Biệt Thự Mạc Gia
"Nghe nói ngày hôm trước người nào đó nóng ruột gọi cậu sang xem bệnh" Mạc Thiểu Khuynh vẻ mặt hăng hái bừng bừng nói với Hứa Thiệu Vân đối diện.
"Hừ, đừng nói với mình chuyện hôm qua ". Hứa Thiệu Vân vẻ mặt tức giận nói, trên mặt khó coi vài phần.
Nhắc tới chuyện hôm qua anh muốn phát cáu, cái kia thật không biết kiềm chế mình, cư nhiên làm cho người bất tĩnh.
Một cuộc điện thoại gọi tới để anh hoả tốc chạy đi, lúc đó anh đang ở nhà, bị kêu lên, thật hận nha!
Càng nghĩ càng phiền, Hứa Thiệu Vân cầm ly rượu đỏ một hơi cạn sạch, hương vị ngọt của rượu nhưng vẫn không làm tâm tình anh tốt hơn.
Bính, ly rượu ngã trên mặt đất, từng mãnh bể ra, có thể nghĩ Hứa Thiệu Vân coi trọng tư tư văn văn, tính tình cũng bạo.
Tiêu Thừa Phong một bên nhàn nhã uống rượu, nhìn sang bộ mặt bực mình của bạn tốt, anh nhếch môi cười, còn Mạc Thiểu Khuynh một bên hăng hái trước sau như một thấy Hứa Thiệu Vân như vậy, ngượng ngùng mím môi, thảnh thơi uống rượu trong tay.
Tuy rằng trong lòng hiếu kỳ thế nhưng tình hình này không phải cơ hội tốt để hỏi, anh hiểu người đàn ông này tâm tình cũng không tốt, nhớ kỹ lần trước vì một chuyện nhỏ, đắc tội với nam nhân này, cư nhiên lại làm cho anh cấm dục tròn 3 tháng, thiếu chút nữa anh đã tiêu đời.
Uống thuốc bao nhiêu cũng không tác dụng, thử rất nhiều phụ nữ cũng không phản ứng, sợ thiếu chút nữa đã đến bệnh viện kiểm tra nhưng lại để ông nội của anh biết khi đó toàn bộ người trong Mạc Gia đều vì anh mỗi ngày cầu khẩn, mỗi lần anh về nhà, ai mà thấy anh đầu tiên là hay ở đâu là đều bụm miệng che che, bây giờ nghĩ tới thật đáng sợ, chuyện này bị họ cười tới bây giờ.
Vì vậy hiện tại nên im lặng là tốt hơn.
Hứa Thiệu Vân còn đang tức giận, Tiêu Thừa Phong thấy vậy, nghĩ đến hôm qua lúc anh đi đến quán rượu nghe mấy người kỷ nữ nói, anh liền mở miệng hỏi Mạc Thiểu Khuynh: " Nghe nói Thần hôm qua đến quán rượu của cậu, nhưng lại dẫn theo phụ nữ đi đến lầu cao nhất, dọc đường đi sắc mặt không tốt, có biết không?" Thưởng thức ly rượu trong tay, ưu nhã chờ người bên cạnh trả lời.
Một bên Mạc Thiểu Khuynh buông ly rượu trong tay, sáng sớm qua có người gọi điện nói cho anh biết chuyện này, hiện tại nếu Tiêu Thừa Phong không đề cập tới chắc anh cũng quên, nhìn thoáng qua Hứa Thiệu Vân lúc nãy còn đang tức giận, bây giờ cũng nhìn anh như chờ trả lời, Mạc Thiểu Khuynh nói: " Đúng vậy". Rồi cầm lấy ly rượu ưu nhã uống, tựa như thế giới này đều là ăn uống.
Đối diện, Hứa Thiệu Vân có điểm không nhịn được: " Cậu như vậy thu cho tôi, nhanh một chút, nói hết tất cả". Uy hiếp không chút do dự, Mạc Thiểu Khuynh không nói thì anh cũng sẽ không khách khí.
Bị Hứa Thiệu Vân nhìn một cái, lúc này Mạc Thiểu Khuynh mới buông ly rượu nói: " Người phụ nữ đó là Lương Tâm Kỳ, hơn nữa trên mặt nhục nhã, về phần đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết ".Anh quay sang nhún nhún vai, biểu thị mình cũng không biết.
"Anh làm sao dẫn phụ nữ đến đó?" Hứa Thiệu Vân nghi ngờ nghĩ.
Bốn người bọn họ, từ trước đến giờ chơi đùa phụ nữ sẽ không bao giờ dẫn đến khách sạn của Mạc Gia, đơn giản lão nhân của Mạc Gia có từng nói, vui đùa phụ nữ tốt nhất không nên đưa đến khách sạn của Mạc Gia, nếu không để ông biết ông sẽ cho người trần truồng từ trong đi ra khỏi khách sạn.
Những năm gần đây, mấy người bọn họ tuy rằng chơi rất nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ dẫn đến đó, Thần thì thế nào? Hứa Thiệu Vân không nghĩ ra, Tiêu Thừa Phong thuỷ chung nở nụ cười nhìn người đối điện.
Tiêu Thừa Phong thấy sự nghi hoặc trong mắt bạn tốt, anh cười cười, ưu nhã mở miệng: " Cậu tựa như đã quên, Mạc Lão Gia có nói nếu như người phụ nữ của mình thì sẽ là ngoại lệ".
Nghe vậy, Hứa Thiệu Vân lúc này mới nhớ tới, khi đó Mạc Lão Gia có nói như vậy, muốn dẫn thì chỉ có thể là người phụ nữ của mình, ý là bà xã của mình, hơn nữa điều quan trọng người phụ nữ này phải chính bản thân nhận định mới có thể.
A, Hứa Thiệu Vân và Mạc Thiểu Khuynh hai người kinh hô một chút, lẽ nào Thần thích người phụ nữ đó? Anh không phải rất ghét cô ta sa? Trước còn nói chết mới thừa nhận cô ta là vị hôn thê của anh
Hiện tại hình như có điểm lệch ra khỏi quỹ đạo rồi thì phải ……
Ba người liếc nhìn nhau rồi nở nụ cười, lúc này Hứa Thiệu Vân nghĩ đến một chủ ý, anh muốn biết người đàn ông kia có phải hay không đã rơi vào lưới tình, anh nhìn hai người còn lại, ho khan một tiếng, cầm ly rượu uống một ngụm, tựa như vì ý nghĩ của mình rất vui vẻ nói:" Các người có muốn biết Thần có thật hay không đã rơi vào lưới tình? Tôi có biện pháp này". Nói xong, nhìn hai người đối diện, anh tin bọn họ cũng muốn biết.
Tiêu Thừa Phong và Mạc Thiểu Khuynh liếc nhìn nhau, hứng thú gật đầu một cái.
"Tốt, tối mai ở quán bar, không gặp không về". Lúc nói chữ bar, anh cầm lấy viền mắt kính, lại quăng thêm câu: " các người hãy chờ lúc đó tôi có trò hay".
Nói xong, Hứa Thiệu Vân nhìn đồng hồ, nhớ hôm nay còn một hội nghị quan trọng liền đứng dậy chỉnh sửa y phục, biến thành hình dạng nhã nhặn xoay người rời đi.
Mạc Thiểu Khuynh và Tiêu Thừa Phong nhìn bóng dáng của Hứa Thiệu Vân, hai người uống một ngụm rượu, đối với trò hay của ngày mai là phi thường chờ mong.
——————————————————————————————
Phòng làm việc của An Vĩ Thần
Tâm Kỳ nhàm chán coi tạp chí trong tay, vuốt vuốt trán nở ra nụ cười mê người, nhớ tới sáng nay hai người còn ăn sáng trong khách sạn đột nhiên trợ lý An Vĩ Thần gọi tới nói có buổi họp anh phải nhanh về.
Hai người liền ăn xong phải lái xe gấp trở về, ở giữa đường cô muốn An Vĩ Thần đưa về An Gia thế nhưng anh không chịu, anh nói trưa nay cùng nhau ăn cơm sau đó chờ anh tan ca.
Lúc cô nghe những lời đó, trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm, cho đến khi thẳng về công ty, An Vĩ Thần nói cô đợi anh trong phòng làm việc, sau đó phân phó thư kí đem tạp chí cho cô xem.
Trước khi đi còn hôn lên môi cô một chút, ôn nhu nói: " Ngoan, chờ anh trở lại".
Nghĩ lúc đó vẻ mặt anh thâm tình, lòng cô tựa như sắp nổ tung, lúc này tiếng gõ cửa bên ngoài cắt đứt ý nghĩ của cô, cô nhẹ nhọng nói: " Vào đi".
Cửa mở, là thư ký mang bánh pudding ô mai mà cô thích ăn nhất đến.
"Thiếu Phu Nhân, này là Tổng Tài cho người đi mua, bảo cô ăn một chút trước lát nữa Tổng Tài liền ra tới".Thư Kí cầm bánh pudding đặt lên bàn, hâm mộ nhìn Tâm Kỳ nói.
"Cái này là anh ấy gọi người đi mua sao?" Tâm Kỳ không thể tin hỏi, anh làm sao biết cô thích ăn cái này a
"Đúng vậy, Tổng Tài sợ cô đói bụng nên gọi người mua cái này cho cô lót dạ trước".Thư Kí gật đầu nói.
Thật ra, lúc đó nghe xong cũng có chút không tin, Tổng Tài luôn luôn lạnh lùng, tuyệt tình của bọn họ làm sao đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy.
Có lẽ thực rất yêu Thiếu Phu Nhân đi? Nếu không làm sao đối xử tốt vậy.
"Thực sự?" Tâm Kỳ vẫn chưa tin hỏi tiếp, mấy ngày nay An Vĩ Thần cho cô cảm giác như mình đang nằm mộng.
Tâm Kỳ tự nhéo mặt mình, phát hiện rất đau, nguyên lai là thật, cô liền tin, cô cầm cái muỗng nhỏ nếm thử một miếng, rất ngọt, lần này ăn còn ngon hơn trước đây.
Một bên thư ký thấy vậy không khỏi bật cười, Phu Nhân Tổng Tài thật thú vị, trước đây còn tưởng cô là hồ ly tinh điêu ngoa, bây giờ phát hiện ra không hề giống, cũng khó trách Tổng Tài tốt với cô như vậy.
Tâm Kỳ ăn xong, ngước mắt nhìn thư ký vẫn chưa đi, còn đang cười nhìn cô, cô cho rằng mình ăn bị dính trên mặt, giơ tay sờ sờ, phát hiện không có gì, sau đó liếc nhìn chính mình không có gì sai, liền nghi hoặc nhìn thư ký.
Thư Kí Kim thấy cô nhìn mình, nghĩ đến thực hồ đồ cư nhiên quên mất mình có công việc phải làm, hơn nữa cứ vậy cũng không tiện, ngẫm lại liền mở miệng nói: " Thiếu Phu Nhân tôi đi làm việc trước, có gì cần cứ gọi tôi, Tổng Tài một chút nữa liền tới". Nói xong liền xoay người rời đi.
Người thư kí này thật thú vị, không giống những thư kí khác, cả ngày chỉ biết trang điểm mê hoặc ông chủ, nhưng thư kí của An Vĩ Thần thoạt nhìn không phải, xem ra ánh mắt anh vẫn tốt, tâm Kỳ trong lòng tán dương.
Ăn no, cảm giác buồng ngủ, cô nằm trên ghế chốc lát liền rơi vào giấc ngủ.
An Vĩ Thần họp xong trở lại phòng đã thấy Lương Tâm Kỳ ngủ say trên ghế, anh đi tới để đầu cô gối trên đùi mình, nhìn chằm chằm cái môi đỏ mọng phấn nộn, cúi người hôn một chút, cái môi thật hấp dẫn, càng hôn khát vọng càng nhiều, bàn tay tiến vào trong váy của Tâm Kỳ, vuốt ve qua lại ở phía dưới.
Đang ngủ trong mộng, bị trêu chọc, cô nỉ non một tiếng"ưm –––"
An Vĩ Thần thấy cô mở miệng, đầu lưỡi liền tiến vào trong, mút lấy sự ngọt ngào, đột nhiên trong miệng không rõ bị cái gì đưa vào, người cũng thức tỉnh, mở mắt ra là gương mặt của anh,Tâm Kỳ không có phản ứng gì nhiều, ngẩn ra một hồi, đột nhiên trước ngực mát lạnh, cô lấy hai tay cầm lấy y phục.
Người này thế nào lại muốn sao? Đêm qua cả một buổi tối, bây giờ lại muốn cô thật không chịu nổi, nhíu nhíu mi, quay đầu đi, môi anh thoáng đụng phải tai cô.
An Vĩ Thần đang hôn hăng say, chợt bị hụt, có điểm mất hứng, bất quá anh biết nơi mẫn cảm nhất của cô là vành tai, nghĩ đến vậy anh hôn lên vành tai của Tâm Kỳ, còn cố ý hà hơi, khí nóng rực bao trùm lên, làm thân thể cô cũng khô nóng, cố gắng đè xuống, cô đẩy đầu anh ra, đỏ mặt cự tuyệt nói: " Cũng không được, em khó chịu". Cô kéo tay đang động phía dưới của anh.
"Ừ, mau dậy đi, chúng ta đi ăn". An Vĩ Thần buông ra, không đành lòng tha đi
Dù bây giờ anh đang rất khó chịu nhưng anh vẫn quyết định buông tha, đơn giản vì đêm qua anh đã yêu vô số lần, bây giờ khó chịu cũng là bình thường thôi.
Tâm Kỳ không ngờ anh vậy, vui vẻ đỏ mặt,đứng dậy chỉnh sửa y phục, An Vĩ Thần thấy cô cao hứng có chút khó chịu, cô không thích lên giường với anh sao? Biết bao nhiêu người mong muốn điều đó, cô nhỏ này cư nhiên lại không muốn.
Anh vô cùng tức giận, cô nhỏ này đụng phải lòng tự ái của anh, anh híp mắt nhìn cô đang cao hứng, anh hừ lạnh cầm thuốc lá ưu nhã hút, không thèm nhìn Lương Tâm Kỳ đang vui vẻ.
"Thần, đi thôi". Lương Tâm Kỳ một bên tới cửa, một bên kêu anh, đi rồi quay đầu lại thấy anh không nhúc nhích hút thuốc, cô kêu một tiếng: " Thần, đi thôi, đi ăn cơm, anh thế nào vẫn không chịu đi." Đi tới, cô kéo kéo An Vĩ Thần đang ngồi trên salon.
Thật là nặng, người này ăn cái gì mà nặng đến vậy, hô kéo một hồi không có thay đổi, cô còn té xuống, vừa lúc ngã lên đùi của An Vĩ Thần.
"A……" An Vĩ Thần nắm chặt tay, phát sinh âm thanh thống khổ.
Lương Tâm Kỳ đột nhiên sợ, cô biết vừa rồi cô ngồi vào cái gì, lo lắng nhìn anh muốn biết anh thế nào nhưng cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng đã ngồi, không tiện hỏi.
Chỉ có thể một bên không ngừng xin lỗi: " Xin lỗi, em không cố ý, thực sự không cố ý", cô hít hít mũi, tựa như cũng nhanh khóc ra.
An Vĩ Thần vì cô ngồi lên, chịuđựng đau đớn mà cái trán cũng đổ mồ hôi hột.
"Người phụ nữ này, em định huỷ hoại "tính phúc" nửa thân dưới của anh sao". An Vĩ Thần cố ý nhấn mạnh hai chữ " tính phúc".
Cái này thiếu chút nữa phá huỷ bảo bối của anh nha.
"Ô ô, em nào có, em không cố ý, hơn nữa ai bảo anh cứ dở trò kia làm chi, anh không muốn cũng sẽ không ……" Lương Tâm Kỳ càng nói càng uỷ khuất.
An Vĩ Thần xoa xoa, cô nhỏ đáng chết này, cư nhiên không có lương tâm vậy mà nói, cũng không muốn nghĩ là mình làm hại mà còn nói anh là thái sắc, nếu bây giờ ko phải anh đau đứng dậy không nổi thì anh nên bóp chết cô.
Hạ thân đau cũng từ từ hết, đứng dạy chỉnh sửa y phục, sau đó như không có gì xảy ra đi tới cửa, quay đầu nhìn người phụ nữ kia không có đi theo, anh nhịn không được hô: " Em có đi hay không?còn ngây ngô đứng đó, đúng là ngốc nghếch".
"Nè, em đâu có ngu ngốc, thật là anh đần độn".Tâm Kỳ bất mãn lầm bầm.
Tự liếc nhìn mình một cái, đần cái gì chứ, toàn thân cao cấp thật thông minh mới đúng, An Vĩ Thần thấy cô ra vẻ ngu ngốc, yêu mị nở nụ cười: " Em xem em ra vẻ ngu ngốc không phải đần chứ là gì?". Ánh mắt tà mị lui tới, tâm tình rất tốt trêu chọc cô.
"Hừ, anh mới là ngu ngốc". Lương Tâm Kỳ dậm chân, vẻ mặt tiểu nữ nhân.
"Ha Ha Ha " An Vĩ Thần tâm tình tốt cười to, đi tới ôm eo cô.
Nhìn từ cao nhìn xuống người đang đỏ mặt, anh trong lòng nghĩ đến nữ nhân này tức giận cũng thật xin đẹp, sao trước đây anh không có phát hiện ra?
Tuy rằng bây giờ trễ nhưng cũng không quá lắm, nghĩ vậy nụ cười trên mặt càng tươi, ôn nhu dụ dỗ tiểu nữ nhân trong lòng: " Được rồi, em không phải ngu ngốc, đi thôi, ở đây không có cơm ăn, lát nữa đói anh cũng mặc kệ a".
"Hừ, ai cần anh lo". Lương Tâm Kỳ tức giận nói, lấy tay đẩy đẩy ra, tức giận không để ý.
An Vĩ Thần tay bị đẩy ra, cũng không tức giận chỉ là kéo Tâm Kỳ vào trong lòng, thấy cô bỉu môi, anh tà mị cười cúi người hôn lên môi cô
Lưỡi tinh xảo cạy miệng cô, sau đó cùng lưỡi của cô quấn quít bên trong, lúc này, ngoài cửa Trương Vĩ đi tới, thấy hai người thân thiết, ho khan một tiếng: " Tổng Tài, xe đã chuẩn bị xong", cúi đầu ko dám nhìn bên trong.
Thảm thảm, anh lại quấy rầy chuyện tốt của ông chủ, cuộc sống sau này chắc sẽ không dễ ddàng, ai thế nào xui xẻo vậy? Trương Vĩ trong lòng kêu thảm.
Nghe gọi, An Vĩ Thần bằng mọi các bất đắc dĩ buôn cái miệng mềm mại ra.
Sau đó, mâu quang loé lên, nhìn người ngoài cửa phá đám chuyện tốt, tà mị cười, TrươngVĩ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh, đoán lần này mình sẽ chết thảm.
An Vĩ Thần thu hồi ánh mắt, cúi người nói: " Em không đứng dậy, anh liền trực tiếp mang em lên gường nha".
Nghe hai chữ lên giường, Tâm Kỳ thoáng nhảy ra, che ở trước ngực anh nói: “ Em không lên giường, anh muốn thì đi đi, em đi ăn cơm", nói xong xoay người rời đi.
Đột nhiên thấy Trương Vĩ ở cửa, cô sợ nhảy, run rẩy nói:"Cậu đến đây lúc nào, làm tôi giật mình", vỗ vỗ ngực cố gắng bình tĩnh một chút.
"Thiếu Phu Nhân, tôi tới một lúc rồi". Trương Vĩ cung kính hồi đáp.
"A, đến một lúc rồi, không phải những lời kia cũng nghe được, có phải hay không?" Tâm Kỳ truy vấn Trương Vĩ
Không có nghe được, không có nghe được, cô cầu nguyện trong lòng, nghìn vạn lần đừng nghe được.
Bất quá nguyện vọng không được như mong đợi, chỉ nghe Trương Vĩ nói: " Thiếu Phu Nhân, tôi đã nghe được, tôi không có cố ý, thực sự khôn cố ý". Trương Vĩ chỉ kém là không có thề với trời.
Ông trời nghe anh thật không phải cố ý, ai, anh thế nào xui xẻo vậy nha.
"A A A, tôi không sống được, ô ô ô ".Tâm Kỳ hét to một tiếng, hai tay che mặt, làm bộ khóc lên, thật mất thể diện, sau này làm sao tới đây a?
An Vĩ Thần thấy cô xấu hổ núp mặt vào tay, anh thoải mái bật cười tiến tới ôm cô nói: "đi thôi, chúng ta đi ăn cơm", nói xong hai người ra ngoài cửa.
Lúc này, Trương Vĩ thấy bọn họ sắp vào thang máy, thân thể thả lỏng, vịn cánh cửa để cho mình đừng té xuống, chờ tim nhẹ lại, nngoài cửa truyền đến âm thanh ác ma: " Trương Vĩ, hội nghị chiều nay giúp tôi chủ trì, hôm nay tôi sẽ không tới công ty", lời này nghe không được tốt lắm.
Có thể làm cho Trương Vĩ đang đứng cũng lảo đảo, anh biết người nào đó sẽ không bỏ qua cho mình thế nhưng không nghĩ tới lại dùng chiêu này với mình.
Nghĩ đến sáng nay, ban giám đốc một đám người, đầu anh đã nhức rồi, anh xoa xoa đầu nghĩ làm sao mà sắp xếp nhóm người kia, vẻ mặt hối hận không kịp trở lại phòng làm việc, ngồi vào chỗ âm thầm thề từ nay về sau Thiếu Phu nhân tới anh sẽ không vào nữa, cho dù An Thị sập anh cũng không vào, nghĩ đến lão tử buổi chiều, anh thật hối hận a.
——————————————————————————————
Nhà hàng cao cấp
An Vĩ Thần chọn một vị trí gần cửa sổ, gọi món thịt bò sau đó từ từ ăn, lúc này điện thoại của Lương Tâm Kỳ reo lên, mở ra là Tuyết Nhi gọi tới, cô nhận điện thoại:" Tuyết Nhi, cậu đang ở đâu? Mình gọi điện cho cậu rất nhiều mà cậu cũng không nhận?"
Sáng nay thật cô có gọi rất nhiều thế nhưng nha đầu này không có nhận, cô muốn hỏi thử Hàn Minh Vũ sao rồi.
Ngày hôm qua bị An Vĩ Thần lôi đi, chiều tối đều lo cho anh có sao không, nhớ tới gương mặt bi thương nằm dưới đất của anh.
Cô như sợ anh sẽ lưu lại xẹo gì, dù sao An Vĩ Thần ra đòn cũng không nhẹ, nghĩ vậy, cô vội vàng hỏi: " Tuyết Nhi, biểu ca của bạn thế nào? Có sao không?" Cầm điện thoại, mi cũng nhíu thành chữ "川"
Đối diện, một khắc Lương Tâm Kỳ nhận điện thoại, An Vĩ Thần nghe theo, khi anh nghe chữ Tuyết Nhi, lông mi liền cau lại, buông vật trong tay, nhàn nhã lau miệng sau đó chống cằm nhìn Lương Tâm Kỳ nói chuyện điện thoại vừa lúc này, cô xoay đầu, mới nhớ quên mất có anh, cô ngẩn ra đến khi điện thoại truyền đến âm thanh không nhịn được mới phục hồi tin thần vội vả trả lời: " Được, mình đã biết, cứ vậy hôm khác mình gọi cho bạn, tạm biệt".
Ngước mắt nhìn An Vĩ Thần đang dòm chằm chằm, thận trọng hỏi: " Làm sao vậy, sao nhìn em, anh ăn nhanh đi, lạnh sẽ không ngon đâu". Nói xong, Tâm Kỳ liền ăn, nhà hàng này thật ngon, thịt bò làm cho không quá chính cũng không quá sống, cô lo ăn, không nhìn ánh mắt muốn giết người đối diện.
Cho đến khi ăn xong rồi, mới ý thức được người từ đầu đến cuối đang nhìn cô, trong ánh mắt đó, nhìn ra An Vĩ Thần đang tức giận, mà này là do cuộc điện thoại vừa rồi, nghĩ vậy, không biết nói thế nào, vừa rồi Tuyết Nhi có nói là biểu ca hai ngày nữa đi, muốn cô ra gặp mặt một lần.
Dù sao cũng là bạn bè, tuy rằng chuyện xảy ra hai người sẽ khó xử, thế nhưng làm bạn muốn đi, vả lại cô cũng muốn biết anh có sao hay không, nhìn một chút, trong lòng sẽ không thoải mái, chuyện này cũng có quan hệ với cô.
"Thế nào em còn dự định không nói sao?" An Vĩ Thần chịu không nổi, cô nhỏ này, chờ cô lâu vậy mà còn không nói, hay đợi anh hỏi mới bằng lòng nói.
"Á, thật ra em cũng không có gì, Tuyết Nhi hỏi em mấy ngày nay có rảnh không, muốn em đi mua quần áo với cô ấy, anh cũng biết cái nha đầu kia hay thích mua đồ, hắc hắc". Cô qua loa mắt mở cười một tiếng, không dám nhìn ánh mắt nghiên cứu của người đối diện.
Tâm Kỳ cầm ly rượu đỏ nhấp một chút, trấn an tinh thần, cô cầu nguyện trong lòng, ông trời à, đất thần ơi, tiểu nữ đây lần đầu nói dối, cầu khẩn đừng để con bị vạch trần.
An Vĩ Thần ánh mắt như nhìn rõ trong lòng Lương Tâm Kỳ, nhìn một lâu, anh thu hồi ánh mắt, yêu mị cười: "A, là vậy sao, anh tưởng tên tiểu tử kia còn muốn gặp em". Nói xong, anh trừng to mắt như là nói trúng tâm sự của ai kia.
Sau đó anh cầm ly rượu lắc lắc, xinh đẹp cười tiếp tục nói: " Nếu là bạn bè đi mua quần áo, anh sẽ đi với em, giúp em mang đồ, như vậy em sẽ không cần mệt, em nói đúng không?"
"Không nên, không nên, chúng em tự làm được không cần người giúp". Tâm Kỳ lắc đầu, rất sợ anh sẽ theo, nếu không ngày đó sẽ thế nào.
"Làm sao không đi được, anh không thể để người phụ nữ của mình mệt mỏi, như vậy anh sẽ rất đau lòng". An Vĩ Thần ôn nhu nói.
Những từ này bay vào trong tai của Lương Tâm Kỳ, thế nhưng sao cô lại không cao hứng nổi, nếu bình thường nghe vậy cô sẽ vui vẻ ngay, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy lời nói ôn nhu này biểu thị cho việc không bình thường, cô sẽ không cho rằng người đàn ông này thật yêu thương cô, cô còn không ngu ngốc tin tưởng nữa.
Nói vậy là muốn giám sát sao, nếu như vậy, cô thật nhức đầu đi?
Nghĩ vậy, Lương Tâm Kỳ cố gắng, thế nhưng còn không chờ cô quyết định, An Vĩ Thần đối diện trực tiếp nói: " Việc này quyết định vậy đi, em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi".
An Vĩ Thần không cho cô nói, liền trưc tiếp trả tiền rồi đi, thuỷ chung liếc mắt cũng không có, cô nhỏ này nếu không nói, vậy anh sẽ cho cô hao tổn nữa.
Hừ, cư nhiên dám nói đi mua quần áo với bạn, xem An Vĩ Thần anh là đứa ngốc sao? Lời nói dối vậy anh nghe cũng không ra, điều này Lương Tâm Kỳ coi sự thông minh của anh không ra gì.
Giương mắt nhìn người phía sau, nhanh đi tới cửa, Lương Tâm Kỳ nhìn theo bóng lưng tựa hồ rất tức giận của anh, cô tự kêu thảm, xem ra ngày đó không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp bỏ rơi người bảo vệ kia rồi.
Ưu nhã trong quán rượu, Tuyết Nhi để điện thoại xuống, bên trai truyền đến âm thanh hỏi:" cô ấy nói thế nào? Sẽ đến chứ?"
"Đúng, cô ấy nói sẽ đến, ngày đó sẽ gọi điện thoại cho cô ấy". Tuyết Nhi nhìn người ngồi đối diện uống rượu nói.
Hàn Minh Vũ ngồi đối diện gật đầu: " Ngày đó gọi điện thoại cho anh, anh sẽ không đánh tới".
"Được, lúc đó sẽ gọi". Tuyết Nhi gật đầu nhìn anh một cái, ấp úng nửa ngày cô hỏi: " Biểu ca, hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc anh trở lại trên mặt toàn thương tích, anh nhanh nói cho em biết đi". Tuyết Nhi đến cạnh người Hàn Minh Vũ, lôi kéo tay anh nói.
Ngày hôm qua, liền chạy tới phòng Tâm Kỳ tìm cô ấy kết quả không nhìn thấy, tưởng bọn họ chưa về, nên cũng không nghĩ nhiều, lúc trở về phòng nghỉ ngơi một hồi khi tỉnh lại đói bụng nên xuống dưới tìm đồ ăn, đi ra một chút liền thấy Hàn Minh Vũ đi tới, vừa nhìn bộ dạng kia của anh, Tuyết Nhi sợ muốn khóc, nhanh dìu anh vào trong phòng.
Dọc trên đường, Tuyết Nhi cũng không thấy Tâm Kỳ nên hỏi Hàn Minh Vũ.
Nhưng Hàn Minh Vũ chỉ nhàn nhạt nói một câu: " Cô ấy về rồi", sau đó cũng không nói thêm gì, vào phòng nghỉ ngơi.
Làm cho cô muốn hỏi cũng không được, nghi vấn nghẹn trong lòng không thể hỏi ra, cũng muốn biết sắp điên rồi nhưng mà Hàn Minh Vũ cũng không trả lời, với câu hỏi anh chỉ cười khổ một chút.
Ai có thể biết trong lòng anh đau khổ cỡ nào, anh cho rằng trong lòng Tâm Kỳ anh có chút vị trí, kết quả bạn bè còn không thể làm được, như vậy anh có được hay không nếu tiếp tục lấy lòng cô?
Ha hả, anh cười khổ, một hơi cạn sạch rượu, rượu càng uống càng khổ tâm, từ hôm qua trở về anh uống không ngừng.
Trước đây thấy bạn bè vì phụ nữ uống chết khiếp lúc đó anh cười nhạo họ, hiện tại nghĩ đến mình thì tốt hơn bọn họ bao nhiêu?
Anh tự cười giễu mình, đôi mắt lúc này buồn bã không còn chút ánh sáng, bầu không khí bi thương thoáng bao quanh.
Tuyết Nhi một bên cũng im lặng không nói gì, thấy mặt anh buồn, cô cũng âm thầm thở dài một tiếng.
Nếu như hồi đó cô không để cho Tâm Kỳ đi đón anh, không có lần gặp nhau đó thì có phải bây giờ biểu ca của cô sẽ không đau khổ vì tình không? Anh chính là người mà chẳng xem tình là cái gì, bây giờ lại thế này.
Thế nhưng cô cũng không hiểu, có một số người, một số việc ông trời đã định như vậy.
An Gia Đại Trạch
Tâm Kỳ cùng An Vĩ Thần ăn cơm trưa xong trở về nhà, hai người thay đổi trước đính hôn cũng vậy thật ra sinh hoạt như tình nhân thời trung học mấy ngày nay đều giấc mộng, hiện tại chỉ là tỉnh lại mà thôi.
Ở trong phòng bếp, Lương Tâm Kỳ một bên cầm ly nước uống, nghĩ tới thời gian vui vẻ như trong mơ mấy hôm nay.
Té té, nước trong ly gần tràn ra nhưng cô hồn nhiên chẳng biết, cho đến khi nước tràn ra tới tay cô mới cảm giác đau nhức "A –––" một tiếng, cô để ly rớt trên đất.
Lúc này, trong đại sảnh không có ai.
Thư phòng trên lầu, An Vĩ Thần đang làm việc đột nhiên nghe tiếng la anh buông văn kiện trong tay, vội vả chạy xuống, nhìn đại sảnh không thấy ai, anh tưởng rằng thời gian công tác, ai bảo anh một buổi chiều toàn là suy nghĩ đến cô nhỏ kia, nhìn văn kiện cũng là bộ dạng của cô, anh nghĩ mình nghe nhầm, định xoay người lên lầu, lúc này một tiếng đau nhỏ nhẹ từ phòng bếp truyền ra, cũng là âm thanh của Tâm Kỳ, trong một khắc, lòng không run nhưng lại sợ, anh nắm thật chặt tay.
Nỗ lực tự cấp cho mình chút khí lực cùng dũng khí, anh từ phòng khách xuống bếp chỉ mất nửa phút thế nhưng anh lại cảm giác thật lâu, trong óc anh xuất hiện đầy hình ảnh làm tim mình quặn đau, bước vào bếp thấy Tâm Kỳ cầm tay, hơn nữa da thịt trắng nõn có một mảng đỏ, chết tiệt, trong lòng An Vĩ Thần thầm mắng một tiếng, nhìn tay kia mặc dù tim anh nhẹ đi nhưng thấy cô bị phỏng đỏ bừng, anh vẫn đau xót.
Giờ khắc này anh cũng chỉ là một người bình thường, dù trên thương trường anh là Ác Ma không sợ người nhưng lúc này đây anh cũng có cảm giác sợ, điều này cũng biểu hiện sự quan trọng của Tâm Kỳ với anh.
Tâm Kỳ ngồi trên ghế nhìn anh, cô nghĩ anh sẽ mặc kệ cô bị gì, anh không thèm để ý, thế nhưng anh lại bước tới, khi anh xuất hiện cô quên mất tay mình đau, dù sao cũng là nước sôi, nhiệt đột cũng gần 100, cánh tay nhỏ bé của cô thật không thể chịu nổi quả phỏng này.
An Vĩ Thần cau mày nhìn cô nhỏ ngu ngốc, cúi người cầm tay cô tự quở trách nói: " Em còn nhỏ lắm sao?Ngay cả ly nước sôi cũng bị phỏng, thật là không có hữu dụng gì".
Nói xong anh kéo cô tới phòng khách, để cô ngồi lên salon, sau đó anh đi tìm thùng thuốc y tế, Tâm Kỳ ngồi trên salon, nhìn anh tìm cái thùng y tế khắp nơi, cô ôn nhu cười nhắc nhở: " Ngăn tủ thứ nhất bên trái trong phòng bếp ".
An Vĩ Thần nghe Tâm Kỳ nói liền vào phòng bếp, một lúc sau anh mang cái hộp y tế đi đến cạnh người của Tâm Kỳ, mở hộp thuốc ra tìm đồ bôi lên vết thương trên tay cô, biểu tình của anh chuyên chú giống như là nâng niu trân châu bảo bối, mỗi lần bôi là tim anh đều đau quặn giống như đó là vết thương trên người anh.
Tâm Kỳ nhịn đâu, không kêu ra, cô không muốn đánh vỡ bầu không khí lúc này, cô nhìn người đàn ông trước mặt chuyên chú thay mình sức thuốc, lông mi dài, mũi thẳng cao, môi mỏng, từng đường cong trên mặt giống như sủng nhu trời ban.
Lúc này, y phục của An Vĩ Thần mở rộng, lộ ra vòm ngực rắn chắc
Tâm Kỳ cúi đầu nhìn bộ ngực rắn chắc, nghĩ đến thời gian mỗi lúc cùng anh ân ái, cô sẽ lưu lại dấu răng trên đó, vì người đàn ông này luôn muốn dằn vặt cô, nếu cô không phát ra âm thanh xấu hổ anh sẽ thay đổi đủ biện pháp mà dằn vặt, mà cô nghĩ cảm thấy khó xử nên lúc sắp hô ra sẽ gắt gao cắn vào lồng ngực anh.
Vì vậy mỗi lần ân ái xong, trên ngực anh khắp nơi đều là dấu răng của cô, nghĩ tới những thứ này, mặt của Tâm Kỳ đỏ như quả táo, đỏ khả ái, đỏ mê người.
Lúc này, An Vĩ Thần giúp cô bôi thuốc xong, anh ngẩng đầu, chỉ thấy ai kia đỏ mặt nhìn anh khiến anh muốn cắn một cái, mà anh chính là vậy, nghĩ gì sẽ làm liền, anh nghiêng thân cắn một cái, làm vậy có lẽ vẫn chưa đủ, anh hôn lên môi của Tâm Kỳ, nhẹ nhàng mút đôi môi mềm mại của cô.
Tâm Kỳ bị cắn một cái, cô kêu đau đớn, chưa kịp thì môi đã bị ai dó hôn, cô đẩy anh ra, dù sao đây cũng là phòng khách để cho mẹ Lí và mọi người nhìn thấy sẽ xấu hổ không thôi, thế nhưng người nào đó vẫn vậy, vẫn say sưa hôn, cái hôn này, làm cho cô thiếu nữa không thở nổi mà té xỉu, lúc đó An Vĩ Thần mới buông ra, mà còn chưa đợi cô thở một hơi, người đã bị anh ôm đi đến lầu.
Từ lúc bôi thuốc, hạ thân của anh đã cứng lên, anh vốn định nhịn xuống, nhưng khi anh cắn lên cái má đỏ ửng thì trong lòng không thể chịu nổi nữa, anh dùng nụ hôn cấp tâm Kỳ mê man, rồi trực tiếp đem người lên lầu làm chuyện xấu, tuy rằng nói có thể trực tiếp đem người đi, thế nhưng nghĩ đến nữ nhân này xấu hổ, anh vẫn có thể làm tốt, nam nhân là vậy, mặc kệ ở trên thương trường hay tình ái, ngay cả chuyện lên giường cũng phải tính toán kỹ lưỡng trong lòng.
Đàn ông thật đúng là đáng sợ nhưng điều này Lương Tâm Kỳ không hề biết, cô thật đúng là con cừu nhỏ đáng thương gặp đại hôi lang thích ăn thịt người, hôm nay vừa lên, đến mãi sáng hôm sau mới bước xuống
~——————————————————————————————
Ngồi ở bàn ăn, Tâm Kỳ chịu đựng thân đau nhức, cô nhanh chóng ăn bữa sáng.
@by txiuqw4