Thế nhưng, cô không hối hận, trái lại cô thật cám ơn ông trời đã ban tặng cho cô một đứa con gái bảo bối, để cho 5 năm này trôi qua rất vui vẻ, hạnh phúc, cuộc sống như vậy cô thật mong muốn nó tiếp tục, nhưng có một số việc đôi khi không phải tuỳ người muốn là có.
Ngày hôm nay, người dân trên đảo nói, nơi này sẽ bị khai phá, mọi người phải dọn đi, nghe vậy Mạc Yên đau đầu, đây là nơi quen rồi, con gái cũng học ở đây, đột nhiên bắt họ dọn đi nói xem hai mẹ con cô phải đi đâu a?
Đang lúc cô ảo não, bên người vang lên một giọng nói ôn hoà: " Tiểu Thư, xin hỏi cô là người ở đây sao?"
Người hỏi là một người nam nhân gầy teo, mặc âu phục dùng tiếng Anh để hỏi Mạc Yên, cô bị doạ một chút, đột nhiên bên cạnh phát lên tiếng nói, hỏi xem cô sao không sợ đi?
Một lúc sau, cô hồi đáp:" Đúng vậy", nói xon còn lễ phép hỏi một câu " Có chuyện gì không?"
Những lời này chỉ dùng tiếng Trung để hỏi, tuy rằng Tiếng Anh từ lúc tới đây cô mới bắt đầu học, cũng được 5 năm rồi nhưng vẫn nghĩ là người Trung Quốc thì nên nói tiếng quốc ngữ chính sẽ tốt hơn.
Thanh niên thấy cô hỏi vậy, biết cô nói được quốc ngữ liền lấy trong túi ra một tờ danh thiếp đưa cho Mạc Yên.
Mạc Yên tiếp nhận danh thiếp có điểm nghi hoặc nhìn, Trợ lý Tổng Tài tập đoàn Hàn Thị.
Thanh niên nhìn cô không giải thích được liền nói: " Ở đây, là Tổng Tài của chúng tôi đã mua lại, nhưng mấy người dân ở đây vài ngày rồi không dọn đi, hôm nay tôi muốn tới hỏi xem vì nguyên nhân gì mà họ không đi, hoặc có điều kiện gì có thể nói".
Anh tanói xong, Mạc Yên ngẩng đầu nhìn anh một cái, đã biết đã biết.
Nguyên lai sáng nay thôn dân nói là Tổng Tài của Hàn Thị, xem ra là lão bản của họ, không giống những lão bản khác, không mạnh mẽ dùng biện pháp ép dân.
"Thôn dân nơi này rất tốt, không phải người không biết nói lý lẽ, chỉ là ai cũng sinh hoạt ở đây lâu rồi, muốn bọn họ dọn đi thì không phải dễ dàng". Mạc Yên quay sang nói với Ba Đặc.
Ba Đặc gật đầu, biết vấn đề chỗ đó, anh cũng có ghi lại.
Mạc Yên nhìn như anh đã hiểu, dự định rời đi, chỉ thấy bảo bối từ phía xa đã trở về, cô ôn nhu nắm tay nói: " Bảo Bối, nhanh trở lại nhà rửa tay, chúng ta ăn cơm thôi”.
"Dạ, mẹ". Bảo Bối ngoan ngoãn cầm rổ vỏ sò vừa nhảy vào trong nhà.
Chợt loé lên khuôn mặt thiên sứ làm Ba Đặc ngây ngẩn, đứa bé này hình như thật giống Tổng Tài nha, thực sự quá giống, không biết Tổng tài nhà anh có con gái riêng ha?
Nghĩ vậy, anh lắc đầu, Tổng Tài từ sau lần tình cảm kia, bên người tựa như chưa có người phụ nữ nào, không có khả năng có đứa con lớn vậy, chắc là tưởng tượng thôi, Ba Đặc nghĩ vậy liền cáo biệt Mạc Yên.
———————————————————
Phòng trong khách sạn cao cấp, Ba Đặc đem chuyện chiều nay bẩm báo lại cho Hàn Minh Vũ, anh ngồi trên ghế sofa, mặc áo lộ ra cổ dài, tất cả đều toả ra cỗ phách khí tức làm cho Ba Đặc hơi đổ mồ hôi.
Nghe thủ hạ hồi báo, Hàn Minh Vũ mân mê miệng, nhíu mày, một hồi khởi môi nói: " Ngày mai giúp mọi người an bài nơi để đi, cho bọn họ nhanh rời đi, để mau mà thi công".
Nói xong, anh híp mắt nghỉ ngơi.
Ba Đặc cung kính nói "Vâng" rồi xoay người đi ra.
Ba Đặc đi rồi, Hàn Minh Vũ đứng dậy bưng ly rượu đứng trước chiếc thuyền, ánh trăng chiếu rọi vào làm anh càng thêm hấp dẫn so với 5 năm trước.
Đã không còn ôn nhu nữa mà càng thêm uy nghiêm, tựa như vương tử ôn nhu đã đi xa để anh tôi luyện thành lãnh khốc đế vương, ngón tay thon dài bỏ vào túi mò lấy vật kia.
Nhớ tới tình một đêm của 5 năm trước, cái tình cảm mãnh liệt làm từng đêm trong 5 năm nay anh đều nhớ tới.
Đến nay, anh không hề bỏ vật này, anh cũng không hiểu tại sao làm vậy?
Những năm gần đây, anh tựa như mất hết hứng thú với phụ nữ, trong óc chỉ là đêm tình cảm mãnh liệt của 5 năm trước, làm cho thân thể cùng tim anh có một tình cảm lạ lùng.
Ánh trăng dần dần hoà tan, anh vẫn là không có động, chỉ nhìn vật trong tay, nữ nhân, tôi nhất định sẽ tìm được em, nhìn xem em trồng mê dược gì cho tôi mà làm tôi chết tiệt suốt ngày chỉ nghĩ về em.
Một đêm này, tại nơi 5 năm trước, anh vô pháp rơi vào giấc ngủ.
Một đêm này, trong một căn nhà nhỏ tại bờ biển, một sắc mặt trắng bệch doạ người, cô mơ người đàn ông kia đến tìm cô, nói sẽ dành cục cưng.
Cái mộng này tựa như thật làm Mạc Yên hơi run.
———————————————————
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp, không hề gay gắt như buổi trưa, Mạc Yên bị ác ma hành hạ cả buổi tối nên mắt cô cũng thâm quần.
Lúc này, Bảo bối nói cười: " Mẹ, mẹ đã biến thành gấu trúc rồi a".
Nghe vậy, Mạc Yên vừa tức vừa buồn cười, cái dạng này mà ra đường chắc cô sẽ doạ người, liền trang điểm một chút, để nhìn không tiều tuỵ, cô mới dám đi, cô mang theo Tiểu Bảo Bối trên bờ cát nhặt vỏ sò, ở chỗ này không có gì làm, cách duy nhất để sống chính là tìm vỏ sò để bán thì mới có thu nhập.
Bất quá cái này, vì rất đẹp nên khi người tới đây vui chơi đều thích, nên người ở đây đều dựa vào cách này kiếm tiền.
Hai người, trên bờ cát nhạc vỏ sò, lúc này bà Trương hàng sớm chạy tới thấy Mạc Yên, lôi tay cô nói:" Mạc Tiểu Thư, mau trở về, cô có khách tới nhà đang tìm cô".
"Khách sao? Là ai?" Cô ở đây không hề đi đâu, sẽ không ai biết cô ở đây đi?
Trong lòng dù nghi ngờ nhưng cô vẫn dẫn Bảo Bối trở về, dọc theo đường cô suy nghĩ rất nhiều người thế nhưng cũng không nghĩ ra.
Đến nhà thì nhìn thấy người tên Ba Đặc cô mới yên lòng, ở chỗ này cô không hy vọng ai sẽ tìm được cô, cô chĩ muốn cùng con gái sống, trước kia đều quên hết, cũng không muốn nhớ lại hay bất kì liên hệ nào.
Ba Đặc thấy Mạc Yên trở về, tiến lên nói: " Mạc Tiểu Thư, xin chào, ngày hôm qua Tổng Tài của chúng tôi đã quyết định an bài nơi ở cho mọi người, không biết mọi người khi nào có thể dọn đi".
"Nhanh như vậy, chúng tôi còn không nghĩ xong, 2 ngày nữa liền cho tin". Mạc Yên có điểm phản ứng không kịp.
Công ty lớn thì là công ty lớn, có gì mà quyết định cũng quá nhanh.
"Được, 2 ngày nữa chúng tôi trở lại". Ba Đặc nói xong, điện thoại của anh vang lên, nhận điện thoại, anh có chút ngượng ngùng Mạc Yên nói: " Mạc Tiểu Thư, thật ngại, làm phiền cô một việc, chút nữa Tổng Tài của chúng tôi sẽ qua đây, ngài ấy vẫn còn chưa hiểu, cũng không biết có thể phiền cô chút nữa dẫn chúng tôi đi xem quanh đây một chút?"
"Cái này, được rồi", dù sao kiếm vỏ sò cũng không được, coi như chút nữa dẫn khách đi du lịch đi?
Nghĩ vậy, hai người ngồi chờ, mấy phút sau một chiếc BMW gào thét bay tới, Bảo Bối nắm chặt tay Mạc Yên, ngực cảm thấy hơi sợ, cảm nhận chủ nhận còn chưa xuống đã toả ra cổ hàn lãnh, để cho tiểu thân Bảo Bối có chút run.
Mạc Yên cảm thấy được nên nhẹ nhàng vỗ vỗ để trấn an Bảo Bối.
Ba Đặc chờ xe dừng lại, nhanh chạy đến mở cửa nghênh đón lão bản của anh, cửa mở ra, là người đeo kính râm đen, tóc ngắn bay lượn trong gió, áo hở cổ, lộ ra lòng ngực rắn chắc.
Vì gió nổi lên, ngón tay thon dài đập cửa, một màn này làm người trên đảo khen không dứt miệng.
"Thật đẹp a, đep trai quá nha".
"Oa Oa, anh thao mắt kiếng xuống, thật là đẹp, lông mi kia thật dày nha."
" Cái cơ ngực kia hảo gợi cảm nha".
"A A, ta muốn chảy máu mũi". Tất cả thôn dân nhìn Hàn Minh Vũ.
Mạc Yên cũng bị run động, khi lúc anh chưa tháo mắt kính xuống trong lòng cô nghĩ anh là một tên yêu nghiệt làm cho phụ nữ đều cuồng điên vì anh.
Thế nhưng lúc anh tháo mắt kiếng xuống, thấy toàn bộ khuôn mặt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
Cô nắm tay Bảo Bối, không tự chủ run rẩy, thế nào lại là anh? Anh tại sao ở đây? Thảm thảm rồi, giấc mộng đêm qua làm cho cô cảm thấy hiện tại thật đúng, cô rối trí không biết nên làm gì bây giờ?
Còn đắm chìm trng sự khiếp sợ, không hề nghe Ba Đặc gọi cô, Hàn Minh Vũ nghe trợ lý của mình gọi Mạc Tiểu Thư một lúc, anh cũng quay nhìn về phía Mạc Yên, anh chỉ nghe được loáng thoáng, anh muốn biết.
Cái này năm năm nay là thói quen của anh.
Thật không ngờ, Mạc Tiểu Thư này chính là người anh muốn tìm, ngày xưa thật trẻ con, bây giờ đã thành thục nữ, điều này làm tim anh nhịn không được, điên cuồng nhảy lên, anh đã tìm nhiều năm như vậy.
@by txiuqw4