Anh bây giờ còn không biết đối mặt với Tâm Kỳ thế nào, anh phải sửa sang một chút.
Nghe vậy, Thiên Thiên mất hứng, bất quá chỉ nói: " Được, hôm nay không gọi mẹ, hôm khác sẽ đi".
Nói xong, cao hứng chạy lên xe, nghĩ đến chút nữa sẽ được vui đùa, dọc đường đi, Thiên Thiên vui vẻ không thôi, còn Hàn Minh Vũ thì cứ rầu rĩ!
Mang tiểu tử đi chơi, anh cũng không có tâm trạng lắm, tiểu tử nhỏ bỉu môi, hảo tâm gọi thúc ra giải sầu hiện tại xem ra không có tác dụng rồi.
Ai, Thiên Thiên cũng không còn cách, có lẽ chỉ có mẹ mới có thể giải quyết.
———————————————————————
An Gia, Tâm Kỳ ngủ đến trưa, lúc cô tỉnh thì vợ chồng An Gia đều ở đây, cảm giác bụng mình có chút đói, cô theo họ đi ăn, trên bàn cơm, hai lão nhân nhìn nhau, sau đó mẹ An gắp một khối thịt gà cho Tâm Kỳ.
Bà đau lòng nói: '' Kỳ Kỳ, mấy năm nay cực khổ cho con rồi, con cũng gầy đi rất nhiều, con ăn nhiều một chút".
Tâm Kỳ ngượng ngùng khoát tay: " Con không có khổ gì, bác gái, đừng khách khí vậy".
Làm cho cô thật ngại, An Lão Gia ngồi một bên, buông đũa trong tay: " Kỳ Kỳ, hiện tại con trai của con đã lớn, hai người cũng nên kết hôn rồi, sau một thời gian liền tính đi".
Đột nhiên lại nói chuyện trọng tâm, làm Tâm Kỳ không biết phản ứng làm sao.
Một bên An Vĩ Thần vui vẻ nhìn Tâm Kỳ, sau hai ngày ở chung, anh mới phát hiện cô vẫn yêu anh, nếu như đã yêu nhau, con cũng lớn kết hôn là chuyện đúng rồi, hơn nữa kết hôn rồi thì anh sẽ yên tâm hơn, không sợ bà xã mình bị ai đó cướp đi.
Tâm Kỳ nghĩ một hồi,mở lời nói: " Cái kia, An Bá Bá, cho cháu một chút thời gian được không? Vài ba ngày là được".
Liền đáp ứng cũng không ổn vì cô chưa nói rõ với Hàn Minh Vũ, hôm nay cô đã rõ, là mình yêu người đàn ông này.
Nếu đã vậy thì phải làm theo trái tim thôi, chỉ có thể áy náy với Hàn Minh Vũ,hy vọng anh sớm tìm được một nửa chân chính thuộc về mình.
Trên bàn cơm, vợ chồng an Gia và An Vĩ Thần gật đầu, cô không phản đối là không tệ rồi, anh vẫn còn cơ hội.
Ăn trưa xong, Tâm Kỳ liền muốn về nhà.
Vài ngày rồi cô không về nhà, cô mỗi ngày nhớ nhà, mà cũng rất nhớ tên tiểu tử nhỏ kia, còn có chút việc, dù sao cô nên rõ ràng nói sớm một chút, nói cô ích kỷ cũng được, tuyệt tình cũng được nhưng tình yêu là vậy đó, không yêu thì là không yêu,dù có nỗ lực thế nào thì không có tình cảm chính là không có.
Nửa tiếng sau, Tâm Kỳ trở về nhà, vào nhà không thấy tên tiểu tử nhỏ kia.
Hỏi Ba Lương, Mẹ lương thì nói sáng sớm đã cùng Hàn Minh Vũ ra ngoài chơi, có lẽ tối mới về.
Tâm Kỳ gật đầu một cái, biểu thị đã biết rồi cô lên lầu, ngồi trên giường lúc này cửa phòng vang lên, người vào là Mẹ Lương, Tâm Kỳ nhìn bà, kêu một tiếng " Mẹ", bà gật đầu, ngồi cạnh cô, nắm tay cô.
"Kỳ Kỳ, mẹ và ba tuỳ cho con chọn lựa ở cùng chỗ với ai, chúng ta đều ủng hộ con, chỉ cần con thích là được mẹ và ba cũng khôg ý kiến".
Tâm Kỳ nghe xong cảm động rớt nước mắt, mấy năm nay, mẹ và ba cô tóc đã bạc hơn nhiều: " Mẹ, cám ơn ba mẹ, con gái lần này sẽ không để ba mẹ bận tâm nữa, con đã nghĩ rồi, con biết mình nên làm gì".
"Ừ, tốt, Thiên Thiên còn nhỏ, hãy cho nó một người ba tốt".
"Đúng vậy, tiểu tử kia thoạt nhìn còn nhỏ, dù sao cũng là con nít, mấy năm nay Thiên Thiên cứ muốn biết ba ba là ai, cũng muốn ở chung với ba ba ……những điều này con hiểu, mấy năm nay khổ thằng bé rồi". Nói xong, Tâm Kỳ thương tâm khóc rống lên.
Mẹ Lương ôm lấy cô, vỗ lưng nói " Từ nay sẽ ổn thôi, con cũng khổ nhiều rồi", bà cũng đau lòng, Tâm Kỳ từ nhỏ đã được cưng chìu, nâng niu như bảo bối, bây giờ đứa con này thật trưởng thành rồi
———————————————————————
Buổi tối,
Tiểu Thiên Thiên cùng Hàn Minh Vũ cũng trở về, chơi một ngày, tiểu tử kia mệt liền ngủ trên xe, Hàn Minh Vũ ôm thằng bé vào phòng sau đó săn sóc rồi mới quay ra.
Làm xong tất cả, xuống lầu đã thấy Tâm Kỳ cầm hai ly rượu đỏ chờ anh, cô giơ ly rượu trong tay cười cười.
Hàn Minh Vũ xuống lầu, tiếp nhận ly rượu, hai người cầm rượu ra ngoài hoa viên tản bộ.
Tâm Kỳ liếc nhìn người đàn ông như vương tử này, nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thấm thoát cũng 3 năm rồi, người đàn ông này luôn chiếu cố cho mẹ con họ, cô thật không nở mở miệng.
Thế nhưng cô cũng không muốn làm phiền anh, không yêu là không yêu, tình bạn không thể thay đổi thành tình yêu, Tâm Kỳ thở dài uống một ngụm rượu, nhìn vườn hoa tươi đẹp, cúi đầu nói: " Lúc em rời xa anh ấy, em không có nghĩ gì nhiều, ở cùng với anh ấy, em tự hứa trong lòng sẽ không yêu anh ấy nữa, nhưng cuối cùng khi về đêm, em nhớ anh ấy rất nhiều, nhớ nụ cười của anh ấy, nhớ tới những ngày anh ấy đối xử tốt với em, nhớ tới anh ấy bị thươg trong lòng, nhớ tới, nhớ nhớ rất nhiều thứ về anh ấy ". Nói đến đây, Tâm Kỳ dừng lại, liếc nhìn Hàn Minh Vũ bên cạnh một chút.
Thấy sắc mặt anh không xuất hiện biểu tình gì, tựa như anh đã sớm biết cô sẽ nói vậy, Tâm Kỳ mím môi một cái quay đầu, tiếp tục nói: " em cũng từng nghĩ mình sẽ tiếp nhận anh, thế nhưng khi nhìn thấy Vĩ Thần, lòng em vẫn là vùi lấp xuống, cho đến ngày hôm qua nhìn sắc mặt anh ấy trắng bệch nằm trên mặt đất, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt, em mới phát hiện, nếu không có anh ấy vậy thì tim em cũng sẽ chết theo, anh hiểu không? Minh Vũ, xin lỗi, em vẫn là không có cách nào tiếp nhận anh".
Cô thực sự vô pháp tiếp nhận anh, thực sự vô pháp.
Hàn Minh Vũ nghe xong những lời kia, nhấp chút rượu, trên mặt cũng không có biểu tình, nhưng anh như vậy càng làm cho Tâm Kỳ khó xử, đau lòng, anh là người đàn ông vậy đó dù đau khổ thế nào cũng sẽ tự chịu đựng.
Thà là tâm đau chết thôi, anh cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, anh không muốn để cho cô cảm thấy bất kỳ áy náy nào.
Trong tình yêu, không có người nào là có lỗi với người nào, chỉ có ai không yêu ai mà thôi
Cô không yêu anh, thì chính là không yêu chứ cái đó không phải lỗi, qua một lúc, rượu cũng cạn
Hàn Minh Vũ xoay đầu nhìn Tâm Kỳ hỏi: "Em và anh ta, sẽ hạnh phúc chứ? Sẽ hài lòng chứ?"
Âm thanh sâu lắng, ở đêm yên tĩnh càng tăng phần đau lòng người.
Tâm Kỳ thật không ngờ anh hỏi vậy, cô gật gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, nếu anh ta dám đối xử tệ với em, anh sẽ không bỏ qua đâu, dù liều mạng anh cũng sẽ đoạt em lại". Hàn Minh Vũ cúi đầu tự uy hiếp, làm cho lòng Tâm Kỳ rất đau.
Đến bước này rồi, cô vô tình cự tuyệt anh mà anh vẫn còn muốn tốt cho cô,bảovệ cô, diều này làm cô áy náy, nước mắt cũng không tiếng động chảy ra.
Mà Hàn Minh Vũ xoay người không dám nhìn Tâm Kỳ, anh sợ mình nhịn không được,sẽ không thể buông tay.
Anh buông ly rượu đỏ: " chúc em hạnh phúc". Anh thật lòng chúc phúc, ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười sau đó rời đi.
Một thân ảnh cô đơn khắc sâu vào lòng Tâm Kỳ,cô vĩnh viễn sẽ không quên người đàn ông này, anh đã từng ở bên cạnh cho cô mượn bờ vai khi cô cần nhất, có thể làm cho cô vui mỗi ngày, một người đàn ông như vậy, cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
———————————————————————
Một tháng sau, trong giáo đường trãi đầy hoa đủ loại, An Vĩ Thần cùng Tâm Kỳ cử hành hôn lễ lãng mạng ấm áp, Tiểu Thiên là người cầm hoa, trên mặt cũng tràn đầy hạnh phúc.
Ba và mẹ cuối cùng cũng ở cùng nhau, sau này Thiên Thiên sẽ có ba ba, mong muốn nhanh chóng có một tiểu muội muội, Thiên Thiên ranh mãnh nghĩ tới.
Sau khi hôn lễ kết thúc, An Vĩ Thần không kịp chờ đợi liền mang bà xã của anh lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật, lưu lại một đàn nháo động, chỉ có thể nhìn ba ba tân lang cùng tân nương chạy đi.
Trên máy bay, An Vĩ Thần ôm thật chặt Tâm Kỳ, anh tâm tình nhìn cô " Bà xã, hôm nay em thật đẹp nha, anh yêu em". Nói xong, hôn một cái lên mặt của Tâm Kỳ.
"Em cũng yêu anh, ông xã". Tâm Kỳ trực tiếp hôn lên môi anh.
Nhất thời, trên máy bay, tình ý kéo dài, hạnh phúc tràn đầy --
Hai năm sau, An Gia
Một tiểu nam hài 4 tuổi, nắm một tiểu cô nương 1 tuổi ở trên sân cỏ vui đùa chơi bóng, lúc sau, một gã anh tuấn ôm một cô gái xinh đẹp, chỉ thấy cô gái kia bụng hơi gồ lên. (Đẻ chi mừ đẻ dứ).
Người đàn ông ôn nhu nhìn cô gái, hôn lên tóc cô, sau đó hôn lên môi, cô thẹn thùng, đập đập anh, sau đó hai người nhìn đứa con 1 trai 1 gái chơi đùa, hạnh phúc nở cười.
@by txiuqw4