, chị Ngọc được mời mọc đàng hoàng. Chị có quyền đi hay không đi. Quyền đi xem chiếu bóng hay đi du dương với anh bồ mới toanh có mái tóc dài lê thê, cái áo may chật muốn rách và đôi giầy cao như đại lữ quán chục tầng Ca-ra-ven.

- Thưa má, con đi phim khác.

«Phim khác» nghĩa là cho ông bà già... de. Nghĩa là chị có hẹn với bồ. Sướng ghê. Má không mắng chị một tiếng. Con gái lớn mặn mòi mà lị. Má chỉ nhún vai:

- Về sớm, nghe Ngọc.

Hai tiếng «về sớm» chỉ là cách nói chiếu lệ. Nhiều đêm, còi giới nghiêm rúc tu lu, ngoài đường vắng tanh vắng ngắt, chị cũng chưa chịu về.

Ba má đi trước, chị Ngọc còn rềnh rang, mặc áo này vừa xong đã thay áo khác. Cũng may tủ áo chỉ gồm vài chục chiếc, nếu có vài trăm thì dám chắc chị mặc suốt đêm chưa tìm ra chiếc vừa ý.

- Bé.

- Dạ.

- Cái ấy của tao đâu rồi?

«Cái ấy» là cái gì? Chị Ngọc vẫn có lối nói vớ vỉn, bất cứ vật gì chị cũng đặt tên là «cái ấy ». Bé Loan ngước cặp mắt trong veo nhìn chị. Chị Ngọc quát:

- Đồ con nít, tìm cái ấy cho tao. Rõ con gái ngu, tao không mua kẹo bạc hà cho mày nữa. Mấy chịch một gói chứ bộ. Ngu như mày nhai kẹo bạc hà phí tiền.

Mắt Kiều Loan rưng rưng:

- Chị không nói rõ cái ấy là cái gì thì em tìm sao nổi?

Chị Ngọc à một tiếng dài:

- Tao quên. Cái ấy là cái đồng hồ của tao. Tao quên, mày là em, mày không được quên. Đồ con nít, alê, ở nhà tụng bài cho được việc, tao xuất hành đây.

Sầm. Cánh cửa được dập lại một cách tàn nhẫn. Bé Loan có cảm tưởng như chị Ngọc vừa tát bé thật đau. Của đáng tội, chị không đánh bé bao giờ, nhưng chị rất độc miệng, lời nói ác ôn chị còn làm bé đau hơn cả những cái tát cháy má.

Kiều Loan thở dài ngồi xuống bàn. Cuốn sách toán mở rộng trước mắt, bé cố học mà những con số đen sì, ngoằn ngoèo, phiến loạn, cứ rủ nhau khiêu vũ trong óc bé. Trong đời kẹp tóc của bé, bé chưa ghét gì bằng môn toán. Bé thích được lang thang ngoài phố, miệng ngậm kẹo bạc bà. Thích được coi xi-nê máy lạnh, phim cao-bồi bắn súng đi đùng, với cây kem ét-ki-mô bọc súc-cù-la thơm rệu nước miếng. Thích được...

Reng reng...

Chuông điện thoại. Lại chuông điện thoại. Bé là cái tổng đài trong nhà, hễ có reng reng là bé có nhiệm vụ nhấc máy và alô, alô, ông hỏi ai. Tiếng là điện thoại của ba má, khách điện thoại của ba má rất ít. Toàn là bạn trai của chị Ngọc. Anh bồ mới của chị tính nóng như lửa, chị trễ hẹn nên anh kêu đến hỏi lý do đây.

Reng, reng...

Kiều Loan không có thiện cảm nhiều với anh ta. Kêu thì kêu. Chờ lát nữa cho bỏ ghét.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx