sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10: An Vĩ Thần Pk Hàn Minh Vũ

An Vĩ Thần nghe xong, chỉ là nhíu mi một chút, trong lòng nghĩ đến cô sáng sớm ra ngoài làm gì, đột nhiên anh lo lắng, thế nào vô duyên vô cớ lo cho cô ta, xem ra tối hôm qua ngủ không ngon rồi, anh tự nhủ

-----------------

Sân bay, An Vĩ Thần cùng bạn tốt Tuyết Nhi hai người nghiêm túc nhìn cửa ra, rất sợ lạc phải mộ người, lúc này đột nhiên Tuyết Nhi quát to " Ở chỗ này, chúng tôi ở chỗ này", rồi dùng sức vung tay.

Ra cửa là một ngươi đàn ông phi thường đẹp trai, nghe tiếng kêu la, giơ giơ ngón tay thon dài vẻ mặt tươi cười hướng đến hai người.

Người đàn ông vừa đến bị người ôm lấy, bên tai truyền đến âm thanh oán giận: " Biểu ca, anh thế nào lâu vậy cũng không tới thăm em". Tuyết Nhi bỉu môi mong chờ người đàn ông trước mặt nói.

"Được rồi Tuyết Nhi, không phải bây giờ anh đến rồi sao?" Người đàn ông ôn nhu vỗ vỗ đầu Tuyết Nhi.

Lúc này, Lương Tâm Kỳ một bên nhịn không được ho ra tiếng, người đàn ông đang ôm Tuyết Nhi liếc nhìn Lương Tâm Kỳ.

Tuyết Nhi cười meo meo giới thiệu: " Kỳ, đây là anh của mình, tên là Hàn Minh Vũ".

Nói xong, lôi kéo Lương Tâm Kỳ tiến một bước, quay sang nói với Hàn Minh Vũ: " Biểu Ca, đây là bạn tốt của em, Lương Tâm Kỳ".

Chờ Tuyết Nhi giới thiệu xong, Tâm Kỳ mỉm cười chào hỏi Hàn Minh Vũ, mà Hàn Minh Vũ nghe Tuyết Nhi nói xong hơi giật mình, trong lòng nghĩ, cô đẹp quá, anh đã từng gặp vô số mỹ nữ nhưng không có ai giống người trước mặt

Gương mặt kia không chút phấn, một thân váy hồng, tất cả đường cong duyên dáng hiện ra

Anh lúc này nghe tim mình đập, thình thịch nhảy thật nhanh, cùng lúc đó Tâm Kỳ cũng quan sát người đàn ông trước mặt, một thân áo quần trắng, giống như vương tử trong đồng thoại bước ra, anh không có khí chất lãnh khốc giống An Vĩ Thần mà chỉ có ấm áp như ánh nắng ban mai

Tuyết Nhi nhìn hai người đối mặt, trò đùa dai quay Hàn Minh Vũ nói:" Đi thôi, em đói rồi, người ta ra đón anh sớm vậy, anh cần mời một bữa cơm no đủ nha".

Hàn Minh Vũ đang đờ đẩn, nghe em gái nói vậy, trên mặt nhất thời ửng đỏ, mất tự nhiên nói: " Hai người còn không ăn sáng, mau đi thôi, nếu để hai vị mỹ nữ này đói bụng chính là tôi không phải rồi".

Hai người nghe anh nói vậy, cười cười rồi cùng nhau ra khỏi sân bay, nửa tiếng sau ở quán café.

"Biểu ca, lần này anh trở về dự định ở bao lâu?" Tuyết Nhi ăn đồ ăn, một bên hỏi Hàn Minh Vũ.

"Cái này không biết được, để anh xem".

"Vậy lần này anh trở về dự định làm gì a?"

"Không có gì, chỉ là về thăm em một chút thôi" Hàn Minh Vũ đùa với Tuyết Nhi, cưng chìu giúp cô lau chút bánh kem dính ở khoé miệng.

"Xí, anh tốt bụng vậy à, em không tin". Tuyết Nhi khinh bỉ nói.

Cô thật không tin, mỗi lần đều nói với cô như vậy, kết quả thoáng qua liền không thấy người, lúc đi cũng không nói với cô một tiếng.

Hàn Minh Vũ nhìn Tuyết Nhi không tin, biết cô nhớ tới chuyện anh trước đây thất tín, anh lắc đầu cười khổ uống một ngụm cafe, không có giải thích thêm gì.

Lúc này, anh phát hiện Lương Tâm Kỳ ngồi đối diện, dọc đường không nghe cô nói một câu, ngay cả hiện tại cô cũng chỉ im lặng ăn sáng, nghe bọn họ nói chuyện rồi thỉnh thoảng nở nụ cười.

Lương Tâm Kỳ vẫn nghĩ chuyện hôm qua, một tối qua cô đã thông suốt, nếu vì vậy mà anh ghét cô thì sau này cô sẽ không cận kề anh nữa, tận lực ít xuất hiện trước mặt anh hơn, chỉ yên lặng đứng sau nhìn anh, như vậy có đúng hay không anh sẽ không ghét cô nữa? cô còn có thể thay đổi phạm vi sao?

Cô nhíu mi càng thêm xinh đẹp, Hàn Minh Vũ ngồi đối diện thận trọng hỏi một câu: " Lương Tiểu Thư làm sao vậy? Tại sao không nghe cô nói gì? Có phải hay không nơi này ăn không hợp? Nếu không chúng ta đổi chỗ khác". Nói xong chuẩn bị gọi người tính tiền rời đi.

Nghe vậy, Lương Tâm Kỳ vội vàng giải thích: "Không phải, nơi này ăn rất ngon, không cần thay đổi chỗ khác".Cô ngượng ngùng phất phất tay.

"Đó cùng là ăn uống, sao không thấy Lương Tiểu Thư ăn nhiều một chút a, cô xem đồ ăn bị Tuyết Nhi ăn hết rồi ". Hàn Minh Vũ trêu chọc Tuyết Nhi đang ăn.

"Tôi ăn uống cũng ít, không ăn nhiều".Lương Tâm Kỳ cũng theo ánh mắt của Hàn Minh Vũ nhìn Tuyết Nhi vùi đầu ăn khổ.

Tuyết Nhi nghe hai người nói cô ăn nhiều, cô cũng mặc kệ, ăn là đại sự, không thể để bao tử đói, tiếp tục ăn.

———————— ————————

Tại An Gia, An Vĩ Thần ăn sáng, ngồi trên ghế xem báo hôm nay, đã hơn 9g anh còn chưa đi làm, điều này khiến Mẹ Lí khó hiểu, hôm nay Thiếu Gia làm sao vậy? Đã trễ rồi còn không đi làm? Ngày thường không ăn điểm tâm liền vội vội vàng vàng đến công ty.

Bà không hiểu vì sao Thiếu Gia không tới công ty, cũng muốn biết người nào đó vì cái gì ra nhà quá sớm bây giờ còn chưa về.

An Vĩ Thần ngồi trên sofa, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ một cái, rồi quay ra nhìn cửa, chờ thân ảnh nào đó xuất hiện, thời gian từng phút từng giây trôi qua, mà sắc mặt của anh cũng dần trở nên khó coi nhưng là ban đêm chờ vợ không trở về.

Thật ra, Tâm Kỳ chỉ là ra ngoài một chút nhưng trong lòng anh khó chịu

--

Quán càfe, Tuyết Nhi thầm muốn bọn họ theo cô dạo phố thế nhưng Lương Tâm Kỳ lại muô1n về nhà, đêm qua cô ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm nay bị Tuyết Nhi kêu ra ngoài sân bay đón người, bây giờ cảm thấy đầu ốc choáng váng, khó chịu.

Xoa Xoa đầu, Lương Tâm Kỳ vô lực nói: " Tuyết Nhi mình không đi được, mình muốn về nhà, đầu mình rất khó chịu, hai người đi đi, bữa nào mình cùng hai người đi chơi".

" A, Kỳ, cậu làm sao vậy? Có nặng hay không? Mình xem một chút". Tuyết Nhi lo lắng hỏi, lấy tay sờ sờ đầu của Lương Tâm Kỳ, thử xem cái trán có nóng hay không.

"Không việc gì, chỉ là đêm qua mình ngủ không ngon giấc, mọi người đi đi, mình về trước". Tâm Kỳ lấy tay Tuyết Nhi xuống, phất phất tay với họ rồi quay sang hướng dành cho người đi bộ.

Mới vừa đi một bước, choáng váng thiếu chút nữa té xuống đất cũng may Hàn Minh Vũ nhanh thay chạy nhanh đến đỡ cô.

Đột nhiên bị người ôm, Tâm Kỳ không quen uốn người nỗ lực tự mình đứng lên, Hàn Minh Vũ thấy cô giãy dụa, hơi buông ra nhưng tay vẫn không buông hẳn để tránh cô lại không đứng vững.

Tâm Kỳ ngẩng đầu, khách khí nói: " Cám ơn", Rồi tự đứng lên đi qua lối đi bộ.

Chờ cô đi mấy bước, Hàn Minh Vũ chạy đến trước mặt cô: " Để tôi đưa cô về, bộ dạng cô thế này làm sao có thể về, chờ đi tôi lái xe tới".

Nói xong, anh hướng đến Tuyết Nhi nói: " Tuyết Nhi em dạo phố một mình nha, anh chở Tâm Kỳ về lát nữa anh quay lại".

Nói xong anh xoay người đi lấy xe.

"Được, anh chở Kỳ về đi, em đi một mình cũng không sao". Tuyết Nhi gật gật đầu.

Chỉ chốc lát sao Hàn Minh Vũ chạy xe tới, Tuyết Nhi đỡ Lương Tâm Kỳ lên xe, giúp cô thắt dây an toàn, dọc theo đường đi hai người không ai nói gì, Tâm Kỳ cũng không biết mình ngủ khi nào.

Hàn Minh Vũ cưng chiều nhìn người đang say sưa ngủ trước mặt, khoé miệng hơi nhếch lên, anh hình như yêu người con gái này, từ ánh mắt đầu tiên đã yêu, nếu nói ra thì chắc bạn bè anh sẽ không tin, cho tới bây giờ trò chơi nhân gian của người chính là yêu một người phụ nữ ngay ánh mắt đầu tin, nói vậy thật khó tin phải không!

Anh cũng không tin, thế nhưng anh không thể rời khỏi cô được, mặc kệ thế nào anh phải có được người con gái này, nếu anh yêu thì cô chỉ có thể thuộc về anh

Lúc này vẻ mặt của Hàn Minh Vũ không phải là đùa giỡn mà là nghiêm túc chưa từng có.

Mà này hết thảy, Lương Tâm Kỳ ngủ nên không biết đã có người đàn ông đặt cô vào tình thế bắt buộc, mấy phút sau, một chiếc Ferrari màu trắng dừng trước An Gia.

Hàn Minh Vũ nhìn người đang ngủ, cũng không đánh thức cô, anh không muốn cô sớm tỉnh lại, anh còn muốn nhìn cô một lúc, một ánh mắt đau đớn nhìn bờ môi xinh đẹp trước mặt, lại không nở dời đi, như là cả đời không rời đi cũng không sao.

Anh phát hiện anh đã rơi vào hố sâu, hình như đời này chính là sẽ gặp phải cô.

Lúc này cảm thấy khó chịu nên Lương Tâm Kỳ đổi tư thế, đối mặt lại với Hàn Minh Vũ, khuôn mặt khi nãy bị trở ngại thì bây giờ đã hiện ra rõ ngũ quan trước mặt anh

Lông mi dài, mũi cao thẳng, cái miệng phấn nộn mê người không khỏi kích thích thần kinh của anh.

Người yêu ngay trước mặt bảo anh làm sao nhịn đây?Cũng không nghĩ gì, anh tiến tới hôn lên cái miệng nhỏ nanh của cô

Ừm... mùi vị ngọt ngào, tốt đẹp...

Ở trong nhà, An Vĩ Thần chờ không được nên định lấy xe đi làm thế nhưng vừa ra khỏi cửa, anh liền thấy một hình ảnh đằng xa từ cửa nhà mình.

Mang theo nghi ngờ, cái xe này là của ai? Tâm Kỳ cũng không có xe, An Vĩ Thần mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn vào trong, đã nhìn thấy người phụ nữ mà anh đợi buổi trời, cư nhiên ngủ trên xe người đàn ông khác, mà người đàn ông đó còn ôn nhu nhìn cô.

Anh tức giận xiết chặt tay, chỉ nghe khớp xương kêu rắc rắc, còn không chờ anh hết nổi giận liền thấy người đàn ông kia hôn Lương Tâm Kỳ.

Anh cũng không trực tiếp xuống xe mà hai mắt trừng cái người đàn ông chết tiệt kia dám đụng người phụ nữ của anh, xem ra là không muốn sống rồi.

Gì, người phụ nữ của anh? Anh lúc nào thì xem anh và người kia cùng trong một phạm vi?

Xem ra là tức không nhẹ nên mới hồ đồ vậy, An Vĩ Thần tự an ủi.

Bên trong xe, Hàn Minh Vũ lưu luyến rời bỏ cái miệng nhỏ nhắn, sau khi hôn anh không dám cam đoan, bây giờ anh không muốn để Lương Tâm Kỳ sợ, nếu không lúc đó làm bạn còn khó.

Vừa ly khai xong, Hàn Minh Vũ nhìn thấy một người đàn ông bên ngoài cửa sổ hai mắt bốc hoả nhìn mình, anh cảm giác không hiểu thế nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều liền tiếp tục ôn nhu nhìn người mình thích.

An Vĩ Thần đi tới trước bãi cỏ nhìn người phụ nữ kia bị người đàn ông hôn đến sưng miệng, trong mắt một mảnh đỏ, tựa như sư tử phát cuồng, đụng vào sẽ bị dồn đến chỗ chết.

Lúc này, Lương Tâm Kỳ đã tỉnh, mờ mịt nhìn về phía trước, đột nhiên thấy trên lưng một trận lạnh, không khỏi ôm chặt cánh tay.

Qua một lúc, Lương Tâm Kỳ mới phản ứng lại, cô đang ở đâu? Hình như trên xe, nhưng cô không nhớ rõ mình ngồi trên xe của ai nha, chỉ biết lúc đó có cái gì chở cô, không lầm là biểu ca của Tuyết Nhi, mở mắt ra nhìn thấy Hàn Minh Vũ đang ngó cô chằm chằm.

Sao thế!

Anh vì sao nhìn cô chằm chằm a? Lẽ nào cô chảy nước miếng? sờ sờ mặt cũng không có mà!

Tâm Kỳ vươn tay quơ quơ trước mặt Hàn Minh Vũ: "Hàn Minh Vũ, anh làm sao vậy?"

Phản ứng kịp, anh ôn nhu cười nói: " Không có gì, chẳng qua thấy em rất đẹp".

Một câu nói làm cho Lương Tâm Kỳ xấu hổ, mặt không khỏi đỏ lên, anh nhìn cô vậy không khỏi ngẩng người, lúc phát hiện ra mình nói thế nhất thời lúng túng.

Bên trong xe tình nồng ý đậm, bên ngoài xe gió lạnh không thôi.

1 phút trôi qua, 2 phút trôi qua, hai người trong xe vẫn không có ý định bước xuống, người đàn ông đứng bên ngoài đã nổi cơn thịnh nộ, lửa giận đốt trụi lý trí của anh.

Nghĩ một lúc anh trực tiếp mở cửa xe kéo tay Lương Tâm Kỳ ra ngoài, nữ nhân này còn luyến tiếc không xuống, có đúng hay không nguyên hôm nay sẽ ngồi trong đó 1 ngày một đêm rồi cùng người đàn ông kia tình chàng ý thiếp.

Nghĩ vậy, khí lực trên tay của An Vĩ Thần thêm gia tăng, cánh tay đã bị làm đỏ bừng.

Lương Tâm Kỳ đang chuẩn bị nói với Hàn Minh Vũ câu cám ơn, còn chưa kịp nói liền bị kéo ra, cơn đau trên tay để cho cô không khỏi kêu một tiếng "Ây ……"

Hàn Minh Vũ trong xe nhìn Lương Tâm Kỳ đột nhiên bị người đàn ông khác lôi kéo, anh nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo, vươn tay kéo Tâm Kỳ lại.

"Anh là ai? Làm gì lôi kéo Tâm Kỳ, nhanh buông ra". Hàn Minh Vũ quay sang cảnh cáo An Vĩ Thần, dùng tay kéo Tâm Kỳ lại.

An Vĩ Thần nghe nói vậy, không khỏi dừng bước, nở nụ cười nhạt khinh thường nói: " Anh còn chưa đủ tư cách biết tôi là ai, người nên buông ra chính là anh".

Hàn Minh Vũ thấy người đàn ông trước mặt phách lối, cũng không giận, chỉ ôn hoà cười: " Tôi không có tư cách biết anh là ai, thế nhưng anh lại lôi kéo bạn của tôi đi hình như có vẻ không thích hợp lắm".

Nhất thời hai ngọn lửa và gió đụng nhau, không ai nhường ai, Lương Tâm Kỳ đứng ở giữa không phản ứng nhiều, cô chỉ muốn biết bây giờ là tình huống gì vì sao An Vĩ Thần lại ở đây? Anh không phải đi làm rồi sao?

còn nữa vì sao anh tức giận vậy? Cô cũng đâu có chọc tới anh? Hơn nữa bây giờ đầu cô cũng rất đau, tay cũng đau, thật là muốn bọn họ đều buông cô ra.

Nhưng nhìn hai người có vẻ như giận dữ, cô không thể làm gì khác hơn là đứng nhịn đau cùng họ.

Thời gian trôi qua, hai nam nhân vẫn trừng mắt với nhau, lúc này Tâm Kỳ dưới chân mềm nhũn, người như sắp ngã xuống, một đôi tay hữu lực ôm lấy cô, là mùi hương hàng hiệu, cô biết là anh tiếp nhận cô, ngực không khỏi nhảy nhót.

Nhắm mắt lại, cứ vậy ngủ trong ngực anh, cô đã sớm mệt mỏi, chỉ cần phơi nắng lâu một chút sẽ muốn ngủ.

Vì đứng quá lâu, cô không nhịn được, bây giờ cộng thêm mùi vị này còn muốn ngủ hơn, đơn giản là trong lòng ngực anh, cái ôm mà hằng đêm cô mong mỏi.

Lúc này vẻ mặt hạnh phúc nằm trong lòng ngực anh, hoàn toàn quên maất còn một người trước mặt, An Vĩ Thần ôm lấy cô, trên mặt nở nụ cười, thoáng tất cả tức giận đều tiêu tan

Chỉ là ôm cô thật chặc, anh không biết trên mặt mình biểu tình cỡ nào ôn nhu, giờ khắc này anh quên mất người đang ngủ là người anh rất ghét, mà cũng quên mất chuyện anh không hề yêu cô

Cứ như vậy, một người ôn nhu nhìn, một người hạnh phúc ngủ, giống như trong thế giới này chỉ có hai ngừoii bọn họ, vầng quang chiếu rọi, ánh mắt không xê dời, làm cho người ta cảm thấy họ thật xứng đôi, chỉ có một người chướng mắt với hình ảnh này

Hàn Minh Vũ nhìn Tâm Kỳ hạnh phúc trong lòng người đàn ông kia, anh tựa như anh đã thua trong trận này, tuy rằng hai người chưa có chân chính đấu nhau thế nhưng anh biết anh thua, thua một màn, an tâm nở nụ cười, vừa rồi bên trong xe Tâm Kỳ vẫn nhíu mày, anh giúp cô vuốt lên, nhưng một lúc sẽ tự nhăn lại.

Nhưng bây giờ, cô trong lòng người đàn ông này, trên mặt biểu tình thật thoả mãn và hạnh phúc, anh cười khổ một tiếng, còn chưa có bắt đầu ái tình đã bị bóp chết, vẫn là lần đầu tiên động tâm, cứ vậy mà bỏ qua.

Không, anh sẽ không bỏ qua, mặc kệ thế nào anh phải có được cô, cho dù phải dùng toàn bộ thế giới để đánh đổi, thì anh cũng phải có được cô.

Nghĩ vậy, Lương Tâm Kỳ không cam lòng đi ra, anh đi được vài bước, chợt nghe một âm thanh mang theo phần sỡ hữu nói: " Cô ấy là của tôi, anh tốt nhất đừng nảy sinh chủ ý gì". Lúc sau chỉ nghe âm thanh bước chân.

Anh nghe vậy, không có dừng bước, chỉ siết chặt chìa khoá trong tay, sau đó vào trong xe nhanh chóng chạy đi, anh hiện tại muốn tìm Tuyết Nhi, anh muốn biết tất cả mọi chuyện để lên kế hoạch.

Hừ, nhớ tới lời nói của người đàn ông kia, không khỏi cười nhạt, cô ấy cuối cùng là của ai cũng không thể biết được?

An Vĩ Thần ôm Lương Tâm Kỳ ngủ say, đem cô đến phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhìn một lúc rồi mới đứng dậy đi làm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx