sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2: Bám Sát Ông Hoàng

Những ngày trước đó của Văn Bình cũng là những ngày cọ sát thường trực với giết chóc rùng rợn.

Nhờ 1 ngẫu nhiên kỳ thú, chàng đã phá vỡ được 1 tổ chức buôn lậu võ khí và ma túy tại Hạ Uy Di, liên hệ đến 1 nhà tỉ phú và 1 nhân viên công an cao cấp. Đồng thời chàng mang về Sở Mật Vụ 1 số tiền lớn quá sức tưởng tượng giữa lúc ông Hoàng nợ như chúa Trổm, 1 phần hoạt động của Sở Mật Vụ ở ngoại quốc sắp bị đình trệ vì thiếu tiền (1).

Chàng đinh ninh điệp vụ thành công mỹ mãn, ông Hoàng cho phép chàng nghỉ xả hơi 1 thời gian dài. Điều chàng không dè là ông tổng giám đốc lại thúc chàng đi công tác mới ngay. Phải lên chuyến bay sớm nhất rời thiên đàng Hạ Uy Di đầy nắng tình, sóng tình, và người tình. Chàng toan cưỡng lệnh thì ông Hoàng đã phái chàng “sếu vườn” Lê Diệp đến đảo. Vả lại, nơi chàng sắp tới cũng là hòn đảo đầy nắng tình, sóng tình và người tình tại Đan Mạch nên chàng chỉ phản đối lấy lệ. Hòn đảo thần tiên này là Bót hôm (2), trên biển Ban Tích, cách Đan Mạch 160 cây số, song chỉ cách duyên hải Thụy Điển 3 cây số.

Cũng như ở Hạ Uy Di, ái tình ở đây luôn luôn thừa mứa. Duy khác 1 điểm: ở Hạ Uy Di ái tình gần gũi thiên nhiên, còn ái tình ở Bót Hôm được văn minh hóa.

Đan Mạch gồm 500 đảo lớn nhỏ, đảo nào cũng đẹp, nhưng Bót Hôm là đảo đẹp nhất. Và cũng là đảo có phong cảnh mùi mẫn nhất châu Âu. Thú vui cũng mùi mẫn nhất châu Âu. Chiều rộng của nó chưa được 40 cây số, song những đêm hưởng lạc thì dài vô tận. Nam nữ có thể rủ nhau lặn sâu dưới nước trong suốt như pha lê, dọc những bờ biển phủ cát trắng xóa, hoặc trèo lên đỉnh đồi tròn trịa xanh um cây cối được mệnh danh là đồi Thiên đàng, chiêm ngưỡng những lâu đài cổ xưa, những trang trại rực rỡ.

Văn Bình vốn khoái ngoạn cảnh, thế nhưng cảnh biển, cảnh rừng, cảnh làng mạc dầu đẹp đến mấy cũng không đẹp bằng cảnh đàn bà đẹp. Chàng chỉ phản đối lấy lệ vì nghe tin 1 phần đảo Bót Hôm được biến thành khu tập trung nam nữ theo chủ nghĩa khỏa thân.

Trong bức khẩn điện gửi qua Hạ Uy Di, ông Hoàng chỉ dặn chàng đi Bót Hôm. Chỉ có thế. Không nói rõ là đến để du hí, hay để làm việc. Không cần biết thêm, Văn Bình đặt chân xuống đảo, miệng huýt sáo huyên thiên, bụng hớn hở như ông già mắc bệnh xí xọn, vớ được cô gái nguyên xi. Chàng đến giữa mùa hè nên mọi lữ quán đều chật ních. Nếu đại diện của Sở Mật Vụ không giữ phòng trước, chắc chàng đã cầu bơ cầu bất. Tuy nhiên, chàng chẳng bay bướm được nhiều. Chàng mới ăn được bữa cá thu tươi nướng than – món ngon nhất đảo - chưa kịp làm quen 1 cô gái da nâu tuyệt cú mèo nào thì bị ông Hoàng gọi. Vâng, ông Hoàng đích thân gọi điện thoại cho chàng. Từ lâu, ông tổng giám đốc chưa hề ra khỏi nước. Quanh năm suốt tháng, ông sống ru rú trong trụ sở bê tông cốt sắt bất khả xâm phạm của Sở Mật Vụ tọa lạc trên đại lộ Nguyễn Huệ, gần mé sông Sàigòn. Ông ở lì trong phòng giấy, 1 phần vì công việc quá bề bộn, vấn đề an ninh cá nhân lại phức tạp; phần khác, cũng vì sức khỏe của ông ngày 1 yếu kém, không cho phép ông đáp máy bay đi xa.

Đột nhiên ông Hoàng xuất hiện trên 1 hòn đảo cô quạnh ở Đan Mạch.

Một công đôi việc. Ông họp mật với ông Sì mít, tổng giám đốc Trung ương Tình báo CIA Hoa Kỳ, và ông tổng giám đốc MI-6 của Anh Cát Lợi. Hai ông Sì mít và M. từng nhiều lần sang tận Sàigòn thảo luận. Phép xã giao thông thường buộc ông Hoàng qua Âu châu đáp lễ. Nhưng nếu đáp lễ không thôi thì có lẽ ông Hoàng vẫn tiếp tục cấm cung trong trụ sở. Lý do khiến ông “hạ sơn” có tính chất bất khả kháng. Ông mang bệnh dầm dề: bệnh tim của ông từng làm các danh y điên đầu, đến khi bộ máy tuần hoàn trở lại bình thường thì lá gan làm reo. Sau bao nhiêu công phu chữa chạy, gan ông hồi phục thì bệnh tê thấp vùng dậy, thuốc nào chữa cũng không khỏi. Cùi trỏ và đầu gối ông dần dần cứng lại. Y sĩ cho biết nếu không có cách gì ngăn chặn ma bệnh lộng hành thì ông tổng giám đốc sẽ bị bại liệt tay chân trong 1 thời gian ngắn. Y sĩ đề nghị ông qua đảo Bót Hôm để tắm sauna. Tại đảo này có 1 thiếu phụ chuyên nghề tắm sauna cho thân chủ triệu phú. Nhiều ông già đau tê thấp lâu năm phải nằm cáng đã được chữa bình phục sau mấy tuần lễ tắm sauna tại Bót Hôm. Đúng ra sauna không phải là lối tắm của người Đan Mạch. Nó phát xuất từ nước Phần Lan, nơi hiện có mấy triệu phòng tắm công cộng và tư nhân. Sauna nghĩa là tắm nóng lạnh. Người tắm cởi hết quần áo, ngồi trên cái ghế gỗ, người ta đổ nước vào cái thùng chứa những hòn đá được nung đỏ ối. Kết quả là hơi nước nóng hổi bốc tỏa mù mịt. Bồ hôi bồ kê đang tuôn ra nhễ nhại thì 1 thiếu phụ thân thể phì nộn nặng nề bước vào, tay vung vẩy cây roi bằng gỗ phong để… tẩm quất. Quất thật nhẹ và thật khéo làm cho máu được lưu thông điều hòa, thần trí sảng khoái. Sau vụ ăn roi là tắm nước lạnh. Rất lạnh. Dân bản xứ xông hơi nóng xong là chạy phom phom ra đường. Trời rét thấu xương mà ở trần trùi trụi, nhảy ùm xuống hồ nước nước đá hoặc lăn tròn trên tuyết. Trai gái Bắc Âu còn ly kỳ hơn nữa: họ chạy phom phom ra đường để… làm tình. Đến khi thấm lạnh, họ quay vào nhà, xông nóng lại, rồi chạy phom phom ra đường làm lần nữa, và cứ thế tới lúc chịu đựng hết nổi, họ nằm lăn quay ra giường ngủ như chết.

Thiếu phụ ở đảo Bót Hôm có biệt tài tẩm quất bằng roi phong khiến sức lực sinh lý được gia tăng. Một ông vua… đường ở châu Mỹ La Tinh cưỡi phi cơ phản lực đi khắp địa cầu với mấy va li đầy ứ giấy bạc, tìm thày chữa bệnh. Ngày ông giàu sụ cũng là ngày ông hết xíu quách. Ông tốn hàng chục triệu đôla để chữa bệnh yếu sinh lý mà kết quả vẫn chẳng đi đến đâu. Thiếu phụ tẩm quất chỉ xài 2 cây roi phong – do thấy bệnh khá nặng nên dùng 2 roi - quất nghệ thuật, và ít rễ cây ngâm nước là “của quí” của ông vua đường trở lại “ngạo nghễ” như xưa. Ông tổng giám đốc Hoàng chưa già bằng ông vua đường song từ lâu ông đã không thèm muốn đàn bà. Ông đến đảo chẳng phải để cứu vãn khả năng sinh lý. Tuy nhiên, nếu khỏi bại liệt ông sẽ có thể cường tráng như thanh niên. Sợ mọi người hiểu lầm, ông không chịu đi dù có lời khuyên đứng đắn của các y sĩ. Sau cùng, dưới áp lực của các cộng sự viên thân cận, và sự thúc đẩy của 2 ông M. và Sì mít, ông mới chấp nhận.

Khi ông Hoàng kêu dây nói cho Văn Bình thì cuộc điều trị bằng nước nóng, lạnh và roi phong tẩm quất đã bắt đầu được 1 ngày. Mới có 24 tiếng đồng hồ mà ông Hoàng đã cảm thấy thoải mái. Văn Bình ở chung với ông tổng giám đốc trong 1 trang trại hẻo lánh. Chàng chỉ có 1 bổn phận độc nhất: bám sát ông Hoàng như bóng với hình, bất luận ngày đêm.

Nhiệm vụ gạt đờ co này khỏe ru. Chàng chỉ ăn, ngủ, tắm, nằm, ngồi, tản bộ. Buồn tình thấy ông Hoàng tắm hơi là chàng chui vào sauna. Ác hại cho chàng mỗi lần tắm lạnh xong chàng lại không thơ thới, hân hoan như mọi người. Chàng xìu hẳn. Là vì rồi rào sức lực như chàng, chàng không thể sống giam hãm như bị tù đày trong 1 chỗ. Chàng cần ái tình. Nhưng đi tìm ái tình thì vứt ông tổng cho ai? Chàng đành bó buộc phải nhịn!

Văn Bình không rời ông Hoàng nửa bước mà tai biến vẫn xảy ra. Nếu chàng lén lút đi du hí thì không hiểu sự thể kinh khủng sẽ ra sao nữa. Số là địch khám phá ra người lạ Á Đông đến Bót Hôm dưỡng bệnh chính là ông tổng giám đốc xuất quỷ nhập thần, khét tiếng năm châu của Sở Mật Vụ Sàigòn. Địch là ai, không rõ. Vì họ không mang theo giấy tờ. Tại sao địch phăng ra sự hiện diện được giữ rất kín, chàng cũng không rõ.

Địch thực hiện 1 kế hoạch đột nhập vô cùng táo bạo và hữu hiệu. Ngôi nhà mát được xây trên mỏm đá cao, đâu lưng ra biển, với bức tường đá dựng đứng cao 50 mét, vượn khỉ cũng không vượt qua nổi chứ đừng nói đến người nữa. Phía nhìn vào đất liền được bảo vệ thập phần kiên cố, từ chân lên đến đỉnh núi chỉ có con đường xoắn ốc độc nhất, vừa lọt 1 xe hơi, nghĩa là xe dưới lên và xe trên xuống thì phải đâm nhau, không có chỗ né tránh. Nhân viên canh phòng túc trực tại nhiều vọng gác trên cao, được trang bị đầy đủ dụng cụ điện tử, con rùa bò cũng nhìn thấy. Địch không cách nào tấn công lên nổi.

Thế mà địch vẫn lên nổi. Địch dùng tàu ngầm bỏ túi đổ bộ 1 toán com măn đô phía sau trang trại trên núi, dùng dây thừng trèo núi gắn móc để chinh phục, vượt bức tường đá dựng đứng. Toán xung kích của địch gồm 6 tên. Chúng triệt hạ êm thấm 3 nhân viên canh phòng ở mặt hậu. Chúng men theo 1 hành lang dài đến phòng ông Hoàng. Kế hoạch ám sát được tiến hành 9 phần 10, chỉ còn đạp tung cửa, lia vài tràng tiểu liên và ném lựu đạn là xong. Văn Bình ngủ chung phòng với ông Hoàng. Địch đã nắm gọn họa đồ trang trại. Họ chắc chắn giết được 2 yếu nhân điệp báo từng làm thế giới kiêng dè.

Đêm ấy, điệp viên Z.28 lại ngủ say như chết mới khổ chứ.

Chàng ngủ say, nhưng ông Hoàng lại tỉnh. Thật ra, ông Hoàng không ngủ. Ông thức đêm như vậy từ nhiều năm nay. Khi rời Sàigòn, ông không quên mang theo 1 bộ máy báo động đặc biệt, dựa trên sự chuyển động của không khí. Bước chân của con người dẫu nhẹ đến đâu cũng làm không khí chuyển động. Bộ máy báo động nghe được sự chuyển động này, và còn “thấy” được lực lượng đột nhập gồm bao nhiêu người nữa.

Toán xung kích của địch trèo lên sân thượng, hạ thủ 3 nhân viên canh phòng, sửa soạn tông vào hành lang thì đèn báo động phựt đỏ. Ông Hoàng kêu Văn Bình dậy ngay. Lập tức 2 người rút sang phòng bên. Văn Bình mặc cho toán xung kích nổ súng và quăng chất nổ. Chàng phục sẵn gần cửa. Chàng không dùng súng, địch cũng không dùng súng vì khoảng cách quá gần. Nửa tá nhân viên địch vây chặt Văn Bình, tung ra những đòn karatê hiểm ác. Địch đánh toàn karatê Xung thằng thứ chân truyền. Cú sutô-ôchi, cạnh bàn tay quạt tréo yết hầu thật lợi hại. Địch có số đông, toan lấy thịt đè người, nhưng số đông lại bất lợi trước những đòn phi cước siêu đẳng của Văn Bình. Bằng lối đá thẳng, đá nghiêng, đá vòng, đá giật, chàng quất ngã hàng loạt. Sau đó chàng tỉa gọn từng tên. Mặc dầu am tường karatê chính thống, địch vẫn bị Văn Bình loại khỏi vòng chiến sau mấy phút đồng hồ quần đấu.

Ngoài ý muốn của chàng, cuộc đấu quyền lại kết thúc bằng cuộc đấu súng. Một tên xung kích nhỏm dậy, nâng họng tiểu liên nhả đạn tacat tacata… hai đồng bọn bị bắn chết oan uổng. Văn Bình đành phải giải quyết bằng súng. Chàng bắn bọn xung kích vỡ sọ, thanh toán hết nhóm địch.

Sau khi toán com măn đô địch chết nằm la liệt, những cận vệ của ông M. mới dẫn xác tới. Ông Hoàng làm thinh, không thốt nửa lời. Sáng tinh sương, ông đáp phi cơ riêng từ giã đảo Bót Hôm, bỏ dở cuộc điều trị bằng hơi nước nóng lạnh và roi phong. Lê Diệp đón ông Hoàng trên đảo gần đấy, rồi 2 người xuống thuyền máy đi đâu mất tiêu. Ông tổng giám đốc dặn Văn Bình đi Copenhay. Đến thủ đô Đan Mạch làm gì? Ông Hoàng không nói. Văn Bình được phép du hí thả cửa tại 1 thị trấn gọi là Ensino (3), nơi đó có 1 đại lữ quán đầy ắp thú vui, đặc biệt là những cô gái có tấm thân đẹp như tượng nặn, và sòng bạc sát phạt ngày đêm, sòng bạc độc nhất trong vùng Bắc Âu, tọa lạc dưới bóng cây um tùm mát rợi với nhiều tiệm ăn ngon, nhiều sàn nhảy bất hủ.

Ngày vui chóng hết, Văn Bình phải lên đường đi Copenhay, chờ chỉ thị mới của ông Hoàng. Chàng tưởng ít ra cũng được vài ba ngày, vài ba đêm sống xa những nguy hiểm chết chóc. Nào ngờ chàng mới ghé thủ đô, mới ghé vườn Địa đàng, chưa kịp làm ăn sơ múi gì thì Tử thần đã lùi lũi xuất hiện.

Xuất hiện với 3 khẩu súng lục đen ngòm trong nhà hàng Divan 1.

Gã cận vệ của Nana đứng phóc dậy như thể gót giày đệm lò so. Hắn rút súng khá nhanh và gọn. Song 1 trong 3 khẩu súng đen ngòm đã chĩa thẳng ngực hắn, đồng thời 1 đòn atémi chặt trúng cườm tay cầm súng. Khẩu Luger lăn lóc trên nền nhà. Mất khí giới, gã cận vệ trở nên ngoan ngoãn. Hắn chắp 2 tay lên đầu, dựa lưng vào đường. Ba tên địch hành động 1 cách chính xác và nhanh gọn, chứng tỏ chúng đã ở lâu trong nghề. Một tên hóa giải cận vệ của Nana. Một tên án ngữ lối ra vào, và kiểm soát thực khách. Tên thứ ba thung dung đến góc bàn, nhấc bình hoa hồng, kéo ra 1 cái bàn, ra lệnh cho bố con Nana, giọng chắc nịch:

- Mời ngài và tiểu thư.

Nana quắc mắt:

- Các ông làm gì vậy?

Tên địch nghiêng mình:

- Bắt ba cô và cô.

- Các ông là ai?

- Đừng tò mò vô ích. Nào, mời cô đi ra ngoài xe hơi của chúng tôi đã đậu sát lề.

- Tôi không đi. Tôi không quen tuân lệnh người lạ.

Tên địch nhìn ông già tỉ phú, thân phụ của Nana:

- Phiền ngài khuyên bảo cô Nana. Nếu cô ấy tiếp tục cứng đầu, bắt buộc tôi phải nổ súng.

Ông già tỉ phú hỏi:

- Các ông muốn bắt cóc chuộc tiền hay sao? Bao nhiêu tiền tôi cũng trả. Mời các ông ngồi, tôi ký chi phiếu. Tôi lấy danh dự bảm đảm các ông sẽ được lãnh tiền thong thả tại ngân hàng, cảnh sát không can thiệp.

- Cám ơn. Việc này tính sau.

Đoàng… đoàng…, 2 tiếng nổ khô khan. Một khối thịt phì nộn gục ngã gục. Nạn nhân là nhân viên ban giám đốc nhà hàng. Dường như nạn nhân luồn tay xuống ngăn kéo lấy súng. Cử chỉ bắn súng của tên địch thoải mái như thể bắn súng nước con nít. Bắn xong, hắn dõng dạc cảnh cáo:

- Ai muốn uổng tử thì cứ cục cựa.

Văn Bình ngồi ở bàn kê gần góc nên hung thủ không nhìn thấy chàng. Vị thế của chàng không mấy thuận lợi. Cả 3 tên đều ở ngoài tầm cước, chàng chỉ có thể dùng súng. Đáng tiếc là chàng không có tấc sắt nào. Vả lại – chàng thầm nhủ - can dự gì mà chàng can thiệp. Giá mỹ nhân Nana yêu cầu tiếp cứu, chàng sẽ trổ tài ngay. Đằng này nàng vẫn im như hạt thóc. Con gái tỉ phú có khác, trước cảnh ngặt nghèo nàng vẫn không mất điềm tĩnh.

Khi ấy cô gái Đan Mạch đã bước khỏi quầy két. Tên gác cửa sừng sộ:

- Đứng lại, ngồi xuống ghế. Muốn ăn kẹo chì hả?

Ông già tỉ phú và Nana đã ra đến lưng chừng phòng. Cận vệ của Nana bị áp giải theo. Hai tên gian gườm gườm đi sau, tay thọc túi quần. Chúng đã cất súng. Và chúng chỉ lảy cò trong trường hợp bức thiết.

Lần đầu nhỡn tuyến ướt át đầy chất lãng mạn của Nana chạm nhỡn tuyến của Văn Bình. Chàng vốn có cặp mắt rất đẹp. Đẹp quyến rũ mà không kém chất liệu đàn ông quả cảm. Nana khựng người. Lối nhìn của chàng có lẽ làm Nana sững sờ. Đành rằng đàn ông từng ngó nàng, trầm trồ khen ngợi, nhưng chưa ai dám ngó nàng với vẻ tự tín và ưu thắng.

Nana hơi mỉm cười.

Cô gái Đan Mạch quay mặt lại đúng lúc. Té ra Văn Bình đang tủm tỉm cười với Nana. Máu ghen sôi sùng sục, cô gái Đan Mạch xấn lên. Nàng bất chấp mạng lệnh của tên gian canh cửa. Hắn giang tay cản nàng, miệng quát:

- Đứng lại kẻo chết!

Dầu muốn dầu không Văn Bình cũng phải nhào vào trận chiến. Một trận chiến hoàn toàn xa lạ với chàng. Sớm muộn cô gái Đan Mạch sẽ ăn đạn. Bọn gian sẽ nổ súng tàn nhẫn. Nàng bị chết chết, tội lỗi ở chàng. Chàng bèn chộp cái ly sành đặt trên bàn. Loại ly cao lênh khênh và khum miệng này được dùng để rót la ve. Chàng phóng cái ly về phía tên gian gác cửa. Dưới nghệ thuật điều khiển của Văn Bình, cái ly sành biến thành viên đạn cà nông. Tên gian kêu “ối chao” rồi ngã ngửa, đầu đập vào khung cửa gỗ, bả vai đứt lìa. Hai tên gian hộ tống bố con Nana loay hoay rút súng. Một tên đã rút được súng trước khi Văn Bình tấn công, song hắn không thể nhắm bắn. Quang cảnh nhà hàng trở nên hỗn độn, thực khách ùa chạy tạo thành bức bình phong che chở cho Văn Bình. Lợi dụng cơ hội, chàng xích lại gần tung chân trái theo kiểu đá maê-kê-agiê của karatê, nhằm đánh gẫy xương hàm của tên gian ở bên phải chàng. Đồng thời, tên gian bên trái lãnh cú đấm thẳng jođan-tsuki trúng, máu mũi tuôn xối xả.

Trong loáng mắt, cả 3 tên gian bò lê bò càng dưới đất. Văn Bình lôi dậy từng tên, tặng thêm 1 loạt atémi. Rốt cuộc, cả 3 nằm bẹp luôn, không tài nào ngóc dậy được nữa. Tiếng kèn cảnh sát oàm oạp bên ngoài, Văn Bình không dám rềnh rang, vì cảnh sát sẽ bắt chàng khai báo lôi thôi. Cho dẫu khai báo để trao bằng tưởng lục, chàng cũng không màng, ông tổng giám đốc đã dặn chàng giữ kín hành tung, nhất là sau vụ ám sát đại qui mô trên đảo.

Nhân viên nhà hàng và thực khách đứng lố nhố, chặn bít lối đi hẹp giữa những giẫy bàn kê khít nên Văn Bình phải vất vả men theo chân tường ra ngoài. Khổ thay, thành tích chiến thắng chớp nhoáng của chàng đã làm mọi người khâm phục. Họ đổ xô đến chỗ chàng đứng. Văn Bình thấy rõ Nana đang cố rẽ đám đông tiến lại. Viên quản lý nhà hàng nhanh chân hơn nàng, xô ngã đống ghế, chìa tay ra khen ngợi chàng, miệng bi bô “măngiê-tắc, măngiê-tắc”. Văn Bình không sõi tiếng Đan Mạch, vì ngôn ngữ này khó nói và khó nhớ, tuy nhiên chàng đã hiểu mangiê-tắc là cám ơn. Quản lý tiệm ăn cám ơn công khai như vậy đủ rồi, chàng có quyền khỏi trả tiền. Chàng giả vờ không nhìn thấy bàn tay bông dua của ông quản lý, bước rảo như chạy về phía cửa. Đám đông rượt theo chàng, bàn ghế thi nhau đổ tùm lum. Cùng với tiếng bàn ghế đổ là tiếng chai, ly vỡ kêu loảng xoảng.

Một trong những thú vui độc đáo trong vườn Địa đàng Tivôli là trong những bữa nhậu nhẹt say sưa, thực khách được quyền ném vỡ bát đĩa. Nơi có thú vui “loảng xoảng” này là nhà hàng mang tên “Nhà bếp kỳ cục” (4). Làm vỡ chai ly tại “Nhà bếp kỳ cục” phải trả nhiều tiền, đằng này được ném vỡ không mất tiền nên thiên hạ đã lợi dụng triệt để.

Loảng xoảng… loảng xoảng…Văn Bình có cảm tưởng là toàn thể đồ sứ, đồ pha lê của nhà hàng Divan 1 - được liệt vào hạng máy chém ở thủ đô Đan Mạch - đang bị ném vỡ cùng 1 lúc. Át cả tiếng kêu oàm oạp thê lương của xe cảnh sát cấp cứu. Át cả tiếng thực khách hò reo. Át cả tiếng “mangiê-tắc” của ông quản lý tuyệt vọng.

Khí trời mát mẻ dễ chịu ùa vào buồng phổi bị chặn nghẹt của điệp viên Z.28. Chàng đã thoát khỏi nhà hàng Divan 1. Cô gái Đan Mạch đeo cứng lấy chàng. Chàng đinh ninh những lộn xộn oái oăm và vô lý đã hết. Đêm nay, ngày mai, và đêm mai chàng sẽ có thể giành hết thời gian cho những thú vui hoan lạc thần tiên với giai nhân Đan Mạch.

Văn Bình đã lầm.

Những sự lộn xộn này mới là màn đầu.

Chú thích:

(1) Xin đọc “Hạ Uy Di đáy biển mò kim”.

(2) Tức Bornholm.

(3 Thị trấn này là Ensiore, khách sạn có sòng bạc trứ danh này là khách sạn Marienlyst.

(4) Funny Kitchen


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx