sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Bão Ngầm Trên Biển Phong Lan - Chương 9: Cơm Gà Và Cá Sấu

LLoại súng trái khế H+h này có thể nằm gọn trong lòng bàn tay, màu xanh biếc của nòng thép tương phản một cách khả ái với màu nâu của cán gỗ. Hình thù nó tròn trịa, thường làm liên tưởng đến bộ phận tròn trịa của cô gái nhỏ ngắn mà nẩy nở. Tuy nhiên, Văn Bình không có thời giờ mơ mộng vẩn vơ vì Agong đã bóp cò, bắn nát cái ly khum được dùng rót sâm banh đặt trên bàn, sát hông chàng.

Đứng cách 4 mét, bắn vỡ ly thủy tinh chưa phải là thần xạ, nhưng ít ra hắn cũng đã chứng tỏ không bết bát. Agong quay khẩu súng một vòng rồi tiếp:

- Tôi biết anh có tài đoạt súng trong vòng 3 thước. Về võ nghệ, anh cũng ăn đứt thiên hạ. Bởi vậy, tôi đã thận trọng tối đa, anh nên hợp tác với tôi thì hơn. Trong trường hợp anh thiếu thành thật, bắt buộc tôi phải xử sự như đối với ly sâm banh.

- Anh muốn gì?

- Bản họa đồ.

- Theo thỏa thuận của Trung Ương C.I.A., anh phải chịu mạng lệnh của tôi.

- Anh Văn Bình ơi, tôi có cảm tưởng là anh giả vờ ngây ngô… Giả sự tôi còn trung thành với C.I.A., tôi đã không uy hiếp anh bằng súng, và sẵn sàng giết anh để đạt mục đích.

- Vậy anh là nhân viên của Lim Koon?

- Hắn là một trong những kẻ bị tôi liệt vào sổ đen.

- Nhân viên của Hsiang?

- Hừ… hừ… nếu là nhân viên của Hsiang tôi chẳng cần đòi anh nộp bản họa đồ. Nói thật với anh, tôi chẳng là nhân viên của ai. Tôi chỉ phụng sự cho tôi. Có tiền mua tiên cũng được, tôi đang thèm tiền. Cả chục triệu đô la Mỹ, đâu phải ít. Số lương tháng của C.I.A. chỉ đủ cho tôi mua rượu và trả tiền tích kê hộp đêm một buổi. Một tháng gồm 30 ngày, còn 29 ngày, 29 đêm…. Tôi không thể trung thành với họ được mãi. Lim Koon cũng vậy, anh đừng tưởng hắn tuyệt đối trung thành với chính phủ. Đây là cuộc chạy đua, cua rơ nào phóng nhanh là chiếm giải. Anh hãy đưa họa đồ đảo Hồng cho tôi. Tôi sẽ chia phần cho anh, chia phần sòng phẳng.

- Từ khi đến đây, lần thứ ba tôi bị dí súng đòi nộp bản đồ đảo Hồng, và ai cũng hứa trả tiền hậu hĩ. Riêng Lim Koon hứa những 2 triệu. Nếu có họa đồ trong mình, tôi đã bán cho Lim Koon…

- Tôi sẵn sàng trả giá cao hơn. Bao nhiêu?

- 4 triệu mỹ kim.

- Anh làm như tôi in được bạc Mỹ không bằng. Nhưng thôi, 4 triệu cũng được. Đâu, tờ giấy Cheng đưa cho anh đâu?

- Thú thật với anh, nó không có ở đây.

- Yêu cầu anh lộn ngược túi áo, túi quần và trao cái bót phơi.

- Xin lãnh tôn ý? Nhưng trước anh, Lim Koon cũng đã lục túi và xét bót phơi.

- Phải cho tôi biết nơi giấu họa đồ. Bằng không tôi sẽ giết anh.

- Anh có băm nhỏ tôi ra, quẳng xuống biển cho cá ăn cũng vô ích. Tôi đã đốt cháy thành than, như tôi đã nói hồi nãy. Phiền anh chờ một lát, tôi xin vẽ lại…

- Hừ… anh là thằng ngu… anh đã đốt cháy luôn một gia tài kếch xù. Họa đồ ấy chỉ có giá trị nếu được giữ nguyên vẹn. Những nét vẽ bên trong khung đỏ mới đáng kể.

- Vì bên trong khung đỏ là đảo Hồng?

- Không phải đảo Hồng. Mà là nơi cất thùng thép Disa trên đảo Hồng. Đảo Hồng tọa lạc ngoài khơi, đối diện đảo Changpi ở phía Đông Tân Gia Ba. Chỉ có hai người khám phá ra hang đá đá ngầm dưới biển, nơi cất giấu thùng thép. Hai người này là Hsiang và Cheng. Những chi tiết ly kỳ này không được phúc trình đầy đủ với tình báo Trung Hoa quốc gia và tình báo Mỹ. Tôi xin giải thích đầu đuôi cho anh nghe. Fat-yew cùng vợ và hai nhân viên MI-6 đáp tàu Li-wo tản cư khỏi Tân Gia Ba, với nhiều thùng thép gắn nắp kín mít, nhưng đó chỉ là những thùng thép được hóa chất vô thưởng vô phạt. Những thùng thép thật sự đựng chất độc Disa có tác dụng tàn sát hàng triệu nhân mạng được di chuyển từ trước đến giẫy hang ngầm dưới biển đúc bê tông tại đảo Hồng… Sở dĩ Fat-yew làm vậy vì nhiều lý do. Lý do chính thức là Fat-yew sợ chất độc Disa rơi vào tay Nhật khi ấy đã có mặt trên đảo Tân Gia Ba và hầu như kiểm soát ngoài khơi. Nhưng còn lý do khác, lý do thầm kín…. Đó là vợ Fat-yew. Hẳn anh đã biết Fat-yew hơn vợ nhiều tuổi. Nàng có nhan sắc tuyệt vời. Nhan sắc siêu phàm này đi đôi với tài ba xuất chúng. Nàng là y sĩ giải phẩu nổi danh, nàng còn là điêu khắc gia nổi danh, bộ tranh Tàu "bát cảnh tiêu tương" gồm 8 tấm lớn nàng có thể khắc trạm trên ngà trên diện tích nhỏ bằng nửa đồng xu. Fat vẽ bản đồ Tân Gia Ba nhưng cái khung đỏ nói là đảo Hồng hoàn toàn do vợ hắn vẽ. Nàng dùng bút lông nhỏ xíu như sợi tóc dúng vào mực hóa học để vẻ, muốn đọc phải hơ giấy trên ngọn đèn nóng…

- Anh chưa cắt nghĩa lý do thầm kín….

- À, đó là lý do quan trọng nhất. Theo chỗ tôi biết, nhà đương cuộc MI-6 hồi ấy yêu cầu Fat chở thùng thép Disa trên tàu Li-wo để nộp tại Sumatra, tại đó có phi cơ chở vợ chồng Fat-yew lẫn thùng thép Disa đến Tích Lan trên đường đi Anh Cát Lợi. Và Fat đã tuân lệnh MI-6 nếu vợ hắn không can thiệp. Vợ hắn đã thuyết phục hắn giấu các thùng thép để sau này Hồng bang xử dụng.

- Hồng bang?

- Phải, vì thế, nơi cất giấu thùng thép Disa được đặt tên là đảo Hồng. Anh từng hoạt động nhiều năm ở Á Châu tất phải biết Hồng bang, hoặc Thanh Hồng bang. Vợ Fat-yew là yếu nhân của Hồng bang, chi nhánh Phúc Kiến. Hoa kiều ở Tân Gia Ba gồm 2 sắc dân, một phần từ Lưỡng Quảng, phần khác từ Phúc Kiến tới. Hồng bang từ Phúc Kiến tới được coi là hùng hậu hơn. Vợ Fat được bang viên trên đảo kính nể vì tài ba cũng có, vì chức chưởng trong bang cũng có, song phần nào cũng vì nàng có liên hệ máu mủ với lãnh tụ Hồng bang, Hồng Tú Toàn, người sáng lập nước Thái Bình Thiên Quốc bên Tàu và trong vòng 15 năm đã phá hủy 16 tỉnh, hơn 600 thị trấn, làm hạng chục triệu người chết. (1)

Vợ Fat ở trong nhóm Hồng bang chống lại Mao Trạch Đông và ủng hộ Tưởng Giới Thạch. Vợ Fat tiên liệu sau ngày đại chiến chấm dứt. Nhật bại trận, các thùng thép Disa có thể được xử dụng làm khí giới tuyệt đối để thống nhất nước Tàu dưới sự điều khiển của phe Quốc Dân Đảng, đồng thời kiếm thêm tài trợ ngoại quốc để kiến thiết Hoa lục. Nhưng, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nàng đã chết chìm với chồng trên tàu Li-wo…

Trong nhiều năm liền, các cơ quan tình báo Tây phương và Đài Loan chỉ biết mang máng là một bang viên như vợ Fat-yew thoát chết trong vụ đắm tàu. Tên hắn là …

- Hsiang-pen Lih.

- Vâng, Hsiang-pen Lih. Điều làm tôi ngạc nhiên là cho đến tay tôi vẫn chưa khám phá được Hsiang là ai, đàn ông hay đàn bà, chỉ biết Hsiang quen Cheng. Và trong khi gặp Hsiang, Cheng đã tìm cách đoạt được bản họa đồ đảo Hồng… Thật đáng tiếc… nếu anh hỏi ý kiến tôi trong điện thoại thì đâu đến nỗi. Giờ đây tôi có mắt cũng như mù. Anh thử nhớ lại xem… tại sao Cheng lại trao họa đồ cho anh? Trước khi tắt hơi, con người thường buột miệng những lời chân thật, tôi hy vọng là hắn cảm thấy sắp chết đã cố tình dặn dò…

Agong nhìn vội sang bên trái. Cách cửa ăn thông ra sau vẫn đóng chặt. Trên mặt hắn phảng phất vẽ bối rối. Chàng hỏi hắn:

- Trong nhà có người?

Agong đáp:

- Không. Tôi đến đây một mình. Tuy nhiên tôi vừa nghe tiếng động. Chắc tôi nghe lầm. Cheng Ho trối với anh những gì?

- Cheng nhắc đến tên một người đàn bà. Mặt hắn hết sức đau khổ, nước mắt trào ra như suối, miệng lắp bắp những tiếng rời rạc "giúp nàng… Lam… Lam…"

Agong bàng hoàng, suýt đánh rớt khẩu súng:

- Hắn nhắc đến chữ Lam?

Văn Bình chưa kịp phản ứng thì một tiếng "bụp" quen thuộc từ sau lưng chàng nổ ròn. Do phản ứng tự nhiên sau nhiều năm hành động nghề nghiệp, chàng phóng nhoàì xuống đất và lăn tròn vào chân tường. Tiếng "bụp" thứ hai nỗi lên. Đó là tiếng súng gắn ống hãm thanh. Chắc viên đạn thứ nhất đã được giành trọn cho Agong…

Và Agong đã lãnh vào cuống họng.

Hung thủ giành viên thứ hai cho chàng. Nếu không phi thân nhanh như điện xẹt, chàng khó tránh khỏi trọng thương. Khi ngã nhào chàng liếc ra cửa, nơi phát ra tiếng súng. Cáhh cửa dẫn ra phía sau được đóng chặt trước đó một phút đã mở hé. Thì ra Agong linh tính đúng. Hắn nghe tiếng động khả nghi nên thất sắc.

Như trong cơn mơ, cánh cửa kiên cố được đóng lại. Agong dộng đầu vào chân bàn. Cái bàn gỗ nặng nề gẫy đỗ lỏng chỏng, cái dĩa gạt tàn thuốc lá bằng pha lê đồ sộ rớt xuống nền gạch hoa bị vỡ làm nhiều mãnh vụn bắn tóe khắp phòng.

Agong không kêu được tiếng nào. Văn Bình cũng không có thời giờ xem xét vết thương trên cổ hắn, chàng phải cấp thời chặn đường tháo lui của hung thủ. Chàng bèn co chân đá cánh cửa. Rắc… Rắc… thớ gỗ bị bứt rời, ổ khóa bật tung, tuy nhiên cánh cửa chỉ mở hé rồi khựng lại. Đây là loại cửa được gắn sợi xích an toàn, thông dụng trong những ngôi nhà sang trọng Tạy phương, đề phòng hữu hiệu sự đột nhập của gian phi. Hung thủ dám nán lại khóa cửa và lắp dây xích an toàn, điều này chứng tỏ hắn là dân giết người chuyên nghiệp, trái tim lạnh lùng như tảng băng Bắc Cực…

Văn Bình tông tiếp cùi trỏ. Sợi xích an toàn bị giựt văng ra ngoài.

Căn phòng không gắn máy lạnh. Không khí ngột ngạt như thể bị đóng kín nhiều ngày, thiếu sự thăm viếng của ánh mặt trời. Trên tường, giãy đèn ống điềm nhiên tỏa chiếu một chất sáng xanh dịu dàng. Đồ đạc bày biện ngăn nắp và đẹp mắt. Trong cái tủ kính xinh xắn kê giữa phòng, Văn Bình thấy toàn võ sò. Hàng trăm võ sò khác nhau. Đủ cỡ, đủ loại. Đủ hình thù. Đủ màu sắc. Té ra Agong cũng là tay thu thập võ sò có hạng…

Bên cạnh tủ đựng vỏ sò là một cánh cửa. Và cánh cửa này cũng được đóng chặt.

Cũng như hồi nảy, Văn Bình phải vận công mới xô bật được khối gỗ bướng bỉnh khỏi bản lề. Và chàng đặt chân vào phòng thứ ba. Chàng không thấy ai. Chàng phá toang cánh cửa thứ tư để ra sân sau. Sân này dài hơn 20 mét, hai bên có tường cao vút, bên trên tường chăng giây kẽm gai trùng trùng điệp điệp. Dọc tường những chậu hoa phong lan treo lủng lẳng ; mỗi chậu đều dán giấy đỏ viết bằng chữ trắng tên của loại hoa trong chậu.

Giữa sân là con đường nhỏ lát gạch đỏ. Cuối sân một cách cửa sắt gấp đứng sừng sững. Văn Bình không có hy vọng chế ngự loại cửa sắt này.Chàng ghé khe cửa nhìn ra phía sau thì thấy một khoảng trống. Ra đến đây hung thủ trốn thoát chẳng có gì khó khăn. Phương chi hắn quen thuộc đường đi nước bước và tỏ ra khôn ngoan hết mực. Trước khi đào tẩu, hắn còn không quên móc vào cửa sắt xếp cái khóa Yale bằng đồng, loại khổng lồ được dùng để khóa kho hàng…

Văn Bình quan sát một lát rồi nhún vai trở lên nhà trên. Khi ấy chàng mới nhớ lời nói cuối cùng của Agong. Hắn trúng đạn vào cuống họng, nếu được điểm huyệt hồi sinh hắn có thể sống thêm vài ba phút để trối trăn những điều mà chàng tin là hệ trọng, vô cùng hệ trọng... Từ nãy đến giờ, gần 5 phút đã trôi qua…

Kinh ngạc xiết bao… trên nền phòng đầy mãnh vỡ thủy tinh, nơi Agong nằm sóng sượt 5 phút trước giờ đây chỉ còn lại vũng máu. Vũng máu đỏ khá lớn…

Agong đã biến mất như trong cuộc trình diễn quỷ thuật…

Cửa ra vườn hoa mở toang. Máy điều hòa khí hậu chạy rồ rồ, song hơi nóng ngoài trời đã ùa vào phòng, mang theo những tiếng ồn của ngõ hẽm vừa thức dậy sau giờ nghĩ trưa. Giãy chậu hoa phong lan nằm tênh hênh dưới ánh nắng mặt trời thiêu đốt. Nhiều giọt máu còn ướt chảy lấm tấm bên cổng. Chiếc xe đua vỏ lát tích của Agong cũng không cánh mà bay.

Văn Bình không tin là Agong lái xe đi. Trừ phi hắn có phép thần thông, hắn không thể bò ra ngoài, trèo lên xe, vặn máy. Chắc hắn đã thiệt mạng. Hoặc ít ra là trọng thương. Quân gian gồm hai tốp, tốp núp sau cửa, chĩa súng hạ sát Agong rồi chuồn lẹ bằng cổng sau, tốp lảng vảng ở mặt tiền, chờ chàng rượt đuổi hung thủ mới xuất hiện, mang xác chết đi mất dạng.

Nhưng quân gian là ai? Và quân gian tẩu tán thi thể Agong với mục đích gì?

Văn Bình đảo mắt nhìn tứ phía trước khi bước qua bóng mát những cây bàng xum xuê bên dưới trẻ con tụ tập đông đúc, trong mùi thịt satê cừu nướng thơm phưng phức. Trong chốc lát chàng ra đến đầu hẻm. Chàng quẹo trái, tiếp tục bách bộ một quãng, đến khi biết rõ không bị ai theo mới vẫy tắc xi.

Chẳng buồn thận trọng, chàng dặn tài xế lái đến đường Sì Mít. Tên đường cũng thật éo le. Sì Mít vốn là bí danh của bất cứ ông tổng giám đốc nào của C.I.A., người ta chỉ lấy tên vĩ nhân đã chết đặt cho phố sá, cho nên Văn Bình đột nhiên có ý nghĩ phen này cơ quan C.I.A. của ông trùm Sì Mít sẽ bị thân bại danh liệt…

Chàng đang liên tưởng đến ông Sì Mít C.I.A. thì tắc xi chạy vào đường Ngọn Đồi (2) , vượt qua tòa đại sứ Mỹ. Tiệm Omar Khayyam, tiệm ăn Ấn Độ ngon bậc nhất trên đảo ở xế bên. Tuy quá giờ ăn trưa từ lâu Văn Bình còn ngửi thấy mùi gà tan đu ri, món gà nướng đặc biệt của nhà hàng này, dường như nướng trong lò đất nung, khi chín đem ra ăn với bánh bỏ lò gọi là nanê…

9 phần trăm dân số trên đảo là người Ấn, song món ăn Ấn lại được trọng vọng. Trai gái yêu nhau khoái món ăn Ấn vì nó gồm nhiều gia vị kỳ lạ, ít nhất là 25 loại, từ gừng, tiêu, quế, mù tạt đến nghệ, được dùng làm bột cà ri. Người ta kể lại là trong 25 loại gia vị có một giống rễ cây, đem nghiền thành bột, pha nước, phết lên con gà trước khi nướng thì nó sẽ vàng rộm thật đều, chín rất nhanh, hương vị ngọt béo khác thường, và khác thường hơn cả là nó làm người ăn mê man như uống rượu mạnh, rồi đòi hỏi ái tình một cách tham lam, vũ bão bền bỉ chưa từng thấy.

Văn Bình lan man nghĩ đến công việc để khỏi bị mùi gà nướng ám ảnh. Nhưng hết mùi gà nướng, chàng lại ngửi thấy mùi gà chiên, và nhất mà gà luộc. Chàng có cảm tưởng là trong không khí chỉ có mùi gà thơm ngon duy nhất. Đó không phải là ảo giác. Vì mùi gà béo ngậy thường là mùi cố hữu của các thị trấn có nhiều người Tàu. Tân Gia Ba là thành phố có tỉ lệ Hoa kiều đông đảo nhất, va là nơi có món gà nướng thơm ngon nhất.

Nước miếng kéo ồng ộc lên miệng Văn Bình. Úi chao… Chàng đã lê vẹt gót giầy khắp Viễn Đông mà chưa thấy nơi nào bán cơm gà ngon bằng Tân Gia Ba, đây là cơm gà Hải Nam, cơm hấp nóng hổi, rời từng hột, mềm nhuyễn như xôi, phụ lực với gà hấp vừa chín tới, thịt nó hồng hồng và nước trong gồm đủ vị cay chua ngọt bất hủ. Tiệm Swee Kee ở đường Trung Lộ (3) là thiên đường của gà Hải Nam, không chuyến nào ghé đảo mà Văn Bình không đến đó.

Dĩ nhiên chàng hạ cố đến Swee Kee là để thưởng thức món cơm gà. Nhưng cũng vì ở gần tiệm cơm gà thần tiên này còn có một nữ lưu tuyệt sắc gần xa liên hệ đến … gà.

Đúng ra nàng có liên hệ đến những món hàng đắt tiền bằng da con đại bản (4) chàng thường mua tại đường Sì Tam Phớt. Lần ấy, cũng như mọi lần khác, chàng mua một bót phơi và thắt lưng da cá sấu rồi tản bộ đến đường Trung lộ nhậu Mai Quế Lộ với cơm gà trước khi ra trường bay. Đường Trung lộ ở sau tiệm bán đồ da cá sấu 5 con đường, nhưng cũng không xa bao nhiêu, Văn Bình không thích đi xe cốt cho bao tử được nhẹ nhõm thêm, điện thoại để cặp mắt đa tình của chàng có điều kiện ngắm những đôi chân và bờ mông tròn rắn ẩn hiện sau làn áo Tàu sườn sám may chật.

Khi đến gần tiệm cơm gà, chàng phải dừng bước vì thấy sau tủ gương một cửa hàng nhỏ xíu bầy bán những cái ví thật đẹp. Và cũng là bót phơi bằng da đại bản thuộc. Da đại bản cái không đẹp bằng da đại bản đực, có nhiều mắt, lại bóng và mềm. Chỉ riêng những cái ví da đặc biệt này đủ níu chân Văn Bình, huống hồ trong cửa hàng nhỏ xíu kia có thêm một cô bán hàng khoe tấm thân nhỏ xíu…

Nàng không còn trẻ nữa, song Văn Bình biết chắc nàng còn sống cảnh chăn đơn gối chiếc. Con gái đẹp trên ba mươi thường thuộc hai thành phần: hoặc mang bệnh lãnh cảm, hoặc đa tình kinh khủng nhưng chưa gặp tri âm. Như thường lệ, Văn Bình giả vờ mặc cả, kỳ kèo bớt một thêm hai để được nán lại thật lâu trong quầy hàng chật chội với cô gái Tàu.

Mùi cơm gà bay thoảng vào mũi chàng. Chàng lân la trò chuyện với nàng, và nhờ chàng nói tiếng Quảng Đông trơn tru như người Tàu chính cống, chàng lại có nhiều duyên dáng trên vẻ mặt khôi ngô nên nữ lưu đã tiết lộ nàng là con gái, nàng lại cầm tinh con gà…

Văn Bình vốn có cảm tình đặc biệt (pha lẫn kính nể) đối với phụ nữ tuổi Tý, tuổi Thân và tuổi Dậu, nghĩa là cầm tinh con chuột, con khỉ và con gà. Chuột cái, khỉ cái thường được liệt vào đẳng cấp đa tình nhất trong giống vật, loài người chỉ đến phân nửa, hoặc nhiều lắm hai phần ba cuộc đời, là hết xí quách, đàn bà lại hết xí quách sớm hơn đàn ông, trong khi ấy nữ chuột và nữ khỉ lại dồi dào sức khỏe mọi mặt đến khi thở hơi cuối cùng… Bởi vậy phụ nữ cầm tinh con chuột và con khỉ luôn luôn giữ vai vế đàn chị trong phòng the. (5)

Văn Bình có biệt nhỡn nhiều hơn với phụ nữ tuổi Dậu, vì so sánh với chuột và khỉ thì các bà gà mái chứa đựng sinh lực vô cùng phong phú. Sự thật đã được chứng minh hùng hồn: gà mái già khọm khẹm vẫn tiếp tục đẻ trứng đều đều, và khả năng bền bỉ của gà mái già thường đánh bại không còn manh giáp những ông gà trống vô địch.

Cô gái Tàu ở gần tiệm cơm gà trên đường Trung lộ có cái tên rất… gà mái là Dậu nương. Nàng bán những bót phơi bằng da cá sấu đực cho Văn Bình với giá rẻ mạt. Rẻ chưa bằng nửa tiền ở tiệm khác. Nàng bỏ vào hộp cạt tông, gói giấy hoa và buộc ngay ngắn xong xuôi mà chàng còn tần ngần chưa dám trả tiền. Sợ Dậu nương tính lầm, chàng nhắc lại, song nàng đã cười ròn tan, hàm răng trắng ngà lấp lánh dưới đèn ống:

- Thưa ông, em không tính lầm đâu, ông đừng ngại, em đã nhường lại cho ông dưới giá vốn để lấy hên.

Chàng hỏi Dậu nương, giọng hơi bối rối:

- Tại sao bán lỗ lại hên, hả cô?

Dậu nương tiếp tục cười quyến rũ:

- Hôm nay là ngày kỵ tuổi Dậu, theo phong tục em phải bán rẻ mới tốt. Ông là khách mở hàng đầu tiên em phải bán dưới giá vốn để được nhiều hên.

- Hên nghĩa là cô sẽ phát tài?

- Phát tài, phát lộc chỉ là cần đối với người có vợ, có chồng. Ông đã biết em còn kén chọn. Em không đến nỗi xấu xí, gia đình thuộc hạng bát ăn bát để, em học khá, em quá ba mươi vẫn chưa chồng là vì … em sợ…

- Cô sợ đàn ông?

- Vâng, em sợ đàn ông kém tế nhị, kém lịch thiệp. Người Pháp có chữ ga lăng. Chữ này đúng với tâm trạng đàn bà con gái băn khoăn ngày nay. Em sinh trưởng trong một dòng họ chuyên nghề lột da đại bản, đem thuộc rồi cắt chế thành đồ gia dụng nên khá nhiều mê tín dị đoan. Mê tín dị đoan của con gái trong gia đình em là sợ không kiếm được tấm chồng biết Văn Bình tỏ vẻ kinh ngạc vì lần thứ nhất trong đời giang hồ, nếm cơm cũng như nếm tình khắp nơi trên trái đất chàng mới được nghe nói đến đức tính ga lăng của các chàng cá sấu. Chàng hỏi gặng nàng cá sấu đực ga lăng như thế nào thì nàng đỏ mặt không nói và quay ra chỗ khác. Một người khách mua hàng đã xuất hiện đúng lúc để cứu nàng khỏi cơn bối rối ngượng ngập, Văn Bình đành cầm gói đồ cáo từ.

Hôm ấy chàng ăn cơm gà ở tiệm Swee Kee không biết ngon. Rồi chàng lỡ máy bay. Hôm sau chàng vẫn lỡ máy bay. Chàng quên phức lệnh triệu hồi của ông Hoàng, ở liền tù tì một tuần lễ trên đảo để khám phá kỳ được bí mật về tài nịnh đầm của cá sấu đực. Không ai đủ thẩm quyền giúp chàng vén màn bí mật bằng Dậu nương nên Văn Bình đã tìm trăm phương ngàn kế bắt bồ với nàng và chàng đã thành công.

Trong những phút đầu gối tay ấp say sưa, Dậu nương thỏ thẻ cắt nghĩa và khi ấy chàng mới bổ ngửa. Té ra cá sấu đực ga lăng như vậy mà chàng không biết.

Có thể nói cá sấu đực ga lăng hơn hết trong loài vật, và còn ga lăng hơn cả đàn ông trong thế kỷ 20 nữa. Điều làm đàn bà chán ghét ở đàn ông là sau mỗi lần yêu đương đàn ông thường quay mặt vào tường ngủ ngay và ngáy vang như sấm, bỏ mặc giai nhân đang lâng lâng trong giấc mộng dài. Các sấu đực khác hẳn, trước khi làm tình, chàng âu yếm đỡ nàng nằm ngay ngắn, và sau phút truy hoan chàng không tàn nhẫn chuồn đi, hoặc mắt lim dim, cúi đầu xuống ca bài tẩu mã như các chú ngựa. Chàng cá sấu không quên ở lại bên người yêu, nhẹ nhàng dìu nàng cá sấu ngồi dậy, vuốt ve nàng một lát rồi chia tay. (6)

Đại bản đực ga lăng nên từ ngàu xửa ngày xưa, khi làn gió văn minh chưa thổi đến các hòn đảo ở vùng biển Thái Bình Dương, một số phụ nữ ăn lông ở lỗ đã biết cắt da nó, phơi khô, đeo luôn ở bên mình để lấy hên về tình ái. Tập quán thi vị này còn sót lại trên vài vùng bờ biển Nam dương và tiêm nhiễm vào nếp sống của cô gái bán đồ gia dụng bằng da cá sấu trên đường Trung lộ…

Sì-mít… lại Sì-mít… Sì-mít là bí danh của mọi ông tổng giám đốc C.I.A., chàng cố quên mà thực tế vẫn bắt nhớ. Chàng hấp tấp xuống xe, lắc đầu lia lịa trước đám hành khất dai như đỉa đói. Chàng không phải là kẻ keo kiệt (vả lại, đâu phải là tiền của chàng mà vấn đề bủn xỉn được đặt ra), chàng không dám bố thí cho ăn mày vì một lẽ giản dị. Chàng không có tiền lẻ. Bố thí bằng bạc lớn thì khác nào vỗ ngực khoe chàng là Văn Bình Z.28…

Đám hành khất ngoan cố đến nỗi chàng phải hất ngã cả chùm họ mới chịu buông tha. Chàng bước nhanh như chạy đua, quẹo gấp vào hẻm. Đúng theo lời Cheng Ho, chàng quẹo thêm hai lần trước khi nhìn thấy một ngôi nhà xây gạch, lợp tôn kẽm ọp ẹp án ngữ đầu ngõ cụt. Căn nhà được ngăn đôi, một bên là tiệm tạp hóa, bán đủ thứ thượng vàng hạ cám, từ áo thun lá, giấy bút, mì miến đến những bao tròn giấy vàng, giấy bạc óng ánh đẹp mắt, bóc ra thấy lớp áo cao su dai dẽo được dùng để chống bệnh sinh lý, người Anh Anh gọi là con đom, bên kia được kê cái bàn nhỏ trên đặt giãy ly cốc đậy nắp ny lông đựng gần đầy nước đục lờ đờ, nước sâm nhị hồng.

Hai đứa trẻ lên 5, 6 đang líu la líu lo sau bàn. Chúng đang bàn cãi về vai chính của phim chưởng vừa chiếu, đứa thì nói phun kiếm từ lỗ mũi ra dễ ợt, đứa thì nói quá khó. Mới ngần ấy tuổi đầu đã thành thạo phim kiếm hiệp, chi tiết này đủ chứng tỏ chúng là con nít bụi đời.

Một tên ngó thấy chàng vội ngưng thảo luận, chõ miệng qua đốngly thủy tinh:

- Nị uống nước sâm.

Văn Bình mỉm cười, ném xuống bàn tờ giấy bạc và nói:

- Cho các em. Sue có nhà không?

Nghe chàng hỏi, hai đứa trẻ nhảy thót ra thềm. Lối nhảy của chúng nhẹ tạng, như thể xương thịt bằng bấc. Thằng Sue cử động gọn gàng như vậy. Dường như chúng luyện tập võ nghệ thường xuyên.

Hai đứa đều là anh em ruột, vì mặt mũi và thân hình giống nhau như đúc cùng một khuôn. Chắc chắn chúng là em thằng Sue. Chúng được sinh năm một, đứa lớn hơn đứa bé một tuổi là cùng, song thằng anh có vẽ già dặn, nó vừa cao, vừa to ngang thằng em. Trẻ con mồ côi và bụi đời thường khôn trước tuổi, nhiều khi chúng còn khôn hơn cả người lớn.

Đứa lớn hiếng mắt nhìn Văn Bình:

- Nị hỏi ai?

Văn Bình đáp nhỏ trong khi chuồi tờ giấy bạc mới tinh hảo vào lòng bàn tay thằng bé:

- Sue. Bác có hẹn với Sue. Nó nói cứ đến đây hỏi em bất cứ giờ nào.

- Tên ông là gì?

- Cheng Ho.

- Xạo. Ông không phải là ông Cheng. Chúng cháu đều quen mặt ông Cheng.

- Hừ... bác là bạn ông Cheng. Các cháu đừng hỏi vặn nữa, cứ kêu thằng Sue ra đây.

- Ông đi lộn hẻm.

- Bác không lộn. Các cháu chóng ngoan, bác sẽ cho một trăm đô la.

- Ở đây không có ai tên Sue.

- Chúng mày đáo để hết chỗ nói. Hai trăm Mã Lai đấy, chịu chưa?

Cả hai đứa đều nín lặng. Tên nhỏ co giò định phóng vào nhà trong song Văn Bình đã kịp giữ nó lại. Chàng gằn giọng đe dọa:

- Tao là bạn ông Cheng, nghĩa là bạn thằng Sue, anh cả của chúng mày. Tao chịu mất hai trăm đồng tiền thưởng, nếu chúng mày lừng khừng, tao sẽ không cho đồng nào nữa, rồi còn dần mỗi đứa một trận.

Tên lớn năn nỉ:

- Ông bớt giận. Cháu sẽ dẩn ông đến gặp anh Sue.

Nói đoạn, nó rón hai tờ giấy bạc thơm tho, đút gọn vào túi. Trong nhà tranh tối tranh sáng mặc dầu ngoài trời nắng gắt. Văn Bình thấy rõ cặp mắt hai tròng của đứa trẻ. Mắt hai tròng là người có tư chất thông minh. Văn Bình cũng có mắt hai tròng - một vòng sáng rực viền chung quanh con nhưng đen - nên chàng bỗng có thiện cảm với đứa trẻ. Nếu anh em thằng Sue không sống cảnh thiếu cha mẹ, chúng đã là học sinh xuất chúng.

Tên lớn giang tay:

- Mời ông vào.

Nó mở cánh cửa gỗ. Căn nhà ọp ẹp bán nước sâm nhị hồng chỉ sâu chừng 5 mét trên một diện tích tam giác nhỏ xíu, phía sau cửa gỗ Văn Bình trôngthấy cái sân gạch đầy rêu xanh rì, nước bẩn đọng thành vũng. Té ra đây chỉ là "trạm liên lạc". Văn Bình phải khom lưng mới chui qua cái ô vuông trổ trong tường rồi bước vào căn nhà khác, rộng rãi nhưng tối om.

Trước mặt chàng lố nhố bóng đen. Toàn là bóng đen tí hon. Thằng bé 6 tuổi giắt chàng luồn qua ô vuông rồi giựt chạy. Văn Bình trườn theo níu nó lại. Chàng không ngờ nền phòng được phủ toàn rêu trợn trượt, cũng trơn trượt không kém cái sàn gạch bên ngoài. Hơn 70 kí thịt rắn chắc của chàng bị mất quân bình trong khoảnh khắc, chàng phải vận công để khỏi té.

Nhưng rốt cuộc chàng vẫn lăn kềnh. Chàng vừa rơi vào số phận của những con ngựa hoang sống trong rừng rậm Viễn Tây Mỹ Châu bị dân cao bồi quăng thòng lọng kéo ngã và bắt trói. Một sợi gìây thừng ny lông được buộc thành vòng tròn rớt thụp xuống đầu chàng. Kẻ tung thòng lọng đã tỏ ra có nhiều kinh nghiệm.

Văn Bình chưa từng thua ai. Những đối phương đồng tuổi đồng lực với chàng đều bị chàng coi như con nít thò lò mũi xanh.

Vậy mà lần này chàng chịu thua đám con nít thò lò mũi xanh chính cống trên đảo Phong Lan. Nzằm dài trên phòng đầy rêu, chàng mới nhìn thấy kẻ địch điều khiển thòng lọng.

Kẻ địch này là thằng bé 6 tuổi.

Trời ơi!

Văn Bình Z.28 bị một thằng bé 6 tuổi tung thòng lọng giựt ngã…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx