sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18: Giải Cứu Nghê Sa

Hôm sau là thứ bảy, tôi ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên cao. Lúc tỉnh dậy, tôi ăn đại chút gì đó để đợi bữa trưa hấp dẫn của Phi Ca. Phi Ca đang ngân nga trong nhà bếp, tôi gác chân suy nghĩ xem chiều nay nên làm gì để giết thời gian, nghĩ ngợi chán rồi trong đầu lại suy đoán xem người đàn ông kia đang làm gì. Biết đâu anh ta đang ngồi uống nước với một cô nàng mới quen nào đó. Nghĩ đến đây, lông mày tôi nhíu lại. Điện thoại di động bất chợt đổ chuông, tôi mở máy ra xem, cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Là bà chị ngốc Lilisa quen ở Mỵ Sắc gọi đến.

Một thời gian dài không liên lạc, không biết tình hình người đẹp ấy dạo này thế nào rồi.

“Ôi, tiểu mỹ nhân đấy à, nhớ chết mất thôi…”

Không ngờ điện thoại lại truyền đến tiếng thút thít rất nhỏ. Tôi ngây ra một lúc. Nghe thấy đúng là tiếng của Lilisa, tôi đứng bật dậy ra khỏi sô pha: “Nghê Sa… Mẹ nó chứ, Nghê Sa, cậu làm sao thế? Nói chuyện đi! Mẹ kiếp, cậu làm sao vậy?”

“Lượng Lượng… Cứu tôi… hu hu hu…”

Tiếng Nghê Sa phía bên kia đã như cái loa rè, chắc là khóc rát cổ họng rồi. Lòng nặng trĩu, tôi quát lên: “Xảy ra chuyện gì? Nói mau, cậu làm tôi lo chết mất!”

Giọng tôi lo đến mức làm cho Phi Ca đang bận rộn trong nhà bếp cũng phải ngó vào, trong miệng còn một cọng hành xanh: “Hét cái gì thế?”

Tôi làm động tác yên lặng, Phi Ca thấy vẻ mặt tôi bất thường cũng không nói thêm nữa.

“Lượng Lượng, tên khốn kiếp ấy… hắn ta, hu hu, hắn ta thua bạc, ép mình chụp ảnh khỏa thân, còn… hu hu… còn bắt mình quay AV[1]. Mình không chịu, hắn ta tống tiền mình. Hắn… hắn ta nói sẽ khiến ình không thể ngẩng đầu lên làm người được nữa, hu hu…”

[1] Adult video: phim người lớn.

Nghê Sa phía kia nói chuyện đứt quãng, thỉnh thoảng lại khóc thút thít vì sợ hãi khiến người nghe muốn nổi điên lên. Thấy vẻ mặt tôi trở nên nghiêm trọng, Phi Ca cầm dao thong thả lại gần nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”

Tôi thở dài một tiếng.

“Bây giờ tên khốn đó đi ra ngoài rồi, hu hu, hắn ta nói lúc về sẽ dẫn theo người đến quay AV. Mình sợ lắm! Hắn ta thậm chí còn nói không sợ mình báo cảnh sát nữa, hu hu, nhưng mình không cam tâm. Lần trước mình nghe lén ông chủ Đặng và mấy gã tay chân nói cậu là cảnh sát nên mình nghĩ đến cậu. Lượng Lượng, cậu giúp mình với, hu hu hu, nếu cứ như thế này, mình sẽ khó lòng sống nổi, hu hu hu…”

Đầu dây bên kia Nghê Sa đã khóc không thành tiếng. Tôi kinh hãi tim đập thình thịch, vội vàng quát lên: “Nghê Sa, mẹ kiếp, cậu bình tĩnh lại đi! Cậu còn sống, cậu sẽ sống tốt, mình sẽ không để cậu chết đâu. Không bao giờ!”

Tôi đi tới đi lui: “Bây giờ cậu ở đâu?”

Nghê Sa đọc số phòng khách sạn cho tôi. Cũng may, chỗ đó cách nhà Phi Ca không quá xa, đi xe mất mười lăm phút, nếu phóng nhanh chắc mất tám phút là có thể đến nơi.

Nhưng phía bên Nghê Sa hình như có tiếng người đi vào, sau đó điện thoại mất tín hiệu. Lòng nóng như lửa đốt, tôi gác máy, vội vàng chạy tới ngăn kéo lấy khẩu súng lục rồi quay lại nói với Phi Ca đang theo sát phía sau: “Phi Ca, tình huống khẩn cấp, chuẩn bị một chút đi, lần này cậu phải xuống núi với mình rồi!”

Phi Ca cởi tạp dề và múa dao, đôi mắt toát lên sự sắc sảo. Cô nàng nói: “Được, tốt quá, trời cũng giúp mình. Khương Cát Phi mình đây bảy năm nay không đánh nhau rồi, cũng đang ngứa nghề đây.”

Nói xong cô nàng làm bộ mài con dao bếp trên đùi mấy cái. Lúc này trước mặt tôi đã không còn là nữ tướng bóng chuyền Khương Cát Phi mọi người vẫn biết, mà là nữ ma đầu sơn trại vô cùng hiếu chiến Phi Ca!

Tôi vẫn đang do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không, dù sao tôi và Phi Ca cũng khá mạnh. Trong mắt người ngoài, bọn tôi là hai đứa con gái trói gà không chặt nên rất dễ bị người khác xem thường, nhưng vẫn còn có khẩu súng cảnh sát “chính hãng” đứng sau hộ vệ.

Nếu gọi cảnh sát đến, người xem sẽ rất nhiều. Con gái để ý nhất là trinh tiết, chứng kiến cảnh nhiều gã đàn ông nhìn thấy dáng vẻ nhục nhã của mình, Nghê Sa có thể chịu được sao? Liệu cô ấy có nhảy lầu, nhảy sông tự vẫn không?

Tôi cân nhắc do dự mãi, nếu suy nghĩ cho danh tiết của Nghê Sa thì càng ít người biết càng tốt. Vì thế tôi vẫn quyết định đi cứu người với Phi Ca trước rồi tính sau. Đến lúc đó sẽ xem xét nên giải quyết gã bạn trai vô liêm sỉ của cô ấy như thế nào. Tên khốn kiếp ấy có thể tống tiền, vậy chẳng lẽ bọn tôi không thể tống tiền lại gã sao?

Lăn lộn trong ngành cảnh sát nhiều năm rồi, phương pháp biến thái kiểu gì thì tôi không biết nhưng loại con bạc thế này tôi có thể sợ hắn sao. Trong lòng tôi cũng suy đoán chắc hắn là con bạc khát nước thấy tiền sáng mắt, tôi và Phi Ca đối phó chắc đủ rồi. Tôi lái xe vượt đèn đỏ một mạch, trong lòng thầm nghĩ tiền thưởng năm nay thế là cuốn theo chiều gió rồi. Trên xe, tôi kể lại mọi việc một cách đơn giản cho Phi Ca. Phi Ca đột nhiên nổi giận đùng đùng, cứ mài… súng cành cạch.

Đến quầy lễ tân của khách sạn, chúng tôi hỏi nhân viên lễ tân chìa khóa dự phòng. Cô bé lễ tân vì quy định bảo vệ sự riêng tư của khách hàng nên không chịu giao ra. Tay trái tôi ném giấy tờ chứng minh mình là cảnh sát, tay phải đặt khẩu súng đen ngòm lên bàn. Có lẽ cô gái kia lần đầu tiên nhìn thấy vật này nên sợ hãi trợn tròn mắt nhìn, rồi run rẩy đưa chìa khóa phòng ra.

Tôi và Phi Ca hùng hổ xông lên tầng ba với tốc độ nước rút. Đến phòng 3106, tôi giơ súng trước cửa, Phi Ca nắm chặt con dao làm bếp trong tay. Trao đổi ánh mắt với nhau sau đó chèn thẻ phòng, hai chúng tôi đá cửa xông vào.

“Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!”

Tôi lớn tiếng hét lên lấy khí thế, hai gã đàn ông đê tiện đang chỉnh máy quay ngây ra sợ hãi, liên tục lùi về phía sau. Lúc xông vào phòng, tôi nhìn xung quanh, nhanh chóng nắm bắt được tình hình. Quần áo của Nghê Sa vứt ở góc giường, cơ thể run rẩy như một chiếc lá rụng trong gió mùa thu, đôi mắt sưng mọng lên vì khóc. Còn hai gã đàn ông kia, một gã xấu xí đang chỉnh máy quay, một gã mới cởi quần được một nửa. Dưới sự hỗ trợ của cây súng, Phi Ca lại gần đạp cho gã đàn ông bán khỏa thân kia một cái. Cô nàng mắng: “Mẹ kiếp, cái thứ thối tha không biết xấu hổ này, dám ra tay với con gái à. Bà đây đạp chết tên khốn kiếp này!”

Trong lòng tôi nghi ngờ, gã bạn trai râu ria của Nghê Sa đâu rồi? Tôi liếc nhìn vào nhà vệ sinh, bên trong không có ai. Tôi giơ súng lên vừa định cứu Nghê Sa trên giường thì bất ngờ bị một cú đánh mạnh phía sau. Tôi bị đá lên giường đau đến mức nhăn nhó mặt mày. Phi Ca thấy thế quay lại, ngay sau đó, ba gã đàn ông bao vây cô ấy. Phi Ca liều chết giãy dụa, cuối cùng cũng thất thế. Con dao làm bếp rơi xuống đất, hai tay bị trói lại, đẩy lên giường.

Tim tôi đập thình thịch, trong lòng thầm nói: Không ổn, hai đứa chúng tôi không xử lý được rồi. Tôi cũng chỉ ngây ra vài giây, sau đó tiếng rống giận dữ đến điếc tai của Phi Ca khiến tôi bị kích thích, sự ăn ý của những lần đi đánh nhau cùng Phi Ca năm xưa đã quay lại. Cảm giác sau lưng có một bàn tay muốn túm lấy mình, tôi dùng chân đá mạnh một cái, lập tức xoay người nằm trên giường chĩa súng thẳng vào gã đàn ông râu ria Mạnh Điền – tên bạn trai vô liêm sỉ của Nghê Sa.

Gã đàn ông bị chĩa súng vào người ngây ra một lúc, rồi ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Tôi trầm giọng nói: “Mẹ kiếp, không muốn trán nở hoa thì cấm nhúc nhích!”

“Con bé thối tha kia, dám mò đến tận đây à?” Mạnh Điền mạnh mồm nhưng bộ mặt dữ tợn đã co dúm lại vì cái vật nhỏ bé trong tay tôi. Hắn ta lập tức trao đổi ánh mắt với hai gã đồng bọn, khóe mắt tôi nhìn thấy một tên gầy trong lũ đó đang cúi xuống nhặt con dao Phi Ca đánh rơi xuống đất. Được tôi yểm trợ, Phi Ca nhanh như cắt dùng bàn chân to lớn đá vào ngực gã đó khiến gã văng ra xa một mét. Phi Ca hùng hổ quát mắng, nước miếng văng lung tung: “Dám giở trò mờ ám với bà à… Mẹ nó chứ, mày chán sống muốn về chầu Diêm Vương cứ nói thẳng, bà đây sẽ giúp mày!”

Gã ốm đói kia ôm bộ ngực đau nằm sắp xuống rên rỉ, Phi Ca vỗ tay bộp bộp, có vẻ đắc ý vênh váo.

“Con đàn bà khốn kiếp, dám đá anh em của ông à!”

Gã đàn ông xấu xí cách Phi Ca vài bước đột nhiên cầm cái máy quay cồng kềnh định ném vào trán Phi Ca.

“Phi Ca!” Trong lòng sợ hãi, tôi hét lên. Hai tay tôi run rẩy, theo bản năng hướng nòng súng vào gã đàn ông kia bóp cò. Mục đích duy nhất của tôi chỉ là dọa cho hắn ta sợ, nhưng cùng với tiếng súng vang lên, viên đạn bay sượt qua cánh tay gã đó. Trên tường lập tức xuất hiện một vết đạn màu đen, gã đàn ông kia hét lên một tiếng thê thảm, máy ảnh chỉ còn cách Phi Ca một tấc thì rơi xuống. Hắn ta kinh ngạc cúi đầu nhìn cánh tay đỏ thẫm máu của mình hét lên thê thảm: “Á, trúng đạn rồi! Tao trúng đạn rồi!”

Trong nháy mắt, khi họng súng lệch khỏi quỹ đạo, Mạnh Điền ở phía đối diện liều mạng lao đến định cướp khẩu súng trong tay tôi. Ánh mắt hắn hung hãn như một con sói khát máu: “Con đàn bà thối tha, dám nổ súng thật à? Hôm nay tao liều mạng với mày!”

Tôi vẫn đang trong tư thế nằm nên không thể tung chân được. Vả lại, có khỏe mấy thì một đứa con gái như tôi cũng không thể bằng một gã đàn ông cao to thường xuyên tập luyện thể lực được. Mạnh Điền lao đến hung hăng tát tôi hai cái, rồi một cái nữa. Mắt tôi nổ đom đóm, tai ong ong. Hắn ta dùng chân đá văng khẩu súng tôi cầm trong tay, sau đo tách hai tay tôi ra, khóe miệng nhếch lên đắc ý: “Con đàn bà thối tha, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Tao sẽ ày biết thế nào là xen vào việc của người khác!”

Phi Ca thấy tôi bị tập kích, lại bị một gã béo một gã gầy vây quanh nên cuống lên dùng cả tay lẫn chân xoay vòng vòng. Cô ấy hét: “Lượng Lượng! Mẹ kiếp!”

Phi Ca tung quyền loạn xạ, vừa kéo cánh tay bị mảnh đạn làm trầy của gã mập, vừa đá cho tên gầy kia kêu la oai oái. Phi Ca luôn tự tin, nhưng bây giờ trong lúc nguy hiểm, cô ấy lại tỏ ra sợ hãi. Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều biết, những gì chúng tôi gặp phải lúc này không còn là trò đánh nhau bát nháo thời trung học, chỉ tung quyền tung cước cũng thừa đường sống. Giờ phút này chúng tôi đang đối mặt với những kẻ hung hăng liều mạng.

Tình thế đột nhiên biến đổi. Lúc thấy Mạnh Điền định dùng khẩu súng trong tay quay sang Phi Ca đang chiếm thế thượng phong, tôi cắn răng gào lên một tiếng: “Mày đi chết đi!”

Ngay sau đó, không nghĩ ngợi gì hết, tôi dùng toàn bộ sức lực đá vào chỗ hiểm của gã đàn ông khốn kiếp đó, coi như một đòn chí mạng.

“Á…” Tiếng kêu thê lương thảm thiết của gã đàn ông vang lên, hắn ta ôm chỗ đó ngã xuống, khẩu súng cũng theo đó mà rơi ra giường. Tôi lăn một cái, nhặt khẩu súng lên trước.

Phi Ca vẫn đang dây dưa với tên gầy. Nhưng ngay lúc tôi cầm súng nhắm vào gã Mạnh Điền mặt mũi tái mét đang ngã lăn trên mặt đất, bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa bị đá văng ra. Ba bốn người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát cầm súng, mặt mũi nghiêm trọng xông vào, đằng sau là nhân viên phục vụ khách sạn đang run rẩy.

So với cuộc giao tranh kịch liệt lúc nãy, chuyện sau đó trở nên yên bình hơn rất nhiều. Dù tôi đã nhiều lần giải thích thân phận cảnh sát của mình, cùng với sự thật là tôi và Phi Ca cứu người trong lúc nguy cấp, sau khi kiểm tra giấy chứng nhận của tôi xong, mấy ông cảnh sát kia vẫn nói: “Phương tiểu thư, không cần biết những việc cô nói có phải sự thật hay không, chúng ta vẫn nên về Cục trước rồi tính sau!”

Năm phút sau, tôi, Phi Ca, Nghê Sa và ba tên khốn kiếp kia cùng ngồi trên xe cảnh sát thẳng tiến về Cục. Cảm giác bị xe cảnh sát hộ tống về Cục đúng là rất tệ! Tôi mỉm cười với Phi Ca và Nghê Sa, luôn miệng an ủi bọn họ: “Yên tâm đi, yên tâm đi, mình có người giúp mà!”

Phi Ca gật đầu, ngón tay chọc chọc vào mặt tôi rồi tuyên bố chắc chắn với Nghê Sa đang sợ hãi: “Thật đấy, hậu phương của Lượng Lượng vững chắc lắm! Cục trưởng là cha nuôi, Phó Cục trưởng là chú họ của cô ấy. Biệt danh của Lượng Lượng là gì không? Ôi mẹ ơi, không biết hả? Công chúa nhỏ ngành cảnh sát đấy! Từ nhỏ đã coi xe cảnh sát là xe riêng rồi. Động vào cô ấy là thê thảm lắm!”

Cùng lúc thuận miệng nói bừa, đôi mắt Phi Ca đắc ý lướt qua ba gã đàn ông, mấy tên này cúi đầu càng ngày càng thấp. Tôi cũng cúi đầu thật thấp, xấu hổ không dám thừa nhận màn “chém gió” vừa rồi của Phi Ca.

Sau khi kiên nhẫn hoàn tất quá trình khai khẩu cung, tôi cảm thấy cả người mệt mỏi. Lúc trước đánh nhau cùng Phi Ca cũng từng bị thương, cũng có những lúc giằng co kịch liệt nhưng chưa bao giờ thập tử nhất sinh như thế này. Tôi có chút hối hận vì mình nghe theo tình cảm mà hành động đơn thương độc mã, lại càng hối hận vì đã liên lụy Phi Ca. Dù sao những ngày tháng huy hoàng của hai đứa cũng đã qua rồi, chúng tôi vẫn tự nghĩ mình thân thủ cao cường nhưng sự thật chỉ là trò trẻ con trong cái xã hội hung hãn ác độc này.

Tôi thấy Phi Ca đang nhìn ra cửa sổ văn phòng tầng ba của Cục với vẻ mặt nghiêm trọng. Tôi nghi ngờ, đi qua lặng lẽ trao đổi ánh mắt ý hỏi “Làm sao vậy?” với cô ấy. Phi Ca hất hất cằm, cười khổ kêu tôi tự nhìn qua cửa sổ. Tôi chăm chú nhìn xuống, đột nhiên cảm thấy một cơn nhức đầu ập đến.

Trước cửa Cục cảnh sát có mấy chiếc xe màu trắng đến phỏng vấn. Mấy cái logo của một số đài truyền hình lớn nhất thành phố nổi bật đến chói mắt, một số phóng viên đang nói liên hồi trước máy quay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một cuộc phỏng vấn lớn thế này, trong lòng tôi dâng lên một linh cảm chẳng lành, nhưng ngay sau đó tôi lại tự an ủi: Phương Lượng Lượng mình chỉ là một con chuột nhắc vô danh, tên tuổi không ai biết, việc này truyền đi không thể nhanh như vậy được, chắc là không liên quan đến bọn tôi.

Vừa củng cố tinh thần xong, đang định cười nói với cô gái bên cạnh, nụ cười của tôi tắt ngấm khi quay người lại nhìn. Sao tôi lại quên được nhỉ, cô nàng cao 1m78 bên cạnh tôi đây nổi tiếp khắp cả nước, ai ai cũng biết. Cô nàng tuyển thủ Khương Cát Phi danh tiếng lẫy lừng của đội bóng chuyền quốc gia mỗi năm đều lên báo đến vài lần. Thấy tôi sững sờ, Phi Ca cười hì hì như một cô nàng ngốc nghếch: “Lượng Lượng, đi theo Phi Ca mình thì cậu muốn không nổi tiếng cũng khó đấy!”

Bọn tôi ôm nhau cùng nhăn nhó.

Chuyện bất hạnh cứ thế mà đến, tối nay Phi Ca chắc chắn trở thành nhân vật chính mà đài truyền hình và báo chí nào cũng tranh nhau đưa tin, ngay cả cô cảnh sát nhỏ vô danh như tôi cũng làm tăng lượng tìm kiếm của những người nhiều chuyện trong thành phố. Sự tích hai vị nữ hiệp mang theo dao làm bếp xông vào hang ổ của bọn lưu manh thông qua các phương tiện truyền thông đã lan truyền khắp hang cùng ngỏ hẻm. Tôi và Phi Ca rụt đầu rụt cổ lặng lẽ nhìn nhau không thốt nên lời, đúng là khổ không kể xiết!

Xem lại trên truyền hình, chúng tôi mới hiểu được toàn bộ câu chuyện cứu người của… chính mình. Thì ra, cô nhân viên lễ tân khách sạn kia từ bé đã tập bóng chuyền, nên xuất phát từ tình yêu sâu sắc với đội bóng chuyền nữ quốc gia, thông tin về tuyển thủ của đội cô ta cũng biết chút ít. Những trận đấu quan trọng của đội tuyển, cô ấy không bỏ qua trận nào, nên dĩ nhiên sẽ nhận ra ngôi sao Khương Cát Phi đang lên của bóng chuyền nữ Trung Quốc. Cô gái bình thường này nhìn thấy đám phóng viên chen chúc đến thì hai mắt sáng rực, gật đầu lia lịa với đám nhiếp ảnh: “Cô ấy có hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Chính là cô ấy, người mang theo dao làm bếp chính là tuyển thủ bóng chuyền Khương Cát Phi. Không, tôi không nhìn nhầm, cô ấy không cầm theo bóng chuyền mà là dao làm bếp. Anh là người ở đài truyền hình nào thế? Xúc phạm người quá đấy, chẳng lẽ đến tròn hay méo mà tôi cũng không nhận ra hay sao? Ôi trời ơi, dáng vẻ cô ấy cầm dao làm bếp rất phong độ, giống như nữ thần đi báo thù ấy… Cái gì? Cô gái bên cạnh ấy hả? Tôi không biết, nhưng cô ấy nói cô ấy là cảnh sát. Cô ấy có súng, là súng thật đấy! Cô ấy còn lấy cả giấy chứng nhận cảnh sát ra cho tôi xem nữa. Nữ cảnh sát rất oai phong, nhưng dĩ nhiên không oai bằng Khương Cát Phi khi cầm dao làm bếp được. Chậc chậc, tỉnh thoảng lắm mới thấy được một cô gái toát lên vẻ mạnh mẽ như vậy!”

Cô gái tinh thần phấn khích đang nói năng loạn xạ trên màn hình giống như một bệnh nhân ngoài tầm kiểm soát trong bệnh viện tâm thần vậy. Phi Ca run rẩy khóe miệng, tức giận tắt tivi, sau đó nhăn nhó mặt mày ngồi trên sô pha không nói câu gì. Tôi nằm dưới đất, hai chân gác lên sô pha, trong lòng rối tung. Nghĩ đến tất cả những hậu quả có thể xảy ra, tôi muốn đập cả đầu vào tường.

Không sợ bị lão Đàm mắng như tát nước vào mặt, không sợ khó giữ được bát cơm, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi là: chẳng may cậu nhóc Giang Ly kia biết thì phải làm sao đây? Cậu ta mới 18 tuổi, cuộc sống thực sự còn chưa bắt đầu. Cậu ta sống trong thế giới đơn giản và trong sáng, được bao bọc đến mức chỉ có thể phân biệt giữa đen và trắng, làm sao có thể hiểu được hành vi lừa dối đáng xấu hổ của tôi đấy? Cô bé ngây thơ trong sáng Giản Mỹ Đạt thật ra là cô cảnh sát Phương Lượng Lượng có tài diễn xuất hoàn hảo, nội tâm xấu xa, để đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn tiếp cận một cậu thiếu niên.

Sự thật này nghe sao tàn khốc đến thế? Ngay đến chính bản thân tôi cũng khó có thể chấp nhận được, làm sao có thể hi vọng một cậu thiếu niên 18 tuổi tha thứ cho tôi?

“Lượng Lượng, cậu nghĩ gì thế?” Phi Ca hỏi, giọng nói gần như đã mất hết sức sống.

“Đang sợ hãi.”

“Sợ hãi cái gì?”

“Phi Ca cậu có biết không, bây giờ mình không sợ gì cả, mình chỉ sợ nhìn thấy ánh mắt trách móc vì bị tổn thương của cậu nhóc kia thôi. Phi Ca, làm sao bây giờ? Chân mình run quá, mình sợ dù mình có quỳ xuống cậu ta cũng không tha thứ ình.”

“Phương Lượng Lượng, cậu đúng là đồ vô dụng! Dưới đầu gối phụ nữ là vàng ròng đấy[2]! Cậu ta trưởng thành rồi, không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu. Cứ xin lỗi là được rồi, cùng lắm thì sau này giới thiệu cho cậu ta mấy cô nàng ngực lớn một chút, việc này coi như huề.”

[2] Người Trung Quốc có câu “dưới đầu gối người đàn ông là vàng”, nghĩa cổ để chỉ việc người đàn ông quỳ gối là một việc rất đáng trân trọng, quý giá như vàng như ngọc nên không thể dễ dàng quỳ gối trước người khác

“Cậu nói thì đơn giản, nhưng cậu ta rất khó tính. Trong phim không phải vẫn có nhân vật nam hồi trẻ bị phụ nữ lừa gạt tình cảm, sau khi lớn lên hay ẩn núp trong bụi rậm trả thù phụ nữ khắp nơi đó thôi. Mình sợ con gái cả nước này bị mình hại… Ôi, Phi Ca ơi, mọi người chỉ nói “dưới đầu gối người đàn ông là vàng”, cớ sao vào miệng cậu lại trở thành “dưới đầu gối người phụ nữ là vàng ròng” thế hả?”

“Lượng Lượng, cậu thông minh như vậy mà có những lúc lại khiến cho người ta phải phát điên lên. Bây giờ nam nữ bình đẳng, dựa vào cái gì mà đàn ông có còn phụ nữ lại không có chứ? Hơn nữa, tất cả đàn ông trên đời đều do phụ nữ sinh ra, nói cho cùng thì phụ nữ mới là mỏ vàng lớn nhất. Vì thế phụ nữ chúng ta không thể thấy đàn ông là khúm núm được!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Tôi bị những lời lẽ hùng hồn của cô nàng Phi Ca làm cho bình tĩnh lại. Tôi gật đầu lịa lịa như một chú cún Nhật, càng thêm sùng bái cô nàng. Dù vậy, trước mắt tôi vẫn có một đám mây đen bao phủ. Tôi chớp mắt mấy cái, cúi đầu ngập ngừng: “Phi Ca, liệu cậu có bị lãnh đạo phê bình không? Mình xin lỗi nhé, tại mình, tất cả là tại mình!”

Bàn tay to lớn của Phi Ca đột nhiên đập vào trán tôi, cô nàng còn đá một cái làm tôi ngã lăn ra đất: “Đồ ngốc, Phi Ca mình gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, sao phải quan tâm cấp trên có phê bình hay không? Vì kỷ luật mà không cứu người? Ai phê bình mình, mình liều với kẻ đó. Nếu lãnh đạo không biết phân rõ phải trái như vậy thì cái đội tuyển quốc gia này mình cũng không thèm, cùng lắm thì về nhà bán rau, hừm!”

Tôi xoa trán nhìn Phi Ca ngồi như bà tướng trên ghế sô pha đang hung hăng trợn trừng mắt, đây mới là dáng vẻ chân thực nhất của cô nàng. Cô ấy dựa vào trực quan của mình để phán đoán tốt xấu đúng sai, có tai họa, có đánh nhau gì thì tính sau. Hôm nay không phải tai họa đầu tiên mà chỉ là một tai họa tương đối lớn trong mấy năm nay của bọn tôi thôi. Bị nhiễm sự tự tin của Phi Ca, mấy năm nay tôi mới có thể thoải mái sống phóng túng, làm những việc mình muốn làm. Vì tôi biết, Phi Ca luôn là hậu phương vững chắc của tôi, có cô ấy tôi luôn luôn thấy rất yên tâm.

Đúng là tôi yên tâm hẳn, nhưng ngược lại Phi Ca lại có vẻ buồn bã: “Bà quản gia Phương Dịch Hằng lại tìm mình gây phiền toái.”

Cô nàng nhụt chí ngã lên ghế sô pha, lúc này tôi mới giật mình nhận ra, đôi lúc Phi Ca cũng nghĩ một đằng nói một nẻo. Phi Ca không suy nghĩ đến việc bị phạt, mà đang buồn phiền vì con mọt sách Phương Dịch Hằng không hiểu chuyện. Quả nhiên cô nàng vẫn chưa từ bỏ được cái tên yếu đuối ngu ngốc kia. Đừng nói là tìm một khu rừng rậm, cô ấy rõ ràng chỉ muốn treo cổ trên một cành cây.

Trời cao dù sao cũng chiếu cố tôi và Phi Ca. Chúng tôi làm việc nghĩa giúp bạn nhưng lại vô tình phá tan băng nhóm sản xuất đĩa khiêu dâm lớn nhất thành phố. Bọn tôi vốn chỉ muốn giải cứu cô bạn Nghê Sa khỏi vũng bùn, trùng hợp gặp được băng nhóm lẩn trốn trong thành phố A nhiều năm. Bọn chúng ép những cô gái đang nợ nần hoặc dụ dỗ những cô gái thiếu hiểu biết để quay phim khiêu dâm, sau đó dựng thành đĩa, đưa sang tiêu thụ tại Đài Loan và các nước Đông Nam Á khác. Ngoài in đĩa, bọn chúng còn tổ chức hoạt động mại dâm, phục vụ các quan chức. Thủ đoạn của bọn tội phạm này rất độc ác. Mấy cô gái bình thường không dám khai báo chuyện đáng xấu hổ này với cảnh sát. Hơn nữa, bọn chúng rất gian xảo, lần nào cũng có thể chuồn ngay trước mũi cảnh sát, nên rất kiêu ngạo.

Lần này cảnh sát tìm hiểu rõ nguồn gốc, đào được khối u ác tính ẩn náu trong thành phố A, bắt được không dưới ba mươi tên. Nghe nói trước đó, vụ án xác chết một cô gái không mặc gì giữa lòng sông vốn không tìm được manh mối cũng có liên quan đến băng đảng này. Đám sâu bọ bị bắt, tất cả báo chí đưa tin đều cảm thấy vui vẻ sảng khoái.

Tính ra tôi và Phi Ca dù làm việc lỗ mãng nhưng cũng coi như lập được công lớn. Topic ủng hộ Phi Ca trên mạng đã vượt qua con số một trăm nghìn bài, cư dân mạng tuyên bố nếu vì mang theo dao làm bếp bắt người xấu mà Phi Ca bị đuổi khỏi đội tuyển quốc gia thì sẽ không thèm xem những trận đấu của đội tuyển bóng chuyền nữ nữa. Theo bọn họ, bậc nữ trung hào kiệt không thể bị đối xử như vậy.

Mọi việc cứ như vậy cũng không giải quyết được gì, lãnh đạo chỗ Phi Ca gọi điện thoại tới giáo huấn một hồi, chỉ mắng cô ấy không có kỷ luật, không có đầu óc, ra ngoài “hành đạo” cũng không biết giấu dao làm bếp đi, ví dụ như cho vào trong túi chẳng hạn, như thế thì hình tượng lành mạnh sẽ không bị hủy hoại. Cứ thô lỗ như thế thì sau này có người đàn ông nào dám lấy?

Phi Ca vô tư nói: “Đàn ông không lấy tôi cũng không sao, tôi lấy đàn ông là được rồi.”

Cấp trên lúc ấy bị cô nàng quái vật siêu cấp này làm cho nghẹn họng, đành nuốt lại một bụng giáo huấn, nói lan man hai ba câu rồi gác máy.

Phương Dịch Hằng quả nhiên cũng lập tức gọi điện liên tục. “Bà quản gia” này xem như là người duy nhất có thể điều khiển được “chàng trai” Phi Ca. Phi Ca cũng lạ, bình thường là một cô nàng to xác nhưng cứ nhận được điện thoại của Phương Dịch Hằng một cái là lại như một cô gái nhỏ. Đầu tiên cô nàng khúm núm trả lời với âm giọng cực kỳ dịu dàng, sau đó vì bị Phương Dịch Hằng dạy dỗ đến mức phát điên, không giả làm thục nữ nổi nữa, cô nàng bắt đầu khoa tay múa chân chửi ầm lên.

Nào là: “Họ Phương kia, anh nghĩ anh là ai hả? Anh dựa vào cái gì mà ba ngày sáu bữa lại đến quản tôi? Anh muốn làm mẹ tôi đến thế à? Tôi cầm dao bếp đi chém người thì làm sao? Tôi đâu có chém anh, anh không phải lo lắng đến thế!”

Nào là: “Phương Dịch Hằng, tôi là một khúc gỗ mục đấy, mẹ kiếp, anh không cần phải cải tạo tôi! Phải phải, lão nương tôi đây đang nói tục đấy, làm sao nào? Miệng tôi hôi lắm, anh đừng để ý đến tôi. Chê tôi hôi miệng thì tuyệt giao đi, lão nương cũng không thèm loại bạn bè giả tạo như thế!”

Hét ầm ĩ xong, khóe mắt Phi Ca cũng đỏ lên, sau đó vứt điện thoại sang một bên. Nhiều năm rồi, mối quan hệ của hai người này là như vậy, nói “tuyệt giao” không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng sau một thời gian, điện thoại của người đó gọi tới, Phi Ca lại thành một người khác rồi lại bị người đó khôi phục nguyên trạng, cuối cùng là chia tay trong bực tức.

Trong lòng người kia liệu còn có Phi Ca không? Nhưng anh ta có thể cho Phi Ca tình yêu hay tình bạn? Đáp án của câu hỏi này chỉ sợ ngay chính anh ta cũng không biết. Nhưng bọn họ không thể tiếp tục mãi như thế được, ngay cả đến người ngoài như tôi cũng thấy mệt mỏi, nói gì đến Phi Ca.

Phi Ca trở thành người nổi tiếng trên mạng, cực kỳ nổi tiếng, ngày nào cũng có người muốn phỏng vấn cô ấy, còn tôi lại không được như vậy. Ngoài việc bị lão Đàm mắng đến mức phải viết bảng kiểm điểm, tôi còn bị vô số rắc rối lũ lượt ghé thăm. Người đầu tiên tìm đến nhà làm tôi bị sốc, đó là bà ngoại Khang Tử Huyền, Vạn Thái quân. Vốn dĩ Phi Ca định trốn trong nhà tôi, kết quả vì sự nổi tiếng của mình, cô bị ông cậu làm quan lớn gọi về trực tiếp nhận biểu dương của lãnh đạo. Phi Ca vừa đi thì tối chủ nhật, bà ngoại Vạn Thái quân đã “cộc cộc” gõ cửa nhà tôi.

“Người tốt thì không đến, người đến thì không tốt” mà! Nhìn thấy người phụ nữ vẻ mặt nghiêm khắc ấy, tôi há miệng, trong đầu chỉ xẹt qua một câu như vậy. Tôi đứng ngây ra ở cửa, hoàn toàn không biết phải làm sao: “Bà… à… cháu…”

Tôi cầu mong bà ấy tìm nhầm nhà. Vạn Thái quân mỉm cười, nếp nhăn giãn ra, nhìn qua có vẻ giống một người phụ nữ hiền lành: “Cô bé, chúng ta lại gặp nhau rồi, không mời bà già này vào nhà ngồi sao?”

Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, suýt chút nữa thì định tát ình một cái. Bình thường lá gan của tôi rất lớn, thỉnh thoảng nhìn thấy lãnh đạo trong Cục vẫn còn có thể trêu chọc vài câu cho vui vẻ, nhưng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy bà ngoại lợi hại của Khang Tử Huyền, đôi chân tôi chỉ muốn chạy trốn. Nghĩ kỹ lại, có lẽ do xem nhiều cảnh chia uyên rẽ thúy trong phim truyền hình quá nên tôi thấy hơi run khi đối mặt với bậc trưởng bối nhà giàu này.

“Bà, mời bà vào ạ!” Tôi miễn cưỡng mời bà ta vào nhà, sau đó nặn ra một nụ cười nhăn nhó. Lúc thấy Vạn Thái quân đang nhìn lướt qua phòng khách không khác gì bãi rác của mình, trong đầu tôi kêu lên một tiếng, mặt tôi trong nháy mắt lập tức nóng ran.

“À, cái đó, để bà cười rồi. Dạo này cháu bận quá, không có thời gian dọn dẹp, ha ha ha. Thật ra cháu cũng rất thích sạch sẽ.”

Tôi luống cuống ném đống quần áo bẩn trên ghế sô pha sang một bên, cuối cùng cũng dọn được một chỗ mời bà ta ngồi. Thấy bà ta vẫn không ngừng quan sát xung quanh, trực giác cho tôi biết thiện cảm của bà ta với tôi đang tụt dốc không phanh, có khi sắp chạm đến giá trị âm rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy đầu mình to ra, liền gãi đầu nói: “Cái đó… bà có muốn uống nước không? Cháu… cháu rót cho bà một cốc nhé!”

Tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy khuất tầm mắt của bà ta để hít thở, có bà ta ở đó, tôi còn không biết để chân ở đâu nữa, mặc dù đây rõ ràng là nhà của tôi. Có lẽ đây chính là người phụ nữ huyền thoại có sức uy hiếp mạnh mẽ. Vạn Thái quân chịu khó liếc đống quần áo bẩn rồi thong thả nhìn bức ảnh trên tường, cuối cùng bà ta dừng ánh mắt soi mói trên người tôi, khuôn mặt giữ nguyên nụ cười miễn cưỡng. Bà ta nói thẳng thắn, không hề khách sáo: “Người lớn tuổi như ta chỉ uống nước nóng thôi, bận như thế này liệu cháu có thể đun được ấm nước sôi không?”

Tôi rụt cổ ngây người sửng sốt, vốn dĩ cũng biết bà ta là “người đến thì không tốt”, nhưng ít ra cũng nên khách sáo một chút chứ! Ai biết được mới đó đã cho tôi một cú phủ đầu rồi, đúng là ngạc nhiên!

“Bà đúng là tính toán như thần!” Tôi ngồi thẳng lưng nghênh chiến, ngoan ngoãn nói: “Cháu đi đun nước đây, bà đợi một chút nhé!”

“Được rồi, ngồi xuống đi! Lần nào nhìn thấy ta cũng trốn rất nhanh, hai lần rồi, bà già này không phải là thứ để ấy người trẻ tuổi mang ra trêu đùa đâu.” Trên khuôn mặt thản nhiên của Vạn Thái quân hiện lên vẻ không hài lòng, bà ta chỉ vào ghế sô pha nhỏ bên cạnh: “Ngồi đi, nói chuyện với bà!”

Bà ta muốn nói gì, trong lòng tôi biết rất rõ.

Chắc hẳn Vạn Thái quân nhân lúc Khang Tử Huyền đi công tác, không thể che chắn cho tôi nên đến để “xử lý” tôi. Hơn nữa, trong khi tôi phạm sai lầm nghiêm trọng, bà ta lại càng có lý do soi mói chính đáng. Đúng là không hổ danh bà ngoại cáo già của Khang Tử Huyền.

Tôi hậm hực ngồi xuống, lo lắng xen lẫn khó chịu. Phương Lượng Lượng tôi tốt xấu gì cũng là một nữ thanh niên có lý tưởng và khát vọng tốt đẹp, người yêu quý tôi không ít. Dựa vào cái gì mà trong mắt bà ta, Khang Tử Huyền lại là hoàng tử? Bà ta có biết là Khang Tử Huyền suốt ngày bắt nạt tôi không? Tôi khổ không còn chỗ nào để nói nữa.

Vạn Thái quân thu lại nụ cười khách sáo, đôi mắt sắc sảo nhìn tôi: “Tên Phương Lượng Lượng?”

“Sao ạ? … Vâng.”

“Năm nay 24 tuổi?”

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

“Làm cảnh sát được hai năm?”

“Đến tháng tám năm nay là tròn hai năm ạ.”

“Sao lại vẫn làm cảnh sát chìm?”

“Đây chẳng phải đều là do lãnh đạo sắp xếp sao? Ha ha ha.”

“Thành tích trung học không được tốt lắm.”

“Sao ạ? Cái này… cháu không nhớ.”

“Trí nhớ đúng là không được tốt lắm! Cô bé được mẹ nuôi lớn phải không? Không có ba sao?”

… Thế này thì có chút quá đáng, lửa giận trong lòng tôi hừng hực bốc lên, không thể làm cô gái ngoan ngoãn cam chịu tấn công được nữa. Bà già này càng hỏi càng sắc bén, trước khi đến chắc chắn bà ta đã điều tra tất tần tật về tôi rồi. Chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến, mục đích của bà ta là khiến tôi không còn chỗ nào để trốn, tự biết xấu hổ rồi sau đó tách khỏi cháu ngoại bà ta, để cháu ngoại bảo bối của bà ta tìm được một cô gái môn đăng hộ đối, tránh gen bình dân của tôi phá hỏng huyết thống cao quý của họ.

Hồi trung học, đúng là tôi cũng quậy phá một quãng thời gian, việc này tôi thừa nhận. Bị người khác rạch những vết thương cũ ra tôi cũng nhịn, nhưng bà Vạn Thái quân này lại ám chỉ hồi trung học tôi mải mê đánh nhau, thành tích không tốt, đều do Phương Lượng Lượng tôi là một đứa trẻ không có ba. Cái gì mà người phụ nữ huyền thoại chứ, chỉ giỏi vờ vịt làm một người phụ nữ đức hạnh chẳng khác nào mợ của tôi. Tất cả những lỗi lầm tôi phạm phải đều quy tội do thiếu sự giáo dục đầy đủ của cha mẹ, vì thế họ đương nhiên cho rằng nhân cách của tôi có chỗ thiếu sót. Bọn họ luôn tàn nhẫn khẳng định như vậy.

Trán nóng lên, lửa giận trong lòng không dập tắt được, tôi cười đáp lời: “Bà đã điều tra hết rồi, không phải hỏi nữa. Những gì bà biết được đều là sự thật.”

Chiếc gương trên tường đối diện phản chiếu khuôn mặt ngỗ nghịch khó dạy dỗ của tôi, còn khóe miệng Vạn Thái quân lại khẽ cong lên, nụ cười có chút đăm chiêu, vẻ mặt kỳ lạ khó lường. Tôi ưỡn thẳng lưng nói: “Những chuyện bà đã điều tra, chắc chắn không được đầy đủ. Là đối tượng bị điều tra, cháu có thể bổ sung thêm cho bà một vài điều.”

“Cháu được một tay mẹ cháu nuôi lớn là sự thật. Lúc ba cháu mất, thậm chí ông còn không biết mẹ đã mang thai. Nhưng lúc đó mẹ cháu, một cô gái hơn hai mươi tuổi vẫn sinh cháu ra, là vì bà quá yêu ba. Bà đừng đem chuyện những đứa trẻ không có ba dạy dỗ ra nói với cháu, mẹ cháu đã rất cố gắng nuôi dậy cháu, đợi đến lúc cháu trưởng thành mới dám tái hôn. Vì thế, những lời ấy mẹ cháu nghe xong sẽ không chấp nhận được đâu. Dù từ nhỏ cháu đã làm không ít việc khiến mẹ cháu đau đầu, nhưng mẹ cảm thấy cháu rất tốt, bản thân cháu cũng cảm thấy như thế. Mẹ con cháu cũng chưa bao giờ cảm thấy cháu thiếu thốn gì về mặt tâm lý, còn nữa, lúc cháu mới sinh ra, mẹ đã đặt tất cả những bức ảnh của ba lên đầu giường, ngày nào cũng cho cháu cầm chơi. Vì thế từ bé đến lớn, ba cháu vẫn luôn cùng cháu lớn lên. Cháu là một đứa trẻ có ba.”

Vạn Thái quân ngồi trên sô pha vô cùng khí thế, khuôn mặt nghiêm khắc, nhưng không biết có phải do tôi hoa mắt hay không, đôi mắt của bà ta hình như không còn lạnh lùng nữa. Nhưng dù sao đây cũng là nhân vật lớn không thể xem thường.

Người phụ nữ ấy nhếch đôi lông mày, giọng điệu không thoải mái: “Sao thế? Người lớn mới nói một câu, cháu đã cãi mười câu, chẳng có phép tắc quy củ gì cả! Ta đã làm gì cháu chưa? Cháu xem dáng vẻ sửng cồ lên của cháu kìa, rất thiếu kiên nhẫn!”

Vạn Thái quân lườm tôi một cái, không còn nụ cười khách sáo lúc đầu nữa. Cách bà ta lườm tôi có chút giống bà hàng xóm bên cạnh, lại có phần giống trẻ con. Biết kết quả sẽ là luôn bị ghét bỏ như vậy nên tôi chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Rụt rè nhìn một cái, tôi quay đầu thì thầm bằng giọng nói mà bà ta có thể nghe thấy: “Bà cũng đến để gây sự, kêu người ta bình tĩnh làm sao được?”

Màn phủ mỏng manh giả tạo vừa rồi đã hoàn toàn bị tôi xé rách, bầu không khí lúc này lập tức trở nên căng thẳng, hai bên đi thẳng vào vấn đề chính. Vạn Thái quân “hừ” lạnh một tiếng: “Cháu là một đứa trẻ thông minh. Không sai, đúng là ta không hài lòng về cháu.”

Nghe thấy những lời nói thiếu thiện cảm không hề che giấu của bậc trưởng bối về mình, mọi nỗ lực mà tôi đã liều chết cố gắng để được công nhận từ bé tới giờ lại một lần nữa có nguy cơ sụp đổ. Trái tim tôi giống như bị kim đâm, nhỏ ra một giọt máu nóng. Toàn bộ tế bào nổi loạn trong người tôi đang kêu gào, cả người nóng ran lên. Tôi nói: “Cháu cũng không hài lòng cháu ngoại của bà, bà bảo anh ấy đừng bám lấy cháu nữa!”

Người phụ nữ đó cười lạnh: “Cô bé, đừng nói một đằng nghĩ một nẻo trước mặt người lớn, không hay đâu!”

Tôi tiếp chiêu: “Cháu không dám nói một đằng nghĩ một nẻo. Đúng là cháu ngoại bà đến làm phiền cháu trước, cháu thành thật lắm đấy!”

Bà ta liếc tôi đầy ẩn ý: “Cháu không thích A Khang nhà ta?”

“Thích chứ!” Tôi không hề do dự thừa nhận suy nghĩ của mình. Không muốn lừa dối chính mình trước mặt người lớn, tôi phải quang minh chính đại đối diện với sự khiêu khích của bà ta.

“Vậy mà cháu vẫn không hài lòng?” Ánh mắt sắc bén của người phụ nữ tỏ vẻ không đồng ý nhìn sang tôi, giống như đang chỉ trích sự mâu thuẫn trong lời nói của tôi. Tôi thẳng thắn nói: “Thích không nhất định là đã hài lòng. Người khác chỉ nhìn vào ví tiền, diện mạo, dáng vẻ của anh ta, nhưng cháu là người bị anh ta đeo bám nên cháu biết, anh ta là người mưu mô, bụng dạ xấu xa, biết kiểm soát ham muốn, gần như là một kẻ địch khó có thể đánh bại.”

“Cái gì? Cháu xem nó như kẻ địch sao?” Vạn Thái quân nhíu mày lên kinh ngạc.

“Đôi khi đúng là thế, vì vậy ở cùng anh ta cũng không thiếu niềm vui.”

Đối với lời giải thích như điều đương nhiên của tôi, Vạn Thái quân dường như đã hiểu mà lại chẳng hiểu gì nên phải hỏi lại: “Vậy ưu điểm của nó thì sao? Cháu đã thấy chưa?”

“Ưu điểm của anh ta rất nhiều, nếu không cháu đã chẳng thích anh ta.”

Tôi trầm ngâm một lát: “Nhưng thà rằng anh ta đừng quá đẹp trai và ít tiền đi một chút… Cháu mong anh ta thật thà hơn với cháu, thỉnh thoảng để cháu thắng một lần. Anh ta mạnh mẽ đến mức đôi khi làm tổn thương lòng tự trọng của cháu.”

Từ trong vô thức, tôi thẳng thắn nói ra nỗi lòng với bà ngoại anh ta. Quan trọng là tôi bị Khang Tử Huyền ức hiếp nhiều lần nhưng không có chỗ nào để kêu ca. Hôm nay tôi chỉ đơn giản trả lại cho bà anh ta nghe thôi, để bà ta biết cháu ngoại mình cũng không phải người hoàn hảo. Đáng tiếc, những lời phê bình kín đáo của tôi với Khang Tử Huyền khi vào tai Vạn Thái quân lại biến thành những lời khen ngợi: suy cho cùng tôi phàn nàn là vì anh ta quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến tôi phải cam chịu quy phục. Điều này trở thành một khẳng định khác, Vạn Thái quân hài lòng cười, gật gật đầu: “Ta hiểu.”

Tôi phản bác chắc như đinh đóng cột: “Bà không hiểu.”

Bà ta tức giận, nghiêm mặt lên lớp tôi: “Bà già ta đây ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, qua cầu còn nhiều hơn cháu đi đường đấy! Cháu nói xem có chuyện gì mà bà già này lại không hiểu cơ chứ?”

Bà ta cậy già nên lên mặt, tôi nghiêng đầu khó chịu lẩm bẩm: “Trên đời này làm gì có nhiều cầu đến thế!”

Bà ta nghe được, vẻ mặt không hài lòng, hai tay khoanh lại, giống một con bồ câu già đang tức giận.

“Không nghe lời, nói chuyện không có trên có dưới, không phép tắc gì hết!” Bà ta lẩm bẩm đứng lên đi ra phía cửa: “Ta thực sự rất không hài lòng về cháu!”

Tôi cũng không che giấu tính tình đanh đá của mình, chạy theo bà ta ồn ào nói: “Được, bà không hài lòng là việc của bà, cháu không hài lòng là việc của cháu. Nhưng bây giờ cháu rất thích cháu ngoại bà, bà có ném chi phiếu ra cháu cũng không buông tay đâu. Bà muốn chia rẽ hai bọn cháu thì ngày nào cháu cũng đến nhà bà ngồi giăng biểu ngữ, bà đuổi cháu đi thì cháu sẽ lừa cả cháu ngoại bà đi.”

Bà ta nghiêm mặt xoay người lại, bên ngoài nghiêm khắc nhưng ở trong lòng lại chất chứa đầy lo lắng nói: “Giỏi lắm Phương Lượng Lượng! Mười mấy năm nay chưa có ai dám uy hiếp Vạn Kỳ Hoa ta, cháu đúng là rất to gan!”

Tôi bĩu môi giương cằm, trưng ra vẻ mặt đanh đá: “Chẳng lẽ chỉ có mỗi Hoa Bà Bà được đến đây gây sự, còn Lượng Lượng cháu thì không được phép uy hiếp hay sao?”

Vạn Thái quân dùng cặp mắt tóe lửa hung hăng lườm tôi, tôi cũng trợn mắt nhìn lại, kết quả là bốn con mắt nhìn nhau trừng trừng một lúc. Có lẽ thấy mỏi mắt, bà ta nhếch môi lên “xì” một cái, cơ bắp run run, khuôn mặt nghiêm khắc đó bỗng bật cười.

Tôi há hốc mồm, vốn dĩ đang nghênh chiến hết mình, kết quả cuộc giằng co một già một trẻ lại phát triển theo hướng hài hước. Đáng lẽ là “Thế chiến thứ ba” phải chuẩn bị nổ ra mới phải, thế mà không hiểu tại sao sau một hồi nói qua nói lại, dưới sự kích động của tôi mà bà ta lại cười được nhỉ? Có gì đáng buồn cười cơ chứ?

Tôi không nhịn được hỏi: “Hoa Bà Bà, bà cười gì thế? Cháu đang rất nghiêm túc đấy!”

Vạn Thái quân lập tức thu lại nụ cười, nghiêm mặt trừng mắt: “Người lớn cười cái gì còn phải giải thích với cháu sao?” Sau đó bà ta lại dán cho tôi cái mác: không biết kính trọng người lớn tuổi.

“Còn nữa, không cho phép cháu gọi ta là Hoa Bà Bà!”

Tôi bĩu môi, trước mặt bà ta cợt nhả nói: “Không gọi là Hoa Bà Bà, chẳng lẽ gọi bà là Hoa Tiên Tử[1]?”

[1] Hoa Tiên Tử: tên của nữ chính dễ thương và cũng chính là tên của bộ phim nổi tiếng, là bộ phim hoạt hình Nhật Bản đầu tiên du nhập vào Trung Quốc sau công cuộc cải tổ kinh tế Trung Quốc năm 1978.

Vừa dứt lời, trán tôi bỗng đau nhói, tôi hét lên thảm thiết, có thứ gì đó vừa tiếp xúc “thân mật” với cái trán của tôi. Thì ra Vạn Thái quân đã dùng cái túi Hermes màu bạch kim trên tay đánh tôi. Mặc dù bà ấy ra tay không quá mạnh nhưng tôi đoán đầu mình sẽ sớm sưng lên một cục. Nhìn khuôn mặt như giận như không của bà ta, tôi xoa xoa chỗ đau, ồn ào như trẻ con: “Bà còn đánh người nữa thì cháu sẽ mách Khang Tử Huyền là bà đánh cháu đấy?”

“Ai bảo cháu gọi ta là Hoa Tiên Tử!” Mặt bà ta căng ra, đôi mắt toát lên ý cười đùa: “Tố cáo ta sao, cháu dám à?”

“Không dám, không dám.” Mắt tôi đảo liên tục, phất phất tay.

Người phụ nữ lớn tuổi đang ra sức cãi nhau với tôi rõ ràng không hề nghiêm khắc đáng sợ như lời đồn đại mà ngược lại còn có chút đáng yêu nữa, ngoài việc thích xị mặt ra vẻ bề trên, bà ấy không giống một người cố làm ra vẻ giàu sang. Trong lòng nhẹ nhõm, tôi cười hì hì: “Nhưng cháu vẫn thích gọi bà là Hoa Tiên Tử cơ! Hoa Tiên Tử, Hoa Tiên Tử, bà chính là Hoa Tiên Tử!”

Người phụ nữ ấy chắc chưa từng thấy nữ hiệp nào om sòm như tôi, tức giận lườm một cái. Thấy cái túi đắt khủng khiếp kia lại sắp sửa hạ cánh xuống người mình, để bảo toàn tính mạng, tôi khoác tay bà ta, tỏ vẻ thân thiết, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Ha ha, bà ngoại à, chẳng phải là bà cháu mình đang đùa sau? Cháu bảo này, hôm nay bà mang theo chi phiếu mệnh giá bao nhiêu đến đây vậy?”

“Ui da…” Cái túi nặng nề lại bay tới, tôi kêu lên thảm thiết: “Sao bà hay đánh người? Trong túi của bà đựng chì hay sao, đau chết người mất thôi, ui da!”

Tôi kêu “ui da” nhưng người phụ nữ ấy vẫn không hề buông tay: “Mở miệng ra là chi phiếu, thích tiền đến thế à? Nói cho cháu biết, ta không mang theo gì hết, tính toán sai bét rồi! Người trẻ tuổi bây giờ rõ thật là…”

Tôi không thể không kêu oan cho chính mình: “Đây chẳng phải đều là tại bà cả sao? Bà chẳng làm đúng nguyên tắc gì cả! Chi phiếu là đạo cụ vẫn dùng để “chia ương rẽ thúy” mà. Cháu đã phối hợp với bà rồi mà còn bị bà đánh nữa chứ, cháu sung sướng lắm hay sao?”

Tôi ra sức cười: “Chẳng qua là cháu muốn biết giá trị con người cháu thôi, ha ha ha. Bao nhiêu vậy bà? Có được mười triệu không ạ?” Gỡ bỏ vẻ mặt nghiêm túc, Vạn Thái quân nở nụ cười thản nhiên, không chút khách sáo xỉa xỉa vào trán tôi, vô cùng tự tin nói: “Còn được bao nhiêu nữa? Một đồng!”

“Cái gì? Một đồng… Bây giờ mua kem cũng phải mất hai đồng, cháu còn không bằng một cây kem…”

Tôi ôm đầu hoàn toàn suy sụp, còn vị phu nhân đứng bên cạnh lại sảng khoái cười rõ to, gương mặt nhăn nheo đã không còn vẻ lạnh lùng như lúc mới đến. Sau tiếng cười này, chúng tôi bỗng nhiên thân quen hơn, khoảng cách được kéo gần lại rất nhiều.

Buổi tối tôi khoác vai Vạn Thái quân tới tiệm cơm mà tôi và Phi Ca thường đến ăn tối. Thật ra bà ấy là một người rất hài hước, thích kể chuyện cười, chỉ là hay thích dùng vẻ ngoài lạnh lùng cứng rắn để đánh lừa người khác. Có lẽ lúc còn trẻ bà phải đề phòng người khác nhiều quá nên tạo thành thói quen. Bà luôn đeo mặt nạ, không dễ dàng để lộ mình. Nhưng dưới sự quấy phá không ngừng của tôi, cuối cùng vẻ mặt chân thật của Vạn Thái quân cũng dần lộ diện.

Bà ta than thở: “Ông chồng mất sớm của ta, chính là ông ngoại của A Khang đó, lúc còn trẻ dẻo miệng lắm! Ta có tức giận cỡ nào ông ấy cũng có cách dỗ dành khiến cho ta phải vừa khóc vừa cười. Khi về già, con cháu cũng có cuộc sống riêng của chúng nó nên ta thường hay hồi tưởng những lời nói ngon ngọt của ông ấy, ngày tháng cứ vậy mà trôi đi.”

Tôi nói: “Hoa Tiên Tử yên tâm, lúc nào bà cảm thấy cô đơn thì cứ bảo cháu, cháu sẽ bốc một nắm hạt dưa đến chơi với bà. Bà biết vì sao mẹ cháu đi lấy chồng xa như vậy không? Ôi trời ơi, còn chẳng phải là vì muốn cách cháu thật xa ra đó sao, cháu phiền phức quá mà! Mẹ cháu cứ nhớ đến ba cháu là mất ngủ, lúc đó cháu sẽ bắt đầu nói, nói từ chuyện trời mưa đến chuyện con chó đi lạc ngoài đường, từ chuyện con chó tè bậy đến vấn đề về xe bus, từ xe bus nói đến bát canh đậu phụ mà nhà bên cạnh nấu. Bà không biết đâu, cháu nói chuyện còn công hiệu hơn cả thuốc ngủ nữa đấy! Mẹ nghe chuyện của cháu mà cứ như là đang nghe hát ru vậy, ngủ ngay lập tức. Lần sau bà cứ thử mà xem!”

Tôi gắp cho Vạn Thái quân một miếng đậu phụ cay, bà không giấu được vẻ mặt tươi cười: “Thần kỳ như vậy sao?”

“Đúng vậy ạ, thuốc ngủ nhãn hiệu Lượng Lượng, đảm bảo bà ngủ một mạch đến sáng!”

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của bà vang lên. Vừa nhìn một cái, Vạn Thái quân cười “ha ha” nói với tôi: “Là tên nhóc kia gọi đấy.”

Người phụ nữ ấy mặt mày hồng hào, giọng nói nghiêm khắc ngày thường cũng nhẹ nhàng hơn: “Alô, A Khang à? Bà ngoại đang ăn cơm với Một Đồng…”

Khóe miệng tôi run run. Trên đường đến đây nói chuyện vui với bà ngoại, sau đó tôi gọi bà là “Hoa Tiên Tử”, bà gọi tôi là “Một Đồng”. Không ngờ bây giờ người phụ nữ ấy lại còn bêu xấu tôi trước mặt Khang Tử Huyền.

“Nó là ai ấy à? Để bà bảo nó nghe điện thoại, cháu sẽ biết là ai ngay thôi.” Bà ngoại nháy mắt đưa điện thoại cho tôi, tôi tặng lại cho bà ánh mắt đầy ai oán “chẳng có chút nghĩa khí nào cả”.

“Alô, xin chào!” Giọng nói trầm ấm cuốn hút của Khang Tử Huyền phía bên kia vang lên. Hai ngày nay anh ta không ở trong thành phố này, nhưng tối vẫn gọi điện thoại về kiểm tra. Nếu biết tôi tự rước họa vào thân, ngay đến cái mạng nhỏ này suýt chút nữa cũng chẳng giữ nổi, anh ta mà không băm vằm tôi ra thì đã không phải là Khang Tử Huyền. Dù sao cũng vừa mới bị bà ngoại giáo huấn rồi, tôi không muốn lại bị anh ta lên lớp tiếp. Tôi nổi hứng muốn trêu đùa, bóp mũi hắng giọng học mấy cô nàng được cưng chiều ỏn ẻn nói: “Alo, anh Tử Huyền, còn nhớ em không? Em là Một Đồng thanh mai trúc mã của anh đây.”

Phía bên kia im lặng một lúc, sau đó người đàn ông cười phá lên: “Dĩ nhiên là anh nhớ rồi, em gái Lượng Lượng!”

Tôi chán nản bỏ tay xuống, giọng nói phụng phịu: “Chẳng vui gì cả, sao lần nào anh cũng không chịu phối hợp giả ngốc một chút hả?”

“Được, để lần sau đi! Em đang ở cùng bà ngoại đấy à? Tại sao bà lại gọi em là Một Đồng thế?”

Nghĩ đến cái tên Một Đồng đáng xấu hổ kia, tôi đau thương suýt khóc. Tôi kêu lên ấm ức: “Khang Tử Huyền, Hoa Tiên Tử nhà anh nói em chỉ đáng giá một đồng, làm tổn thương em quá. Hoa Tiên Tử nhà anh ỷ thế ức hiếp người, anh phải giúp em đòi lại công bằng! Lúc về anh phải trịnh trọng nói cho bà biết, tốt xấu gì em cũng đáng giá hai đồng!”

Nghe tôi nói chuyện, bà ngoại ngồi đối diện cười khanh khách. Tiếng Khang Tử Huyền sang sảng cười ở bên kia truyền đến, anh ta nói: “Được, lúc về anh sẽ nói cho Hoa Tiên Tử nhà anh biết, em là bảo bối của anh, em là vô giá.”

Hiếm khi nói được mấy câu hoa mỹ như thế, Khang Tử Huyền khiến tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng. Tôi ngập ngừng không biết nên nói gì, đành cúi đầu ấp úng: “Anh về sớm một chút… Thế này… em nhớ anh!”

Tôi thật sự thấy nhớ anh ta. Lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã nghĩ đến việc sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh ta nữa. Nửa đêm giật mình sợ hãi, tôi chỉ mong được trốn trong vòm ngực luôn khiến người ta an tâm ấy. Người đàn ông đó khiến tôi bình tĩnh suy nghĩ về tương lai, tương lai của tôi và anh ta. Tôi nhận ra tôi muốn bảo vệ bản thân mình thật tốt, không muốn mình bị thương. Tôi nghĩ mình sẽ không dẫm lên vết xe đổ của ba mà bỏ đi một mình, để lại người yêu thương sống trên cuộc đời này trong thương tiếc. Cứ nghĩ đến mấy ngày trước có thể sẽ phải âm dương cách biệt, trái tim tôi đau nhói. Thì ra tình yêu mãnh liệt là một cảm xúc sâu sắc khó quên như vậy đấy!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx