" Hàn Minh Vũ, đừng thích tôi, anh thừa hiểu tôi không hề thích anh nên mới không muốn anh yêu tôi". Tâm Kỳ tàn khóc nhìn người kéo tay cô nói, đúng vậy, không nên yêu, không nên yêu, cô thật chịu không được.
Cước bộ lúc này dừng lại, anh buông lỏng tay Tâm Kỳ ra, sắc mặt trắng bệch doạ người, trong mắt càng thêm bi thương, anh giơ tay vuốt ve người phụ nữ trước mặt, nhẹ nhàng vuốt mi, mắt, mũi, môi của cô, người mà anh yêu cả đời này.
"Lẽ nào anh cầu em cho anh một cơ hội em cũng sẽ không đồng ý sao? Như vậy cũng không thể được sao? Vì sao? Vì Sao?" Hàn Minh Vũ nắm thật chặt hai cánh tay của Tâm Kỳ, khàn khàn nói.
Anh thực điên rồi, vì sao một cái cơ hội mà cô cũng không cho, cô cứ quyết định vậy sao? Cứ tuyệt tình như vậy?
" Hàn Minh Vũ, anh không nên vậy, thực sự không nên như vậy, anh làm vậy tôi thực rât sợ, cầu anh đừng như vậy, được chứ?" Tâm Kỳ có điểm sợ, nhìn người đàn ông ưu thương trước mắt, cô thật không biết anh sẽ yêu sâu đậm đến thế, cô cho rằng anh là nhân vật vương tử ưu nhã, sẽ không thích những người phụ nữ ngu ngốc, cô cũng chưa từng nghĩ tình cảm của anh dành cho cô là nhiều đến thế.
Sớm biết trước vậy, cô sẽ tránh xa anh một chút, thì có phải chuyện này đã không xảy ra rồi không? Thế nhưng cô không hiểu, thích một người thì không chỉ cách xa họ là tình cảm đó sẽ chấm dứt, huống chi Hàn Minh Vũ yêu từ ánh mắt đầu tiên, đối với cô mà nói là nhất kiến chung tình, nhưng duyên phận vừa gặp đã yêu là do ông trời đã định.
Lúc này, tiếng gào từ đằng sau, cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.
Hàn Minh Vũ thấy mấy người vệ sĩ đuổi tới, anh nhanh chóng nắm tay Tâm Kỳ chạy đi, Tâm Kỳ thấy vậy, cô quay đầu nói: " Hàn Minh Vũ, đủ rồi, tôi không chạy được nữa, thực sự chạy hết nổi rồi". Chân của cô bây giờ đã mềm nhũn, cố hết sức mà chạy.
Người trước mặt không để ý tới, tuy nghe cô nói chân đau, trong mắt hiện lên yêu thương nhưng anh không chịu dừng lại, không chịu buông tay.
Lúc này anh nhớ tới khi còn bé, ba mẹ cãi nhau, mẹ bỏ nhà đi, mà anh thấy mẹ anh khóc, nước mắt lưu lại trên tay anh.
Thế nhưng mẹ anh độc ác mở tay anh ra, quyết định rời bỏ anh, không hề quay đầu nhìn anh một cái, nên đây là nguyên nhân anh không muốn buông tay, anh không muốn nếm nổi đau này thêm một lần nào nữa.
Tâm càng thêm khẳng định tay không thể buông, dưới chân bất quá cũng chậm lại, tâm còn chưa nỡ lòng tha, tay càng thêm nắm chặt, Tâm Kỳ thấy cước bộ chậm lại, cô cũng không cố chấp giãy dụa nữa tựa như những lời anh nói làm lòng cô có chút đau, cô cũng hiểu yêu một người không yêu mình là thống khổ đến cỡ nào, là đau đớn đến cỡ nào, cô đã từng trải qua nên bây giờ cũng không đành lòng đối xử với anh như vậy.
Nhưng một giây kế tiếp, một chiếc xe BMW màu đen đứng ở địa phương cách bọn họ không xa, Hàn Minh Vũ ổn định cước bộ sau đó ôm chặt Tâm Kỳ vào lòng, một cảnh hai người cứ vậy mà ôm nhau, song song hai người cũng có một người đang bóp chặt tay.
Hoàn hảo hai người trốn không nhanh nếu không hôm nay lại tiếp xúc thân mật, nghĩ vậy, Tâm Kỳ nở nụ cười, cô bây giờ vừa muốn cười vừa tức tối.
Nhưng một giây kế tiếp, một chiếc xe BMW màu đen đứng ở địa phương cách bọn họ không xa, Hàn Minh Vũ ổn định cước bộ sau đó ôm chặt Tâm Kỳ vào lòng, một cảnh hai người cứ vậy mà ôm nhau, song song hai người cũng có một người đang bóp chặt tay
Hoàn hảo hai người trốn không nhanh, nếu không hôm nay cái xe kia lại không thể thấy cảnh lại tiếp xúc thân mật, nghĩ vậy, Tâm Kỳ nở nụ cười, cô bây giờ vừa muốn cười vừa tức tối.
Cười là vì người trong xe thấy hình ảnh này, sẽ tức giận, nhưng nếu người lái xe kia mở cửa ra thì phải làm sao?
Nghĩ đến điều đó, Tâm Kỳ ngẩng đầu, ngước mắt nhìn cái xe kia, sau đó đẩy Hàn Minh Vũ ra, cô tức giận hướng đến, muốn nhìn xem cái xe của ai cũng phải nhìn người lái xe, rồi cẩn thận, vì rất dễ gặp chuyện không may, thế nhưng còn chưa chờ cô đi vào, người lái xe kia liền bước xuống.
Lúc này, Tâm Kỳ nhìn người xuống xe, thấy là An Vĩ Thần, những gì cô muốn nói toàn bộ đều nuốt vào trong, ngực đột nhiên có điểm chột dạ cô dừng cước, đôi mắt nhìn anh có chút bất an, cô nhớ tới ngày hôm trước An Vĩ Thần đánh Hàn Minh Vũ, cái dáng vẻ rất kinh khủng, giờ ngẫm lại, thân run một trận.
An Vĩ Thần phía trước cũng không làm gì, anh cứ đứng vậy mà nhìn Tâm Kỳ, dường như anh xem thấu cô, thấy cô có chút lo sợ anh đi tới, nhẹ nhàng kéo tay cô đi vào xe bên kia đường, anh mở cửa để cho cô ngồi vào.
Tâm Kỳ nhìn anh nhiều lần nhưng anh không nói một câu, biểu tình trên mặt thuỷ chung không hề thay đổi, lòng cô có điểm an định, hình như anh không tức giận, cô cầm lấy tay anh, lấy dũng khí giải thích: "Bọn em không có gì, thật không có gì". Cô sợ anh không tin, liều mạng lắc đầu.
Lúc này, An Vĩ Thần nhìn Hàn Minh Vũ đứng xa, trong mắt hiện lên tia lãnh ý, sau đó anh cuối đầu nhìn Tâm Kỳ đang lắc đầu, anh lạnh lùng qua mở cửa xe, phát động cơ cấp tốc lái xe rời đi.
Hàn Minh Vũ đứng đó nhìn Tâm Kỳ rời đi, tim của anh như bị móc ra, thật rỗng.
Thế nhưng còn không chờ anh bớt đau đớn chỉ thấy Tâm Kỳ bị An Vĩ Thần lôi đi, lại thấy An Vĩ Thần liếc nhìn anh, anh nhấc chân muốn chạy qua, anh muốn kéo Tâm Kỳ trở về nhưng chân còn chưa động, thân thể bị một vài người giữ lại, anh ra sức giãy dụa cũng vô ích.
Một người, một khí lức làm sao so lại với cả mấy cái tay rắn chắc?
Thấy vô ích, Hàn Minh Vũ không giãy dụa nữa, chỉ là anh sẽ không buông tha cho Tâm Kỳ, vĩnh viễn sẽ không, ngước mắt liếc nhìn, người hoà xe qua lại, anh âm thầm thề nhất định phải có được Tâm Kỳ, không biết sẽ thế nào anh mãi mãi không bỏ qua, không bỏ qua.
——————————————————————————————
An Gia
Từ sau khi Lương Tâm Kỳ trở về liền bị An Vĩ Thần kéo vào phòng, mỗ nam tà mị nhìn nữ nhân dưới thân, nắm cằm cô lên lạnh lùng nói: " Ngày hôm qua em nói với tôi thế nào? Hả?"
Tâm Kỳ có điểm sợ nhìn anh, khẩn trương nuốt một ngụm hơi: " Em hôm nay là đi mua quần áo với Tuyết Nhi, em không biết Hàn Minh Vũ sẽ đến, nên ……" Cô không biết nói thế nào, càng nói thì càng hại Hàn Minh Vũ.
Vì vậy cô ngậm miệng a, cũng nhắm mắt lại, dự định không giải thích, chết thì chết thôi!
An Vĩ Thần thấy Tâm Kỳ không nói tiếp, ánh mắt càng lúc càng lạnh, anh không chút ôn nhu nắm cằm dưới của cô, cúi người bên tai nói: " Em nói xem, tối nay cchúng ta sẽ ở trong căn phòng này, lưu lại toàn bộ vết tích ân ái, em nghĩ thế nào?" Anh tà mị cười, lời nói của anh lúc này làm cho người có điểm sợ.
Thấy cô sợ, anh càng cười to
Sau đó, anh xé y phục của cô, anh không phải làm nhanh mà chỉ từ từ xé, xé một mảnh, dưới thân lại run một chút, anh rất thích phương thức dằn vặt này.
Tâm Kỳ thấy vậy, cũng khẩn trươg, y phục của cô bị xé, lòng cũng như một lần tan vỡ, phương thức dằn vặt này thật là chịu không nổi, cô mở mắt, kéo tay An Vĩ Thần lại, sau đó cũng nhanh chóng cởi bỏ dây lưng, rồi gạt bỏ quần lót của anh.
Nhìn bộ dạng Tiểu Vĩ Thần đang chờ ra sức vận động, mặt của cô đỏ lên.
Thật ra, cô cũng không muốn làm vậy, chỉ là so với bị anh hành hạ từ từ thì không bằng chủ động một chút, trực tiếp để anh từ từ phát điên.
An Vĩ Thần không ngờ Tâm Kỳ chủ động, anh ngẩn một hồi, sau đó câu dẫn khoé môi, đối với cô cười cười, thấy cô bất động, anh mập mờ nói: " Em ngày hôm nay thật biết chủ động, nếu thích vậy, chúng ta bắt đầu thôi, ngày hôm nay anh sẽ để em ở trên, bất quá có một yêu cầu là em phải làm anh hài lòng mới có thể xuống dưới".
Tâm Kỳ không nghĩ anh nói vậy, mặt cô đỏ như lửa, cô muốn chạy khỏi, thế nhưng bị anh bắt lại uy hiếp nói: " Thế nào, em châm lửa rồi định chạy sao? Chắc là sẽ không đơn giản vậy đâu nha, hôm nay nếu em không làm anh thoả mãn, thì người đàn ông kia, anh sẽ truy cứu tới cùng".
@by txiuqw4