sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9 - Lạc Lối Động Đào

Văn Bình nằm bất động như vậy rất lâu. Chàng đoán là rất lâu, nhưng không biết được là bao nhiêu phút, bao nhiêu giờ. Lệ thường, không đeo đồng hồ tay chàng vẫn biết được thời khắc. Nhiều khi chàng nói đúng răng rắc, hoặc chỉ nhanh hay chậm từ 5 đến 10 phút. Dường như trong óc chàng đã có sẵn 1 cái đồng hồ vô hình chỉ phút, gõ giờ đàng hoàng. Đột nhiên, chiếc đồng hồ trong tiềm thức chàng không chạy nữa. Nó cũng chết cứng như chiếc đồng hồ quen thuộc trên cườm tay, bị nam châm hút dính 3 cây kim vào nhau. Chàng chưa hiểu tại sao lại mất hẳn ý niệm thời gian. Chàng đang bối rối thì những lùm sáng rực rỡ trong phòng vụt tắt. Gian phòng chìm trong 1 vùng sáng màu đỏ. Cái giường kê ở góc bỗng xê dịch từ từ về phía chàng nằm như thể nó có 4 chân biết đi như người. Và không riêng gì cái giường, ngay cả bộ xa lông khảm xà cừ đang ngồi ngay ngắn và bệ vệ bỗng lúc lắc, lúc lắc nhè nhẹ rồi lần lượt kéo nhau lại quy tụ bên giường chàng.

Chàng cố trấn tĩnh để khỏi la lên, nhưng giá chàng muốn la lên cũng không được vì tiếng nói của chàng đã biến đâu mất. Chàng chỉ nghe được tiếng nói của những con long, ly, quy, phượng từ riềm giường lũ lượt nhảy xuống nền phòng. Một lũ rồng lớn, rồng con, rồng đực, rồng cái ngoe nguẩy đuôi, miệng phát ra những âm thanh kỳ lạ. Một bày chim phượng đùa rỡn trên mặt bàn xa lông. Rồi 1 đoàn rùa khổng lồ, con nào con nấy núp dưới cái mu lớn như nắp giếng bê tông đang rầm rộ kéo đi. Văn Bình vội lắc đầu để xua đuổi ám ảnh. Chàng biết đó là ám ảnh vì gian phòng tuy rộng cũng không thể rộng đến độ chứa gọn hàng trăm con rùa, đó là chưa kể hàng ngàn con rồng, và hàng vạn con phượng hoàng nữa. Mọi ý niệm về thời gian và không gian đều bị xóa bỏ đồng loạt. Ánh sáng tỏa ra thật nhiều màu, nhiều nhất là màu đen song màu đen này lại không gây cảm giác ảm đạm, sợ hãi, và khi mắt chàng nhìn vào thì màu đen bỗng hóa ra 1 màu khác, rồi tất cả những màu khác nhau biến thành nốt nhạc, tiếng đàn.

Đồ đạc trong phòng biết đi, ánh sáng biến thành âm thanh, hàng ngàn, hàng vạn giống vật có thể choán 1 diện tích nhiều cây số vuông, vậy mà nhét vào trong 1 gian phòng nhỏ vẫn đủ, vẫn còn rộng.

Văn Bình bắt đầu hiểu.

Chàng toát bồ hôi. Chàng không còn nghe tiếng kêu của ánh sáng, không còn nhìn thấy màu đen thay hình đổi dạng, không còn đối diện những bàn, ghế, giường lừ đừ bước đi nữa. Tất cả đã ngừng. Tất cả đã lặng thinh. Để nhường cho những âm thanh, những màu sắc, những hình thù khác. Thật là kỳ dị vì những âm thanh, màu sắc và hình thù này lại từ thân thể chàng phát ra. Chàng vẫn nằm đấy, nằm thẳng đơ như khúc gỗ cũ xưa kê giữa nhà, 2 mắt nhắm nghiền, mặt tái mét, hơi thở hổn hển như vừa dự cuộc thi ân ái dai sức với 1 trung đội đàn bà đẹp. Tất cả những gì xấu xa nhất, bỉ ổi nhất, bẩn thỉu nhất đều hiện rõ trong 2 mắt nhắm nghiền ấy, khuôn mặt tái mét ấy, hơi thở hổn hển ấy. Nhưng, ô kìa, một Văn Bình khác lại đứng khoan thai ở đầu giường, hai mắt mở rộng, khuôn mặt hào hoa, hơi thở nhẹ nhàng. Kẻ đang nằm và người đang đứng giống nhau như đúc trong một khuôn nặn ra, chỉ khác là kẻ đang nằm tiết ra một mùi hôi hám khiến ai ngửi được phải buồn nôn, trong khi người đang đứng lại thơm tho, và quyến rũ khác thường.

Văn Bình rùng mình. Bồ hôi trên trán, sau lưng chàng trở nên lạnh ngắt. Chàng đã hiểu nguyên nhân chàng biến làm hai vì trong lúc ấy chàng vẫn tỉnh. Có lẽ còn tỉnh hơn khi bình thường nữa. Kẻ đang đứng là hồn chàng. Hồn chàng vừa rời khỏi thân xác, và thay vì bay lơ lửng vào không gian đã đứng lại.

Mí mắt Văn Bình dần dần chĩu xuống.

Chàng biết cơn mê sắp đến. Cơn mê này không phải là cơn mê thông thường do những hóa chất thông thường sinh ra. Nếu chàng để cho cơn mê chế ngự, hậu quả sẽ vô cùng tai hại. Chàng sẽ mất hết trí khôn và khí lực. Muốn bảo tồn sức khỏe, chàng phải tìm cách chống lại cơn mê. Cách này, chàng đã học ở Sàigòn trước đấy. Không riêng gì chàng, hầu hết các điệp viên quan trọng đều phải học cách chống lại cơn ác mộng ghê gớm này. Vì đó là cơn mê của ma túy LSD-25, 1 thứ ma túy cực kỳ nguy hiểm, hiện được các cơ quan điệp báo từ đông sang tây liệt vào hàng khí giới số một chinh phục 1 cách âm thầm. Trước khi LSD-25 được phát minh, các cơ quan điệp báo đã tận dụng hai thứ ma túy từng nổi tiếng lợi hại một thời: xilôxibin và métcalin. Hai thứ độc dược này đã làm thế giới điệp báo điêu đứng, nhưng so sánh với LSD-25 thì chỉ là một vực một trời vì LSD-25 cực kỳ lợi hại, mạnh hơn gấp 10 lần chất xilôxibin, và mạnh gấp 100 lần chất métcalin. Trên lý thuyết, chỉ dùng độ 100 đến 200 micrô gờram LSD-25 là hiệu nghiệm để gây những ảo giác. Văn Bình đã học phương pháp dùng trên 500 micrô gờram mà không bị ma túy hành hạ. Nhiều người dùng LSD đã thành điên dẫu chưa dùng quá liều lượng. Ít ai dám vượt mức 500 micrô gờram, vậy mà Văn Bình không bị hề hấn nhờ chàng biết phối hợp sự làm quen của tạng phủ với kỹ thuật chuyển vận chân khí trong người. Khi dùng 500 micrô gờram, Văn Bình chỉ cảm thấy lâng lâng, hồn chàng cũng thoát xác nhưng cảnh tượng hồn ngắm xác diễn ra rất nhanh, rất ngắn, trong một vài giây đồng hồ là cùng. Lần này, cảnh tượng hồn ngắm xác lại rất lâu. Như vậy có nghĩa là người ta lừa chàng dùng 1 liều lượng LSD cực mạnh, mạnh hơn 500 micrô gờram nhiều lần. Tuy nhiên, theo chỗ chàng biết thì nếu uống khi bụng đói, chất LSD-25 sẽ tác động trong vòng từ 20 đến 30 phút. Chàng uống rượu Nhất thế Tiên xà từ khi phi cơ chưa rời Quảng Châu, nên chất độc đang hành hạ cơ thể chàng không thể là ma túy LSD-25. Nhưng từ khi đặt chân vào trung tâm M.9 đến giờ, chàng chưa hề uống gì. Chỉ có 1 lần vệ sĩ của Kan-Yeh mời chàng uống trà thơm, song chàng chưa kịp uống.

Bồ hôi lạnh đổ ra mỗi lúc một nhiều. Văn Bình cảm thấy người nhẹ tâng như bông, thân thể chàng đột nhiên trong suốt như quần áo, và làn da đều bằng pha lê, có thể nhìn rõ bên trong, nhìn rõ cả bên trong bao tử, ruột gan, trái tim và khối óc. Trái tim đỏ ối của chàng đang đập rồn rập bỗng ngưng hết tiếng động, lặng lẽ và tàn nhẫn tách ra khỏi ngực, bay từ từ trong không gian, máu trong huyết quản cũng đua nhau bốc thành khói, bay tản mát đi đâu mất khiến trong khoảnh khắc chàng trở thành hư vô. Văn Bình vẫn tiếp tục vận công. Hai mi mắt sắp dính vào nhau bỗng rời hẳn ra. Đầu chàng bỗng bớt choáng váng. Chàng biết tài nghệ của chàng đã thắng được ma túy. Chàng thở ra 1 hơi dài rồi ngồi dậy, xếp bằng tròn vận công trên bộ ván. Chàng lẩm nhẩm trong miệng, đếm từ một trở đi. Đếm được tới 5.000 thì chàng bắt đầu khỏe lại như cũ, hơi nóng dâng lên đều hòa trong lục phủ ngũ tạng. Chàng co chân nhảy xuống đất để thử lại gân cốt. Chàng nhoẻn miệng cười khoan khoái. Nếu không giỏi phép vận công, chàng đã nằm mê man, bất tỉnh.

Chàng không phải đợi lâu vì bức tường đã nứt ra làm hai, và Soe-Fuk ngồi trong xe sắt phế nhân do con đười ươi khổng lồ đẩy ung dung tiến vào. Nàng đã thay quần áo nhẹ, áo dài của nàng được may bằng hàng mỏng để lộ phía sau cái áo xú chiêng vàng chóe, không biết là lụa thêu chỉ kim tuyến hay là giát vàng y. Nàng vẫn nghiêm nghị như hồi hôm, nhưng trên dung mạo nàng, Văn Bình đã nhận thấy một vẻ mỏi mệt và lo lắng mà lớp phấn hồng và son màu cá vàng nhạt che giấu không xuể. Soe-Fuk ra hiệu cho con sơn viên ngừng đẩy rồi thân mật hỏi:

-Ông đã hết hôn mê chưa?

Văn Bình giật mình như ngồi nhằm ổ kiến lửa. Cửa phòng đóng kín, chàng đinh ninh Soe-Fuk về ngủ chứ không ngờ nàng ngồi rình chàng suốt đêm. Chàng đáp, giọng đượm vẻ oán trách:

-Cám ơn bà, tôi đã phục hồi được phong độ. Tại sao bà lại đầu độc tôi?

Soe-Fuk đáp:

-Như tôi đã nói với ông, trước khi giao công tác cho thuộc cấp, tôi phải thử thách năng lực. Nếu ông kém cỏi hoặc chỉ giỏi 1 cách trung dung, tôi bắt buộc phải loại ông. Thà không làm gì còn hơn gánh lấy trách nhiệm để rồi thất bại và thiệt mạng dại dột. Nhưng từ phút này trở đi, tôi đã có thể hoàn toàn yên tâm. Nhờ tài kháng độc phi thường của ông, ông có thể trốn khỏi đường sạn đạo một cách dễ dàng.

Văn Bình có cảm tưởng như sống lùi lại thời Tam Quốc với con đường chênh vênh, hiểm nghèo đầy đá nhọn tai mèo dẫn vào đất Thục, cứ địa của Lưu Bị, con đường ghê gớm mang tên là sạn đạo. Nhưng sạn đạo mà Soe-Fuk vừa nhắc tới là đường hầm. Nàng khoát tay giải thích:

-Chỉ có 1 con đường duy nhất ra khỏi trung tâm M.9, không được phòng vệ cẩn mật. Con đường này nằm dưới mặt đất gần 5 thước, gọi là sạn đạo. Nó là lối đi bất khả xâm phạm vì suốt ngày đêm chứa hơi ngạt, tương tự chất LSD-25. Ai hít phải sẽ bất tỉnh tức khắc. Trong số một vạn người may ra mới có một người không bị mê man mà chỉ ngây ngất. Ông chính là con người hiếm có đó. Muốn vượt qua sạn đạo an toàn phải dùng một loại mặt nạ riêng, hiện tôi chỉ có hai cái. Vì vậy, tôi phải bắn hơi ngạt để thử sức chịu đựng của ông.

-Bà bắn hơi ngạt vào người tôi?

-Phải.

-Lạ nhỉ, tôi ăn đạn hơi ngạt hồi nào?

Soe-Fuk xòe bàn tay trái cho Văn Bình quan sát. Trên lòng bàn tay nàng nắm gọn một vật vuông và dẹt, trông như chiếc quẹt máy chạy bằng ga Rônsơn kiểu mới của phụ nữ.

-Súng bắn hơi ngạt đấy. Ông đừng giận tôi nhé. Nào, bây giờ ông đã khỏe lại rồi chứ

Văn Bình gật đầu 1 cách miễn cưỡng:

-Rồi.

-Vậy mời ông đến chữa bệnh cho Kim-My.

-Đã sáng rồi ư?

-Vâng, bây giờ là 10 giờ sáng, giờ Bắc kinh.

-Trời ơi, té ra tôi bị mê man luôn trong 10 tiếng đồng hồ. Tôi cứ tưởng là trời còn tối chứ.

-Hẳn ông đã biết là ma túy làm cho con người quên hết ý niệm thời khắc. Ông là võ sĩ cừ khôi mới loại được chất độc sau 10 tiếng đồng hồ. Giá là người khác thì phút này còn nằm còng queo trên giường, và tôi phải chích thuốc hồi sinh cấp tốc.

Văn Bình nín lặng. Chàng lùi lũi theo Soe-Fuk ra khỏi phòng. Con đười ươi đẩy xe-ghế chạy bon bon. Soe-Fuk vẫy Văn Bình đến gần, rồi dặn dò:

-Tôi đã bố trí xong xuôi. Ông cứ bình thản như ông là y sĩ thôi miên hữu danh, chính hiệu. Tôi cam đoan với ông là sau khi gặp ông, Kim-My sẽ thuyên giảm phần lớn.

-Rồi sau đó tôi sẽ phải làm gì nữa?

-Ông sẽ được cho tôi biết sau.

-Thưa bà, tôi không phải là rô bô điện tử, chủ nhân sai gì thì làm nấy, không biết bàn cãi, cũng như không biết từ chối. Bà đã biết tôi là Z.28 hữu hạng. Tôi sẵn sàng giúp bà, nhưng không thể tuân lệnh 1 cách mù quáng. Vả lại, tôi ít khi chịu tuân lệnh ai.

-Lần này ông sẽ tuân lệnh tôi.

-Bà lầm. Tôi chưa hề nói như vậy.

-Ông chưa hề nói như vậy, song tôi không lầm. Vâng, trong đời, ít khi ông chịu tuân lệnh ai. Tôi đã đọc hồ sơ về ông trong văn phòng của tướng Kan, và xin thành thật thú nhận là rất có thiện cảm với tính tình cương trực và độc lập của ông. Tôi biết chắc lần này ông chịu tuân lệnh tôi vì 2 lý do. Thứ nhất, để bảo vệ sinh mạng, trong trường hợp ông bất tuân, tôi sẽ phó mặc cho ông bị độc dược hành hạ, và sau kỳ hẹn 72 giờ đồng hồ ông sẽ chết. Thứ hai, tôi là thiếu phụ tàn phế lại cô đơn, tôi đã nghe danh Z.28 là con người hào hoa phong nhã, mang giòng máu hiệp sĩ trong lòng.

-Tôi xin chịu thua bà. Bà đã nắm được nhược điểm của tôi. Vâng, tôi vốn có thiện cảm đặc biệt đối với phụ nữ, nhất là phụ nữ có sắc đẹp nghiêng nước, nghiêng thành. Thiện cảm đặc biệt này nhiều khi biến tôi thành nô lệ của họ.

-Ông có thiện cảm đặc biệt với tôi không?

-Xin bà miễn cho câu trả lời.

-Nghĩa là tôi quá xấu.

-Sau bao năm lăn lộn trên khắp trái đất, thỉnh thoảng tôi mới được gặp 1 sắc đẹp chín muồi và lôi cuốn như sắc đẹp của bà.

-Cám ơn ông. Ông không chê tôi tàn tật ư?

-Thưa bà, sự tàn tật thường được coi là trở ngại trong tình yêu, nhưng đối với tôi, cũng như rút kinh nghiệm sống của tôi, thì sự tàn thật lại chính là trợ lực hữu hiệu cho tình yêu. Lịch sử và khoa học tân tiến đã chứng minh rằng những người bị bại xuội cũng là những người yêu đương vũ bão và bền bỉ nhất. Dầu sao tôi cũng đã đề cập đến vấn đề này 1 cách quá sống sượng, tôi thành thật xin lỗi bà.

Soe-Fuk cười ( lần đầu tiên chàng thấy nàng cười hồn nhiên và tươi tắn như cô gái đôi mươi ):

-Nghe ông xin lỗi, tôi bỗng có cảm tưởng lùi lại 15, 20 năm về trước. Ông biết rõ tuổi tôi chưa? Sau khi biết rõ, chắc chắn ông sẽ thở dài thất vọng.

-Thưa bà, tuổi tác không phải là điều kiện đảm bảo cho tình yêu.

-Nhưng lại là điều kiện đảm bảo cho sắc đẹp.

-Có những sắc đẹp không bị thời gian chi phối, như sắc đẹp của bà chẳng hạn.

-Ông quá khen.

Rồi nàng thở dài não nuột:

-Mới đó tôi đã hơn 40 rồi. 40 tuổi, tôi đâu còn trẻ nữa, hả ông

-Ông tổng giám đốc MI-6 nói là tuổi bà chưa đến 40.

-Ông ấy nói dối. Hơn ai hết, ông ấy đã biết tuổi tôi bao nhiêu. Chính tôi đã gởi cho ông M. bài thuốc bắc về cải lão hoàn đồng. Tôi cũng nhờ uống thuốc này nên da dẻ mới không bị răn reo. Hỏi thật ông nhé, tôi có già lắm không?

-Già và trẻ chỉ là chuyện tương đối. Đối với tuổi 20 thì 30 đã là già, nhưng người 30 lại còn quá trẻ. Tôi có 2 cô bạn gái 40 tuổi, cô này chỉ sinh trước cô kia 1 tuần lễ mà tưởng lớn hơn 10 năm.

-Ông khéo nói ghê. Thảo nào đàn bà con gái trên thế giới đều mềm lòng vì ông. Tôi hỏi thật và ông cũng trả lời thật nhé. Đối với tuổi 40, tôi được coi là già hay trẻ, hả ông?

Thấy chàng tần ngần, Soe-Fuk giục:

-Ông cứ nói thật đi.

Văn Bình thở dài:

-Nếu bà đặt câu hỏi này với mọi người đàn ông thì sẽ được trả lời là bà còn rất trẻ. Dĩ nhiên tôi cũng phải trả lời như vậy. Nhưng thưa bà, tôi không muốn khách sáo hoặc nịnh bợ.

Soe-Fuk nhăn mặt:

-Phải, tôi đã già, xấu rồi.

Văn Bình phá lên cười:

-Khổ quá, bà hãy để tôi nói hết. Kẻ khách sáo sẽ đáp là bà trẻ như thiếu nữ đôi mươi. Còn kẻ nịnh bợ thì nói là từ bao năm nay chưa được gặp người đàn bà nào có sắc đẹp quyến rũ như bà.

-Còn ông, ông nói ra sao? Tại sao ông cười?

-Tôi cười vì bà đóng kịch cả với tôi. Bà Soe-Fuk ơi, bà muốn tôi thành thật mà bà không hề thành thật.

-Ai bảo ông là tôi không hề thành thật?

-Thưa bà, bà tự xét lấy. Tôi nghĩ rằng bà không phải là người quan tâm đến sắc đẹp. Bà còn sống tại Hoa lục là để chờ cơ hội hạ sát kẻ thù không đội trời chung. Nếu tôi không lầm, bà hơn tuổi tôi rất nhiều. Bà không phải 40 như bà nói. Mà là 50. Vâng, hoặc 60 tuổi.

Chiếc xe phế nhân dừng lại. Soe-Fuk trừng trừng nhìn Văn Bình:

-Thật là danh bất hư truyền. Tôi xin khâm phục ông. Phải, tuổi thật của tôi là 52 tuổi. Chính ông tổng giám đốc MI-6 cũng không biết được tuổi thật của tôi. Ông là người đầu tiên. Ông Văn Bình, tại sao ông lại biết là tôi đã ngũ tuần?

-Căn cứ vào giọng nói, thưa bà. Nhờ phúc ấm, tôi đã học được bộ sách luyện công gọi là Thần ảo công. Thần ảo công giúp tôi nhìn được những cái gì mà người thường không nhìn được, và nghe những tiếng động mà người thường không nghe được. Do đó tôi đã khám phá ra giọng nói trong trẻo của bà không ăn khớp với khuôn mặt quá trẻ. Thưa bà, bà còn đợi gì nữa mà chưa gỡ cái mặt nạ cao su ra cho tôi chiêm ngưỡng dung nhan thật?

Đến lượt Soe-Fuk thở dài. Tiếng thở dài của nàng ngân vang trong hành lang sâu thẳm. Văn Bình bỗng có cảm giác xúc động mãnh liệt như ruột chàng quặn đau nhiều khúc. Soe-Fuk lẳng lặng đưa bàn tay ra sau gáy, song Văn Bình ngăn lại:

-Như vậy đủ rồi, thưa bà. Bà khỏi cần gỡ mặt nạ ra nữa. Tôi chỉ cần bà thành thật mà thôi. Trong 13 năm chung sống với tướng Kan, lý do thầm kín nào đã khiến bà quên trả thù?

-Sự thật không hẳn thế. Vâng, tôi đã chung sống 13 năm với Kan-Yeh. Tôi không trả thù được vì không có cơ hội. Đến khi có cơ hội thì tôi lại rụt rè.

-Hắn đã mê hoặc bà?

-Vâng. Đàn bà gặp hắn đều phải yêu say sưa, yêu vũ bão. Ông là đàn ông nên không hiểu được tâm trạng đàn bà, nhất là đàn bà trong khi đang yêu. Có những đêm đang ngủ của hắn, tôi thức dậy rút dao ra sửa soạn đâm, nhưng không có can đảm làm chuyện đó.

-Tại sao giờ đây bà lại có can đảm?

-Vì hắn bỏ tôi. Mỗi ngày tôi mỗi già, mỗi xấu, mỗi ngày hắn lại mỗi khỏe, mỗi đẹp ra. Tôi có can đảm giết hắn song lại bị tàn phế, nên phải nhờ đến ông M.

-Bà có thể cho biết nguyên nhân bán thân bất toại được không?

-Tôi cũng không hiểu tại sao. Có lẽ vì uống quá nhiều thuốc trợ tình.

-Cũng có lẽ vì Kan-Yeh muốn loại trừ bà.

-Tôi không tin. Hắn vẫn còn yêu tôi tha thiết. Tôi giận hắn vì trước kia tôi còn trẻ, hắn chẳng màng tưởng đến ai, ngoài tôi. Nhưng từ khi tôi già và xấu thì hắn không săn sóc đến tôi nữa.

-Bà vừa nói tướng Kan vẫnyêu bà tha thiết. Nếu quả hắn còn yêu bà tha thết, tại sao hắn không săn sóc bà như xưa?

-Vâng, hắn vẫn yêu tôi tha thiết, nhưng đó là chuyện xảy ra cách đây 2, 3 năm. Bây giờ khác. Tôi đã trở thành nữ quản gia. Vì muốn báo thù, tôi phải muối mặt làm ma cô cho hắn.

-Kan-Yeh có biết bà là kẻ thù xưa của hắn không?

-Không. Hoặc giả hắn biết mà không nói ra. Trong mười mấy năm chung sống với tôi, hắn chưa hề có lời nói hoặc cử chỉ nào chứng tỏ hắn đã khám phá ra chuyện cũ.

-Tôi hỏi bà 1 câu nữa. Một câu rất quan trọng: Kim-My có liên hệ mật thiết ra sao với bà?

Soe-Fuk ngần ngừ:

-Không. Vả lại …

Văn Bình nghiêm giọng:

-Bà đừng giấu tôi nữa. Những người đàn bà có cặp mắt hạc to như bà không thể che dấu được các bứt rứt nội tâm. Tôi nhìn thấy những băn khoăn ghê gớm đang vò xé lòng bà. Bà nói thật đi, cô Kim-My là gì của bà?

Soe-Fuk thở dài lần nữa:

-Con tôi.

Văn Bình giật mình:

-Con ruột của bà?

-Vâng. Tôi không ngờ định mệnh lại éo le và tàn nhẫn đến thế. Con Kim-My ra đời giữa cuộc nội chiến ác liệt, tôi đang trôi dạt trên miền rừng núi. Phần vì 2 phe quốc-cộng đánh nhau dữ dội trong vùng, tôi vừa sinh được nó là phải bỏ chạy vì đại bác nổ khắp nơi, dân làng Triết Lương, nơi tôi tạm trú, bị chết gần hết. Phần khác vì bệnh gan đang tàn phá cơ thể làm tôi quên cả thân mình cũng như đứa con gái duy nhất vừa chào đời: nên con Kim-My lạc mẹ. Đến khi tiếng súng tạm yên, tôi quay lại làng Triết Lương thì không thấy con Kim-My đâu nữa mặc dầu tôi đã giấu nó trong 1 đống rạ lớn ngoài đồng.

Rồi tôi qua Luân đôn chữa bệnh. Sau ngày bình phục, tôi xin ông M. được trở lại Hoa lục để hoạt động cho điệp báo Anh quốc. Hẳn ông cũng đoán biết rằng tôi hoạt động cho MI-6 để có cái cớ được trở lại Hoa lục. Lý do khiến tôi nôn nóng trở lại là tìm cho bằng được hòn máu thân yêu của tôi: con Kim-My. Tôi gia nhập tổ chức của tướng Kan-Yeh, dùng sắc đẹp thiên phú để len lỏi vào hàng ngũ thân cận, và tôi đã thành công.

Song tôi hoàn toàn thất bại trong việc tình kiếm con tôi. Sự thất bại này đã biến tôi thành 1 con người tàn bạo, chỉ thích giết người. Dựa hơi tướng Kan, tôi đã giết tất cả những ai làm tôi phật ý. Kan lãnh đạm với tôi để chạy theo bọn gái trẻ tuổi hơn tôi, tươi đẹp hơn tôi. Tôi bèn bố trí giết sạch. Tôi hành động khôn ngoan nên Kan-Yeh không biết. Cho đến ngày hắn mang Kim-My về đây.

-Bà cũng định giết nàng?

-Phải. Tôi càng muốn giết Kim-My vì thấy nó đẹp trội hơn bọn gái đẹp trong M.9. và nhất là khi tôi thấy tướng Kan-Yeh bỏ hết công việc để ngày đêm chầu chực bên nó.

-Tại sao bà không giết Kan trước khi giết nàng? Bà khám phá ra nàng là hòn máu ngày xưa phải không?

-Phải. Tôi đã oán trách Trời 1 cách sai lầm và hỗn xược. Vì nếu Trời không đoái thương thì tôi đã phạm tội giết con. Tôi hoàn thành kế hoạch giết Kim-My, 1 kế hoạch vô cùng kinh khủng: tôi sẽ cho nó ăn 1 thứ nấm độc và nó sẽ mọc mụn khắp người mà chết, dầu Biển Thước, Hoa Đà tái sinh cũng không tài nào chữa nổi. May phước cho tôi và cả cho nó, lúc tôi vào phòng mang nấm độc cho nó ăn thì nó đang sửa soạn tắm. Nó trần truồng nên tôi mới nhìn thấy chữ Môn được thích bằng tràm bên mông trái của nó.

-Hồi sinh nàng ra, bà đã khắc chữ Môn để đề phòng bị lạc?

-Ông nói đúng. Không riêng gì tôi, phần đông các bà mẹ ở Trung hoa đều thích tràm và da thịt trẻ sơ sinh trong những năm nội chiến. Chữ Môn viết trên mông trái con Kim-My được viết bằng 1 thứ mực riêng không thể phai lạt, dẫu lột da thì vẫn còn dấu hằn trên thịt. Tôi nhận ngay được Kim-My là con gái tôi, song tôi cố nén xúc động không cho nó biết. Từ đó, tôi tìm cách trò truyện với nó và âm thầm mở cuộc điều tra về nó. Đến khi thu thập đầy đủ bằng chứng, tôi mới nói thật với nó. Và nó đã nghe lời tôi, giả vờ mắc bệnh lạnh lùng để khỏi bị tướng Kan-Yeh làm ô nhục.

-Kim-My đã nhận bà là mẹ. Song còn cha bà có biết cha Kim-My hiện ở đâu không?

-Đây là chuyện riêng của tôi, lẽ ra tôi không nên nói. Nhưng ông đã biết gần hết nên tôi cũng chẳng giấu làm gì. Tôi xuất thân làm ca kỹ, kiếm sống bằng đàn hát và sắc đẹp. Sau này, khi người yêu của tôi bị chết, tôi bỏ nghề nhưng vẫn quyến luyến nếp sống trà đình, tửu quán. Thú thật với ông, tôi là con đàn bà đa tình, gặp đàn ông đẹp trai, hào hoa là mê. Tuy vậy, tôi vẫn cuộc đời hiu quạnh vì thưa ông, trên cõi trời đất bụi bặm này, tìm đàn ông đẹp trai, và hào hoa thật sự cũng khó khăn như thể tìm cây kim trong phòng tối. Năm ấy, tôi lang thang đến Trùng Khánh, thủ phủ của phe Quốc dân đảng. Tôi chưa đến 30 nên còn khá đẹp, tôi lại thạo nghề múa hát nên trong thời gian ở Trùng Khánh, tôi được trọng vọng là chuyện dĩ nhiên. Hàng trăm người nặng lòng vì tôi song tôi rửng rưng như không, số mạng oái oăm đã khiến tôi để ý đến 1 chàng thanh niên cụt 1 cánh tay.

-Lạ thật, đàn ông cụt tay thì còn gì là đẹp trai nữa, thưa bà?

-Nhiều người hồi đó cũng đặt ra câu hỏi như ông. Nhưng sự thật là thế. Bị cụt tay, chàng đẹp trai hẳn ra, không phải đẹp 1 cách yếu đuối hoặc diêm dúa, cái đẹp của bọn đàn ông chuyên nằm trên nhung lụa, ăn toàn cao lương mỹ vị, mà là đẹp 1 cách khỏe mạnh và oai hùng, cái đẹp dầy dạn phong sương của kẻ từng lê gót chân khắp nơi, từng coi cái chết nhẹ như lông hồng. Tôi chỉ gặp chàng 1 lần, và nói chuyện với chàng 1 buổi. Nhưng tôi đã yêu chàng tha thiết.

-Người này cụt tay nào? Tay phải hay tay trái?

-Cụt tay phải. Nhưng ông hỏi chi tiết như vậy để làm gì Ông cũng nghe nói đến chàng thanh niên kỳ dị này chăng?

Văn Bình hơi khựng người. Cũng may Soe-Fuk không nhìn gương mặt chàng nên không nhận thấy sự thay đổi đột ngột trong mắt chàng. Chàng lắc đầu:

-Không. Sở dĩ tôi hỏi chi tiết là vì có tính tò mò. Hơn nữa, tôi cũng có 1 người bạn cụt tay nhưng là cụt tay trái. Vì cụt tay trái nên sức lực trong người được tập trung vào tay phải rất mạnh. Hắn chỉ giơ tay phải lên là không khí chuyển động ầm ầm.

-Cánh tay của chàng còn lạ lùng hơn nhiều. Theo lời chàng thuật lại thì nguyên do cụt tay là vì phải đơn thương độc mã cầm cự với 1 toán lính được võ trang bằng dao quắm và lưỡi lê suốt 1 đêm, dọc biên giới Lào quốc. Chàng hạ sát được toán lính, không bỏ sót tên nào, nhưng tay phải của chàng bị nhiễm độc, bắt buộc chàng phải tự chặt tay để thuốc độc khỏi ngấm vào máu.

-Y làm nghề gì, thưa bà?

-Chắc ông lại nghi ngờ chàng làm nghề buôn lậu hoặc cướp bóc, phải không? Ông đừng nghi ngờ như vậy, tội nghiệp. Chàng là người hào hiệp, quang minh chính đại, luôn luôn đứng về phía dân nghèo bị áp bức.

Câu chuyện đầu đuôi như thế này: chàng đang sinh sống trên núi với bộ lạc Lào 1 cách yên ổn thì sóng gió xảy ra. Số là viên tù trưởng có mấy cô gái tuyệt đẹp nên được 1 viên chức thuộc địa cao cấp để mắt gấm ghé. Khốn nỗi là ông tù trưởng có 3 cô con gái thì hai cô mới 13, 14 tuổi, nghĩa là chưa đến tuổi dựng vợ gả chồng. Còn cô lớn nhất, 18 tuổi, thì đã hứa hôn với con trai tù trưởng láng giềng. Viên chức thuộc địa cao cấp này nhờ người mối lái để xin hỏi cô lớn. Khi được tin cô lớn đã có nơi dạm hỏi, hắn bèn sai đàn em lén giết vị hôn phu của nàng. Một đêm, chàng trai vô tội này từ nhà cha vợ tương lai bước ra, trên đường về buôn thì bị hạ sát bằng tên tẩm thuốc độc. Sau khi giết vị hôn phu của nàng, tên viên chức thuộc địa lại bắn tiếng với nàng rằng nếu nàng tiếp tục cự tuyệt, hắn sẽ không ngần ngại cho người bắt cóc nàng. Nếu nàng ngoan ngoãn tự ý về với hắn, hắn sẽ cưới làm vợ bé, nhược bằng nàng khăng khăng 1 mực, hắn sẽ xung công nàng làm … trò chơi xác thịt cho mọi người. Dĩ nhiên là nàng không chịu, và cha nàng cũng không chịu. Việc phải đến đã đến, tên viên chức thuộc địa mang binh lính đến tận bản làng để bắt nàng. Một cuộc xung đột lớn diễn ra. Và chàng trai cụt tay nhảy vào vòng chiến.

-Thưa bà, khi ấy y đâu đã cụt tay?

-Vâng, tôi gọi như vậy cho tiện. Khi ấy chàng vẫn lành lặn như ông. Không hiểu sao chàng rất giống ông, giống cả về chiều cao lẫn chiều ngang, và giống luôn về khuôn mặt, lối đi đứng, cách nhìn nữa. Khi ấy chàng cũng ở vào tuổi của ông bây giờ, song da mặt đen xạm hơn, tóc cắt ngắn hơn, và thân thể có vẻ rắn chắc hơn. Đứng trước cảnh đàn áp dã man, chàng không thể khoanh tay ngồi ngó. Vì vậy, chàng đã cản tên viên chức thuộc địa, không cho hắn mó đến người cô gái. Tên viên chức thuộc địa bèn hô bọn lính ùa vào đánh chàng. Và như tôi đã kể với ông, chàng đã tả xung hữu đột từ nửa đêm cho đến khi mặt trời đỏ hồng ở hướng đông mới dẹp tan được mọi đối thủ. Thưa ông, chúng nó rất đông, nghe nói đến gần 100, và đứa nào cũng giỏi võ, và đứa nào cũng có khí giới.

Chàng bị thương. Gia đình viên tù trưởng và toàn thể dân làng giữ chàng lại trong buôn để rịt thuốc, cứu chữa. Cô gái lớn đem lòng yêu chàng. Nguy hơn nữa là cả 2 cô em nhỏ xíu cũng đem lòng mến mộ. Chàng không thể lợi dụng tình thế, nên quyết ra đi mặc dầu viên tù trưởng năn nỉ mời chàng ở lại, và xin gả con gái cho chàng. Chàng muốn lấy cô nào cũng được, và nếu muốn, chàng có thể lấy luôn cả 3 cô gái. Nhưng chàng vẫn cương quyết từ chối. Chàng dự định đến sáng hôm sau lên đường, nhưng nửa đêm thì đại bác không biết từ đâu bắn tới đã rớt đúng vào những ngôi nhà sàn trong buôn. Chắc là đại bác của quân đội thuộc địa. Được tin thủ lãnh của họ bị giết, họ bèn nã đại bác tiêu diệt cả xóm dân thiểu số. Toàn thể gia đình viên tù trưởng bị tan xác vì đạn súng cối tàn bạo Chàng trai hào hiệp cũng bị thương nặng. Chàng bị thương nặng nhưng không chết. Chàng bỏ trốn, lang thang trong rừng, sống bằng nước suối và trái cây, để tránh sự lùng bắt của quân đội thuộc địa, rồi vượt biên giới sang Trung quốc. Chàng dừng chân ở Trùng Khánh, và mở trường dạy võ sinh sống qua ngày. Bộ tham mưu đồng minh mời chàng làm huấn luyện viên cho đạo quân đặc biệt hoạt động trong vùng Nhật kiểm soát. Chàng chỉ còn 1 cánh tay trái mà vẫn đủ sức khỏe đánh ngã hàng chục võ sĩ đô vật cùng 1 lúc. Nghe nói chàng biết rất nhiều môn võ đông tây và môn nào cũng xuất chúng. Tuy nhiên, tôi yêu chàng không phải vì chàng là võ sĩ đại tài, mà chính vì chàng có sức hấp dẫn lạ thường. Tôi gặp chàng là tôi yêu chàng ngay. Mối tình giữa chúng tôi bắt đầu trong 1 cuộc tiếp tân dưới ánh trăng sáng. Hơn 9 tháng sau, tôi sinh hạ con Kim-My.

-Người yêu của bà hiện ở đâu?

-Chàng đi biệt tích 5 tháng trước ngày con Kim-My ra đời.

-Y ruồng rẫy bà?

-Tôi cấm ông dùng những danh từ khiếm nhã đối với chàng. Xin ông hiểu cho rằng chàng là người đàn ông cao thượng, trên đời không thể có hai. Chàng ra đi là vì bắt buộc. Chánh quyền thuộc địa Đông Dương đã phăng ra tông tích của chàng. Hồi đó, họ cũng có đại diện bên cạnh bộ tham mưu đồng minh Trùng Khánh. Họ yêu cầu nhà chức trách Quốc dân đảng cho dẫn độ chàng về Ai Lao xét xử về tội sát nhân. Nếu giết vài người thì còn châm chước, đằng này chàng lại giết cả trăm binh sĩ thuộc địa. Hơn nữa, chính phủ Tưởng giới Thạch không thể để mất lòng đồng minh nên đành nhận lời. Ban đêm, vâng, tôi không tài nào quên được đêm ấy, 1 đêm cuối đông lạnh như cắt ruột, nhân viên an ninh ập vào nhà để bắt. Chàng vừa về thăm tôi, chưa kịp thay quần áo thì gặp biến. Nhân viên an ninh biết chàng giỏi võ nên dùng toàn súng ngắn và số đông để áp đảo. Song họ không ngờ được rằng tất cả chỉ là trò chơi đối với chàng. Chàng đánh ngã bọn nhân viên trong chớp mắt rồi nhảy qua cửa sổ xuống vườn đi biệt. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy 1 bức thư viết bằng chữ nguệch ngoạc của chàng được luồn qua khe cửa. Nội dung như sau:

« Người ta bắt anh nên anh phải ra đi. Đi đâu, anh cũng chưa biết. Dầu ở đâu, ở trong hoàn cảnh nào, anh cũng luôn luôn nhớ đến em, và cũng yêu em tha thiết như ngày chúng ta mới gặp nhau. Anh cầu chúc cho hòn máu trong bụng em là con gái. »

Rồi tới nay, mấy chục năm trôi qua, tôi không nghe nói đến chàng nữa.

-Y đã chết?

-Tôi không tin. Tôi có linh tính mạnh mẽ là chàng còn sống, và chàng đang sinh sống tại Hoa lục. Tôi xin ông M. để trở về Hoa lục, 1 phần là để tìm con, phần khác cũng để tìm chàng.

-Xin lỗi bà, bà trở về Hoa lục để tìm người yêu cũ, người yêu nhất đời của bà, nhưng bà lại nhận lời chung sống với tướng Kan, và quên cả thù mẹ.

-Ông định khích bác tôi hay định miệt thị tôi hả, ông đại tá Văn Bình? Tôi xin thú nhận là đã quên thù mẹ trong 1 thời gian, nhưng nếu ông là đàn bà, nếu ông hiểu được bề sâu của những cám dỗ xác thịt, chắc ông sẽ rộng lòng tha thứ. Vả lại, tôi trở về Hoa lục chưa hẳn để trả thù mẹ. Trong cuộc nội chiến đẫm máu ở Trung hoa, không riêng gì tôi mà có hàng triệu đứa con khác mất mẹ. Ông ơi, ở nước tôi, đàn bà bị hiếp chết là thường. Tính mạng đàn bà, con gái nước tôi chỉ bằng tính mạng con kiến.

Soe-Fuk nức nở khóc, Văn Bình đứng lặng 1 bên, không dỗ dành cũng không can ngăn. Nước mắt là thuốc bổ đối với bệnh tâm tình. Được tự do khóc, nàng sẽ vơi được ưu tư. Soe-Fuk bỗng nắm lấy tay chàng:

-Ông Văn Bình ơi, tôi chưa hoàn toàn thành thật với ông. Không hiểu ông là ai mà có mãnh lưc kỳ lạ bắt tôi phải thổ lộ những điều giấu kín tận đáy lòng, những điều mà tôi từng thề sống để dạ, chết đem theo. Hồi nãy, tôi nói với ông là những phút đầu gối tay ấp đã làm tôi quên trả thù mẹ. Tôi lại nói rằng Kan-Yeh là người đàn ông có 1 sức quyến rũ khác thường. Đàn bà nghị lực nhất cũng dễ mềm nhũn trong tay hắn. Những điều này rất đúng, song cũng chưa đúng với tôi. Vì thưa ông, mọi phụ nữ khác có thể mềm nhũn trong tay hắn, riêng tôi thì không. Thưa ông, tôi cũng không quên thù mẹ. Sở dĩ tôi ăn nằm với Kan-Yeh cả chục năm mà chưa xuống tay hạ sát mặc dầu dịp may không hiếm là vì 1 nguyên nhân khác, 1 nguyên nhân vô cùng quan trọng và thiêng liêng đối với tôi.

-Vì người yêu của bà?

-Vâng, vì người yêu của tôi. Vì trong Kan-Yeh, tôi đã tìm thấy 1 phần của người đàn ông tôi yêu say đắm.

-Lạ thật, theo sự mô tả của bà thì Kan-Yeh không hề giống người yêu của bà chút nào.

-Vâng, hắn và người yêu tôi không hề giống nhau, về tướng mạo cũng như về tính tình, về cách xử thế cũng như sở nguyện, nhưng hắn lại giống chàng về 1 điểm, giống đến nỗi nhiều khi nằm bên hắn, tôi nhắm mắt lại, tôi vẫn tưởng là chàng.

-Trời ơi!

-Nhiều lần tôi cũng kêu « trời » như ông. Vì hắn giống chàng quá. Hắn có lối thở, lối luyện công như chàng. Và về quyền cước, hắn cũng tấn thoái như chàng đúng với khuôn phép của Nhuyễn Nhục pháp.

-Nhuyễn Nhục pháp của phái Nga Mi, phải không, thưa bà?

-Phải. Té ra ông cũng biết Nhuyễn Nhục pháp ư?

-Thưa bà, không. Tôi mới nghe nói thôi. Chuyến nào được hân hạnh đến đất Tàu, tôi cũng mày mò tìm hiểu thêm về Nhuyễn Nhục pháp, nhưng đều thất bại vì bộ siêu quyền này đã bị thất truyền.

-Chàng cũng nói với tôi như vậy. Theo lời chàng thì chỉ còn 1 ít sư trưởng của phái Nga Mi sinh sống trong miền rừng núi giáp giới Diến Điện là am tường Nhuyễn Nhục pháp. Học được Nhuyễn Nhục pháp thì da thịt mềm nhũn như bông, nhưng dao chém không thủng, đạn bắn vị tất có thể xuyên qua, quyền cước lại nhanh nhẹn như chớp xẹt, và đòn đánh thập phần lợi hại, tuy người ngoài tưởng rất nhẹ.

Nền võ thuật Trung hoa được mệnh danh đệ nhất võ lâm thế gian không phải là nói ngoa vì Trung hoa có hàng trăm thứ võ khác nhau, nhiều như cây mọc trong rừng. Về quan niệm sắc đẹp, người Tàu cho rằng người đàn bà « nhuyễn nhục như miên » nghĩa là da thịt nhuyễn như bông thì đáng được liệt vào hạng giai nhân. Về võ nghệ cũng vậy, võ sĩ luyện được da thịt nhuyễn như bông là võ sĩ siêu đẳng. Thoạt nghe ai cũng tưởng là sái nghĩa. Da thịt đàn bà nhuyễn như bông, nghĩa là da thịt bèo nhèo thì còn đẹp nỗi gì? Và da thịt võ sĩ nhuyễn như bông thì mới đụng nhẹ đã trọng thương chứ đừng nói là cầm cự với atémi thần sầu quỉ khốc nữa. Nhưng, đoạn trường ai có qua cầu mới hay, ai có vận hên kết bạn với đàn bà hoặc võ sĩ « nhục nhuyễn như miên » mới thấy rõ sự thật. Da thịt đàn bà phải mềm mới tuyệt, mềm để có thể hòa trộn làm 1 khối với da thịt đàn ông. Tuy nhiên, mềm mà không nhão nhẹt, mềm mà thần khí vẫn rồi rào. Da thịt võ sĩ thường không đeo mỡ thừa nên rất cứng, và càng luyện tập thì da thịt càng cứng. Phải là võ sĩ thông thạo Nhuyễn Nhục pháp thì bắp thịt cứng mới hóa mềm. Nhưng coi chừng, mềm mà lợi hại hơn cứng trăm lần.

Soe-Fuk bấu mấy ngón tay dài vào bắp thịt vai của Văn Bình, giọng đầy bâng khuâng luyến tiếc:

-Hừ, bắp thịt của ông khác với bắp thịt của chàng. Hồi ấy, chàng cũng tuổi trẻ như ông bây giờ, nhưng bắp thịt của chàng mềm nhũn như bún. Khi chàng hít hơi vào phổi thì nó rắn lại như được đúc trong bê tông. Kan-Yeh là kẻ thô lỗ, suốt đời đem mê trác táng mà chẳng hiểu sao lại học được Nhuyễn Nhục pháp.

-Vì vậy bà ngờ Kan-Yeh là bạn đồng môn với ý trung nhân của bà, phải không?

-Vâng, tôi có cảm tưởng Kan-Yeh và chàng cùng theo học 1 thày hoặc chàng đã truyền Nhuyễn Nhục pháp lại cho Kan-Yeh.

-Tại sao bà không hỏi Kan-Yeh?

-Nhiều phen tôi đã định hỏi song lại ngậm thinh vì ý trung nhân của tôi là kẻ thù bất cộng đái thiên của quân đội Giải phóng cộng sản. Nếu tôi hỏi Kan, vô hình chung tôi thú nhận là có liên hệ xa gần với Tây phương. Cho nên tôi đành âm thầm chờ đi. Ngày tháng trôi qua, tôi để cho Kan-Yeh sống chẳng phải vì hắn làm tôi quên trả thù, chẳng phải vì tôi có thiện cảm với hắn, mà chính vì tôi chưa khám phá ra bí mật. Rồi tôi mất dần tuổi xuân, tàn dần sắc đẹp, Kan lánh dần, bỏ mặc tôi trong cảnh phòng không gối chiếc. Phần vì chịu đựng quá mức, phần vì thất vọng, tôi toan giết hắn, không cần tìm hiểu sự thật nữa. Nhưng ông ơi, định mạng thê thảm đã biến tôi thành phế nhân, phải ngồi trên xe có người đẩy. Thê thảm hơn nữa là khi tôi bắt đầu bị bán thân bất toại thì tôi lại phăng ra 1 đầu mối ghê gớm. Chuyện này xảy ra cách đây hơn 3 năm. Sau đó, nhận thấy 1 thân 1 mình không thể trả được thù xưa và tìm lại người yêu, tôi mới nghĩ đến móc nối với ông tổng giám đốc tình báo Anh quốc.

-Chuyện ấy ra sao, thưa bà?

-Từ ngày tôi bị tàn phế, Kan-Yeh cử tôi làm nữ quản gia, phụ trách mọi việc trong hậu cung của M.9. Tôi được tự do ra vào phòng riêng của Kan-Yeh. Và 1 ngày kia, trong khi dọn dẹp giấy tờ cũ, tôi bắt gặp 1 bức ảnh đã bạc màu gần hết.

-Bức ảnh của chồng bà?

-Phải. Bức ảnh của chàng. Bức ảnh bán thân theo kiểu cạt pốt tan đã bị xé làm nhiều mảnh. Tôi ráng chắp lại nhưng vẫn không phục hồi được toàn vẹn. Tuy nhiên, cặp mắt, vầng trán và cái mũi vẫn còn nguyên, và đó chính là cặp mắt, vầng trán và cái mũi của chàng.

-Tôi sợ bà quá thương cảm nên bị lầm lẫn.

-Nếu tôi là người khác thì vấn đề lầm lẫn vì bị xúc động mạnh có thể được đặt ra. Nhưng ông ơi, tôi thuộc vào hạng người ít bị xúc động. Đám ca kỹ như chúng tôi trả lời nhiều tình cảm, song cũng rất ít tình cảm. Chúng tôi luôn luôn chế ngự được lòng. Thưa ông, nghề nghiệp của chúng tôi là tiếp xúc, cọ sát hàng ngày với đàn ông, nếu không biết kiểm soát được tình cảm thì xác thịt bị xa ngã, và 1 khi xác thịt đã bị xa ngã thì chỉ trong vài ba năm, sắc đẹp của chúng tôi, khí giới lợi hại nhất để chinh phục, sẽ trở thành hoa tàn nhị rữa.

Cho dẫu tôi bị lầm lẫn hoặc có trí nhớ quá kém cỏi thì gương mặt đặc biệt của chàng cũng bắt tôi phải sáng suốt và nhớ dai. Chàng có vầng trán cao lạ lùng, chỉ nhìn vầng trán của chàng là người lạ phải kính nể. Mắt chàng là mắt du long, có nghĩa là mắt lớn, con ngươi hơi cao, sáng như ngọn đèn, bên cạnh có con ngươi phụ. Người ta bảo rằng có 2 con ngươi là người có hình tượng đế vương. Lông mày của chàng hơi xếch, thưa và dài, và như nét mác, gọi là lông mày họa long. Mắt du long có mày họa long đi kèm là người văn võ song toàn, 1 mực trung dũng, phương chi chàng còn có 2 con ngươi độc áo nữa. Thưa ông, ông có lầm lẫn được không? Đó là tôi chưa nói đến cái mũi thẳng tắp của chàng mà tướng thuật mệnh danh 1 cung kính là mũi thông thiên. Theo tướng thuật, mũi thông thiên là mũi của các đại nguyên soái, điều khiển hàng trăm ngàn binh mã thời xưa. Mắt ấy, mũi ấy hoàn toàn phù hợp với tư cách của chàng.

-Bà còn giữ tấm ảnh đó không?

-Không. Sợ Kan-Yeh ngờ vực, tôi đã phải đốt ngay đi.

-Ngoài tấm ảnh đó ra, bà còn tìm được dấu vết nào quan trọng khác nữa không?

-Thưa ông, còn. Và đây mới là bằng chứng quyết định. Nhờ nó, Kan-Yeh mới còn sống đến ngày hôm nay. Bằng chứng này là 1 vật sở hữu thân thiết của chàng. Nó là cái quẹt máy. Ngày cũng như đêm, chàng đều mang cái bật lửa này bên mình. Tưởng ông cần biết rằng chàng không nghiện thuốc lá, cũng không hút thuốc. Chàng mang cái quẹt máy ấy trong túi vì nó là kỷ vật đã từng cứu chàng thoát chết. Nó không phải là quẹt máy thông thường, tuy bề ngoài nó trông rất thông thường. Nó chính là quẹt máy của dân cờ bạc bịp, bấm 1 cái nút nhỏ li ti thì 1 tấm guơng cũng nhỏ li ti từ bên trong chạy ra. Dân bịp đặt quẹt máy lên bàn, và liếc tấm gương để nhìn trộm bài trong khi xóc hoặc chia. Chàng vào 1 sòng bạc ở Macao, lột mặt nạ 1 tên bịp rồi tịch thu cái quẹt máy, bỏ vào túi áo trên. Đến khi chàng ra về thì bị gian phi núp trong bóng tối bắn lén. Viên đạn trúng giữa tim chàng. Nhưng chàng không chết vì có cái quẹt máy chặn lại. Sau chuyến thoát chết này, chàng coi cái quẹt máy là bùa hộ mạng.

-Bà tìm thấy cái quẹt máy đó ở đâu?

-Cũng trong ngăn kéo phòng làm việc của tướng Kan-Yeh. Song tôi vẫn để lại chỗ cũ sau khi xem xét kỹ lưỡng.

-Như vậy nghĩa là chồng của bà và là cha ruột của Kim-My còn sống?

-Sống hay chết, tôi chưa dám quả quyết. Điều tôi quả quyết là Kan-Yeh có liên hệ đến chàng.

-Tại sao bà lại yêu cầu tôi hạ sát Kan-Yeh?

-Trước sau hắn phải chết. Nhưng tôi cần bắt hắn cho biết sự thật về Nhuyễn Nhục pháp, về bức ảnh và về cái quẹt máy. Tôi nhờ đến ông, 1 võ sĩ tài ba tuyệt luân, là vậy. Vì ngoài ông ra, không ai có thể giúp tôi bắt sống Kan-Yeh.

-Đền bù lại, bà sẽ cung cấp những gì của MI-6?

-Tất cả những gì ông muốn. Quý vật trong kho, những tài liệu tối mật, chẳng hạn. Tôi đã gom góp được khá đầy đủ.

Chiếc xe lăn phế nhân lại chạy bon bon trên nền hành lang láng bóng. Con đười ươi lầm lì đẩy xe. Văn Bình toan há miệng nói song Soe-Fuk xua tay:

-Từ khoảng này trở đi, cuộc trò chuyện tâm tình giữa ông và tôi phải chấm dứt vì cách đây 20 thước, Kan-Yeh đặt hệ thống ghi âm.

-Chúng mình sắp đến phòng của Kim-My?

-Vâng. Sắp vào đến khu vực canh phòng nghiêm mật.

Soe-Fuk không nói gì thêm nữa. Hành lang mỗi lúc 1 quanh co. Sau cùng, 2 người đến gần 1 bức tường chắn ngang, khít cạnh là 1 cầu thang trải thảm len dầy, màu huyết dụ. Con sơn viên cúi xuống dùng 1 tay nhấc bổng cái ghế lăn lên, trong đó Soe-Fuk vẫn ngồi nghiêm trang, tay chắp lên đùi. Văn Bình theo sau. Lên được 50 bậc thang, chàng đang nhìn quanh quẩn thì cánh cửa lên từng trên được mở ra.

Tầng trên là 1 căn nhà rộng, không có cửa. Tứ phía đều là tường, với những cây đèn ống màu xanh gắn trên trần tỏa xuống 1 ánh sáng dịu dàng và huyền ảo. Từ đêm qua đến giờ, Văn Bình đã lên hầm, xuống hầm nhiều lần. Mỗi lần là 1 địa điểm khác, kiến trúc đổi khác, trang trí cũng đổi khác luôn luôn khiến chàng có cảm tưởng đang lạc vào xứ mộng. Chàng chưa biết là xứ mộng gì, nhưng chắc chắn chỉ có thể tráng lệ và huyền ảo đến như thế này là cùng. Hầu hết những cơ sở của hậu cung M.9 đều được xây ngầm dưới đất. Chỉ riêng khoản tiền sắm máy điều hòa không khí và cung cấp ánh sáng cũng đến cả chục triệu đôla, chứ chưa nói đến đồ đạc sang trọng, và hàng vạn mét khối bê tông, hàng triệu mét khối đất đá được đào xúc lên nữa. Nghĩa là người ta đã tiêu phí cho công cuộc sưu tập gái đẹp này với những số tiền khổng lồ. Tình báo Sở đề phòng vô cùng nghiêm mật nhưng chàng đang lọt được vào. Nếu chàng thoát hiểm, sự thật trần truồng về trung tâm chứa gái và hưởng lạc của Tình báo Sở sẽ được đưa ra trước công chúng thanh thiên bạch nhật. Chàng sẽ mang về cho ông Hoàng hàng trăm triệu đôla. Nghĩ đến tấm séc còn thơm mùi giấy và mùi mực, với 8 con số dê rô xếp thành 1 hàng dài được gởi vào trương mục Thụy sĩ cho ông Hoàng, Văn Bình bỗng vui hẳn lên. Trong khoảnh khắc, chàng quên bẵng nguy hiểm. Chàng không cần quan tâm đến linh tính đang réo chuông báo động trong đầu chàng. Thật vậy, cuộc sống vào sinh ra tử hàng ngày đã rèn luyện cho chàng 1 giác quan thứ sáu siêu việt có thể đánh hơi thấy tai nạn sắp xảy ra. Hồi chuông vô hình vẫn kêu leng keng. Rốt cuộc chàng choàng tỉnh, phóng mắt nhìn tứ phía.

Soe-Fuk vẫn ngồi nghiêm trang trên xe lăn. Văn Bình lo ngại về phản ứng bất ngờ của con khỉ độc, song khi ấy nó lại hiền từ và ngoan ngoãn hơn khi nào hết. Cặp mắt rực sáng của nó vẫn nhìn xuống đất như sợ nhìn lên thì mắc tội phạm thượng. Bốn bức tường của căn nhà rộng mênh mông vẫn bao vây chàng 1 cách lặng lẽ và lạnh lùng, dưới ánh sáng đèn nê ông phơn phớt. Tất cả vẫn thanh bình, vậy mà Văn Bình lại rùng mình, vẩy ốc mọc đầy lưng chàng.

Giọng nói của Soe-Fuk bỗng trở nên xa lạ, vô cùng xa lạ:

-Ông Rô-bơn, mời ông tiếp tục đi theo tôi. Chỉ 5 phút nữa là đến nơi.

Bằng giọng nói xa lạ, Soe-Fuk muốn dặn ngầm chàng lần nữa là phải tuyệt đối thận trọng. Chàng sắp tiến vào đất địch. Một sơ hở cỏn con, vô nghĩa, có thể làm chàng mất mạng.

Cánh cửa ở cuối phòng được sơn màu sám, đồng màu với bức tường nên khi đến gần chàng mới nhận ra. Chàng không ngạc nhiên khi thấy trần nhà cao vút, căn phòng bát ngát mà cánh cửa duy nhất lại nhỏ xíu, chỉ vừa bề cao người Tây phương, chiều ngang chỉ vừa khẳm cho cái xe lăn phế nhân chở Soe-Fuk lách qua. Chàng biết rằng đây là dụng ý của kiến trúc sư. Chàng đoán không sai, cánh cửa được mở rút lên trên bằng hơi điện, và phía sau là 1 ngõ ống sâu hun hút.

Lối kiến trúc này được áp dụng khá phổ biến trong các căn cứ xây ngầm dưới đất. đường hầm của đồn Fort Knox, nơi chứa vàng khối của Hoa Kỳ còn đẹp và sâu hơn nhiều. Chàng đã có dịp đến thăm đường hầm của 1 giàn phóng hỏa tiễn xuyên lục địa gần Bắc Cực, lối đi chật chội đến nỗi người Mỹ cao lớn phải cúi khom khom và xoay nghiêng mới lọt. Sở dĩ đường hầm cần nhỏ hẹp là để phòng vệ dễ dàng và hữu hiệu. Khi động dụng, người ta chỉ bấm nút là nước dâng lên ngập hầm trong vòng 2, 3 phút đồng hồ. Hoặc chỉ cần 10 giây đồng hồ ngắn ngủi là toàn hầm đầy tràn hơi ngạt, 1 loại hơi ngạt đặc biệt làm thân thể tê liệt hoặc mê man. Nhân viên phòng vệ đeo mặt nạ tiến vào, khiêng kẻ gian cứng đơ như khúc gỗ, vứt lên băng ca 1 cách ngon lành như rút cái bật lửa trong túi.

Chiếc xe lăn dấn vào đường hầm.

Văn Bình đinh ninh tiếng bánh xe và tiếng giày của chàng sẽ tạo ra 1 âm thanh lớn. Nhưng không, chàng chẳng nghe thấy gì cả. Nền hầm bằng đá rửa trơn bóng, chàng lại cố ý nện mạnh gót giày, vậy mà tiếng động được phát ra chỉ rất nhỏ, còn nhỏ hơn tiếng con muỗi ban đêm bay trong tòa nhà rộng nữa. Văn Bình chợt hiểu. Từ mấy năm nay, ông Hoàng đã nghiên cứu về 1 loại hơi có tác dụng ngăn cản âm thanh lan truyền trong không khí. Trên mặt nguyệt cầu, âm thanh không chuyển động vì thiếu “không khí”, phi hành gia phải đeo mặt nạ dưỡng khí riêng. Nhưng ở đây, chàng vẫn hít thở được đều hòa, ngực chàng không bị tức ép, tay chân chàng vẫn cử động được bình thường. Sự kiện này chứng tỏ Tình báo Sở đã khám phá 1 thứ võ khí mà ông Hoàng coi là thứ võ khí ghê gớm của nghề điệp báo. Nhờ thứ hơi này, du kích quân có thể thâm nhập vào vị trí địch ban đêm mà không sợ radar hoặc viễn kính hồng ngoại tuyến nhìn thấy. Hầu hết các tủ sắt kiên cố nhất trên thế giới, đặc biệt tủ sắt trong tổng hành doanh KGB, GRU Smerch, MI, Tình báo Sở, … đều được trang bị máy báo động bằng cách nghe âm thanh chung quanh, gian phi bước nhẹ đến đâu cũng nghe tiếng, nhưng nếu thứ hơi kỳ lạ này được phun hòa trong không khí thì vành tai điện tử sẽ bị điếc. Nhân viên của ông Hoàng sẽ có thể vào ra sào huyệt điệp báo cộng sản như chỗ không người.

Hành lang dài chừng 30 thước. Hai tấm cửa nặng nề được mở ra sau cùng. Văn Bình đặt chân vào 1 căn phòng tráng lệ mà chàng đoán là phòng khách của Kim-My. Con đười ươi chỉ đẩy xe qua khỏi ngưỡng cửa rồi rút êm ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Soe-Fuk và Văn Bình.

Kim-My trắng nõn nà đang nằm dài trên tràng kỷ lót gấm.

Soe-Fuk bấm nút điện cho xe lăn chạy lại gần tràng kỷ. Kim-My xõa tóc, mặt ngoảnh về phía cửa. Tuy nhiên, Văn Bình có cảm tưởng là nàng không nhìn thấy 2 người. Mắt nàng đang nhìn 1 vật vô hình lơ lửng trong khoảng không. Soe-Fuk cất tiếng:

-Cô Kim-My.

Kim-My cựa đầu:

-Vâng, thày thuốc phải không?

Khi ấy cô hầu gái mà Văn Bình thấy qua tấm gương bí mật hồi đêm mới xuất hiện. Đứng gần, nàng có vẻ chững chạc hơn chứ không quá ngây thơ và non trẻ. Trông dáng đi, chàng đoán nàng xấp xỉ 20 mặc dầu nàng kết tóc bím lòng thòng như con gái 13, 14 tuổi. và nàng cũng không phải là con gái 20 còn hoàn toàn trong trắng hoặc chỉ mới nếm qua mùi đời. Nàng không phải là con gái thành thạo, căn cứ vào bộ ngực tròn đều song không nhọn, và nhất là cái mông nở nang nổi bật dưới áo sường sám may bằng hàng mỏng.

Nếu cô hầu gái là hiện thân của sắc đẹp từng trải thì ngược lại Kim-My lại tiêu biểu cho 1 nhan sắc khờ khạo và thanh khiết. Sắc đẹp của ả nữ tỳ đã đủ lôi cuốn đàn ông có trái tim đúc bê tông, nhưng nếu so sánh với cô chủ thì chỉ như vực với trời. Song le, điều làm cho Văn Bình xốn xang là đôi mắt uyên ương long lanh và ướt át dưới cặp mày xuân tầm của Kim-My. Hồi đêm, chàng đã xốn xang song còn trấn tĩnh được, lần này thì chàng không chế ngự được xúc động. Chàng nhìn nàng, dáng điệu tần ngần. Kan-Yeh là kẻ có quá nhiều kinh nghiệm sống về nữ giới lẽ nào lại không biết rằng mắt uyên ương đi kèm với chân mày xuân tầm là đàn bà mê say tình ái bao nhiêu cũng còn thiếu? Tại sao Kan-Yeh có thể tin 1 cách ngớ ngẩn Kim-My là nạn nhân của bệnh sinh lý lạnh lùng?

Văn Bình đang băn khoăn với những ý nghĩ rối beng trong đầu thì ả nữ tỳ tiến đến, kéo ghế mời ngồi. Không biết vì vô tình hay cố ý, ả nữ tỳ cọ ngực vào tay chàng. Chắc là nàng cố ý vì trong khi chàng đưa tay ra dấu cám ơn thì nàng bước lại. Chàng đã hiểu nguyên nhân: nàng muốn tỏ cho chàng biết nàng không dùng đồ giả. Nhưng Văn Bình không để ý. Linh tính về 1 sự nguy hiểm sắp xảy ra bỗng thức dậy trong lòng chàng. Chàng cảm thấy nong nóng ở sau gáy. Điều này ngầm bảo chàng là Kan-Yeh đang dán mắt vào tấm gương bí mật, theo dõi cuộc tiếp xúc đầu tiên giữa thày thuốc thôi miên Rô-bơn và tiểu thiếp sủng ái Kim-My.

Soe-Fuk vẫn ngồi bất động trong xe lăn. Văn Bình nhìn chung quanh phòng 1 vòng rồi Kim-My:

-Cô cảm thấy trong người khỏe không?

Kim-My không đáp mà chỉ khoan thai gật đầu. Ả nữ tỳ nhanh nhẩu:

-Đêm qua cô tôi thức khuya nên hơi mệt. Vì vậy, cô tôi phải nằm để dưỡng sức. Nếu bác sĩ muốn, tôi sẽ đỡ cô tôi dậy.

Văn Bình lắc đầu:

-Không sao. Cứ để cô nằm cũng được.

Chàng nhìn vào mắt Kim-My, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch:

-Cô không mệt phải không? Tốt lắm. Cô yên tâm, tôi sẽ chữa cho cho cô bình phục, hoàn toàn bình phục. Giờ đây, xin cô hãy ngước lên nhìn tôi. Cô hãy nhìn thẳng vào mắt.

Kim-My ngoan ngoãn tuân lệnh chàng. Nhưng trừ đôi mắt ra, mặt nàng vẫn phẳng lặng. Nàng không tỏ vẻ bình thản hoặc ngạc nhiên. Nàng ngoan ngoãn vì khi ấy nàng như cái máy chứ trong đầu óc nàng không nghĩ gì hết. Văn Bình nhận thấy bàn tay nàng nắm chặt lại và hơi run. Chàng ra lệnh:

-Yêu cầu cô xòe bàn tay ra.

Kim-My không đáp, quay mặt đi chỗ khác. Ả nữ tỳ xen vào:

-Cô tôi không thích xòe bàn tay trước mặt người lạ.

Văn Bình hỏi Soe-Fuk:

-Vậy tôi cầm cổ tay để xem mạch được không?

Soe-Fuk đáp, giọng điềm tĩnh:

-Được.

Soe-Fuk kéo cổ tay trái của Kim-My kê trên cái gối màu hồng. Kim-My vẫn nắm chặt bàn tay. Văn Bình lấy cớ bắt mạch là để điểm nhẹ vào thốn huyệt của nàng. Thốn huyệt nằm trên động mạch lớn ở cườm tay. Các thày thuốc đông y căn cứ vào sự đập nhanh, chậm, chìm, nổi của động mạch này để chẩn bệnh cắt thuốc. Nhưng đối với võ sĩ thành thạo bộ môn điểm huyệt như Văn Bình thì thốn huyệt mang 1 ý nghĩ đặc biệt khác.

Văn Bình nhịn thở, mắt vẫn nhìn như xoắn sâu vào mắt Kim-My. Chân khí kéo lên cuồn cuộn như thác lũ, ùa vào bàn tay chàng, truyền ra ngón tay trỏ, và xuyên qua lớp bì phu vào thốn huyệt của nàng. Điểm huyệt bằng cách vận dụng chân khí vào thốn huyệt của đối phương là 1 bí kíp để xét định võ công. Nếu là người không luyện công thì khi bị chân khí lạ xâm nhập, thân thể sẽ co rúm lại, và gan dạ đến mấy cũng phải kêu đau. Nhưng không, Kim-My vẫn thản nhiên. Diện mạo nàng không hề đổi khác. Nếu có, thì chỉ là 1 nụ cười vừa nở trên môi nàng, nụ cười bộc lộ sự kiêu căng gần như khinh thị. Văn Bình cũng cười trả rồi đứng dậy. Kim-My rút tay về, bàn tay nàng vẫn nắm lại. Soe-Fuk hỏi Văn Bình:

-Ông thấy thế nào?

Văn Bình biết là Soe-Fuk đặt câu hỏi cốt cho Kan-Yeh nghe. Chàng bèn đáp:

-Có nhiều hy vọng.

-Độ bao lâu thì khỏi?

-Hai, ba ngày nữa tôi mới có thể nói được.

Văn Bình liếc thấy Soe-Fuk biến sắc, song chàng phớt tỉnh. Nàng quay lưng về phía tấm gương mà Kan-Yeh dùng làm đài quan sát, trừng mắt ngó chàng 1 cách ý nghĩa:

-Theo chương trình, ông sẽ rời Bắc kinh trong vòng 48 hoặc 72 giờ đồng hồ. Nếu vậy thì …

Văn Bình ngắt lời:

-Tôi sẽ bàn luận với tướng Kan-Yeh.

Soe-Fuk nín lặng. Văn Bình nói:

-Bây giờ tôi muốn được về phòng riêng để nghỉ khỏe.

Soe-Fuk tỏ vẻ không hiểu:

-Ông mệt ư?

-Dĩ nhiên là mệt, rất mệt. Sau mỗi lần trị bệnh bằng nhân điện như thế này, tôi cần ngủ 1 giấc dài để lấy sức.

-Vâng, tôi xin đưa ông về phòng.

Văn Bình theo con sơn viên đẩy xe lăn chở Soe-Fuk trở về đường hầm hãm thanh vắng lặng. Dọc đường, không ai nói chuyện với ai. Về đến phòng, Văn Bình cúi đầu chào Soe-Fuk:

-Xin phép bà. Tôi sẽ ngủ 1 mạch đến tối.

Nói đoạn chàng nằm dài ngay trên giường, rút thuốc lá ra hút. Soe-Fuk nhíu mày:

-Ông có thái độ thật lạ lùng. Tôi đã dặn ông cẩn thận mà ông vẫn quên. Tôi có cảm tưởng là ông cố ý quên.

-Quên gì, thưa bà?

-Ông quên rằng Kan-Yeh núp ở phòng bên để nghe trộm. Lẽ ra ông phải nói là Kim-My sẽ được bình phục trong vòng 72 giờ đồng hồ. 72 giờ đồng hồ, ông nhớ chứ?

-Thưa bà, tôi nhớ.

-Tại sao ông lại nói khác?

-Vì bà không thành thật.

-Từ khi gặp ông đến giờ, ông đã buộc tội tôi không thành thật nhiều lần. Những lần trước, tôi sẵn sàng chiều ý ông vì nhận thấy ông nói đúng. Song lần này, tôi không thể chiều ý ông được nữa vì tôi đã thành thật, hoàn toàn thành thật.

-Thưa bà, chưa thành thật hẳn. Nếu bà thành thật hoàn toàn thì bà đã cho tôi biết Kim-My là 1 võ sĩ cao cường quán triệt Thạch Thủ công, 1 trong các phép luyện công khó nhất trong làng võ.

Mặt Soe-Fuk đột nhiên tái mét.

Tuy vậy, nàng vẫn ngồi yên. Hai bàn tay vẫn chắp lên đùi. Văn Bình quay mặt vào tường, thở ra 1 hơi thuốc lá dài. Chàng giả vờ như trong phòng không có ai. Soe-Fuk rít lên:

-Đại tá Văn Bình, ông khinh tôi quá lắm. Ông đừng tưởng tôi không làm gì được ông.

Văn Bình ném điếu thuốc lá xuống sàn nhà, từ từ nhỏm dậy, và mỉm cười ngạo mạn:

-Thưa bà, tôi biết lắm chứ. Tôi biết bà có đủ bản lãnh để đương đầu với tôi.

Soe-Fuk giật mình:

-Ông biết, ông biết được những gì?

Nụ cười của Văn Bình nở to hơn:

-Thưa bà, tôi biết người thiếu phụ đeo mặt nạ cao su đang ngồi xe lên, trước mặt tôi, không phải phế nhân. Vâng, bà không hề bán thân bất toại. Hai chân của bà cũng khỏe như hai chân của mọi người.

Soe-Fuk gầm lên một tiếng lớn. Quả như Văn Bình nói, Soe-Fuk không hề bị tê liệt. Không đợi Văn Bình nói hết, Soe-Fuk vùng dậy, phi thân nhảy ra khỏi xe. Và trong khi điệp viên Z.28 chưa phòng cẩn mật, Soe-Fuk đã quạt vào hạ bộ chàng một ngọn cước atémi. Nàng đá bằng chân trái. Cặp giò mà ai cũng đinh ninh tê liệt, nhỏ bé và yếu đuối, lại chứa đầy cường lực như cặp giò của võ sư chuyên về độc cước.

Tiếng gió ào ào nổi lên cùng với cú đá hiểm ác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx