sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 11 - Tráng Sĩ Cụt Tay

Mặt Soe-Fuk chỉ hơi tái rồi trở lại bình thản như thường. Có lẽ nàng biết là phản công vô ích nên phải giả bộ bình thản với hy vọng lung lạc tinh thần của tướng Kan-Yeh. Văn Bình liếc nhìn Soe-Fuk bằng đuôi mắt. Là vai chính, nàng còn bình thản được thì dĩ nhiên chàng phải bình thản. Vả lại, sau nhiều năm vào sinh ra tử với đống kinh nghiệm chồng chất, chàng nhận thấy thái độ thích ứng nhất trong những thường hợp tương tự là bình thản, cố gắng bình thản.

Kan-Yeh đang ngồi giữa phòng, dựa lưng thoải mái trong cái ghế bành lớn. Phòng ngủ khá rộng, cho dẫu Văn Bình có tài phi thân như trong truyện kiếm hiệp, cũng chẳng đi tới đâu. Cái ghế bành được kê sát bàn giấy, cách cửa ra vào 5 thước. Trong vòng 5 thước, chàng chưa kịp rón chân thì Kan-Yeh đã có thể nhả đạn. Dầu hắn đã luống tuổi nhưng vẫn còn đủ gân sức, và nhất là tia mắt tinh tường để đặt những viên kẹo đồng quái ác vào giữa tim chàng.

Soe-Fuk ngồi bất động trong xe lăn. Khi ấy chàng mới nhớ ra là con đười ươi khổng lồ đã biến đâu mất. Từ lúc chàng đấu quyền với bọn cấm vệ người mỏng, Soe-Fuk đã tự lực di chuyển xe lăn. Vậy con khỉ độc đi đâu? Nếu có mặt trong phòng, chắc chắn nó sẽ tìm cách cứu chủ.

Tướng Kan-Yeh không già khọm khẹm như Văn Bình lầm tưởng. Hắn mặc áo choàng ngủ rộng thùng thình, che kín từ cổ xuống chân nhưng chàng vẫn khám phá ra được những bắp thịt tròn lẳn. Da mặt hồng hào như da mặt thanh niên tứ tuần. Phải quan sát tường tận mới thấy 1 vài nếp răn lạc lõng ở mép và đuôi mắt. Soe-Fuk đã cho biết Kan-Yeh là kiện tướng về môn Nhuyễn nhục pháp, môn vận công phi thường trong làng võ thuật Trung quốc. Người giỏi Nhuyễn nhục pháp không có bắp thịt tròn lẳn như chàng vừa thấy. Người giỏi Nhuyễn nhục pháp cũng không có nước da hồng hào như vừa uống rượu say. Theo chỗ chàng biết, người giỏi Nhuyễn nhục pháp phải có nhịp thở đều đặn, không lớn cũng không nhỏ, không ướt mà cũng không khô khan. Giọng nói của Kan-Yeh lại ồm ồm.

Kan-Yeh chỉ ghế mời Văn Bình ngồi, đoạn hắn bưng miệng húng hắng ho. Soe-Fuk tiếp tục nhìn hắn, chẳng nói lời nào. Tuy vậy, sự im lặng của nàng không biểu lộ sự sợ sệt. Trái lại, đó gần như là sự thách thức.

Kan-Yeh nhún vai nói với Soe-Fuk:

-Hừ, lâu lắm, chúng mình mới có dịp gặp lại nhau.

Soe-Fuk vẫn ngậm thinh. Kan giải thích, giọng buồn buồn:

-Có lẽ ông bạn chưa rõ những bí mật giữa 2 chúng tôi. Ông bạn ơi, tôi thành thật chia buồn cùng ông vì ông bị gạt từ đầu đến cuối. Ông có biết là từ nhiều tháng nay, chúng tôi không hề gặp nhau hay không? Đúng ra, chúng tôi có gặp nhau, nhưng chỉ gặp nhau bằng điện thoại. Sở dĩ chúng tôi không gặp nhau là vì …

Văn Bình cắt lời:

-Là vì Soe-Fuk định ám sát ông?

Kan-Yeh gật đầu, chua chát:

-Vâng. Nàng định ám sát tôi, vì lý do gì mà tôi không được biết. Vả lại, từ lâu tôi đã thề quên hết dĩ vãng nên dầu nàng muốn giết tôi, tôi cũng không giận nàng.

-Ông đã ngồi chờ chúng tôi?

-Vâng. Võ nghệ của ông rất khá, nếu không ông đã bị bọn cấm vệ chặn lại ngoài vườn. Tên chỉ huy cấm vệ có sức đánh ngã trăm người. Tôi xin nghiêng nón chào ông. Tiếc là tôi đã luống tuổi, giá còn trung niên như ông, tôi xin lãnh giáo vài đường quyền.

-Ông biết rõ tôi là ai chưa?

-Dĩ nhiên ông không phải là y sĩ thôi miên học Rô-bơn. Nhưng, như tôi đã nói, tôi không muốn biết ông là ai vì nếu biết, tôi khó có thể khoan hồng.

Soe-Fuk lúc này mới lên tiếng, giọng cười khỉnh:

-Anh cũng còn có lòng nhân từ, khoan hồng nữa ư?

Giọng Kan-Yeh trở nên chua chát thêm:

-Em cho tôi là thằng đàn ông tàn bạo, giết người không gớm tay, đó là quyền của em. Nhưng đặt vào địa vị tôi, em sẽ hiểu là tôi không còn cách giải quyết nào hơn nữa. Tuy nhiên, em có thể yên lòng, đêm nay vì tôi sẽ không bắt em, không giết em. Tôi sẵn sàng khoan hồng với em.

Soe-Fuk hỏi:

-Nghĩa là anh cho đi khỏi M.9?

Kan-Yeh gật đầu:

-Phải.

-Vậy anh hãy mở cửa đường hầm cứu cấp cứu đi.

-Sẵn sàng. Nhưng ngược lại, em phải chấp thuận một điều kiện.

Văn Bình xen vào:

-Điều kiện của ông ra sao?

Soe-Fuk quắc mắt:

-Tôi đã đoán trước điều kiện của anh. Điều kiện ấy, tôi không thể chấp nhận.

Văn Bình ngơ ngác nhìn hai người. Dường như họ nói tiếng lóng với nhau, chàng chẳng hiểu gì hết. Tướng Kan-Yeh từ từ đứng dậy:

-Em sợ quá khứ, em cũng sợ hiện tại, phải không?

Kan-Yeh muốn nói thêm nữa song Soe-Fuk đã tấn công bất thần như điện xẹt. Đang ngồi ngay ngắn trong xe lăn, nàng ngả người sang bên trái, 1 lằn sáng rực rỡ từ tay vịn của xe lăn bay vọt ra. Các nhà tiểu thuyết kiếm hiệp đã dùng trí tưởng tượng phong phú để mô tả những trận đấu hoang đường bằng phi kiếm, giờ đây Văn Bình mới thấy là sự thật, có lẽ còn rùng rợn hơn cả sáng tác hoang đường vì lằn chớp lè vừa phóng ra khỏi xe lăn đích là phi kiếm. Phi kiếm với sức mạnh của hỏa tiễn khi vừa rời giàn phóng. Chàng không dè khúc sắc uốn tròn mạ kền hiền hậu được dùng làm tay vịn của chiếc xe lăn phế nhân lại là ống phóng phi kiếm bí mật. Soe-Fuk ngả người sang bên trái là để điều khiển cho ống phóng hướng vào giữa ngực Kan-Yeh.

Chàng tưởng rằng Kan-Yeh trúng thương. Soe-Fuk xuất đòn đã nhanh, nhưng Kan-Yeh né đòn cũng nhanh không kém. Hắn chỉ lách nhẹ là phi kiếm sướt qua hông và cắm vào cái bàn gỗ trắng phía sau, cái bàn bằng gỗ mỹ nhân mùi thơm thoang thoảng được trạm trổ hình tượng các danh nhân đời Tam quốc bị xạt hẳn 1 góc. Lưỡi phi kiếm sắc ngọt xuyên qua mặt bàn rồi đâm luôn vào tường. Khi ấy nó vẫn còn sức cắm sâu vào đến cán. Nếu nói chạm đúng người Kan-Yeh thì chắc chắn đã tiện ra làm hai khúc.

Vừa tránh phi kiếm, Kan-Yeh vừa luồn tay vào ngực lấy súng: mọi việc xảy ra rất nhanh song Văn Bình vẫn có thời giờ suy nghĩ. Óc chàng như óc điện tử, những khoảng thời gian vi ti bằng 1 phần trăm hoặc 1 phần ngàn của giây đồng hồ cũng đủ để cho óc chàng hoạt động. Mới bắt đầu suy nghĩ, chàng đã băn khoăn. Kan-Yeh biết trước Soe-Fuk phản bội tất phải phòng bị cẩn mật. Tại sao hắn không cho cấm vệ mai phục trong phòng? Tại sao hắn lại dại dột cất khí giới trong áo? Có lẽ vì Kan-Yeh tự phụ, không thèm quan tâm đến tài nghệ của chàng và Soe-Fuk. Tự phụ vốn là căn bệnh của các võ sĩ tuyệt luân. Không riêng gì Kan-Yeh, chính chàng cũng mắc bệnh tự phụ trầm kha, và nhiều lần bệnh này làm chàng hút chết. Tuy nhiên, chàng lại có ấn tượng là Kan-Yeh cất súng trong áo vì một nguyên nhân thầm kín nào đó.

Khẩu súng đen sì sắp sửa chĩa họng về phía Soe-Fuk.

Soe-Fuk vận dụng quá nhiều sức lực để ngã người sang bên nên bị mất thăng bằng. Nếu không, nàng đã có thể nhảy ra khỏi xe lăn, tung bàn chân đá văng khẩu súng ra khỏi tay Kan-Yeh. Không chần chờ nữa, Văn Bình ào lại. Ngọn cước chân phải bất hủ của chàng quét nửa vòng tròn 180 độ. Kan-Yeh lùi lại 1 bộ và thét lớn:

-Đứng yên, kẻo tôi bắn.

Văn Bình thu chân lại, hai tay cùng phóng atémi một lượt. Một lần nữa, Kan-Yeh lại lùi để tránh đòn, khẩu súng to lớn vẫn nằm bất động trước ngực hắn. Ngón tay hắn đã đặt lên cò song không bóp xuống. Và lần này hắn quát to hơn:

-Tôi cảnh cáo ông lần cuối. Việc riêng giữa chúng tôi, không liên quan gì đến ông. Dính vào, ông sẽ chết uổng mạng.

Kan-Yeh đã phí thời giờ để giải thích và thuyết phục 1 cách vô ích. Vì thái độ rụt rè này đã mặc nhiên tạo cơ hội cho Soe-Fuk lấy lại thế quân bình để chuyển bại thành thắng. Chắc hẳn nàng chỉ có 1 lưỡi phi kiếm độc nhất giấu trong xe lăn nên nàng phải xử dụng quyền cước. Văn Bình đã biết rõ tài nghệ của nàng. Nàng có lối đá diễm ảo nhưng vô cùng lợi hại của Thái cực quyền. Trong trường hợp đề phòng thiếu cẩn mật, Kan-Yeh có thể bị đá văng súng như chơi.

Trên thực tế, ngọn cước atémi của nàng vừa phóng ra thì Kan-Yeh đã nhăn mặt, khẩu súng tuột khỏi hổ khẩu. Vẻ mặt đang hiền lành của Soe-Fuk trở nên dữ tợn, cặp mắt hạc trong suốt bỗng đỏ ngầu như pha tiết loãng. Nàng tiến lên, bồi thêm 1 đòn hiểm bằng đầu gối vào hạ bộ Kan-Yeh. Tấn công hạ bộ là điều cấm kị đối với phụ nữ, nhất là mỗi khi giao đấu với đàn ông. Đánh cờ, người ta kiêng chiếu tướng, thụt hậu 1 phần thì giao đấu với đàn ông, nữ võ sĩ kiêng tấn công hạ bộ: mười phần vì thế đánh này kém vẻ thanh tao truyền thống. Tuy nhiên, trong nghề điệp báo hoạt động, tấn công hạ bộ lại là 1 trong các thế đánh của các môn võ đã được giảng dậy cặn kẽ cho nữ giới. Soe-Fuk tấn công đúng phương pháp: đầu gối đánh trúng phá nát yếu huyệt kintêki ở dịch hoàn. Kan-Yeh hự lên 1 tiếng nhỏ rồi quỵ xuống. Vẫn chưa buông tha, nàng quạt tiếp 1 đòn chết vào yết hầu. Kan-Yeh nằm lăn trên nền phòng. Hắn chỉ giãy người được 1 cái rồi duỗi thẳng ra.

Kan-Yeh, chỉ huy trưởng Tổng cục hậu cần, hậu cung M.9, nhân vật cừ khôi của Quốc tế Tình báo Sở, kẻ thù không đội trời chung từ 20 năm của Soe-Fuk đã tắt thở. Hốt hoảng, Soe-Fuk cúi xuống. Nàng nắm cánh tay Kan-Yeh bóp mạnh, rồi nàng đứng dậy kêu Văn Bình:

-Nhanh lên ông. Chúng ta phải trốn ngay khỏi nơi này.

Văn Bình vẫn rềnh rang:

-Tại sao bà lại giết hắn?

Giọng Soe-Fuk đượm vẻ sửng sốt:

-Lạ thật, ông muốn tôi tha chết cho kẻ thù đã giết mẹ tôi ư?

Văn Bình lắc đầu:

-Không phải thế. Vì chính bà đã yêu cầu tôi bắt sống để tra khảo.

Nàng thở dài:

-Nghe ông nhắc lại, tôi mới nhớ. Trong cơn giận dữ, tôi chỉ nghĩ đến phục hận. Dầu sao cũng là sự đã rồi, ông đừng căn vặn tôi nữa.

Soe-Fuk lục chùm chìa khóa trong ngăn kéo, lúi húi mở cửa sắt gắn chìm trong tường. Cánh cửa mở ra êm ru. Nàng quay lại:

-Lối này dẫn ra sân bay riêng của Kan-Yeh. Chúng ta phải rút lui cấp tốc mới được.

-Bà đã có sẵn mặt nạ chưa?

-Mặt nạ để làm gì?

-Ô kìa, bà chóng quên quá. Mặt nạ để ngăn hơi độc. Bà nói là trên đường thoát thân phải đi qua 1 con đường hầm chứa hơi độc làm thân thể tê liệt, tương tự như hơi LSD. Tại sao …

Soe-Fuk ngắt lời:

-Trước kia, tôi tưởng là phải rút qua đường hầm ấy. Nhưng chúng ta đã chiếm được chùm chìa khóa riêng của Kan-Yeh.

Văn Bình ngó trân trân:

-Còn Kim-My?

Soe-Fuk nhún vai:

-Tôi đã lo liệu chu đáo.

-Hừ, bà định qua mặt tôi nữa sao? Bà đã sai bắt Kim-My rồi, phải không?

-Nó là con gái tôi, tôi có quyền định đoạt, không can dự gì đến ông. Ông đừng nên tìm hiểu thì hơn.

-Bà phải trả lời nghiêm chỉnh, nếu không …

-Nếu không, ông sẽ làm gì tôi?

Văn Bình xòe bàn tay, sửa soạn chẹn cổ Soe-Fuk:

-Tôi sẽ giết bà.

Soe-Fuk cười ngặt ngẽo:

-Vâng, mời ông. Tôi không ngờ 1 điệp viên hào hoa, mã thượng như đại tá Z.28 lại đi hăm dọa đàn bà, con gái như thế. Ông Z.28 ơi, tôi không cầu xin lòng nhân đạo của ông đâu. Xin ông cứ ra tay. Nhưng tôi không tin là ông dám giết tôi. Vì 2 lý do rất giản dị: thứ nhất, tôi chết đi sẽ không có ai cung cấp thuốc giải độc cho ông, bắt buộc ông phải để tôi sống.

-Bà nói láo. Tôi không hề bị đầu độc.

Soe-Fuk vẫn cười ngạo mạn:

-Tôi là chuyên viên về độc dược, ngay Kan-Yeh còn sợ tôi, huống hồ là ông. Nhìn mắt ông, tôi biết là thuốc độc sắp ngấm. Chỉ mươi phút nữa là ông sẽ bị tê liệt.

Văn Bình chụp bàn tay vào cuống họng Soe-Fuk, giọng dữ dằn:

-Tôi không thích nghe bà nói láo nữa. Kim-My đâu, bà phải khai ra. Tôi cho bà 1 phút để suy nghĩ.

Soe-Fuk vẫn thản nhiên như không:

-Một lần nữa, tôi cảnh cáo ông là thuốc độc Nhất thế Tiên xà sắp ngấm. Nhưng ông không tin là tùy ông, lát nữa ông sẽ phải tin. Bỏ tôi ra, ông Văn Bình, ông giết tôi thì ai sẽ hướng dẫn ông ra khỏi trung tâm M.9 đầy đường hầm quanh co và dụng cụ điện tử canh phòng nghiêm ngặt?

Lời nói của Soe-Fuk như thùng nước lạnh dội vào đầu Văn Bình. Nàng nói đúng. Với võ thuật siêu đẳng, chàng có thể giết nàng dễ dàng. Song võ thuật siêu đẳng của chàng chưa đủ triệt tiêu hệ thống canh phòng điện tử.

Soe-Fuk gạt tay chàng ra, rồi nói:

-Nào, ông chịu hòa với tôi chưa?

Văn Bình chỉ cánh cửa sắt vừa mở:

-Mời bà đi trước.

Soe-Fuk trèo vào xe lăn. Văn Bình phản đối:

-Hai chân bà có thể chạy cả ngày không mệt, bà còn ngồi xe lăn làm gì nữa

Soe-Fuk bĩu môi:

-Đại tá Z.28 của tôi khờ quá. Cái xe lăn này là tủ sắt lưu động, ông biết không? Tất cả những tài liệu về M.9 và Tình báo Sở thu thập được trong thời gian tôi hoạt động tại Trung hoa đã được cất trong xe lăn này.

Soe-Fuk vắt chân chữ ngũ, giáng điệu trang trọng, khoan thai như bà hoàng, cất giọng sang sảng:

-Ông còn đợi gì nữa sao không đẩy xe cho tôi?

Văn Bình cau mày:

-Con sơn viên của bà đâu?

-Đáng tiếc. Nó vừa bị nạn.

-Bà là người tàn ác. Công việc xong xuôi, bà hạ sát nó. Dầu sao, nó cũng đã giúp bà được nhiều việc. Và ít ra nó có thể bảo vệ bà hữu hiệu trong trường hợp tôi định triệt hạ bà.

-Hừ, võ nghệ nó còn thua ông xa. Nhưng thôi, ông băn khoăn làm chi cho mệt óc. Ông đẩy xe cho tôi chứ?

Cực chẳng đã, Văn Bình lầm lì đẩy chiếc xe lăn chở Soe-Fuk vào đường hầm. Soe-Fuk có đủ tàn nhẫn để thủ tiêu con đười ươi trung thành tất sẽ không thể cho chàng sống sót. Nhưng đến khi nào thì nàng thủ tiêu chàng?

Đường hầm mỗi lúc một mở rộng. Mấy phút sau 2 người tiến vào 1 gian phòng rộng thênh thang. Chàng biết đây l hầm chứa phi cơ trực thăng. Trước mặt chàng là 2 chiếc máy bay lên thẳng 1 lớn, 1 nhỏ. Từ ngày làm chủ lục địa, Mao trạch Đông chuyên dùng chiến cụ của Liên sô và của các quốc gia cộng sản Đông Âu. Cuộc tranh chấp Nga-Hoa xảy ra khiến các cố vấn và chuyên viên sô viết rút về nước, đồ phụ tùng cơ khí bị thiếu hụt. Bắc kinh bèn quay sang Tây phương. Họ mua chiến cụ Tây phương về tháo rời ra, nghiên cứu rồi cóp nhặt để chế tạo. Hai chiếc máy bay lên thẳng nằm ngoan ngoãn cách Văn Bình 100 thước thuộc kiểu Sikótky của Hoa Kỳ. Công ty Sikótky sản xuất được rất nhiều phi cơ trực thăng. Kiểu rẻ tiền, bền bỉ và tiện lợi nhất là S-61, nên Trung cộng đã học mót kiểu này.

Soe-Fuk dừng lại. Trong nhà hầm chứa máy bay mênh mông, không thấy 1 ai. Soe-Fuk nói với Văn Bình:

-Thùng xăng luôn luôn đầy ắp, động cơ được hâm nóng mỗi ngày 3 lần: sáng, xế chiều và nửa đêm, mỗi lần trong 15 phút. Khí hậu nhà hầm lại được điều hòa nên chỉ mở máy là chạy liền. Loại trực thăng này giống với Sikótky nên tôi tin rằng ông có thể điều khiển được.

Văn Bình đáp:

-Vâng, tôi biết lái mọi loại máy bay. Ông M. nói rằng tôi là phi công chuyên nghiệp phải không?

-Phải. Giờ đây tôi cũng chẳng giấu ông nữa. Điều kiện cốt yếu để hoạt động trong điệp vụ "Người Yêu" là giỏi võ thuật để giết bọn cấm vệ người mỏng, mắt tinh tế để nhìn trong đêm tối, giỏi nhịn thở để chạy xuyên qua đường hầm chứa hơi độc, và giỏi lái phi cơ vì những phi cơ ở đây không giống hẳn những loại phi cơ được sản xất trên thị trường thế giới. Ông đã hội đủ những điều kiện căn bản nên được ông M. cử sang đây.

Văn Bình cười gượng:

-Bà chưa liên lạc với ông M. ư?

Soe-Fuk bấm bút cho cái ăn ten nằm giấu trong xe lăn trồi lên cao, dài hơn 2 thước:

-Bây giờ tôi liên lạc đây.

Văn Bình không nói gì nữa. Chàng biết rằng Soe-Fuk đang tập trung tư tưởng vào điện đài. Cái máy truyền tin gắn chìm trong xe lăn của nàng là 1 kỳ công của kỹ thuật liên lạc gián điệp. Nó ở dưới hầm mà vẫn liên lạc được với không gian. Ngón tay của Soe-Fuk lên xuống đều đều với cây cần mã tự nhỏ xíu. Văn Bình là chuyên viên cừ khôi về mã tự song chẳng hiểu gì hết vì Soe-Fuk dùng 1 loại mật mã riêng. Chàng đành đứng ngây người nhìn như chúa tàu nghe kèn.

Soe-Fuk bước xuống xe lăn rồi nói:

-Phiền ông đỡ cho 1 tay.

Văn Bình vốn có sức khỏe khác thường mà vai chàng vẫn bị tê bại dưới sức nặng của xe lăn. Thế mới biết sức mạnh của con đười ươi, nó chỉ rón nâng bằng 1 tay trông nhẹ tâng. Soe-Fuk cười:

-Ông bị ngấm thuốc rồi đó. Ông gắng lên, tôi sẽ đưa thuốc khử độc cho ông.

Soe-Fuk nói đúng. Chàng bắt đầu cảm thấy đầu nặng và mắt hoa. Tuy vậy, gân cốt chàng còn vững. Chàng thu khí lực vào cánh tay khiêng xe lăn lên trực thăng. Soe-Fuk khiêng 1 bên, nét mặt nàng vẫn thản nhiên như người nâng con búp bê lát tích. Giờ đây, nếu muốn giết chàng, nàng chỉ cần vung atémi ra là chàng phải ngã gục. Nàng không giết chẳng qua vì nàng còn cần đến tài phi công của chàng. Lên đến máy bay, Văn Bình bắt đầu líu lưỡi nhưng chàng vẫn có thể hỏi được:

-Kim-My đâu?

Soe-Fuk bấm nút bí mật trong xe lăn. Phía sau xe lăn bật ra 1 cánh cửa nhỏ, và thân thể cuộn tròn của Kim-My từ bên trong tuột ra. Văn Bình bàng hoàng. Cách đây không lâu, chàng đã mục kích cái cảnh giấu người này trong 1 phim vô tuyến truyền hình trinh thám. Vai chính của truyện là 1 thẩm sát viên Mỹ lỗi lạc chuyên ngồi trên xe lăn để khám phá những vụ án mạng gay cấn nhất. Truyện dài này được chiếu làm nhiều kỳ, mỗi kỳ là 1 vụ khám phá sôi nổi, và được chiếu luôn mấy tháng trường chưa dứt. Viên thẩm sát công an này cũng dùng phía sau chiếc xe lăn để giấu khí giới tối tân và giấu người. Thân thể y to lớn vậy mà y vẫn có thể nằm gọn được trong đó 1 cách dễ dàng.

Kim-My nằm sóng sượt trên nền máy bay. Mắt nàng nhắm nghiền, da nàng xanh mét. Soe-Fuk đặt bàn tay trái lên tim, còn bàn tay phải thì nắm cườm tay nàng. Văn Bình biết nàng đang dùng thật kuatsu của nhu đạo để cho Kim-My tỉnh dậy. Soe-Fuk đã giỏi thái cực quyền, nàng lại giỏi cả kuatsu. Nếu nàng cạn tàu ráo máng thì chàng phải chết. Chàng lắc đầu nhiều lần, cố trấn ngự tác động của thuốc độc song tay chân chàng lại bắt đầu run run. Soe-Fuk ở túi gấm đưa cho chàng 1 viên thuốc dẹp:

-Ông uống đi. Thuốc xuống đến bao tử, hòa với chất toan và ngấm ngay vào máu. Trong vòng 3 phút, ông sẽ hết hoa mắt, nhức đầu và run rẩy.

Không cần nghĩ ngợi, chàng ném viên thuốc màu xanh vào miệng vì chàng biết là trong lúc này Soe-Fuk chưa thể giết chàng. Nằm trên sàn Kim-My bắt đầu cựa cậy. Soe-Fuk cậy miệng Kim-My ra, nhét vào 1 viên thuốc màu đỏ. Rồi nàng giật tóc, giọng âu yếm:

-Con ơi, con tỉnh dậy chưa? Mẹ đây, mẹ của con đây.

Chợt thấy Văn Bình, Soe-Fuk nói:

-Ông cho trực thăng lên đi.

Văn Bình đáp:

-Thưa bà, động cơ đã nóng, muốn bay lên lúc nào cũng được, nhưng còn trần hầm. Bà chưa mở cửa trần thì bay lên sao được?

-Ông cứ cho trực thăng bay lên. Động cơ trực thăng được gắn liền với động cơ mở cửa trần. Khi trực thăng rời khỏi mặt đất thì cửa hầm được mở ra.

-Thưa bà, tôi sẽ bay đi đâu?

-Lên khỏi mặt đất, ông sẽ bay về hướng đông.

Soe-Fuk rút ra 1 bản đồ trải lên đùi, chỉ vệt bút chì đỏ nối Bắc kinh với Thiên Tân cách 100 cây số về phía đông-nam, đoạn nói:

-Ông cứ bay đúng theo đường vẽ trên bản đồ. Và giữ đúng độ cao đã định.

Nói đoạn Soe-Fuk ôm chầm lấy Kim-My, kể lể:

-Mẹ đây, mẹ của con đây, con tha lỗi cho mẹ nhé!

Kim-My mở choàng mắt song nàng lại nhắm lại sau khi nhận ra người đối diện là Soe-Fuk. Soe-Fuk ôm chặt con gái vào lòng, nước mắt ràn rụa. Văn Bình điều khiển cho trực thăng bay lên. Như thể có phép thần, trần hầm bỗng nứt ra rồi mở bật lên để lộ 1 khung trời vuông rộng lớn. Bên trên là 1 khu đất, tứ phía có rào cao bao bọc.

Trời Bắc kinh cao và trong. Tuy gió thổi lạnh, Văn Bình lại cảm thấy mát mẻ. Không khí nhân tạo dưới hầm làm chàng nghẹt thở. Điệp vụ "Người Yêu" sắp sửa kết thúc. Chắc Soe-Fuk bay trực thăng ra bờ biển để xuống tàu ngầm. Thiên Tân là 1 hải cảng lớn ở ngay trước mũi thủ đô Bắc kinh nên được phòng vệ vô cùng chu đáo. Hệ thống radar và phi đạn chống máy bay có thể bắn hạ mọi vật lạ bén mảng trong chu vi vài ba trăm cây số. Sở dĩ Văn Bình bay khơi mà không bị lôi thôi vì hành lang không phận này là 1 đường bay riêng, chỉ giành cho các yếu nhân cao cấp. Văn Bình không thể biết được điều ấy. Chàng cũng không thể biết rằng chuyến bay của chàng đã được thông báo từ trước cho các đơn vị phòng không.

Trung tâm M.9 nằm bất động bên dưới. Văn Bình không nhìn thấy ánh đèn. Kỹ thuật ngụy trang của tướng Kan-Yeh đã đạt trình độ cao siêu. Thủ đô Bắc kinh chỉ ở trong vòng 10, 15 cây số mà chàng có cảm tưởng như xa lắm. Chuyến này tiếng là chàng đến Bắc kinh hoạt động nhưng kỳ thật chỉ lảng vảng phía ngoài. Chàng không hề được đặt chân xuống trung tâm thành phố. Bỗng dưng chàng cảm thấy tiếc nuối như vừa phải từ giã 1 cô gái thân thể xương xương mà da thịt lại nẩy tâng tâng như cao su. Chàng đã có dịp ghé đại lộ Trường An, con đường lớn nhất và dài nhất Bắc kinh với ngôi đền Thiên Tự gồm 3 mái ngói màu xanh óng ánh, với tòa nhà 6 tầng được dùng làm lữ quán cho tân khách ngoại quốc. Chàng nghe nói là đại lộ Trường An nay được mở rộng thêm và dài thêm. Nhà cửa 2 bên đường cũng có nhiều và được xây cao thêm. Tuy nhiên, điều đó không làm chàng tiếc nuối. Chàng tiếc nuối vì đã đến tận ngưỡng cửa Bắc kinh mà không thể ghé vào tận nơi, đến tận 1 bin đinh 8 tầng trên đại lộ Trường An để nhập động đào với những nàng tiên Trung quốc. Bin đinh 8 tầng này là 1 ổ điếm đại thượng lưu chỉ giành cho quốc khách hạng nhất. Văn Bình nghe nói gái Hoa Bắc có thân hình cứng hơn gái Hoa Nam nhiều, song trong những lần tạt qua đất Tàu, chàng chỉ dừng nhiều ở Hoa Nam. Chàng lại nghe nói hậu cung của tướng Kan-Yeh quy tụ hàng ngàn bông hoa biết nói trên thế gian. Nhưng chàng phải ra đi. Mang tiếng là vào tận hậu cung mà Văn Bình chẳng hân hạnh gặp gỡ và hẹn hò với ai hết.

Bất giác Văn Bình thở dài.

Viên thuốc dẹt màu xanh như có phép lạ, chỉ trong chốc lát những cảm giác mệt mỏi đã biến đâu mất. Văn Bình khoan khoái gia tăng tốc độ của trực thăng. Phía sau chàng, Kim-My đã tỉnh dậy hoàn toàn. Nhưng nàng chỉ nằm yên, gối đầu trên đùi Soe-Fuk.

Trực thăng bay gần đến ngoại ô Thiên Tân.

Cũng như khi chàng vừa rời Bắc kinh, ở đây cảnh vật đều nhuộm màu đen. Vẫn không có ánh đèn. Chàng nhận ra xa xa trước mặt, 1 vệt dài và rộng màu trắng sữa. Đó là biển.

Soe-Fuk nói lớn vào tai chàng:

-Như ông đã nhìn thấy trên bản đồ, nơi đáp xuống là 1 giẻo cát nhỏ dọc bờ biển. Ông cứ bình tĩnh đáp xuống, tuy là cát nhưng không sợ lún vì bên dưới là móng bê tông. Mỗi khi xuống Thiên Tân, tướng Kan đều cho đậu trực thăng trên giẻo cát vắng vẻ này. Tưởng ông cũng nên biết Thiên Tân là bến tàu sầm uất, súng cao xạ gần 30 giàn ngày đêm đều chĩa lên trời tua tủa. Giẻo cát này vắng lặng vì không ai được bén mảng đến. Vì sao ông biết không? Giẻo cát này là bãi biển du hí của 1 số nhân vật cao cấp. Tướng Kan-Yeh mỗi đêm thứ sáu thường cho chở gái đẹp bằng trực thăng đậu xuống giẻo cát để cung cấp cho các nhân vật này. Ngoài khơi lại có sẵn 2, 3 du thuyền thật đẹp, và đầy đủ tiện nghi.

Văn Bình hạ dần trực thăng. Giẻo cát nhỏ bên dưới nằm dài dưới nền trời mượt như nhung, điểm nhiều ngôi sao lấp lánh và vầng trăng khuyết đục lờ lờ. trời khuya thật nên thơ. Cảnh mây hữu tình như thế này được nằm trên du thuyền với giai nhân thì tuyệt. Giai nhân là Kim-My thì còn tuyệt hơn, còn thú vị hơn nữa.

Trong chớp mắt, trực thăng đã đậu xuống. cánh quạt quay vù vù 1 vài phút rồi ngừng lại. Tứ phía vắng tanh, vắng ngắt. Văn Bình định trèo xuống xong Soe-Fuk cản lại:

-Thong thả. Ông phải chờ đèn báo hiệu.

Nàng đeo cặp kiếng hồng ngoại tuyến lên mắt. Tuy trời chỉ sáng lờ mờ, chàng vẫn nhìn thấy rõ cái miệng cong cong của nàng. Nằm trên sàn trực thăng, Kim-My cũng có làn môi cong như mẹ.

Sóng vỗ rì rào. Soe-Fuk nói:

-Yêu cầu ông tắt máy.

Văn Bình vẫn tảng lờ như không nghe tiếng nàng nói. Soe-Fuk phải nhắc lại. Văn Bình cười nhạt:

-Bà sợ tôi lái trực thăng đi luôn phải không?

Giọng Soe-Fuk có vẻ ngượng nghịu:

-Ông đừng nghi ngờ tôi nữa. Công việc của ông sắp xong. Ông M. đang chờ ông và tôi trên mặt biển.

Văn Bình giật mình như bị ong chích. Dẫu có 3 đầu 6 tay ông tổng giám đốc điệp báo Anh quốc cũng không thể léo hánh vào tận bờ biển Thiên Tân. Nơi này giống như cái túi, ăn sâu vào trong đất liền. Miệng túi nhỏ xíu bị khép lại là không thoát ra được nữa. Vùng biển Hoa lục được canh phòng nghiêm mật, nhất là vùng gần Thiên Tân. Ông M. phải nắm trọn bản đồ phòng thủ duyên hải, biết rõ những nơi treo lưới chống tàu ngầm, và các bãi mìn, các hệ thống radar mới dám vào tận bờ. Vả lại, đường đường là 1 lãnh tụ điệp báo quan trọng, ông M. đích thân mang thân vào miệng cọp để làm gì? Ông ta chẳng có lý do nào để đến Thiên Tân. Văn Bình chỉ là điệp viên đồng minh, làm việc ăn lương khoán. Còn Soe-Fuk thì là nữ nhân viên, trên khắp thế giới ông M. hiện có hàng trăm nữ nhân viên đắc lực như Soe-Fuk. Đã đành nàng mang về cho ông khá nhiều tài liệu quan trọng và quý vật, nhưng tình báo MI-6 không phải là cơ quan nghèo tài liệu, và nghèo quý vật. Theo sự nhận xét của các chuyên viên thì thư khố điệp báo Luân đôn được coi là kho tàng đáng giá nhất trên thế giới, tuy về quy mô rộng lớn và tân tiến còn thua thư khố của KGB hoặc thư khố của CIA. Còn về quý vật thì đừng tưởng MI-6 là hạng đàn em. Trung ương Tình báo Mỹ là ông nhà giàu nứt đố đổ vách, nhưng lại là giàu nổi, giàu mới, phô trương tất cả những gì mình có trong khi tình báo MI-6 lại là nhà giàu cũ, nhà giàu trầm lặng từ nhiều đời, nhà giàu có học, và có nhiều kinh nghiệm vô giá.

Soe-Fuk thúc giục:

-Ông nghĩ ngợi gì thế? Tôi dìu Kim-My, còn ông mang giùm cái xe lăn xuống. Nhanh lên ông, chúng ta chỉ có đúng 5 phút đi từ bờ biển đến tàu ngầm.

Gió khuya quạt phần phật. Khỏe như Văn Bình mà cũng bị gió khơi đẩy sang bên, nhiều lần suýt ngã chúi. Soe-Fuk vẫn thản nhiên đỡ Kim-My xuống trực thăng, và dìu đi trên cát. Dưới ánh sáng dật dờ của sóng biển pha chất lân tinh óng ánh của vỏ sò, chàng thấy bước đi của Soe-Fuk vẫn rắn rỏi như thể nàng dạo mát buổi chiều. Gân cốt của thiếu phụ ngũ tuần này không thể là gân cốt của người thường. Chàng còn trẻ, còn hăng mà không sánh nổi.

Chàng ôm cái xe lăn bên hông, men theo Soe-Fuk trên con đường nhỏ, 2 bên là vách đá. Trèo giốc xong, 2 người lại đổ giốc. Mấy phút sau 2 người đã xuống mé gần mặt nước. Bờ biển ở khoảng này rất hiểm trở, bên trên là cát, bên dưới là đá, đáy biển cũng rất sâu, tàu bè lớn có thể vào sát bờ. Soe-Fuk đi thoăn thoắt chứng tỏ nàng rất quen đường. Đến mấp mé mặt nước, nàng đặt Kim-My ngồi vào xe lăn, đoạn nói với Văn Bình:

-Phiền ông chờ 1 phút nữa. Họ sắp vào đến bờ rồi đấy.

Trời quá tối, toán thủy thủ từ ngoài biển chèo xuống cao su vào bờ mặc toàn đồ chẽn đen nên khi họ đến trước mặt chàng mới nhìn thấy. Dường như bọn người trên xuồng còn phun 1 loại khói đặc biệt màu đen làm cho cảnh vật đã tối lại càng tối thêm. Loại khói đen lạ lùng này đã được nhiều cơ qua gián điệp xử dụng.

Mọi việc xảy ra nhanh chóng. Văn Bình bước xuống xuồng sau cùng. Mặt biển đặc sệt như hắc ín. Trong quá khứ, chàng đã rời đất địch bằng xuồng cao su để ra tiềm thủy đĩnh nổi lên ngoài khơi. Trong quá khứ, kế hoạch xuất nhập đều được bố trí tỉ mỉ và chu đáo. Mọi chi tiết ráp khít với nhau đều đặn, tròn trịa như các bộ phận đồng hồ. Tuy nhiên, bất ngờ vẫn xảy ra luôn, chàng vốn có đức tính bình tĩnh phi thường mà nhiều khi cũng phập phồng lo sợ. Nhưng lần này, chàng lại không phập phồng lo sợ, mà cũng không mất bình tĩnh. Lòng chàng đột nhiên phẳng lặng. Chàng cảm thấy xa lạ, hoàn toàn xa lạ trước những sự việc xảy ra mặc dầu những sự việc này có thể liên hệ đến tính mạng chàng.

Khi 2 chiếc xuồng cao su rẽ sóng ra khơi, Văn Bình bâng khuâng nhìn chung quanh. Bên trái, sâu hơn về phía nam, là những chấm sáng lập lòe như đom đóm trong đêm khuya của thành phố Thiên Tân. Bên phải cũng có những chấm sáng nhưng lớn hơn, đó là khu kỹ nghệ. Xuồng cao xu đang ở trong vùng địch, chàng có thể chết bất cứ lúc nào. Vậy mà tinh thần chàng lại thoải mái như ngồi trong cabin thuyền máy với người đẹp trong 1 đêm trăng tròn trên sông Sàigòn. Soe-Fuk ngồi đối diện chàng, không nói 1 lời. Bọn thủy thủ cũng vậy, họ đều câm như hến. Họ chia làm 2 toán, mỗi toán 3 người. Ngoài tiếng sóng nước và tiếng gió, Văn Bình không còn nghe được tiếng nào nữa. Người Tàu vốn có thói quen khạc nhổ, càng căng thẳng thần kinh họ càng gia tăng khạc nhổ. Nhưng đêm nay, họ im lặng hoàn toàn. Trong khoảnh khắc, những chấm sáng trên bờ đã mờ hẳn. Xuồng cao xu đã ra khỏi bờ trên 1 dặm, như vậy nghĩa là đang còn ở trong hải phận Thiên Tân. Tàu bè và binh sĩ tuần duyên của Trung cộng đâu?

Tiềm thủy đĩnh từ dưới nước ngoi lên. Trời vẫn tối mò nhưng Văn Bình bắt đầu quen mắt. Đó là 1 chiếc tàu ngầm kiểu xưa được tân trang sửa chữa lại. Soe-Fuk vịn vai chàng để trèo lên boong. Chàng ghé sát tai nàng hỏi:

-Công an duyên hải đi ngủ cả rồi ư?

Soe-Fuk cũng ghé sát tai chàng, đáp:

-Không phải đâu. Khu này là khu cấm, chỉ giành riêng cho tàu bè của Tình báo Sở. Bọn công an duyên hải không được léo hánh tới.

Văn Bình đỡ Soe-Fuk xuống cầu thang. Hai người vừa đặt chân chạm nền phòng chỉ huy thì lệnh báo động vang rền. Một người trung niên Á đông, vẻ mặt nghiêm nghị, có lẽ là hạm trưởng tuy mặc thường phục, điềm tĩnh ra lệnh cho tàu ngụp xuống. Vẻ mặt y vẫn lạnh như tiền khi được nghe báo cáo là trên boong tàu còn 2 nhân viên bị kẹt, chưa xuống kịp.

Soe-Fuk lớn tiếng hỏi y:

-Tôi muốn gặp ông cụ ngay.

Y quay về phía nàng, ngạc nhiên:

-Ông cụ không có ở đây. Tuy nhiên, tôi sẵn sàng thông báo giùm nếu bà muốn.

Soe-Fuk ghé vào góc cabin, và trong khi mọi người dồn tâm trí và hành động vào việc đưa con tàu xuống đáy biển thì nàng lấy giấy và bút ra viết xóa. Nàng thảo bản mật điện để gởi đi. Trong 5 phút thảo xong, nàng nhẩm đọc lần cuối rồi vo tròn tờ giấy nháp trước mặt sửa soạn ném vào trong miệng, nhưng nàng quên rằng từ nãy đến giờ gã hạm trưởng mặc thường phục vẫn ngó nàng bằng cặp mắt hau háu. Viên giấy vo tròn chưa kịp lọt vào miệng nàng thì y đã chồm tới, giật lấy tờ giấy nhanh như chớp nhoáng. Soe-Fuk phản ứng không kịp vì 1 tên thủy thủ đứng cạnh đã bẻ quặt 2 cánh tay nàng ra sau lưng, kèm theo lời đe dọa:

-Đứng yên.

Một tên thủy thủ khác cũng ra lệnh cho Văn Bình đứng yên. Nếu hắn để mặc chàng hành động, chàng cũng đứng yên, phần vì chàng biết rằng kháng cự vô ích, phần khác vì chàng muốn theo dõi tấn kịch cho đến màn chót.

Soe-Fuk quát to:

-Các anh làm gì thế?

Gã hạm tưởng cười:

-Bà ngây thơ quá. Cho đến phút này mà bà còn chưa chịu tỉnh ngủ ư?

Soe-Fuk gằn giọng:

-Tôi bắt đầu hiểu rồi. Các anh đã lừa tôi. Nhưng các anh đừng vội tưởng là tôi đã bị lừa vì biết đâu các anh đang bị tôi lừa mà không biết. Các anh có chịu buông tôi ra không? Buông tôi ra, nếu không công việc bị hư hỏng hoặc thất bại thì các anh phải gánh hết trách nhiệm.

-Thưa bà, chúng tôi phải gánh hết trách nhiệm đối với ai?

Soe-Fuk không đáp. Nàng chợt vùng lên thật mạnh song tên thủy thủ đã còng tay nàng vào 1 cái móc tròn. Nàng quắc mắt với Văn Bình:

-Ông còn đợi gì nữa? Với tài nghệ của ông, bọn nhãi ranh này địch không nổi đâu. Ông hạ thủ đi, tôi sẽ chịu hết trách nhiệm.

Văn Bình nhún vai:

-Xin bà tha lỗi. Tôi mệt lắm rồi. Tôi không còn đủ sức bảo vệ bà nữa.

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

-Đúng lắm. Đúng lắm. Đại tá Văn Bình từ chối đúng lắm.

Ggiọng nói quen thuộc này như luồng điện cao thế bắt thân thể giật nẩy, cả Văn Bình lẫn Soe-Fuk đều quay ngoắt lại. Soe-Fuk tỏ ra hoảng hốt, tay chân run lẩy bẩy, da mặt xanh mét như tàu lá chuối. Nàng nói lắp bắp trong miệng:

-Trời ơi, Kan-Yeh!

Phải, giọng nói quen thuộc vừa vang lên là của tướng Kan-Yeh. Kan-Yeh bằng xương bằng thịt. Cách đây nửa giờ, Kan nằm chết dưới hầm trong trung tâm M.9, giờ đây hắn lại sống nhởn nhơ. Kan-Yeh chắp tay xá Soe-Fuk 1 cách giả tạo pha lẫn hài hước như vai hề trên sân khấu:

-Vâng, tôi đây, lại hân hạnh được chào bà.

Soe-Fuk tiến lên 1 bước nhưng sợi xích sắt đã kéo nàng lại. Nàng trố mắt nhìn Kan. Đôi mắt hạc của nàng lớn gấp rưỡi mắt người thường, nàng lại trợn lên nên Văn Bình có cảm tưởng là mắt nàng choán hết khuôn mặt. Mắt hạc là mắt đẹp, song mắt hạc trợn lên chỉ thấy toàn tròng trắng nên tạo ra sự dữ tợn và gớm ghiếc. Trong khoảnh khắc, tròng trắng trở nên đỏ ngầu như thể mắt nàng ở quá rộng khiến cho khóe mắt bị rách bét và gân máu bị đứt. Đối diện Soe-Fuk, tướng Kan mỉm cười ngạo nghễ. Cái cười của tướng Kan-Yeh như tiếng sét đánh ngang tai Soe-Fuk. Nàng đưa 2 bàn tay lên bưng mặt rồi không hiểu sao thân thể nàng bỗng cứng đơ như khúc gỗ, rồi nàng ngã lăn xuống nền tàu ngầm. Kan-Yeh không quan tâm đến Soe-Fuk vừa bị bất tỉnh, quay sang phía “hạm trưởng”:

-Lên đến mặt biển chưa?

“Hạm trưởng” đáp:

-Thưa rồi.

Kan-Yeh ngoắt tay:

-Cho toàn thể nhân viên lên bờ, tôi muốn ở đây 1 mình.

“Hạm trưởng” cung kính đáp:

-Tuân lệnh.

Kan-Yeh lại ra lệnh cho tên thủy thủ:

-Mở còng cho bà Soe-Fuk, và chích thuốc tỉnh nhanh lên.

Kan-Yeh cố tình không lưu tâm đến Văn Bình. Hắn ngồi xuống ghế sắt, rút thuốc lá ra hút. Trong cabin chỉ còn lại “hạm trưởng”, mọi thủy thủ đã rút hết lên boong. Sau cùng “hạm trưởng” cũng đi nốt. Mùi thuốc lá thơm, dường như là mùi thơm của nha phiến, bay thoảng vào mũi Văn Bình. Trong khi đó, Soe-Fuk được đặt dựa lưng vào vách tàu đã mở mắt choàng dậy. Nàng nhìn chung quanh. Kkhông thấy con gái đâu, nàng la lên:

-Kim-My, Kim-My, trời ơi, con gái của tôi đâu?

Kan-Yeh đáp:

-Cám ơn bà. Nhờ thuốc của bà, Kim-My đã bình phục. Hiện nàng ở trên boong để đổi gió.

Soe-Fuk thốt lên 1 tiếng kêu tuyệt vọng:

-Trời ơi!

Kan-Yeh gằn giọng:

-Vỏ quýt dầy cất gặp móng tay nhọn, phải không thưa bà? Tôi định bắt bà, moi gan, móc ruột bà, và băm vằm bà ra hàng trăm, hàng ngàn mảnh vụn để rửa mối thù ngày xưa, nhưng vì Kim-My, vì bệnh tình của nàng tôi đành nghiến răng chịu đựng.

Từ nãy đến giờ, Văn Bình vẫn giữ thái độ phớt tỉnh, nhưng sau khi nghe Kan-Yeh nói, chàng không tiếp tục bình thản được nữa. Soe-Fuk đã tâm sự với chàng là nàng mang mối thù không đội trời chung với Kan-Yeh từ 20 chục năm nay vì Kan đã giết mẹ nàng. Tại sao bây giờ Kan lại nói là hắn thù nàng, và thù nàng từ ngày xưa?

Kan-Yeh vỗ vai Văn Bình, giọng thân mật:

-Ừ nhỉ, tôi quên khuấy là có ông ở đây. Bọn nhân viên của tôi đã lên boong cả rồi, chúng mình tha hồ trò chuyện. Chúng mình lại đang ở trên hải phận Trung quốc, và tôi là ông vua không ngai trên biển Thiên Tân. Ông muốn uống huýt ky không, để tôi lấy?

Văn Bình lắc đầu. Kan-Yeh bèn rút trong túi ra 1 tấm hình đã ngả màu vàng. Bên trong là 1 thiếu nữ nhan sắc tuyệt vời. Nàng trẻ măng như hoa hồng sương sớm. Nét mặt nàng, và thân hình nàng phảng phất giống Soe-Fuk. Kan-Yeh hỏi chàng:

-Hẳn ông đã biết cô gái trong ảnh là ai?

Văn Bình nhìn Kan-Yeh, rồi nhìn Soe-Fuk. Nàng ngồi yên, cặp mắt hạc đột nhiên buồn bã lạ thường. Kan-Yeh nói tiếp:

-Cô gái trong ảnh này chính là Soe-Fuk. Phải, Soe-Fuk bằng xương bằng thịt cách đây 20 năm. Hồi ấy nàng còn đẹp hơn trong ảnh nhiều: da nàng trắng trẻo hơn, tóc nàng tỏa ra 1 hương thơm đặc biệt. Trong ảnh, nàng chỉ trạc 18, 20 là cùng, nhưng tuổi thật hồi ấy của nàng là trên … 27. Trên 27, cái tuổi đã lăn lộn trên trường đời, cái tuổi chín muồi đã thu thập khá nhiều kinh nghiệm yêu đương tình ái, phương chi nàng lại là ca kỹ danh tiếng. Ông còn trẻ nên không được hân hạnh nghe nói đến Soe-Fuk cách đây 20 năm. Nàng đẹp, nàng quyến rũ đến nỗi cả tỉnh Trùng Khánh đều phải thất điên bát đảo vì nàng.

-Soe-Fuk đã kể tôi nghe chuyện tình diễm lệ nhưng bi thảm của nàng tại Trùng Khánh.

-Phải, tôi đã nghe nàng kể lại với ông.

Soe-Fuk chồm dậy:

-Anh nghe trộm hồi nào?

Kan-Yeh cười ngạo nghễ:

-Bà đinh ninh khu vực do bà kiểm soát không thể có loa ghi âm lén lút. Bà đã dùng máy điện tử để tìm kiếm, bà không thấy gì nên tin tưởng là có thể hoạt động tự do tự tại an toàn. Tôi không ngờ sau bao năm hoạt động, bà lại ngây thơ đến thế. Phải, tôi đã nghe hết những điều bà nói với người đàn ông mạo nhận là y sĩ thôi miên học Rô-bơn. Bà Soe-Fuk ơi, bà có thiên tài kể truyện, bà đã già mà vẫn lôi cuốn được người nghe như trong thuở xa xưa. Cả tôi cũng bị lôi cuốn, huống hồ người lạ.

-Ông giết tôi đi. Ông hãy ban cho tôi 1 viên đạn vào tim tôi, tôi không thiết sống nữa. Thà ông giết tôi, còn hơn để tôi sống như thế này, sống khổ, sống nhục.

-Thưa bà, hơn ai hết, bà đã biết là tôi không giết nổi bà. Vấn đề này canh cánh bên lòng tôi từ 20 năm nay. Bà phản bội tôi, bà cạn tàu ráo máng với tôi, song tôi không có đủ can đảm giết bà. Bà hẳn biết rằng tôi yêu bà, tôi vẫn yêu bà.

Kan-Yeh nín lặng. khóe mắt hắn hơi ướt. Con người quen với việc lường gạt, giết chóc như Kan-Yeh tưởng như trong lòng không còn tình cảm nữa, vậy mà khi ấy hắn lại xúc động mạnh hơn cả chàng trai đôi mươi vừa bị phụ rẫy lần đầu. Hắn ngồi im trong ghế, mắt nhìn vào khoảng không.

Văn Bình hỏi hắn:

-Ông là người đàn ông cụt tay phải ở Trùng Khánh phải không?

Kan-Yeh đáp, giọng mơ màng:

-Chẳng cần phải hỏi và đợi tôi đáp, ông cũng biết tôi là người đàn ông cụt tay mà Soe-Fuk nói là yêu tha thết, yêu có thể chết được.

Văn Bình đứng bật dậy:

-Soe-Fuk cho biết Kan-Yeh là kẻ thù giết mẹ nàng. Ông là Kan-Yeh, nghĩa là kẻ thù của nàng. Tại sao ông lại tự nhận là tráng sĩ cụt tay?

-Tôi là cả hai: vừa là tráng sĩ cụt tay, vừa là Kan-Yeh.

-Ông đội lốt Kan-Yeh?

-Dĩ nhiên. Sau vụ trốn khỏi Trùng Khánh, tôi phiêu giạt lên miền bắc. Hồi ấy, Kan-Yeh còn là 1 nhân viên trung cấp, và Quốc tế Tình báo Sở chưa được khai sinh. Tình cờ tôi lọt được vào bên trong tổ chức của Kan-Yeh. Tôi tranh thủ được cảm tình của mọi người, nhất là của thượng cấp. Rồi từ đó, tôi trèo thật nhanh trên bậc thang danh vọng của tân chế độ.

-Lạ thật, ông đội lốt Kan-Yeh mà tại sao vợ con hắn, bạn bè hắn không biết?

-Hắn không vợ, không con, gần như tứ cố vô thân, chỉ có 1 đống gái đẹp bên mình mà thôi. Hắn cũng không có bạn, đúng hơn, có rất ít bạn. Vả lại, kẻ nào nghi ngờ tôi thì tôi đối phó ngay. Vì vậy, hàng chục người đã bị tôi hạ sát. Tôi là 1 tín đồ đạo Phật thuần thành, thuở thanh niên dốc lòng học võ để cứu nhân độ thế, và lấy lời dạy kiêng sát sinh của đức Phật làm khuôn vàng thước ngọc cho cuộc đời. Nhưng tình yêu, tình yêu mù quáng, tình yêu đê tiện đã làm tôi biến thành tên đồ tể khát máu chỉ nghĩ đến máu người. Ông đã biết tại sao tôi đang là người lành thiện lại biến thành kẻ ác không

Kan-Yeh chỉ Soe-Fuk:

-Vì người đàn bà lăng loàn này mà ra hết.

Văn Bình tỏ vẻ bất mãn:

-Tôi không thích nghe đàn ông nhục mạ đàn bà.

Kan-Yeh nhún vai:

-Ông tha lỗi cho tôi. Nhưng nếu ở vào hoàn cảnh tôi, ông sẽ cho là như vậy là ít. Soe-Fuk không những chỉ là người đàn bà lăng loàn, loạn dâm, muốn dùng đúng danh từ phải gọi là con quỷ, con quỷ cái. Ông đọc lịch sử Tàu tất phải biết Tề văn Khương, Tây Thái hậu và Phan kim Liên là 3 phụ nữ khét tiếng về dâm loàn, nhưng cả 3 gộp lại cũng chưa chắc là đối thủ đồng cân, đồng lạng với Soe-Fuk. Thật đấy, tôi không thêm thắt, ông cứ hỏi Soe-Fuk thì biết. Có lẽ nàng cũng không chối cãi đâu. Tôi là võ sĩ chuyên về Nhuyễn nhục pháp, và như ông đã rõ, muốn luyện tập Nhuyễn nhục pháp phải giữ đúng 2 giới căn bản: giới dâm và giới tửu. Tôi hiến dâng cuộc đời cho võ thuật nên nhất quyết không gần phụ nữ cũng như không uống rượu. Nhưng Soe-Fuk đã mồi chài tôi, và kéo tôi vào vòng tội lỗi.

-Hừ, ông đường đường là 1 người đàn ông, ông bị mềm yếu vì đàn bà là lỗi tại ông. Ông than thở nỗi gì?

-Tôi đâu dám than thở. Biết nàng có bùa yêu, tôi vẫn gắn bó với nàng. Nàng bảo tôi làm gì, tôi cũng nhắm mắt nghe theo. Thậm chí nàng ra lệnh giết người, tôi cũng không từ chối.

-Soe-Fuk bắt ông giết người ư?

-Vâng. Không hiểu sao khi ấy tôi mê muội đến thế. Thú thật với ông, tôi đã hạ thủ 3 người vô tội. Tôi dúng tay vào máu để làm vừa lòng nàng.

-Tại sao nàng lại bắt ông giết người?

-Nàng nói họ là kẻ thù của nàng. Tôi đinh ninh nàng yêu tôi, nếu không yêu đằm thắm thì cũng không phản bội 1 cách tàn nhẫn. Cho đến 1 ngày kia, nàng báo tin cho tôi biết là có mang.

-Ồ, như vậy là nàng thực sự yêu ông!

-Phải, nàng ỏn ẻn nói với tôi rằng nàng yêu tôi. Nàng chỉ bụng nàng thề thốt rằng hòn máu trong bụng là chứng tích của mối tình bất diệt. Nhưng ông ơi, nàng không thể ngờ được rằng hồi ấy tôi là người đàn ông không thể có con. Trong thời gian luyện Nhuyễn nhục pháp, tôi đã uống 1 chất rễ cây có tác dụng hủy diệt khả năng tử tức. Nàng đinh ninh tôi là con người bình thường. Tôi biết nàng đã ngoại tình, song tôi cố tha thứ cho nàng vì tôi vẫn yêu nàng. Nhưng nàng lại tìm cách loại trừ tôi, loại trừ tôi để sống với gã tình nhân của nàng. Tình nhân của nàng hồi ấy giữ 1 chức vụ cố vấn quan trọng bên cạnh chính phủ Trùng Khánh. Hắn có nhiều điều kiện hơn tôi, điều kiện khỏe mạnh, điều kiện khôi ngô, điều kiện vật chất. Kể ra, nàng cứ thẳng thắn yêu hắn và về sống với hắn đi, tôi sẽ không nói gì, sẵn sàng chịu đựng. Đằng này, nàng lại muối mặt đồng lõa với hắn để hại tôi.

-Nàng báo tin cho nhà chức trách lùng bắt ông?

-Phải. Nhờ giỏi võ, tôi đã trốn thoát. Sau đó tôi bỏ lên Hoa Bắc, xung vào quân đội giải phóng của Chu Đức, và chờ hoàn cảnh thuận tiện để đội lốt Kan-Yeh. Thú thật với ông, khi đội lốt Kan-Yeh, tôi chỉ nghĩ đến chôn bỏ quá khứ, chứ không ngờ Kan-Yeh trở thành 1 yếu nhân Tình báo Sở, và tôi sẽ gặp lại Soe-Fuk.

-Ông gặp lại nàng trong thường hợp nào?

-Tình cờ. Nàng len lỏi vào Tình báo Sở với mục đích loại trừ Kan-Yeh, kẻ đã giết mẹ nàng ngày xưa. Nàng không dè Kan-Yeh là tôi. Vì theo thời gian, khuôn mặt và thân hình tôi đã thay đổi nhiều. Riêng về khuôn mặt, tôi đã thay đổi nhiều để được giống với khuôn mặt của Kan-Yeh. Nàng lại ít có cơ hội giáp mặt tôi -Kan-Yeh- nên nàng không thể ngờ vực. Tôi thay đổi nhiều, song nàng lại không hề thay đổi. Vì vậy, ngay trong buổi đầu tiên gặp lại, tôi đã nhận ra nàng. Và tôi đã tạo điều kiện để nàng được sống gần tôi. Tôi tuyển nàng vào hậu cung M.9 và dần dà giả vờ để lạc 1 vài kỷ vật để thăm dò phản ứng của nàng. Vì, thưa ông, tôi vẫn cố bám lấy ý nghĩ là nàng phụ bạc tôi vì hoàn cảnh bắt buộc, chứ không phải cố tình. Nhưng tôi đã thất vọng. Hoàn toàn thất vọng.

-Soe-Fuk đã khám phá ra ông?

-Vâng. Lẽ ra nàng phải hối lỗi, đằng này nàng lại dấn thân vào tội ác. Nàng liên lạc với người tình cũ, và cả 2 lại bố trí kế hoạch giết tôi.

-Người tình cũng của nàng là ai, ông có thể cho tôi biết tên được không?

-Rồi ông sẽ biết.

-Nhưng còn Kim-My?

-Kim-My quả là con ruột của Soe-Fuk.

-Nghĩa là con của ông?

-Ông nhầm rồi. Tôi đã nói là thuốc rễ cây để luyện môn Nhuyễn nhục pháp trong 1 thời gian khá dài đã làm tôi tuyệt tự. Tôi không thể nào có con được với Soe-Fuk hay bất cứ người đàn bà nào khác. Nàng có chửa là chửa với người khác. Kim-My là con của người khác.

-Và ông lại yêu Kim-My?

-Vâng. Sự đời éo le 1 cách tàn bạo như vậy. Kim-My được đưa về hậu cung M.9, và tôi không biết nàng là cô gái của Soe-Fuk. Nói cách khác, tôi không biết tôi là dượng của nàng. Mãi sau này tôi mới biết thì đã muộn. Tình yêu kỳ lạ đã chết trong lòng tôi đột nhiên sống dậy. Tôi yêu Kim-My mặc dầu tôi lớn gấp đôi tuổi nàng.

-Chắc chắn là Kim-My không yêu ông?

-Ông lại lầm lần nữa. Nếu Kim-My không yêu tôi thì mọi việc đã chẳng khúc mắc. Định mệnh oái oăm đã khiến Kim-My yêu tôi, và yêu tôi thắm thiết. Cho nên tôi định lấy nàng làm vợ. Nhưng Soe-Fuk đã ra tay trước: Soe-Fuk đã lén lút cho con gái uống 1 liều mê dược trong đêm dự định động phòng hoa chúc. Và Kim-My mắc bệnh động kinh kèm bệnh sinh lý lạnh lùng như ông đã biết, vì Soe-Fuk không muốn cho Kim-My yêu tôi và trở thành vợ tôi.

-Tại sao?

-Ông hãy hỏi Soe-Fuk. Nếu Kim-My không phải là con đẻ thì nàng đã đầu độc thẳng tay. Tôi không hiểu tại sao nàng lại làm vậy?

-Ông có bao giờ bảo thẳng với nàng rằng nàng là người tình phụ bạc, còn ông là …

-Không. Chúng tôi hiểu ngầm nhau thôi. Sau khi nàng phong phanh ra tôi, tôi kiếm cớ lâm bệnh để xa nàng. Rồi nàng cũng kiếm cớ bị bán thân bất toại để xa tôi. Trong những ngày đầu tiên Kim-My mang bạo bệnh, tôi cứ tưởng là lỗi ở tôi định vùi hoa dập liễu, nhưng đến lúc nghe trộm những mẩu chuyện giữa 2 mẹ con, tôi mới khám phá ra nguyên nhân thầm kín. Soe-Fuk ra lệnh cho Kim-My phải chịu thương tật. Tôi bèn tìm nhiều thày thuốc để chữa chạy cho Kim-My, nhưng nàng vẫn không bình phục. Tôi mới tương kế tựu kế cho mời y sĩ giáo lãnh Rô-bơn từ Luân đôn sang Bắc kinh.

-Ông vừa dùng danh từ « tương kế tựu kế », như vậy nghĩa là ông đã phăng ra mu kế của Soe-Fuk?

-Phải. Soe-Fuk đinh ninh qua mặt tôi, nàng không thể ngờ rằng tôi đã giữa vai chủ động từ đầu đến cuối. Soe-Fuk là nhân viên thân tín của MI-6, y sĩ thôi miên tất sẽ lãnh nhiệm vụ của MI-6 để giết tôi, và bắt Kim-My về Anh quốc. Tôi cho điều tra về Rô-bơn: hắn không phải là võ sĩ cao cường, cho nên tôi đoán 1 điệp viên hữu danh sẽ đội lốt hắn vào giờ chót. Và như tôi tiên liệu, chính ông đã cải trang làm Rô-bơn vào giờ chót.

-Trời ơi, như vậy ông đã biết hết cả mọi việc còn gì? Tại sao ông không ra tay ngay sau khi tôi đột nhập M.9, mà lại chờ đến hồi kết cuộc là lúc này? Tại sao ông không chặn bắt ngay sau khi chúng tôi vào phòng ông, mà lại sai người đội lốt để chặn bắt chúng tôi trên biển.

-Ông ơi, không phải tôi sính đọc tiểu thuyết gián điệp nên bày vẽ thêm nhiều phiền phức và khó khăn đâu. Tôi không thể ra tay sớm vì lẽ Kim-My bị trọng bệnh, phải chờ ông đến M.9, chờ Soe-Fuk cho ông thuốc giải độc. Và ông biết không? Soe-Fuk chỉ cho cô gái uống thuốc giải mê sau khi trèo lên trực thăng. Nếu tôi chặn bắt từ trước thì có thể Kim-My phải chết. Vả lại, tôi cũng cần tịch thu tủ thuốc ma túy có 1 không 2 của nàng. Tưởng ông nên biết rằng Soe-Fuk là chuyên viên thượng thặng về thuốc mê, thuốc độc, có thể giết người không để lại dấu vết, tạo ra hàng trăm chứng tâm bệnh kỳ quặc mà không thuốc nào chữa khỏi. Tôi cần tịch thu tủ thuốc quý giá mà Soe-Fuk mang theo người cũng là để chữa bệnh cho tôi nữa.

-Ông bị bệnh gì?

-Bệnh điên. Nói đúng ra, tôi không hẳn mắc bệnh điên, mà là 1 bệnh quái gở, lúc điên lúc tỉnh thất thường. Nàng cho tôi uống 1 thứ thuốc khiến tôi trở thành hoang dâm vô độ. Nàng lại lừa tôi uống 1 thứ rượu làm trí khôn và lương tri tôi bị suy mòn. Cách đây mấy đêm, trong cơn mê dại tôi đã giết chết nữ bí thư thân tín của tôi tên là Tsoong-ha. Các thứ thuốc độc và thuốc giải độc của Soe-Fuk đều cất bên trong cái xe lăn. Ngày cũng như đêm, nàng đều ngồi trên xe lăn. Khi cần, nàng bấm nút cho lưng ghế ngả ra, biến thành giường ngủ. Muốn đoạt xe lăn, tôi phải chờ Soe-Fuk rời trung tâm M.9. Và nàng đã mắc mưu tôi.

-Ông chưa giải thích tại sao lại sai nhân viên giả trang làm ông tại M.9?

-Vì 2 lý do. Thứ nhất, vì tôi cần rảnh rang theo dõi chiếc tiềm thủy đĩnh đến đón Soe-Fuk ngoài khơi hải cảng Thiên Tân. Thứ hai, vì … vì tôi không muốn ông bị thiệt mạng 1 cách vô ích.

Văn Bình hơi thay đổi sắc mặt trước lời nói của Kan-Yeh. Tuy vậy, chàng vẫn lặng thinh. Kan-Yeh nói tiếp:

-Một nhân viên của tôi núp ở phòng bên đã báo cáo từng phút bằng điện thoại cho tôi biết. Sau khi kẻ đội lốt tôi ngã xuống, Soe-Fuk tiến lại nắn cánh tay phải xem là tay thật hay giả. Dĩ nhiên đó là tay thật, có đủ xương thịt hẳn hòi. Tôi cụt tay phải, mặc dầu được nối lại bằng tay nhựa, tay giả bao giờ cũng cứng, cử động lại không được hoàn toàn bình thường. Thấy người nằm chết không phải là tôi, Soe-Fuk biết bị đánh lừa, đành phải tha chết cho ông, và nhờ ông lái trực thăng thoát thân.

-Nàng tha chết cho tôi?

-Phải. Nếu nàng không đưa thuốc giải động cho ông uống thì giờ này ông đã hết thở.

-Trời ơi!

-Nếu tôi không lầm thì kế hoạch của Soe-Fuk là sau khi nhờ ông giết được tôi, nàng sẽ giết luôn ông, và lái xe dùng đường bộ đi Thiên Tân. Dùng đường bộ, nàng có thể mang theo nhiều đồ vật quý giá. Soe-Fuk và tình nhân của nàng ôm ấp kế hoạch "Người Yêu" ghê gớm này từ nhiều tháng nay, đinh ninh thành công từ đầu đến cuối. Họ không ngờ tôi đã biết. Tôi đã nắm gọn được bộ mật mã liên lạc giữa Soe-Fuk và tổng hành doanh MI-6 nên khám phá ra tiềm thủy đĩnh chờ nàng gần bờ biển Thiên Tân. Nhưng chờ tại đâu thì tôi không biết. Bình thường, nàng đi Thiên Tân luôn nên rất thuộc đường. Nhưng vào phút chót nàng đổi ý kiến, thay vì dùng đường bộ lại dùng trực thăng vì sợ đường bộ chậm trễ. Tôi đã mai phục, đặt kế bắt nàng. Ha, ha … Nàng khôn mà không ngoan. Giờ đây nàng đã rơi vào tay tôi.

Soe-Fuk ưỡn ngực nhìn Kan-Yeh bằng cặp mắt hạc tóe lửa ngạo nghễ:

-Vậy anh giết tôi đi, anh còn rềnh rang gì nữa?

Kan-Yeh thở dài:

-Không, anh đã thề rồi, anh sẽ không giết em đâu. Anh để cho em được tự do trở về với tình nhân của em. Anh chỉ giữ Kim-My lại. Hẳn em cũng biết anh còn yêu em, yêu em tha thiết. Kim-My là hình bóng của em ngày xưa. Anh không thể nào sống xa Kim-My.

-Anh là người đa mưu túc kế, tôi không thể tin anh được. Hồi nãy anh lừa tôi đánh mật điện để dùng phép trắc giác tìm ra vị trí con tàu đang chờ tôi ngoài xa. Ai cấm anh không giả vờ tha chết cho tôi, rồi cho phi cơ oanh tạc tiềm thủy đĩnh chở "người yêu" của tôi.

-Tiềm thủy đĩnh chở "người yêu" của cô đang chạy trên mặt biển thuộc hải phận quốc tế, cách đây 20 hải lý. Tôi chỉ đưa ngón tay lên ra hiệu là nó sẽ nổ tan tành. Tôi đã biết rõ vị trí của nó từ trước, không phải đến khi cô đánh mật điện đi tôi mới biết. Sở dĩ tôi lừa cô xuống tàu ngầm, và đợi cô gởi điện xong mới bắt giữ là vì tôi cần nắm gọn bộ mật mã cấp-báo của MI-6. Cô liên lạc với "người yêu" của cô bằng 2 bộ mật mã, mà tôi chỉ đọc được 1. Nhờ cô, tôi mới chiếm được bộ thứ hai.

Soe-Fuk bĩu môi, giọng ráo hoảnh:

-Tôi đã thua anh. Con gái tôi là lẽ sống duy nhất của đời tôi, nhưng để đổi lấy tính mạng, tôi đành cho nó ở lại với anh. Với 2 điều kiện. Thứ nhất, Kim-My phải tự miệng nói ra là nó yêu anh. Thứ hai, anh phải cung cấp phương tiện an toàn tuyệt đối cho tôi ra khơi.

-Chấp thuận. Bây giờ mời cô lên boong.

-Không. Tôi muốn Kim-My xuống đây. Trong người tôi đang ớn lạnh, tôi không chịu nổi khí lạnh rét buốt trên đó.

Kan-Yeh gật đầu, ra lệnh vào máy điện thoại. Hắn lại ngồi xuống ghế, đối diện với Soe-Fuk, vẻ mặt thương yêu hiện rõ trong mắt. Song nàng lại nhìn ra chỗ khác, thái độ vẫn thản nhiên như không. Chắc Soe-Fuk phải pha chế được những thứ ngải yêu hiệu nghiệm nhất trên thế giới mới làm Kan-Yeh gắn bó mê mệt với nàng như vậy sau mấy chục năm đằng đẵng, và mặc dầu bị nàng phụ rẫy 1 cách tàn nhẫn.

Bỗng Soe-Fuk ngẩng đầu hỏi Kan-Yeh:

-Anh dùng kỹ thuật hấp tuyến để lừa chúng tôi đáp xuống gần nơi anh neo tàu ngầm này phải không?

Kan-Yeh lại gật đầu. Song hắn chỉ gật đầu mà không cất tiếng. Có lẽ trong lòng hắn đang xúc động mãnh liệt. Văn Bình cũng xúc động nhưng vì 1 nguyên nhân khác. Chàng xúc động vì từ lâu đã nghe nói đến kỹ thuật hấp tuyến, song đây mới là lần thứ nhất chàng được chứng kiến sự áp dụng. Hấp tuyến là 1 kỹ thuật tân kỳ của vô tuyến viễn thông. Theo lý thuyết, kỹ thuật này có nghĩa là giả tạo tín hiệu để đánh lừa. Tỉ dụ đài A đang liên lạc với đài B, 1 đài đội lốt là đài A để nói chuyện với đài B mà đài B không biết. Trong khi rời trung tâm M.9, Soe-Fuk liên lạc với 1 đài của MI-6 lênh đênh ngoài biển. Tướng Kan-Yeh đã giả tạo tín hiệu của đài này để lừa Soe-Fuk đậu trực thăng xuống gần tiềm thủy đĩnh của Quốc tế Tình báo Sở.

Kim-My lả lướt bước xuống nền tàu ngầm. Nàng có sắc đẹp thu hồn và thu khí lực như các giai nhân hồ ly trong chuyện Liêu Trai. Xuống đến nơi, nàng tần ngần 1 phút, hết nhìn mẹ đến nhìn Kan-Yeh. Tình lứa đôi đã thắng tình mẹ con nên sau phút bần thần ấy, nàng đã lấy lại vẻ quả quyết và tiến thẳng về phía Kan-Yeh, ngả vào vòng tay mở rộng của hắn, giọng nghẹn ngào:

-Anh.

Soe-Fuk mặt đỏ như gấc chín, gầm lên:

-Kim-My, con có thể bỏ mẹ được ư?

Kim-My khóc nức nở:

-Con không thể bỏ mẹ, nhưng con cũng không thể hy sinh tình yêu.

-Con đã biết tuổi thật của hắn bao nhiêu không?

-Biết. Hơn mẹ 3 tuổi.

-Nghĩa là con chịu làm vợ 1 người đàn ông bằng tuổi cha con.

-Mẹ so sánh không đúng. Cha con già hơn nhiều. Cha con lớn hơn mẹ gần 30 tuổi mà mẹ còn yêu say đắm, huống hồ là con. Thôi, mẹ đừng tìm cách thuyết phục con nữa, con không nghe đâu. Lòng con đã quyết, mẹ nên về đi. Con sẽ yêu cầu anh ấy bảo đảm cho mẹ đi an toàn, đồng thời con cũng xin mẹ tha lỗi cho con. Mẹ cũng thưa lại với cha tha lỗi cho con …

Kim-My chưa nói dứt lời thì Soe-Fuk đã nhảy xổ lại. Soe-Fuk phản ứng nhanh đến nỗi cả Kan-Yeh lẫn Văn Bình đều trở tay không kịp. Cơn tức giận đã làm Soe-Fuk quên hẳn tình mẫt tử thiêng liêng. Nàng ôm chầm lấy Kim-My, nhưng không phải để biểu lộ tình mẫt tử mà là để đánh đòn chết. Kim-My vẫn đứng yên chịu đòn, phần vì Soe-Fuk ra đòn quá đột ngột, phần khác vì Kim-My không có đủ can đảm chống lại mẹ. Kim-My không ngờ -và có lẽ Văn Bình, Kan-Yeh và luôn cả Soe-Fuk nữa cũng không ngờ- thế đánh của Soe-Fuk lại là 1 chiêu tuyệt diệu và tuyệt hiểm của Thái cực quyền. Thế “đơn đao phó hội” của nàng được phối hợp với kỹ thuật tấn công điêu luyện và sự giận dữ quá độ đã chạm đúng tử huyệt trên yết hầu Kim-My. Tội nghiệp cho giai nhân sắc nước hương trời Kim-My! Bị đòn chết bất thần của mẹ, nàng ngã ngào xuống sàn tàu, không kêu lên được 1 tiếng dầu chỉ là tiếng “ối” tuyệt vọng, đau đớn.

Hốt hoảng, Kan-Yeh quỳ xuống xốc Kim-My dậy, nhưng nàng đã tuyệt khí. Kan-Yeh hét lên:

-Kim-My đã chết, khổ quá. Con ác phụ đã giết mất Kim-My rồi!

Mắt đỏ ngầu, Kan-Yeh đứng dậy. Hai bàn tay hắn xòe ra, trong giây phút hắn sẽ bóp nát cuống họng của Soe-Fuk. Nhưng Soe-Fuk đã tấn công trước 1 cách bình tĩnh và kiến hiệu. Nàng phóng ra 2 đòn tay cùng 1 lúc, vẫn theo Thái cực quyền. Kan-Yeh cười khẩy 1 tiếng rồi nói:

-A, định múa rìu qua mắt thợ! Đã thế, tao quyết không tha. Tao sẽ quăng xác mày xuống biển cho cá ăn thịt.

Hai tay của Soe-Fuk chập lại làm 1, và bổ từ trên xuống dưới theo thế “lưỡng hổ bái sư”, vẫn thuộc Thái cực quyền. Thân thể Kan-Yeh chuyển động rần rần, bắp thịt lượn lên lượn xuống như đuôi rắn chứng tỏ Nhuyễn nhục pháp của hắn đã tới trình độ cao siêu. Thái cực quyền của Soe-Fuk chỉ là trứng chọi đá trước võ thuật thượng thừa của Kan-Yeh. Phương chi hắn giỏi môn võ công có thể hóa giải mọi ngón đòn ác hiểm của đối phương. Kan-Yeh chỉ bước lên là Soe-Fuk nếm mùi thảm bại. Và hắn chỉ vung tay ra là nàng tử thương. Vì thế Văn Bình phải tiếp cứu. Chàng nhảy vào vòng chiến mà không biết tại sao. Đúng ra, chàng không có thời giờ suy nghĩ nữa. Kan-Yeh chưa kịp phản công thì chàng đã vụt tới, đánh bật đòn thần sầu mà hắn vừa đánh ra.

Cabin tàu ngầm nhỏ xíu, chật chội lại chứa đầy máy móc và dụng cụ nên không thích hợp với các cuộc tranh tài võ thuật. Tiến hay lui 1 bộ, bước sang tả hay sang hữu, Văn Bình đều bị vướng tay chân. Tuy vậy, đối với chàng cũng như đối với Kan-Yeh thì đây lại là võ đài lỷ tưởng về cận chiến, chỉ chuyên xử dụng đòn ngắn hiểm độc.

Văn Bình dùng hết sức nên trong lúc lâm trận đầu tiên Kan-Yeh bị gạt đòn loạng choạng. Nhưng hắn không hề xuy xuyển trước ngón đòn bằng cùi chỏ của chàng tống vào ngực hắn. Văn Bình có cảm giác là ngực hắn được độn yểm tâm kính bằng 7 lớp ni lông đặc biệt như thể áo giáp cản đạn. Chàng biết hắn đã vận chuyển Nhuyễn nhục pháp để hứng đòn. Chàng bèn bồi thêm bằng 1 atémi đầu gối trái vào hạ bộ, nhưng cũng như thượng bộ, hạ bộ Kan-Yeh mềm nhũn như chiếc gối nhồi bông gòn, và dường như bụng hắn không chứa ruột gan như người thường mà là 1 khoảng không trống rỗng.

Kan-Yeh chộp được bàn tay phải của Văn Bình. Chàng bèn tấn công chớp nhoáng bằng tay trái để gỡ tay phải song Kan-Yeh đã chuyển mình bắt gọn luôn bàn tay trái của chàng trong 1 thế chộp tuyệt diệu tachiai. Thế võ của Kan-Yeh vừa làm Văn Bình sợ toát bồ hôi. Về nhu đạo, chàng đã dọc ngang trên khắp trái đất, chỉ chịu nhường bước trước những danh sư chân truyền Nhật bản. Và mặc dầu chàng chỉ thắt đai đen tứ đẳng, chàng đã am tường những thế võ kinh hồn của các cấp cao hơn. Vì vậy chàng đã được luyện tập bộ quyền nhu đạo kimê –nôkata, 1 bộ quyền kinh khủng, các võ sĩ Tây phương chỉ biết qua loa hoặc chưa được học đến. Trên nguyên tắc, bộ quyền kimê-nôkata được dùng để khảo thí từ đệ tứ lên đệ ngũ đẳng đai đen nhu đạo. Bộ quyền này chia làm 2 thế chính: thế quỳ là iđô-ri và thế đứng là tachiai. Và gồm cả thảy 20 thế đánh đỡ căn bản có thể biến hóa vô tận tùy theo khả năng của võ sĩ.

Kan-Yeh chặn luôn 2 đòn của Văn Bình bằng thế đứng tachiai. Hắn xuất chiêu 1 cách thành thuộc chứng tỏ môn tachiai là môn võ thường nhật của hắn, nghĩa là xoàng ra hắn cũng phải thắt đai đen đệ ngũ đẳng trở lên. Cộng với Nhuyễn nhục pháp và các môn võ bí truyền khác, hắn đã trở nên đối thủ hạng nặng đối với chàng. Nếu chàng non tay, chàng có thể mất mạng trong hiệp đầu tiên. Văn Bình lập tức dùng thế kimê-nôkata để gỡ bí. Kan-Yeh vội lùi lại, bật kêu lên:

-A, giỏi lắm, giỏi lắm, danh bất hư truyền!

Văn Bình không bỏ lỡ cơ hội, tiến xéo lên, chặt sống bàn tay vào xương vai hắn. Song hắn chỉ nghiêng người nhẹ nhàng là ngón đòn cực hiểm của Văn Bình bị trượt xuống cánh tay. Xử dụng kimê-nôkata, các võ sĩ nhu đạo thường thét kiai để gia tăng khí lực, nhiều khi chỉ thét kiai cũng có thể áp đảo được kẻ địch. Nhưng Kan-Yeh vẫn ngậm miệng như hến. Văn Bình cũng lầm lì đánh đỡ. Một lần nữa, Kan-Yeh xô chàng ra, vẻ mặt ngạc nhiên:

-Anh nhường tôi phải không?

Văn Bình không đáp. Thật ra, chàng cũng muốn hỏi như vậy vì chàng nhận thấy Kan-Yeh chỉ đỡ nhiều chứ không đánh, hoặc nếu có đánh cũng không đánh tận tình. Vì nếu vận dụng hết công lực, vị tất chàng đã có thể thoát hiểm 1 cách nhanh chóng và dễ dàng. Và nếu chàng đánh kèm theo đòn atémi bằng tiếng thét kiai, vị tất Kan-Yeh có thể ung dung tấn công. Vì kiai của chàng đã đạt tới mức độ cao siêu khiến nhiều võ sư kiai ở quê hương của nhu đạo là Nhật bản cũng phải khom mình bái phục. Trong cuộc giao đấu kỳ lạ này, chàng có cảm tưởng như không còn nắm giữ được chủ động nữa. Chàng không hiểu tại sao lại nhảy vào vòng chiến can thiệp cho Soe-Fuk. Và chàng cũng không hiểu tại sao lại gượng nhẹ với Kan-Yeh, kẻ đã nhẫn tâm dùng đòn chết để triệt hạ Soe-Fuk.

Nhưng dầu chàng muốn tìm hiểu chàng cũng không có thời giờ vì 1 tiếng soẹt đã nổi lên, tiếp theo là tiếng kêu đau đớn của Kan-Yeh. Lưỡi liễu đao nhỏ xíu từ tay cầm xe lăn của Soe-Fuk được phóng ra bằng máy khiến Kan-Yeh né tránh tài tình mà không sao thoát nổi. Ngọn liễu đao quái ác đã cắm phập vào bả vai hắn. Đốc dao rung rung mấy giây đồng hồ rồi mới chịu đứng im. Kan-Yeh hét thêm 1 tiếng đau đớn đồng thời gạt băng cho lưỡi dao rớt xuống. Giờ đây Văn Bình mới biết hắn có tài kiai-jutsu cao thường. Hắn thét kiai là để cho máu khỏi tuôn chảy ra ngoài vết thương. Tiếng thét kiai của hắn làm Văn Bình choáng váng. Trong khi đó Soe-Fuk ngã lộn nhào vào chân xe.

Bọn thuộc viên của Kan-Yeh từ bên trên rầm rập kéo xuống. Tên hạm trưởng quát:

-Đứng yên, không được bắn!

Kan-Yeh nghiêm mặt ra lệnh:

-Các chú hãy trở lên boong ngay. Ai cho phép các chú vác mặt xuống đây?

Phía sau tên hạm trưởng, bọn thủy thủ đứng lố nhố. Tên hạm trưởng hươi khẩu tiểu liên:

-Dạ thưa, ông đã bị thương, để chúng tôi thanh toán 2 tên này.

Kan-Yeh quắc mắt:

-Ta đã bảo rồi, các chú phải tuân lệnh ta. Có chịu đi khuất mắt không?

Bon thuộc viên hậm hực kéo đi. Kan-Yeh ngồi dựa vào tiềm vọng kính, nói với Văn Bình:

-Anh thử tìm trong xe lăn có ngăn đựng thuốc giải độc không?

Văn Bình ngạc nhiên:

-Lưỡi dao được tẩm thuốc độc ư?

Kan-Yeh gật đầu:

-Phải. Con ác phụ chủ tâm hại tôi. Tôi không biết nó dùng thuốc độc nào, nhưng có lẽ là tôi phải chết.

Soe-Fuk chỉ bị bất tỉnh thoáng qua. Nàng đã tỉnh dậy và nghe được mẩu đối thoại. Nàng vịn vào xe lăn, cười gằn:

-Anh nói đúng đấy. Thuốc độc tẩm vào liễu đao cuộc loại cực mạnh. Trong xe lăn không có thuốc chữa.

Không biết Soe-Fuk muốn được chết dưới tay người tình cũ mà nàng bội bạc hay chỉ muốn châm chọc, nhưng dầu sao chăng nữa, nàng cũng có lời nói đổ thêm dầu vào lửa. Đến khi Văn Bình khám phá ra ý định của Kan-Yeh thì đã quá muộn. Hắn đã phi thân như chớp xẹt đến cạnh nàng và bàn tay vừa mềm vừa cứng của hắn đã phóng vèo vào cổ nàng. Nàng ngã dộng đầu vào chân ghế xe lăn. Tiếng cười ngạo nghễ bị tắt nửa chừng. Văn Bình bèn gọi lớn:

-Kan-Yeh, Kan-Yeh, vì sao anh lại làm thế?

Kan-Yeh ngoảnh nhìn chàng, vẻ mặt sửng sốt:

-Tôi làm gì?

-Anh vừa giết người. Anh vừa giết người đàn bà mà anh yêu nhất đời.

-Ha, ha, tôi giết người đàn bà mà tôi yêu nhất đời. Ha, ha, …

Kan-Yeh cười ha hả 1 cách điên cuồng rồi cúi xuống nắm 1 lọn tóc trên màng tang của Soe-Fuk giật ngược. Cái mặt nạ bằng cao su dán khít da mặt bị lột ra, rớt xuống. Những nét đẹp mỹ miều trên dung mạo Soe-Fuk biến mất. Nằm cứng đờ trên nền tàu là 1 thiếu phụ già nua, da dẻ răn reo, mũi tẹt và đầy thẹo. Kan-Yeh vùng lên khóc hù hụ. Văn Bình đặt bàn tay lên vai hắn, giọng dịu dàng, an ủi:

-Đúng là Soe-Fuk không?

Hắn đáp trong tiếng khóc:

-Đúng. Nàng bị thương ở mặt trong 1 đám cháy. Cả tôi cũng vậy. Mặt tôi hiện thời là mặt giả, anh không nhận ra ư?

Văn Bình giật mình. Kỹ thuật chế tạo khuôn giả bằng cao su đã được tinh vi hóa đến mức như thật. Chàng là chuyên viên điệp báo mà vẫn bị lầm dễ dàng. Kan-Yeh xây sang bên. Kim-My nằm dài cạnh mẹ, mắt vẫn mở rộng, oán than. Cặp mắt to và đẹp lạ lùng. Nhưng nàng đã chết. Kan-Yeh ôm xác Kim-My trong tay rồi đau đớn trèo lên thang sắt. Như máy, Văn Bình cũng bồng thi thể Soe-Fuk trèo lên theo.

Bên trên trời đã bắt đầu rạng đông. Boong tiềm thủy đĩnh đông đặc nhân viên Tình báo Sở song toàn thể đều đứng im phăng phắc. Kan-Yeh tiến lại lan can tàu, ngần ngừ 1 giây, lẩm nhẩm cầu nguyện, rồi ném thi thể Kim-My xuống biển. Giọng buồn rầu, hắn quay sang bảo Văn Bình:

-Thôi, anh quăng nàng xuống đi!

Một tiếng bõm ướt át nổi lên. Xác Soe-Fuk chìm xuống đáy biển màu sữa loãng rồi mặt biển trở lại phẳng lặng như cũ. Kan-Yeh nhăn mặt, ôm bên vai bị trọng thương, ra lệnh cho thuộc viên:

-Xuồng đâu, đưa ông này vào bờ.

Văn Bình sửng sốt nhìn hắn:

-Ông không bắt giữ tôi ư?

Kan-Yeh thở dài đau đớn:

-Tôi đã biết thứ thuốc độc mà Soe-Fuk tẩm vào liễu đao. Nó được rút từ hột 1 cây kè mọc ở Hoa Bắc. Sở dĩ tôi biết được là vì sau thuốc độc ngấm vào máu, nó làm cho các bắp thịt bị tê liệt. Nếu không giải phẫu và chích thuốc khử độc, nạn nhân sẽ chết trong vòng nửa giờ. Tôi hy vọng là có thể chữa kịp. Thuộc viên của tôi đưa ông vào bờ, ông sẽ lên trực thăng lái ra ngoài khơi và đáp xuống tiềm thủy đĩnh của MI-6 đang nổi trên mặt biển. Tôi tin là ông đã hiểu tại sao tôi không bắt giữ ông, vì ông và tôi có liên hệ với nhau.

-Đúng vậy. Hồi cha tôi còn sống có nói rằng ở vùng sơn cước Lào Việt có 1 tráng sĩ ăn chay nằm đất, tập luyện Nhuyễn nhục pháp tới trình độ cao siêu và tu dưỡng theo lối thế “thế thiên hành đạo”. Cha tôi và tráng sị này đã kết bạn vong niên với nhau. Nếu tôi không lầm, tráng sị cụt tay đó là ông?

-Ông Văn Bình ơi, ông lầm sao được? Sở dĩ ông Hoàng thỏa thuận cho ông đột nhập Bắc kinh lần này là vì biết rõ tông tích tôi. Về phần tôi, từ nhiều năm nay tôi đã làm ngơ cho nhân viên ông Hoàng hoạt động ở đây.

-Trời ơi, té ra ông Hoàng đã biết. Như vậy không lẽ ông M., tổng giám đốc MI-6 lại không biết?

-Dĩ nhiên là ông M. biết. Gửi ông sang đây, ông M. tin chắc là thành công 100 phần trăm. Ông ta không lạ gì tôi, võ nghệ tôi cao cường, nếu là 1 nhân viên khác không phải là ông thì chỉ chết vô ích. Võ nghệ của ông có thể đương đầu lại với tôi, hoặc trong trường hợp ông bị thua thì ông cũng có thể giữ được tính mạng vẹn toàn. Lão M. khôn lắm. Thôi ông về đi. Chúc ông mạnh luôn. Tôi rất tiếc là xa nhà bao năm, không có cơ hội về nước đến viếng mộ phụ thân ông. Tuy là kết bạn vong niên, nhưng tôi coi ông ấy như cha. Hổ phụ sanh hổ tử, ông quả không thẹn với phụ thân ông.

-Thưa ông, tôi xin phép hỏi 1 câu chót.

-Tôi hiểu ông định hỏi gì rồi. Ông muốn hỏi có phải ông M. là "người yêu" của Soe-Fuk không chứ gì? Phải, ông M. chính là người yêu cách đây 20 năm của Soe-Fuk. Hồi ấy, hắn phục vụ tại Trùng Khánh. Hắn đã toa rập với Soe-Fuk để loại trừ tôi đang giả dạng làm Kan-Yeh. Từ 20 năm nay, tôi rình rập cơ hội để ăn gan uống máu hắn. Ông đừng tưởng lầm hắn là con người đạo đức. Hắn còn độc hơn con rắn độc nữa. Lát nữa, ông hãy nói với hắn là tôi đã quên. Quên hết hận thù. Nếu trời cho tôi thoát chết, tôi sẽ lên núi đi tu. Thôi, ông Văn Bình đi đi. Tôi sẽ ra lệnh cho hệ thống duyên phòng để mặc cho trực thăng của ông ra khơi.

Văn Bình đứng lặng hồi lâu trên boong tàu bồng bềnh. Sự thật xảy ra rõ ràng trước mặt mà chàng vẫn tưởng là mộng. Kan-Yeh ôm lấy chàng, hôn vào má theo kiểu từ biệt của các lãnh tụ cộng sản. Cõi lòng tê tái, Văn Bình tuột xuống xuồng cao su. Chàng không ngoảnh lại song biết rõ là Kan-Yeh đang nhìn theo, nước mắt ràn rụa 2 má. Chàng không ngoảnh lại vì sợ Kan-Yeh nhìn thấy 2 má ràn rụa nước mắt của chàng. Tại sao chàng khóc như đàn bà? Chàng cũng không biết. Chàng không khóc vì thương tiếc 2 người đàn bà đang nằm dưới đáy biển. Người thứ nhất chết trong tay mẹ. Người thứ nhì chết trong tay người yêu cũ. Trong đời điệp báo, chàng đã đụng đầu với quá nhiều chết chóc nên không còn đủ nước mắt để thương tiếc người lạ nữa, dẫu họ là giai nhân sắc đẹp nghiêng thành nghiêng nước. Thật ra, nước mắt đã tự dưng chảy ướt má chàng. Chàng khóc vì bỗng nhớ đến hàng chục kỷ niệm đau buồn cùng 1 lúc. Chàng nhớ đến người thanh niên cụt tay kỳ dị mà cha chàng thường nhắc tên song chàng chưa hề thấy mặt. Thân phụ đã có lần nói với cậu bé Văn Bình:

-Tình cờ cha được quen chú rồi kết bạn vong niên. Chú rất giỏi về công phu Nhuyễn nhục pháp, chắc trên đời ít ai bì kịp. Cha muốn học mà không được vì môn luyện công lạ lùng này cũng như bói toán phải có căn duyên thì mới thành tài được, bằng không thì chỉ biết lơ mơ. Bói toán biết lơ mơ còn được, chứ Nhuyễn nhục pháp mà luyện lơ mơ thì chỉ thêm nguy hại đến sức khỏe và giảm thọ. Chú coi tướng con và quan sát, thăm dò kinh mạch con và nói rằng sau này con sẽ trở thành võ sĩ tuyệt luân. Nhưng đến khi cha yêu cầu chú truyền Nhuyễn nhục pháp lại cho con thì chú cương quyết từ chối. Cha khẩn khoản thì chú giải thích “ căn bản con người là ở cặp mắt. Mắt nó giống mắt em, và còn sáng hơn mắt em nữa. Nó có cả võ cốt lẫn văn cốt, nhưng trong mắt lại chứa hung quang. Mắt có hung quang thường được đàn bà đẹp yêu mến, trọng vọng, song lại thường thất tình, thất tình không phải vì không được yêu mà vì yêu bao nhiêu cũng chưa đủ, càng yêu càng cảm thấy thiếu thốn, lẻ loi. Nếu nó học Nhuyễn nhục pháp thì sớm muộn nó cũng phải phá giới dâm, giới tửu và nó phải chết bất đắc kỳ tử. Rồi đây sau này em cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử, em không muốn nó lâm cảnh “hồng nhan đa bạc mạng, hào kiệt thán phiêu linh”.

72 giờ nghẹt thở ở Bắc kinh đã chấm dứt. Tuy nhiên, đối với Văn Bình vẫn chưa hết nghẹt thở. Dường như đối với chàng, những giờ nghẹt thở này mới bắt đầu. Chiếc tiềm thủy đĩnh đen sì đã mờ dần, mờ dần sau làn sương trắng.

NGƯỜI THỨ TÁM


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx