sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 33: Kỳ Kỳ, Anh Yêu Em

Vì sao cô có thể dễ dàng chìm đắm trong sự ôn nhu của anh? Hít thở một hơi, bình tĩnh mở miệng: " An Vĩ Thần, chúng ta ……" mới vừa nói liền bị An Vĩ Thần đánh gãy.

"Bé cưng, em đừng nói cái gì mà không yêu, những gì xảy ra vừa rồi chứng minh em vẫn có tình cảm với anh, đừng nói những lời trái với lòng mình, thân thể của em đã chứng minh tất cả, em vẫn yêu anh". Vốn anh bị đẩy ra có chút tức giận thế nhưng anh nghĩ đến vừa rồi dưới thân anh cô vẫn rên rỉ thì chứng minh được rất nhiều chuyện rồi.

Nhớ tới những điều này, An Vĩ Thần tà mị nở nụ cười.

Vẫn mở rộng cổ áo sơmi, lộ ra cơ ngực rắn chắc, giió biển thổi ngang mái tóc của anh, trên mặt nở nụ cười kia, nhất thời làm Tâm Kỳ cuống hút, cô cứ nhìn anh như vậy, mấy năm qua, người đàng ông này càng thêm chững trạc, càng quyến rũ so với lúc trước.

Thế nhưng tính cách vẫn giống nhau, lời nói ra vẫn làm cô không chịu được: " An Vĩ Thần, anh thật giống bị tự kỷ, để tôi ghét anh, cũng không thương anh nổi". Tâm Kỳ nổi giận, vì sao anh không nghe người khác nói, vì soa phải nói những lời tổn thương cô, xem ra anh vẫn không hề yêu cô.

Những lời yêu thương từ miệng anh cũng chỉ là để lừa dối người thôi, Tâm Kỳ thật sâu nhìn An Vĩ Thần, xoay người không chút do dự rời đi, gió thổi bay tóc của cô, váy trắng trên người không lay động, nếu quay lại, tựa hồ sẽ cắt đứt mọi thứ, nếu cô đi xa một chút, cũng sẽ cắt đứt.

Phía sau, An Vĩ Thần nhìn theo bóng dáng Tâm Kỳ, tâm đau nhói, hai tay anh bịt lòng ngực, mồ hôi trên trán cũng càng lúc càng nhiều.

Sắc mặt cũng trở nên trắng bệnh, một tay quơ theo phương hướng của Tâm Kỳ: " Đừng đi, đừng đi ……"

Vì lòng đau, nhịn đau mà nói ra, nhưng những lời nói đó cũng theo sóng biển trôi đi, cuối cùng thân ảnh đó cũng không còn nữa, tay anh nhanh lấy điện thoại ra, run rẩy tìm số điện thoại của Tâm Kỳ, anh cố gắng nhấn xuống, điện thoại chuyển được, anh cắn môi trắng bệch của mình nói: " Kỳ Kỳ, anh yêu em, cho dù chết anh cũng sẽ mãi yêu em". Nói xong, anh vô lực ngã xuống, tay cũng tự nhiên chỉ vào phương hướng Tâm Kỳ rời bỏ đi.

Mắt cũng từ từ nhắm lại, nhưng anh liều mạng cắn môi, nỗ lực cho mình thanh tỉnh, nỗ lực để mình một lần gặp được thân ảnh màu trắng kia.

Cuối cùng, xa xa cũng xuất hiện tiểu thân ảnh đang chạy tới, anh nhếch miệng, an tâm nhắm mắt lại, anh biết cô đã tới thì dù cho anh có chết cũng đáng giá.

Tâm Kỳ nhận được điện thoại An Vĩ Thần, cảm giác lời nói của anh có gì không ổn, cô vội vàng chạy lại nơi đó.

Vừa chạy đến, cô nhìn xung quanh không thấy An Vĩ Thần đâu, tưởng chính mình suy nghĩ quá nhiều, định xoay người rời đi thì thấy xa xa trên bờ cát có một người nằm, phaát hiện là An Vĩ Thần, lòng cô như nhảy dựng lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch đang mỉm cười, cô chạy tới, thấy anh nằm trên bờ cát, không nhúc nhích, sắc mặc cũng không tốt, cô khóc đẩy đẩy anh: " An Vĩ Thần, anh làm sao làm sao vậy? Không nên đùa giỡn, mau đứng lên, đứng lên, mau mau đứng lên a! Anh mau đứng dậy, ô ô ô".

Tại sao có thể như vậy? Cô chỉ vừa đi, thế nào anh thành bộ dạng này?

Tâm Kỳ đã rối loạn, chỉ biết khóc, chỉ biết liều mạng kêu An Vĩ Thần, tựa như anh đang ngủ chờ cô đánh thức.

Kêu một lúc cũng không có động tĩnh gì, cô run rẩy, lấy tay để lên mũi dò xét hơi thở của anh, phát hiện còn hơi thở nhưng rất yếu lòng cô càng thêm sợ, cô phải làm gì, làm gì bây giờ?

Cô thở gấp không biết nên làm gì? Đột nhiên nhớ tới lúc xưa khi cô bất tĩnh An Vĩ Thần kêu bằng hữu của anh tới, người kia tên là Hứa Thiệu Vân, nhìn qua có cái điện thoại rớt trên cát nhanh cầm lấy, dò tên tìm được một chữ Vân, bấm gọi.

Một lát sau, điện thoại bên kia có người nhận, Tâm Kỳ nóng ruột nói: " Mau tới, An Vĩ Thần té xỉu, anh mau tới cứu anh ấy, tôi van cầu anh mau tới, ô ô ô ……"

Tâm Kỳ quỳ trên cát gào khóc, tay nắm chặt điện thoại, kêu Hứa Thiệu Vân mau tới, lúc này trời đột nhiên mưa, từng giọt từng giọt rơi lên người cô làm cho cô cảm giác thêm lạnh, thấy mưa làm ướt An Vĩ Thần, cô ôm anh,để cho nước mưa đừng rơi lên mặt anh.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch trong lòng, Tâm Kỳ run rẩy hôn lên mặt anh, hôn lên mắt, lông mày cuối cùng là ở môi trắng bệch của anh, cô cư vậy nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng mút lấy, thẳng cho đến khi môi có màu đỏ cô mới buông ra, tay cũng rờ lên khuôn mặt anh, khuôn mặt mà từng đêm cô gặp trong mộng, nhẹ nhàng miêu tả, nước mắt hoà vào nước mưa, đã không còn biết mùi vị nào là của nước mắt, mùi vị nào là của nước mưa.

Nước biển cũng đánh vào người cô, nhưng cô không cảm giác đau đớn.

Bây giờ trong mắt cô chỉ có một người đàn ông nhắm mắt im lặng này.

" An Vĩ Thần, anh biết không? Em thật sự rất hận anh, ba năm qua, mỗi ngày em đều hận, ngay cả nhìn mặt người hầu cũng ra khuôn mặt của anh, em thật không thể không hận, chính là anh là ba ba của con trai em, thế nhưng quan trọng là người đàn ông em yêu nhất nên em càng hận anh, chỉ là vì tìm cho mình cái cớ càng thêm nhớ anh nên lúc một khắc em thấy anh, em mới phát hiện mình còn yêu anh rất nhiều, ba năm qua, em chỉ là tìm cho mình một cái cớ hận anh nhưng thật ra là vì yêu anh, nói xem em có ngu ngốc không? hiện tại anh biết em còn yêu anh vậy anh nên tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa, đứng dậy đi được không? Con của chúng ta mỗi ngày vẫn chờ ba của nó về, anh còn chưa có được nghe gọi một tiếng ba, thế nào lại ngủ, anh tỉnh tỉnh dậy đi? Có được không?"

Tâm Kỳ ưu thương nhìn người đàn ông trong lòng ngực, chờ anh tỉnh thế nhưng anh vẫn như cũ nhắm mắt không tỉnh lại, cô vừa khóc vừa cười, cũng không nói nữa, lúc này cũng đã bình tĩnh hơn.

Chỉ là ôm anh như vậy, cô biết anh sẽ tỉnh lại thôi, những gì cô nói chắc anh sẽ nghe được, cô tin rằng người đàn ông này sẽ không dễ dàng bỏ lại mẹ con cô, cô bây giờ cứ ôm anh, ngồi hoà mình vào mưa đợi xe cứu thương tới.

Trên bờ cát, gió biển thổi qua, cùng với mưa hai người dính vào nhau một chỗ, tóc cô cùng áo anh quấn quýt lấy nhau, theo gió cũng lộ ra vòng cung ngũ quan tinh xảo.

Một màn này, làm cho người hừng hực tới cứu An Vĩ Thần, cũng một mảng sương mù trong mắt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx