sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10 - Thâm Cung Bí Sử

Ngay từ ngọn cước thứ nhất, Văn Bình đã biết Soe-Fuk là cao thủ của Thái cực quyền. Thái cực quyền là một bộ môn trong Thiếu lâm tự, hiện còn thịnh hành tại Hoa lục, nhưng các đòn bí hiểm đều bị thất truyền gần hết. Giới cao thủ của bộ môn này hiện sống rải rác ở phía nam và phía tây nước Tàu trong những tỉnh có đông đảo tín đồ thiểu số theo đạo Hồi, như Tân Cương và Sơn Tây. Sở dĩ Thái cực quyền được thịnh hành là vì nó thích hợp người kém sức khỏe, đặc biệt là phụ nữ chân yếu tay mềm. Thái cực quyền lại làm cho cơ thể gia tăng vẻ cân đối nhờ những thế đánh dài và tròn. Nhưng nó cũng lợi hại không kém. Nếu được luyện tập đúng mức, nó có thể hóa giải những bộ quyền cận chiến như nhu đạo, săm bô.

Văn Bình đang thòng hai chân xuống đất, nghĩa là ở vào một thế có thể bị trọng thương hoặc táng mạng như chơi. Soe-Fuk phóng cước mà gây được tiếng gió, điều này chứng tỏ nàng có khí lực hùng hậu. Tránh né không kịp, Văn Bình bèn xoay người để chịu đòn. Căn cứ vào ngọn đá của nàng, chàng biết nàng có thể đá gục mọi võ sĩ đai đen nhu đạo. Tuy đã tiên liệu cuộc tấn công, Văn Bình cũng bị xao xuyến trong vài giây đồng hồ. Chàng hơi lạng người sang trái rồi lấy lại thế quân bình, song chàng không đánh trả. Chàng chỉ kêu lên:

-Thái cực quyền giỏi quá.

Soe-Fuk không tiếp tục đánh nữa. Nàng đứng sừng sững giữa nhà, 2 tay chống nạnh, mắt quắc lên, cặp mắt hạc đã lớn, cơn giận dữ và bàng hoàng đã làm cho lớn thêm gấp bội khiến chàng có cảm tưởng là mắt nàng phát ra hai luồng lửa làm cháy xém râu tóc. Văn Bình đoán già nàng sẽ ùa vào người chàng với một thế Thái cực quyền khác. Nhưng không, nàng vẫn chống nạnh như vậy, rồi bỗng nhiên nàng buông ra tiếng thở dài ảo não:

-Thành thật xin lỗi ông.

Văn Bình nghiêng đầu:

-Không dám. Xin bà cứ ra đòn tiếp. Trong đời, tôi đã nguyện không khi nào đấu quyền với phụ nữ. Bà đừng ngại, tôi sẽ không đánh trả đâu.

Soe-Fuk lại thở dài:

-Tôi xin lỗi ông vì trong phút thiếu suy nghĩ chín chắn, tôi đã múa rìu qua mắt thợ. Dầu ông nhường nhịn tối đa, không nỡ nào đánh trả, tôi cũng không hy vọng thủ thắng. Quyền thuật của ông đã lên tới trình độ siêu phàm. Vả lại, ông đến Bắc kinh là để giúp tôi trong khuôn khổ điệp vụ "Người Yêu", và tôi cũng có lợi trong khi hợp tác với ông.

-Thưa bà, tôi không có thời gian chơi trò ú tim với bà nữa. Nếu bà còn giấu diếm, tôi sẽ dứt khoát.

-Vâng, tôi xin nghe.

-Tôi giả vờ bắt mạch Kim-My là để kiểm điểm xem nàng có võ công hay không. Và tôi nhận thấy nàng giỏi về Thạch Thủ công, 1 phép luyện tập chân khí có thể biến tay chân thành cứng như đá. Bà là nhà võ hẳn cũng biết rằng không phải bất cứ ai cũng có thể học được Thạch Thủ công. Có người luyện tập cả chục năm mà chẳng đi tới đâu. Luyện tập thành công nhanh nhất cũng mất 5, 6 năm. Đó là theo đúng bí thuật, và có sư phụ hướng dẫn. Những võ sĩ quán triệt Thạch Thủ công ngày nay chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nghĩa là Kim-My không phải là võ sĩ hạng xoàng. Thạch Thủ công có thể đối phó hữu hiệu với Nhuyễn Nhục pháp của Kan-Yeh. Hai bộ môn luyện công độc đáo này kị nhau như nước với lửa. Kan-Yeh là tay cừ khôi, song nàng đánh hắn trọng thương không khó nếu nàng xử dụng Thạch Thủ công. Bà nói rằng Kim-My nghe lời bà, tại sao nàng không hạ sát Kan-Yeh?

-Tôi đã khẩn khoản yêu cầu nhiều lần, nhưng nó cương quyết từ chối. Và nó không chịu cho biết lý do.

-Về phần bà, tôi tin là bà đã khám phá ra lý do.

-Vâng, lý do này làm tôi đau lòng có thể chết được. Nó cương quyết từ chối vì …

-Vì yêu Kan-Yeh?

-Phải. Tôi không ngờ thằng già gần xuống huyệt ấy lại có đủ bản lãnh để mê hoặc con gái tôi, và tôi cũng không ngờ con gái tôi tuổi xuân hơ hớ như vậy lại đem lòng yêu hắn.

-Còn bà, vì nguyên nhân nào bà lại giả vờ bán thân bất toại vậy?

-Thứ nhất, để tránh ăn nằm với Kan-Yeh. Hắn là con quỷ dâm dục, tôi đã già mà hắn cũng không tha.

-Thưa bà, bà còn trẻ, còn đẹp lắm.

-Ông quá khen, nếu ông thấy rõ bộ mặt của tôi, ông sẽ không khen trẻ và đẹp nữa. Nhưng ông ơi, tôi còn thù mẹ, tôi còn bổn phận tìm kiếm người yêu cũ. Tôi không thể tiếp tục chung chăn xẻ gối với Kan-Yeh. Thứ hai, tôi phải giả vờ bị tê liệt 2 chân thì hắn mới cử tôi làm quản gia, cho phép tôi tự do xê dịch trong trung tâm M.9, tôi mới có hy vọng khám phá ra bí mật. Bây giờ ông đã hiểu hết sự thật, ông còn giận tôi nữa không?

Văn Bình đáp:

-Thưa bà không. Dầu sao bà cũng là người mà tôi không thể giận.

-Ông vẫn giữ lời hứa giúp tôi triệt hạ Kan-Yeh chứ?

-Vâng. Tôi hẹn bà đến tối.

-Chào ông. Tôi sẽ cho nhân viên mang thức ăn tới để ông dùng.

-Cám ơn bà. Tôi không ăn gì hết. Trước giờ hoạt động, tôi thường tịch cốc.

-Ông đừng ngại. Tôi không có dã tâm đầu độc ông đâu. Vả lại, đầu độc ông thì lấy ai cứu mẹ con tôi ra khỏi trung tâm ghê tởm M.9 này.

-Tôi vẫn có thói quen nhịn ăn như vậy. Bà là nhà võ tất biết rõ từ đêm qua đến giờ chân khí trong người tôi bị thương tổn nặng nề, nếu không tịch cốc tôi sẽ khó thể bồi bổ lại. Lệ thường phải luyện công từ 12 đến 24 tiếng đồng hồ mới phục hồi được phong độ. Bây giờ đã xế trưa, và trong vòng 6 giờ nữa tôi phải ra tay. Không giấu gì bà, chính bà đã làm chân khí của tôi bị giảm sút rất nhiều.

-Tôi … tôi đã làm gì ông?

-Thưa bà, tôi đã phải nhịn thở nhiều lần, mỗi lần hơn 3 phút, nghĩa là quá mức nguy hiểm có thể gây ra sự nghẹt thở, để theo dõi nhịp thở của bà. Tim bà đập nhẹ, nhịp thở bình thường. Những sự kiện này chứng tỏ bà không mắc bệnh tê liệt. Thưa bà, tôi không phải là y sĩ, tôi cũng không có dịp đụng vào chân bà, nhưng căn cứ vào những điều nhận xét bằng chân khí, tôi đã khám phá ra bà là người hoàn toàn khỏe mạnh.

-Tôi xin chịu thua ông. Ông Văn Bình, ông còn nguy hiểm hơn kẻ thù của tôi nhiều.

Văn Bình cười mỉm, không đáp. Chàng từ từ nhắm mắt lại. Soe-Fuk nhìn chàng giây lát rồi lùi xe lăn ra ngoài

Trong khi Văn Bình nghỉ trưa thì 1 con tàu đánh cá lảng vảng ngoài khơi Hoa lục. Mọi vành tai và cặp mắt điện tử bén nhạy của nó đều hướng về phía Bắc kinh. Tàu đánh cá hoạt động trên hải phận quốc tế là thường. Tuy nhiên, chỉ có 1 số hạn chế là hoạt động trên vùng biển phía bắc Hoàng hải. Vì phía bắc biển Hoàng hải, lục địa Trung hoa lùi thật sâu vào bên trong đất liền, tạo thành cái vịnh rộng mênh mông. Phía tây là Thiên Tân, và sâu hơn nữa là Bắc kinh. Còn phía đông là Bắc Cao ly cộng sản. Hải phận quốc tế ở phía ngoài cái vịnh rộng mênh mông này đã trở thành nguy hiểm đối với tàu đánh cá bởi vì chính quyền Trung cộng mắc bệnh lo sợ thường trực, cứ thấy thuyền bè lạ lảng vảng ngoài khơi xa là phóng tàu võ trang ra bắt giữ hoặc ngang nhiên lục soát.

Mùa lạnh trong biển Trung hoa là mùa đánh cá nên vào giờ ấy rất nhiều tàu đánh cá Bắc Cao ly lượn như đèn cù. Nhưng 1 con tàu tương đối bé nhỏ và cũ kỹ lại tìm cách tách khỏi đám đông và tiến dần vào gần đất liền. Trông bên ngoài nó chẳng khác mọi con tàu đánh cá của cộng hòa Bắc Cao ly là bao. Vả lại, nó chính là tàu Bắc Cao, do nhà đương cuộc Bắc Cao làm chủ vì lẽ ở quốc gia cộng sản này, mọi phương tiện chuyển vận sản xuất đều cuộc quyền sở hữu của Nhà nước. Nó đánh cá để cung cấp cho kỹ nghệ đóng đồ hộp ở Thiên Tân. Trên cột buồm phất phới là cờ sao đỏ trong vòng tròn trắng trên nền đỏ, mép xanh và trắng. Đó là cờ Bắc Cao. Thủy thủ đều mặc y phục Bắc Cao. Nhưng thật ra nó chỉ là tàu đánh cá Bắc Cao giả hiệu. Ngoại trừ vỏ tàu, lá cờ và y phụ, tất cả đều xuất phát từ Tây phương.

Trong cabin của thuyền trưởng cũng có 1 người đàn ông Tây phương da trắng, mũi lõ hẳn hòi. Người này không còn trẻ nữa nhưng cũng không quá già. Giỏi nhận xét đến đâu cũng không đoán được tuổi thật của y là bao nhiêu. Y có thân hình dong dỏng cao, hơi gày, đôi mắt sáng quắc và cái cằm vuông biểu hiệu nghị lực phong phú. Căn cứ vào diện mạo và thân hình thì y phải trạc ngũ tuần. Giọng nói y lại trẻ hơn tuổi rất nhiều nhưng đến khi cau mày suy nghĩ thì đột nhiên y lại tạo ra cảm tưởng già đến 70 tuổi. Y xô ghế đứng dậy. Đối diện y là thuyền trưởng, 1 thanh niên khoảng 40, lực lưỡng, nhanh nhẹn. Thuyền trưởng dùng tiếng Anh để nói chuyện với người đàn ông Tây phương nửa già, nửa trẻ:

-Thưa cụ, tôi đã hiểu rồi.

Người đàn ông Tây phương được gọi 1 cách cung kính là cụ, bâng khuâng nhìn qua ô cửa kính ra ngoài khơi biển sóng trập trùng:

-Công việc này khó lắm chớ không dễ đâu, đại tá nhớ chưa? Nếu dễ, tôi đã không giao đại tá. Lái tiềm thủy đĩnh từ hải phận quốc tế vào trong đất địch là 1 hoạt động mà từ nhiều năm nay 1 đại úy hạm trưởng cũng làm nổi. Chẳng qua tôi nhờ cậy đến đại tá vì tôi không muốn kế hoạch của tôi bị thất bại. Tưởng đại tá nên biết rằng tôi lưu tâm đến kế hoạch này từ cả chục năm nay. Đúng ra, từ hơn 20 năm nay. Hơn 20 năm nay tôi hằng chờ đợi cái ngày được tiễn con tàu của tôi vào bờ biển Hoa lục. Tôi hoàn toàn tin cậy ở tài tháo vát và kỹ thuật già dặn của đại tá.

Thuyền tưởng đại tá đứng nghiêm:

-Tôi sẽ không phụ lòng tin cậy của cụ. Riêng việc cụ đích thân từ Luân đôn sang đây cũng đã là vinh dự lớn lao đối với anh em chúng tôi. Trừ phi là nhân viên của cụ gặp trở ngại giờ chót, chứ nếu …

-Cho đến cách đây 60 phút, tôi vẫn nhận được tin tức tốt đẹp. Tôi muốn cùng đi với ông, đến tận nơi vì bờ biển Hoa lục là nơi có rất nhiều kỷ niệm của tôi. Thời còn trẻ, tôi đã hoạt động tại đây. Tôi lại để lại đây 1 hòn máu yêu quý. Ngày nay tôi đã già, quá già rồi, chỉ còn chờ cái chết, lúc từ giã cõi đời để về với lòng đất. Nhưng thôi, tôi đã làm đại tá mất thời giờ vô ích. Đại tá sắp lên đường chưa?

Thuyền trưởng đại tá giơ cườm tay đồng hồ:

-Thưa cụ, còn đúng 5 phút nữa.

Ông già Tây phương nói:

-Sau khi đại tá xuống tiềm thủy đĩnh, tôi sẽ cho tàu đánh cá chạy ra ngoài hải phận Nam Hàn, và neo lại đó để chờ đại tá. Sau khi nhận được tin điện thành công, tôi sẽ trở lại điểm G-24 đón đại tá. Dầu tôi đã bố trí kỹ lưỡng, vấn đề thất bại cũng có thể xảy ra, cho nên …

Đại tá thuyền trưởng ngắt lời:

-Thưa cụ, tôi không tin là có thể thất bại.

Ông già Tây phương hơi nhăn mặt:

-Trong nghề này không bao giờ được phép lạc quan quá mức, đại tá hiểu chưa? Nếu gặp trục trặc ngoài ý muốn, đại tá phải thi hành kế hoạch H-3.

-Tuân lệnh.

Người đàn ông Tây phương bắt tay đại tá thuyền trưởng. Thuyền trưởng có lẽ là người Cao ly hoặc Nhật bản vì mắt 1 mí. Hầu hết thủy thủ đoàn đều mắt 1 mí. Thuyền trưởng kính chào rồi lẳng lặng trèo lên boong tàu. Trời buổi trưa xanh ngắt 1 màu. Tứ phía vắng tanh. Trên biển rộng mênh mông chỉ có con tàu đánh cá kéo cờ Bắc Cao lướt sóng dật dờ. Bên hông trái con tàu đánh cá đột nhiên sóng cuộn lên thật cao rồi có tiếng nước róc rách điếc tai. Một chiếc tiềm thủy đĩnh cỡ nhỏ nhô vọt lên khỏi mặt nước, thân mình tròn lẳn và đen sì. Nắp boong được mở ra, trong loáng mắt viên đại tá thuyền trưởng đã nhảy xuống.

Đứng trong cabin chỉ huy, ông già Tây phương theo dõi quang cách vừa xảy ra, không bỏ sót 1 chi tiết nào. Quan sát nét mặt ông, người ngoài không thể biết được ông đang vui hay buồn, ông đang bình thản hay lo ngại. Thật ra, lòng ông đang lẫn lộn vui buồn, lẫn lộn bình thản với lo ngại. Dưới quyền ông, không thiếu gì tiềm thủy đĩnh tối tân, từ những tàu ngầm chạy bằng nguyên tử có thể nằm lì hàng tháng trường dưới biển sâu đến những con tàu chạy bằng nhiên liệu thông thường song được trang bị dụng cụ điện tử và khí giới hiện đại. Tuy vậy, ông chỉ có thể cung cấp cho viên đại tá thuyền trưởng 1 chiếc tiềm thủy đĩnh cũ rích cũ rì từ thế chiến thứ hai còn sót lại của hải quân Nhật. Tiềm thủy đĩnh bà già này chỉ có thể xuống đến sâu 130 mét là cùng. Xuống sâu hơn nữa thì vỏ thép sẽ vỡ. Tốc độ của nó cũng rất chậm, nếu bọn phòng duyên Hoa lục khám phá ra thì nó mọc cánh cũng không tài nào thoát nổi. Nhưng ông tin chắc là tàu ngầm sẽ « trở về ».

Mặt biển trở lại phẳng phiu như cũ. Ông già Tây phương quay lại. Phụ tá thuyền trưởng đang đứng thẳng người chờ lệnh. Ông già khoát tay:

-Trở về.

Hai tiếng « trở về » cũng ám ảnh tâm trí Văn Bình từ lúc chàng nằm xuống, 2 mắt nhắm nghiền. Chàng trằn trọc giờ lâu mới ngủ được. Và suốt trong giấc ngủ từ trưa đến tối mịt, những cơn ác mộng thỉnh thoảng lại hiện ra bắt chàng choàng dậy, và mỗi lần choàng dậy là bồ hôi lưng chàng lại đổ ra đầm đìa như tắm.

Văn Bình không hiểu lý do của những cơn ác mộng liên tiếp này. Chàng đã nhiều phen hoạt động trên vùng địch. Và ngay thủ đô Mạc tư khoa cũng như Hànội chàng vẫn ngủ say dễ dàng, hễ đặt mình xuống giường là ngáy ròn tan. Mọi ý nghĩ rắc rối đều được chàng gác bỏ ngoài tai trước khi trèo lên giường. Đối với chàng thì ngủ là nhất, dầu sáng mai bị mang ra pháp trường thì đêm nay cũng phải ngủ đẫy giấc. Chàng cũng thích mộng trong khi ngủ, nhưng lại ghét ác mộng. Mộng chàng ưa phải là mộng thật đẹp, mộng kề môi áp má những cô gái da thịt mềm mịn như bông ( nhục nhuyễn như miên ) mà vẫn cứng như bê tông, thơm như tinh túy các loài hoa mà vẫn hôi độc đáo. Vâng, hôi độc đáo và vô cùng quyến rũ như mùi hôi của múi sầu riêng (đối với người chưa biết thưởng thức ), mùi mồ hôi của phó mát ca măm be ( phó mát của Pháp rất hôi mà lại rất ngon ), mùi hôi của trinh nam và trinh nữ trong đêm tân hôn.

Bỗng chàng hét lên 1 tiếng thật lớn rồi tỉnh dậy. Gian phòng rộng chìm trong tối đen. Chàng đang nằm trên cái giường gỗ lịch sử quý báu của cố hòa thượng Bảo Chính. Chàng biết là tiếng hét của chàng không được ai nghe vì nhà hầm không trổ cửa. Vả lại, bầu không khí dưới hầm đã có tác dụng hãm thanh đặc biệt, dẫu đại bác nổ cũng vẫn êm ru. Bồ hôi lạnh tiếp tục trào ra như suối. Chàng vịn vào thành giường, vận công để lấy lại thăng bằng. Đối diện với chàng là 1 cặp mắt có tròng đen tóe lửa đỏ chói. Chàng nhận ra ngay cặp mắt của con đười ươi. Nếu có con khỉ đột, tất phải có Soe-Fuk. Thật vậy, nàng đang ngồi ngay ngắn trong xe lăn, cạnh giường chàng. Trong đêm tối, mắt nàng sáng hơn ban ngày. Giọng nàng buông ra sang sảng:

-Ông nằm mê hơi nhiều. Bây giờ ông đã khỏe lại hoàn toàn chưa?

Văn Bình nhảy xuống đất:

-Mấy giờ rồi, thưa bà?

Soe-Fuk cười:

-Ông là con người văn minh có khác, hễ thức dậy là hỏi giờ. Trưa nay ông đã hỏi 1 lần rồi. Bây giờ là 10 giờ tối. 10 giờ tối, chúng ta đã có thể bắt tay vào việc.

-Bà đến đây lâu chưa?

-Lâu rồi. Từ chập tối.

-Tại sao bà không đánh thức tôi?

-Không nên. Những cơn ác mộng làm ông toát bồ hôi lạnh là điềm báo trước rượu thuốc độc Nhất thế Tiên xà sắp tác động. Nếu đánh thức ông dậy sớm, cơ thể ông sẽ mất quân bình, ông sẽ khó hội đủ phong độ để đối phó trong đêm nay.

Nghe Soe-Fuk nói, bất giác Văn Bình lo sợ. Lần đầu từ khi đến Bắc kinh, chàng thật sự lo sợ. Vụ chàng bị đầu độc bằng rượu Nhất thế Tiên xà là đúng hay sai? Nếu sai, thì Soe-Fuk lừa chàng với mục đích gì? Nếu đúng, thì liệu sau khi chàng triệt hạ được tướng Kan-Yeh, nàng có tìm thuốc giải độc cho chàng uống không? Và nếu nàng lừa chàng uống thuốc độc thật sự thì sao? Đầu óc rối sẵn của chàng càng rối beng thêm. Soe-Fuk thúc giục:

-Ông đã sửa soạn xong chưa?

Chàng có gì mà phải sửa soạn. Nằm ngủ cũng 1 bộ quần áo, thức dậy cũng bộ quần áo đó. Soe-Fuk không cho chàng có thời giờ xúc miệng, đánh răng, hoặc ít ra là chiêu 1 vài ngụm huýt ky. Vừa mở mắt, chàng đã bị kéo xuống giường, và lao đầu vào hành động hiểm nghèo. Văn Bình đáp:

-Thưa bà, xong rồi.

Soe-Fuk nói:

-Ta có thể đi ngay bây giờ. Như tôi đã nói với ông, ban đêm mọi đường hầm trong Trung tâm M.9 đều tắt đèn. Tôi sẽ dẫn ông đi 1 lối tắt, vượt khỏi các trạm gác thường lệ, đột nhập thẳng vào tư thất của Kan-Yeh, và chỉ từ giờ phút ấy trở đi, ông mới phải đối phó với bọn vệ sĩ người mỏng.

-Vẫn 10 tên cũ?

-Phải. Mỗi góc có 3 tên. Tôi xin nhắc lại bọn chúng rất giỏi Tốn nhị quyền. Ông phải thanh toán chúng thật nhanh vì nếu chậm là hỏng.

-Bà sợ báo động toàn diện?

-Vâng, trong trường hợp báo động toàn diện, mọi lối ra vào sẽ bị đóng xập lại, ngoại trừ Kan-Yeh không ai có thẩm quyền ra lệnh mở. Cho dẫu ta thoát khỏi Trung tâm cũng vô ích vì chung quanh là bãi vắng mênh mông, không có dân chúng cư ngụ, dưới đất thì là bãi mìn và súng đại liên bắn tự động bằng tia hồng ngoại, vòm trời thì được canh phòng cẩn mật bằng radar và hỏa tiễn địa-không tầm xa vô cùng hữu hiệu.

-Vâng, tôi xin cố gắng.

-Ông không cần giết cả bọn, chỉ giết 1 toán 3 tên cũng đủ. Thời giờ tối đa của ông là 4 phút. Vì cứ 5 phút 1 lần, tên chỉ huy cấm vệ lại đi tuần qua. Triệt hạ được tên chỉ huy, ông sẽ đoạt chùm chìa khoá từ thạch. Vâng, những chiếc chìa khóa đặc biệt mở ổ khóa bằng công dụng của nam châm. Sau đó ông có thể lẻn vào phòng ngủ của Kan-Yeh dễ dàng. Tôi mở tủ lấy thuốc giải độc cho ông uống rồi chúng ta thoát thân.

-Còn cô Kim-My?

-Phòng của nó nằm ngay trên lộ trình thoát thân của ta.

Chiếc xe lăn được xoay chiều. Soe-Fuk không bị tê liệt, và chàng đã biết điều ấy. Tại sao nàng còn tiếp tục đóng trò bán thân bất toại? Nếu nàng vứt bỏ chiếc xe lăn đó, nàng có thể giúp đỡ chàng được rất nhiều. Tuy vậy, Văn Bình chỉ băn khoăn 1 mình chứ không nêu thành câu hỏi. Điệp vụ "Người Yêu" chứa đựng quá nhiều nghi vấn điên đầu, dường như Soe-Fuk cố tình làm cho màn bí mật thêm dầy đặc hơn. Muốn biết, chàng phải tự ý khám phá.

Con đường hầm trước mặt mỗi lúc 1 tối. Văn Bình đinh ninh đường hầm có chất lân tinh phản chiếu ánh sáng khiến chàng có thể dựa vào đó để tìm đường. Soe-Fuk và con khỉ độc khổng lồ dẫn đầu. Bộ lông đen sì của con dã thú hòa lẫn bóng đêm. Cũng may nền hầm phẳng phiu nên chàng không vấp ngã. Vả lại, hơi nóng ngùn ngụt từ thân thể con sơn viên bốc ra cũng là ngọn đuốc mở đường cho chàng. Văn Bình cứ lầm lũi bước theo sau con đười ươi như thế 1 hồi lâu. Tuy không có đồng hồ chàng cũng biết là 6 phút vừa trôi qua.

Xe lăn dừng lại. Soe-Fuk cất tiếng nho nhỏ gọi Văn Bình. Chàng tiến lên. Nàng nói nhỏ vào tai chàng:

-Bên trên là khu vườn nhỏ bao bọc tư thất của Kan-Yeh. Trên đó lộ thiên nên tương đối sáng hơn dưới này. Cả thảy có 43 bậc. Mời ông lên trước.

Cửa hầm mở ra. Văn Bình cảm thấy tâm thần thơ thới lạ lùng. Một ngọn gió lạnh buốt thổi qua song chàng lại có ý nghĩ đó là gió mát mùa hạ. Con đười ươi nâng xe lăn lên mặt đất bằng 1 tay, nhẹ nhõm và gọn gàng như thể nâng chiếc gối bông. Núp sau bụi cây um tùm, Văn Bình quan sát tứ phía. Sau lưng chàng là bức đường cao nhất. Tòa nhà hình tam giác của tướng Kan-Yeh nằm giữa khu vườn, có lẽ quét vôi màu sẫm nên bị đồng hoá với những rặng cây ăn trái cành lá chi chít.

Văn Bình quay lại, và bắt gặp luồng mắt sáng rực của Soe-Fuk. Mấy chục năm trước, đôi mắt hạc của nàng có thể đốt cháy lòng những chàng trai lì lợm nhất. Giờ đây nàng đã lớn tuổi, nhỡn tuyến có phần kém đi, vậy mà lòng chàng vẫn xốn xang. Soe-Fuk dặn chàng:

-Tôi chờ ông tại đây. Ông hãy nhớ lời tôi đã nói vì sơ hở 1 chút là cả ông lẫn tôi đều mất mạng.

Văn Bình nương theo bụi cây tiến lần lại gần tòa nhà tam giác. Kan-Yeh phải là con người lập dị. Thiếu gì lối kiến trúc vuông, dài, tròn, quả trám, lục giác, ngũ giác, bát giác mà hắn lại chọn kiểu xây cất 3 cạnh kỳ quái này. Tòa nhà lại thấp lè tè như thể ăn sâu xuống đất, và phía trên chỉ là gác thượng.

Văn Bình nhìn lên cao, 1 mảng trời màu đen pha xanh, mượt láng như nhung, điểm những ngôi sao óng ánh như hạt soàn, hiện ra thấp thoáng phía sau những cành cây khật khưỡng. Phong cảnh ban đêm chẳng có gì song lại đẹp lạ lùng vì mảnh trời bé nhỏ ấy, những ngôi sao óng ánh và cành cây khật khưỡng ấy đã nhắc nhở Văn Bình là chàng đang sống trên cõi thế, và cõi thế là nơi có rất nhiều đàn bà kiều diễm với tấm thân quyến rũ và mùi thơm da thịt ngây ngất ngây.

Một tiếng động nhẹ, thật nhẹ, lôi chàng ra khỏi giấc mộng. Mắt chàng đã quen trời tối. Tai chàng nhạy cảm như được gắn thêm máy khuếch âm nên tiếng động vừa rồi chỉ là bước chân người lướt trên thảm cỏ mà chàng vẫn nghe thấy rõ mồn một. Kẻ phát ra tiếng động là 1 bóng đen bề cao trung bình nhưng bề ngang lại mỏng quá khổ. Nếu bóng đen này không cử động, và nếu chàng không nhìn thấy tay chân của y thì chàng phải tưởng lầm đây là 1 cây chuối nhỏ. Thật ra bóng đen còn nhỏ hơn cây chuối nhỏ nữa, ngực và vai bóng đen chỉ lớn bằng bắp chân của chàng là cùng. Té ra đây là bọn cấm vệ người-mỏng của Kan-Yeh. Văn Bình chỉ được nghe nói về bọn người-mỏng nhưng chưa có dịp tiếp xúc với họ, và nhất là chưa có dịp đấu quyền với họ. Chàng vốn có tính quân tử ( mà anh chị em trong Sở Mật Vụ thường gọi là tính quân tử tàu ) ấy là không khi nào tấn công phụ nữ hoặc đối thủ kém vai vế. Bệnh quân tử tàu này làm chàng xuýt mất mạng nhiều phen, song chàng vẫn không thay đổi tính tình.

Bóng đen đứng lại, có lẽ để quan sát chung quanh. Văn Bình thụp người xuống. Chàng chỉ cách bóng đen độ 10 mét. Tuy vậy, chàng đã có thể phân biệt được những đặc điểm trên thân thể hắn. Hắn mặc đồ chẽn bằng hàng sẫm -chắc là hàng nỉ đen- nên thân thể hắn đã nhỏ càng nhỏ thêm. Bụng hắn nhỏ đã đành, thậm chí ngực hắn cũng chỉ vừa trét tay của chàng nghĩa là ngực hắn chỉ bằng ngực đứa trẻ lên 3, và là đứa trẻ lên 3 thuộc loại gày gò. Với thân thể như que tăm này, hắn nặng độ 20 hoặc 25 kílô là cùng, và chỉ 1 cơn gió nhẹ thổi qua là hắn phải ngã lăn chiêng. Vậy mà hắn vẫn đứng khơi khơi trong khi gió thổi vù vù. Trận gió lạnh độc đáo của thủ đô Bắc kinh ban đêm vừa chở theo hàn khí kinh khủng có thể làm máu đông đặc trong huyết quản lại vừa chứa hàng vạn, hàng triệu hột bụi nhỏ li ti, và sắc nhọn đâm vào da thịt đau nhói.

Tuy nhiên, điều làm Văn Bình lưu ý không phải bộ ngực mỏng lét mà chính vì tay chân dài quá khổ của tên cấm vệ. Tay hắn dài lòng thòng đến gần đầu gối, ít ra cũng dài gấp rưỡi tay người thường. Dường như sức mạnh trong người hắn được dồn vào tứ chi nên phía trên của hắn cụt thun lủn, còn 2 chân thì dài ngoằng khiến Văn Bình có cảm tưởng là hắn đứng vắt vẻo trên 2 khúc gỗ tròn dính chặt vào chân.

Mặt hắn cũng có đầy đủ tai mắt, mũi, miệng nhưng tai và mũi rất lớn, lớn đến nỗi gần như che lấp các bộ phận khác. Kích thước đặc biệt của tai và mũi của giống người kỳ dị này làm Văn Bình chột dạ. Chàng nghe thêm 1 tiếng động nữa. Một tên cấm vệ người-mỏng khác từ góc thường le te chạy đến, rồi 2 tên bàn tán với nhau bằng tiếng Trung hoa, giọng nằng nặng và lát gừng của các sắc dân thiểu số miền tây:

-Mày có nghe gì không?

Tên kia đáp:

-Có. Tao nghe thấy nhiều âm thanh lạ. Có lẽ gian phi đột nhập vào trong vườn.

-Tường cao như vầy gian phi lẻn vào bằng lối nào, hả mày? Trừ phi nó từ dưới đất chun lên. Nhưng theo chỗ tao biết thì ngày nay không có ai giỏi phép độn thổ cả. Chắc mày buồn ngủ rồi đó.

-Hừ, mày quên cửa đường hầm rồi. Biết đâu đấy.

-Cửa này luôn luôn được khóa cẩn thận, và chìa khóa do bà Soe-Fuk cất giữ. Gian phi không thể dùng đường hầm này vì mỗi bước đi đều có chuông báo động. Này, mày thử lắng tai nghe xem.

Cả 2 đột nhiên im lặng. Văn Bình nằm dán chặt xuống nền cỏ, nín thở.

Một tên cười xòa:

-Dầu sao tai tao cũng thính hơn tai mày, vậy mà tao chỉ nghe thấy tiếng gió. Thôi, mày đừng làm phiền tao nữa, để tao trở lại vọng gác.

Tên cấm vệ thứ hai vùng vằng bỏ đi. Tên đầu tiên đứng 1 mình dưới chân tường, thân thể bất động. Có lẽ hắn đang vận dụng thính giác và thị giác để tìm kiếm lần nữa. Nhưng Văn Bình vẫn tiếp tục nín thở. Chàng có biệt tài nín thở rất lâu, những nhà vô địch lặn sâu cũng phải chịu thua chàng.

Tên cấm vệ nghếch mũi lên rồi chép miệng:

-Không lẽ mình lầm. Tai có thể nghe lầm, nhưng còn mũi. Mũi mình ngửi thấy hơi người lạ rõ ràng mà.

Văn Bình co chân lại trong thế chờ đợi. Chàng đã biết tại sao Kan-Yeh dùng toàn cấm vệ người nhẹ như bông gòn. Là vì bọn người này có vành tai và lỗ mũi vô cùng bén nhạy. Chàng nín thở mà tên cấm vệ đã có thể ngửi thấy, điều này chứng tỏ hệ thống phòng thủ tư thất Kan-Yeh rất hữu hiệu. Chắc bọn cấm vệ phải giỏi võ phi thường nên Kan-Yeh mới đưa vào đây canh gác với 2 bàn tay không.

Tên cấm vệ từ từ bước về phía bụi rậm, nơi Văn Bình ẩn núp. Quang cảnh khu vườn vẫn vắng lặng, ngoài tiếng gió thi rì rào qua những lùm cây. Đối phương chỉ còn cách chàng chừng 10 thước. Chàng đinh ninh hắn tiếp tục bước tới không ngờ hắn đứng khựng lại, mũi hắn khẹc khẹc mấy tiếng ngắn. Chàng biết đối phương đã đánh hơi ra chàng. Không còn hy vọng đánh né được nữa, chàng đành phải xuất đầu lộ diện. Tên cấm vệ cất tiếng:

-Ai nằm sau bụi rậm, yêu cầu đứng dậy.

Văn Bình không đợi hắn lặp lại lần thứ hai, chàng đã thu hình lại sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội là vung mạnh người ra như con trăn quẫy khúc. Tên cấm vệ vẫn đứng xoạc cẳng, 2 tay chống nạnh lộ vẻ khinh thường rõ rệt. Toàn thân Văn Bình vọt lên như có lò xo, đầu chàng húc thẳng vào bộ ngực mỏng lét của hắn. Chàng tấn công nhanh như lằn chớp. Trong quá khứ, mỗi khi chàng ra đòn đột ngột như vậy, kẻ địch khó có hy vọng thoát hiểm. Trúng đòn, kẻ địch phải táng mạng hoặc ít ra là trọng thương. Nhưng chàng quên rằng bọn cấm vệ kỳ dị này có tài né tránh nhanh như điện xẹt. Thần tốc, biến ảo, vốn là đặc điểm vô tiền khoáng hậu của Tốn nhị quyền, môn võ ruột của bọn cấm vệ trong trung tâm M.9. Giờ đây Văn Bình mới được hân hạnh nếm mùi Tốn nhị quyền.

Từ trước đến nay, chàng thường coi thiên hạ bằng nửa con mắt, giờ đây chàng được lãnh nhận 1 bài học chua cay. Đầu chàng chỉ còn cách gang tay nữa là chạm thân thể tên cấm vệ, và sẽ gây cảnh thịt nát xương tan. Nhưng hỡi ôi, đối phương đã xoay mình lại kịp thời khiến chàng húc luôn vào khoảng trống. Tấm thân nặng hơn 70 kí của Văn Bình nhào qua bụi rậm rồi lăn tròn xuống đất. Nhờ công phu luyện tập, chàng đứng dậy được ngay. Nhưng ngay khi ấy tên cấm vệ có thân hình nhỏ như nhái bén đã tiến sát người chàng, khoa 2 cánh tay dài lê thê và quét luôn 2 atémi vào cổ chàng theo thế đánh tréo. Chàng vươn tay lên đỡ. Bình sinh, gân cốt của chàng cứng như sắt, võ sĩ tuyệt luân đỡ đòn do chàng đánh ra mà còn xửng vửng phương chi cánh tay của tên cấm vệ lại loèo khoèo như cánh tay đứa trẻ lên 5. Nhưng đến khi tay chàng chạm tay địch, chàng mới biết là lầm. Dường như da thịt tên cấm vệ được đúc trong khối thép đặc nguyên chất. Chàng đẩy được đòn kẹp atémi ra khỏi cuống họng song cũng mất khá nhiều sức lực.

Tên người mỏng rú lên 1 tiếng the thé rồi nhảy vọt sang bên. Có lẽ từ trước đến giờ hắn chỉ quen áp đảo chứ chưa hề bị ai áp đảo. Nghệ thuật gạt đòn của Văn Bình làm hắn bàng hoàng. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Văn Bình bước ngay sang trái để đối diện với tên cấm vệ. Nhưng chàng chưa kịp chuyển thế mặc dầu chàng vốn có tài chuyển thế nhanh như máy điện tử thì đã không nhìn thấy đối phương đâu nữa. Hắn đang nhởn nhơ trước mặt chàng, chàng chỉ vươn tay ra là nắm được bỗng hắn luồn ra sau lưng và hươi quyền đánh vào tử huyệt dọc xương sống chàng. Nghe tiếng gió, Văn Bình biết là bị đánh sau lưng, bèn phi thân lên khoảng không. Tên người mỏng bị hụt đòn. Văn Bình dự định khi hạ xuống sẽ tặng 2 ngọn cước dũng mãnh vào thân thể bé nhỏ của hắn 1 lượt song chàng vội thu đòn lại vì không nhìn thấy hắn đâu nữa. Từ phía sau, tên cấm vệ đã luồn qua nách chàng và hiện ra bên hông phải. Trong chớp mắt, hắn lại tràn qua hông trái. Chàng vung cánh tay ra thành hình vòng tròn. Lối tấn 360 độ này có tác dụng ngăn chặn và hóa giải thủ đoạn né tránh tài tình của Tốn nhị quyền. Tuy nhiên, tên cấm vệ lại gập đầu xuống ngực như thể xương cổ hắn khuỳnh lại, kéo hắn ngồi thụp xuống đất. Văn Bình quét ngay 1 ngọn cước ngang mặt đất nhưng tên cấm vệ đã thu mình lại thật nhỏ xíu và chui lọt qua háng chàng.

Bình sinh, Văn Bình không thích đấu quyền với kẻ nhát sợ. Hễ gặp đối thủ hèn nhát, chàng đều mở đường cho chạy thoát. Chàng cũng không ưa lối đánh đỡ ỡm ờ. Chàng đã thạo những môn võ kỳ lạ như Túy quyền, đánh đỡ 1 cách lảo đảo như người say rượu, hoặc Phong quyền, đánh vờn như gió thoảng hoặc dùng âm ba trong không khí để gây thương tích cho đối phương, hoặc Nhu quyền, chỉ lướt nhẹ quyền qua là đối phương táng mạng không khác bí thuật “cách sơn đả ngưu” của võ thuật Trung hoa, hoặc Ninjutsu với phép tàng hình vô tiền khoáng hậu Nhật bản. Nhưng các môn võ này có cốt cách quý phái, tiến thoái thượng hạ đều theo những quy tắc rõ ràng chứ không ỡm ờ 1 cách hạ tiện như Tốn nhị quyền của bọn cấm vệ người mỏng.

Tên cấm vệ lại đứng sững sau lưng Văn Bình. Vừa chồm dậy, hắn đã xử dụng đòn chết. Gần như lần nào cũng vậy, hễ có dịp đánh trộm là hắn đều nhằm yếu huyệt gáy hoặc yết hầu, nghĩa là những bộ phận chỉ chạm đòn là chết tức khắc. Căn cứ vào phép tấn công ác liệt của hắn, chàng biết là đội cấm vệ đã được huấn luyện công phu, và chỉ xử dụng đòn hiểm. Kể ra từ giây đồng hồ lâm chiến đầu tiên, Văn Bình chỉ nghĩ đến triệt hạ tạm thời tên cấm vệ chứ không đánh đòn quyết tử. Nhưng sự cố ý của tên cấm vệ và nhất là thời gian trôi qua quá mau -mới đó đã gần hết 1 phút, trong khi chàng chỉ được quyền hành động trong vòng 4 phút đồng hồ mà thôi- chàng đành phải ra tay quyết liệt. Ngọn đòn của hắn sắp rớt vào huyệt kôchu trên gáy, ở ngay đốt xương sống thứ nhất, Văn Bình đã đánh một đòn lùi hidi-atê, nghĩa là là bằng cùi chỏ. Tuy thân hình mỏng lét, tên cấm vệ vẫn không tránh được cú cùi trỏ ác độc của Văn Bình. Từ nhiều năm nay, đòn hidi-atê của chàng đã làm võ công của hàng chục nhà vô địch quyền cước phải bái phục. Và cũng vì thân hình mỏng lét nên đòn cùi trỏ rơi xuống như sấm sét. Tên cấm vệ ăn đòn này thì có hy vọng đứng vững nổi. Thật vậy, đòn nhu đạo không sợ cứng mà chỉ sợ mềm. Giá tên cấm vệ học được võ công “nhục nhuyễn như miên” thì đòn của Văn Bình chỉ gây thương tích không trầm trọng. Đằng này, da thịt của hắn lại vô cùng rắn chắc, khối sắt càng cứng chừng nào thì khoan nhọn càng dễ xuyên thủng chừng nấy. Đòn cùi trỏ nghiễm nhiên biến thành mũi dùi ghê gớm thọc sâu vào tạng phủ tên cấm vệ. Văn Bình dùng nhiều sức đến nỗi toàn thể xương sườn của nạn nhân bị nát bét, khiến cho phổi hắn, và nhất là tim hắn cũng dập nát. Với phổi, tim nát bét, hắn đã mất hết hy vọng sống sót: tên cấm vệ người mỏng ngã lộn ra sau, khối xương thịt bất động của hắn nằm gọn trên nền cỏ. Sự việc xảy ra êm ru.

Tuy nhiên, Văn Bình không dám khinh địch. Cuộc thử sức chật vật vừa qua đã báo chàng biết rằng bọn cấm vệ không phải là đối thủ tầm thường cho dẫu sức nặng của 3 tên cộng lại mới bằng sức nặng của chàng. Với Tốn nhị quyền, chúng chưa thể chế ngự được chàng, nhưng ít ra chúng lại trì hoãn được bước tiến của chàng. Mà chàng chỉ có 4 phút đồng hồ. Vẻn vẹn 4 phút đồng hồ. Qua bóng tối, chàng thoáng nhìn thấy 1 tên cấm vệ khác. Hắn đang phóng nhanh về phía chàng. Hắn tưởng chàng đứng nghiêng nên không phăng ra hắn. Vả lại, hắn vững tin vào bóng tối dày đặc được cây lá rườm rà làm dày đặc thêm. Hắn không thể ngờ được là chàng đang chờ hắn. Vì vậy khi bị đầu gối của Văn Bình húc giữa mặt, hắn mới biết là bị đánh hida-atê. Văn Bình đánh đầu gối hữu hiệu không kém cùi trỏ, nên cú hida-atê bất thần và vũ bão đã biến đôi mắt sáng như đèn pha i-ốt của hắn thành đống thịt bầy nhầy. Cũng như tên bạn bất hạnh, hắn nằm chết sóng soài trên đất.

Văn Bình không phải cất công rình mò và tìm kiếm nữa vì tên thứ ba đã khờ khạo dẫn xác lại. Thân thể tên cấm vệ này còn mỏng hơn 2 tên trước. Nhưng Văn Bình đã quen mục phiêu nên tuy còn cách xa 3 thước chàng đã tung đòn tấn công. Hắn vẹo người, bàn chân chàng bị hắn kẹp chặt dưới nách. Nách hắn mảnh mai ngoài sức tưởng tượng mà lại chứa đựng 1 uy lực khác thường. Chàng phải vận công nếu không xương chân đã bị nghiến nát như con gián kẹt dưới gót giày chú bé nghịch tinh. Chàng rướn chân trái lên, ngọn cước thứ hai được phóng ra trong khi chân phải dính chặt trong nách đối phương được dùng làm điểm tựa. Lối đá xuất phàm này đã thanh toán trận đấu trong vòng 30 giây đồng hồ ngắn ngủi.

Như có pháp thuật, tên cấm vệ thứ ba vừa bị đá nhào xuống và nằm thẳng cẳng thì Soe-Fuk đã hiện ra bên Văn Bình. Không thốt 1 tiếng, nàng nắm vai áo chàng giật nhẹ. Nàng muốn chàng chú ý đến hòn giả sơn đứng trong hồ nước phía trước bức tường. Khi ấy chàng mới thấy 4 hồ nước nhỏ xếp thành hàng chữ nhất song song với bức tường đối diện. Té ra tướng Kan-Yeh là người thích chơi cây cảnh và hòn non bộ giả như tao nhân mặc khách thời thái bình thịnh trị.

Còn tên cấm vệ thứ tư, tên chỉ huy nữa. Soe-Fuk muốn chàng ẩn núp sau hòn giả sơn. Nàng vụt biến vào bóng đêm. Chiếc xe lăn nặng nề của nàng xê dịch êm như ru và đặc biệt là không phát ra tiếng động như thể lướt trên ni lông trơn tru, hãm thanh.

Chàng vừa ngồi thụp xuống thì tên chỉ huy cấm vệ thoăn thoắt từ đầu bức tường tiến tới. Tuy hắn đi từng bước, chàng vẫn có cảm tưởng là chạy, không phải chạy khoan thai mà là chạy nước rút. Lệ thường, lực sĩ chạy nước rút đập mũi giày xuống nền đường, tài nghệ càng cao siêu thì âm thanh gây ra càng nhỏ bé. Tên chỉ huy cấm vệ ắt là lực sĩ chạy nước rút vô địch vì hắn chạy nhanh như gió mà Văn Bình chẳng nghe tiếng động chi cả, thậm chí tiếng không khí chuyển động cũng không có. Riêng 1 chi tiết thoáng qua này cũng làm Văn Bình chột dạ vì biết tên chỉ huy cấm vệ là cao thủ về khinh công, được coi là công phu ruột của người Trung hoa. Võ sĩ của nhiều quốc gia khác, kể cả những quốc gia cổ truyền võ thuật đàn anh như Nhật bản, Cao ly học bở hơi tai mà kỹ thuật khinh thân chỉ đạt mức sơ đẳng là cùng. Khinh công là 1 công phu bí truyền giúp cho võ sĩ đi nhanh, nhảy nhót như chạy đua, và ngốn đường hàng ngày mà không hề mệt mỏi. Khinh công cũng là môn công phu biến thân thể nhẹ như lông chim, thót nhẹ 1 cái là vọt qua bức thường 5, 6 thước, và từ lầu cao nhiều tầng gieo xuống đất lại chẳng sợ bị thương, hơn thế nữa cơ thể còn nhẹ tâng như lá rụng nữa. Văn Bình không lạ gì khinh công. Tài ba của chàng đã làm nhiều võ sĩ lỗi lạc khinh công phải lác mắt và méo miệng. Tuy vậy, chàng vẫn chưa học được phương pháp lướt nhẹ trên đất như người trượt băng tuyết. Đó là chưa nói đến những phiền toái của nếp sống trà đình tửu quán trong thời gian gần đây đã ảnh hưởng phần nào đến tài ba khinh công của chàng.

Khinh công xuất phát từ chùa Thiếu lâm, sau này nhiều phái khác cũng luyện khinh công nhưng vẫn không sánh kịp các môn đệ của chùa này. Và trong số các môn đệ của Đạt ma lão tổ, nhân vật lập ra phái Thiếu lâm, thì kẻ nào ăn chay thường mới giỏi khinh công. Hầu hết những võ sĩ ăn mặn đều chạy ì ạch, bị phe ăn rau cỏ bỏ xa hàng chục dặm. Nhưng ăn uống vẫn chưa quan trọng bằng du hí. Uống 1 ngụm rượu thì 2 chân bị dính vào nhau. Uống rượu nhắm với thịt béo đã là nguy hại, song cũng chưa nguy hại bằng uống rượu với người đẹp trong tay. Giới khinh công Trung quốc sợ đàn bà còn hơn cả sợ đại sư phụ nữa, vì 1 cơn hoan lạc với giai nhân sẽ làm gân cốt chùng nhão, nhịp độ lướt gió bị chậm lại.

Văn Bình vẫn gân cổ cãi mỗi khi bị ông Hoàng “sát xà bông”, nhưng trong thâm tâm chàng phải nhìn nhận là trong thời gian qua, gân cốt của chàng đã chùng nhão rất nhiều. Trước kia, chàng phi thân nhanh hơn tên chỉ huy cấm vệ. Nhưng giờ đây chàng cảm thấy còn thua hắn. Hắn thuộc loại người mỏng nên sự cách biệt đã trở nên quá sâu sắc. Nếu chàng đấu quyền với hắn, chàng phải tiến thoái thật mau lẹ, bằng không sẽ trúng đòn. Chàng có tài chịu đòn, địch thủ chạm vào da thịt chàng sẽ bị đau đớn hơn là chém bàn tay vào khối bê tông. Nhưng võ công của chàng có thể bị Tốn nhị quyền hóa giải. Tên chỉ huy cấm vệ ào về phía chàng núp như tên bắn. Chàng đã ngồi thụp xuống song chưa cảm thấy an toàn nên vội quăng mình sóng soài trên thảm cỏ. Chàng tính không sai: tên chỉ huy đã nhìn thấy chàng từ trước, vừa đến gần bụi rậm, chân chưa chấm đất hắn đã quét luôn song cước vào đầu chàng. Chân hắn dài lêu nghêu, bàn chân hắn lại dài gấp đôi bàn chân người thường, nếu chàng không nằm dài kịp thời thì đã lãnh đòn vào mặt.

Văn Bình vùng dậy, tung cánh tay lên chặn đòn, nhưng tên chỉ huy đã rút chân về trước đó 1 sao đồng hồ. Mặt đối mặt, chàng nhoài ra chẹn lấy cổ hắn. Đề phòng hắn lủi trốn, chàng xuất đòn bằng tay trái, còn tay phải hườm sẵn. Nhưng hắn không luồn qua nách chàng như 2 thuộc viên cấm vệ hồi nãy mà lại đứng thẳng chịu đòn. Chàng đinh ninh yết hầu đối phương sẽ vỡ nát. Kỳ lạ thay, khúc xương cổ nhỏ xíu của hắn vẫn trơ như đá vững như đồng. Chàng bèn tung luôn cánh tay phòng hờ. Hai atémi chập một, chắc chắn tên chỉ huy phải táng mạng nhưng chàng đã quên đôi chân loèo khoèo của hắn. Hắn co đầu gối lên phá thế khóa nguy hiểm của chàng 1 cách dễ dàng, dễ dàng đến nỗi chàng đâm ra hoài nghi cả chính mình, hoài nghi cả tài nghệ nhu đạo chọc trời khuấy nước của chàng. Chàng còn đang bàng hoàng thì tên chỉ huy phản công 2 tay và 2 chân cùng một lượt. Thường lệ, ít võ sĩ có thể đánh luôn 4 atémi như vậy. Văn Bình phải đảo người trối chết mới không bị hề hấn gì.

Máu nóng sôi sùng sục trong huyết quản, chàng thu sức lực vào hai cánh tay phóng atémi vào trung bộ đối phương. Chàng không cần đánh trúng vì chân khí trong người chàng đã được vận chuyển lên đầu ngón tay chụm lại và biến thành 1 võ khí vô hình thập phần lợi hại. Dầu tên chỉ huy cấm vệ có tạng phủ bằng sắt, ngọn đòn ác liệt của chàng cũng làm hắn dẹp lép. Hắn đảo người nhanh như gió cuốn song hắn vẫn không tài nào tránh được đòn hiểm của Văn Bình vì trên thực tế, tay chàng không mó vào da thịt hắn. Cách ngực hắn khoảng hai tấc tây thì chàng chuyển thế, nhảy giật về phía sau. Tuy chàng không mó vào da thịt hắn mà tác động của đòn atémi lại vô cùng ghê gớm. Đòn chết của Văn Bình tuôn ra ào ào như cơn gió lốc, bao phủ lấy những bộ phận xung yếu từ vai xuống bụng tên chỉ huy cấm vệ. Hắn bị tử thương ngay tức khắc, không kịp kêu lên 1 tiếng trăn trối, và cũng không hiểu được tại sao.

Quả Soe-Fuk là con ma Liêu trai. Cũng như lần trước, tên cấm vệ vừa té nhào thì nàng đã xun xoe ngay bên Văn Bình, nhưng lần này nàng không giật vai áo chàng mà lại hối hả đến cạnh xác nạn nhân, nhanh nhẹ lật ngửa lên, luồn tay vào trong ngực hắn lấy ra 1 cái túi nhỏ bằng gấm thêu kim tuyến óng ánh. Thì ra tên chỉ huy cấm vệ đeo túi gấm đựng chìa khóa tòng teng trước ngực. Xe lăn như có phép lạ bon bon chạy lại hòn giả sơn thứ ba, đếm từ trái sang phải. Văn Bình lẳng lặng bước theo Soe-Fuk. Nàng rút trong túi gấm ra 1 chiếc chìa khóa hình thù kỳ dị, trông hao hao như cái mỏ lết nhưng không vặn ra vặn vào được, và 2 phía đều có răng tròn. Soe-Fuk đẩy cái răng tròn của mỏ lết từ trên xuống dưới. Một âm thanh rè rè nổi lên. Cánh cửa bí mật không nằm trong bức tường của tòa nhà tam giác như Văn Bình dự tính. Nó lại nằm sau hồ nước xinh xắn chứa hòn giả sơn. Nó mở vào bên trong, chừa đủ lối đi cho 3, 4 người đàn ông lực lưỡng. Chiếc xe lăn của Soe-Fuk tiến vào trước tiên. Té ra đây là cửa dẫn vào thang máy. Thang máy từ từ tuột xuống tầng dưới được ăn ngầm trong lòng đất. Từ nãy đến giờ, Soe-Fuk không hề ngó Văn Bình và cũng không hề cất tiếng. Nàng giữ vẻ mặt lầm lì, miệng mím lại, nếp răn đầy trán biểu lộ sự suy nghĩ cực độ.

Bên trên, trời rét như cắt ruột, còn ở bên dưới lại ấm áp như thời tiết mùa xuân. Quang cảnh cũng không tối thui như ở bên trên hoặc như ở con đường hầm hồi nãy mà là sáng sủa 1cách thoải mái và hiền dịu. Văn Bình không nhìn thấy ai. Soe-Fuk dùng xe lăn, lấy tay chỉ cánh cửa gỗ trắng đóng kín ở cuối hành lang rộng, trống trơn, bảo chàng bằng giọng nho nhỏ như thì thầm:

-Kan-Yeh ngủ trong đó.

Văn Bình hỏi nàng:

-Bà có chìa khóa cửa phòng chưa?

Soe-Fuk đáp:

-Chưa. Nhưng tôi tin là ông có thể mở được.

Văn Bình trố mắt nhìn Soe-Fuk bằngdáng điệu sững sờ. Soe-Fuk đã biết tường tận, quá tường tận về chàng. Tường tận đến nỗi chàng có cảm nghĩ là ông tổng giám đốc MI-6 đã gởi trước cho nàng 1 tập hồ sơ tỉ mỉ về chàng. Những biệt tài mà tạo hóa chỉ phú riêng cho chàng như cặp mắt nhìn xuyên qua màn tối, khả năng nhịn thở lâu, bí quyết mở những ổ khóa gay go nhất, và đặc biệt là số vốn võ thuật siêu đẳng để triệt hạ bọn vệ sĩ người mỏng đều đã được Soe-Fuk biết rõ và tận dụng. Trừ phi Soe-Fuk liên lạc thường xuyên với ông M. bằng điện đài. Vậy mà tại sao ông M. lại nói là từ nhiều năm nay, Soe-Fuk bị cắt đứt liên lạc với trung ương tình báo Anh cát lợi?

Trước khi quan sát ổ khóa, Văn Bình quan sát hành lang 1 lần cuối. Nhưng Soe-Fuk đã khoát tay, ngụ ý bảo chàng đừng nên lo ngại. Thái độ bình tĩnh của chàng chứng tỏ nàng đã quen thuộc đường đi, nước bước trong hầm, và giờ giấc sinh hoạt của tướng Kan-Yeh. Ổ khóa cửa phòng Kan-Yeh không phải loại Vachette hoặc Yale. Văn Bình quỳ xuống nghiên cứu trong vòng 1 phút mà chưa thể tìm ra cách mở. Có lẽ đây là khóa PU-97, loại ổ khóa được liệt vào hàng kiên cố nhất thế giới do Hung gia Lợi chế tạo và được ban cơ khí đặc biệt của Quốc tế Tình báo Sở điều chỉnh lại. Văn Bình chỉ mới nghe phong phanh đến ổ khóa PU-97 song chưa có cơ hội được mở. Nói cho đúng, ông Hoàng đã thu thập được những ổ khóa tối tân do phe gián điệp cộng sản xử dụng trong số có cả ổ khóa PU-97, và trong thời gian chàng ở Sàigòn, Nguyên Hương vâng lệnh ông Hoàng cũng đã 5 lần 7 lượt khẩn khoản mời chàng đến nha Chuyên môn để học cách mở. Chàng đã hẹn đến song không đến, mặc dầu chàng không bận công công việc quan trọng. Trước ngày lên đường qua Pháp, chàng mới thót đến trụ cở, và tạt qua nha Chuyên môn. Nhưng rốt cuộc chàng chẳng học hỏi được gì. Chung quy cũng do bệnh bê tha mà ra cả. Nếu chàng không đam mê mấy chị em cô ca sĩ có giọng ca ma túy đang nổi tiếng như sóng cồn tại Sàigòn thì đâu đến nỗi. Đam mê cô ca sĩ thì … cũng được đi, đằng này chàng lại đam mê cả 3 với ý định đánh hoa cả cụm. Rõ khổ! Chàng bù đầu đặt thời khóa biểu hẹn hò với 3 chị em vì chàng không muốn ( đúng hơn là chàng không dám ) bí mật bị bật mí. Có ngày chàng hẹn với cô chị và luôn với 2 cô em. Nhiều phen họ suýt đụng độ nhau khiến cho thần kinh chàng căng thẳng, mạch máu chạy rần rần như bị bệnh huyết áp cao độ tưởng như chỉ chạm nhẹ là đứt phựt. Bởi vậy đêm nay đứng trước ổ khóa Hung gia lợi PU-97, chàng đành bí xị. Bí xị mặc dầu chàng đã mang danh là đệ nhất chuyên viên mở khóa trong điệp báo thế giới không thua các đại anh chị két sắt.

Chàng buột ra tiếng thở dài:

-Rõ khổ!

Soe-Fuk bịt miệng chàng lại, và nói nhỏ vào tai chàng:

-Ổ khóa PU-97 đó, ông không biết cách mở ư?

Văn Bình lại thở dài. Soe-Fuk tỏ vẻ kinh ngạc:

-Tại sao ông M. lại …?

Nàng chỉ nói nửa câu rồi im bặt. Chắc nàng muốn nói “tại sao ông M. lại nói với tôi là ông biết mở mọi ổ khóa khó khăn, kể cả ổ khóa Hung gia lợi PU-97? “

Soe-Fuk ngạc nhiên một thì Văn Bình ngạc nhiên mười. Giờ đây chàng không còn hoài nghi nữa: giữa ông M. của tình báo Anh cát lợi và Soe-Fuk đã có sự liên lạc mật thiết. Nghĩa là ông M. đã phỉnh chàng.

Tuy vậy, chàng không thời giờ hỏi vặn Soe-Fuk nữa. Vì cánh cửa đang được khóa chặt bằng khóa PU-97 bất khả xâm phạm đã từ từ mở vào bên trong, và từ bên trong vọng ra 1 giọng nói quen cuộc, giọng nói của tướng Kan-Yeh mà chàng tưởng là đang ngủ mê mệt trên giường, không hay biết mảy may về kế hoạch đột nhập của chàng:

-Chào quý vị. Quý vị không biết mở khóa PU-97 của tôi, phải không? Mời quý vị vào trong này. Tôi đã mở giùm cho quý vị đỡ mệt


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx