sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3: Trái Bom Nổ Chậm

Ba tháng sau.

Cuộc sống trong Sở Mật vụ của ông Hoàng vẫn chạy một nhịp bình thường.

Hàng ngày, ông tổng giám đốc mở tủ sắt lấy tập hồ sơ tối một MI-15 ra nghiên cứu. Ba tháng trước, hồ sơ này chỉ gồm 10 trang đánh máy và hai tấm ảnh, giờ đây số trang đã lên tới 100, và số ảnh 30.

Ông Hoàng đọc đi, đọc lại đến nỗi thuộc lòng. Mỗi lần nghiên cứu hồ sơ MI-15 xong, ông lại gọi Văn Bình lên bàn giấy, và hai người khóa trái cửa bàn bạc hồi lâu.

Nhân viên của Sở đã quen mặt Văn Bình trong tổng hành doanh. Lệ thường, chàng chỉ được nghỉ vài ba tuần lễ xả hơi giữa hai công tác hiểm nghèo, và trước ngày sửa soạn lên đường, chàng mới đến gặp ông Hoàng. Lần này, chàng ở lì luôn ba tháng.

Tuy nhiên, cuộc sống phẳng lặng gần như buồn tẻ ở trụ sở trung ương không làm Văn Bình bỏ được thú uống rượu như hủ chìm và chơi bời vong mạng. Không tối nào chàng không có mặt ở vũ trường, và sớm nhất là ba giờ sáng chàng mới chịu lên giường ngủ.

Lê Diệp, anh chàng sếu vườn ghét rượu uýt-ky và thù gái đẹp, tiếp tục đi theo ông Hoàng như hình với bóng, trong mình luôn luôn có một bộ dao lá liễu, có thể lấy đầu kẻ địch trong vòng hai chục thước.

Quỳnh Bích tiếp tục làm thư ký riêng cho Văn Bình trong căn phòng sang trọng, treo bức hình thiếu phụ khỏa thân đĩ thỏa. Mỗi tối thứ bảy đầu tháng, nàng tiếp tục gặp gỡ gã đàn ông lì lợm, trán vồ, mũi và tai bẹp dí. Người lạ tỏ vẻ bằng lòng về công việc của nàng.

Hai tháng sau lần gặp gỡ trước rạp cải lương Kim Chung trên đường Hồng thập Tự, Quỳnh Bích nhận được một lá thư khác của em gái. Nội dung lá thư như sau:

"Chị Mộng Hoài thân mến của chúng em.

"Em có tin mừng báo với chị. Mẹ đã khỏe hẳn rồi. Tuần trước lên bệnh viện thị xã chụp hình phổi, mẹ được y sĩ chuyên môn cho biết vết thương trong phổi đang bắt đầu làm "thẹo. Nếu được tiếp tục tiêm thuốc và ăn uống bổ dưỡng như hiện thời, chỉ trong vòng ba đến sáu tháng nữa là mẹ sẽ khỏi bệnh lao phổi.

"Tin mẹ sắp bình phục làm chúng em sung sướng phát điên lên.

"Chị ơi, ngày giỗ của thấy đã được cử hành một cách trọng thể, chúng em tin là ở dưới suối vàng thầy hết sức bằng lòng. Em làm một bữa cỗ lớn, gia đình nội ngoại đều tới "đông đủ, ai cũng khen mẹ, khiến mẹ được mát mặt.

"Ba em trai Ngọc, Bôi và Châu nghịch ngợm của chị sắp lên đường sang Trung Quốc rồi. Tương lai chúng nó được sáng lạn là nhờ chị. Ông chủ tịch cho biết công việc của chị "trong thời gian qua rất đáng khen. Mẹ nhờ em chúc chị cố gắng thêm nữa.

"Em Mộng Huyền của chị"

"T.B. Chị ơi, con Mộng Hương cứ nằng nặc đòi lấy chồng. Chồng chưa cưới của con quỷ sứ ấy sắp tốt nghiệp y khoa bác sĩ như em đã nói trong thư trước với chị. Nếu có thể, "chị mua cho nó cái đồng hồ Oméga đàn bà làm quà cưới. Đồng hồ Oméga ngoài này là xa xỉ bậc nhất, có tiền cũng mua không được. Cảm ơn chị nhé."

Quỳnh Bích mĩm cười sung sướng. Lá thư quê nhà đã mang lại cho nàng một tia nắng ấm áp. Gã đàn ông lẳng lặng nhìn nàng:

- Như em gái cô đã viết trong thư, chúng tôi rất bằng lòng về sự cộng tác thành thật và tận tụy của cô. Kế hoạch của chúng tôi đang tiến hành một cách tốt đẹp. Tuy nhiên, cần cô gắng sức một lần nữa mới có triển vọng thắng lợi.

Quỳnh Bích lạnh người, hai tay run run. Một niềm lớn đè lên người làm nàng nghẹt thở. Nàng ngẩng đầu nghe người lạ mặt buông từng tiếng:

- Chúng tôi cần cô báo cáo về Lê Tùng.

Lê Tùng vứt bút chì nguyên tử xuống bàn, gạt đống hồ sơ sang bên, rồi ghếch chân lên cái ghế mây bên cạnh.

Mới làm việc được một giờ đồng hồ mà mắt chàng hoa lên, đầu nhức như búa bổ, khiến tay chân chàng run lên bần bật. Chàng mắc chứng run tay từ ít ngày nay, có lẽ vì uống rượu, quá nhiều rượu. Vốn là đệ tử của rượu rum, chàng thường uống mỗi ngày một phần tư chai, uống với côca côla và nước đá. Song từ ngày thất bại não nề ở vĩ tuyến 17, bệnh nghiện rượu của chàng đã tăng lên gấp bội. Mỗi ngày, Lê Tùng nốc một chai, có khi hai chai.

Và ban đêm.

Có đêm chàng uống đến sáng. Uống đến khi hai mắt không thấy gì nữa, và bàn tay cầm ly rượu run rẩy làm đổ rượu tung tóe vào quần áo.

Đêm qua, chàng uống luôn hai chai bacadi, thứ rum đặc biệt của người Cuba. Uống hết rượu, chàng la cà xuống đường, ngã vào tay một cô ả bán dâm đầu hẻm, mặt trời đã lên từ lâu mới giật mình tỉnh dậy. Lê Tùng khoát cái áo sơ mi nhàu nát lên người, hối hả trèo lên tắc xi đến Sở.

Như thường lệ, nhân viên trong Sở không hỏi han chàng nữa. Sự xuống dốc quá nhanh của chàng khiến cho đồng nghiệp sợ hãi tránh xa. Nội quy của Sở rất nghiêm khắc: nhân viên phải có hạnh kiểm tốt, không được rượu chè và cờ bạc bê tha. Bị phạm lỗi, nhân viên sẽ bị khiển trách và ghi vào hồ sơ. Lần thứ ba sẽ bị thải hồi, và một khi bị ông Hoàng thải hồi, đương sự không cò hy vọng vào làm ở một cơ quan nào khác.

Những hàng chữ số li ti nhảy múa trước mắt Lê Tùng. Chàng được cử làm trưởng ban H4, phụ trách việc chuyển ngân, gởi tiền và trả lương bí mật cho nhân viên hoạt động ở ngoại quốc. Vốn là nhân viên hành động, chàng thích được phóng dao, bắn súng, hoặc đấu trí với đối phương. Cuộc đời mài đũng quần trên ghế gỗ làm chàng chán nản và tuyệt vọng. Bỗng một giọng nói êm ái vẳng vào tai chàng:

- Anh Lê Tùng.

Chàng ngẩng đầu lên, vụt tỉnh ngủ. Người gọi chàng là Huệ Lan, cô gái chưa chồng dễ thương, từng có tình cảm đặc biệt với chàng. Chàng hỏi:

- Cô Lan gọi tôi hả?

Huệ Lan gật đầu. Nàng là một thiếu nữ 25 tuổi, cái tuổi chín muồi trong tình trường, ăn mặc đỏm dáng, tóc dài đen nhánh phủ xuống đôi vai gầy xương xương. Tuy ngực nàng lép kẹp, nàng vẫn có một nét duyên dáng đặc biệt. Có lẽ đàn ông thích nàng vì đôi mắt nghịch ngợm, và làn môi cong cong dường như chỉ muốn được hôn suốt ngày.

Huệ Lan ngồi ở bàn bên. Nàng sửa lại mái tóc, giọng thân mật đượm lo âu:

- Anh Lê Tùng này, ông chánh sở vừa ra lệnh cho em coi lại sổ sách của anh.

Lê Tùng giật mình:

- Khi nào?

- Hồi sáng, anh chưa đến, ông chánh sở gọi điện thoại cho em. Ông ấy dặn tối nay em phải ở lại văn phòng, kiểm tra lại sổ sách của anh. Em lo quá. Anh có làm cái gì bậy không?

Lê Tùng đáp bâng quơ:

- Không.

- Chắc không? Người ta bàn tán nhiều về anh mà anh chẳng biết gì cả. Người ta bảo anh chơi bời bê tha, tiêu tiền như rác. Căn cứ vào số lương hàng tháng, anh không thể nào uống rượu rum đắt tiền hàng chai đầy và đi nhảy suốt đêm.

Giọng Lê Tùng trở nên mệt mỏi:

- Họ nói láo đấy. Tôi vẫn uống rượu từ lâu. Văn Bình không uống rượu, không chơi bời hay sao?

- Văn Bình khác, anh khác. Văn Bình là tổng thanh tra, hơn anh cả chục cấp, được ông Hoàng cưng như trứng mỏng.

- Còn tôi thì bị ghét bỏ?

- Không phải đâu. Tại anh mà ra cả. Văn Bình làm việc nào cũng thành công nên được ông tổng giám đốc chiều chuộng, còn anh...

- Cô muốn nói là trong vòng ba tuần lễ tôi để thiệt mạng ba nhân viên xuất sắc phải không?

- Vâng. Tuy nhiên, anh đừng hiểu lầm em, tội nghiệp.

Lê Tùng thở dài chua chát:

- Không, tôi không hiểu lầm cô đâu, song thiên hạ đã hiểu lầm tôi. Ông tổng giám đốc đã cố tính hiểu lầm. Hơn ai hết, ông Hoàng phải biết rằng trong hàng ngũ của ta ở vĩ tuyến 17 đã có nội phản. Một phần tử của địch đã trà trộn vào tổ chức của ta đã báo cáo hết cho phản gián cộng sản. Nhân viên của tôi đã mất mạng là vì thế.

- Sao anh không trình bày tự sự với ông Hoàng?

- Khổ quá, anh nói khản giọng rồi mà ông Hoàng vẫn như pho tượng. Ông tổng giám đốc đã có định kiến là lỗi ở anh.

Lần đầu tiên, Lê Tùng xưng với Huệ Lan là anh. Nàng không để ý đến sự xưng hô thân mật của chàng. Nàng nói:

- Tối nay, em phải kiểm soát sổ sách. Anh nghĩ sao?

- Tôi chẳng nghĩ gì cả. Nhưng ở vào địa vị cô, tôi sẽ báo cáo với ông chánh sở là sổ sách của tôi không có điểm nào khả nghi.

- Anh cứ nói thật với em, nếu anh lỡ tiêu đồng nào, em sẽ tìm cách bù đắp giùm anh.

- Tôi thề với cô là không tơ hào một xu nhỏ.

Huệ Lan thở phào ra:

- Nếu thế thì em yên tâm được rồi. Em chẳng cần xem sổ sách nữa. Sáng mai, em sẽ báo cáo với ông chánh sở.

Lê Tùng nhìn cô gái bằng cặp mắt hàm ơn:

- Huệ Lan tốt với tôi lắm. Chỉ tiếc là...

Nàng cười:

- Em rất sẵn sàng. Có hay không là do anh. Giá anh bớt chơi bời hơn trước. Khi ấy, em sẽ mời anh đến nhà. mẹ em mến anh lắm.

- Bà cụ đã gặp tôi bao giờ đâu?

- Em đưa ảnh anh cho mẹ em xem. Mẹ em khen anh dễ thương và trung hậu.

Lê Tùng lại thở dài:

- Trong khi ấy, ông Hoàng lại coi anh là kẻ đáng ghét và có tư tưởng phản bội.

- Anh Lê Tùng. Dạo này anh ăn nói bừa quá. Chắc anh bị đau rồi. Có lẽ đêm qua anh thức suốt sáng.

- Không. Đêm qua tôi ngủ sớm lắm.

- Anh đừng dối em nữa. Quầng mắt anh đen sì như vậy chứng tỏ anh mất ngủ liên miên. Anh về nhà nghỉ đi, em làm giùm cho. Nếu ông chánh sở hỏi, em sẽ nói là anh bị cảm.

Lê Tùng xô ghế đứng dậy:

- Huệ Lan nói đúng. Tôi đang bị cảm. Vai tôi đau như rần.

- Anh ra tiệm thuốc tây gần Sở mua átpirin mà uống. Anh phải uống ba viên một lúc mới công hiệu.

Lê Tùng chụp cái mũ cói lên đầu, nặng nề ra cửa. Huệ Lan nhìn theo bằng luồng mắt ái ngại.

Định ra thang máy, Lê Tùng ngần ngừ một lúc rồi đi dạo dọc hành lang tới câu lạc bộ. Đó là một gian phòng lớn, chuyên bán thức ăn và đồ uống cho nhân viên. Hầu hết nhân viên của Sở đều ăn trưa ở câu lạc bộ. Câu lạc bộ còn cung cấp thức ăn cho một số nhân viên đặc biệt trú ngụ thường trực tại tổng hành doanh.

Vào giờ này, câu lạc bộ còn đông người. Mọi người đang trò chuyện như pháo nổ bỗng ngưng bặt khi thấy Lê Tùng ló mặt ngoài cửa. Hồi đầu, chàng lấy làm khó chịu, cho sự im lặng này là một cách khinh miệt chàng. Lâu dần, chàng quen đi và đáp lại bằng thái độ thản nhiên.

Lê Tùng tiến lại quầy, một cái bàn dài lót kẽm màu trắng, phía sau là ba cô gái có bộ ngực đồ sộ và cặp mắt sắc như dao cạo. Chàng vẫy tay:

- Uýt-ky.

Một cô gái lắc đầu:

- Ông quản lý ra lệnh không được bán chịu cho ông.

Lê Tùng quắc mắt:

- Tôi đã ăn quịt lần nào chưa?

- Rồi. Không phải một mà là hai lần. Tháng trước, ông quên không trả năm ngàn. Tháng vừa rồi bảy ngàn. Tôi còn giữ bông của ông, không tin tôi đưa ông xem.

Sực nhớ ra, Lê Tùng gật gù:

- Ừ nhỉ, suýt nữa tôi quên mất. Tháng này hết tiền. Tôi đã hẹn ông quản lý đến cuối năm sẽ thanh toán hết. Bây giờ xin cô một ly.

- Phiền ông trả cho năm chục.

Lê Tùng rút bót phơi, ném lên quầy tờ hai trăm nhàu nát:

- Bốn ly, không pha đá.

Chàng vồ lấy ly rượu như kẻ nhịn khát từ nhiều ngày nay. Bỗng chàng hỏi:

- Còn rum không?

- Còn. Bốn chục một ly nhỏ.

- Cô cho tôi 5 ly. Pha vào một chai côca côla và 3 viên đá.

- Xin ông hai trăm nữa.

Lê Tùng thở dài, móc trong túi áo trên ra hai tờ 200 khác, quăng vào ly rượu vừa uống cạn.

- Đủ chưa?

- Ông đưa dư 200.

- Rót thêm cho tôi 200 rượu rum nữa.

- Uống 600 bạc rượu một lúc chịu sao được. Thôi, em chỉ rót 200 thôi.

- Nội quy của câu lạc bộ không hạn chế bao nhiêu ly. Miễn tôi trả tiền, tôi muốn uống bao nhiêu cũng phải bán.

Viên quản lý - một thanh niên cao thước tám, người to như tủ gương - khệnh khạng từ góc phòng đi lại. Thấy Lê Tùng, hắn lên giọng:

- Gì thế?

Cô chiêu đãi viên đáp:

- Thưa ông Lê Tùng đòi uống nhiều rượu.

Viên quản lý phì cười:

- Bán cho ông ấy, quý hồ đủ tiền là được.

Giọng Lê Tùng lè nhè:

- Hừ, ông quản lý trù tôi quá. Thiếu có hơn 10 ngàn mà không bán chịu nữa.

Viên quản lý nhún vai:

- Uống xong rồi, mời ông ra ngoài giùm. Miệng ông sặc mùi rượu, áo quần đen bẩn và nhàu nát. Lần này, tôi nể ông, lần sau, nếu ông còn đầu bù tóc rối, tôi sẽ mời ra cửa.

- Ha ha, ông quản lý vừa ra lệnh cho tôi. Ông là ông Hoàng thứ hai phải không?

- Ông say rồi.

- Trời, có mấy ly rượu hạng bét mà bảo say. Còn lâu, áo quần của tôi xốc xếch thì mặc kệ tôi.

- Xin nhắc lại ông lần nữa, ông là trưởng ban H-4. Ông phải tỏ ra xứng đáng với chức vụ của ông.

- Về phần tôi, tôi rất ghé những kẻ lên mặt dạy đời.

Viên quản lý khuỳnh tay trước mặt Lê Tùng:

- Tôi cảnh cáo ông lần nữa. Nếu ông còn ăn nói thất thố, tôi sẽ tặng ông một bài học nhu đạo.

Lê Tùng cười ha hả:

- Dễ trong cái Sở Mật vụ đồ tồi này chỉ có ông ông nhà bếp là giỏi Judo thôi hẳn?

Viên quản lý nắm lấy cổ áo Lê Tùng. Bỗng một giọng nói cất lên, êm ái nhưng cương quyết:

- Yêu cầu ông bỏ tay ra.

Mọi người quay lại, Huệ Lan chĩa mũi súng cán ngà xinh xắn vào bụng viên quản lý phốp pháp:

- Ông không được phép hành hung nhân viên trung cấp của Sở. Ông thừa hiểu rằng, tôi sẽ bắn ông nếu ông không thả Lê Tùng ra.

Viên quản lý nhún vai:

- Vâng, tôi xin chiều cô Huệ Lan. Xin cô biết rằng, tôi đã nhẫn nhục đến cực độ. Mọi người ngồi đây có thể làm chứng rằng tôi không gây ra trước.

- Nếu Lê Tùng có lỗi, tôi xin lỗi giùm. Song ông nên hiểu rằng, Lê Tùng đang bị đau. Bị đau sau chuyến đi công tác ở Bến hải. Thần kinh anh ấy chưa được phục hồi nhu cũ.

Giọng Lê Tùng vẫn lè nhè:

- Huệ Lan, tôi bị điên từbao giờ?

Huệ Lan sẵng giọng:

- Anh không bị điên, nhưng anh mất trí. Thôi, anh về đi. Mọi người cười anh nhiều rồi, anh đừng để thiên hạ cười em nữa.

Như cái máy, Lê Tùng đứng dậy, xô cái ghế cao ngã lỏng chỏng. Rồi chẳng thèm chào ai, chàng lù lù đi ra. Trong phòng, Huệ Lan rưng rưng nước mắt. Viên quản lý cầm tay nàng:

- Tôi thành thật xin lỗi cô.

Lê Tùng đột ngột quay lại:

- Thôi, tôi van ông. Ông đừng nịnh đầm nữa.

Viên quản lý lặng người, giận tái mặt. Huệ Lan dựa vào quầy rượu, sụt sùi khóc.

Lê Tùng phá lên cười như thằng điên.

Xuống đường, chàng vẫy xích lô máy. Gió mát dọc bờ sông quạt vào mặt chàng. Cổ họng chàng đáng chát, chàng lại thèm rượu. Một nỗi buồn vô biên tràn ngập lòng chàng. Trong một tích tắc đồng hồ, chàng nảy ra ý định lao đầu xuống sông Sài gòn.

Lê Tùng lơ đãng nhìn ra bến đò Thủ thiêm. Nước sông đục ngầu. Sau nhiều cơn mưa liên tiếp, mực nước đã lên mấp mé bờ sông, trải trước mặt chàng một bãi rộng mênh mông màu súc cù là. Bên kia bờ, một tòa bin-đinh đang xây đâm lên nền trời trắng đục những cây sắc đen sì, khẳng khiu, khiến chàng có cảm tưởng chân tay của người bị chết cháy.

Lê Tùng dặn xích lô máy lái về Tân định. Buổi chiều tỏa xuống từ từ, những ngọn đèn nê-ông đầu tiên được bật sáng trước chợ Tân định.

Đến gần Trần quang Khải, chàng cho xe đậu lại, đoạn khệnh khạng bước vào ngõ hẻm bên trái. Chàng dừng lại trước một căn nhà hai tầng, quét vôi xám, cửa sắt đóng kín mít.

Ba phút sau khi chàng bấm chuông, chàng nghe tiếng chân người, và một giọng nói vọng ra:

- Ông hỏi ai?

- Lê Tùng đây.

Cánh cửa mở hé, vừa đủ cho chàng lách vào. Bên trong tối om. Mở cửa cho chàng là một người đàn bà.

Chàng hỏi:

- Trên ấy đã có người chưa?

Thiếu phụ đáp:

- Rồi. Sao ông đến sớm thế?

Chàng nhún vai không đáp. Ánh đèn nê-ông trên lầu chiếu xuống cầu thang làm chàng thấy rõ khuôn mặt và thân hình thiếu phụ. Lê Tùng đến sòng bạc này nhiều lần, song lần nào chàng cũng ngắm người đàn bà ra mở cửa. Nàng trạc 30, nghĩa là không còn trẻ nữa, nhưng chính vì nàng không còn trẻ nữa mà Lê Tùng ưa thích. Nàng không đẹp lắm, tuy bộ mặt được sửa soạn công phu. Những sợi lông mi giả được gắn rất khéo vào mắt, làm con mắt đã to và đen càng to và đen thêm. Môi nàng được tô son rất giỏi, một thứ son riêng do Elizabeth Arden chế tạo, màu đỏ hồng ươn ướt và thơm mùi kẹo cao su. Đặc biệt là môi nàng nhỏ mà nàng bôi loang ra cho môi lớn thêm, tạo cho đàn ông một sự thèm muốn khác thường.

Cầu thang xi măng hơi chật, thiếu phụ đi sát vào người chàng. Chàng không rõ nàng vô tình hay hữu ý, nhưng bộ ngực núng nính của nàng cứ bám lấy chàng, khiến chàng không còn thời giờ suy nghĩ nữa. Thân thể nàng toát ra một mùi hương độc đáo, mùi da thịt của thiếu phụ giàu kinh nghiệm đã biết nhiều đàn ông, và am tường bí quyết hạnh phúc.

Nàng nói, giọng thơm thơm như viên á phiện hơ trên ngọc đèn dầu lạc:

- Dạo này ông không gặp hên nên thua nhiều quá.

Lê Tùng cười:

- Vì chị không truyền cái hên cho tôi.

Nàng nhìn vào mắt nẩy lửa của chàng:

- Em có chồng rồi, ông không biết sao?

- Biết chứ. Nhưng chồng chị đi vắng.

- Hắn nghe được thì chết. Có lần em tằng tịu với một thằng ngoại kiều, hắn nổi khùng vác dao chém lia lịa. Suýt nữa em mất mạng.

- Còn gã ngoại kiều?

- Không hề gì, chỉ vài ba cái sẹo trên mặt.

- Tôi muốn ăn sẹo trên mặt lắm, chị đừng sợ.

- Rõ nỡm cái ông này.

Hai người đã lên tới lầu một. Thiếu phụ hỏi chàng:

- Ông hút đã chứ?

- Chị nằm tiêm, tôi mới hút.

- Em còn bận mở cửa cho khách.

- Vậy thì thôi.

- Ông khó tính ghê. Đêm nay, em sẽ tiêm cho ông. Bây giờ ông chịu khó hút vài chục điếu cho tỉnh người. Có tỉnh người, đánh bạc mới sáng suốt. Em thấy ông đánh gàn lắm. Ai đời lại đánh chẵn cả bao giờ? À, ông Lê Tùng, em mới thêu được con bé tiêm thuốc giỏi lắm. Nó vo thuốc thật tròn, nướng không bao giờ cháy. Nó lại xinh như mộng, và dễ tính nữa. Anh muốn gối đầu lên đùi, nó cũng không hất ra.

Thiếu phụ bắt đầu kêu chàng bằng anh. Chàng cũng suồng sã:

- Gối đầu vào đùi em sướng hơn.

- Anh này điên rồi. Em là gái già, sao bằng con bé hơ hớ mười tám. Anh hút không, để em mang đèn bàn tới.

Lê Tùng lắc đầu:

- Thong thả, để anh đánh một lát.

Thiếu phụ dẫn chàng lại cầu thang lên lầu nhì.

Đột nhiên, chàng gọi:

- Này em?

Thiếu phụ quay lại:

- Gì anh?

- Trông em tình quá.

- Tình hay không, mặc tôi.

Lê Tùng ôm chầm lấy thiếu phụ hôn bừa vào miệng. Nàng đánh thùm thụp vào ngực chàng. Nhưng một phút sau, nàng đứng yên, không nhúc nhích.

Rồi nàng lau mép:

- Anh gớm thật. Chưa chi đã hôn gái, rồi còn thua bán mạng.

Lê Tùng trề môi:

- Anh còn chán tiền. Còn lâu mới khuynh gia bại sản.

- Anh làm gì mà lắm tiền thế?

- Làm chủ hãng buôn.

- Thôi đi ông tướng. Ngữ ông không phải là nhà buôn.

- Em không tin thì thôi.

- Này em nói cho mà biết. Chớ ti toe với tiền quỹ mà chết bỏ mẹ. Thụt két là 10 năm tù đấy.

- Hừ, ở tù càng đỡ phải kiếm tiền. Đi làm ngày hai buổi khổ như trâu ngựa.

- Nói liều như anh là tột bực rồi.

Lầu nhì là một phòng xốc đĩa lớn. Căn phòng rộng, đóng cửa im ỉm, máy điều hòa không khí chạy rè rè. Chừng 10 người đàn ông, đàn bà vây quanh cái chiếu cạp điều trải trên sàn gác.

Chủ sòng đứng lên, đon đả:

- À, anh Lê Tùng. Hôm nay dám chơi to không? Toàn tay bán trời không văn tự cả.

Lê Tùng hỏi:

- Mỗi lần đặt ít nhất là bao nhiêu?

- 10 ngàn.

- 10 ngàn hả? Lấy gì làm to. Đêm nay, tôi muốn đánh thật to. Để rồi mai chừa.

Chủ sòng cười:

- Chắc anh đại thắng rồi.

Lê Tùng cũng cười:

- Dĩ nhiên.

Lê Tùng theo chủ sòng vào căn phòng nhỏ kế cận. Cửa đóng lại, chủ sòng hỏi:

- Đâu, anh cho tôi coi viên cà rá.

Lê Tùng móc túi ra một cái hộp nhỏ, để lên bàn:

- Đúng 9 ly.

Chủ sòng lấy kính riêng đặt lên mắt, rồi cần viên hột xoàn óng ánh lên coi. Hồi lâu, hắn đặt xuống:

- Có một chút than ở giữa.

Lê Tùng nói:

- Tôi là chuyên viên về hột xoàn. Cà rá này không có một có một chút than nào hết. Chỉ có một cái bọt nhỏ không quan hệ bên dưới mà thôi.

Chủ sòng đặt viên kim cương xinh xắn vào lòng bàn tay:

- Bao nhiêu?

- 400.

- Trời, gần nửa triệu, đắt quá.

- 400 ngàn, đâu phải nửa triệu. Anh không mua thì thôi. Để tôi ra đường Tự do bán cho Chà và. Họ sẽ trả tôi nửa triệu.

- Chỗ quen biết, anh bớt đi. Bán cho tôi, anh được bạc, còn có hy vọng chuộc lại. Anh bán cho Chà và là mất.

- Vì thế tôi mới bán cho anh.

- 250, anh chịu không?

- Còn xa quá.

- Sợ anh thật. Anh phải cho tôi kiếm vài ba chục ngàn lời chứ.

- Theo thời giá, viên 8 ly, nước xanh, không bị than phải trên nửa triệu. Không tin, anh hỏi Tô châu xem.

- Nể anh, tôi lên một giá nữa. 300 đấy. 300 là giá cuối cùng, tôi không thể trả thêm được nữa.

- 350.

- Tôi chịu.

Lê Tùng mân mê viên kim cương tỏa ra hào quang chói lọi. Hạt xoàn này không phải của chàng, và trong đời chàng chẳng bao giờ hy vọng làm chủ một viên kim cương 9 ly như thế. Đó là hạt xoàn của Sở. Một số nhân viên hoạt động tại nước ngoài thường được trả lương, hoặc công tác phí bằng vàng lá, hoặc cà rá. Mang đồ châu báu trong người tiện lợi hơn là mang ngoại tệ cồng kềnh. Viên kim cương 9 ly này, Lê Tùng được lệnh gởi cho một điệp viên phục vụ ở Nam Dương. Không hiểu sao chàng dám mang về, bán lấy tiền đánh bạc. Như chủ sòng nói lúc nãy, chàng có hy vọng được bạc sau nhiều trận thua không còn xu dính túi. Đại thắng, chàng sẽ chuộc lại cà rá, cất lại trong tủ sắt như cũ.

Chủ sòng giục:

- 300 là giá chót, anh chịu chưa?

Lê Tùng nhăn mặt:

- Anh đè nén tôi quá. Viên kim cương này do mẹ tôi để lại làm của hương hỏa, bán nó tôi tiếc lắm.

- Kim cương ở đâu ra, tôi không cần biết, xin anh hiểu cho. Dầu là của hương hỏa, hoặc của buôn lậu, hoặc của ai nữa, đó là việc riêng của anh. Phần tôi, tôi chỉ quan tâm tới giá tiền.

- Anh trả thêm 20 ngàn nữa. Vị chi 320.

- Tôi mua bán rất mau, và chỉ nói một lời. 300 ngàn, bán đi cho rồi. Gặp hồng vận, anh có thể kiếm được gấp ba số tiền bán cà rá trong vòng một giờ đồng hồ.

- Thôi được. Anh đưa tiền cho tôi.

Chủ sòng mở ô kéo, ném một cuộn giấy bạc lên bàn. Hắn nhìn vào mắt Lê Tùng:

- Tôi cần dặn anh lần nữa. Ra khỏi nhà này, xin anh quên hết. Quên việc đánh xóc dĩa. Quên cả việc bán cà rá cho tôi. Nếu anh không giữ đúng cam kết. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

- Tôi không phải trẻ con. Anh nói một lần bữa trước đủ rồi.

- Không. Tôi đâu dám coi khinh anh. Chẳng qua sợ anh quên nên nhắc lại đó thôi.

Chủ sòng vỗ vai Lê Tùng:

- Chúc anh đêm nay trở thành triệu phú.

Không hé môi, Lê Tùng lùi lủi ra cửa. Thật vậy, lúc rời bến phà Thủ thiêm, chàng đã quyết định đánh nước cờ liều. Nếu ăn bạc, chàng sẽ hoàn lại số tiền thụt két. Nhược bằng cháy túi, chàng sẽ liệu sau. Rồi đến chàng vào tù là cùng. Vào tù càng đỡ khổ...

Canh bạc đã tới hồi sát phạt. Dưới bốn ngọn đèn nê-ông thước hai, người ta có thể thấy rõ một hạt bụi trên cái chiếu cạp điều. Người xóc cái là một gã đứng tuổi, lé mắt, mũi diều hâu, miệng cá ngão, thỉnh thoảng lại mở rộng hoác:

- Cân này... yêu cầu bà con rút tay ra. Tôi sắp mở bát.

Giữa chiếu bạc, được ngăn làm đôi bằng một lằn sơn trắng, bên chẵn, bên lẻ, Lê Tùng chỉ thấy tiền là tiền. Toàn bạc năm trăm, xếp thành bạc cao ngất.

Chàng đếm nhẩm: cả thảy là con bạc, 7 đàn ông, 3 đàn bà. Là người dễ tính đối với sắc đẹp, Lê Tùng vẫn không thương được ba thiếu phụ ngồi bệt xuống, áo quần nhàu nát, tóc tai rũ rượi. Khi họ ngẩng lên, chàng thấy rõ con mắt thâm quần, tố cáo nhiều đêm không ngủ, và đôi môi nhợt nhạt, son lem ra ngoài mép.

Một thiếu phụ trạc ba mươi có miệng cười đĩ thỏa bắt gặp cái nhìn ý nghĩa của Lê Tùng. Nàng nhoẻn miệng cười:

- Chào anh. Anh chưa đánh à?

Lê Tùng đáp:

- Chưa. Trông chị đánh, tôi đờ cả người.

Thiếu phụ véo vào đùi chàng:

- Thôi anh. Đừng tán hươu, tán vượn nữa. Ngồi xuống mà đặt tiền đi.

Gã xóc cái rền vang:Mởởở bááát... Ba sấp, một ngửa.

Thiếu phụ ngồi bên cạnh Lê Tùng rú lên:

- Trời, ba sấp một ngửa, lẻ rồi. Mình ăn.

Lê Tùng lặp lại:

- Ba sấp một ngửa... Chị muốn ngửa hay sấp?

Thiếu phụ vô tình đáp:

- Ngửa.

- Còn tôi thì sấp.

Chợt nghĩ ra, thiếu phụ véo chàng cái nữa đau điếng:

- Đồ đểu. Ai thèm sấp ngửa với mã xấu trai như anh.

Lê Tùng dựa má vào tóc thiếu phụ:

- Phải, xấu trai. Xấu trai mà có người mê.

- Ai mê?

- Chị chứ ai.

Thiếu phụ ré lên cười ra vẻ khoái trá. Thái độ thản nhiên, Lê Tùng vít đầu nàng xuống hôn. Nàng hôn trả lại một cách say sưa. Mọi người nhao nhao:

- Ê, ê, không được hôn ở đây. Lê Tùng đánh đi.

Lê Tùng vít một cuộn bạc năm trăm xuống chiếu, giọng kiêu ngạo:

- Một trăm ngàn đấy.

Mọi người trợn tròn mắt. Gã xóc cái hỏi chàng:

- Chẵn hay lẻ.

Lê Tùng quay sang thiếu phụ đa tình:

- Em muốn đặt bên nào.

- Em đặt lẻ, 10 ngàn.

- Ồ, em khác anh rồi. Anh chơi chẵn.

Rồi chàng ra lệnh cho gã xóc cái:

- Để 100 ngàn của tôi qua mặt chẵn.

Thiếu phụ ngồi bên phản đối:

- Đừng anh. Lẻ đang rền. Đặt chẵn thua cho mà xem.

Cái bát bằng nhựa được mở bung ra, kèm tiếng la:

- Chẵn.

Lê Tùng thở phào ra. 100 ngàn. Vị chi chàng có 400 ngàn. Thiếu phụ đa tình nhìn chàng bằng cặp mắt trách móc:

- Vì anh đấy.

- Anh bảo em chẵn, em không nghe.

- Vì anh hôn em nên em quên hết.

- Vậy anh đền cho.

Lê Tùng cúi xuống hôn, nàng xô chàng ra:

- Em hết tiền rồi. Em muốn đền tiền kia.

Không hiểu sao lúc ấy Lê Tùng hào phóng lạ thường. Chàng ném tiền vào đùi thiếu phụ:

- Tiền đấy. Em tha hồ đánh.

Chàng lại đặt tiền vào mặt chẵn. Lần này chàng đặt 200 ngàn. Các con bạc đều nín thở. Lê Tùng lẳng lặng đứng dậy châm thuốc lá. Gã chủ sòng xoắn suýt:

- Rum nhé?

- Còn gì bằng. Xin anh một chai.

Dưới chiếu lại chẵn lần nữa. Lê Tùng nhét đống bạc kết sù vào túi. Trong vòng 5 phút, chàng ăn được ba trăm ngàn. Nghĩa là chàng vừa chuộc lại viên kim cương của Sở. Quả như gã chủ nói, chàng sẽ đại thắng đêm nay. Sáng mai, chàng sẽ thanh toán hết nợ nần, trở lại cuộc sống gương mẫu, và cưới Huệ Lan làm vợ.

Ném điếu thuốc cháy dỡ xuống sàn, Lê Tùng hỏi gã xóc cái:

- 300 ngàn. Dám nhận không?

Gã xóc cái nhìn chủ sòng. Gã chủ sòng cười gượng:

- Bao nhiêu cũng cân.

Lê Tùng hỏi thiếu phụ ngồi bên:

- Em muốn anh đánh chẵn hay lẻ?

- Em đang đen lắm. Anh hỏi em là thua liền.

- Anh có linh tính em muốn là trời muốn. Em muốn đặt đâu anh nghe ngay.

- Lẻ.

Lê Tùng hất hàm:

- 300 ngàn. Đặt bên lẻ.

Bát lại mở ra. Lần này, tiếng la trở thành sự ồn ào hỗn độn. Bốn đồng tiền trinh màu vàng, một phía sơn trắng, nằm tô hô dưới ánh đèn, tất cả đều ngửa. Lê Tùng bị thua.

Chàng hơi tái mặt. Của thiên trả địa, vừa ăn ba trăm ngàn, chàng phải trả lại ba trăm ngàn.

Thiếu phụ nhìn chàng, mắt chớp lia lịa. Lê Tùng hỏi nàng:

- Bây giờ em muốn anh đánh gì?

Thiếu phụ chối đây đẩy:

- Thôi, em không dính vào nữa, anh sẽ mất nghiệp. Vì em mà anh nướng mất ba trăm ngàn. Trời, ba trăm ngàn. Một căn nhà gạch.

- Lần này, anh đặt 200.

- Em khuyên anh đừng bốc đồng, dễ trắng tay lắm. Đán xóc dĩa phải bình tĩnh mới hy vọng ăn được.

- Anh chỉ yêu cầu em lần nữa, một lần nữa thôi. Lúc nãy, em nói em thích ngửa. Bây giờ anh sẽ đánh ngửa.

Mọi người cười ồ. Thiếu phụ hỏi:

- Cái gì ngửa?

Lê Tùng nhún vai:

- Một bên ngửa, một bên sấp.

- À, anh đánh chẵn. Vừa chẵn rồi, đánh lẻ hơn.

- Ừ, thì lẻ. Trong thâm tâm, anh có cảm tưởng chẵn ăn hơn lẻ.

- Vậy anh đặt chẵn đi.

- Không, anh muốn làm vừa lòng em.

Thiếu phụ rú lên cười sằng sặc. Bát mở ra: đúng như Lê Trung mong đợi, hai đồng ngửa và hai đồng sấp. Chẵn. Song, chàng lại đánh lẻ.

Trong túi chàng chỉ còn 100 ngàn, 100 ngàn cuối cùng. Một giọt mồ hôi lăn trên trán, chàng đưa tay áo lên lau. Mùi nước hoa đắt tiền của thiếu phụ xông vào mũi chàng. Còn 100 ngàn cuối cùng, chàng đánh liều một tiếng nữa. Thua hết, chàng sẽ thản nhiên đứng dậy, chào toàn thể, rồi ra về.

- Tôi đặt chẵn.

Mọi con bạc đều tập trung vào mặt lẻ. Nước bạc này chàng ăn. Tiền vốn lên 200, chàng chỉ thua 100 ngàn. Chàng tiếp tục đặt chẵn. Chàng lại ăn lần nữa. Cả thảy 400 ngàn.

Lê Tùng bặm môi suy nghĩ. Một phần lý trí sáng suốt đã trở lại trong đầu chàng. Không kể viên kim cương 9 ly, chàng đã thụt két 300 ngàn. Cộng với viên kim cương là 600 ngàn. Nợ nần linh tinh gần 200 ngàn. Hiện chàng cần 800 ngàn. Có món tiền này chàng sẽ trở thành người tốt.

Chủ sòng hỏi:

- Anh Lê Tùng chưa đặt à?

Chàng đáp:

- Tôi chỉ đánh một nước nữa thôi. Một nước nữa rồi về, được cũng về, mà thua cũng về.

- Anh đặt bao nhiêu?

- 400 ngàn.

- 400 nhiều quá.

- Tôi chỉ đánh 400, anh không bằng lòng thì thôi.

- Đánh từng tiếng 1,2 trăm không hơn hay sao?

- Tôi có thói quen được ăn cả, ngã về không. Đặt đúng 400 ngàn, không rút về một xu. Không ngờ anh yếu bóng vía đến mực ấy.

- Vâng, tôi xin chiều anh. Tôi không nhát đâu. Tôi chỉ sợ anh cháy túi rồi không đến đây nữa thôi.

Hắn nói với các con bạc quây quần bên chiếu:

- Phiền các ông, các bà một phút. Vì số tiền quá lớn, nên nước bạc này chỉ có ông Lê Tùng và nhà cái chơi thôi.

Mọi người giãn ra. Lê Tùng kéo thiếu phụ đa tình vào sát vào người chàng. Nàng phản đối:

- Em xui lắm. Thấy anh đánh 400 ngàn, em sợ toát mồ hôi. Được thì còn nói gì nữa, nhược bằng thua thì chết. Dầu sao đêm nay em cũng về với anh.

- Em yêu anh ư?

- Yêu, có lẽ không đúng. Tối nay, em bỗng cảm thấy cô đơn ghê gớm mặc dầu em đã có chồng và có con. Em nhận ra anh cũng cô đơn như em. Vì chúng mình đều thua bạc. Anh ơi, em nướng hết một phần ba triệu rồi.

- Em đừng lo. Ăn lần này, anh sẽ biếu em số tiền đánh thua.

- Sợ anh thua lắm. Em thấy anh không còn tiền nữa.

- Anh không được quyền thua. Không giấu gì em, anh thụt két gần 800 ngàn. Ăn chuyến này mới có hy vọng trám bịt lỗ hỏng.

- Bị thua, anh có tự tử không?

- Tự tử là đồ hèn. Anh là người có can đảm nhìn thẳng vào sự thật phũ phàng và đau khổ.

Thiếu phụ chưa kịp đáp thì gã chủ sòng lên tiếng dõng dạc:

- Anh Lê Tùng sửa soạn xong chưa?

Lê Tùng buông thõng:

- Xong rồi.

Cái bát lớn được úp xuống dĩa. Bốn đồng tiền trinh reo giòn giã. Lê Tùng đặt xấp giấy bạc xuống chiếu, băn khoăn không biết theo chẵn hay lẻ. Bốn đồng tiền vô tri vô giá kia sắp sửa định đoạt cuộc đời của chàng.

Chàng nói lớn để che giấu sự xúc động:

- Chẵn.

Tiếng người lao nhao:

- Lạ nhỉ? Ông này chuyên môn đánh chẵn.

Thiếu phụ ngồi bên đứng dậy. Nàng không dám nhìn vào chiếu bạc, vì có cảm giác như tim nàng đứng lại. Nàng không đặt đồng nào trên chiếu, song còn lo lắng, còn khổ sở hơn khi ngồi đánh nữa. Có lẽ vì nàng hết tiền. Nàng hy vọng người đàn ông lạ, hào hoa thắng bạc để cho nàng ba trăm ngàn, đánh đổi một đêm ôm ấp. Bỗng nhiên, nàng yêu Lê Tùng lạ lùng. Nàng yêu chàng tuy mới gặp chàng lần đầu trong cái tổ quỷ ghê sợ này. Nàng yêu chàng vì chàng khác hẳn ông chồng cằn cỗi, ích kỷ và biển lận của nàng.

Bất giác, nàng gọi Lê Tùng:

- Anh ơi, đừng đánh nữa. Đánh lẻ đi, chẵn thế nào cũng thua.

Lê Tùng đáp:

- Bát sắp mở rồi, anh không thể đổi tiền sang lẻ nữa.

Thiếu phụ la to:

- Sao không được? Ông chủ sòng đâu, tôi muốn đánh lẻ.

Gã chủ sòng nhún vai:

- Bà lầm rồi. Ông Lê Tùng đánh, không phải bà. Vả lại, dầu là bà nữa, cũng đã muộn. Bà nhìn coi, người ta đang mở.

Toàn thể đều im lặng. Tiếng máy lạnh chạy rè rè. Gã xóc cái reo lên trong sự sung sướng:

- Ba sấp, một ngửa. Lẻ.

Chủ sòng cười nhạt:

- Ông Lê Tùng thua rồi.

Thiếu phụ đa tình rên lên một tiếng não nuột:

- Trời ơi!

Mọi người đầu quay lại nhìn Lê Tùng. Mắt chàng hoa lên, chàng chẳng thấy gì nữa, song bản năng người gián điệp giàu kinh nghiệm thức dậy trong lòng, chàng ráng trấn tĩnh, không để sự đau khổ lộ ra ngoài. Chàng đứng dậy, giọng bình thản:

- Thế là cháy túi.

Nghe chàng than, thiếu phụ bưng mặt khóc rưng rức. Chủ sòng tiến đến bên Lê Tùng:

- Thành thật chia buồn cùng anh. Vả lại, đánh bạc ăn thua là thường. Hôm nay anh thua, nhưng anh sẽ gỡ lại lần sau.

Thiếu phụ nghẹn ngào:

- Tôi chỉ thua hoài. Chẳng bao giờ gỡ được cả.

- Ồ, đó vì bà chưa gặp hên.

Lê Tùng cầm tay thiếu phụ:

- Thôi, chúng mình đi.

Chủ sòng hỏi:

- Anh còn tiền tiêu vặt không?

- Hết nhẵn rồi.

Chủ sòng dúi cho chàng một nhúm bạc:

- Anh cầm lấy uống rượu và thuê phòng.

Thiếu phụ cướp lấy xấp bạc 500, vứt tung tóe bốn góc phòng.

- Cám ơn 5.000 bạc của ông. Nhưng tôi không thèm. Tôi còn đủ tiền mời ông ấy uống rượu.

Chủ sòng lặng lẽ nhặt từng tờ bạc năm trăm, trên mặt không lộ vẻ ngạc nhiên, hoặc giận hờn. Trong đời gá bạc, hắn đã nhiều lần chứng kiến những cảnh thất thường. Thiếu phụ khoác tay Lê Tùng:

- Mời anh đi với em. Ở lại đây một phút nữa, em tự tử mất.

Xuống lầu một, Lê Tùng gặp người đàn bà có bộ ngực núng nính, và cặp mắt đầy lông nheo giả. Nàng nhoẻn miệng cười:

- Anh về rồi à? Sao không ở lại, em tiêm cho mấy điếu giải sầu.

Thiếu phụ đi cùng Lê Tùng quắc mắt:

- Chị nói gì thế? Chị không thấy Lê Tùng đi với tôi hả?

Và không đợi đối phương trả lời, thiếu phụ sấn lại, tát một cái xiểng niễng. Trong chớp mắt, hai người đàn bà quấn lấy nhau. Lê Tùng quát to:

- Có bỏ nhau ra không?

Xoạc một tiếng, thiếu phụ đi với chàng đã xé toang áo của đối phương, và bồi thêm một cái tát trời giáng. Đối phương ngã lăn xuống đất, máu me đầy mặt.

Thiếu phụ nhặt cái xắc đeo lên vai, giọng thản nhiên:

- Cho nó chừa. Lần đầu nó gặp em.

Lê Tùng nhún vai:

- Nếu anh không lầm, em co nhu đạo.

- Ít thôi, cũng đủ dùng. Bọn đàn ông lực lưỡng, em còn đánh ngã, huống hồ là nó.

- Chắc chồng em cũng bị đo ván rồi.

- Dĩ nhiên.

Hai người dìu nhau ra ngoài đường. Quang cảnh nhộn nhịp buổi tối cuối tuần ở chợ Tân định lôi kéo Lê Tùng về với thực tại phũ phàng. Chàng đã nướng hết số tiền két, chưa kể viên kim cương 9 ly phải gởi sang Nam dương cho một điệp viên quan trọng.

Thiếu phụ hỏi chàng:

- Chúng mình đi đâu?

Lê Tùng lắc đầu:

- Tùy em.

- Em cũng không biết nữa. Lần đầu tiên, em bỏ nhà đi chơi với người lạ.

- Hay em về đi.

- Em không về đâu. Nếu không đi chơi với anh đêm nay, em sẽ tự tử mất. Em đã tới mức cùng tột của sự tuyệt vọng rồi.

Lê Tùng vẫy tắc xi:

- Chúng mình xuống nhà hàng Quốc tế, em bằng lòng không?

Nàng mĩm cười:

- Đi đâu cũng được.

Trên xe, nàng dựa đầu vào vai chàng, hai mắt lim dim như người vừa hút bạch phiến. Mặc dầu đèn hai bên đường sáng quắc, Lê Tùng vẫn có cảm tưởng đang lao đầu vào bóng tối dày đặc. Trên thực tế, cuộc sát phạt vừa qua là sức mạnh vô hình xô chàng xuống dốc, bên dưới là bóng tối kinh hoàng.

Nàng mở choàng mắt ra:

- Anh đang nghĩ gì thế?

- Không. Anh nghĩ đến đêm nay chúng mình sẽ làm gì.

- Anh bao nhiêu tuổi rồi?

- Bốn mươi.

- Em băm hai. Nghe anh nói, em tưởng anh là cậu thiếu niên 16, lần đầu đi chơi với bạn gái. Chúng mình đi qua cái tuổi mơ mộng ví von, làm gì thì anh biết lấy.

Tắc xi đậu lại gần đèn giao thông ngã tư Nguyễn trung Trực. Lê Tùng móc túi. Chàng hết nhẵn tiền. Thiếu phụ ném tờ bạc năm chục cho tài xế, và mở cửa xe. Tài xế hỏi:

- Thưa, còn tiền lẻ?

Thiếu phụ khoát tay:

- Biếu bác.

Lê Tùng nắm tay nàng:

- Em giàu quá.

- Anh lầm rồi. Em còn nghèo hơn anh nữa. Đêm nay, còn bao nhiêu tiền, em sẽ tiêu hết với anh cho vui. Từ khi làm người đến giờ, em chưa bao giờ được buồn thật nhiều và vui thật nhiều như đêm nay.

Thiếu phụ vịn vai chàng, trèo lên cầu thang, bước vào nhà hàng mát rượi. Nàng chỉ cái bàn nhỏ gần cửa sổ, bảo chàng:

- Chúng mình ngồi đây, thích hơn.

Lê Tùng không hiểu nàng định nói gì. Nếu nàng thích nghe nhạc, thì cái bàn này ở xa sân khấu. Còn nếu nàng thích ngồi riêng để tâm tình với chàng, thì đó là một trong những cái bàn nhiều ánh sáng nhất. Chàng đoán là thiếu phụ bắt đầu mất trí. Lương tâm chàng bắt chàng khuyên nàng trở về, song một ma lực khác thường dán chàng vào ghế.

Bồi tiến lại, nàng giơ một ngón tay:

- Uýt-ky.

Thiếu phụ tợp một hơi hết ly rượu đầy ắp. Nàng ngả lưng vào ghế, đôi mắt mơ màng. Lê Tùng mới thấy nàng đẹp, một sắc đẹp đã chín muồi mà đàn ông giàu kinh nghiệm yêu đương thường say mê hơn lớp thiếu nữ hơ hớ, tóc xõa ngang vai, mới bước ra đời lần đầu.

Nàng nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng đều, tuyệt đẹp. Lê Tùng nhận thấy trên má trái của nàng một nốt ruồi lớn, dường như giả tạo. Nàng nhìn vào mắt chàng:

- Sao anh ngó em trân trân như muốn ăn thịt thế?

- Em đẹp lắm. Anh ngắm em hoài không chán.

- Đừng nịnh nữa. Em còn thua hàng vạn người ở Sài gòn. Kìa, anh uống nữa đi. Em đã cạn ba ly mà anh chưa hết một.

Lê Tùng bàng hoàng như người tỉnh mộng:

- Ừ nhỉ, anh quên mất.

Đột nhiên nàng hỏi:

- Tên anh là gì? Chúng mình đi chơi từ nãy đến giờ mà chưa biết tên nhau.

- Lê Tùng.

- Em là Hồ, Thu Hồ. Thu Hồ là tên con gái của em. Hàng xóm và chúng bạn thường gọi em là bà Lạng. Vợ ông kỹ sư Lạng.

- Em không sợ ông ấy ghen à?

- Nhà em chưa bao giờ ghen với em cả. Yêu em như thần tượng, anh biết không?

- Còn em?

- Em ấy à? Em cũng yêu chồng tha thiết.

- Tại sao em đi với anh?

- À, tình yêu đối với chồng đã cạn. Em cũng không hiểu vì sao em thay đổi chóng thế. Có lẽ vì nhà e không biết ghen, có lẽ vì nhà em hèn quá, không có tính ngang tàng và liều mạng như anh. Hồi còn đi học trường đầm, em mơ mộng làm vợ một thanh niên bướng bỉnh. Em bướng có tiếng, nên em thích chồng em bướng hơn em.

- Thảo nào em giỏi nhu đạo.

- Đúng, hồi đi học, em là một cây thể thao. Em chơi môn gì cũng giỏi: bóng bàn nhất trường, bơi cũng nhất trường, và nghịch ngợm dĩ nhiên cũng nhất trường. Ngán cho em, người chồng của em lại là thanh niên hiền lành nhất và ngoan ngoãn nhất thế giới. Nhà em cưng em như trứng mỏng, không bao giờ phản đối em, kể cả phản đối những việc em làm bậy.

- Vì thế nên em đánh bạc phải không?

- Cũng gần như vậy. Em cảm thấy không thể sống mãi trong một khung cảnh bình thường, mỗi ngày hai bữa đối diện ăn cơm với chồng, một tuần đi xi-nê hai lần, rồi về nhà ngủ một giấc tới sáng. Em muốn chồng em giận hờn em, cãi lộn với em, nếu cần, đánh đập em nữa. Song anh ấy chẳng làm gì hết. Thấy em nhăn mặt là chạy vội lại, xin lỗi rối rít. Vốn tính độc lập, em cần tìm thú vui riêng, hợp với sở thích. Em muốn đi nhảy đầm, chồng em lại quê mùa, không biết sự lịch sự tối thiểu ở vũ trường, cho nên em phải tìm thú vui trong quân bài, lá bạc.

- Anh ấy biết em đánh bạc không?

- Biết chứ. Em đinh ninh nhà em sẽ rầy la em, khuyên nhủ em đừng sa ngã. Nhưng nhà em cứ ngậm miệng như hến. Bao nhiêu tiền dành dụm, em đánh thua hết. Em bán cả nữ trang. Rồi bán xe hơi. Còn cái nhà, cuối cùng em sẽ bán nốt.

- Đừng, em ạ.

- Anh không nói, em cũng đã quyết định rồi. Em sẽ không đánh bạc nữa. Thú đánh bạc không làm em quên được cuộc sống phẳng lặng, cũng không làm chồng em nhích mép. Bây giờ em ngoại tình.

- Để khiêu khích chồng em chứ gì?

- Thật đấy. Em sẽ yêu đương bừa bãi để khiêu khích chồng em. Nhưng anh ơi, chồng em là ông thầy tu, có biết hỉ, nộ, ái, lạc là cái gì đâu. Vả lại, em vừa bỏ cái ý định ngoại tình để trêu tức rồi. Bắt đầu từ đêm này, em sẽ yêu thành thật, yêu tha thiết.

- Yêu anh ấy à?

- Phải, em yêu anh thành thật, yêu anh tha thiết.

- Em chưa biết anh là ai. Chưa biết đời tư của anh. Em chưa biết anh đã có vợ chưa, và làm nghề gì nữa. Nếu anh đã có vợ, có con, nếu anh là mộ tên bịp thì sao?

- Ồ, điều đó không làm em quan ngại. Tình yêu đối với em không phải là sự mua bán. Khi người ta mua bán, người mua đòi hàng tốt, người bán đòi giá cao, trong đó có sự cân nhắc và tính toán kỹ lưỡng. Tình yêu sẽ mất tính chất thiêng liêng và thơ mộng của nó sẽ được kỳ kèo bớt một thêm hai. Tình yêu cũng không phải mặt nước hồ một ngày gió lặng. Chỉ có tình yêu sóng gió mới mang lại hạnh phúc thật sự.

Lê Tùng thở dài:

- Sau nhiều năm luân lạc, lần đầu anh được nghe một lời nói chí tình. Không giấu gì em, anh đã đánh hết tiền két, không biết ngày mai đời anh sẽ ra sao. Lúc nãy, anh hy vọng được bạc, để lấy tiền bù vào chỗ thiếu, và thành hôn với một cô bạn cùng sở. Giấc mộng này đã tan rồi.

Dàn nhạc bắt đầu tấu một bản luân vũ nhẹ nhàng. Thu Hồ thở dài:

- Con em thích nghe nhạc lắm.

Lê Tùng giật mình:

- Em có mấy cháu?

- Một. Cháu gái duy nhất. Em nghỉ đẻ từ lâu. Em không muốn con em sau này cũng đụt như cha chúng.

Giọng nàng trở nên buồn buồn:

- Anh đừng nhắc tới chuyện gia đình nữa. Em muốn được hoàn toàn vui với anh đêm nay.

- Để rồi sáng mai về nhà gặp con, em lại hối hận.

- Anh không hiểu em chút nào hết. Thu Hồ là con đàn bà không bao giờ biết hối hận.

Lê Tùng ngồi thừ trên ghế. Rượu uýt-ky uống liên tiếp lại không pha đá làm chàng ngà ngà say. Dưới áp lực của hơi men, chàng thấy nàng sáng rực hào quang. Miệng nàng hé ra, hình như đợi chàng hôn vào. Ngây dại, chàng nắm tay nàng:

- Về đi.

Nàng gật đầu:

- Ừ, thì về.

Đường phố đã bắt đầu vắng. Hai người đi sát bên nhau như đôi vợ chồng mới cưới. Như cái máy, Thu Hồ theo chàng lên tắc-xi. Nàng cũng không hỏi gì khi chàng đưa nàng vào thang máy lên lầu 5 một bin-đinh cũ kỹ trên đại lộ Trần hưng Đạo.

Mới xa căn phòng một ngày, Lê Tùng tưởng như đi vắng hàng chục năm trường. Mùi ẩm mốc của căn phòng thanh niên độc thân quyện vào bàn ghế, giường nệm gây cho chàng một cảm giác say sưa. Cửa vừa đóng, nàng đứng khựng lại giữa nhà, buột miệng:

- Trời!

Con trai chưa vợ bừa bãi là thường, song bừa bãi đến như căn phòng của Lê Tùng là độc nhất vô nhị. Quần áo bẩn thay từ lâu còn vất lủng lẳng trên thành ghế. Giày dép vất lỏng chỏng mỗi nơi một chiếc, thậm chí trên bàn làm việc, cạnh tủ lạnh cũng có. Lọ mực bút máy đánh đổ tuần trước trên thảm vẫn còn nguyên, duy khác một điều là vết mực đã khô, và ve mực trống rỗng vỡ làm đôi.

Lê Tùng mở cửa sổ, và bật đèn. Ánh sáng ấm cúng làm căn phòng bớt lộn xộn và trống trải. Nhớn nhác tứ phía, Thu Hồ hỏi:

- Còn rượu không anh?

Lê Tùng sửng sốt:

- Hết rồi. Em uống nhiều quá.

Thu Hồ nhăn nhó:

- Mới có một góc chai, đâu đã nhiều. Em uống rượu mới vui được.

Bỗng nàng reo lên như con nít:

- Kia kìa, chai gì thế?

Nàng chỉ một cái chai trắng để trên bàn viết. Lê Tùng hừ lên một tiếng rồi đáp:

- Rượu đế để anh ngâm thuốc. Uống không được đâu.

Thu Hồ vồ lấy chai rượu, đưa lên miệng tu ừng ực. Lê Tùng giật lấy:

- Em định tự tử bằng rượu hay sao?

Thu Hồ tránh sang bên, tiếp tục uống. Nàng tu một hơi một phần ba chai. Nàng muốn uống nữa, song cánh tay bị tê dại, nàng loạng choạng một lúc rồi đánh rơi chai rượu xuống nền nhà vỡ toang, rượu bắn tung tóe.

Nàng ngồi phịch xuống ghế, mặt đỏ rực. Lê Tùng sà xuống ôm lấy nàng:

- Đã bảo mà... Em không chịu nghe anh.

Nàng đẩy tay chàng ra:

- Em chưa say... Em không bao giờ say...

Rồi nàng bưng mặt khóc nức nở. Lê Tùng lặng người nhìn nàng khóc. May ra nước mắt mới làm vơi bớt cơn đau khổ của nàng.

Nhưng nàng đã gục xuống ghế và không biết gì nữa.

Lê Tùng vùng dậy. Tiếng gõ cửa mỗi lúc một gấp gáp và nóng nẩy. Chàng khua chân xuống giường lấy dép rồi ra mở cửa. Đến khi cửa mở rộng, Huệ Lan bước vào, chàng mới sực nhớ người đàn bà say rượu hồi đêm còn ngủ mê mệt trên giường. Nàng định đến chia vui với chàng, song chai rượu đế đã biến nàng thành vật vô tri vô giác, suốt đêm nằm thẳng băng như khúc gỗ.

Huệ Lan không trang điểm tươm tất như mọi ngày. Trên mắt, Lê Tùng thoáng thấy một giọt lệ. Thấy chàng, Huệ Lan mừng quýnh:

- May quá. Em tưởng anh đi đâu vắng.

Chàng hỏi Huệ Lan:

- Em đến tìm anh có việc gì?

Nàng đáp, giọng run run:

- Ông Hoàng gọi anh từ sáng tới giờ. Anh mặc quần áo đi ngay.

Lê Tùng nhìn đồng hồ, buột miệng:

- Trời ơi, 11 giờ rưỡi rồi. Anh tưởng còn sớm. Phiền em chờ anh một phút.

Định ngồi xuống ghế, Huệ Lan vụt đứng dậy. Nàng che miệng thốt ra một tiếng kêu nhỏ:

- Trời ơi!

Lê Tùng có cảm tưởng như trần nhà bằng bê tông vỡ ra hàng trăm mảnh đập vào đầu chàng. Tuy mắt chàng hoa lên, chàng vẫn thấy rõ mồn một Thu Hồ nằm thưỡn trên giường, chiếc áo cánh tay cụt đã tuột hết hàng cúc bấm, để lộ bộ ngực trắng phau phau. Không biết cúc áo của nàng bật ra từ bao giờ, có lẽ hồi khuya trong cơn vật vã vì rượu. Chỉ có Trời mới biết được. Chỉ có Trời mới thấu được nỗi oan của chàng. Suốt đêm, chàng cũng ngủ say, chàng chưa hề đụng vào tay chân nàng, chớ đừng nói giở chuyện này chuyện kia với nàng nữa. Song bộ ngực phơi trần trước mặt Huệ Lan là bằng chứng không thể chối cãi.

Dáng điệu thiểu não, Huệ Lan quay về phía chàng:

- Thật em không ngờ... Em vẫn tin anh... Em vẫn chờ anh.

Lê Tùng bào chữa:

- Anh... Anh không làm gì cả.

Huệ Lan cười nhạt:

- Vâng, anh không làm gì cả. Cám ơn anh. Anh vừa dạy tôi một bài học đáng giá.

- Xin em hiểu anh. Anh xin thề...

- Anh đừng thề thốt vô ích. Sự thật vẫn là sự thật. Lời thề chỉ có giá trị với người quân tử. Còn anh... thôi, nghĩa tình giữa tôi với anh tới đây là hết. Anh mặc quần áo đi, tôi ở đây chờ anh. Ông Hoàng phái tôi đến tìm anh, đưa ngay về Sở.

- Em về đi, chiều anh đến.

- Yêu cầu anh bỏ lối xưng hô bừa bãi ấy đi. Tôi không còn là em anh nữa.

- Vâng, tôi xin lỗi cô. Phiền cô trình với ông Hoàng là tôi đang mệt, chưa đi được.

- Hai nhân viên an ninh đang đợi anh ngoài thang máy. Lẽ ra họ vào bắt anh, song tôi khẩn khoản yêu cầu họ đợi để tôi vào báo tin cho anh biết.

- Bắt tôi? Tôi làm gì mà bắt?

- Tôi không biết. Anh sẽ hỏi ông tổng giám đốc.

Cử chỉ phờ phạc, Lê Tùng khoát áo sơ mi nhàu nát vào mình. Huệ Lan nhìn chàng bằng cặp mắt dửng dưng. Chàng biết nàng đang giận chàng đến cực độ. Kể ra nàng là người đàn bà có học và bình tĩnh, nếu không, cơn ghen thịnh nộ còn gây ra nhiều đổ vỡ tai hại hơn nữa.

Ra đến hành lang, Lê Tùng gặp hai người mặt vét-tông xám. Phía sau cồm cộm, chứng tỏ có súng lục. Sau bao năm phụng sự cho Sở, chàng không ngờ lại đi đến kết quả bạc bẽo ngày nay.

Thấy chàng, hai người mở cửa thang máy. Không ai nói với ai một lời. Nét mặt Lê Tùng đanh lại. Chàng trở nên bình tĩnh và lì lợm khác thường.

Lê Tùng được đưa vào cửa sau ở đường Tự Do để vào Công ty Điện tử, trước trụ sở trung ương của ông Hoàng. Tuy nhiên, chàng không được lên phòng ông Hoàng. Một trong hai nhân viên an ninh nói với Lê Tùng:

- Mời anh vào bàn giấy ông tổng thanh tra.

Tổng thanh tra Sở Mật vụ là Văn Bình Z-28. Lê Tùng không ưa Văn Bình. Từ lâu, chàng vẫn phục tài Văn Bình, người được toàn thể nhân viên của Sở coi là cán bộ điệp báo ưu tú nhất, song chàng thích được gần ông Hoàng hơn. Dầu sao, ông Hoàng cũng đã lớn tuổi, giàu lòng khoan hồng và tha thứ, không khắc nghiệt, bới bèo ra họ như Văn Bình.

Cửa phòng giấy mở, bức ảnh thiếu phụ khỏa thân diêm dúa và khiêu khích đập vào mắt, làm Lê Tùng trở lại bình tĩnh. Song cái ghế bành đồ sộ sau bàn giấy không có người ngồi. Quỳnh Bích đang đánh máy ngẩng đầu lên:

- À, anh Lê Tùng.

Lê Tùng đáp:

- Chào cô. Nhân viên an ninh vừa đến nhà kêu tôi, bắt lại Sở có việc gấp.

- Vâng, tôi đã biết chuyện ấy. Song anh Văn Bình còn đang ở trên phòng ông Hoàng. Mời anh xuống câu lạc bộ ngồi đợi.

Lê Tùng gợi chuyện:

- Cô đã biết chuyện gì chưa?

- Tôi chỉ biết anh bị gọi tới thôi. Còn nội dung, thú thật tôi chưa rõ. Nhưng tôi chắc là lôi thôi lắm. Gần sáng, ông Hoàng kêu vệ sĩ đi tìm Văn Bình. 8 giờ sáng, tôi tới Sở đã gặp Văn Bình trong phòng giấy, vẻ mặt bực bội, trên bàn có tập hồ sơ cá nhân của anh. Lệ thường, Văn Bình đi làm rất muộn, đôi khi gần 12 giờ trưa mới tới và ít khi cau có như thế. Tôi hỏi chuyện thì Văn Bình quắc mắt "Cô hỏi nhiều quá! Yêu cầu cô để yên cho tôi làm việc. Lê Tùng biển thủ một số tiền lớn trong mật quỹ, cô biết không?".

Nhìn Lê Tùng bằng cặp mắt ái ngại, nàng tiếp:

- Có thật anh lỡ tiêu tiền quỹ không?

Lê Tùng gật đầu:

- Vâng, gần một triệu. Tôi thua bạc hết rồi.

Chàng ra ngoài, tới câu lạc bộ. Hai nhân viên an ninh lùi lủi theo sau. Chọn cái bàn trong góc, Lê Tùng ngồi xuống, gọi rượu. Song chàng gọi ba, bốn lần, không ai tới.

Cáu tiết, chàng dằn tay xuống bàn:

- Quản lý, điếc à?

Viên quản lý, thân hình hộ pháp, khệnh khạng bước lại. Hôm qua, Lê Tùng suýt ẩu đả với hắn. Lần này chàng quyết cho hắn một bài học. Viên quản lý chưa kịp thủ thế. Lê Tùng đã giáng một đòn cực mạnh vào giữa mặt. Khối thịt nặng gần trăm cân lảo đảo như cây liễu trước cơn bão lớn. Lê Tùng bồi thêm một ngọn cước vào bụng. Hắn ngã lộn vào quầy rượu, ly chén vỡ loảng xoảng. Hai nhân viên an ninh tiến lại chĩa súng:

- Lê Tùng, anh không được làm dữ.

Lê Tùng cười sằng sặc:

- Hừ, khẩu súng của anh chỉ giết nổi con ruồi mà thôi. Có giỏi cứ bắn đi.

Bỗng máy phóng thanh ở góc phòng kêu oang oang:

- Yêu cầu anh Lê Tùng lên ngay phòng tổng thanh tra.

Lê Tùng nhún vai, cầm ly uýt-ky của bàn bên không biết của ai nốc cạn một hơi. Tay chân chàng ngứa ngáy, chàng phải đánh lộn một lúc mới nguôi được giận. Rồi không cần để ý đến lệnh do máy phóng thanh truyền ra, chàng kéo ghế, và quát mấy cô hầu bàn:

- Mang ra đây một chai rum.

Một thiếu nữ ngồi sau quầy nhìn chàng, mặt tái mét. Lê Tùng sẵng giọng:

- Một chai rum. Còn đợi gì nữa.

Run run, thiếu nữ đưa chai rum mới tinh cho chàng. Chàng ghè cổ chai vào mép bàn, đập vỡ, rồi tu ừng ực, rượu chảy xuống áo ướt sũng.

Máy phóng thanh lại giục:

- Lê Tùng. Bây giờ không phải là lúc say rượu. Yêu cầu anh rời câu lạc bộ ngay.

Lê Tùng đá cái bàn ngã ra, giọng thách thức:

- Hừ, Văn Bình! Rồi anh biết tay tôi.

Nói đoạn, hắn lừ lừ ra ngoài hành lang.

Cửa phòng mở ra, Lê Tùng thấy Văn Bình ngồi điềm nhiên sau bàn giấy, trên miệng vắt vẻo điếu Salem vừa đốt. Đứng bên, Huệ Lan cúi đầu xuống đống hồ sơ, cố tình tránh cặp mắt giận dữ của Lê Tùng.

Văn Bình buông bút xuống, mặt nghiêm nghị:

- Anh Lê Tùng, vâng lệnh ông tổng giám đốc, tôi báo anh biết là anh vừa phạm một lỗi nặng.

Lê Tùng cười nhạt:

- Tội biển thủ. Vâng, tôi xin nhận tội. An cứ đem tôi ra tòa.

Văn Bình ném điếu thuốc xuống đĩa gạt tàn:

- Anh dư biết rằng Sở Mật vụ không bao giờ đưa nhân viên ra tòa, vì như thế làm lộ bí mật. Nhân viên của Sở không phải là công chức của chính phủ. Trên giấy tờ, ông Hoàng là người vô danh. Cho nên, đối với kẻ phản bội, chỉ có một hình phạt: giết.

- Tôi không phản bội.

- May cho anh là chưa phản bội. Anh mới chỉ ăn cắp mật quỹ. Bắt đầu từ phút này, anh bị đuổi khỏi Sở. Vì nhân đạo, vì nghĩ tình anh đã giúp Sở được nhiều việc đáng khen, ông Hoàng quyết định làm ngơ cho anh.

- Cám ơn.

- Anh có thể ra về được rồi. Tôi hy vọng anh có dịp làm lại cuộc đời mới.

Lê Tùng chống nạnh, giọng ngang tàng:

- Chuyện riêng của tôi, không cần anh can dự đến.

Văn Bình mĩm cười:

- Anh nói đúng. Từ lâu, tôi mới nghe một lời nói hùng hồn như thế. Từ lâu, anh không ưa tôi. Thật ra, tôi cũng không ưa anh, chẳng qua ông Hoàng bắt tôi điều khiển anh nên tôi phải tuân lệnh. Giờ đây, anh không còn là thuộc viên của tôi nữa. Là đàn ông, chúng ta nên tìm cách giải quyết sự bất hòa này.

Lê Tùng trợn mắt:

- Anh định gây sự phải không?

Lê Bình vẫn cười:

- Anh lầm rồi. Tôi muốn dạy anh thêm vài đường quyền nữa.

Huệ Lan xen vào:

- Em xin anh, Văn Bình. Lê Tùng say rồi, mất cả trí khôn nên xúc phạm đến anh.

Lê Tùng quát to:

- Yêu cầu cô mặt tôi. Nghe anh em trong Sở đồn anh Z-28 giỏi võ, nên tôi hy vọng được chỉ giáo.

Văn Bình tiến đến trước mặt Lê Tùng ôn tồn:

- Nhường anh ra tay trước.

Lê Tùng quạt vào mặt Văn Bình một trái đấm ghê gớm. Văn Bình đưa tay gạt. Đối phương loạng choạng đứng không vững. Văn Bình phá lên cười:

- Mới có thế mà anh đã thua rồi à?

Lê Tùng đá móc vào ngực chàng. Chàng lại gạt cái nữa. Lê Tùng ngã chúi vào ghế sa lông. Lê Tùng chưa kịp đứng dậy, Văn Bình đã sấn tới kéo đối phương lên tát mạnh vào màng tang. Máu chảy ra đỏ lòm trên mặt.

Lê Tùng rú lên, rút dao cầm lăm lăm. Lưỡi dao sạt qua cánh tay Văn Bình. Chàng né người, đánh mạnh vào cườm tay Lê Tùng. Con dao văng lên bàn kêu keng một tiếng. Văn Bình lượm dao trả cho Lê Tùng:

- Thôi, anh đã có dịp thử sức rồi. Nếu anh muốn trả thù, chịu khó về học thêm vài ba năm nữa.

Mặt đỏ bừng, Lê Tùng bước ra cửa. Trước khi từ giã, chàng quay lại nghiến răng:

- Văn Binh, tôi với anh là kẻ thù không đội trời chung. Thế nào tôi cũng giết anh, và sẽ ném xác anh xuống sông Sài gòn. Nếu không, tôi sẽ không mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa.

Không đáp, Văn Bình quay lại bàn giấy. Chàng ôn tồn bảo Huệ Lan:

- Nể cô nên tôi nương tay. Lần sau, tôi sẽ không khoan hồng nữa đâu.

Lê Tùng nện giày cồm cộp ra thang máy. Văn Bình thản nhiên châm điếu Salem khác. Trong khi ấy, ông Hoàng lẳng lặng ngồi trước máy vô tuyến truyền hình, theo dõi cuộc đọ sức. Khi thấy Lê Tùng ra về, ông mĩm cười bí mật, và lẩm bẩm một mình:

- Thế là xong giai đoạn đầu tiên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx