sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hồi 25 - Giết Hết Hắc Sát Thủ

Khi họ vào tới sơn cốc, phương đông đã sáng bạch, Sở Tiêu Phong vừa đi mau vừa nói:

- Có thể chúng ta đến muộn mất, chúng ta nên mau chân lên.

Đến nơi hẹn gặp quả nhiên đã thấy Trần tiên sinh có mặt đang khoanh tay đứng chờ. Sở Tiêu Phong ra ý cho Giang Phi Tinh đứng lùi lại để một mình chàng tiến lên. Trần tiên sinh vẫn khoanh tay sau lưng nhìn lên màu trời sáng dần ở phương đông. Sở Tiêu Phong dừng chân ôm quyền:

- Tại hạ đến không muộn lắm chứ?

Trần tiên sinh lạnh lùng:

- Không sao, ngươi quyết định rồi chưa?

Sở Tiêu Phong gãi đầu:

- Thật khó quyết định quá.

- Ồ, tại sao?

- Một bên là cốt nhục thâm tình, một bên là giang hồ đạo nghĩa, trong một thời gian ngắn ngủi, thật là quá khó quyết định.

Trần tiên sinh cười khẽ:

- Sở Tiêu Phong, mọi quá trình khi chuyển biến đều khó tránh được đau khổ, các hạ có đau khổ đến đâu đi nữa cuối cùng cũng phải quyết định.

- Không thể kéo dài thêm một thời gian nữa sao?

- Không, số mạng ba mươi người nhà họ Sở đang chờ Sở thiếu huynh quyết định đó.

- Các hạ bằng cách nào truyền đạt tới quý bang quyết định của tại hạ?

Trần tiên sinh thình lình xoay thân lại đối diện với Sở Tiêu Phong, lạnh lùng đáp:

- Trên đỉnh núi này có nuôi chim bồ câu, chỉ cần ta ra hiệu, chim bồ câu sẽ được thả ra truyền tin đi, hậu quả sau đó chắc ngươi đã biết, có lẽ không cần ta phải nói nữa.

- Xin các hạ cứ nói rõ thêm.

- Nếu chúng ta xác định ngươi từ chối gia nhập bang hội chúng ta, chim bồ câu đưa tin sẽ mang đi và lệnh giết chết hết sẽ ban ra, ba đời nhà họ Sở sẽ bị táng mạng tức thì.

- Nếu sự thực xảy ra như thế, tại hạ thề sẽ báo thù.

Trần tiên sinh cười ha ha:

- Cả nhà họ Sở chết rồi, ngươi đâu còn giá trị gì nữa, ngươi hiểu rõ chưa?

Sở Tiêu Phong chấn động, sắc mặt chàng thoáng đầy sát khí. Trần tiên sinh vẫn cười:

- Sở Tiêu Phong, chúng ta đã bị ngươi quấy phá nhiều rồi, lần này không thể không dùng đến thủ đoạn khuất phục ngươi.

Sở Tiêu Phong bàng hoàng:

- Các vị không thấy hành động của các vị là quá ư tàn nhẫn ư?

Trần tiên sinh cười lạnh lùng:

- Sở Tiêu Phong, hiện tại chúng ta cần câu trả lời của ngươi.

Chàng trầm ngâm một thoáng rồi đáp:

- Trần tiên sinh, tại hạ có thể khuất phục...

- Hay lắm, ngươi sẽ được Đại tiên sinh quý trọng.

- Trần tiên sinh, tại hạ chưa nói hết câu.

- Đại tiên sinh đã có lệnh dụ chỉ cần ngươi chấp thuận quy thuận thì bất cứ điều kiện gì đều có thể bàn luận.

- Hiện tại, tại hạ chỉ cần biết nhà họ Sở của tại hạ có chắc chắn an toàn hay không?

- Rất an toàn.

- Tại hạ cần phải biết đích xác mới được.

- Điều ấy phải chứng minh thế nào?

- Những câu hẹn hò của các vị không đáng tin, vì vậy tại hạ muốn nhìn thấy tận mắt.

- Sở Tiêu Phong, ngươi đã biết làm sao làm được điều ấy?

- Rất dễ dàng, tại hạ đã nghĩ ra một cách.

- Cách thế nào?

- Hãy dẫn phụ thân tại hạ đến đây, tại hạ muốn nghe chính miệng phụ thân xác nhận cả nhà họ Sở an toàn.

Trần tiên sinh chau mày:

- Việc ấy chỉ sợ trong vòng mười ngày nửa tháng mới thực hiện được.

- Tại hạ có thể đợi được và các vị cũng có thể đợi, đâu có gấp gì mười ngày nửa tháng?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Chỉ sợ khó mà thực hiện được.

- Tại hạ biết các hạ không có quyền chủ động, xin cứ về thỉnh thị ý kiến Đại tiên sinh, các vị chỉ cần tại hạ không đối đầu với các vị, tại hạ có thể đợi mười lăm ngày, trong vòng mười lăm ngày ấy, tại hạ sẽ không tham dự bất cứ đến việc gì chống lại các vị.

Câu nói của chàng xem ra cũng hợp lý, nhất thời Trần tiên sinh không có lý do gì phản bác, trầm ngâm một chút hắn nói:

- Sở thiếu huynh nói cũng có lý nhưng xem ra thiếu huynh vẫn chưa có ý muốn hợp tác với chúng ta, chỉ vì bị áp lực...

Sở Tiêu Phong gằn giọng:

- Không phải là áp lực mà là bị các vị dùng thủ đoạn bức hại.

Trần tiên sinh mỉm cười:

- Sở thiếu huynh xuất thân là kẻ đọc sách nên rất để ý đến chữ dùng.

- Nhưng dù sao đó cũng là hai việc khác nhau, đừng nên gấp làm một, nếu như các vị ép buộc được tại hạ, dù thua tại hạ cũng xin tâm phục khẩu phục.

Trần tiên sinh cười lớn:

- Ép buộc và bức hại chẳng lẽ có khác nhau ư?

- Hoàn toàn khác nhau, ép buộc là dựa vào võ công của các vị khiến tại hạ cam lòng khuất phục, ít ra cũng phải dùng võ công ép tại hạ. Còn bức hại là dùng thủ đoạn đê tiện, các vị đã lấy sự sống chết của nhà họ Sở ra uy hiếp tại hạ dù các vị quá rõ nhà họ Sở là nhà thư hương, toàn gia trừ tại hạ ra, không một ai biết võ công.

Sắc mặt Trần tiên sinh xanh xạm lại lạnh lùng buông tiếng:

- Sở Tiêu Phong, ngươi cứ chú trọng vì chữ dùng thế làm sao giao hảo với nhau?

- Tại hạ chỉ nói toàn lời thật thà.

- Niên kỷ còn quá trẻ mà ngôn ngữ như đao kiếm, thật là cuồng vọng.

Chàng mỉm cười trả đũa:

- Các hạ bất quá có mấy con chim bồ câu đưa tin mà mang ra dọa nạt tại hạ.

Nói thật, mấy con chim ấy có truyền tin được hay không cũng chưa chắc nhà họ Sở có thật bị các hạ khống chế hay không cũng chưa chắc, tại hạ đâu có thể vội tin các vị?

Trần tiên sinh biến sắc:

- Sở Tiêu Phong, ngươi có biết cái lẽ phải nhân nhượng với người chăng?

- Trần tiên sinh, các hạ đã được gọi là “tiên sinh” thì chắc trong bang hội quỷ quái cũng có chút địa vị, nhưng các hạ cũng không có quyền chủ động chứ gì?

- Điều ấy ta đã có nói qua rồi.

- Vì vậy những điều chúng ta bàn luận, các hạ không thể quyết định?

- Ta chỉ có thể thả chim bồ câu truyền tin ra.

Sở Tiêu Phong cười gằn một tiếng:

- Dù các vị có thể giấu diếm được nhất thời cũng không thể giấu diếm mãi mãi được. Trần tiên sinh, các hạ hãy quay về xin ý kiến quyết định của Đại tiên sinh đi!

Sắc mặt Trần tiên sinh trầm xuống:

- Sở Tiêu Phong, ngươi thông minh quá làm ta khó đối phó đấy.

- Tại hạ chỉ không muốn chịu sự bày bố của các vị mà thôi.

Trần tiên sinh miễn cưỡng “hừ” một tiếng:

- Ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ có câu trả lời cho ngươi.

Hắn chuyển thân phi hành vọt đi. Thân pháp hắn mau lẹ, chỉ trồi hụp mấy lần đã biến mất. Giang Phi Tinh vội chạy tới hỏi gấp:

- Sở đệ, kết quả ra sao?

Chàng đáp:

- Hắn không có quyền chủ động, đã quay về xin ý Đại tiên sinh rồi.

- Hắn không nói ta phải đợi bao lâu sao?

- Hắn nói sẽ trả lời rất mau.

- Nói như vậy vị Đại tiên sinh kia có lẽ cũng ở gần đâu đây thôi.

- Có lẽ bọn chúng nhân...

Chợt nghe có tiếng chim đập cánh loạn xạ, ngoài mười trượng một con chim bồ câu bay vọt lên về hướng nam. Giang Phi Tinh kêu lên:

- Thì ra hắn dùng chim bồ câu xin ý của chủ nhân.

- Như vậy không biết bao lâu chúng ta mới nhận được câu trả lời, chúng ta hãy tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.

- Sở đệ, tựa hồ chúng đã kéo tới đây cả rồi.

- Đúng vậy, xem ra giống như chúng có quan hệ với Xuân Thu Bút, ít ra chúng cũng quan hệ với sự xuất hiện của Xuân Thu Bút.

- Xem ra cũng có thể nói là gần như thế.

- Nếu như Xuân Thu Bút chính là nhân vật lãnh đạo bọn chúng thì thật là việc không ai tưởng tượng được.

Giang Phi Tinh lạnh lùng:

- Nếu đúng là Xuân Thu Bút thì hắn là nhân vật đại gian đại ác trong thiên hạ.

Sở Tiêu Phong trầm ngâm:

- Hiện nay chúng ta chưa có gì chứng minh, chúng ta không nên tùy tiện khẳng định.

- Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?

- Chờ đợi, ít nhất là phải đợi vị Trần tiên sinh trả lời cái đã.

- Sở đệ không thể động thủ nhưng ta vẫn có quyền động thủ chứ?

Chàng lắc đầu:

- Không nên, đại ca động thủ thì bao nhiêu hậu quả chúng đều đổ lên đầu tiểu đệ hết đó.

Quả nhiên họ chỉ đợi một lát, vị Trần tiên sinh kia đã mau lẹ quay về. Sở Tiêu Phong bước tới nghênh đón:

- Thế nào rồi? Có câu trả lời chứ?

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Đâu có mau thế...

Hắn mỉm cười thâm hiểm nói tiếp:

- Sở Tiêu Phong, ngươi có biết là ngươi đang mạo hiểm đấy không?

Sở Tiêu Phong ngẩn ngơ:

- Mạo hiểm ư?

- Có thể ngươi sẽ được câu trả lời là chính ngươi làm liên lụy đến họa sát thân của gia tộc ngươi.

- Họa sát thân gia tộc tại hạ?

- Không sai, nếu như chủ nhân cho rằng ngươi yêu cầu quá đáng rất có thể chủ nhân sẽ ra lệnh giết hết nhà họ Sở.

- Trần tiên sinh, bất kể thế lực của quý bang lớn mạnh tới đâu cũng phải làm cho hợp lý, còn như không kể tới lý lẽ, chúng ta đâu còn gì để bàn luận.

Trần tiên sinh lạnh lùng:

- Sở Tiêu Phong, ngươi nên biết, ngươi đã đem đến cho ta biết bao nhiêu phiền phức không?

- Điều đó tại hạ chưa hiểu.

- Ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi khiến ta bị chủ nhân trách cứ rất nặng, ngươi khiến ta bị phiền nhiễu rất nhiều.

- Có lẽ các hạ bị trách cứ vì không thuyết phục được tại hạ, còn phiền nhiễu vì sao?

- Ta có nhiệm vụ trước giờ ngọ hôm nay phải thanh trừ sạch những người có mặt ở đây.

- Mà hiện tại các hạ làm chưa được?

- Chỉ vì ngươi ta lại phải ở đây đợi câu hồi đáp.

- Trần tiên sinh, dù không có chuyện ấy các hạ cũng không thể thanh trừ sạch người ở đây được.

- Tại vì sao?

- Vì dù không có chuyện ấy đi nữa, tại hạ cũng sẽ ở lại nơi đây, hơn nữa có thể còn dẫn đông người tới đây.

Trần tiên sinh gằn giọng cười khẩy:

- Sở Tiêu Phong, bất cứ ai ở lại đây đều không có cơ hội nhìn thấy Thái dương xuống núi.

Giang Phi Tinh nóng nảy xen vào:

- Ta không tin có chuyện đe dọa ấy, ta cứ ở lại đây thử xem.

Trần tiên sinh lạnh lùng:

- Giang Phi Tinh, ta sẽ chứng minh cho lão thấy.

Đột nhiên Sở Tiêu Phong cười lớn:

- Trần tiên sinh, Xuân Thu Bút xuất hiện giang hồ ai cũng muốn thấy, tại sao chúng ta không thể ở lại nơi đây?

- Có nhiều việc không thể cho người khác nhìn thấy.

Giang Phi Tinh thở dài:

- Chẳng lẽ chuyện các ngươi lại có dính dáng liên quan đến Xuân Thu Bút?

Trần tiên sinh trả lời không nhằm câu hỏi:

- Sở Tiêu Phong, ngươi đã nói không tham dự bất cứ việc gì, phải không?

Chàng gật đầu:

- Phải, thế nhưng tại hạ phải được các vị bảo chứng gia đình an toàn rồi mới không tham dự bất cứ việc gì?

- Ngươi thật không quan tâm tới sống chết của toàn gia ngươi ư?

Sở Tiêu Phong mỉm cười:

- Tại hạ quan tâm lắm chứ, tại hạ có thể đem tính mạng của mình ra để đổi lấy an toàn cho họ, nhưng tại hạ cần biết nội tình chân thật, tại hạ cần nhìn thấy họ, nghe tiếng họ mới tin được.

- Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!

- Trần tiên sinh, trước khi chưa nhận được hồi âm xác thật, các hạ cứ coi tại hạ là kẻ địch, tại hạ xin tận lực chu toàn cho các hạ.

- Ngươi thật là tên không biết sống chết là gì, nếu ngươi cứng đầu cứng cổ quá, sau này ngươi sẽ có thêm nhiều kẻ thù nữa đấy.

Sở Tiêu Phong cười lạnh một tiếng:

- Các hạ lầm rồi, Trần tiên sinh. Cách dùng người của Đại tiên sinh là chỉ căn cứ vào tài năng võ công, người võ công càng cao càng được Đại tiên sinh trọng dụng, nếu tại hạ biểu lộ võ công, Đại tiên sinh càng trọng dụng tại hạ, nói ra điều này là ta lo lắng thay cho các hạ đấy.

- Ngươi lo lắng cho ta cái gì?

- Âm mưu dùng gia đình uy hiếp tại hạ dù không là chủ ý của các hạ cũng phải có liên quan tới tại hạ, vì vậy mà chúng ta bị đẩy tới thế đối lập, chết sống với nhau.

- Ngươi hận ta ghê gớm đến thế ư?

- Đúng vậy, tại hạ hận các hạ, hận đến tận xương cốt.

Trần tiên sinh cười gằn:

- Ngươi hãy lập tức lui khỏi cốc núi này đợi tin tức hồi đáp, nếu không...

- Nếu không các hạ sẽ làm sao?

Trần tiên sinh lạnh như băng đáp:

- Giết sạch!

Sở Tiêu Phong ngửa cổ cười:

- Giết cả tại hạ, các hạ không sợ Đại tiên sinh buộc tội ư?

- Thà là bị Đại tiên sinh trách phạt chứ quyết không chịu được sự lăng nhục của ngươi.

- Trần tiên sinh, trước khi tại hạ nhận được thông tri quyết định của Đại tiên sinh, tại hạ cũng quyết không chịu để các hạ khống chế.

Thình lình Trần tiên sinh chu miệng hú lên một tiếng quái dị, trong tiếng hú ngân dài, hai đại hán áo trắng và hai đại hán áo đen như bốn ánh sao chớp nhoáng phi thân đến, tiếng hú chưa dứt dư âm, bốn đại hán ấy đã đến bên cạnh Trần tiên sinh. Bốn người đứng chỉnh tề, tám ánh mắt lạnh lẽo dán vào Sở Tiêu Phong. Ánh mắt chàng vừa chạm vào tám mắt ấy liền rùng mình một cái, với kinh nghiệm duyệt lịch phong phú của Giang Phi Tinh mà chạm vào những ánh mắt chúng lão cũng phải chấn động. Nguyên vì ánh mắt của chúng không giống chút nào với ánh mắt loài người, đó là những ánh mắt tử vong chết chóc chẳng khác nào ánh mắt loài thú đói đang chằm chập nhìn con mồi.

Giang Phi Tinh cũng kịp thời cất tiếng hú làm hiệu lệnh. Những bóng người thấp thoáng xuất hiện, đó là những cao thủ lão đã chọn sẵn trong quần hùng để đề phòng tiếp cứu. Một người tên là Tất Viên nhỏ giọng hỏi đồng bọn:

- Thành Phương, các hạ đã gặp loại người có ánh mắt kỳ dị như thế bao giờ chưa?

Thành Phương lắc đầu:

- Chưa hề, xem ra chúng chẳng giống người chút nào.

Sở Tiêu Phong hít một hơi dài:

- Trần tiên sinh, bọn chúng là bọn được gọi là “Tử vong sát thủ” phải chăng?

Miệng vừa hỏi tay phải chàng vừa đặt vào cán kiếm. Trần tiên sinh đáp:

- Đúng vậy!

Sở Tiêu Phong ra lệnh cho bốn anh hùng vừa đến nơi:

- Thành Phương, Tất Viên, Vương Bình, Trần Hoành, chư vị hãy kết thành trận thế cự địch.

Bốn người lập tức di động cước bộ bố trí thành trận hình, Sở Tiêu Phong đưa mắt nhìn hai đại hán áo trắng nhưng miệng lại nói với Giang Phi Tinh:

- Đại ca, chúng ta hãy đứng gần nhau cho dễ tiếp ứng.

Giang Phi Tinh đã đề tụ công lực toàn thân, tay phải đặt lên chuôi đao như cánh cung căng thẳng, lão từ từ di chuyển cước bộ đến gần Sở Tiêu Phong. Trần tiên sinh lạnh lẽo buông tiếng:

- Chưa có ai chống lại nổi “Tử vong sát thủ”, chỉ cần chúng xuất thủ là đánh tới chết mới thôi.

Sở Tiêu Phong đáp:

- Tại hạ đã nhận ra ánh mắt của chúng, tại hạ cũng tin chúng xuất thủ cực ác độc nhưng tại sao chúng chưa xuất thủ?

Trần tiên sinh nói:

- Chúng còn đợi mệnh lệnh của ta.

- Tại hạ hiểu rồi, chúng là người đã mất hết thần trí, hoàn toàn bị các hạ khống chế.

- Không sai!

- Đó là bọn người không thể lý luận.

Đột nhiên sau câu ấy, Sở Tiêu Phong phát kiếm tấn công. Chàng minh bạch chàng đang ở vào hoàn cảnh nguy ác vô cùng, đối diện với bọn sát thủ mất hết thần trí, mất hết năng lực tự chế như những tên si ngốc, đương nhiên không thể theo quy củ giang hồ được nữa. Kiếm chàng xuất như điện mau lẹ cực độ, hai sát thủ áo trắng theo kiếm ngã xuống. Kiếm chàng quá mau khiến Trần tiên sinh phải lùi lại năm bước, hắn lại phát ra một tiếng hú kỳ dị nữa, hai đao khách áo đen chớp nhoáng rút trường đao phản kích ác đấu. Vương Bình, Trần Hoành, Thành Phương, Tất Viên, bốn người ấy tiến chiến một tên hắc y đao thủ khác.

Chỉ trong một kiếm Sở Tiêu Phong đã giết chết hai tên áo trắng làm giảm bớt uy lực của những tên “Tử vong sát thủ” rất nhiều. Đao pháp Giang Phi Tinh rất lợi hại, trong võ lâm thuộc vào hạng nhất nhì nhưng giao đấu với đao thủ hắc y vẫn bất phân thắng bại. Đao phát trong tay sát thủ áo đen biến hóa không có gì kỳ ảo, nhưng đao pháp toát ra khí lạnh hung dữ chưa từng thấy, thủ pháp lại cực lợi hại, mỗi khi đao Giang Phi Tinh đâm tới, tên sát thủ áo đen không cần biết gì tới nguy hiểm sống chết cứ chém thẳng lại một đao. Cố nhiên đao ấy của Giang Phi Tinh có thể đâm chết đối phương, nhưng như vậy chính Giang Phi Tinh cũng chết vì đao đối phương, chính vì vậy mà Giang Phi Tinh buộc phải thu đao lại tránh né.

Đao pháp liều lĩnh hung hãn ấy bổ sung cho những thế đao biến hóa sơ hở của hắn, cứ vậy đánh hơn trăm hiệp, cục diện vẫn bất phân thắng bại. Còn bốn người Vương Bình quyết đấu cùng một sát thủ áo đen khác cũng diễn ra cục diện bất phân thắng bại. Bốn người phối hợp cực xảo diệu phong tỏa thế đao liều lĩnh hung hãn của tên áo đen nhưng chính vì đao pháp liễu lĩnh không kể sống chết ấy của hắn mà bốn người không sao khuất phục được hắn.

Sở Tiêu Phong đứng bàng quan xem xét một lúc, lạnh lùng nói:

- Đó là đấu phát sát thủ mà các hạ dùng để đối phó với võ lâm đồng đạo đấy ư?

Trần tiên sinh hậm hực:

- Đao quá vô thanh Giang Phi Tinh bất quá cũng chỉ đánh tám cân nửa lạng với chúng thì ra sức mạnh của các ngươi cũng chẳng có gì đáng sợ.

Sở Tiêu Phong nhún vai:

- Sự thực, bọn sát thủ kia có rất nhiều sơ hở, chỉ cần tại hạ chỉ điểm vài câu, chúng lập tức bị thương dưới tay Giang đại hiệp ngay.

Trần tiên sinh trố mắt:

- Sở thiếu huynh nói thật đấy chứ?

Chàng nhún vai:

- Các hạ có thể chưa tin nhưng chúng sẽ lập tức chứng minh cho các hạ thấy...

Ngữ thanh dừng lại một chút rồi cất lên cao:

- Đại ca, đao chém xuống giữa đường hãy biến thế chém ngang tay hữu đối phương.

Giang Phi Tinh đang cố tìm cách nào chế phục địch thủ, trong trận đấu lão đã nghĩ tới hai mươi tám cách khác nhau nhưng vẫn chưa chế phục được tên đao thủ liều lĩnh chẳng thích sống ấy. Câu nói của Sở Tiêu Phong khiến lão giật mình, tỉnh ngộ, lúc ấy đao thủ áo đen chính đang đỡ một đao của lão chém xuống giữa mặt. Giang Phi Tinh hoành đao phản kích. Tên sát thủ áo đen không thèm biết gì tới nguy hiểm, chém thẳng đao tới ngực lão.

Giang Phi Tinh có thể với chiêu đao ấy chém đối phương đứt làm hai đoạn nhưng lão sẽ không cách nào tránh được đao của đối phương chém tới giữa ngực, như vậy nghĩa là cả hai cùng chém đó cũng là tuyệt chiêu của tên “Tử vong sát thủ”, nhưng đao thế của Giang Phi Tinh đột nhiên giữa đường chuyển hướng chém xoay lại hướng phải, thân lão đồng thời nghiêng qua một bên, tránh đao đối phương. Lưỡi đao lướt qua, tiếng rú thảm khốc vang lên, tên đại hán áo đen đã bị chém rụng cánh tay phải, năm ngón tay rơi xuống vẫn còn nắm chặt cán đao văng ra xa chứng minh sức đao chém hết sức hùng hậu. Đao thủ áo đen tuy đã bị chém rụng một cánh tay nhưng vẫn hết sức hung hãn, tay tả hắn vung lên đánh một quyền vào giữa mặt Giang Phi Tinh. Lão họ Giang cười gằn, vung đao chém xuống, máu tươi bắn vọt lên, thân đao thủ áo đen bị tách làm đôi.

Trong trận ác đấu bọn “Tử vong sát thủ” chưa chết quyết chưa dừng tay.

Trần Hoành, Vương Bình, Thành Phương, Tất Viên cùng triển khai một trận ác đấu phản kích. Sau khi qua một lúc đấu dữ dội, bốn người cũng nghĩ ra một biện pháp đối địch. Vương Bình, Trần Hoành toàn lực kềm chế trường đao của đối phương để cho Thành Phương, Tất Viên thi triển chiêu linh xảo tấn công thẳng vào. Tên áo đen trúng liên tiếp tám kiếm, toàn thân đẫm máu nhưng hắn vẫn đánh điên cuồng không chịu ngưng khiến Trần Hoành, Vương Bình kinh tâm động phách. Xưa nay chưa hề tưởng tưởng nổi một người đã bị thương trầm trọng như thế mà vẫn còn sức đánh đỡ không ngớt. Đột nhiên một chiêu kiếm của Vương Bình chọn được hướng thích hợp đâm thẳng trúng vào lưng sau của tên áo đen, kiếm xuyên tới trước ngực, thân hình tên áo đen ngừng lại đột ngột rồi lao ngã xuống dất. Tất cả người của bên Sở Tiêu Phong xoay lại chú ý nhìn Trần tiên sinh nhưng Trần tiên sinh vẫn vô cùng trầm tĩnh. Khi hai tên áo đen sát thủ đều ngã chết, hắn vẫn đứng yên bất động.

Nhẹ hít một hơi, Sở Tiêu Phong chậm rãi nói:

- Các hạ thật quả là lợi hại.

Trần tiên sinh lắc đầu:

- Ta không ngờ bọn “Tử vong sát thủ” lại yếu kém như thế.

- Bọn chúng đã tận tâm tận lực rồi.

- Nhưng bọn chúng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.

- Trần tiên sinh hãy gọi thêm sát thủ nữa đến may ra cục thế mới thay đổi được, vì sao các hạ đến bây giờ mới biết chúng yếu kém?

Trần tiên sinh thở dài:

- Ta muốn kiểm chứng năng lực bọn chúng có bao nhiêu bản lãnh và thắng được trong tình thế nào, không ngờ hai tên kiếm thủ áo trắng cũng bị ngươi đột nhiên giết chết, coi như ta chưa nhận rõ được thành tựu kiếm thuật ngươi, thật là đáng tiếc.

Sở Tiêu Phong thẩn thờ:

- Dường như đối với những cái chết của chúng, các hạ chẳng quan tâm gì lắm?

Trần tiên sinh cười nhạt:

- Mục đích của “Tử vong sát thủ” là phải chết, chúng không xuất thủ thì thôi, nhưng đã xuất thủ chỉ có hai kết quả, một là địch nhân chết, hai là chúng chết.

Sở Tiêu Phong gật đầu:

- Kể ra chúng rất dũng cảm, luận về võ công, chúng cũng đáng giữ trách nhiệm “sát thủ” lắm. Nhưng sự dũng cảm ấy kể ra có phần ngu dại, thân đã trúng kiếm mà cứ liều mạng đánh tiếp đến cùng.

Trần tiên sinh cười nhạt:

- Sự dũng cảm của chúng tuy cũng đáng sợ, nhưng vẫn chưa đủ xứng với trọng trách được giao.

- Nghe khẩu khí các hạ, tựa hồ các hạ không vừa ý với chúng?

- Không vừa ý, tuyệt đối không vừa ý.

- Trần tiên sinh, nếu không vừa ý, tại sao Trần tiên sinh không tự động thủ?

- Sở Tiêu Phong, không phải ta sợ ngươi đâu, chẳng qua chưa đúng lúc ta cần động thủ đấy thôi.

- Thế đến bao giờ Trần tiên sinh mới xuất thủ?

- Sắp tới rồi, ngươi cứ đợi một chút, hôm nay trước khi mặt trời lặn, hai chúng ta nhất định sẽ có trận đấu tử sinh.

- A! Nếu như ngay bây giờ tại hạ khiêu chiến thì sao?

- Sở Tiêu Phong, ta không chấp thuận.

Sở Tiêu Phong bật cười ha hả:

- Các hạ cũng hiểu tại hạ đủ sức đột nhiên xuất kiếm giết chết hai kiếm thủ áo trắng cũng đủ sức đột nhiên xuất kiếm giết chết các hạ.

- Ta có thấy và ta tin là thế.

- Hay lắm, các hạ hãy cẩn thận, tại hạ sắp xuất thủ.

Xoạt một tiếng, kiếm chàng đâm tới. Trần tiên sinh vung mạnh tay, một lưỡi nhuyễn kiếm từ ống tay áo bật ra đỡ kiếm thế của chàng. Nhuyễn kiếm của người khác đại đa số đều quấn quanh lưng eo, nhưng nhuyễn kiếm của Trần tiên sinh lại quấn trong ống tay áo. Sau khi đánh bạt kiếm thế của Sở Tiêu Phong, Trần tiên sinh lập tức thu hồi nhuyễn kiếm, tay hắn lại vung lên phản kích đến.

Nhuyễn kiếm trong tay áo hắn có thể bung ra, có thể thu lại, dài ngắn tùy ý, là lại vũ khí xưa nay chưa hề thấy. Sở Tiêu Phong lạnh lùng khen:

- Kiếm của các hạ rất kỳ quái.

Trần tiên sinh tiếp lời:

- Kiếm chiêu còn kỳ quái hơn nữa đấy.

Trong lúc nói, tay hữu hắn huy động nhuyễn kiếm hốt nhiên hóa thành một luồng sáng tấn công liên tục bảy chiêu, kiếm chiêu hắn xác thực là quái dị, trong kiếm ấy lúc bỗng nhiên cứng cỏi, bỗng nhiên mềm yếu nhu nhuyễn, thế tấn công biến hóa khôn lường. Rất may Sở Tiêu Phong đã học được kiếm pháp hộ thân trong kiếm phổ vô danh, kiếm quang chàng lay động, một màn kiếm sáng rực bao bọc lấy toàn thân chàng, bảy chiêu kiếm bị đẩy ra hết. Không cho Sở Tiêu Phong trả đòn sau khi đánh xong bảy kiếm, Trần tiên sinh đột nhiên thu kiếm lùi lại. Bọn Giang Phi Tinh, Vương Bình chưa kịp xuất thủ vẫn đứng bên cạnh. Vị Trần tiên sinh nọ dám đường đường chính chính xuất hiện đủ chứng tỏ bọn người bí mật kia đã chuẩn bị sẵn sàng quét sạch mọi chướng ngại trên Ánh Nhật nhai.

Nghĩ đến điều ấy, Giang Phi Tinh như bị dao đâm vào tim, xưa nay lão đối với Xuân Thu Bút vẫn một lòng kính trọng, nhưng hiện tại nghi niệm trùng trùng bao vây lấy thân thế Xuân Thu Bút, đối với việc ấy lão có cảm giác rất đau khổ, vì vậy lão còn nóng hơn Sở Tiêu Phong, hy vọng chàng giải quyết cho rõ mọi nội tình.

Giang Phi Tinh khẽ thở phào:

- Sở đệ, kiếm pháp của vị Trần tiên sinh ấy chẳng những quái dị mà còn hung hãn lợi hại, hoàn toàn là những kiếm chiêu giết người, không nên buông tha hắn.

Sở Tiêu Phong hỏi:

- Trần tiên sinh, các hạ nghe đấy chứ?

Trần tiên sinh hỏi lại:

- Nghe thì sao nào?

- Có cần tại hạ giết chết các hạ không?

Trần tiên sinh vẫn cười:

- Ta cần chứng thực một việc.

- Việc gì?

- Lòng tự tin của ngươi quá mạnh, mạnh đến nỗi ngươi tưởng ngươi làm được bất cứ chuyện gì.

Sở Tiêu Phong mỉm cười:

- Câu nói các hạ có triết lý sâu sắc đấy, chỉ cần người có lòng tự tin mạnh là không bị các hạ khủng bố làm kinh hoảng và không khuất phục dưới thủ đoạn tàn khốc của các vị.

- Đó là cái dũng khí của bọn thất phu tự chuốc lấy diệt vong.

- Các hạ lầm, một người tự tin không hề đui mù, tại hạ tự tin vì thành tựu võ công tài nghệ của mình chứ đâu có mù quáng. Vả chăng khi đã coi cái chết tựa lông hồng thì làm sao bị các vị dụ dỗ uy hiếp được?

Trần tiên sinh lạnh giọng:

- Nói như vậy, Sở thiếu hiệp, đối với ngươi mấy chục nhân mạng nhà ngươi cũng không quan tâm ư?

- Điều ấy không phải, nếu họ là người võ lâm, tại hạ không cần quan tâm, nhưng họ không phải, tại hạ chỉ biết thủ đoạn của các vị quá ư đê tiện.

- Mấy lời ấy nếu ta chuyển tới Đại tiên sinh, người sẽ không còn gì bàn luận với ngươi nữa đâu.

- Điều ấy đối với tại hạ quả là có phiền đấy, tại hạ không tài nào quyết định được, nhưng tại hạ quyết cũng không khuất phục, chịu bất cứ điều kiện nào vô lý.

- Hay lắm, xem ra ngươi đúng là vị đại nghĩa mà quên thân đấy.

- Trần tiên sinh, nếu như các hạ đủ quyền chủ động, tại hạ có thể đàm luận với các hạ được, tiếc thay các hạ không có quyền ấy.

- Nhưng chỉ cần ta chuyển đạt các câu nói của ngươi lên Đại tiên sinh là có thể liên quan đến sự sinh tử của nhà họ Sở.

- Trần tiên sinh, không nên uy hiếp tại hạ, ít nhất các hạ không phải là người quyết định, hiện tại chúng ta nên động thủ thêm lần nữa.

Trường kiếm chàng bật lên tấn công đến, hai bên lại triển khai một trận ác đấu. Lần này Sở Tiêu Phong không hạ thủ lưu tình nữa, trường kiếm của chàng triển khai liên hoàn tấn công, kiếm chiêu chàng không quá hung hãn nhưng biến hóa hoàn toàn không biết đâu dự liệu. Trần tiên sinh tiếp được mười lăm chiêu liền bị buộc lùi lại năm bước. Khi Sở Tiêu Phong đã chiếm hoàn toàn ưu thế, thình lình chàng dừng lại. Giang Phi Tinh nôn nóng:

- Sở đệ, sao không truy kích tiếp?

Sở Tiêu Phong đáp:

- Đệ muốn tạo cho hắn cơ hội cuối cùng.

Đột nhiên Trần tiên sinh thở dài một tiếng:

- Sở Tiêu Phong, ngươi có biết kiếm pháp ngươi sử dụng tên gọi là gì không?

Sở Tiêu Phong xác thực không biết kiếm pháp mình sử dụng là kiếm pháp gì nên cười nhạt:

- Trần tiên sinh, các hạ biết những kiếm chiêu ấy ư?

Trần tiên sinh gật đầu:

- Đại La thập nhị thức.

Đột nhiên sắc mặt hắn trở nên vô cùng nghiêm nghị:

- Sở thiếu hiệp, kiếm thức của ngươi ta cũng đã có học qua, chỉ bất quá ta chỉ học được hai chiêu, sự huyền diệu của kiếm pháp này là trong quá trình học kiếm càng lúc học càng có uy lực lớn hơn. Sở thiếu hiệp, có lẽ thật ngươi không biết loại kiếm pháp này cùng với tiến bộ nội công liên hệ rất chặt chẽ, mỗi lần luyện kiếm pháp là mỗi lần nội công tăng triển.

Đó là việc trong võ lâm chưa từng ai biết, cả đến Giang Phi Tinh là người uyên bác lịch duyệt mà cũng chưa hề nghe việc ấy. Sở Tiêu Phong cũng lần đầu nghe thấy không khỏi ngẩn người, nhưng nghĩ kỹ lại đúng là tình hình có như thế.

Chỉ nghe Trần tiên sinh nói tiếp:

- Sở Tiêu Phong, ngươi có quan hệ thế nào với Đại tiên sinh?

Sở Tiêu Phong chấn động tâm thần đáp:

- Các hạ nói cái gì?

- Đại La thập nhị thức là một trong tuyệt học của Đại tiên sinh.

Như bị một chùy nặng giáng vào đầu, Sở Tiêu Phong choáng váng cơ hồ đứng không vững. Cố định thần, chàng từ từ nói:

- Tại sao tại hạ lại học được kiếm pháp của Đại tiên sinh, nói thật, tại hạ chưa hề biết hắn bao giờ.

- Ta nhận biết Đại La thập nhị thức, ta đã học được hai chiêu của nó, hai chiêu ấy vừa rồi ngươi cũng có sử dụng, vì vậy ta khẳng định ngươi đã học Đại La thập nhị kiếm thức.

- Dù cho tại hạ có học Đại La thập nhị kiếm thức nhưng có quan hệ gì với tên Đại tiên sinh kia?

- Đó là tuyệt học của Đại tiên sinh, trong thiên hạ không có ai khác biết võ công ấy.

- Nhưng tại hạ biết mà tại hạ không hề biết Đại tiên sinh là ai?

Trần tiên sinh lại thở dài:

- Sở thiếu huynh, chúng ta không phải không có cơ hội giết chết ngươi, chỉ là Đại tiên sinh muốn thu phục ngươi vào bang hội nên chúng ta không muốn dùng thủ đoạn quá ác độc đối với ngươi đó thôi.

- Các ngươi còn muốn sử dụng phương pháp ác độc nào đối phó với tại hạ?

- Ta chỉ nói thử một phương pháp cho ngươi nghe, chỉ cần chúng ta phun một loại nước độc vào thân ngươi, là sẽ có muôn ngàn con bướm độc và trùng độc đuổi theo ngươi liền tức thì.

- Có chuyện ấy ư?

- Đúng vậy, Sở thiếu huynh, lại nói thêm một thủ đoạn nữa cho ngươi nghe thử.

- Tại hạ xin nghiêng tai nghe đây.

- Có một loại thuốc cực độc, nếu các hạ trúng phải thì kéo dài sau ba ngày mới phát tác.

- Tại hạ minh bạch, thủ đoạn dùng độc của các ngươi vô cùng ác độc.

- Đó chỉ nói vài ví dụ để ngươi biết lợi hại.

- Ồ! Làm vậy có dụng tâm gì?

- Để khi đàm phán, ngươi sẽ bị buộc đầu hàng.

- Trần tiên sinh, tựa như các hạ hiểu rất rõ mọi chuyện?

- Không sai, vì nhiệm vụ ngăn cản và giết chết các ngươi là nhiệm vụ do ta đảm trách.

- Có lẽ Đại tiên sinh không có ở đây, chẳng qua tại hạ tin rằng, những người có mặt ở đây ít nhất là có một người thân phận cao hơn các hạ một bậc.

Trần tiên sinh chau mày:

- Ngươi... làm sao ngươi biết?

- Tại hạ chỉ tùy tiện đoán vậy thôi.

- Giỏi lắm, ngươi đoán đúng, hiện tại đúng là có một người thân phận cao hơn ta một cấp, bất quá người ấy mới đến đây từ đêm qua thôi.

- Có phải đến vì tại hạ không?

Trần tiên sinh gật đầu:

- Ta đã lỡ nói thì nói luôn cho ngươi rõ, ta vâng lệnh mỗi ngày đều theo dõi hành tung ngươi báo cáo về Đại tiên sinh.

Sở Tiêu Phong trầm ngâm:

- Đại tiên sinh làm gì mà quan tâm tới tại hạ như thế?

- Không biết, vì sao Đại tiên sinh quan tâm tới ngươi, nói thật chúng ta cũng thấy kỳ quái, theo ta biết xưa nay Đại tiên sinh không hề quan tâm tới ai như thế.

- Trần tiên sinh, nếu như các hạ nói đều là thật, tại hạ tưởng tất có nguyên nhân, nhưng nếu các hạ không hiểu rõ nội tình, chúng ta không cần thảo luận tới nữa.

- Ta chỉ cần ngươi hiểu rõ đó là nguyên nhân khiến chúng ta không giết ngươi đó.

Đột nhiên Giang Phi Tinh gầm lên hỏi:

- Nói ta nghe, tên Đại tiên sinh ấy phải chăng cũng sợ chúng ta?

Trần tiên sinh lạnh lùng:

- Giang Phi Tinh, câu hỏi ngươi rất thừa.

Giang Phi Tinh cười gằn:

- Ngươi không chịu nói hay không dám nói.

Trần tiên sinh nói:

- Cái ấy ta không cần cho ngươi biết.

Sở Tiêu Phong hỏi:

- Trần tiên sinh, Đại La thập nhị thức có đủ khả năng giết chết các hạ không?

- Đủ!

- Các hạ sợ hay không sợ chết?

- Cái ấy nếu không đáng chết thì tốt nhất là không nên chết.

- Tại hạ nói rõ đây, có thể tại hạ sẽ giết các hạ, nhưng các hạ còn một cách khả dĩ thoát chết.

Trần tiên sinh mỉm cười:

- Xin được nghe.

- Trả lời tại hạ ba việc.

- Nếu như ta không biết thì sao?

- Tự chặt một cánh tay là được tha cho đi.

- Nếu như ta không chịu trả lời hoặc lừa ngươi thì sao?

- Nếu tại hạ biết các hạ nói láo, lập tức sẽ giết các hạ.

Trần tiên sinh lạnh lùng:

- Có lẽ ta không thể thắng được ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta e rằng không dễ đâu.

- Nói vậy là các hạ chưa hiểu rõ lắm về “Đại La thập nhị thức”.

- “Đại La thập nhị thức” nhất định có thể giết người ư?

- Có thể.

- Ta không tiếp nói kiếm pháp ấy, ta có thể đào tẩu.

- Đúng là các hạ có thể đào tẩu, nhưng các hạ không đào tẩu được đâu.

- Thật có chiêu thức ấy ư?

- Theo thứ tự, đó là chiêu thứ mười một.

- Còn chiêu thứ mười hai là gì?

- Đương nhiên là chiêu lợi hại nhất.

Đột nhiên sắc mặt Sở Tiêu Phong biến đổi mười phần nghiêm túc lạnh lẽo nói:

- Các hạ nghe đây, bây giờ ta cần hỏi các hạ việc thứ nhất.

Ngữ thanh dừng lại một chút, chàng tiếp:

- Bang hội của các ngươi, sự thực có dụng tâm gì?

Trần tiên sinh đáp:

- Thống trị giang hồ.

Sở Tiêu Phong nói:

- Có hùng tâm đại chí ấy sao lại cần bí ẩn như thế?

- Câu này có kể là câu thứ hai không?

Thấp thoáng đã có thể nhận ra Trần tiên sinh có phần khiếp sợ rồi, Sở Tiêu Phong đáp:

- Kể cũng được.

- Xưa nay chưa hề có ai thống trị được giang hồ, vì vậy chúng ta không chuẩn bị xuất đầu lộ diện, chỉ mong ở trong bóng tối phát hiện thi hành.

- Xuân Thu Bút có quan hệ gì với các ngươi?

- Về việc này ta không rõ.

Câu nói chưa dứt, đột nhiên hắn tung mình phi thân lên cao đáp trên không phi hành đi một mạch xa bảy tám trượng mới rơi xuống đất. Trước nay Sở Tiêu Phong chưa hề thấy võ công như thế nên không khỏi ngẩn người. Giang Phi Tinh cau có:

- Quả là thần công phi hành.

Trần tiên sinh quay đầu lại nhìn Sở Tiêu Phong nói:

- “Đại La thập nhị thức” tuy chưa chắc giết được ta, nhưng ta không thích mạo hiểm.

Sở Tiêu Phong cười gằn:

- Trần tiên sinh, nếu các hạ không phá được “Đại La thập nhị thức” của ta, e rằng chiều hôm nay khó trục xuất chúng ta ra khỏi Ánh Nhật nhai.

Trần tiên sinh buông tiếng cười rộ:

- Sở Tiêu Phong, hãy nói thật đi, ngươi có quan hệ gì với Đại tiên sinh?

Sở Tiêu Phong đáp:

- Không có, tại hạ căn bản không quen biết hắn.

- Thế thì ngươi hãy đợi chết.

Tay hắn vung lên, đột nhiên bắn ra một vật hình dáng đen bóng như ám khí thiết đam, những vật ấy không hề bắn vào Sở Tiêu Phong mà lại bắn vào khối đá bên cạnh chàng.

Sở Tiêu Phong thấy nguy vội quát lớn:

- Tránh ra xa!

Chàng chuyển thân chớp nhoáng tung thân ra xa, vật sắc đen nọ đập vào tảng đá nổ một tiếng “bùng” tỏa ra một lớp phấn đen mù mịt. Trần tiên sinh nương vào lớp phấn đen mù che kín thân phi hành đi mất, lớp phấn đen lan tỏa rơi xuống đất. Vương Bình quan sát một lúc kêu lên:

- Rất giống lớp cát đen!

Giang Phi Tinh hốt hoảng:

- Đó là loại ám khí gì vậy? Thật là lạ kỳ.

Sở Tiêu Phong tiếp lời:

- Nhất định nó có tác dụng gì đó, chỉ vì nhất thời chưa nghĩ ra đó thôi.

Giang Phi Tinh lắng tai:

- Nghe kìa, có âm thanh gì đó?

Sở Tiêu Phong nghiêng tai nghe một lúc:

- Giống như tiếng ong bay.

- Phải rồi, tên họ Trần đã nói qua chúng có loại dược phấn có thể dẫn bầy ong độc đến.

Vương Bình hốt hoảng:

- Nếu là bầy ong độc không dễ mà chống cự, chúng ta nên tránh mau.

Giang Phi Tinh biến sắc:

- Chạy không kịp nữa rồi, chúng ta hãy cẩn thận vào phía sau tảng đá kia dùng vũ khí, khi cần phải cởi áo ra đối phó với ong độc.

Vương Bình nói:

- Được lắm, nhiều năm nay chúng ta đã đối phó với không ít ác nhân, nhưng đối phó ong độc có lẽ là lần đầu tiên.

- Lão phu tẩu động giang hồ mấy chục năm cũng chưa hề đối phó với ong độc lần nào, lão phu không tin bầy ong độc làm gì được chúng ta.

Mấy người vừa nói vừa lui về phía sau khối đá lớn. Sở Tiêu Phong cúi xuống nhặt một nắm đá nhỏ bỏ vào trong túi. Bọn Vương Bình lập tức hiểu dụng ý của chàng cũng cúi xuống nhặt đá. Bên cạnh khối đá có một cây tùng lùn, Sở Tiêu Phong thuận tay bẻ một cành tùng, bọn Vương Bình cũng bắt chước bẻ mấy nhánh tùng khô. Mấy người vừa mới nép thân vào khối đá bỗng nghe một loạt tiếng “ong ong” đanh tai nhức óc, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bầy ong, con nào cũng dài lớn đến hơn một tấc đang bay thẳng đến phía họ. Giang Phi Tinh kêu lên:

- Ong vàng lớn thật, lão phu hành tẩu giang hồ mấy chục năm xưa nay chưa thấy loài ong nào lớn đến thế.

Vương Bình nói:

- Nếu chúng ta có cây đuốc thì hay biết mấy.

Sở Tiêu Phong quan sát hình thế chung quanh nói:

- Hãy tìm cách bịt miệng động lại.

Thì ra sau khối đá thiên nhiên tạo thành một miệng như cái động đá chỉ có bên hữu bò ra một mặt trống, bầy ông chỉ có thể bay vào bằng chỗ trống ấy.

Giang Phi Tinh nói:

- Để bảo tồn khí lực, chúng ta chia làm ba, phòng thủ bên mặt hữu.

Sở Tiêu Phong gật đầu:

- Được lắm, đệ hãy liên thủ cùng đại ca thử xem có cách nào hay không.

Lúc ấy đã có hơn mười con ong bay vù vào động đá.

Sở Tiêu Phong vung tay bắn những viên đá nhỏ ra, chàng dồn nội lực lên những viên đá, kình lực cực mạnh, mười mấy con ong hoàn toàn chết hết. Sở Tiêu Phong vừa xuất thủ đã trúng, lòng tin tăng hơn. Giang Phi Tinh cũng vung tay bắn ám khí sử dụng thủ pháp “Mãn thiên hoa vũ”, ám khí vung ra tản khai thành một màn lưới, mấy chục con ong lại rơi xuống.

Vương Bình, Trần Hoành, Thành Phương, Tất Viên đồng thời cung tay bắn đá và ám khí ra lại đánh rơi mấy chục con ong, nhưng tiếng “ong ong” vẫn càng lúc càng lớn, trong thoáng chốc hằng ngàn con ong độc bay lượn vù vù quanh miệng động, con này nối tiếp con khác che kín cả bầu trời. Bầy ong quá nhiều khiến tất cả mọi người không ai dám bắn đá hay ám khí nữa vì sợ chết. Giang Phi Tinh nhận ra ẩn thân vào động đá này chính là chui vào tuyệt địa, nếu bầy ong bay được vào thì không còn cách nào chống cự và cũng không còn chỗ nào tránh né. Phiền nhất là phía dưới đáy động rất nhỏ hẹp khó thi triển được võ công. Ai nấy đều có phần thất vọng nhưng không ai dám nói ra miệng. Sở Tiêu Phong vội nói như ra lệnh:

- Tiểu đệ sẽ đứng ngoài cửa động, dùng cành cây tùng đánh chính diện, đại ca và các bằng hữu khác giữ trong động không cho bầy ong bay vào.

Giang Phi Tinh cười ha hả:

- Hay đổi người khác ra ngoài được không?

Vương Bình hỏi:

- Tại hạ được chứ?

Giang Phi Tinh nói:

- Không được, hãy để cho lão phu. Lão phu có luyện hỗ nguyên khí công, sau khi vận khí lên, y phục phồng lớn, toàn thân cứng như sắt đồng có thể chống được cả đao thương, lão phu tin rằng lũ ong không làm gì được.

Sở Tiêu Phong nói:

- Bầy ong này chất độc không ở đuôi mà ở trong mũi châm trên đầu đó.

- Chúng không châm được vô người lão phu, làm sao lão phu trúng độc được?

Sở Tiêu Phong ngẩng đầu nhìn chỉ thấy bầy ong bay lượn vòng trên không, chưa thấy con nào rơi xuống. Giang Phi Tinh đã bước ra ngoài cửa động, y phục trên thân lão quả nhiên phồng lên bay phần phật, rõ ràng khí công lão đã đến cảnh giới lộ hỏa thuần thanh. Kỳ quái thay bầy ong không hề xông đến nữa mà chỉ bay lượn vòng rồi kéo nhau bay đi hết.

Giang Phi Tinh nhìn bầy ong bay đi, ngơ ngẩn:

- Tiêu Phong, thế là thế nào?

Sở Tiêu Phong đáp:

- Đệ cũng không hiểu ra sao.

- Sở đệ, tên Trần tiên sinh kia có lẽ cũng có chút hợp lý, đệ hãy nghĩ kỹ mà xem.

- Nghĩ cái gì?

- Nghĩ mà xem, đệ có phải quen biết với vị Đại tiên sinh nào đó không?

- Đại ca, đó là việc tuyệt đối không.

- Nếu như hắn đội lốt một người khác gặp đệ rồi thì sao?

- Cái ấy tiểu đệ làm sao mà biết được?

- Bất luận hung hiểm đối diện ai cũng dựa vào bản lãnh võ công ác đấu một trận, nhưng tình hình trước mắt tựa hồ càng lúc càng biến thành phức tạp.

Sở Tiêu Phong ngẩn người:

- Không biết dụng tâm của chúng là gì?

Giang Phi Tinh nói:

- Dù sao cũng nhận ra hình như chúng có biết đệ đấy.

- Tiểu đệ cũng lấy làm kỳ quái.

- Quả thật Trần tiên sinh cũng nhân nhượng chúng ta lắm mới thu gọi bầy ong độc ấy về.

- Theo đệ sự việc chưa yên đâu, chúng nhất định sẽ còn thi hành âm mưu gì nữa.

- Hy vọng chúng không dùng thứ thủ đoạn kỳ quái, mà bằng vào bản lãnh võ công quyết đấu một trận.

Sở Tiêu Phong chưa kịp nói gì, bỗng nghe có một âm thanh ồm ồm vọng lại:

- Sở Tiêu Phong, ong độc đã bay hết, xin mời ra đây.

Sở Tiêu Phong xoay đầu nhìn ra chỉ thấy dưới một tán dù che có một cái ghế phủ da cọp, trên ấy có một người ngồi, chung quanh là những tấm dù vàng che thấp không nhìn rõ dáng mạo đối phương. Nhưng với tà áo đỏ nhạt thì tám chín phần phải là nữ nhân. Hai bên ghế da có hai nữ tỳ thị lập và bốn nữ nhân khiêng kiệu đều là người phụ nhân cao lớn. Người gọi Sở Tiêu Phong vẫn là Trần tiên sinh đứng ở trước mặt ghế.

Sở Tiêu Phong nói:

- Đại ca, chúng ta ra xem.

Giang Phi Tinh nhăn nhó:

- Bọn đàn bà con gái rất khó đối phó, đệ hãy cẩn thận.

- Tiểu đệ hiểu rõ.

- Để lão phu mở đường cho.

Lão bước lên trước, Sở Tiêu Phong bước theo, sau lưng chàng là Vương Bình, Trần Hoành, Thành Phương, Tất Viên. Trần tiên sinh ra hiệu ngăn Giang Phi Tinh:

- Hãy dừng lại, nhị tiên sinh chỉ muốn gặp Sở Tiêu Phong. Giang huynh cần gì gấp vội thế?

Giang Phi Tinh đành “hừ” một tiếng dừng chân lại. Sở Tiêu Phong vượt lên dừng lại cách bảy thước hỏi:

- Tại hạ phải gọi là tiên sinh hay là phu nhân đây?

Người ngồi trong dù đáp:

- Cũng vậy mà thôi. Chẳng qua bản bang dùng tiếng “tiên sinh” để phân ngôi vị, các hạ cứ gọi ta là nhị tiên sinh...

Mỉm cười một chút, người ấy nói tiếp:

- Sở Tiêu Phong, có việc ta cần nói rõ, ta là thiếu nữ chưa thành hôn, không thích bị gọi là “tiên sinh”, hãy gọi là tiểu thư.

Chàng gọi liền:

- Nhị tiểu thư, thưa vâng.

Người trong dù cười:

- Hay... hay lắm. Sở Tiêu Phong, dù các hạ là kẻ địch của chúng ta, nhưng là một kẻ địch khả ái.

Sở Tiêu Phong nói luôn:

- Nhị tiểu thư, ngoài Đại tiên sinh ra, có lẽ tiểu thư được liệt vào hàng nhân vật thứ hai?

Nhị tiểu thư tươi cười:

- Đó là điều cũng dễ hiểu thôi, thân phận của ta có xứng đáng đàm luận với các hạ không?

- Nhị tiểu thư có gì cần dạy bảo?

- Trước khi ta đến đây, Đại tiên sinh đã có nói với ta một câu.

- Hắn nói sao?

- Hắn muốn ta khuyên các hạ một câu, châu chấu vĩnh viễn không nên đá xe.

- Tại hạ hiểu ý câu nói ấy, chẳng qua theo tại hạ biết, tại hạ không phải là châu chấu, và các vị cũng đâu phải là xe.

Âm thanh vốn đang ôn nhu bỗng nhiên biến thành lạnh lùng, nhị tiểu thư đáp:

- Sở Tiêu Phong, ta có thể thay đổi quyết định của Đại tiên sinh.

- Ồ! Đại tiên sinh quyết định ra sao?

- Giết chết các hạ.

Sở Tiêu Phong lạnh lùng:

- Mấy hôm nay có ngày nào các vị không muốn giết chết tại hạ đâu?

- Nhưng các hạ chưa chết, không phải vì chúng ta không có khả năng giết các hạ mà là tuân lệnh không giết các hạ.

- Câu ấy có nghĩa thế nào?

- Vì Đại tiên sinh cũng có phần che chở cho các hạ nên chúng ta không ai dám giết các hạ đấy.

- Tại hạ không quen biết Đại tiên sinh, vì sao hắn lại che chở tại hạ?

- Nếu các hạ vẫn sống, ta hy vọng các hạ sẽ được gặp Đại tiên sinh, các hạ sẽ tự hỏi người về việc ấy.

- Ngày mai có thể gặp Đại tiên sinh được chưa?

- Vấn đề là các hạ còn sống được tới ngày mai không.

- Ai có thể giết được tại hạ?

- Chính ta, nhưng ta cũng là người duy nhất có thể thay đổi được mệnh lệnh của Đại tiên sinh.

Sở Tiêu Phong cười nhạt:

- Có một việc này, không biết nhị tiểu thư có hay biết?

- Các hạ nói nghe thử.

- Các hạ khống chế gia nhân tại hạ, lại còn muốn giết họ nữa.

- Có việc ấy sao? Đại tiên sinh tuy rất mến riêng các hạ, nhưng không vì vậy mà chúng ta mặc cho các hạ muốn làm gì thì làm, phóng túng tự do đâu!

- Nhưng với thực lực của các vị, cần gì có hành động hạ lưu thô bỉ như thế?

Nhị tiểu thư giận dữ:

- Sở Tiêu Phong, lời của các hạ khó nghe quá.

- Cô nương muốn giết tại hạ thì giết, nhưng không nên đối phó với gia đình tại hạ.

- Chúng ta nguyên vốn không muốn giết các hạ, nhưng các hạ kiêu ngạo, phóng túng quá nên bây giờ rất khó nói.

Sở Tiêu Phong đáp:

- Hiện tại, chưa có hồi âm của Đại tiên sinh, chắc chưa đến lúc phải tận diệt gia đình tại hạ?

- Ta có thể tức thì hạ lệnh giết người.

Chàng lạnh lẽo:

- Nhị tiểu thư, tại hạ quyết không khuất phục và cũng không tin tiểu thư đủ sức giết tại hạ.

- Nghe khẩu khí các hạ tựa hồ như muốn khiêu chiến với ta?

- Nếu như nhị tiểu thư thích chỉ giáo vài chiêu, tại hạ xin hoan nghênh.

Hốt nhiên nhị tiểu thư thở dài:

- Sở Tiêu Phong, các hạ thật là ngông cuồng.

- Nhị tiểu thư quyết định ra sao?

- Thành toàn cho các hạ, bất quá phải có một điều kiện.

- Mời nói.

- Trừ các hạ ra, ta không thích tiếp kiến bất cứ ai khác, yêu cầu các hạ cho mấy vị bằng hữu rút đi nơi khác.

- Còn các thuộc hạ của tiểu thư thì sao?

- Đương nhiên cũng rút đi hết.

Sở Tiêu Phong trầm ngâm không nói, nhị tiểu thư lập tức quát tùy tùng thuộc hạ lui hết lại, gồm cả Trần tiên sinh và bọn tì nữ, mau chóng biến mất. Sở Tiêu Phong đành phải quay lại bọn Giang Phi Tinh, nói:

- Đại ca, xin dẫn tất cả mọi người lui về sau khối đá kia, khi nào tiểu đệ cần tự sẽ cất tiếng gọi đại ca.

Giang Phi Tinh gật đầu:

- Được, đệ hãy cẩn thận lưu tâm đấy.

Lão dẫn bọn Vương Bình, chuyển thân đi liền. Trong sơn cốc chỉ còn lại Sở Tiêu Phong và nữ nhân ngồi dưới tán dù vàng, mục quang Sở Tiêu Phong đã có thể nhìn rõ tình hình trong tán dù che thấp ấy. Đó là một nữ nhân mặc áo vàng, ngồi nghiêm trên ghế dát vàng bọc da hổ, trước mặt nàng có phủ một mảnh lụa vàng, vì vậy không tài nào nhìn rõ sắc diện. Hai bàn tay nàng cũng bị che khuất bởi hai ống tay áo dài rộng, không nhìn rõ được, nhưng từ thần thái cũng nhận ra đó là nữ nhân diễm lệ. Tất cả mọi người đều lui xa không còn nằm trong thị tuyến, nhị tiểu thư mới từ từ gác dù qua một bên, bước ra nói:

- Sở Tiêu Phong, ta không muốn chúng ta dùng vũ khí tương kiến, vì vậy ta hy vọng sau khi gỡ lớp lụa vàng trên đầu ta, chúng ta có thể đàm luận hòa hợp.

Ta chỉ cần một câu trả lời khẳng định của các hạ.

- Nhị tiểu thư chưa đặt câu hỏi, tại hạ biết sao mà trả lời?

- Sở Tiêu Phong, các hạ có biết vì sao ta phải đeo tấm lụa phủ mặt không?

Hai người đứng cách nhau không quá năm thước. Sở Tiêu Phong đáp:

- Không biết.

- Vì người nào thấy được chân diện mục của ta chỉ có hai kết quả, một là bằng hữu của ta, hai là kẻ thù của ta, các hạ hãy thử nghĩ xem, cơ hội làm bằng hữu của chúng ta ra sao?

Trong ống tay áo dài rộng lộ ra một bàn tay trắng muốt tuyệt đẹp.

Sở Tiêu Phong đáp:

- Đạo bằng hữu không nên đặt điều kiện cho nhau, bằng hữu mà có điều kiện chưa phải là bằng hữu chân chính. Nếu như nhị tiểu thư thấy cuộc đàm luận của chúng ta không thể dung hợp, tiểu thư không cần thiết gỡ lụa che mặt làm gì.

- Sở Tiêu Phong, các hạ không có chút hiếu kỳ nào ư?

- Không, tại hạ rất hiếu kỳ, tại hạ rất hy vọng tiểu thư bỏ tấm lụa che mặt xuống để được rõ chân diện mục tiểu thư. Chẳng qua suốt đời tiểu thư phải đeo tấm lụa ấy tất là có nguyên nhân, nếu tại hạ vì hiếu kỳ xúc phạm tới điều kỵ húy của tiểu thư tạo thành sự ép buộc, thà tại hạ không được nhìn thấy còn hơn.

Nhị tiểu thư gật đầu:

- Các hạ niên kỷ quá trẻ mà đã có năng lực tự kềm chế đến thế thực không phải là việc dễ dàng.

- Đa tạ nhị tiểu thư quá khen.

- Ta nghe Trần tiên sinh nói, hắn đã giải thích cho các hạ về Vô lượng thọ phật liên quan đến Vô Cực môn.

- Vâng, đã có giải thích, nhưng vẫn chưa giảm bớt được chút nào lòng cừu hận bị diệt môn của tại hạ.

- Chỉ vì một chút chướng ngại ấy ngăn cản các hạ đầu nhập bang hội của chúng ta ư? Chúng ta sẽ có câu giải đáp hoàn mỹ cho các hạ, các hạ có vừa ý không?

- Tại hạ lấy làm kỳ quái, tại sao nhị tiểu thư phải cố tranh thủ tại hạ đến thế, tại hạ minh bạch, quyết không phải chỉ vì võ công của tại hạ.

Nhị tiểu thư bật cười khanh khách:

- Ta rất thích thú vì sự thông minh của các hạ, nói cho thật, võ công các hạ không tồi, nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu để chúng ta tranh dành các hạ, cũng chẳng phải chúng ta quá cần thu nạp nhân tài.

- Người quý ở chỗ tự biết mình, tại hạ cũng tự hiểu mình chẳng có gì quan trọng đối với quý bang hội.

- Quan trọng lắm chứ, không quan trọng tại sao chúng ta phải hao tổn biết bao công phu tranh thủ các hạ?

- Tại hạ thật sự nghĩ không ra nguyên nhân vì đâu?

- Sở Tiêu Phong, chớ nên hy vọng vào Xuân Thu Bút, hắn không giúp gì cho các hạ được đâu, và cũng chẳng nên hy vọng vào các đại môn phái giang hồ.

Lực lượng của họ cũng có hạn, vả chăng họ cũng chẳng chính trực lỗi lạc gì như các hạ tưởng đâu.

- Nhị tiểu thư, trước mắt chúng ta đâu thiếu gì thuộc hạ...

Nhị tiểu thư lạnh lẽo cắt lời chàng:

- Chẳng qua đó chỉ là một bọn chó săn, không chịu nổi sự tấn công của chúng ta, nếu như các hạ chỉ cậy vào lực lượng ấy...

- Tại hạ không cậy vào cái gì cả, tại hạ chỉ muốn chứng minh, trong giang hồ vẫn còn nhiều đại hán tử nhiệt tâm, họ dư biết lực lượng có hạn nhưng vẫn xá mạng vì nghĩa.

Nhị tiểu thư lạnh lùng:

- Nói vậy là các hạ vẫn chưa tỉnh ngộ?

- Nói như cách của tại hạ là vẫn cố chấp làm điều nghĩa.

Nhị tiểu thư lạnh lùng xoay qua vấn đề khác:

- Các hạ có luyện qua “Đại La thập nhị thức”?

- Trần tiên sinh nói như vậy với tại hạ.

- “Đại La thập nhị thức” là kỳ học tối cao trong kiếm pháp, nhưng không biết các hạ có bao nhiêu hỏa hầu?

- Không nhiều lắm.

- Ta cũng có luyện mười năm đấy.

- A!

- Các hạ hãy rút kiếm đi, nếu ta không thu phục được các hạ chỉ còn cách giết các hạ.

- Tại hạ xin liều mạng hầu tiếp, bất quá tại hạ còn có điều thỉnh cầu, mong được nhị tiểu thư thành toàn.

- Cứ nói.

- Xin đừng động tới gia đình tại hạ, họ không ai biết võ công và cũng chẳng là người giang hồ.

Nhị tiểu thư hơi trầm ngâm:

- Được! Nếu các hạ chết ở đây ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu của các hạ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx