Hôm nay, cô đang ở trước mắt, hơn nữa còn mỹ lệ như vậy, quần dài màu hồng, trang điểm nhẹ nhàng, tóc mềm mại như tảo biển, giờ khắc này, xinh đẹp làm anh không thể dời tầm mắt.
Mạc Yên hồi phục tâm tình, một đêm kia, người đàn ông này không thấy mặt cô, có lẽ bây giờ anh sẽ không nhận ra cô, hít thở sâu một hơi, khom lưng nói với cục cưng: " Bảo Bối, con vào trong phòng làm vỏ sò trước đi nha, mẹ trước tiên phải dẫn các thúc thúc đi xung quanh, trở về mẹ sẽ nấu cơm, được không?"
Bảo Bối ngoan ngoãn gật đầu, chuẩn bị đi vào nhà, chân còn chưa xuống đất, đã bị người ôm lấy.
Bảo Bối sợ hãi, Mạc Yên cũng vậy, dự định nói, chỉ thấy tên yêu nghiệt nam nhân kia nhìn đứa bé trong lòng mỉm cười.
"Đây là con của anh". Một câu nói, không thèm hỏi, chỉ khẳng định đây là con anh.
Một câu nói như làm trời sập, sắc mặt Mạc Yên trắng bệch: " Không phải, không phải, không phải con của anh, tiên sinh anh nhận lầm người rồi, đây là con tôi, hơn nữa tôi không quen biết anh thế nào lại là con anh?" Mạc Yên lắp bắp nói, cô không biết nên giải thích thế nào, cả người hoàn toàn luống cuống.
Hàn Minh Vũ không để ý tới lời nói của cô, anh nhìn đứa bé này, nhất định là con của anh, chắc là sau đêm hôm đó, cô đã có thai, hiện tại anh nhìn đứa bé, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, sự lãnh khóc, tựa như hoà tan, làm cho mắt người ta sáng lên.
Bảo Bối trong lòng, nhìn anh, khả ái hỏi: " Chú là ba ba cháu sao?"
Ngữ khí có chút sợ làm cho Hàn Minh Vũ một trận yêu thương, anh hôn nhẹ bảo bối nói: " Ba là ba của con, con thích không?"
"Thích nha, con rất vui, rốt cuộc cũng có ba ba a". Bảo Bối vui vẻ hôn Hàn Minh Vũ vài cái.
Mấy năm qua thật không biết ba mình là ai? Hiện tại rốt cuộc cũng biết, cũng có baba, cái này gọi là so với vỏ sò xinh đẹp còn hài lòng hơn.:
Một bên, thấy con gái vì có ba mà vui vẻ, trong lòng Mạc Yên thoáng đau khổ, mấy năm nay, khổ cục cưng của cô rồi, cô cũng không đành lòng, liền mở miệng " Con là của anh, thế nhưng tôi hy vọng anh sẽ không mang con đi, tôi không thể không có cục cưng". Cô khẩn cầu nhìn Hàn Minh Vũ.
Nhìn anh, không nên đem điều ấm áp duy nhất của cô mang đi, nếu không cô thật sự không thể sống.
@by txiuqw4