sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8 - Đêm Đuổi Theo Thiên Ma

Thái độ của Chu Thất Thất làm cho Hoa Nhị Tiên hơi khựng, một thoáng thẹn thùa phớt phủ mặt bà. Bà run run môi định nói nhưng rồi lại làm thinh cúi mặt.

Trầm Lãng dịu giọng:

- Sao bà lại làm như thế? Đến bây giờ bà cũng không chịu nói. Chẳng lẽ trong cổ mộ này có người nào mà bà phải bảo hộ, phải chăng người dó là anh chị em của bà …

Hoa Nhị Tiên vùng ngẩng mặt:

- Tại sao ngươi biết?

Buột miệng buông câu hỏi rồi Hoa Nhị Tiên cảm thấy lỡ lời, bà ta làm mặt giận:

- Tiều súc sinh, ngươi đừng có mong buộc ta phải nói!

Trầm Lãng hơi đổi sắc, nhưng chàng cố ôn tồn:

- Tôi không dè Hoa lão bà bà còn có anh chị em. Nhưng dầu có vì họ bà cũn nên nói cho tôi biết, khi biết tôi sẽ tìm cách giúp bà. Nếu bà cứ tìm cách cho chúng tôi đi ra, mà sự bí mật của ngôi cổ mộ này thiên hạ đã nghe hết cả, sớm muộn gì rồi họ cũng đâu có để yên!

Dưới ánh đuốc mập mờ, Hoa Nhị Tiên bỗng rưng rưng nước mắt:

- Ta nói rồi ngươi sẽ giúp ta thật chăng?

Trầm Lãng gật đầu:

- Nếu không muốn giúp bà thi tôi đã làm lộ chân tướng của bà ra mặt mọi người rồi. Bà thông minh chẳng lẽ bà không thấy được điều đó hay sao?

Hoa Nhị Tiên bặm môi, gục g85c đầu:

- Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết … Hai mươi năm trước, bọn ta biết nơi đây có ngôi cổ mộ chứa cất nhiều vật quý, lúc bấy giờ “Thập Tam Thiên Ma” của bọn ta tung hoành võ lâm, nhưng luôn luôn đề phòng và cố tránh cừu nhân theo dõi, bọn ta muốn đến đây nhưng không có thì giờ, mãi đến sau trận Hoành Sơn “Thập Tam Thiên Ma” chết gần như hết, ta đành phải giữ kín chuyện ngôi cổ mộ này ở tận đáy lòng. Không dè … không dè bí mật này cuối cùng vẫn bị người phát hiện …

Chu Thất Thất rúng động:

- Rồi vì muốn bảo vệ sự bí mật của ngôi cổ mộ này nên bà … hành động thế ư?

Hoa Nhị Tiên lắc đầu:

- Không … Chỉ vì ta phát hiện những người bị trúng độc nơi đây, tất cả đều bị trúng “Lập Địa Tiêu Hồn Tán”, là độc môn của nhà họ Hoa ta, thứ “Lập Địa Tiêu Hồn Tán” này chỉ có đại ca ta là “Tiêu Hồn Thiên Ma” Hoa Mộc Tiên chế được mà thôi!

Trầm Lãng và Chu Thất Thất đều biến sắc …

Chu Thất Thất run giọng:

- “Tiêu Hồn Thiên Ma” Hoa Mộc Tiên không phải đã chết trong trận Hoành Sơn rồi sao?

Hoa Nhị Tiên lắc đầu:

- Năm ngày sau trận Hoành Sơn, tình thế thật là hỗn loạn. mỗi ngày đều có những tin đồn khác nhau, không ai biết sự thật là sao cả. Lúc bấy giờ ai ai cũng bàng hoàng hốt hoảng, có người gần như điên, “Thập Tam Thiên Ma” của bọn ta chia ra làm hai ngã lên núi cũng bị tản lạc mất hết, ta chỉ nghe đại ca ta chết trong cái loạn đó, chứ chưa hề thấy được thi thể.

Chu Thất Thất trầm ngâm:

- Như vậy tin chết có thể là không đúng. Và có thể bây giờ “Tiêu Hồn Thiên Ma” ở trong ngôi cổ mộ này!

Hoa Nhị Tiên chớp chớp mắt:

- Có lẽ như thế, nếu “Lập Địa Tiêu Hồn Tán” xuất hiện ở đây, thì “Tiêu Hồn Thiên Ma” có lẽ cũng ở đây.

Trầm Lãng mỉm cười:

- Biết là người hay là u hồn ở cổ mộ?

Vẻ mặt Hoa Nhị Tiên rắn lại một cách cương quyết:

- Người sống hay là u hồn, ta cũng phải giúp đỡ đại ca ta, nhất định không cho người ngoài vào phá rối.

Móc lấy tấm thiết bài, Hoa Nhị Tiên hỏi:

- Có biết vật gì đây không?

Trầm Lãng va Chu Thất Thất soi ánh đuốc chỉ thấy tấm thiết bài đen hắc, trên mặt mờ mờ dợn sóng, y như một bầu trời giăng mây chằng chịt biến đổi không ngừng. Trầm Lãng biến sắc:

- Có phải đây là “Thiên Vân Lệnh” mà chủ là Mộng Vân tiên tử, chủ nhân “Thiên Vân Ngũ Hoa Niên”, thứ ám khí tuyệt độc năm xưa đó không?

Hoa Nhị Tiên gật đầu:

- Khá đấy!

Chu Thất Thất trố mắt:

- Thiên Vân Lệnh? Vật này xuất hiện thì phải chăng nữ ma đầu “Mộng Vân Tiên Tử” cũng chưa chết?

Hoa Nhị Tiên lắc đầu:

- Ai thì không dám chắc, chứ Vân Mộng tiên tử bị chết vì “Càn Khôn Đệ Nhất Chỉ” của Trầm Thiên Quân, lúc bấy giờ chính mắt ta trông thấy.

Chu Thất Thất gặng lại:

- Thế sao vật này lại … ở đây?

Hoa Nhị Tiên thản nhiên:

- “Tử Sát Thủ Thần Công”, “Lập Địa Tiêu Hồn Tán”, “Thiên Vân Lệnh”, những thức của người chết đều tập trung ở đây, chứng tỏ quỷ hồn trong cổ mộ không chỉ là một. Ta với họ sống là bạn hữu, chết cũng làm quỷ tương giao, ta không thể để ai khuấy nhiễu họ. Các người mau ra đi, nếu không sẽ cùng chung số phận với những người vô trước.

Chợt nhớ tới bọn Nhất Tiếu Phật, nhìn vào thấy cửa mà họ vô đã tự nhiên đóng lại không biết hồi nào, Chu Thất Thất kêu lên:

- Cánh cửa … cánh cửa …

Hoa Nhị Tiên cười lớn:

- Bây giờ các người mới thấy sao? Hứ, ngôi cổ mộ này có thêm mấy tên quỷ mới, ta ở lại đây đâu có vắng vẻ gì? … Nghĩ tình ngày trước đến nay, ta khuyên các ngươ hãy mau mau trở ra …

Tiếng cười của bà ta bây giờ ghê rợn dị thường, nghe thấy bắt rùng mình mọc ốc

Quan sát một lần nữa tấm cửa trong hang động, Trầm Lãng thấy rõ ràng ánh theo bát quái, chàng khẽ cau mày:

- Cửa họ vừa vào chính là “sanh môn”, thì làm sao có thể gọi là “tuyệt lộ”?

Và chàng kéo Hoa Nhị Tiên tới cánh cửa, vung chưởng đánh luôn mấy cái …

Bình!

Tiếng dội như rung rinh mặt đất … Cánh cửa vẫn im lìm.

Ngay trong lúc đó, nhiều chuỗi cười nỗi lên một lượt, âm hưởng bốn bên dội lại rền rền …

Và chỉ thoáng sau, nhiều ánh lửa rực lên, từ phía ngoài trông vào mười mấy gã đại hán lưng giắt lôi đao, tay cầm đuốc sáng.

Trầm Lãng và Chu Thất Thất quay lại thấy Bành Lập và Vạn Sự Thông cùng trong đám đó.

Trầm Lãng nói:

- A, Bành huynh …

Thình lình, phía sau lưng Bành Lập xông tới mấy người thét lớn:

- Con tiện tỳ không dè gặp lại ngươi ở đây?

Thì ra đó là “Xuyên Vân Nhạn” Dịch Như Phong, “Phốc Thiên Điêu” Lý Đỉnh, “Thần Nhãn Ưng” Phương Thiên Lý, “Uy Võ Tiêu Cuộc” Triển Anh Phong … Họ đến Tất Dương gặp Bành Lập nói chuyện ngôi cổ mộ, cho nên cũng kéo tới …

Nhận ra mặt họ, Chu Thất Thất phóng vọt vào trong cửa, nàng ngoái lại nói:

- Trong này toàn những u hồn, các người có dám theo không?

Nàng nói và láy mắt về phía Trầm Lãng.

Không còn cách gì hơn, Trầm Lãng đành kéo theo Hoa Nhị Tiên lao theo …

“Phốc Thiên Điêu” Lý Đỉnh giận dữ tuốt đao xông vào, nhưng Phương Thiên Lý đã vội nắm tay kéo lại …

Trầm Lãng theo kịp Chu Thất Thất, chàng gắt lớn:

- Tại sao cô lại liều lĩnh xông vô như thế?

Chu Thất Thất cười:

- Đã tới thì không lui. Càng nghe nói chuyện kinh người, tôi càng muốn xem cho tường tận. Vả lại có bà ta theo đây, anh của bà dù người dù quỷ, chắc cũng không làm dữ với ta. Huống chi, ở ngoài thì cũng chết về tay bọn Phương Thiên Lý.

Trầm Lãng thở dài:

- Thật ra cô luôn làm chuyện khó khăn …

Chợt nghe một tiếng động khô khan, cánh cửa đá bên sau khép lại. Ánh sáng và bọn Phương Thiên Lý bị đóng ở phía ngoài.

Ngọn đuốc trên tay Chu Thất Thất cũng tắt ngấm, bốn phía tối âm u.

Thấy cánh cửa đã đóng, Lý Đỉnh cự nự với Phương Thiên Lý:

- Tại sao đại ca lại để cho nó thoát?

Phương Thiên Lý cười:

- Án theo bát quái, cửa đó là “Tử môn” chúng vào đó làm sao ra được? Chúng ta đuổi làm gì!

Quả thật, cánh cửa vừa khép lại, thì có một thớt đá rơi chặn cứng.

Lý Đỉnh lắc đầu:

- Thật là nguy hiểm!

Phương Thiên Lý nhìn bốn phía lắc đầu:

- Thật ra, nếu trong cổ mộ này quả có người, thì cửa bát quái này cũng có mấu chốt của nó, nhưng nếu là quỷ, thì thật là vô phương.

“Xuyên Vân Nhạn” Dịch Như Phong nói:

- Con a đầu đã vào đó rồi, thôi thì chúng ta nên trở ra là hơn.

Cả bọn thấy ngôi cổ mộ kỳ dị, không ai muốn lưu lại, nhưng Vạn Sự Thông và Bành Lập lừ mắt cho nhau trao đổi và Bành Lập nói lớn:

- Trong cổ mộ này có nhiều báu vật, chẳng lẽ đi vào đây rồi lại trở ra không?

Vạn Sự Thông đốt thêm:

- Nếu chư v


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx