sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Ba Lê… Mắt Biếc Môi Hồng - Chương 13: Mộng Điệp

Ngày xưa Trang Tử nằm mộng thấy hóa thành con bướm. Trong chữ Hán, con bướm là "điệp". Sau này, người ta nằm mộng được gọi là "mộng điệp". Những tình tiết và nhân vật trong cuốn "Ba Lê, mắt biếc môi hồng" cũng chỉ là "mộng điệp đối với Văn Bình. Vì rốt cuộc nhan sắc, yêu đương, hò hẹn... tất cả đã biến thành con bướm.

Câu nói đột ngột của Văn Bình làm Lệ Liên kinh ngạc. Chàng nghe rõ hơi thở gấp gáp của nàng. Nàng đứng lên rồi ngồi xuống. Hai tay nàng cử động một cách ngượng nghịu và bối rối. Trong khi ấy, thiếu phụ ngũ tuần ở bàn ăn bên trái vẫn bình thản. Thiếu phụ hơi ngúc đầu, tỏ vẻ đã nhận ra Văn Bình.

Rồi đáp, giọng trong trẻo và gợi cảm, giọng nói khó thể phát xuất từ miệng người đàn bà 50 tuổi:

- Chào ông. Tôi đã biết ông. Tôi sẽ đưa ông đi đến gặp bác sĩ Tôlan. Cô Lệ Liên muốn đi theo cũng được, không sao.

- Trời, cô cũng biết cả Lệ Liên?

- Vâng, chúng tôi có ảnh. Thôi, đừng trò chuyện thêm nữa, ở đây bất tiện. Ông lại đây bằng phương tiện gì?

- Tắc xi.

- Vậy thì tốt. Tôi sẽ ra trước, 3 phút sau, ông hãy ra. Xe hơi của tôi là một chiếc Simca 1501, sơn màu mát-tích xám, bảng số.... Ông nhớ chứ? Tôi đậu lại là ông phải trèo lên ngay, tôi không chờ lâu?

- Vì điều kiện an ninh?

- Dĩ nhiên. Nếu không nghe danh ông từ lâu thì những câu hỏi căn vặn của ông đã làm tôi thất vọng. Vâng.... tôi phải gia tăng thận trọng vì điều kiện an ninh. Tôi có cảm tưởng là... địch đã biết. Thôi, hẹn ông lát nữa.

Thiếu phụ đẩy cái đĩa trứng ốp-la sang bên. Nàng chưa hề dúng nĩa vào hai cái trứng láng mỡ rắc tiêu hột thơm phức. Nàng cũng chưa đụng đến tách cà-phê và bình sữa đặt bên. Nàng rời nhà hàng Hòa Bình bằng lối đi thoăn thoắt. Lối đi này cho Văn Bình thấy nàng là người am tường võ thuật. Và nàng khó thể là bà già xấp xĩ ngũ tuần.

Nàng hóa trang thật khéo, tuy nhiên, sau một phút đồng hồ đối diện Văn Bình đã có thể biết chắc nàng trạc 30 là cùng. Tia mắt của nàng, miệng cười của nàng, và nhất là cử chỉ của nàng là những bằng chứng hùng hồn tố cáo nàng. Khi lên xe, Văn Bình không còn nghi ngờ gì nữa. Nàng còn trẻ, mặc dầu tuổi đời có thể đã nhiều. Nàng lại rất đẹp.

Chàng lại được mời ngồi chung băng trước với nàng trong khi Lệ Liên bị đuổi xuống băng sau một cách nhã nhặn. Thiếu phụ hơi bối rối khi Văn Bình suýt ngồi chận lên đôi găng da nằng lỏng chỏng trên nệm. Đôi găng da dắt tiền được mua tại tiệm Pe-ranh trên đại lộ Hí-viện. Phải là phụ nữ am hiểu thời trang và có tiền mới dùng găng Pe-ranh. Chưa hết, dưới chỗ để chân, Văn Bình còn thấy một cái xắc lớn kiểu mới. Và cũng là xắc da đắt tiền, bán tại tiệm Ghê-ranh trên đường Hônôrê.

Giọng nói của thiếu phụ có vẻ mất bình thường, khác với thái độ điềm tĩnh gần như chai đá cách đó 5 phút trong nhà hàng Hòa Bình:

- Tôi lái theo một lộ trình được vạch sẵn. Phiền ông luôn luôn theo dỏi kiếng chiếu hậu.

Văn Bình hỏi nàng trong khi chiếc Simca GL 1501 sơn màu xám óng ánh bạc dứt ra khỏi lề, hòa trộn vào làn sóng lưu thông của trung tâm thành phố.

- Cô sợ?

- Vâng. Tôlan dặn tôi phải hết sức thận trọng. Vả lại, đó cũng là thói quen nghề nghiệp.

- Cô cũng là nhân viên tình báo?

- Vâng. Trước kia, tôi ăn lương của sở Phản Gián Nam Tư. Tốt nghiệp khóa huấn luyện đàng hoàng và được tuyển nạp đàng hoàng, chứ không phải là mật báo viên. Cấp trên biệt phái tôi qua Hàn Lâm Viện Khoa Học để kiếm cớ làm quen với Tôlan. Sau đó, tôi về làm thư ký riêng cho Tôlan. Dĩ nhiên, đó cũng là do cấp trên trong sở Phản Gián sắp xếp. Nhiệm vụ của tôi là theo dõi Tôlan suốt ngày đêm... nhưng....

Nàng phải thắng gấp để tránh một chiếc cam-nhông đột nhiên đậu lại giữa đường chềnh ềnh.

- Nhưng cô... hợp tác luôn bác sĩ Tôlan?

- Vâng. Tôi yêu Tôlan. Giữa tình yêu và công tác mật vụ, tôi đã chọn tình yêu. Tôlan trốn khỏi Nam Tư, một phần là sự ràng buộc máu mủ đối với con gái, song một phần khác... một phần khác là vì tôi. Nếu tôi ở lại, sở Phản Gián sớm muộn cũng phăng ra thiện cảm đặc biệt của tôi đối với Tôlan. Họ sẽ bắt buộc tôi đoạn tuyệt. Tôi không thể sống xa Tôlan. Vì vậy, chúng tôi đền Ba Lê.

- Tại sao cô... bà... lại hóa trang?

- Hóa trang để có thể tiếp xúc an toàn. Tôi được tin bọn GRU và Smerch đang bám sát chúng tôi. Thêm vào đó là nhân viên Phản Gián Nam Tư và các cơ quan điệp báo khác nữa. Chúng tôi đã có ước hẹn với ông Hoàng, chúng tôi phải làm tròn. Ông Văn Bình ơi... ông cứ gọi tôi là cô cũng được. Tôi thích được kêu bằng cô để được trẻ mãi.

- Cô còn trẻ lắm.

- Cám ơn ông. Ông có thấy gì khả nghi trong kiếng hậu không?

- Không.

- Bây giờ tôi bắt đầu phóng nhanh.

Với lòng máy 1.500 phân khối, chiếc Simca GL này không phải là xe đua, tuy vậy, dưới tài điều khiển của cô gái hóa trang, nó đã vọt lẹ như tên bắn. Bằng nghệ thuật rà thắng, sang số, tống ga xăng khôn ngoan và khoa học, nàng đã biết tận dụng những mã lực cuối cùng nằm dấu trong động cơ. Xe hơi ra đến đường vắng và rộng, lưu thông không còn đông đặc như trước, nhưng nói vậy không có nghĩa là ai cũng có thể phóng nhanh được dễ dàng như nàng.

Sau 5 phút đùa dỡn với tốc độ, nàng quẹo vào một con đường hẻm nhiều cây cối, cho xe chạy từ từ rồi thở phào:

- Xong rồi.

Văn Bình khen:

- Cô lái xe giỏi như tài xế chuyên nghiệp trên vòng đua.

Bỗng nàng thở dài:

- Mấy chục năm trước, tôi lái an toàn hơn bây giờ nhiều. Ông tính... tuổi tác....

Văn Bình trố mắt nhìn nàng. Lối phát biểu của nàng đạo mạo như bà già 60 tuổi, Văn Bình đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, vì ngay khi ấy nàng đã kềm vô-lăng bằng tay trái còn tay phải vòng ra sau gáy, và kéo xoạc cái mặt nạ cao sư mềm, ném xuống nệm xe.

Bộ mặt thật của nàng hiện ra lồ lộ. Cái trán gồ bướng bỉnh, những chứng tích của tuổi về chiều đầy nước mắt đã biến đâu mất như trong một màn biểu diễn quỹ thuật. Như chàng nhận xét, cô gái hóa trang còn trẻ. Chỉ độ 30 là cùng....

Nhưng nhếu tuổi nàng chỉ trên dưới 30, tại sao nàng lại luyến tiếc tài lái xe an toàn "mấy chục năm về trước?"

Văn Bình cảm thấy vướng nghẽn ở cổ họng. Cảm giác này thường xảy ra mỗi khi chàng bị sửng sốt bất thần như vậy. Khi ấy, chàng bàng hoàng, hai mắt tuôn đom đóm, tay chân run lẩy bẩy. Một người đẹp lái xe cho chàng từ biên giới Hoa Lục về Hồng Kông cũng có bộ mặt hóa trang, và cũng lột mặt nạ trên xe. Tên nàng là Mai Sun. Và nàng đã chết. Lịch sử là sự tái diễn không ngừng. Mai Sun ngày trước cũng có đôi mắt ươn ướt như đầy lệ, tướng số gọi là "nhãn lệ uông uông". Đôi mắt của cô gái hóa trang đang ngồi bên chàng trong xe Simca GL cũng là "nhãn lệ uông uông". Nàng Lục Châu, mỹ nhân nổi tiếng đời Tấn, vợ của phú gia Thạch Sùng, phải gieo mình từ lầu cao xuống đất vì nàng quá đẹp. Nhưng nếu mắt nàng không "nhãn lệ uông uông" thì nàng không đến nỗi hồng nhan bạc mệnh... (1)

Xe hơi chạy vào một biệt thự được mở cổng sẵn hồi nào mà Văn Bình không để ý. Sự bừng tỉnh của ký ức và những giai thoại đời xưa đã làm chàng mất hồn.

Cô gái hóa trang đã tắt máy, mở cửa sau cho Lệ Liên bước xuống sân. Trời ơi, có Lệ Liên ngồi ở băng sau mà Văn Bình quên bẵng! Chàng đã say sưa buông lời ong bướm với người đàn bà Nam Tư lái xe. Dầu sao chàng cũng đã ôm nàng vào lòng, mùi da thịt nàng còn quyện tóc chàng, nàng có quyền ghen. Sự ghen tuông giữa hai người đàn bà đẹp là điều chàng sợ nhất. Trống ngực chàng đập ình ình khi chàng thoáng thấy Lệ Liên hơi mím miệng. Chàng đành ngoảnh đi nơi khác, chờ đợi giông tố xảy ra.

Nhưng lời nói của cô gái hóa trang đã mang lại cơn gió hây hẩy dịu dàng:

- Cô Lệ Liên ơi, đừng giận tôi nhé! Tôi có tính chuyện trò xuồng xã những trong lòng sáng như trăng rằm. Vả lại, cho dẫu tôi muốn ganh đua với cô cũng chẳng được vì tôi đã quá già. Tôi sinh cùng năm với minh tinh màn bạc Gờ rơ ta Gạc-bô.

Nghe nói Lệ Liên khựng người. Nàng phải vịn vào sườn xe hơi để khỏi mất thăng bằng. Văn Bình còn choáng váng hơn nàng. Trong khi ấy,"cô gái hóa trang" vẫn nói, giọng đều đều:

- Mời ông và cô vào nhà.

Văn Bình nhìn trộm thiếu phụ. Minh tinh màn bạc Gạt-bô ra đời năm 1905 tại Thụy Điển. Đến nay Gạc-bô đã quá lục tuần. Trời, thiếu phụ đang đứng trước mặt chàng đã hơn 60 tuổi rồi ư?

Thiếu phụ nhường cho Lệ Liên bước lên hàng hiên. Giọng thiếu phụ trong trẻo như cô gái chưa chồng:

- Vâng. Tôi đã hơn 60 tuổi. Sở dĩ tôi chưa già là do bác sĩ Tôlan cho uốn thuốc huờn cải lão hoàn đồng. Tôlan cũng đã đích thân giải phẩu thẩm mỹ cho tôi để giấu những nết nhăn mặt, da bụng, sửa ngực và cấy răng. Tôlan là chuyên viên trên thế giới về môn giải phẫu thẩm mỹ cho người già và chế thuốc cải lão hoàn đồng. Do đón ông và cô đã hiểu tại sao nước nào, cơ quan điệp báo nào cũng muốn triệu thỉnh, trọng dụng Tôlan. Tôlan nhận lời hợp tác với ông Hoàng là do 2 nguyên nhân quan trọng: sự đoàn tụ gia đình, và tình bạn thâm niên với giáo sư Nguyễn Phước Bửu Khoa.

Lệ Liên cất tiếng:

- Thưa... bà biết tin Bửu Khoa thiệt mạng chưa?

Thiếu phụ gật đầu:

- Rồi. Nếu Bửu Khoa còn sống, tôi đã không áp dụng biện pháp an ninh tối đa. Nhưng kìa, cô Lệ Liên, tôi khai số tuổi cô mới biết tôi già... cô đừng nên gọi tôi là "bà". Tôi hơi giống cô đào điện ảnh Gạt-bô, từ thuở dậy thì đến nay vẫn sống cô độc một mình, không chịu lấy chồng. Và tôi còn giống Gạt-bô ở chỗ thích thiên hạ kêu bằng "cô".

- Vâng, em xin lỗi.

Thiếu phụ cười tươi tắn, dẫn hai người vào xa-lông. Phòng khách khá rộng, kiến trúc kiểu mới nên được trổ rất nhiều cửa sổ. Gió mát lạnh buổi sáng thổi vào mùi thơm của những khóm hoa hồng mới nở ngoài vườn, một khu vườn gần ngàn mét vuông. Ở trung tâm Ba Lê, kiếm được tòa nhà tiện nghi có khu vườn trồng hoa ngàn mét vuông không phải là chuyện dễ. Xe cộ ngoài đường vẫn nối đuôi chạy rần rần, tuy nhiên, tiếng động chỉ tạt vào thoáng qua như thể ở vùng ngoại ô.

Bác sĩ Tôlan đã chờ sẵn ở góc phòng khách. Sau nhiều ngày tháng sửa soạn, bố trí, và sau một đêm không ngủ, vật lộn với muôn vàn hiểm nguy. Văn Bình đã thành công. Tôlan bằng xương bằng thịt đang ngồi trong chiếc ghế bành rộng mênh mông từ tốn đứng dậy.

Văn Bình chưa hề thấy ảnh Tôlan, song linh tính bách chiến bách thắng đã bảo chàng rằng người đàn ông cao mảnh khảnh, tóc bạc phơn phớt, da dẻ khỏe mạnh đang chào chàng, bộ điệu vô cùng khiêm tốn là khoa học gia danh tiếng năm châu về di truyền học, Tôlan.

Tuổi thật của Tôlan cũng xấp xỉ 70, song ông ta còn tráng kiện như đàn ông 50 tuổi. Hai mắt ông sáng quắc, trên vầng trán bóng và rộng chàng không bói thấy một nếp nhăn nhỏ nào, thậm chí cổ ông cũng nhẵn nhụi. Phải quan sát kỹ mới dám đoán Tôlan trạc ngũ tuần, thế mà...

Tôlan mặc bộ com-lê bằng nỉ đen dầy, sọc đỏ lợt. Những đường sọc này làm ông cao thêm và mảnh khảnh thêm. Ông đeo cái nơ bướm màu xám chấm vàng tuyệt đẹp. Cặp kiếng trắng gọng vàng của ông cũng thích hợp với khuôn mặt dài, đầy thông minh và đức độ.

Tôlan nghiêng đầu:

- Cô và ông đã biết tôi là ai. Tôi rất buồn khi nghe tin Bửu Khoa bị hạ sát. Bửu Khoa chết là lỗi tại tôi. Nếu Bửu Khoa không dính líu vào vụ của tôi thì giờ này hắn vẫn còn sống.

Ông quay về phía Lệ Liên:

- Cả hai người thân của Bửu Khoa là cô Diễm Hà và chú Sáu đều chết phải không?

Lệ Liên đứng sững không đáp, nước mắt ràn rụa. Tôlan tiến lại, ân cần nắm tay:

- Bửu Khoa và tôi là bạn thiết. Bửu Khoa đã có nhiều dịp tâm sự với tôi. Cô không biết tôi, nhưng về phần tôi, tôi biết cô khá nhiều.

Lệ Liên giật mình:

- Bửu Khoa nói với ông?

- Vâng. Cũng chẳng có điều gì quan trọng. Cô bị cảm xúc mạnh, cô nên ngồi nghỉ một lát, tôi có thứ rượu rất tốt, tự tay tôi ướp ủ và nấu cất, cô chỉ dùng một hớp là trong khoảnh khắc hết u sầu.

Lệ Liên xua tay:

- Cám ơn ông, tôi không uống.

Văn Bình lấy giấy tờ đựng trong tép da ra, trải ngay ngắn trên bàn. Bác sĩ Tôlan cầm lên nhưng không đọc. Trong số giấy tờ này có một bức thư viết bằng bút nguyên tử đỏ. Nền giấy khá dầy và xốp. Dường như là giấy cũ vì nó đã ngã màu vàng.

Tôlan vặn ngọn đèn trên tủ buýp-phê rồi hơ tờ giấy lên trên. Khuôn mặt ưu tư khẩn trương của ông vụt trở nên tươi sáng. Ông nhìn Văn Bình, nhìn Lệ Liên rồi lẩm bẩm:

- Đúng là con gái tôi. Tôi hoàn toàn tin cậy nơi ông. Hiện tôi đã sẵn sàng. Chừng nào tôi lên đường?

Vui mừng như đứa trẻ được quà, nhà bác sĩ di truyền học thất tuần đưa tờ giấy cho cô thư ký ngũ tuần:

- Đúng nó rồi. Cơn ác mộng sắp sửa chấm dứt. Anh cám ơn em.

"Cô" thư ký xà vào vòng tay của Tôlan. Hai người thản nhiên ôm nhau hôn như thể đang sống trên sa mạc, chung quanh không có ai. Thái độ phớt đời của Tôlan làm Văn Bình nhớ đến Bửu Khoa. Trước mặt chàng, Bửu Khoa cũng đã thản nhiên ôm hôn Diễm Hà và Lệ Liên. Dường như bí kíp cải lão hoàn đồng đã kéo họ lại nửa thế kỷ, họ trẻ bằng thanh niên đôi mươi. Văn Bình cười rộ khi nghĩ tới ông Hoàng. Mai đây, khi ông Hoàng đạo mạo, ông Hoàng già khằn... cũng sẽ thản nhiên ôm hôn một cô gái căng cứng nhựa sống trước mặt chàng.

Tôlan rót rượu cho Văn Bình:

- Uống đi, mời ông uống thật say để chia vui với tôi.

Không chờ Văn Bình uống trước theo phép đãi khách tối thiểu. Tôlan dốc ngược chai rượu, ghé vào miệng tu ừng ực. Cô thư ký vội giằng lại, dìu ông ta ngồi xuống ghế, giọng trách móc yêu thương:

- Anh đừng làm thế, khách cười đấy.

Tôlan nhún vai, nốc thêm một hơi dài. Mặt tái mét, ông xô chai rượu gần cạn sang bên, đoạn dựa đầu trên ghế. Giấc ngủ đã đến với ông dễ dàng. Dễ dàng đến nỗi Văn Bình không thể ngờ được ông ta lớn gấp đôi tuổi chàng. Tôlan bắt đầu ngáy... Cô thư ký lấy cái mền đắp từ vai xuống cho Tôlan rồi nói:

- Tôi thành thật xin lổi. Ông Tôlan vẫn có thói quen uống rượu rồi lăn ra ngủ. Nhưng chỉ có khi nào thật vui ông mới ngủ được yên giấc. Những lúc phiền muộn ông cũng uống say mèm cũng ngủ quay, song một vài phút sau, ông nói lảm nhảm trong mơ. Chắc hôm nay ông sẽ ngủ một giấc dài. Một phần vì gần tuần nay ông mất ngủ, đêm nào cũng uống thuốc mà hai mắt cứ mở choang đến sáng. Phần khác vì ông thật vui. Ông Tôlan không còn băn khoăn và nghi ngại như trước nữa.

Vì ông đã nắm được bằng chứng cụ thể là con gái ông còn sống và có liện hệ thật sự với Sở Mật Vụ Sàigòn.

Lệ Liên há miệng toan hỏi song "cô" thư ký đã nói tiếp:

- Hẳn ông và cô đều biết Tôlan có một người tình họa sĩ. Vì hoàn cảnh chính trị trong nước, nàng phải ra đi, song hai người đã hẹn ước với nhau và cùng sẽ chọn một số vật dụng để sau này dùng làm ám hiệu liên lạc. Người tình của ông là họa sĩ nên có một thứ giấy riêng được đặt làm tại Luân-đôn, màu giấy không trắng, trông như cũ nhưng rất dai bền, thả vào nước không ướt, vò không nhàu nát, tuy nhiên đặc điểm của nó là trên nền giấy được in bóng chữ T hoa. Chỉ có người tình này và đứa con gái của nàng là có loại giấy độc đáo ấy.

"Cô" thư ký đẩy chai rượu về phía Lệ Liên:

- Tôi nhận thấy bàn tay cô hơi run. Những việc vừa xảy ra có lẽ đã làm cho thần kinh cô căng thẳng. Sao cô không nhắp chút rượu cho ấm?

Lệ Liên lại xua tay:

- Không, em không uống.

Cô thư ký nói với Văn Bình:

- Mặc dầu chúng tôi nhắc đến vấn đề tiền bạc trong các điều kiện nhưng ông cũng cần biết rằng đó chỉ có tính cách phụ thuộc. Vấn đề chính yếu là cha con tái hợp. Theo tôi, khởi hành sớm chừng nào tốt chừng đó. Căn nhà này rất an ninh, nhưng biết đâu?

Văn Bình hỏi:

- Ngoài bác sĩ Tôlan và cô ra, trong nhà còn ai nữa không?

- Còn người tài xế thân tính. Anh ta bắn súng rất thạo, võ nghệ cũng khá. Anh ta cũng xuất thân là nhân viên Phản Gián như tôi. Giờ này anh ta đang canh gác ở phòng bên. Anh ta sẽ đi cùng chúng tôi.

Văn Bình nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường:

- Tôi sắp có hẹn với một đồng nghiệp để hoàn bị các chi tiết cần thiết.

- Người ấy biết ông ở đây?

- Vâng.

- Lạ thật. Tôi đã quan sát kiếng hậu trong xe, và tôi không tin là bạn ông theo sau.

- Không. Chúng tôi liên lạc với nhau bằng vô tuyến điện. Cô yên tâm, việc bảo vệ an ninh cho bác sĩ Tôlan và cô là trách nhiệm của chúng tôi. Và nội ngày nay, chúng ta sẽ rời khỏi đất Pháp.

Lệ Liên hỏi:

- Rời đất Pháp đi đâu?

Văn Bình bẹo má nàng âu yếm:

- Lên phía sau xe fuốc-go-nét chạy ra ngoại ô.

Lệ Liên cười. Cô thư ký nửa trẻ nửa già của bác sĩ Tôlan chẳng hiểu ý nghĩa của câu nói, và cũng chẳng hiểu sao Lệ Liên cười thẹn thùng. Văn Bình nắm tay Lệ Liên kéo vào lòng. Hồi nãy Tôlan ôm hôn cô thư ký đắm đuối và tỉnh khô, chàng sẽ bắt chước ôm Lệ Liên đắm đuối và tỉnh khô.

"Cô" thư ký giả vờ nhìn ra vườn.

Buổi sáng ở Ba Lê đầy nắng, tuy khí hậu lành lạnh. Trời nắng to mà lạnh nhiều là thời tiết thuận lợi nhất cho trai gái yêu nhau.

Phía sau cái ghế bành Tôlan đang ngồi dựa lưng ngáy o o, có một cánh cửa dẫn sang phòng ngủ. Tự nhiên Văn Bình đau lưng. Bệnh đau lưng của chàng không do gân cốt suy nhược mà ra, và cũng không thể chữa khỏi bằng nghệ thuật đấm bóp khoa học.

Nó chỉ có thể bình phục bằng toa thuốc ái tình. Khi ấy, tấm thân kiều diễm, cân đối, khêu gợi của Lệ Liên là toa thuốc ái tình mầu nhiệm nhất.

*

* *

Chiều hôm ấy, Văn Bình, Lệ Liên, Tôlan, cô thư ký và người tài xế kiêm vệ sĩ đáp chuyến bay Boeing của hãng hàng không Mỹ PanAm qua Nữu-ước.

Mọi việc được xảy ra đúng với chương trình dự tính. Vé phi cơ đã được mua sẵn, chổ ngồi trong toa hạng nhất cũng được giữ sẵn không biết từ hồi nào. Lê Diệp mang đến xấp giấy thông hành, triện son đóng đỏ chóe. Mọi người - trừ Văn Bình - đều hóa trang với sự phụ lực của Lê Diệp: Tôlan và cô thư ký biến thành cặp vợ chồng già người Pháp xuất ngoại để tận hưởng hạnh phú của chuỗi ngày còn lại trên đời. Gã tài xế kiêm vệ sĩ đeo bộ râu mép rậm rì ấn ngang mắt cặp mục kỉnh to chềnh ềnh, thông hành của hắn mang quốc tịch Thụy Sĩ. Trong khi ấy Lệ Liên dùng giấy tờ do một chính phủ vô thưởng vô phạt ở Nam Mỹ cấp phát.

Trên đường ra phi trường Ót-ly, kế hoạch của Sở Mật Vụ vẫn trơn tru, không hề gặp trục trặc. Văn Bình được ngủ nhiều nên vẻ mặt khoan khoái. Giá không được ngủ nhiều chàng cũng không gắt gỏng. Những giây phút thần tiên bên cạnh Lệ Liên đã làm chàng tỉnh táo và hăng hái như vừa được chích thuốc khỏe.

Đọc truyện Tàu, chàng thường chê vua Đường Minh Hoàng cù lần, không biết người biết của. Vua Đường mê say người đẹp Mai phi vì nàng có diện mạo tuyệt vời, thân thể nàng còn tuyệt vời hơn. Eo nàng mỏng tanh, dáng nàng ẻo lả như cành mai vì vậy nàng mới mang tên là Mai phi, mỗi khi gần nàng, vua Đường lâng lâng như lạc chín từng mây. Nhưng sau khi Dương quý phi xuất hiện, vua Đường bỏ rơi người đẹp hoa mai. Lý do: nàng Dương có tấm thân bụ bẫm và mềm mại như bông (2) .

Sở thích của chàng cũng như sở thích của đàn ông hiện tại. Đàn bà sợ bị rẻ rúng vội kéo nhau đến mỹ viện tắm hơi, xoa bóp hoặc uống thuốc, nhịn ăn để chống lại sự bụ bẫm. Nhưng đến khi làm quen với Lệ Liên trên xe fuốc-go-nét và trong biệt thự Tôlan, Văn Bình mới thấy mình lầm. Không những lầm, chàng còn... cù lần nữa.

Lệ Liên thuộc loại mỹ nhân mà tướng pháp gọi là "thân trọng bô khinh" nghĩa là thân thể nàng dầy nặng mà bước đi nhẹ nhàng như lá rụng. Nàng bụ bẫm nhưng không béo, và đặc biệt là ngực, bụng và đùi nàng rất gọn, chứ không sồ sề. Và lạ lùng thay, da nàng êm mượt như nhung, lúc mát lúc ấm tùy theo thời tiết.

Một niềm luyến tiếc vô biên tràn ngập lòng Văn Bình. Chàng ráng kềm chế, song tiếng thở dài vẫn tuôn ra khỏi cổ họng. Chàng buồn mà không thể nói được nỗi buồn của mình. Không hiểu sao chàng lại muốn chuyến bay của hãng PanAm bị đình hoãn để chàng trở lại trung tâm thành phố.

Nhưng Văn Bình đã mộng mị vô ích. Vì phi trường Ót-ly, một khu đất rộng 1.500 mẫu tây, đã chạy dài trước mắt. Mọi người bước qua cánh cửa bằng kiếng trong suốt, đóng mở tự động, tiến vào phi cảng. Hơn 150 hành khách đã tụ tập đầy đủ trong phòng đợi mang số 34. Phi cảng Ót-ly có 30 phòng đợi khác nhau, hành khách lên đến cả ngàn, song Văn Bình đã quá quen như thể ở Tân Sơn Nhứt nên trong khi Lệ Liên, sinh trưởng ở Ba Lê, tần ngần trước làn sóng người hỗn tạp. Văn Bình đi thẳng một hơi đến phòng đợi 34 và trèo lên thang xếp hộp ra nơi đậu phi cơ. Khi xếp gập lại, cái thang kỳ lạ này trông như cái hộp khổng lồ, miệng há hốc, đặt trên hai bánh xe, nhưng chỉ trong vòng 15 giây đồng hồ ngắn ngủi, ba khúc thang sắt xếp gập chồng chận lên nhau được tuồn kéo ra.

Trời Ba Lê buổi sáng ngợp nắng, mây trong xanh, đẹp thật là đẹp, nhưng buổi chiều lại âm u, buồn lạ thường. Nhưng giọt mưa lạnh buốt và nhọn hoắt như mũi kim còn rủ nhau đâm xuống trường bay nữa.

Chiếc Boeing 707 nặng hơn 140 tấn dứt khỏi thảm bê-tông nhẹ nhàng như con diều cát-tông. Ngồi bên chàng, Lệ Liên tỏ vẻ mệt mỏi. Nàng lim dim mắt cố tìm giấc ngủ. Nhưng chốc chốc nàng lại trở mình liếc nhìn chàng. Chàng nhận thấy những nét mệt mỏi bề ngoài của nàng chỉ là kết quả của một sự giằng xé nội tâm dữ dội. Nhiều lần chàng thấy nàng bặm miệng để ngăn tiếng thở dài. Văn Bình buồn nhớ là chuyện dĩ nhiên. Nhưng còn Lệ Liên?

Thành phố Ba Lê với ngàn lẻ một thú vui thần tiên đã nhạt dần phía dưới. Chưa lần nào chàng lại vô duyên với Ba Lê bằng lần này. Đặt chân xuống phi trường chiều hôm trước, chỉ vào khách sạn rửa qua loa cái mặt rồi phóc ra đường, đi liền tù tì đến tối, đến nửa đêm, đến sáng, không những phải chạy đua với thần Chết, chàng còn phải chạy đua cả với thần Đói và thần Khát nữa. Người ta đến đây để thưởng thức những món ăn ngon tại những tiệm ăn ngon thượng thặng, còn chàng chỉ có ăn quấu trong xó chợ trung ương, đến khi có dịp vào nhà hàng Hòa Bình thì bữa điểm tâm thịnh soạn được dọn ra chàng lại không có dịp tận hưởng mặc dầu vẫn phải trả tiền kèm thêm tiền buốc-boa thường lệ nữa.

Xa rồi.... Ba Lê mắt biếc môi hồng đã xa rồi. Chẳng biết đến bao giờ chàng mới được rửa mắt trong hộp đêm thoát y vũ, 5 phật lăng một chỗ ngồi ở xóm Mông-mác nổi danh về tỷ lệ cởi bỏ 80 phần trăm mà khán giả toàn là đàn ông Đức. Hoặc những hộp đêm thoát y 100 phần trăm, hơn 100 phần trăm với với khán giả Nhật Bản và Bắc Âu. Kiếm một tiệm ăn bằng đũa quanh khu Ô-đê-ông và thánh Geneviève, nhét đầy một bụng chả giò rồi đến xem các em bé người Á đông thoát y thì tuyệt. Thích ngoại hóa thì ăn vịt nấu huyết tại Tháp Bạc trước khi dùng kiếng khuếch đại quan sát từng phân vuông da thịt trắng nõn của những giai nhân Tây phương....

Xa rồi... Ba Lê mắt biếc môi hồng đã xa rồi. Con chim sắt đồ sộ đã bay bổng lên mây xanh ở độ cao 32.000 bộ. Sau 3 giờ rưỡi đồng hồ, chiếc Boeing 707 sẽ đáp xuống Nữu-ước, và từ đó, mọi người sẽ lên một chuyến bay nội địa khác cũng của công ty PanAm trên đường tới bờ biển phía Tây bộ Hoa Kỳ. Một lần nữa sẽ đổi tàu, và bay luôn một mạch qua Thái Bình Dương rộng bao la về Sàigòn....

Từng chi tiết đã được sắp xếp, Văn Bình có quyền ngủ một giấc bù trừ. Chàng cũng có thể ăn uống bù trừ. Nhưng chàng lại không buồn ngủ. Không cảm thấy đói. Cũng không thèm hơi bạc hà Salem và men rượu huýt-ky. Gân cốt của chàng căng thẳng trong sự chờ đợi.

Quang cảnh trong phi cơ cũng giống quang cảnh trong mọi chuyến bay quốc tế. Hành khách gồm nhiều loại, phần đông là ngủ gà ngủ gật mong sáo chóng đến nơi, một phần họ đọc sách báo hoặc mang công việc riêng ra làm như viết thư, tính sổ. Lại có những hành khách quen thuộc, lên đến phi cơ là gào ăn uống. Văn Bình thuộc loại hành khách đặc biệt, chàng có bộ điệu nhàn nhã nhưng thật ra óc chàng đang suy tính mãnh liệt, chàng không nhìn chung quanh nhưng mắt chàng, tai chàng đã nghe thấy và nhìn thấy mọi hình thể và âm thanh ở chung quanh.

Vì vậy chàng nhìn thấy hai người đàn ông phục sức sang trọng từ toa hành khách du lịch từ từ dứng dậy bước qua cánh cửa mở rộng vào toa hạng nhất nơi chàng ngồi. Ngay sau khi phản lực cơ cất cánh, Văn Bình đã để ý đến họ. Hàng ghế của họ chỉ cách cánh cửa vài thước. Trời sắp tối, máy bay không chói sáng, thế mà họ vẫn kè kè cặp kiếng mát xanh lè che khuất nửa mặt còn nửa mặt dưới thì bị chìm lấp trong cái phu-la xám và cổ áo dạ kéo cao mặc dầu thời tiết không đến nỗi quá lạnh. Và trong khi mọi hành khách buộc phải thắt lưng ghế ngang bụng, họ vẫn phớt tỉnh. Bằng đuôi mắt, Văn Bình nhìn thấy sự phớt tỉnh của họ giấu diếm một sự bối rối ghê gớm. Họ càng bối rối hơn sau khi phi cơ lên cao và một nhân viên phi hành lực lưỡng khệnh khạng bước qua ghế của họ.

Phía sau toa hạng nhất là toa giành cho nhân viên phi hành nghỉ ngơi. Và phía sau nữa ở mũi phi cơ là phòng lái được ngăn lại bắng cánh cửa bọc thép kiên cố. Trên nguyên tắc, cửa này được khóa nhưng khi ấy nó lại mở hé (3) .

Hai gã đàn ông vượt qua ghế Văn Bình ngồi. Cả hai đều mang khí giới trong tay. Gã thứ nhất, cử chỉ rụt rè như con gái thủ khẩu súng trái khế nòng ngắn thun lủn, trông như đồ chơi trẻ con. Con mắt chuyên môn của Văn Bình đã biết đó là khẩu HR (4) , loại dễ giấu trong túi áo. Giá bán có 10 đô la, cối đạn của nó có thể chứa được 7 viên, nòng màu xanh biếc, bá bằng cao su cứng, đặc điểm của nó rất nhẹ, chưa đầy 300 gờ ram, dân chơi ở Mỹ thường lận sau vét-tông. Nó có tầm bắn ngắn, song chính xác kinh khủng. Dưới sự điều khiển của nhà thiện xạ, nó là võ khí cận chiến vô cùng lợi hại. Gã thứ hai thủ mỗi tay một trái lựu đạn, loại lựu đạn miểng. Một trái đã được rút chốt. Chỉ xẩy tay rớt xuống sàn phi cơ là 150 hành khách chết không kịp ngáp và chiếc Boeing 707 khổng lồ sẽ vỡ tan thành mảnh vụn.

Gã cầm súng quát ba nhân viên phi hành đoàn đang ngồi uống nước ngọt và hút thuốc lá

- Ngồi im.

Hắn ra lệnh cho cô gái tiếp viên ở gần mở rộng cửa phòng lái. Rồi hắn hùng dũng tiến vào. Sự rụt rè của hắn chỉ có tính cách giả tạo, khi lâm sự hắn có những cử chỉ chắc nịch đầy tính toán và kinh nghiệm. Bóng hắn đã khuất sau khung cửa, Văn Bình không nhìn thấy hắn cũng không nghe thấy hắn nói gì với phi công, song chàng biết rõ hắn là tên cướp máy bay lành nghề và kế hoạch của đồng bọn sẽ thành công dễ dàng như trở bàn tay.

Để bảo vệ tính mạng của 150 hành khách và sự an toàn của chiếc Boeing 707 giá trăm triệu đô la, phi công không thể làm gì khác, ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của bọn không tặc. Nhiều vụ cướp đoạt đã xảy ra, nhưng bọn cướp chỉ nhờ lái đến một nước nào đó, đáp xuống rồi cho phi cơ và hànhg khách trở về.

Phi công phải xin phép bọn cướp để liên lạc với đài kiểm soát không lưu ở dưới đất. Không gian bao la thật đấy, nhưng sự xuất hiện của quá nhiều phi cơ đã làm chật ních, mỗi chuyến bay phải theo một con đường vô hình nhất định. Miền Bắc Đại Tây Dương, trên đường từ Ba Lê đi Nữu-ước, được chia thành 14 hành lang song song, 7 dường đi và 7 đường về, bọn không tặc chuyên nghiệp tất phải am hiểu điều ấy. Văn Bình tiên liệu trong giây phút phi công trưởng sẽ dùng hệ thống vi âm báo tin cho hành khách.

Toa hạng nhất vẫn phẳng lặng. Mấy nhân viên phi hành bị ấn ngồi bất động trên ghế, gã đàn ông cầm lựu đạn thản nhiên dựa vách phi cơ. Bầu không khí phẳng lặng đã lan xuống toa du lịch, tuy nhiên, Văn Bình biết là ở đó bọn cướp đang còn đồng lõa. Không những có một mà là có nhiều đồng lõa, trang bị súng ngắn và đều giỏi võ.

Tôlan đang ngủ gà ngủ gật nên không nắm vững được tình hình. Cô thư ký già của Tôlan vừa ngước đầu lên khỏi tập sách hình thì nhìn thấy hai trái lựu đạn. Nàng há miệng toan la song Lệ Liên đã nói:

- Đừng kêu vô ích. Họ cướp máy bay chứ không dính dáng gì đến mình.

Ngay khi ấy, giọng nói dõng dạc của phi công trưởng đang oang oang trong ống loa vi âm:

- Yêu cầu quý vị hành khách nam nữ chú ý... tôi là phi công trưởng, trân trọng trình báo quý vị rằng vì hoàn cảnh bất khả kháng tôi không thể lái đến Nữu-ước như đã định. Một nhóm người võ trang hiện có mặt trên phi cơ ra lệnh cho tôi bay lộn trở lại lục địa để hạ cánh xuống Đông Bá Linh và tôi đã tuân theo để bảo vệ an toàn cho quý vị. Nhóm người võ trang cam kết sẽ để quý vị rời Đông Bá Linh ngay sau khi đến nơi. Xin toàn thể quý vị giữ bình tĩnh. Xin đừng ai rời khỏi ghế ngồi. Quý vị cần gì, xin cứ bấm chuông kêu như thường lệ, nữ tiếp viên của chúng tôi sẽ đến lo liệu đầy đủ. Tôi xin phép được nhắc lại: xin đừng ai rời khỏi ghế ngồi, vì nhóm người võ trang sẽ nổ súng vào bất cứ hành khách nào có cử chỉ khả nghi. Xin hết.

Viên phi công trưởng ngừng bặt. Chiếc phản lực cơ khổng lồ trơn trượt trong không gian mịt mù, lấp lánh tinh tú, êm ái như trên thảm bông gòn. Không khí trong toa im lặng đến nỗi mọi người đều nghe tiếng đế giầy của cô tiếp viên mảnh khảnh đạp trên nền phi cơ hãm thanh.

Văn Bình liếc thấy hai bóng đen đang lù lù trong toa hạng nhì. Họ đều cầm súng lục. Và đều là súng trái khế HR. Gã cầm lựu đạn đang xây lưng về phía chàng. Nếu muốn, chàng có thể khuất phục hắn trong nháy mắt. Sau đó, chàng có thể ung dung đột nhập phòng lái, triệt hạ đồng lõa của hắn. Phi cơ Boeing 707 rộng và dài, nếu chàng hành động nhậm lẹ và ếm nhẹm, bọn cướp tập trung trong toa hạng nhì khó hy vọng biết được. Trừ phi bọn chúng gồm trên 7 tên, chứ nếu dưới 7 thì 7 viên đạn nòng 22 của khẩu HR sẽ giết chết hết không kịp ngáp.

Song Văn Bình lại không ra tay hành động. Thái độ đầu hàng ngoan ngoãn của chàng có lẽ làm cô thư ký già của Tôlan kinh ngạc. Hẳn nàng đã nghe nói nhiều đến thành tích siêu quần bạt tụy của điệp viên Z.28. Cho nên nàng trườn qua ghế, nói nhỏ vào tai chàng:

- Ông đã nghĩ ra kế chưa?

Chàng từ từ lắc đầu. Nàng gằn giọng:

- Bọn này không phải là một tổ chức chính trị thông thường cướp đoạt máy bay để qua Đông Bá Linh tị nạn đâu. Họ là nhân viên gián điệp Sô Viết.

- Tại sao cô biết?

- Ông đừng hỏi vặn nữa, họ nghe được thì khổ. Họ lừa chúng ta lên phi cơ, giả vờ đóng trò cướp đoạt để bắt cóc Tôlan. Điều này có nghĩa là bên trong tổ chức của ông ở đây có nội tuyến.

- Cô là người giàu tưởng tượng.

- Tôi không muốn tranh luận giằng dai với ông thêm nữa. Đích xác bọn họ là nhân viên R.U. Họ sẽ bắt Tôlan khi máy bay đáp xuống Đông Bá Linh. Và dĩ nhiên trong số nạn nhân bị bắt sẽ có ông và tôi. Tôi không rõ ông ra sao, nhưng về phần cá nhân tôi, tôi có thể nói trước là tôi chọn cái chết. Thà chết còn hơn là sa vào tay R.U. Vả lại, nếu tôi không tự xử họ cũng sẽ không nhân nhượng với tôi. Tôi là linh hồn của vụ Tôlan bỏ trốn...

Gã cầm lựu đạn quay lại. Hắn nắm khư khư trong tay hai trái na khá nặng nên có vẻ mỏi. Hắn nhét quả lựu đạn đã tháo chốt vào túi sau khi cẩn thận tra gài lại như cũ. Cô thư ký già của Tôlan nói hơi lớn khiến hắn nghe tiếng.

Văn Bình cười ruồi với hắn. miệng hắn vừa hé ra vội mím lại. Hắn sực nhớ đến nhiệm vụ. Hắn không được quyền cười ruồi với hành khách. Dường như nhiệm vụ của hắn là canh chừng những người trong toa hạng nhất, đặc biệt là Văn Bình và Tôlan.

Bỗng một tiếng "úi chao" từ toa hạng nhì vẳng lại. Tiếng kêu này phát ra từ hàng ghế đầu, sát vách cửa ngăn đôi với toa hạng nhất. Gã tài xế kiêm vệ sĩ thân tín của Tôlan ngồi ở đó. Lợi dụng sự hớ hênh tự mãn của hai tên cướp trong toa hạng nhì, gã tài xế chồm dậy. Hắn quai tay, chém vào xương vai của tên cướp gần nhất. Miếng atêmi được phóng ra quá đột ngột, tên cướp bị trúng đòn, ngã khuỵu xuống. Tên thứ hai ở dãy ghế cuối cùng nâng họng súng lên, viên đạn cắm vào hông viên tài xế. Trước khi dộng đầu đụng qua chân ghế, gã tài xế kêu "úi chao". Phát đạn bắn qua nòng súng hãm thanh quá nhẹ nên Văn Bình không nghe tiếng.

Tuy vậy, gã tài xế không chịu chấp nhận bại trận. Hắn lật ngửa người, luồn tay vào trong vét-tông lấy súng. Luật lệ hàng không quốc tế cấm mang súng trên máy bay. Không ngờ chuyến Boeing 707 này lại là hội quần anh súng lục.

Chỉ tiếc là hắn mất công may cái bao thật đẹp giấu gọn khẩu súng dưới nách, vượt qua hành rào công an quan thuế, dễ ớn và trổ tài rút nhanh như máy điện tử mà không được lãy cò. Vì viên đạn thứ hai từ kẻ thù đối diện đã xuyên qua cánh tay hắn. Lần này, hắn bị trọng thương, nằm lịm trong vũng máu đỏ lòm.

Mắt Văn Bình cũng tóa đom đóm. Chàng bàng hoàng không phải vì đối phó chậm trễ, không kịp cứu gã tài xế của Tôlan. Chàng đã quyết đóng vai khách bàng quang, không can thiệp. Mắt chàng tóe khói là do khẩu súng của gã tài xế quá đẹp, quá đắt tiền mà tài tác xạ của hắn lại quá vụng, quá tồi.

Khẩu súng của hắn thuộc loại Colt 1911, sản xuất trước thế chiến thứ nhất tại Mỹ. Nó chỉ nặng trung bình, mình dẹt, bì đạn chứa được 7 viên, bắn không giật và rất chính xác. Giá tiền của nó từ 75 đến 100 đô la, tùy theo kiểu thường hay kiểu sang. Nhưng khẩu Colt vừa bị bắn rớt trên nền phi cơ lại đắt gấp chục lần. Nghĩa là xêm xêm một ngàn đô la một khẩu.

Vì nó là súng Colt 1911, loại kỷ niệm (5) Trên toàn thế giới chỉ có 25 khẩu tối sang, trên cán được khắc chìm bức họa của những trận đánh nổi danh trong lịch sử. Văn Bình vốn khoái súng kỷ niệm. Khẩu Colt tối sang nằm ngay trong tầm tay mà chàng chỉ được quyền ngó trân trân và nuốt nước miếng cho đỡ thèm.

Chàng không mơ màng được lâu vì cảnh hỗn độn trong toa hạng nhì vừa chấm dứt thì biến cố lại nổ bùng trong toa hạng nhất. Ngay bên cạnh chàng. Và người gây ra là cô thư ký già của Tôlan.

Đối với tiêu chuẩn Tây phương, nàng là người thấp nhỏ. Nàng chỉ đứng quá vai Văn Bình, eo nàng chỉ xòe bàn tay ôm là vừa xoắn. Thế mà sức mạnh của nàng lại xô ngã được đàn ông lực lưỡng. Bằng chứng là nàng húc đầu vào ngực gã cầm lựu đạn, hắn loạng choạng, nếu không có vách thép phi cơ cản lại chắc chắn hắn đã nằm sóng sượt trên sàn.

Nàng vùng dậy quá nhanh nên Văn Bình ngăn nàng không kịp. Chàng vẫn có thể bồi cho gã cầm lựu đạn một cái đá tréo, song một lần nữa chàng lại khoanh tay ngồi nhìn. Một tên cướp từ toa hạng nhì le te chạy lên. Mặt hắn đỏ gay vì tức giận bỗng tươi cười. Gã cầm lựu đạn vươn cánh tay định tát cô thư ký già của Tôlan. Nàng đang ngồi trên sàn phi cơ, tóc tay rã rượi, dáng điệu mệt nhoài. Nàng đã tấn công tận lực, và nàng cần nghỉ khỏe. Cảnh tượng khôi hài này làm tên cướp phì cười. Hắn gạt tay gã cầm lựu đạn, mắng át "mày chơi cái trò vớ vỉn gì thế?"

Đoạn hắn kéo cô thư ký già, ấn ngồi lên ghế, giọng nghiêm nghị:

- May tôi can thiệp kịp nếu không thằng em út của tôi đã dần cô một trận rục xương.

Nàng quắt mắt:

- Tôi không sợ chết đâu, ông đừng hăm dọa vô ích.

Hắn cười:

- Ai giết cô làm gì... Chúng tôi rất cần cô. Phiền cô nói với bác sĩ rằng chúng tôi là bạn.

- Trời ơi, các ông đã biết rõ.

- Vâng. Tôi được hân hạnh theo sát bác sĩ Tôlan ngay sau khi bác sĩ và cô đến Ba Lê.

- Ông là ai?

- Như tôi vừa nói, chúng tôi là bạn, là đồng minh thân thiết của bác sĩ. Chúng tôi sẽ cung cấp cho bác sĩ đầy đủ phương tiện để tiếp tục công việc tìm tòi thí nghiệm.

Bác sĩ Tôlan nãy giờ chỉ ngồi nghe, không nói nửa lời, cũng không tỏ phản ứng nào trên nét mặt. Cô thư ký già ngoảnh lại phía ông như để hỏi ý kiến, ông chỉ khẽ nhún vai:

- Ông thay mặt cho chính phủ Liên Sô?

Gã đối thoại nghiêng đầu:

- Vâng. Tôi là đại tá của sở G.R.U. Người ta thường gọi tôi là đại tá Sôminốp. Phương tiện khoa học của chúng tôi dĩ nhiên là lớn gấp chục, gấp trăm lần phương tiện của ông Hoàng.

- Trời ơi, cả đến việc này ông cũng khám phá ra!

- Chẳng giấu gì cô, chúng tôi đã nắm hết chi tiết. Chúng tôi chưa ra mặt vì sợ đụng đầu với MI-6. Tổ chức của họ ở đây khá hữu hiệu, đụng đầu họ thì thua là cái chắc. Ngoài ra còn điệp báo Nam Tư và nhất là D.S.T.

Gã đối thoại trở mình về phía Văn Bình, giọng nói có vẻ ngạo nghễ song vẫn không kém lịch sự:

- Nhân tiện, tôi cũng xin được cám ơn đại tá Văn Bình Z.28. nhờ tài ba của đại tá, chúng tôi đã chẹn họng được MI-6 với Henri và Song Ngư, đồng thời qua mặt D.S.T. (6) cái vù.

Văn Bình thản nhiên dụi tàn điếu Salen vào cái hộp sắt mạ kền ở thân ghế:

- Anh em trong nghề với nhau, thỉnh thoảng giúp đỡ nhau, có gì mà ân với huệ.

Sominốp đút khẩu súng vào túi, ghé đít ngồi xuống băng ghế đối diện với Văn Bình. Trong khi ấy, hai tên cướp khác võ trang đến tận răng từ toa hạng nhì tới đã chia nhau án ngữ các cửa. Văn Bình đã hiểu Sominốp cất súng vì hắn hoàn toàn kiểm soát được tình hình. Nhân viên G.R.U. hiện diện trên chiếc Boeing 707 có thể lên đến chục người. Kể ra đưa chục nhân viên lên phi cơ chẳng có gì khó khăn, văn phòng G.R.U chỉ nhờ một cơ quan du lịch tư nhân - mà thành phố có đến cả trăm - lấy vé. Rồi thông hành đầy đủ, họ lái xe ra Ót-ly. Pháp là nước tự do, thủ tục xuất nhập không quá khắc nghiệt như ở các quốc gia Á Châu, ra phi trường mua vé trước khi máy bay cất cánh nhiều khi vẫn còn kịp chán. Dạo này, phản lực mọc ra như nấm, phần lớn đều đói hành khách, bỗng dưng có cả chục người mua vé thì G.R.U. muốn chở đại bác lên tàu cũng được nữa là những khẩu súng nhì nhằng và những công dân Liên Sô có bộ mặt cô hồn.

Sôminốp coi đồng hồ tay rồi nói:

- Chúng tôi đã bố trí hết sức kỹ lưỡng; hiện phi cơ đang bay trên vùng trời Tây Đức. Mạng sống của 150 hành khách vô tội là đảm bảo an toàn đối với chúng tôi. Tại phi trường Đông Bá Linh sẽ có một cuộc tiếp rước đàng hoàng. Riêng đối với ông, chúng tôi đã có biệt nhỡn.

- Ông coi chừng, tôi có thể đoạt súng và quật ngã nhân viên của ông bất cứ lúc nào. Phi công sẽ có thể cho phi cơ lộn ngược, mọi người sẽ mất thăng bằng và....

- Hà hà.... rồi tôi sẽ giới thiệu ông với phi công trưởng, hắn ngoan kinh khủng, đàn em của tôi chưa kịp rút súng hắn đã đầu hàng vô điều kiện. Hắn dại gì cứng đầu để chết uổng, vợ con ai nuôi, em bé mĩ miều ai ôm ấp, phải không ông? Vì vậy hắn sẽ không dám làm phi cơ lộn ngược. Vả lại, nếu hắn lộn xộn, nhân viên của tôi sẽ không ngần ngại cho hắn ăn kẹo đồng. Trên chiếc Boeing này, chúng tôi tôi có thảy 12 nhân viên, hầu hết đều quen với nghề bay. Cho dẫu phi hành đoàn chết hết, nhân viên của tôi vẫn điều khiển được máy bay đến nơi đến chốn. Giá phi công thèm chết, cho máy bay lộn ngược, chứ nếu hắn làm dữ hơn nữa cũng chẳng đi đến đâu, chung quy cũng chỉ hành khách là nôn ọe, mệt mỏi. Về phần ông, ông sẽ không có cơ hội nào đoạt súng và quật ngã được đàn em của tôi. Thứ nhất, ông không được phép lại gần họ. Ông ngo ngoe là họ nổ cò. Thứ hai, họ bắn giỏi một cây. Ông nên dễ thương như phi hành đoàn là hơn. Vì ông là điệp viên thượng thặng, biết đâu cấp trên của tôi chẳng trọng dụng ông.

- Cám ơn trước.

Cô thư ký già của Tôlan thở dài:

- Ông còn đủ can đảm và điềm tĩnh để cười cợt được ư?

Văn Bình nghiêm mặt:

- Không lẽ cô muốn tôi khóc?

Nàng bổng òa khóc. Tôlan lấy khăn mù-soa chấm nước mắt cho nàng rồi nói với Văn Bình:

- Tôi đặt hết tin tưởng vào các ông, và các ông đã hại tôi. Sở dĩ tôi rời quê hương là vì nhớ con gái. Chứ không phải tôi ham tiền. Từ lâu, tiền bạc và danh vọng không còn nghĩ gì đối với tôi nữa.

Sôminốp xen tiếng cười gằn:

- Cũng may ông chưa về đến Sàigòn. Vì khi ấy ông sẽ thất vọng, hoàn toàn thất vọng. Người ta đã lợi dụng tình phụ tử thiêng liêng để lôi kéo ông về với họ.

Tôlan nhìn thẳng vào mắt Sôminốp:

- Ông nói đến mấy cũng không lay chuyển được lòng tôi. Con gái tôi đang còn sống, tôi đã nắm được chứng tích cụ thể.

- Hà... hà, căn cứ vào tờ giấy viết thư để biết con gái còn sống. Nếu ông đồng ý, tôi xin đưa ra những tờ giấy tương tự và những bức ảnh tương tự. Kỷ nghệ giả mạo ấn chỉ và thư tín đã tiến bước nhảy, ông vẫn chưa thấy ư?

Lời nói của Sôminốp làm Văn Bình điếng người. Hắn đang đánh đòn tâm lý với Tôlan, và chàng nhận thấy Tôlan có vẻ dao động. Nhà bác học di truyền Nam Tư nhìn chàng bằng đôi mắt đau khổ. Tôlan không nói gì song cặp mắt bối rối và lo lắng đã cho Văn Bình thấy là Sôminốp đã đạt được mục đích. Thật ra, chàng không an tâm gì hơn Tôlan, chàng không biết bức thư, tấm hình của cô con gái của Tôlan là giả hay thật. Điệp báo là nghề tàn nhẫn bậc nhất, mọi phương tiện, kể cả những phương tiện đồi bại, chà đạp danh dự và mạng sống con người đều có thể được xử dụng miễn sao thành công. Trong quá khứ Sở Mật Vụ của ông Hoàng đã lừng danh giả thư từ và hình ảnh nhiều lần, lần này có làm giả nữa cũng chẳng có gì ngạc nhiên....

Mặt Tôlan tái nhợt. Ông ta dựa lưng vào ghế, miệng há rộng như để lùa dưỡng khí thiếu hụt vào buồng phổi bị chặn nghẹt. Ông ta trở nên lầm lì như pho tượng. Trong khi cô thư ký già nhìn Văn Bình. Và Lệ Liên cũng nhìn Văn Bình. Nhưng nhỡn tuyến của mỗi người chứa đựng một ý nghĩa riêng.

Quang cảnh trrong chiếc Boeing 707 khổng lồ bay trên vùng trời Tây Đức vẫn bình thường. Nếu không có người tài xế cận vệ của Tôlan bị trúng đạn nằm sóng sượt trên sàn thì thật khó biết đụng độ nguy hiểm vừa xảy ra, và những tai nạn ghê gớm khác có thể xảy ra trong những phút, những giây đồng hồ sắp tới.

Sôminốp vắt chân chữ ngũ, rút xì gà ra hút. Hắn ngửa cổ thở khói xanh, ra chiều khoan khoái. Tuy nhiên Văn Bình biết hắn đang liếc trộm chàng bằng đuôi mắt.

Chàng xây mặt về phía hắn, mỉm cười một mình. Sôminốp là típ người hành nghề điệp báo chuyên nghiệp, thân hình không cao cũng không thấp, không béo cũng không gầy, nghĩa là típ người thông thường, có thể đi nghênh ngang ngoài đường hàng chục lần một ngày mà không ai để ý. Diện mạo hắn cũng gồm những nét thông thường, hắn có dáng dấp của một ông chủ tiệm hàng xén ở một đường phố ngoại ô. Trông mặt hắn, thiên hạ không thương thì thôi, chứ không ghét. Với những đức tính đặc biệt này, hắn phải là xếp sòng R.U.

Một gã cầm súng từ phòng lái bước ra. Đến ngang ghế ngồi của Sôminốp, hắn đứng nghiêm và nói:

- Thưa, đã liên lạc xong với phi trường.

Hắn nói bằng tiếng Nga. Và đây là những tiếng Nga đầu tiên được cất lên từ khi phi cơ bị cướp đoạt. Sôminốp gật đầu, khoác tay cho bọn thuộc viên dãn ra chỗ khác, rồi ghé gần tai Văn Bình:

- Anh thấy tôi bố trí được không?

Văn Bình giơ hai ngón tay lên không trung thành hình vhữ V... Victory nghĩa là thắng lợi:

- Được lắm.

Sôminốp dụi tàn xì-gà:

- Như anh vừa nghe báo cáo, nhân viên của tôi đã liên lạc với đài kiểm soát phi trường. Dĩ nhiên là phi trường Đông Bá Linh. Kể ra phi trường ở đây không lớn và đẹp bằng Tempelhof ở phía Tây, song chúng tôi vừa chỉnh trang lại nên đáp xuống rất êm, êm như lướt trên cao su, lát nữa anh sẽ thấy.

Văn Bình giả vờ ngạc nhiên:

- Té ra anh từ Đông Bá Linh đến Ba Lê để phụ trách vụ Tôlan?

Sôminốp đáp:

- Không. Năm ngoái, tôi phục vụ ở Đông Bá Linh. Tôi được thuyên chuyển qua Ba Lê từ đầu năm nay. Tôi nghe danh anh đã lâu, và tuy khác chiến tuyến, tôi rất kính phục anh. Nghe nói anh ít thua ai. Thua keo này, bày keo khác, phải không anh?

- Miễn hồ phen này tôi còn sống.

Sôminốp không đáp. Văn Bình nói bằng giọng khiêm tốn song Sôminốp lại có ấn tượng là hắn bị đe dọa. Đang ngồi khoan thai, hắn vụt đứng dậy. Gã nhân viên hồi nãy lại đến trước mặt:

- Thưa, trong 6 phút nữa, phi cơ hạ cánh.

Sôminốp hất hàm:

- Đã hỏi đài kiểm soát bên dưới chưa?

- Thưa rồi.

- Anrê nói ra sao?

- Thưa, tôi yêu cầu đài kiểm soát cho tiếp xúc với Anrê, đại diện của ta, hiện phải có mặt tại phi trường, nhưng nhân viên phụ trách cho biết là Anrê vừa gặp tai nạn xe hơi. Anrê đậu xe, mở cửa bước xuống thì một xe khác vượt qua tông ngã. Tuy nhiên Anrê chỉ bị thương xoàng, đang được băng bó tại bệnh xá.

- Vậy hả?

Sôminốp quăng điếu xì-gà xuống sàn phi cơ rồi dí gót giầy lên trên. cử chỉ của hắn làm Văn Bình nhớ tới các chú con Trời nghênh ngang khạc nhổ ầm ầm trong tiệm mì, bất chấp luật lệ vệ sinh. Chàng không tin Sôminốp là kẻ ở bẩn vô lịch sự. Chàng có cảm tưởng cơn bối rối ghê gớm đã làm hắn quên cả giữ gìn.

Hắn kéo riềm che cửa sổ bên hông phi cơ để quan sát bên dưới. Phi cơ Boeing 707 đang hạ xuống. Tiếng ầm ầm đã nhường chỗ cho tiếng vo vo. Cánh phi cơ đang nghiêng, Sôminốp chỉ nhìn thấy những đốm sáng màu vàng. Thì ra trời đã tối từ lâu. Dầu phi cơ hạ thấp hơn nữa, hắn cũng chẳng thấy được gì, trừ phi ở gần sát mặt đất. Hắn vội lục túi lấy cái ống nhòm, loại nhỏ xíu, gấp làm đôi, cất trong hộp da trông như hộp da đựng thuốc lá. Hắn chĩa viễn kính, dán mắt vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Một phút sau, hắn nhét hộp ống nhòm vào bên trong vét-tông rồi cất tiếng gọi:

- Kúpka.

Gã nhân viên quen thuộc ló đầu qua khung cửa phòng lái:

- Thưa, tôi đây.

Sôminốp lớn giọng:

- Ra đây tao nhờ một tí.

Kúpka le te chạy tới. Sôminốp chỉ ô cửa sổ đen ngòm:

- Mày sinh trưởng ở đây, mày thử nhìn xem đây là đâu? Còn 3, 4 phút nữa đáp xuống, không lẽ chẳng thấy gì cả.

Kúpka quan sát một vài giây rồi lúng túng:

- Thưa... thưa....

Sôminốp ngắt lời thuộc viên:

- Mày đứng đây, thay tao điều khiển anh em. Dặn ai ở nguyên chỗ nấy. Để tao lên phòng lái xem sao.

Toán xung kích của Sôminốp được phân tán nhanh như điện. Trong toa hạng nhất, ngoài Kúpka với khẩu súng hờm sẵn còn có hai tên khác phụ lực. Vòng vây hung hãn của bọn nhân viên Sô Viết R.U. làm mọi người sợ hãi.

Không ai nói với ai lời nào, song ai cũng trố mắt, tay chân run run.

Nhưng Văn Bình lại lim dim mắt. Chàng lim dim mà không ngủ. Chàng còn tỉnh hơn những người uống thuốc Maxitông nữa. Chàng lim dim không phải để tránh nhỡn tuyến soi mói của những người chung quanh, mà là định thần để theo dõi bằng thính giác những việc đang diễn ra trong phòng lái.

Sôminốp đã đi đến phòng lái. Vẻ điềm tỉnh ngạo nghễ của hắn đã biến mất. Hắn cố kềm chế song vẫn không che dấu được sự hoảng hốt.

Trong phòng lái khi ấy đã có một thuộc viên khác của Sôminốp. Các nhân viên phi hành đang tíu tít lo cho phi cơ hạ cánh. Sôminốp quát oang oang:

- Tống ga cho phi cơ bay lên (7) .

Phi công trưởng còn chần chừ thì Sôminốp đã chĩa súng vào màng tang:

- Điếc hả? Cho phi cơ bay lên. Không được đáp xuống.

Phi công phụ quay sang bên, giọng hết sức bình tĩnh:

- Yêu cầu ông cất súng. Nếu ông lỡ tay hoặc súng cướp cò thì có hơn 150 hành khách sẽ chết. Và trong số người chết sẽ có ông.

Sôminốp nhăn mặt:

- Ngậm cái miệng lại.

Con chim sắt khổng lồ đang chúc mũi xuống bỗng ngước lên, toàn thân giật mạnh. Sau mấy giờ bay, nó đã tiêu thụ gần 50 tấn nhiên liệu (8) nên nó bay lên có vẻ nhẹ nhàng.

Những tiếng ầm ầm inh tai nhức óc bỗng nổi lên. Sôminốp lại quát to như lệnh vỡ:

- Làm gì vậy?

Tiếng quát cảnh cáo của Sôminốp hướng vào viên phi công phụ. Dường như trong khi phi cơ dựng đứng, và bốc lên không trung, viên phi công phụ táy máy đụng tay vào một giãy nút màu đỏ. Những giãy nút lạ hoắc này không liên hệ đến việc điều khiển chuyến bay.

Ngồi sau lưng phi công phụ là viên kỹ sư phi hành. Hắn là kỹ sư, nghĩa là con người trí thức dài lưng tốn vải, trọn đời chỉ làm bạn với những con số trừu tượng, vậy mà thân thể hắn lại cao lớn, cổ hắn bạnh tròn không thua kém cổ đấu thủ sumô Nhật Bản, bàn tay hắn rộng như cái quạt và dầy cộm, và nhất là gồm những ngón vuông bẹt, những ngón quen đánh atêmi.

Khẩu súng lục chỉ cách xương sống viên kỹ sư phi hành một gang tay. Gã cầm súng cũng khá đồ sộ, song gương mặt đần độn hơn, và cử chỉ có vẻ chậm chạp hơn. Vì vậy khi bị phản công bất thần bằng một thế võ tân kỳ, gã cầm súng đỡ đòn không kịp. Cùi trỏ đối phương giật mạnh về phía sau, khẩu súng rớt xuống sàn. Cùng lúc ấy, nhiều tiếng xẹt xẹt độp độp khả nghi nổ đều một loạt từ mọi nơi trên phi cơ.

Viên kỹ sư phi hành khoèo chân chớp nhoáng, gã cầm súng ngã nhào. Bên trong phòng lái chỉ còn Sôminốp.

Sôminốp quả là nhà chỉ huy đầy kinh nghiệm chiến trận, họng súng của hắn chúc ngay xuống và nổ luôn hai phát. Mỗi viên đạn giành riêng cho một nạn nhân. Viên thứ nhất cắm vào ngực viên kỹ sư phi hành. Nó không xuyên tim, chỉ phá gẫy một khúc xương và lũng một bên phồi nên nạn nhân chỉ bị trọng thương, chứ không chết. Viên kỹ sư khổng lồ chồm dậy song Sôminốp đã thúc đầu gối giữa bụng. Nạn nhân ngã khuỵu. Viên đạn thứ hai trúng đùi viên phi công phụ, một thanh niên cao lêu nghêu, khuôn mặt phảng phất nhiều nét đông phương cương nghị và đều đặn.

Võ thuật của viên phi công phụ hơn hẳn viên kỹ sư phi hành một trời một vực. Nếu hắn không bị đạn ở chân, và nếu tài tác xạ của Sôminốp chưa đạt đến trình độ tuyệt diệu thì vị tất Sôminốp còn tiếp tục kiểm soát được tình thế. Viên phi công phụ vung hai bàn tay ra một lượt. Cả hai atêmi đều trúng mục phiêu. Sôminốp không bị té nhào. Hắn chỉ loạng choạng, một tay vịn vách thép. Nhưng hắn đành phải bỏ rơi khí giới. Và viên phi công phụ đã tiến lên lao đầu vào ngực Sôminốp.

Và kết quả là Sôminốp bị bắn ra khỏi phòng lái. Cánh cửa sắt kiên cố được đóng chặt lại giữa lúc gã nhân viên của Sôminốp kêu lên tiếng "trời ơi" cuối cùng dưới cú atêmi kinh khủng làm lá lách dập nát.

Ca-bin phi hành được trở lại an toàn. Và phi cơ Boeing sửa soạn hạ cánh.

Nếu sự an toàn được vãn hồi trong phòng lái thì ngược lại trong hai toa hạng nhất và hạng nhì chỉ có sự hỗn độn. Dường như thần Chết đã xẹt qua cùng với những âm thanh lộp độp kỳ quặc, vì mọi người đều ngất ngư trên ghế hoặc nằm sóng soài trên nền tàu.

Những âm thanh lộp độp kỳ quặc này là do một loạt bom mê ngạt được gắn sẵn trước trên trần phi cơ cùng nổ gây ra. Hơi khói thơm lừng như nước hoa hồng nguyên chất. Hơi khói này có sức công phá ghê gớm, ngửi nhằm là chân tay bải hoải, người yếu thì bất tỉnh, người khỏe cũng xuội lơ.

Bọn nhân viên của Sôminốp vây quanh Văn Bình, cố gắng cưỡng lại sức công phá của hơi khói mê hồn song Văn Bình đã ra tay giải quyết trước. Chàng tóm vạt áo tên gần nhất, vặn trái. Hắn dộng đầu vào ghế. Tên thứ hai lảo đảo, muốn bóp cò nhưng ngón tay bị luýnh quýnh. Văn Bình bèn thanh toán luôn tên thứ ba. Hắn bị đo ván tức khắc. Văn Bình đã khôn ngoan bịt mũi và miệng bằng mù-soa song hơi khói vẫn gây ra choáng váng. Nếu chàng không quán triệt phép vận công tống độc thì chàng đã xập tiệm cùng một lúc với bọn điệp viên R.U.

Mọi người ở trước mặt, sau lưng, bên hông chàng đều nằm vật như rạ. Những khẩu súng lợi hại rủ nhau rớt xuống sàn, và trở nên những khối thép vô dụng. Riêng Lệ Liên còn tỉnh. Có lẽ nàng ngồi gần ống điều hòa khí hậu. Tuy vậy nàng vẫn ho sặc sụa.

Sau khi bị đá bật từ trong phòng lái ra, bờ vai rắn cứng của Sôminốp tống vào mạng sườn Văn Bình. Cũng như chàng, hắn chưa bị mê man. Hàng chục trái bom ngạt nổ khắp nơi, ngoại trừ phòng lái. Viên phi công phụ vội đóng chặt cửa ca-bin để ngăn chặn hơi độc từ toa hành khách lọt vào.

Tuy ngã còng queo trên sàn, Sôminốp vẫn nắm được chân Văn Bình giật mạnh nên chàng ngã theo. Và hắn còn đủ sáng suốt và khí lực để hất ngược một đòn atêmi cực hiểm. Song Văn Bình đã gạt bắn tay hắn sang bên. Hắn ngoi đầu, toan dùng hàm răng sắc nhọn ngoạm yết hầu chàng, nhưng hắn chỉ nhỏm lên được nửa chừng rồi gục xuống. Bất tỉnh. Và Văn Bình cũng bất tỉnh....

Chiến Boeing 707 của hãng hàng không PanAm rùng mình, lắc lư rồi chạm phi đạo bê-tông. Nó chạy thật nhanh một lát trước khi dừng lại, quay mũi.

Thế là hết.

Cơn ác mộng của các chuyên viên đang chờ chiếc Boeing dưới sân bay cũng chấm dứt. 15 phút trước, khi tình hình trên con tàu bị cướp đoạt chưa ngã ngũ thì ở phi trường, tình hình đã ngã ngũ hoàn toàn. Gần một tá xe cấp cứu đã được huy động sẵn sàng, trong số có 3 xe vòi rồng đầy nước và những họng cung cấp nước được mở rộng chờ tiếp tế thêm, 3 xe cam-nhông chứa bột bông thán khí cứu hỏa trông như tuyết trắng, có khả năng dập tắt trong vòng 60 giây đồng hồ một trận lửa lớn.

Trong một mệnh lệnh không biết từ đâu ban xuống, người ta đã tắt hết đèn, chỉ chừa lại những giàn đèn cần thiết cho phi cơ hạ cánh. Thậm chí những tấm bảng, những dấu hiệu kiến trúc khả dĩ giúp người ngồi trong phi cơ bay trên cao biết được tên phi trường cũng bị cấp tốc tháo gở hoặc ngụy trang.

Phi trường mà chiếc Boeing vừa đáp xuống không phải là phi trường thuộc Đông bộ Bá Linh do R.U. kiểm soát như Sôminốp dự định.

Mà là một phi trường ở phía Tây.

Phi cơ đậu lại, cửa vừa mở rộng thì Sôminốp cũng vừa thức dậy. Trước sau hắn chỉ mê man trong vòng 5 phút. Văn Bình thức dậy trước hắn nhờ viên phi công phụ xốc chàng lên ghế, dùng thuật kuatsu nhu đạo điểm vào đan điền cho chàng hồi sinh. Nghệ thuật điểm huyệt hồo sinh của viên phi công phụ đã lên đến trình độ thượng thừa nên Văn Bình mở mắt ngay, và không hề đau đớn mệt mỏi như mọi người khác.

Viên phi công phụ xách một cái vali nhỏ khá nặng. Mở ra chỉ thấy toàn còng là còng. Sôminốp bị còng quặt tay ra sau lưng. Bọn thuộc viên của hắn được còng chung một dây dài. Khi toàn thể điệp viên R.U. bị xiềng xích lại xong xuôi, phi công phụ mới giải mê cho hành khách bằng cách nạp vào khẩu súng phóng lựu ngắn thun lủn một viên đạn tròn óng ánh. Bụp một tiếng nhẹ, viên đạn nổ tung, một làn hơi thơm như hương hoa lan bay khắp toa hành khách. Hương thơm này hóa giải trong khoảnh khắc hơi mê hồi nãy.

Một chiếc xe ca lớn từ trong phi cảng chạy ra, đậu dưới cánh máy bay Boeing. Sôminốp ngơ ngác khi mở mắt, thấy hai tay bị nhốt cứng trong cây còng sắt. Nhưng chỉ sau đó hắn nhìn bọn thuộc viên, dửng dưng như không. Văn Bình bước lại, hắn gằn giọng:

- Té ra kẻ bị lừa không phải là anh!

Châm xì-gà cho Sôminốp hút, Văn Bình nhún vai không đáp. Nhà bác học di truyền và cô thư ký già được mời lên một xe hơi khác. Giãy đèn cuối cùng ở phi đạo cũng đã tắt. Ngoài luồng sáng đèn pha xe hơi, sân bay rộng mênh mông không còn ánh sáng nào khác.

Viên phi công phụ vỗ vai Văn Bình:

- Xong việc rồi, còn chờ ai nữa?

Văn Bình cười:

- Chờ Lệ Liên.

Lệ Liên vừa bước đến bên chàng. Phấn son trên mặt nàng đã loang lổ nhợt nhạt song vẻ mĩ miều của nàng không bị giảm sút bao nhiêu. Tấm thân mũm mĩm nhưng cân đối của nàng dường như lại mũm mĩm hơn trong đêm tối, gió lạnh thổi vù vù.

Nàng hỏi chàng:

- Bây giờ chúng mình đi đâu?

Chàng đáp:

- Vào phòng đợi trong phi cảng, rửa mặt, nghỉ ngơi và ăn uống, chờ một vận tải cơ quân sự Mỹ bay thẳng một mạch về Sàigòn qua đường Bắc Cực.

Nàng nhìn chung quanh, nhìn đoàn xe đen sì, nhìn đám đông lố nhố, nhìn gã phi công phụ cao lêu nghêu rồi nhìn Văn Bình:

- Nếu phải đi ngay có lẽ em chịu không nổi. Em vốn yếu tim. Hoãn đến mai khởi hành được không?

Văn Bình ngần ngừ một phút trước khi quay sang gã phi công phụ "sếu vườn":

- Anh chấp thuận đề nghị của Lệ Liên nhé?

Gã phi công phụ lắc đầu:

- Không được. Tôi đã lo liệu đầy đủ, đường bay và kế hoạch bay đã được chấp thuận, chúng tôi sẽ được tiếp tế xăng dọc đường ngay trong khi đang bay, vả lại, đang còn về vấn đề an ninh nữa... Bọn GRU biết được mình bay về qua đường Bắc Cực thì hết đời... Tuy nhiên, nếu cô Lệ Liên muốn nghỉ lại một đêm cũng chẳng sao... Anh Văn Bình ơi, chỗ anh em, tôi hỏi thật, cô Lệ Liên muốn nghỉ lại hay anh muốn nghỉ lại?

Văn Bình cười lớn:

- Cả hai.

Lệ Liên ôm chầm lấy Văn Bình. Nàng hôn lung tung trên mặt chàng, suýt làm chàng ngộp thở. Khi nàng buông chàng ra thì toán điệp viên R.U. sa cơ và Tôlan, gã phi công phụ đã biến dạng. Hành khách chiếc Boeing bắt đầu lục tục xuống thang.

- Họ đi cả rồi, anh ơi!

- Càng tốt.

- Thiên hạ đã nói nhiều về anh, nhưng em không ngờ anh ghê đến thế. Anh bố trí vụ này khi nào?

- Từ khi ở Ba Lê. Anh nghĩ rằng phương pháp dễ nhất đối với R.U. là cướp đoạt phi cơ rồi lái đến sau bức màn sắt. Anh đã nhờ Phản Gián Tây Đức ngụy trang phi trường Tempelhof, không dè Sôminốp khôn quá. Nên miễn cưỡng phải dùng bom ngạt.

- Tại sao không ngăn chặn Sôminốp ngay tại Ót-ly?

- Hỏng to. Sớ D.S.T. của Pháp sẽ xí phần. Họ chẳng thương gì R.U., nhưng giữa R.U. và ông Hoàng thì họ khoái R.U. hơn. Và họ sẽ tóm giữ Sôminốp cùng Tôlan lại. Tử tế thì họ tha anh. Nhưng đằng nào họ cũng được lợi. Đằng nào thì họ cũng có tiền. ông Hoàng ký séc, họ mới cho anh hồi hương. Xếp R.U. cũng phải xuất ngân chuộc Sôminốp. Còn Tôlan thì họ giấu kín một nơi, khai thác chán chê, đã đời, rồi lên giọng nhân nghĩa hoàn trả cho Nam Tư. Dĩ nhiên sau khi thống chế Titô chịu... chi tiền.

Lệ Liên lại ôm hôn Văn Bình. Nàng ngoạm tai chàng, nói nhỏ:

- May cho anh đấy. Nếu em là nhân viên R.U. hoặc nhân viên D.S.T. thì giờ này anh hết cười.

Văn Bình kéo nàng lại sát ngực:

- Lê Diệp cũng nói với anh như vậy.

Lệ Liên ngạc nhiên:

- Lê Diệp là ai?

Văn Bình vuốt ve trũng gáy trắng nõn của nàng:

- Là anh chàng phi công phụ. Hắn là bạn thân của anh, và là cộng sự viên thân tín của ông Hoàng. Chúng mình phải lỉnh ra ngoài thật lẹ rồi tìm một căn phòng ấm cúng nào trốn kỹ đêm nay. Hắn là vua phá đám. Hắn cứ rình khi bào anh sắp hưởng hạnh phúc là nhảy vào phá đám.

- Nhưng hắn sắp sửa lên máy bay.

- Biết đâu đấy. Còn đàn em của hắn. Ở đâu hắn cũng có tai mắt. Em đã đến Tây Bá Linh lần nào chưa?

- Rồi. Nhiều lần.

- Chẳng bù với anh. Anh chỉ mới có dịp tạt qua như gió. Đề nghị em chọn một xó xỉnh nào kín đáo mà thi vị để chúng mình....

- Được.... anh mặc em lo.

Lệ Liên lại hôn chàng. Nàng hôn thật đam mê. Trời tối om, nàng không nhìn thấy tia mắt của Văn Bình. Lúc ấy tia mắt của chàng sáng rực. Nhỡn tuyến của chàng thường sáng rực mỗi khi chàng bắt tay vào một công việc chết chóc kinh hoàng.

Điệp vụ Tôlan DT-44 đã hoàn tất? Không, nó chưa hoàn tất. Nó chỉ mới hoàn tất hai phần. Còn phần cuối cùng, phần quan trọng nhất, đang bắt đầu...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx