sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Bóng Tối Đồng Pha Lan - Chương 5: Một Canh Xì Phé

Vạn Tượng, 24 giờ sau…

Sulô cố ngủ mà không tài nào chợp được mắt. Có lẽ vì trời đã sáng, tiếng quân xa chạy rầm rầm ngoài đường làm hắn nhức đầu. Đúng ra, hắn cần ngủ hơn bao giờ hết.

Vì suốt đêm hắn chưa được ngủ.

Trận đòn đau điếng còn in dấu vết trên lưng Sulô. Hắn không chợp được mắt vì lúc nào cũng nhớ đến sợi roi chỉ đầu bọc cao su, đánh vào khớp xương làm thần kinh hệ rung chuyển dữ dội.

Sulô không thể quên được phút tỉnh dậy trên nền nhà sũng nước. Gã mặc sơ-mi trắng nhìn hắn bằng cặp mắt miệt thị:

- Còn đau nữa không, ông nhà báo?

Sulô ôm ngực ho:

- Còn… Tội nghiệp tôi lắm, ông ơi. Ông bảo gì, tôi xin nghe, tôi đâu dám phản đối mà ông phải dùng võ lực. Không khéo tôi chết mất.

Gã mặc sơ-mi trắng cười nửa miệng:

- Ồ, chết sao được. Chỉ ngủ một đêm là hết đau. Mất một ngàn, xuống Đồng Pha Lan là đau mấy cũng lành. Tôi phải đánh anh để anh ghi khắc vào trí nhớ. Anh đừng tưởng đây là đòn thù. Chẳng qua tôi đánh yêu đấy thôi. Mai kia, nếu anh lươn lẹo, tôi sẽ cho anh nếm nhiều thứ đòn ly kỳ gấp trăm, gấp ngàn lần. Hiểu chưa, ông nhà báo?

Sulô gật đầu, mặt tái mét.

Gã mặc sơ-mi trắng nhét một xấp bạc 500 vào túi quần Sulô, giọng đàn anh:

- Giữ lấy mà tiêu khiển. Hễ có tin tức gì, phải báo cáo ngay. Báo cáo ngay, không được trì hoãn. Nếu anh không trung thành tuyệt đối, tôi sẽ cho xẻo tai. Xẻo một cái tai cảnh cáo. Mất tai, anh sẽ không thể xuống xóm giải sầu được nữa.

- Thưa, tôi xin trung thành tuyệt đối.

- Cám ơn. Anh không trung thành tuyệt đối cũng không xong. Vì sau khi xẻo tai, tôi sẽ chặt bàn tay. Hết tay rồi đến chân. Sau hết là mổ bụng, khoét tim, gan, ruột, vứt vào rừng cho chim kền kền ăn một bữa no nê.

Sulô rùng mình.

Gã mặc áo sơ-mi trắng nhún vai:

- Thôi, cho anh về.

Sulô nhìn người lạ, vẻ mặt ngơ ngác:

- Thưa, tôi sẽ gặp ông ở đâu?

Gã mặc áo sơ-mi trắng đập vào vai Sulô, nửa suồng sã, nửa hăm doạ:

- Ông nhà báo giỏi ghê! Sulô ơi, anh không cần phải tới tìm tôi, đích thân tôi, hoặc cộng sự viên thân tín của tôi sẽ tới nhà anh. Khi nào có tin tức, phiền anh mở rộng cửa sổ nhìn ra sân, và kéo riềm che lại. Riềm cửa này màu đỏ máu, ở xa một cây số cũng nhìn thấy. Xong xuôi, anh ở trong nhà đợi. Chúng tôi sẽ đến bằng cửa sau.

Gã mặc áo sơ-mi trắng chỉ nói có thế rồi đánh diêm hút thuốc. Sulô lủi thủi ra về, đầu óc bâng khuâng nặng trĩu như vừa ra khỏi cơn ác mộng.

Cơn ác mộng này đã làm Sulô mất ngủ.

Giờ đây, hắn phải có một quyết định rõ rệt. Tổng đài trung ương ở Sài Gòn vừa chuyển cho hắn một bức điện quan trọng…

Sulô lồm cồm bò dậy. Ngọn đèn 25 nến trên bàn giấy nhìn hắn một cách trơ trẽn. Sulô có cảm tưởng là trần nhà, nền nhà, và đồ đạc trong nhà đều có mắt, và chăm chú nhìn hắn.

Mở toang cửa sổ, kéo riềm đỏ… mấy tiếng này vang ngân trong trí Sulô. Nghĩa là người lạ ngụ trong một căn nhà đối diện.

Nhà của Sulô ở khuất trong hẻm, gần Thát Luông, cách trụ sở chiến dịch Bác Ái 50 thước phù du. Trước nhà là một cái sân rộng trọc tếu không cây cối.

Nhìn qua cửa sổ, Sulô bàng hoàng. Ngôi nhà nhỏ xíu được xây trên gò cao nên khung cửa che màn đỏ dễ biến thành cái đích. Chắc hẳn ngày cũng như đêm, những người bí mật thay phiên nhau kiểm soát nhà hắn bằng viễn kính.

Nửa phút trước, Sulô còn ngần ngại, giờ đây hắn không còn ngần ngại nữa. Trước khi giao bức điện của Sài Gòn cho Hoàng Lương, hắn phải báo cáo với họ.

Hắn bèn kéo riềm cửa. Gió lạnh ban mai từ ngoài ùa vào. Buổi sáng ở Vạn Tượng đầy gió và nắng khiến Sulô yêu đời ngây ngất. Sulô thèm yêu, thèm sống hơn bao giờ hết. Hắn chép miệng một mình:

- Ôi dào, mình cứ sợ hão… Xứ Lào này, gián điệp hai mang là thường…

Sulô nói đúng: xứ Lào là quê hương của gián điệp nhị trùng. Trên thực tế còn có cả gián điệp tam trùng, tứ trùng, nghĩa là gián điệp lãnh lương của ba, bốn quốc gia cùng một lúc, và chỉ trung thành với một, hoặc không trung thành với quốc gia nào cả. Một phần nhân viên mật vụ và mật báo viên hoàng gia là cộng tác viên của Phòng Nhì Pháp, với những tay tố từ Ba Lê tới, ngụy trang phụ tá tuỳ viên sứ quán, hoặc thông tin viên báo chí Tây phương.

Một số nhân viên này lại báo cáo hoạt động của Phòng Nhì cho sứ giả tình báo CIA hoặc Intelligence Service, hoặc GRU. Nhiều vụ nhị trùng vụng về bị vỡ lở song xứ Lào là xứ hiếu hoà, ba phải, nên không một chuyện đáng tiếc nào xảy ra, nhân viên nhị trùng lãnh lương lần cuối sau cái bắt tay từ giã bên ly rượu trong xóm Đồng Pha Lan, hoặc tiếp tục phụng sự với điều kiện mới mẻ khác.

Tiếng động ở cửa xuống bếp làm Sulô quay lại. Gã mặc áo sơ-mi trắng lì lợm và kiêu căng thản nhiên xô cửa bước vào. Hắn đon đả chào Sulô:

- Khá lắm. Thấy anh báo hiệu, tôi đến liền. Anh gặp thằng nhà báo Hoàng Lương chưa?

Sulô gật đầu:

- Rồi. Tôi nói đúng lời ông dặn.

- Thành thật ngợi khen anh. Anh cần bao nhiêu tiền cũng có. Bây giờ, anh còn tin tức nào nữa?

Bàn tay run run của Sulô mở ngăn kéo bàn, lôi ra một cuốn tiểu thuyết tiếng Pháp, gáy da màu vàng. Giọng hắn lạc hẳn như người mất tinh thần vì sợ hãi:

- Sài Gòn, mật điện của Sài Gòn…

Gã sơ-mi trắng hất hàm:

- Nhận được hồi mấy giờ?

- Gần ba giờ sáng.

- Tôi cần biết rõ ràng hơn nữa. Gần ba giờ sáng là mấy giờ? Hai giờ 55? Hai giờ 50?

- Hai giờ 45 phút.

- Mật mã gì?

- Thưa, mật mã CG. 564, loại thông thường. Sài Gòn liên lạc với tôi bằng hai mật mã, CG. 564 và…

- Biết rồi. CG. 564 và HK. 329. Bức điện được dịch ra chưa?

- Rồi. Trước khi đưa cho Hoàng Lương, tôi muốn ông xem qua, như ông đã căn dặn.

- Đúng. Ao ước trong tương lai anh cứ tiếp tục dễ bảo như thế này mãi.

Gã sơ-mi trắng khựng người sau khi đọc bức điện. Những dòng chữ bút chì nguyên tử đỏ viết nắn nót của Sulô nhảy múa trước mặt hắn:

"HH. gửi Sulô.

"Yêu cầu chuyển ngay tận tay Hoàng Lương. Cần xét lại công tác đang làm. Nhân viên của ta ở Hà Nội điện vào báo cáo đại uý Phạm Nghị trở về Hà Nội tiếp xúc với Thiên Hồng, tình nhân của đệ nhị tham vụ Hoài Thanh.

"Thiên Hồng và Phạm Nghị đã đáp phi cơ riêng đi Vạn Tượng. Giờ này, chắc chắn họ đã có mặt tại sứ quán.

"Yêu cầu điện về gấp kết quả công tác.

"HH.

Gã sơ-mi trắng có cảm tưởng như trời đất tối sầm. Hắn đứng lặng một phút, gân máu trên cổ nổi cuồn cuộn như sợi dây thừng bị kéo căng sắp đứt. Nếu không phải là chuyên viên điệp báo lọc lõi, hắn đã vò nát mảnh giấy và rít lên một tiếng căm hờn.

Song kinh nghiệm của nhiều năm hoạt động đã trui luyện hắn thành pho tượng vô tri giác. Vẻ kinh ngạc chỉ thoảng qua nhẹ nhàng như hơi lạnh ban mai rồi tan biến, nhường chỗ cho gương mặt phẳng lì. Trong khi ấy, Sulô lúi húi pha cà phê.

Những giọt nước màu nâu sẫm rơi lanh tanh từ cái lọc xuống ly. Gã mặc sơ-mi trắng hỏi Sulô:

- Bao giờ anh gặp hắn?

Sulô ngẩng đầu:

- Hoàng Lương ấy à?

- Phải.

- Nội sáng nay.

- Ở đâu?

- Lữ quán Constellation. Nếu ông muốn, tôi sẽ ỉm bức điện này đi.

- Hừ, đồ ngu như bò. Tổng đài Sài Gòn đã biết anh nhận được bức điện. Ỉm đi khác nào lạy ông con ở bụi này. Anh cứ giao bức điện cho Hoàng Lương.

- Vâng, xin ông tin tôi.

Gã mặc sơ-mi trắng lườm Sulô:

- Dĩ nhiên tôi tin anh. Song anh coi chừng, chúng tôi có tai mắt khắp nơi, anh giở quẻ không được đâu. Bắt buộc tôi phải giết anh và quăng xác xuống sông Cửu Long nếu anh làm Hoàng Lương nghi ngờ. Nhưng nếu anh hoạt động đắc lực, sẽ có nhiều tiền. Thôi, tôi đi đây. Tôi không quen uống cà phê phin buổi sáng.

Sulô ngồi phịch xuống ghế. Không thèm bắt tay, gã mặc sơ-mi trắng lùi lũi ra cửa. Nhìn lưng hắn cồm cộm, Sulô biết là người lạ đeo súng lục. Như người mất hồn, Sulô đứng dậy. Rồi lại ngồi xuống.

Nửa giờ sau, hắn mới lấy lại tinh thần, quơ đống quần áo lung tung trên giường mặc vội rồi thất thểu ra đường.

Nắng vàng nhảy múa trên rặng dâm bụt hoa nở đỏ lòm. Một đàn chim kên kên từ khu rừng phía đông chói loà ánh nắng bay tới, lượn vòng tròn trên Thát Luông. Cảnh vật đều nhuộm màu vàng. Tuy nhiên, đó không phải là màu vàng ngoạn mục của những pho tượng khổng lồ trong chùa hoặc của áo cà sa quen thuộc của đất Lào.

Mà là màu vàng thê lương của kẻ bị bệnh đau gan.

Hai mắt nheo lại, Sulô dừng bước trước một cô gái Lào mặc đồ cụt Tây phương, để lộ bắp đùi tròn lẳn và bộ ngực căng phồng. Ngày thường, hắn đã xán lại buông lời tán tỉnh.

Nhưng sáng nay Sulô không còn hứng cảm nữa. Trong lòng hắn, một luồng hơi lạnh khác lạ dâng lên, dâng lên, chặn nghẹt trái tim và buồng phổi.

Mặt tái như gà cắt tiết, hắn vẫy tắc xi đến khách sạn Constellation.

Thiên Hồng lặng lẽ ngồi xuống ghế kê sát giường.

Trên chiếc giường Hồng Kông chải đệm dày trắng muốt Hoài Thanh nằm dài, mắt nhắm nghiền.

Vì một sự lạ lùng, Hoài Thanh chỉ sây sát xoàng. Sở dĩ hắn còn mê man vì tinh thần bị xúc động mãnh liệt. Thiên Hồng vào phòng đã lâu, song không lên tiếng. Nàng nhìn Hoài Thanh bằng dáng điệu đau khổ.

Dựa lưng vào tường, đại uý Phạm Nghị phì phèo tẩu thuốc Dunhill, vẻ mặt thoả mãn. Hắn thoả mãn vì thấy Thiên Hồng tuân lệnh răm rắp. Hắn không thể ngờ Thiên Hồng đau khổ cho gia đình và bản thân nàng, chứ không phải đau khổ vì Hoài Thanh, gã đàn ông vụng về, xấu xí mà nàng chưa hề yêu.

Bàn tay dịu dàng của Thiên Hồng từ từ đặt lên trán của Hoài Thanh.

Như có ma lực, làn da êm mát đánh thức hắn dậy. Hắn mở choàng mắt. Và trong giây đồng hồ đầu tiên từ cõi âm trở lại đời sống loài người, Hoài Thanh nhận ra Thiên Hồng.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, miệng lắp bắp:

- Em…

Thiên Hồng oà lên khóc.

Nàng khóc vì phải xưng "em" thân mật với Hoài Thanh. Nàng khóc vì phải bắt đầu vai kịch miễn cưỡng. Song Hoài Thanh lại tưởng nàng khóc vì quá xúc động. Đại uý Phạm Nghị cũng tưởng nàng khóc cho tấn tuồng được linh động.

Nàng hỏi qua nước mắt.

- Anh còn đau lắm không?

Hoài Thanh lắc đầu:

- Không.

Rồi thở dài:

- Trời ơi, anh không ngờ… Anh không ngờ còn sống và được gặp em. Tại sao em được cấp giấy phép qua Vạn Tượng?

- Anh buồn cười lắm. Tại anh bị thương nên em được xuất ngoại thăm anh.

- Ai cho em xuất ngoại?

- Bộ.

- Lạ thật? Tại sao họ lại biết em?

- Anh lẩn thẩn mất rồi… Trước khi liều mình, anh viết thư để lại cho em.

- À phải, thư tuyệt mạng… Anh bậy thật, em tha lỗi cho anh. Trong những ngày sống xa nhà, anh đã khờ khạo nghe theo lời đường mật của nàng Boun. Sự thật phũ phàng làm anh thất vọng. Và từ thất vọng đến chán đời, em biết không?

- Anh chưa khoẻ hẳn, đừng nói nhiều.

- Ồ, em khỏi lo. Có em một bên, anh có thể nói chuyện suốt đêm không mệt. Vả lại, anh đã hoàn toàn bình phục rồi. Em được phép ở lại mấy ngày với anh?

- Em chưa biết rõ. Nhưng cũng còn tuỳ, anh ạ.

- Còn tuỳ… Tuỳ ai?

- Thôi, anh hỏi làm gì… đến đó hẵng hay.

- Không. Việc này rất quan trọng.

- Có việc quan trọng nhất anh lại quên hỏi… đó là em yêu anh không…

- Hừ, không yêu mà lại lặn lội từ Hà Nội sang đây.

- Biết đâu em xuất ngoại vì công tác.

Như bừng tỉnh cơn mơ, Hoài Thanh chồm dậy trên giường, hai mắt mở thao láo…

- Ừ nhỉ, anh ngu nhất thế giới. Thiên Hồng ơi, em yêu anh không? Em sang đây vì anh hay vì theo lệnh thượng cấp?

- Em yêu anh là chuyện dĩ nhiên. Nếu không, em đã ở lại và nhận làm vợ người khác. Chắc anh đã biết nhiều người ngấp nghé em từ lâu song em đều thẳng thắn từ chối. Cuộc gặp gỡ ở Phủ Lý đã khắc sâu vào tâm khảm em. Nhưng anh ơi, chúng ta đang sống trong chế độ xã hội chủ nghĩa, phải hy sinh hạnh phúc cá nhân cho tập thể. Em lên đường đi Vạn Tượng vì yêu anh, yêu tha thiết, nhưng mặt khác cũng vì chỉ thị của Bộ.

- Chỉ thị của Bộ?

- Vâng. Đại uý Phạm Nghị đích thân về Hà Nội đón em.

- Anh hiểu rồi… Vì vậy em mới nói rằng thời gian em lưu lại Vạn Tượng còn tuỳ… dĩ nhiên là tuỳ ở anh.

- Vâng, anh đoán đúng.

Đột nhiên Hoài Thanh thở dài:

- Được em yêu, anh sẽ làm mọi việc trên đời. Nếu em muốn, anh sẽ tự tử lần nữa. Em ơi, từ nhiều năm nay, anh chưa bao giờ có cơ hội chứng tỏ cùng em tấm lòng yêu đương tuyệt đối của anh. Yêu em anh có thể chết vì em bất cứ lúc nào. Nếu em chưa tin…

- Em tin anh lắm. Anh đừng ráng sức nữa.

Đại uý Phạm Nghị xen vào:

- Sự hy sinh của anh rất đáng khen. Tuy nhiên, anh không cần phải hy sinh như vậy. Chúng tôi không bắt anh phải hy sinh tính mạng, anh hiểu chưa? Mặc dầu tình yêu tinh thần và vật chất của cô Thiên Hồng đáng giá gấp trăm tính mạng của anh. Chúng tôi vận động cho cô Thiên Hồng sang Vạn Tượng thăm viếng anh, an ủi anh, chung sống với anh, và nếu muốn làm vợ anh, với một mục đích rõ rệt như 2 với 2 là 4.

Ngoảnh sang Thiên Hồng, Phạm Nghị hất hàm:

- Mục đích ấy ra sao?

Thiên Hồng kéo tay Hoài Thanh vào ngực nàng, giọng âu yếm, một sự âu yếm nghẹn ngào:

- Mục đích ấy là sự trung thành tuyệt đối. Trung thành tuyệt đối với mệnh lệnh của Bộ. Bộ đã ra lệnh cho ông đại sứ Lê Văn Hiến. Lát nữa, đại tá Trần Chương, thay mặt ông đại sứ Lê Văn Hiến, sẽ ra lệnh cho anh. Anh nghe rõ chưa?

Hoài Thanh đáp nhát gừng:

- Nghe… rõ.

Hoài Thanh không thể tự chế được nữa. Mùi thơm da thịt của Thiên Hồng phà vào mũi hắn, khiến hắn bàng hoàng ngây ngất. Hoảng hốt như sợ chậm chạp thì người đẹp bị cướp đoạt, Hoài Thanh nghển cổ, kéo nàng sát lại.

Hơi thở của hắn trở thành hổn hển và đứt quãng. Thiên Hồng thản nhiên như đứng gần tảng đá. Hoài Thanh kéo nàng sát nữa, sát thêm nữa, bàn tay lùa vào cổ áo tuột nút của nàng.

Song một tiếng quát đã nổi lên:

- Thong thả, Hoài Thanh.

Thiên Hồng buông gã đàn ông bệnh hoạn ra. Đại tá Trần Chương đứng lù lù trên ngưỡng cửa, gằn giọng:

- Thong thả. Anh còn mệt. Đừng tham ăn mà chết không kịp trối. Thiên Hồng là tình nhân của anh, là vợ của anh, anh sẽ chung sống với nàng sau khi bình phục, hoàn toàn bình phục.

Hoài Thinh tiu nghỉu như chó cụt đuôi, nằm phịch xuống đệm. Trần Chương cất tiếng:

- Thiên Hồng?

Thiên Hồng đứng dậy:

- Đại tá gọi tôi?

- Phải. Yêu cầu cô lên phòng tôi.

Thiên Hồng phải vịn lấy chần giường bằng đồng cho đỡ choáng váng. Trước khi lên đường, nàng đã phải hiến thân cho đại uý Phạm Nghị, nói là để tập luyện cho thuần thục. Có lẽ đại tá Trần Chương muốn giảng dạy thêm một bài học nữa về kỹ thuật luyến ái.

Thiên Hồng cảm thấy thân thể đau rừ. Trong một vi phân của giây đồng hồ, nàng nảy ra ý định muốn chết. Nhưng chỉ một thoáng sau, nàng lại muốn sống.

Nàng muốn sống, không phải vì sống cho nàng. Mà là sống cho mẹ nàng, người goá phụ còm cõi, gần đất xa trời ở Hà Nội. Sống cho thằng Dương ngây thơ, nhỏ nhoi. Và sống cho Bùi Minh, người tình tuyệt vọng của nàng.

Ngoan ngoãn, Thiên Hồng theo đại tá Trần Chương ra ngoài hành lang.

Phòng giấy của Trần Chương cũng được trang trí lộng lẫy như phòng giấy của đại sứ Lê Văn Hiến. Cũng những đồ gỗ đắt tiền, tối tân, mua từ Ba Lê chở tới bằng phi cơ Air-France. Cũng tấm thảm len dày, hàng chục người dận giây xăng đá, nhảy cỡn bên trên cũng không gây ra tiếng động. Đặc biệt của loại thảm này là không bén lửa, quan khách tha hồ hút thuốc. Cũng những cửa sổ căng riềm xanh lơ, nhìn xuống vườn, một khu vườn rộng trồng hoa hồng và thược dược.

Vật đập vào nhãn quan Thiên Hồng trước nhất là bình hoa hồng đặt trên bàn làm việc. Thiên Hồng sành hoa, nhất là hoa hồng, nên biết đây là loại hồng nhung đắt tiền, đất đai khô cháy ở Ai Lao không thể nào trồng được. Đại tá Trần Chương phải đặt mua tận Sài Gòn, và hàng tuần chở phi cơ lên Vạn Tượng.

Đinh ninh Trần Chương sẽ tái diễn tấn trò huấn luyện của Phạm Nghị ở Hà Nội nên Thiên Hồng thu hình sau bàn giấy, hy vọng những bông hoa hồng che khuất được nàng. Song Trần Chương chỉ tới gần, quan sát nàng từ đầu xuống chân rồi nói, giọng ngọt ngào:

- Cô còn nhớ nhiệm vụ của cô không?

Thiên Hồng đáp một hơi như học trò trả bài:

- Thưa nhớ. Tôi tới đây để quyến rũ Hoài Thanh.

- Đúng. Trước khi lên đường, cô đã cam kết những gì?

- Bí mật. Tuyệt đối bảo vệ bí mật.

- Thế nào là tuyệt đối bảo vệ bí mật?

- Nghĩa là không được cho ai biết tôi sang Lào làm gì. Ngay đối với người thân nhất đời là mẹ và em, tôi cũng chỉ nói là được Bộ thuyên chuyển đi nơi khác.

Trần Chương nhìn giữa mắt Thiên Hồng:

- Chắc không?

Luồng nhãn tuyến soi mói như muốn lột trần quần áo làm nàng run lẩy bẩy. Hàm răng nàng chạm vào nhau lập cập. Nàng ấp úng:

- Thưa… chắc.

Đại tá Trần Chương mỉm cười, nụ cười chứa đầy chết chóc. Thiên Hồng càng run hơn. Nàng mường tượng đến Bùi Minh. Nàng không nói cho ai biết, trừ Bùi Minh. Có thể Trần Chương bắt nọn. Nhưng cũng có thể sự thật đã thấu tai Trần Chương.

Nàng tưởng Trần Chương sẽ quắc mắt, đập nắm tay xuống bàn, rồi quát mắng như Phạm Nghị. Nhưng không, Trần Chương vẫn mỉm cười.

Đột nhiên Thiên Hồng đau điếng người. Mắt nàng toé ra muôn ngàn con đom đóm. Đầu nàng quay cuồng như bị rạn nứt. Chân nàng loạng choạng, cây thịt mảnh mai của nàng ngã chúi vào bình hoa hồng.

Thì ra Trần Chương mỉm cười để sửa soạn tấn trò mới: tấn trò võ lực. Bàn tay chuối mắn của hắn vung lên tát vào giữa mặt nàng. Hắn không tát vào má như thường lệ mà là vào mặt. Máu mũi nàng tuôn ra ròng ròng. Răng hàm dưới nàng bị gãy, máu ứa khỏi miệng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa hề bị đánh. Lần đầu, một người đàn ông đối xử tàn nhẫn với nàng. Trong giây phút, nàng bàng hoàng như bị sét giáng bên tai.

Nàng dựa vào mép bàn, tay bưng mặt khóc rưng rức. Trần Chương nhăn mặt:

- Đồ đĩ rạc. Tao rất ghét đàn bà nói láo. Biết chưa, Thiên Hồng? Mày đã hở miệng cho người khác biết. Người ấy là ai, khai ra?

Thiên Hồng nín thinh.

Một cái tát kinh thiên động địa nữa quật nàng chúi vào ghế xa lông, kèm theo tiếng quát dữ dằn:

- Nói mau, nói mau, đừng bắt tao phải cạn tàu ráo máng.

Thiên Hồng mếu máo:

- Đại tá nghi oan… Tuân lệnh, tôi… không… nói… cho ai… biết hết.

Da mặt Trần Chương đang đỏ rực bỗng trở thành nhợt nhạt. Hắn bắt đầu tin Thiên Hồng thành thật. Nhưng nếu nàng thành thật thì ai tiết lậu cho địch?

Trần Chương còn nhiều thủ đoạn và phương tiện bắt Thiên Hồng phải nói. Hắn có thể nhấc điện thoại ra lệnh cho thuộc viên điện về Hà Nội, tống giam thằng Dương lần nữa, và nếu cần nhốt luôn bà mẹ để gây áp lực với Thiên Hồng.

Tuy nhiên, biện pháp chi phối tình cảm này chỉ hữu lý nếu Thiên Hồng bép xép, hoặc tư thông với địch. Trong trường hợp ngược lại, nàng sẽ bị dồn vào đường cùng, và có thể liều mạng, không hợp tác nữa.

Vì vậy, Trần Chương phải quay lại thủ đoạn mật ngọt giết ruồi. Nếu có tài đọc được tâm can Thiên Hồng, hắn sẽ reo lên một tiếng thoả mãn đầy kiêu hãnh. Thật vậy nàng đã tới lúc liều mạng. Mẹ nàng, em nàng là của báu vô giá trên đời, nhưng người yêu của nàng cũng là của báu vô giá. Thà chết, nàng không thể thú nhận là đã gặp Bùi Minh.

Trần Chương cúi xuống, đỡ Thiên Hồng dậy, giọng an ủi:

- Cô đừng giận tôi nhé. Tính tôi vốn nóng như lửa. Chẳng qua vì tôi là quân nhân chuyên nghiệp, vả lại hoàn cảnh thúc bách khiến tôi không giữ được bình tĩnh.

Thiên Hồng ngồi phịch xuống ghế, khóc thút thít.

Trần Chương kéo ghế lại gần, dỗ dành:

- Cô còn đau lắm không? Để tôi gọi y sĩ lên chích thuốc khoẻ cho cô.

Thiên Hồng lắc đầu:

- Không. Cảm ơn đại tá. Tôi chỉ buồn vì đại tá không hiểu thôi.

- Tôi hiểu rồi. Tôi biết cô tuyệt đối trung thành và tuyệt đối giữ bí mật. Cô đừng buồn nữa, từ nay trở đi tôi sẽ hoàn toàn tin cậy nơi cô. Tiện đây, tôi xin nói thêm rằng sứ mạng của cô rất quan trọng, vô cùng quan trọng, có thể định đoạt cho sự sống còn của nhiều người. Nếu cô thành công - mà tôi tin là cô thành công - cô sẽ được khen thưởng. Lương tháng của cô sẽ được gia tăng, cô sẽ được lên ngạch, và nhất là cô và gia đình cô sẽ được sống trong cảnh an toàn và sung túc.

- Thưa, tôi xin hết sức cố gắng.

- Đúng thế, cô cần cố gắng hơn nữa. Tôi muốn cô thuyết phục được Hoài Thanh càng sớm càng hay.

- Nếu đại tá cho phép, tôi sẽ xuống nói chuyện tiếp với Hoài Thanh ngay bây giờ.

- Thái độ sốt sắng của cô rất đáng ca ngợi. Hoài Thanh như kẻ mê đòn trên võ đài, thuyết phục rất dễ mà cũng rất khó. Một cử chỉ hớ hênh vô tình của cô có thể làm hắn nghi ngờ và không nghe theo nữa. Cô nên thận trọng, và lôi kéo hắn từ từ.

- Tôi sợ hắn rủ luôn tôi bỏ trốn. Chắc đại tá đã biết là tôi sẵn sàng hy sinh, nhưng dầu sao…

- Giờ chót, tôi sẽ bố trí cho cô ở lại. Sau khi Hoài Thanh rời Vạn Tượng, cô sẽ được trở về Hà Nội.

- Đa tạ đại tá.

- Có gì đâu. Chẳng qua là bổn phận. Cô giúp chúng tôi, ngược lại chúng tôi phải đền đáp sự hy sinh của cô.

Trần Chương quay lại bàn giấy, ấn chuông điện. Một vệ sĩ mở cửa chạy vào. Trần Chương ra lệnh:

- Đưa cô Thiên Hồng xuống phòng Hoài Thanh và kêu đại uý Phạm Nghị tới đây ngay.

Nét mặt Trần Chương trở nên ưu tư khi Thiên Hồng nghiêng đầu cáo từ. Và từ ưu tư Trần Chương trở nên cau có khi Phạm Nghị lặng lẽ bước vào.

- Thưa, đại tá cho gọi tôi.

Trần Chương hất hàm:

- Phải, gọi anh. Phiền anh đọc cái này.

Bản sao bức điện của tổng đài Sài Gòn gửi qua Sulô cho Văn Bình được ném lên bàn. Cầm lên, Phạm Nghị run run hai má tái nhợt. Trần Chương gằn giọng:

- Trách nhiệm của sự cẩu thả này là ở anh. Bức điện này chứng tỏ hai điều quan trọng khả dĩ làm kế hoạch của ta thất bại từ trong trứng nước: thứ nhất, địch đã manh nha biết mưu đồ của ta; thứ hai, nhân viên của địch đang hoạt động đắc lực ở Hà Nội, ngay tại trụ sở trung ương.

- Thưa, tôi đã cử người theo dõi Thiên Hồng từng bước. Nàng không thể tiếp xúc với ai.

- Mẹ nàng, em nàng?

- Nhân viên công an dẫn nàng về nhà lấy quần áo, và luôn luôn ở một bên. Thiên Hồng chỉ được phép từ giã thân nhân mà thôi.

- Không lẽ địch có con mắt thông thiên nhìn thấu ruột gan của ta?

- Thưa, có thể địch có tai mắt ở trung ương.

Trần Chương thở dài:

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Vì tôi không tin một cán bộ điệp báo lão luyện như anh lại cẩu thả. May mà ta nắm được Sulô nếu không thì mất mạng cả nút.

Rồi đổi giọng thân mật:

- Anh ngồi xuống đây để tôi nói chuyện. Bằng bất cứ giá nào kế hoạch Cửu Long phải thành công. Anh nghe rõ chưa? Kế hoạch Cửu Long phải thành công dầu phải hy sinh tiền tài, nhân mạng, dầu phải hy sinh cả tổ chức của ta ở Lào quốc.

Anh mới biết một phần kế hoạch Cửu Long, mệnh danh là phần Ba, phần hành động. Còn phần Một và Hai, anh chưa biết. Dầu sao anh là cộng sự viên thân tín nên tôi phải cho anh hiểu rõ ngọn ngành. Kế hoạch Cửu Long được coi là kế hoạch quan trọng nhất của trung ương từ 5 năm nay, từ ngày cơ sở điệp báo được hiện đại hoá, và bành trướng rộng rãi khắp Đông Nam Á để cạnh tranh với tổ chức của lão Hoàng, tổng giám đốc mật vụ Nam Việt.

Là sĩ quan điệp báo trung cấp, anh hiểu rõ tính cách quan trọng của công tác thâm nhập. Từ 5 năm nay, chúng ta chỉ mới hoạt động mạnh mẽ trong lãnh vực thâm nhập lấy tin, mặc dầu mạnh mẽ ở đây chưa có nghĩa là hữu hiệu.

Riêng về phương diện thâm nhập để phỉnh gạt đối phương bằng tin tức sai lầm, chúng ta còn ở thời kỳ phôi thai. Tìm cách đưa đệ nhị tham vụ Hoài Thanh vào hàng ngũ của địch là kế hoạch đầu tiên mệnh danh là kế hoạch Cửu Long.

Trên nguyên tắc, mọi kế hoạch tình báo trong sứ quán ở ngoại quốc được giao cho sĩ quan tình báo. Vì tính cách quan trọng khác thường, kế hoạch Cửu Long được chuẩn bị tại phủ Thủ tướng, dưới sự theo dõi chặt chẽ của đồng chí Phạm Văn Đồng và của đại tướng Võ Nguyên Giáp, bộ trưởng Quốc phòng kiêm Tổng tư lệnh.

Trước khi qua giai đoạn thực hiện, kế hoạch Cửu Long được đại tướng Nguyễn Chí Thanh và một số sĩ quan cao cấp thuộc Trung ương cục miền Nam tham khảo ý kiến. Đồng chí đại sứ Lê Văn Hiến được triệu hồi về Hà Nội để nhận chỉ thị. Với sự đồng ý của trung ương, nhiệm vụ thi hành được uỷ thác cho cá nhân tôi, dưới sự đôn đốc trực tiếp của đồng chí đại sứ.

Tới đây, chắc anh nóng ruột muốn biết tại sao kế hoạch Cửu Long lại được sửa soạn chu đáo với nhiều nhân vật cao cấp như vậy. Nghe tôi giải thích, ắt anh phải giật mình. Không riêng gì anh, khi được giao phó trách nhiệm tôi cũng giật mình như ngồi trên ổ kiến lửa.

Đại tá Trần Chương xô ghế đứng dậy. Không khí trong lòng đột nhiên nặng nề như trước cơn bão lớn.

Phạm Nghị rút tẩu thuốc Dunhill tắt ngúm ra khỏi miệng, dáng điệu bâng khuâng. Trần Chương chắp tay sau đít, đi đi lại lại trong phòng.

Rồi hắn dừng lại nhìn lên tường.

Mắt hắn sáng rực trước tấm hình đàn bà khoả thân. Đây không phải loại hình mỹ thuật cắt trong tạp chí Anh Mỹ dành riêng cho nam giới mà người làm mẫu thường kín hở trong cử chỉ khêu gợi rụt rè. Hình này được rút từ báo Lire à Deux của Pháp. Nghĩa là loại hình trắng trợn nhất thế giới.

Hắn quay lại hỏi Phạm Nghị:

- Anh nghĩ gì về bức hình loã thể này?

Phạm Nghị khựng người một giây. Trần Chương không phải là nhà tu, dửng dưng trước sự cám dỗ bằng xương bằng thịt nhưng rất ít khi đả động tới đàn bà. Rất ít khi Trần Chương la cà xuống xóm thanh lâu Đồng Pha Lan. Trong sứ quán, hắn nổi tiếng là sống mẫu mực.

Lần đầu thấy tấm ảnh sống sượng này, Phạm Nghị cho rằng Trần Chương bị dồn ép cực độ nên hưởng thụ bằng mộng. Nên hắn đáp ngay, không nghĩ ngợi:

- Thưa đại tá, rất đẹp. Trông rất khêu gợi.

Trần Chương ngửa cổ lên cười:

- Suýt nữa tôi tưởng anh là nhà tu từ nhỏ đến lớn nên chưa được nếm mùi đàn bà. Và có lẽ nhà tu cũng không quan niệm một cách ngây ngô như vậy. Sự khêu gợi chỉ mạnh mẽ nếu người đàn bà không khoả thân hoàn toàn. Nói cách khác, muốn khêu gợi phải nửa kín, nửa hở. Phô bày trắng trợn chỉ gây ra sự chán ngấy.

Đổi giọng trang nghiêm, Trần Chương tiếp:

- Tôi treo bức hình đàn bà trần truồng này sau bàn giấy vì thế. Bản tâm của tôi là ngày nào cũng thấy sự loã lồ sống sượng để chán ngấy. Tôi chán ngấy đàn bà vì họ luôn luôn là trở ngại cho tiến bộ. Trên trái đất còn đàn bà thì nhân loại còn chém giết.

Bức hình khoả thân lại là một đề tài cần suy nghĩ trong nghề tình báo nữa. Anh nghĩ coi, đàn ông thích phụ nữ kín hở, và cố gắng chiếm đoạt cho bằng được, dầu phải tốn nhiều tiền bạc, mưu chước, nước bọt, và sẵn sàng ăn tát tai cháy má, ngược lại, họ chỉ rung động rất ít trước sự loã thể công khai.

Rút kinh nghiệm này, từ ít năm nay giới tình báo quốc tế áp dụng một chiến thuật mới: chiến thuật nửa kín nửa hở. Nói cụ thể hơn, chúng ta gài nhân viên trong tổ chức của địch để đầu độc tin tức, song không cung cấp tin tức đầy đủ, rõ ràng. Mà là tin tức nửa kín nửa hở.

Theo mệnh lệnh của trung ương, chiến thuật nửa kín, nửa hở, mệnh danh là chiến thuật Hoàng Hà, được áp dụng trong kế hoạch Cửu Long. Chúng ta xô Hoài Thanh vào vòng trác táng để hắn biển thủ công quỹ rồi hoảng sợ trốn sang hàng ngũ địch. Thủ đoạn thâm nhập nảy rất giản dị và cổ xưa song cũng rất hữu hiệu. Tôi trù liệu là Hoài Thanh sẽ cho chuyên viên của địch biết hết những giấy tờ đã chuyển qua tay hắn.

Phạm Nghị vội ngắt lời:

- Thưa đại tá, nếu tôi không lầm thì đệ nhị tham vụ Hoài Thanh không được đọc giấy tờ tối mật. Công văn qua tay hắn phần nhiều là công văn thường, hoặc công văn mật hạng trung.

Trần Chương lại cười đắc chí:

- Bí quyết của kế hoạch Cửu Long và chiến thuật Hoàng Hà nằm ở chi tiết ấy. Trên nguyên tắc, đệ nhị tham vụ sứ quán không được đọc công văn tối mật. Phương chi Hoài Thanh chưa phải là đảng viên trung kiên được hoàn toàn tin cậy. Anh chóng quên lắm, Phạm Nghị ạ. Anh thử moi óc xem còn nhớ thông tư số 543 của bộ ngoại giao hay không?

- A, tôi nhớ rồi. Xin đại tá tha lỗi. Thông tư số 543 được ký năm 1957 sau khi xảy ra nhiều vụ đào nhiệm trong ngành ngoại giao. Thông tư này quy định rằng mọi giấy tờ tối mật phải do sĩ quan tình báo sứ quán cất giữ và phân phối.

- Đúng. Anh và tôi còn nhớ thông tư 543, tất nhiên địch cũng có tai mắt để biết nội dung. Địch sẽ khai thác Hoài Thanh mà không ngờ vực nếu những điều hắn cung khai được phù hợp với tinh thần thông tư 543. Nếu hắn biết quá nhiều bí mật động trời, địch sẽ ngờ vực là chúng ta gài người. Cái khó của chúng ta là làm cách nào mượn cái miệng bép xép của Hoài Thanh để phun ra một vài điều bề ngoài tầm thường không có vẻ bí mật ghê gớm song thật ra lại phi thường và bí mật ghê gớm.

Mặt Phạm Nghị tươi như hoa:

- Vâng, tôi đã hiểu. Cũng là may mắn mà tôi được phục vụ dưới quyền sai phái của đại tá. Tôi đã học hỏi được nhiều điều bổ ích và quý giá.

- Điều tôi sắp nói với anh còn bổ ích và quý giá hơn nhiều. Sở dĩ anh cần biết là để rút kinh nghiệm cho những công tác mai hậu. Mục đích của kế hoạch Cửu Long là phá hỏng nỗ lực của địch trong việc xây cất một phòng tuyến bê tông dọc vĩ tuyến 17, từ Quảng Trị qua Tchépone, Thakhet trên đất Lào cho tới biên giới Lào - Thái. Anh đã hiểu tại sao chúng ta cần thọc gậy bánh xe không?

- Thưa, nếu chiến luỹ này được thiết lập thì con đường đông Lào từ Tchépone xuống Tây Nguyên Nam bộ bị cắt đôi.

- Nghĩa là Trung ương cục miền Nam sẽ bị rơi vào tình trạng cô lập, hoàn toàn cô lập.

- Thưa chúng ta còn đường biển.

- Anh biết một mà không biết hai. Lâu ngày không hành quân nên đầu óc anh bị rỉ sét rồi. Đối diện duyên hải Trung Việt là Phi luật tân thuộc ảnh hưởng Hoa Kỳ. Gần đây, Phi tách dần Hoa Kỳ, nhưng trên đại thể họ vẫn đi đôi với nhau để chống phe xã hội chủ nghĩa chúng ta. Vả lại, riêng cái việc đại đa số dân chúng Phi theo đạo Thiên chúa - anh biết không, 95% - cũng đã là cái gai độc bên hông chúng ta rồi. Sau khi hoàn thành phòng tuyến bê tông trên đất liền, họ chỉ cần đặt hàng rào tiềm thuỷ đĩnh và khu trục hạm từ Đà Nẵng chạy ngang qua vùng bắc Lữ tống là chúng ta hết hy vọng. Một cái xuồng nhỏ cũng không lọt được vào hải phận miền Nam, chứ đừng nói là tàu bè chở quân nhu, đạn dược và cán bộ nữa…

Chặn đường biển là việc không khó khăn lắm đối với địch. Chặn đường bộ xuyên sơn mới là việc khó khăn. Từ nhiều tháng nay, địch gia tăng oanh tạc và đột kích đường mòn Hồ Chí Minh mà không đạt được kết quả nào. Chúng ta có thể tiếp tục chiến tranh ở miền Nam là vì vậy. Con đường mòn đông Lào được ví với sợi nhau nối liền con và mẹ, nối liền Trung ương cục miền Nam và kho nhân lực, vật lực miền Bắc. Cắt đứt là hết. Cuộc chiến sẽ tan rã nhanh chóng.

- Nếu đại tá cho phép, tôi xin góp ý kiến. Theo tôi, chỉ cần nhiều toán du kích, hoặc cơ giới di động, được phân tán dọc công trường xây cất là phá đổ như chơi. Địch xây cất đến đâu, chúng ta phá đổ đến đấy. Chán rồi địch phải ngừng.

- Hà hà, kỹ thuật kiến trúc phòng thủ đã tới một trình độ vô cùng tân tiến, các hoạt động phá hoại tiểu quy mô chỉ là trứng chọi đá mà thôi. Trước khi xây cất, phi cơ sẽ khai quang một khu vực sâu từ 5 đến 10 cây số. Rừng rú biến thành cánh đồng trống. Cốt mìn sẽ san bằng núi non. Trên đất bằng, du kích sẽ không thể hoạt động hữu hiệu được. Phòng tuyến này được xây bằng khối bê tông đúc sẵn, bên ngoài là hàng rào mìn, hàng rào điện ba ngàn vôn, đụng vào là tan xác, rồi đến hàng rào điện tử có thể khám phá ra mọi vật khả nghi trong vòng 50 cây số.

- Thưa, địch đã khởi công chưa?

- Chưa. Họ mới bắt đầu bàn luận và nghiên cứu. Theo thông lệ, những kế hoạch phòng thủ loại này được giữ bí mật tuyệt đối, nhưng địch lại nửa kín, nửa hở, mượn miệng một số lãnh tụ trung lập báo tin cho chúng ta biết.

- Gậy ông đập lưng ông, sự tiết lộ này nhằm mục đích đe doạ chúng ta, song lại có bất lợi là chúng ta có thể vận dụng áp lực ngoại giao để ngăn chặn. Và tôi tin là chúng ta làm nổi.

- Dĩ nhiên. Hiện nay báo chí trên thế giới, đặc biệt là tại khu vực Á - Phi đang chĩa mũi dùi vào kế hoạch này. Các đồng chí Pathét Lào đã được chỉ thị tăng gia đấu tranh công khai để gây áp lực với chính phủ liên hiệp hoàng gia.

- Như vậy tức là kế hoạch của địch ít có hy vọng thành tựu.

- Có thể có mà cũng có thể không. Trước đây, khi kế hoạch phòng tuyến bê-tông được đề nghị, hoàng thân Thủ tướng và một số lớn bộ trưởng tỏ vẻ lãnh đạm, vì dầu muốn dầu không việc này can thiệp vào thể chế trung lập của vương quốc. Nhưng từ ngày xảy ra biến động Đồng Chum, từ ngày Trung Hoa hoạt động công khai ở Mường Xinh, bắc Lào, từ ngày du kích Pathét tăng cường phá hoại ở Paksé, Saravane và Attopeu, thì khuynh hướng tán thành lại xuất hiện. Theo tin tức nhận được, có thể chính phủ hoàng gia sẽ chấp nhận kế hoạch phòng tuyến bê-tông của Hoa Kỳ.

Sự chấp nhận của chính phủ Souvanna Phouma sẽ là đòn chí tử giáng vào đầu chúng ta. Bằng bất cứ giá nào, chúng ta phải ngăn cản. Ngăn cản bằng chiến dịch gây dư luận báo chí, bằng các cuộc biểu tình, ký kiến nghị chỉ hữu hiệu phần nào.

Phương pháp hữu hiệu mà an toàn nhất là ly gián.

Đại tá Trần Chương đẩy riềm cửa sổ sang bên để nhìn xuống vườn. Khu vườn rộng trồng hoa quý này có thể làm những người chán đời muốn quyên sinh phải yêu đời trở lại.

Đặc điểm của nó là quanh năm có hoa đẹp. Đất đai thiếu màu mỡ ở Vạn Tượng là kẻ thù của nghệ thuật trồng hoa, song nhân viên sứ quán Bắc Việt đã tích cực bón phân, tưới nước, chăm chút ngày đêm. Đại sứ Lê Văn Hiến thường gắt gỏng nếu ngoài vườn không có luống thược dược hoặc hồng nào trổ bông.

Đại tá Trần Chương cũng thích hoa không kém. Tuy nhiên, sự mê say của Trần Chương bắt nguồn từ một nguyên nhân khác: hắn muốn thiên hạ để ý tới những đoá hoa tuyệt mỹ để quên quan sát cánh cửa sắt dày, sơn cùng màu với tường gạch, một trong những cánh cửa dẫn xuống nhà hầm bê-tông được coi là phòng giam kiên cố và rùng rợn nhất.

Dưới vườn, rực rỡ ánh nắng ban mai, hai giỏ thược dược vừa nở bông một lượt. Cánh hoa láng mượt như nhung và đỏ chót làm Trần Chương liên tưởng tới làn môi đàn bà. Hắn tì tay vào cửa sổ, vẻ mặt bâng khuâng. Đoá hoa còn khép miệng bắt hắn nghĩ tới những cô gái nguyên trinh đã diễu qua đời hắn.

Đứng sau, đại uý Phạm Nghị nhồi tẩu thuốc Dunhill rồi châm lửa. Hút thuốc píp thượng hạng mà ngửi hương hoa ngào ngạt theo gió đưa vào thì thật là thần tiên. Thấy Trần Chương nín lặng, hắn không dám hỏi tiếp. Trần Chương thường có những cử chỉ lạ lùng như vậy. Hắn đoán biết Trần Chương đang suy nghĩ. Đối với đại tá Trần Chương, giây phút suy nghĩ còn nghiêm trọng và thiêng liêng hơn lúc linh mục quỳ trước thánh giá.

Có lần bị một thuộc viên quấy rối trong khi suy nghĩ, hắn đã tức giận rút súng bắn, quên bẵng đó là phụ nữ đẹp nhất sứ quán. Hồi ấy, Trần Chương còn là trung tá, phục vụ tại Bình Nhưỡng, sau chiến tranh nam bắc.

Nếu viên đạn không bị hóc, người đẹp đã chết. Người đẹp có thân nhân quyền thế tại bộ Ngoại giao Hà Nội song Trần Chương vẫn không bị đụng tới lỗ chân lông vì lẽ dễ hiểu hắn là sĩ quan điệp báo cừ khôi, được Trung ương cưng như trứng mỏng, mặt khác, trong thời gian hoạt động tại Bắc Cao hắn đã đoạt được nhiều thành tích rực rỡ.

Quá khứ bảo đảm cho tương lai, vì vậy Trần Chương được giao phó kế hoạch Cửu Long.

Chuông điện thoại reo trên bàn.

Phạm Nghị định cầm lấy thì Trần Chương khoát tay:

- Chắc là ông đại sứ gọi. Nhưng tôi đang bận. Ông đại sứ chờ 15 phút cũng chẳng chết chóc gì. Tôi nói đến đâu rồi, anh nhỉ? À tôi đã cắt nghĩa anh hiểu mục đích của kế hoạch Cửu Long. Bây giờ, chúng ta đi vào chi tiết cụ thể.

Bắt đầu bằng Hoài Thanh.

Hắn được chọn trong số 453 tham vụ sứ quán. Không thể chọn đệ nhất tham vụ vì chức này thường được giao cho đảng viên từ cấp tỉnh uỷ trở lên. Chức đệ nhị tham vụ có vẻ thích hợp hơn, hơn nữa lại có thể phỉnh gạt được CIA. Anh biết không? 50% đệ nhị tham vụ sứ quán Mỹ là nhân viên CIA trá hình, nên CIA có ấn tượng đệ nhị tham vụ của ta cũng là sĩ quan tình báo như họ.

Tôi đã trực tiếp tham gia vào các phiên họp để tuyển chọn Hoài Thanh làm con mồi. Hắn xấu trai ngoài sức tưởng tượng nên ta có thể dùng kế mỹ nhân dễ dàng. Kiếm được mỹ nhân cũng dễ dàng như vậy vì nàng Boun có thằng em trai Xiêng May bị Pathét Lào bắt.

CIA và các cơ quan tình báo Tây phương đều có những lớp đặc biệt dạy về kỹ thuật lôi kéo nhân viên ngoại giao của phe xã hội chủ nghĩa. Ta đã gài được người trong một lớp học nên đã am tường mọi chi tiết. Hầu hết nhân viên ngoại giao của phe xã hội chủ nghĩa phục vụ ở nước ngoài đều được CIA lập hồ sơ cá nhân ở trung ương Hoa thịnh đốn.

Hoàn cảnh gia đình, sở thích cá nhân, lập trường chính trị, tất cả chi tiết liên quan tới đời sống quá khứ, hiện tại và tiên đoán mai hậu, được ghi rõ trong hồ sơ. Nhân viên nào thuộc thành phần tiểu tư sản trí thức, nghĩa là thuộc giai cấp dao động nhất, thường được theo dõi chặt chẽ. Những nhân viên ngoại giao thích gái đẹp, thích ăn ngon, thích rượu chè, thích bài bạc, thích xài tiền, lại được bám sát hơn nữa.

Hoài Thanh thuộc vào hai loại dễ bị lôi kéo trên đây. Thứ nhất là thành phần giai cấp: hắn không phải công nông xuất thân, hắn gia nhập ngành ngoại giao chuyên nghiệp vì có cấp bằng chuyên môn khá cao. Hắn lại có nhiều nhược điểm: mê gái, mê tiêu xài…

Theo kế hoạch, Hoài Thanh sẽ được địch tiếp xúc trong vòng 5 tháng. Ngờ đâu địch lại sa bẫy nhanh chóng. Dĩ nhiên, địch không liên lạc trực tiếp với Hoài Thanh mà là qua trung gian. Trung gian của toà đại sứ.

- Nghĩa là chúng ta khám phá ra cả tổ chức thâm nhập của địch trong sứ quán?

- Một mũi tên bắn chết hai con chim là như vậy đấy. Phải, anh nói đúng. Tôi chỉ cần bí mật theo dõi Hoài Thanh. Kẻ khốn nạn ăn lương địch trong hàng ngũ ta là đàn bà…

- Đàn bà… trời ơi, tôi biết mà. Đàn bà đụng vào là hỏng việc lớn. Nếu tôi không lầm, kẻ phản bội là thư ký ban hành chính.

- Phải. Một con bé đánh máy và tiếp tân trong phần việc cấp phát thông hành. Thị báo cáo mọi việc xảy ra trong sứ quán cho thằng Sulô, phóng viên chó chết của báo Xieng Mahaxon, tờ lá cải phản động. Thú thật với anh là sau khi phăng ra đầu dây Sulô tôi rất mừng, song cũng rất lo. Vì tôi sợ Sulô là nhân viên Phản gián của phe Phoumi Nosavan hữu phái, hoặc nhân viên Phòng Nhì, hoặc nhân viên tình báo Anh cát lợi. Nếu vậy, kế hoạch của ta, có thể chậm lại rất lâu, hoặc bị thất bại.

Như anh đã biết, mục đích của ta là CIA hoặc mật vụ Nam Việt. Tình báo Anh cát lợi là đồng minh với CIA, nhưng không bao giờ thật lòng. Họ thường giấu riêng, ăn mảnh, từ 50 đến 80 phần trăm tin tức quan trọng, đặc biệt là tin tức tình báo liên quan đến tình hình các nước xã hội chủ nghĩa. Thái độ này rất dễ hiểu: Anh quốc không muốn bỏ mất cơ sở đại diện tại Hà Nội, cũng như bỏ mất Hồng Kông.

Phòng Nhì lại còn tệ hơn nhiều: có thể nói là ngoài mặt Phòng Nhì bắt tay CIA còn bên trong lại đâm lén chí tử. Phản gián của Phoumi Nosavan nghiêng về CIA song lại chậm chạp, cồng kềnh và bị Phòng Nhì thâm nhập.

Nói tóm lại, kế hoạch của ta sẽ thành dã tràng xe cát nếu Sulô không phải là nhân viên CIA hoặc tình báo Nam Việt.

Trong những ngày đầu tiên, tôi theo dõi nội vụ một cách lo ngại, chưa biết nên xuất đầu lộ diện ra sao. Đến khi Hoàng Lương, một nhân viên mật vụ của lão Hoàng, đội lốt ký giả, từ Vọng Các bay sang Vạn Tượng gặp Sulô, tôi mới quyết định "vào hang hùm bắt cọp".

Sulô là thằng hèn nên khai hết. Và tôi biết thêm hắn là nhân viên đặc biệt của ông Hoàng. Tuy nhiên hắn chưa nguy hiểm bằng Hoàng Lương. Nói đúng hơn, Sulô chưa bằng cái móng chân của thông tin viên láo khoét báo Buổi Trưa, Hoàng Lương.

Theo chỗ tôi biết, Hoàng Lương là một nhân viên ghê gớm của ông Hoàng. Có thể nói hắn là nhân viên tình báo ghê gớm nhất Đông Nam Á. Từ xưa đến nay, hắn chưa từng thua ai. Chúng ta đã có món nợ bằng máu với hắn.

Phạm Nghị khựng người một giây, hai mắt đang sáng quắc trở nên lờ đờ như người vừa hít bạch phiến.

Cặp mắt đại tá Trần Chương cũng nhuộm vẻ mơ màng lạ lùng. Tuy nhiên, đó không phải là vẻ mơ màng ướt át của nhà thơ tìm vần diễm tuyệt để ca tụng giai nhân.

Mà là vẻ mơ màng của con mèo vờn xong chú chuột đang sửa soạn bữa chén no nê.

Đột ngột, Trần Chương quay phắt lại:

- Anh đoán hắn là ai chưa?

Phạm Nghị đáp nhanh:

- Z. 28.

- Phải, Văn Bình, Z. 28. Một lần nữa, hắn lại lù lù dẫn xác tới Vạn Tượng. Một nhân viên của ta giả làm bồi phòng tại lữ quán Constellation đã chụp được hình và lấy dấu tay của hắn. Sau khi nghiên cứu và đối chiếu với tài liệu trong thư khố, tôi không còn hoài nghi nữa. Đích thực hắn là Tống Văn Bình, kẻ thù số một của chúng ta.

- Xin đại tá một ân huệ. Ân huệ được đích thân lừa Văn Bình vào tròng và giết hắn như giết con kiến.

- Đáng khen đại uý. Thoạt tiên, tôi cũng có cái phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nhưng chúng ta là nhân viên trung thành của một Tổ chức thép. Nếu muốn giết Z. 28 thì để lần khác. Lần này, theo Tổ chức, chúng ta phải đóng trò thằng ngốc với hắn. Tính mạng của Z. 28 trị giá cả triệu đô la, nhưng kế hoạch Cửu Long còn đắt hơn nhiều. Vả lại…

Đại tá Trần Chương ngừng lại.

Chuông điện thoại tiếp tục reo.

Giọng Trần Chương bỗng xa xôi hơn bao giờ hết.

- Vả lại, chúng ta nên lượng sức người, không thể khinh địch như bọn sĩ quan mới ra trường được. Tôi không coi thường tài năng của anh, nhưng phải thành thật nhìn nhận rằng anh chưa phải là đối thủ của Z. 28.

- Thưa, từ xưa đến nay tôi chưa chịu thua nhân viên nào của lão Hoàng.

- Ồ, vì bọn đó chỉ là nhân viên hạng bét. Z. 28 thuộc thành phần khác. Tuy anh giỏi võ, anh chỉ chịu nổi một hiệp với hắn là cùng. Sợ chỉ lãnh một quả đấm là chết giấc. Tôi biết… vì không riêng gì anh, tôi cũng tự lượng chưa đủ tài đối đầu với hắn.

- Trời, đại tá là cao thủ quyền Anh, nhu đạo và karatê mà còn sợ thua hắn ư?

- Phải, hắn chỉ là đệ tứ đai huyền đen nhu đạo, song các võ sĩ đệ ngũ vẫn bị hắn đánh ngã như bỡn. Quyền Anh cũng như karatê hắn hơn tôi một trời, một vực. Hắn lại còn giỏi nhiều môn khác nữa… Nói ra thì là chủ bại, nhưng anh ạ, chúng ta nên có óc thực tế thì mới mong cả thắng được hắn. Dĩ nhiên cao nhân tắc hữu cao nhân trị, hắn giỏi võ thuật, ta sẽ dùng võ khí tối tân để giết hắn, hắn dùng sức lực bị thịt, ta sẽ vận dụng mưu thần, chước quỷ.

Và tôi tin rằng hắn thua. Hắn sẽ thua. Sẽ thua sát ván. Ha, ha, ha, ha…

Chuỗi cười ha ha, ha ha của đại tá Trần Chương vang dội khắp phòng.

Bất giác Phạm Nghị cười theo.

Nhưng chỉ một phút sau, mặt Trần Chương đanh lại. Nhìn bức hình đàn bà khoả thân trên tường, hắn lẩm bẩm một mình:

- Văn Bình… thằng dại gái Văn Bình.

Trong làng điệp báo quốc tế, Văn Bình Z. 28 khét tiếng là dại gái. Tới đâu, chàng cũng mò xuống xóm người đẹp. Có khi đang mê say công việc chàng cũng bỏ hết để cung phụng giai nhân.

Đêm ấy, như thường lệ, "thằng dại gái" lang thang xuống khu Đồng Pha Lan.

Chàng ngần ngừ một giây trước bức tượng toàn thân bằng thạch cao trắng toát, đặt trên cái đôn gỗ sơn đen, sát quầy bán rượu. Đêm nay chàng không la cà vào các vũ trường quen thuộc mà lại léo hánh tới một quán rượu mới mở, mang cái tên rất thi vị.

Thiên Thai.

Bức tượng thạch cao quả là một sản phẩm của động Thiên Thai. Tài nghệ điêu khắc loã thể tinh vi đến thế là cùng. Người đàn bà đúng hơn cô gái trạc 17, 18 tóc xoã chấm vai đứng hơi nghiêng, trong tư thế phô diễn những đường cong quý giá, còn khiêu khích hơn những xen thoát y táo bạo ở Đông Kinh ban đêm nữa.

Văn Bình tẩn mẩn lại gần, đặt tay lên bờ vai tròn trịa của pho tượng.

Bỗng chàng hơi nhăn mặt. Tay chàng tê tê, như chạm vào dây điện nóng.

Cô gái sau quầy rượu tủm tỉm cười. Thạch cao là chất không dẫn điện thế mà chàng vẫn bị giật như thường. Chàng quay lại, giọng dấm dẳn:

- Lạ thật! Tại sao nhà hàng lại truyền điện vào pho tượng khoả thân này?

Cô gái vẫn cười nửa miệng:

- Xin ông tha lỗi. Ông chủ của em muốn quý khách có một ý niệm thích thú hơn về đàn bà, vì thưa ông quán Thiên Thai là quán của đàn ông muốn tìm đàn bà. Bề ngoài, thạch cao không thể nào dẫn điện, thì phụ nữ chúng em cũng vậy.

chúng em rất hiền lành nhưng đụng vào đâu có thể gây ra vụ nổ to lớn như siêu bom 50 mêgalôn.

- Té ra đàn bà lợi hại thiệt!

- Cũng chưa lợi hại bằng ông. Vì em nhận thấy trong vòng 15 phút ông đã uống hết một chai Black Label sếch.

- Ồ, uống rượu như hũ chìm có gì lạ. Giới bợm nhậu quốc tế còn uống gấp hai, gấp ba. Vả lại, bọn uống rượu nhiều là đàn ông bỏ đi, cô ạ.

- Một số người thường tin như vậy, riêng em thì không. Dư luận cho rằng đàn ông rượu chè be bét chỉ là con số dê rô thảm hại đối với đàn bà, nhất là đàn bà sung sức của thế kỉ hai mươi này, nhưng em lại không vơ đũa cả nắm.

Theo em, có hai hạng bợm rượu. Hạng thứ nhất, uống để quên đời, uống một cách vô nguyên tắc mới là con số dê rô to tướng. Ông thuộc vào hạng đệ tử Lưu Linh thứ hai: uống rượu để biểu diễn, uống rượu để làm phụ nữ đẹp lác mắt. Ông lại hơn thiên hạ ở điểm uống rượu có nghệ thuật. Trông em cầm ly rượu cử chỉ khinh bạc, coi người bằng nửa con mắt, em cảm thấy toàn thân run rẩy.

- Vẻ đẹp khác thường của cô cũng làm tôi run rẩy.

- Cám ơn ông. Ông chỉ có thể tuyên bố xuông thôi ư?

Văn Bình từ từ nâng cằm cô gái lên, nhìn thẳng vào cặp mắt ươn ướt của nàng, rồi hôn giữa môi, đôi môi cong cong như muốn vòi vĩnh suốt ngày.

Cô gái ngắm nghiền mắt, giọng lạc bẳn đi:

- Khổ quá, ông làm em quên hết mọi chuyện.

Văn Bình vuốt ve những ngón tay tháp bút trơn tru của cô, giọng thân mật:

- Cô định nói chuyện gì?

Nàng chỉ về góc phòng:

- Có người đang chờ ông.

Văn Bình bặm môi khi nhận ra Sulô.

Hắn đứng dậy kéo ghế mời chàng:

- Tôi có chuyện cần nói với anh.

Văn Bình ngồi xuống, vớ chai huýt-ky mới khui:

- Tại sao anh biết tôi đến đây mà đợi?

Sulô nhún vai:

- Tôi theo anh từ khách sạn. Anh còn mải ngắm nghía cô gái khoả thân bằng thạch cao nên tôi giữ bàn trước và nhờ người đẹp mời anh.

- Nàng quen anh ư?

- Phải. Quen từ lâu. Hầu hết giai nhân ở Đồng Pha Lan đều quen tôi. Quen mặt và quen tên. Có người còn quen sâu xa hơn nữa. Nàng có cái tên ngọt như đường phèn Việt Nam, anh ạ. Nàng cũng dễ dãi và ngoan ngoãn vô kể. Vương tôn công tử Lào đã mất hết hàng trăm ngàn kíp mà chưa chiếm đoạt được nàng. Tôi có cảm tưởng anh là kẻ chiến thắng.

- Hừ, anh tâng bốc tôi quá. Tuy nhiên, chúng ta nên tạm gác ái tình sang bên để bàn công việc. Bức điện của ông Hoàng bắt tôi suy nghĩ rất nhiều. Anh đã tìm được thêm chi tiết mới lạ nào chưa?

- Rồi.

- Nàng Boun hiện ở đâu?

- Xin anh tha lỗi. Nàng Boun không còn nữa.

- Chết?

- Vâng. Nàng Boun đã thiệt mạng.

- Có lẽ tôi phải vào nhà điên mất thôi. Thoạt đầu, anh báo cáo nàng thiệt mạng. Lần thứ hai, anh lại nói nàng còn sống. Bây giờ, theo anh nàng Boun chưa chết. Để rồi mai mốt nàng sống lại.

- Sự lầm lẫn khôi hài này là ở tôi. Tuy nhiên, anh hiểu giùm cho rằng thu lượm tin tức trong toà đại sứ Bắc Việt không phải dễ. Từ trước đến nay nhiều tổ chức tình báo định thâm nhập mà đều thất bại. Lần này, tôi xin đảm bảo với anh.

- Mấy chục phần trăm?

Sulô thở ra, mặt đỏ gay:

- Cam đoan trăm phần trăm. Tôi dám cam đoan vì mật báo viên của tôi đã thấy xác nàng Boun.

- Ở đâu?

- Gần một miễu hoang, trên đường từ thủ đô Vạn Tượng tới đồn binh Chinaimo. Quân đội tuần tiễu đã tìm thấy tử thi và chở về nhà xác thành phố.

- Nghĩa là Hoài Thanh bị nghi ngờ?

- Không. Nhân viên của tôi được đọc phúc trình của công an Vạn Tượng. Họ nghi ngờ nàng Boun bị dân anh chị bên Thái sang thanh toán. Dạo này, án mạng thường xảy ra trên đường Chinaimo. Tuần nào cũng có ít nhất một vài vụ. Công an càng có lý do nghi ngờ bọn du côn chuyên nghiệp vì nạn nhân đã bị hãm hiếp tàn nhẫn. Lệ thường, hung thủ đón đường để cướp tiền bạc, rồi hãm hiếp chán chê trước khi giết.

- Còn Hoài Thanh? Hắn còn sống hay chết?

- Đúng như tôi báo cáo lần trước. Hoài Thanh còn sống nhăn. Hơn thế nữa, hắn lại khoẻ như voi.

- Trừ phi đại sứ Lê Văn Hiến rước được Hoa Đà, Biển Thước hoặc bà Tây vương mẫu cho tiên dược.

- Thật đấy, anh ạ. Hoài Thanh vừa được uống tiên dược.

- Tôi không thích nói đùa nữa đâu.

- Không, tôi đâu dám nói đùa. Quả là Hoài Thanh vừa được uống tiên dược. Đó là một người đàn bà. Đúng hơn là một cô gái nhan sắc khá mặn mòi.

- Thiên Hồng?

- Vâng, cô gái tên là Thiên Hồng. Nàng được đại uý Phạm Nghị về tận Hà Nội mang sang.

- Thiên Hồng tới Vạn Tượng làm gì?

- Tôi đã khám phá ra âm mưu khôn ngoan của bọn họ. Họ đinh ninh đệ nhị tham vụ Hoài Thanh liên lạc với tình báo Tây phương nên phải vời tới sắc đẹp của Thiên Hồng.

- Để bắt hắn cung khai?

- Vâng.

- Nếu tôi không lầm, Hoài Thanh chẳng biết gì mà khai cả.

- Dĩ nhiên. Vì hắn không phải là nhân viên của ta. Tuy nhiên, anh đừng quên rằng sứ quán Bắc Việt đa nghi kinh khủng, còn đa nghi gấp 5 gấp 10 Tào Tháo trong truyện Tam Quốc nữa. Họ tin là Hoài Thanh làm nhị trùng song liều chết không khai vì quá thương nàng Boun. Họ bèn dùng Thiên Hồng để moi móc gan ruột của Hoài Thanh.

- Dầu Thiên Hồng đẹp như tiên nữ giáng trần, dầu mê say nàng đến đâu Hoài Thanh cũng chỉ có thể ngậm miệng. Vì sự liên lạc với tình báo Tây phương nằm hoàn toàn trong óc tưởng tượng của sứ quán Bắc Việt.

- Đó là lợi điểm ngàn năm một thuở mà chúng ta cần nắm lấy. Sự hiện diện của Thiên Hồng ở Vạn Tượng chỉ làm Hoài Thanh tăng thêm ý định thoát ly. Nếu anh muốn, tôi có thể bố trí cho anh gặp họ.

- Họ?

- Vâng. Hoài Thanh hay Thiên Hồng.

- Tôi sợ đối phương cho người bám sát từng giờ, từng phút. Hớ hênh có thể gậy ông đâp lưng ông. Có lẽ anh cần nghiên cứu lại.

- Vâng, tôi xin lãnh ý. Tuy nhiên, tôi không tin là đối phương thắng nổi ta trong vụ này. Sứ quán Bắc Việt thả lỏng cho Hoài Thanh và Thiên Hồng là để dò xét. Song sứ quán Bắc Việt không biết rằng chúng ta đã kết nạp ít nhất một nhân viên trong số những người được lệnh theo dõi cặp tình nhân.

- Tôi sẽ bố trí cho anh giáp mặt họ. và anh đưa đề nghị mời họ về Sài Gòn để hợp tác.

- Nếu họ từ chối?

- Tôi không tin là Hoài Thanh từ chối.

- Tin hay không tin là một vấn đề thuần tuý tình cảm. Làm nghề này, chúng ta chỉ nghĩ tới sự kiện. Sự kiện thực tế. Hoài Thanh có thể từ chối vì theo hồ sơ tôi được đọc, hắn rất trung thành với chế độ Hà Nội. Trong trường hợp hắn từ chối, chúng ta sẽ giải quyết ra sao?

- Giản dị lắm. Chúng ta sẽ quật ngược lại. Không thu dụng được Hoài Thanh, chúng ta sẽ mượn tay đối phương để loại trừ Hoài Thanh. Hoặc ít ra, chúng ta cũng gieo được niềm hoang mang trong nội bộ đối phương.

Văn BÌnh bâng khuâng nhìn rượu huýt-ky gợn sóng lăn tăn trên những cục nước đá vuông vắn bóng loáng.

Sulô giục dã:

- Xin anh quyết định đi. Trì hoãn sợ bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp. Có lẽ đây là cơ hội tốt đẹp nhất của chúng ta ở đất Lào.

Văn Bình nâng ly rượu lên môi:

- Bao giờ tôi có thể gặp Hoài Thanh?

Sulô gõ nhịp trên bàn:

- Nội đêm nay, tôi sẽ liên lạc với nhân viên bí mật của tôi. Hy vọng giải quyết xong ngày mai hoặc đêm mai là cùng. Đồng Pha Lan là nơi gặp gỡ tình báo kín đáo và hữu hiệu nhất Đông Nam á. Chúng tôi thường gặp gỡ nhau trong phòng riêng, bên cạnh những cô gái đẹp như nặn.

- Hừ, bên cạnh đàn bà mà anh cho là kín đáo và hữu hiệu nhất. Theo tôi, đàn bà là vô địch về bép xép.

- Hô hô, tôi quên chưa trình bày với anh rằng những cô ả này có tai cũng như điếc. Toàn là gái từ Hồng Kông chở đến, không biết một ngoại ngữ nào, ngoài tiếng Hoa, và là tiếng Trung hoa miền Bắc líu la líu lo như chim.

- Chắc anh quen nhiều lắm.

- Chuyện. Tôi là thổ công Vạn Tượng. Quán Thiên Thai này có 5 cô gái tuyệt đẹp. Không đắt đâu, chỉ cần 800 kíp. Vị chi 10 đô la. Để tôi yêu cầu dọn phòng cho anh.

Văn Bình xua tay:

- Cám ơn. Tôi chưa thấy hứng.

Sulô lại cười hô hô:

- Khi nào thấy hứng anh cho tôi biết. Tôi sẽ làm cho anh hoàn toàn mãn nguyện. Thôi, chào anh. Tiền rượu đã trả rồi, mời anh uống thả cửa.

Sulô khệnh khạng xô bàn đứng dậy.

Văn Bình nhận thấy mặt hắn hơi đỏ. Ngày thường, hắn đã mang bệnh ba hoa. Uống rượu vào, hắn càng ba hoa hơn nữa. Trên vai hắn không còn cái máy ảnh bất hủ đeo tòng teng nên Văn Bình có cảm tưởng như hắn trần như nhộng.

Thở dài nhè nhẹ, chàng nhìn sang bàn bên.

Hai cô gái giang hồ đang lúi húi đánh phé. Từ nãy đến giờ Văn Bình mải trò chuyện với Sulô, mải quan tâm đến cô gái ở quầy rượu và pho tượng thạch cao trắng toát truyền điện nên đã vô tình bỏ rơi " tiểu Thiên Thai" bằng xương bằng thịt này.

Họ là thiếu phụ rất trẻ, chỉ độ 15, 16 là cùng. Tuy vậy, họ đã hiểu đời hơn những người đàn bà 30 của xã hội trưởng giả. Vạn Tượng là thành phố đạt kỷ lục trên thế giới bề những cô gái giang hồ mặt bấm ra sữa.

Dường như mắt Văn Bình có điện nên hai cô ả cùng quay lại một lượt.

Đồng thời Văn Bình nhận ra cả hai đều mặc áo tắm hai mảnh, đúng hơn, một loại bkini đặc biệt, còn nhỏ hơn loại bikini nhỏ nhất trên bãi biển Tây phương nữa. Đặc diểm thứ hai: loại bikini này được may bằng ni-lông lưới màu hồng, màu da thịt, mắt lưới lớn gần bằng đồng xu.

Nói cách khác, hai cô ả mặc đồ tắm như thực ra không mặc gì hết.

Văn Bình đứng dậy, châm thuốc Salem. Đột nhiên, chàng lợm mửa. Chàng lợm mửa không phải vì hai cô gái quá xấu. Trên thực tế, họ đều đẹp quá mức trung bình. Mặt họ đẹp mũm mĩm như búp bê Nhật Bản, mắt một mí, má núng đồng tiền, tóc xoã ngang vai, bắp tay tròn trại, ngực tròn trịa ngon lành, chân dài, thon, không một vết nám và thẹo.

Thân hình đàn bà trẻ con của họ đẹp hơn khuôn mặt một bực: quan sát kỹ lưỡng, không ai khám phá ra chút mỡ thừa, đường cong vệ nữ lại được xuất hiện ở những bộ phận cần thiết. Tuy là gái giang hồ, họ vẫn chưa hết vẻ thơ ngây khờ khạo.

Văn Bình lợm vì một nguyên nhân khác.

Ván xì phé mà hai cô gái chơi đang đánh cũng giống ván xì phé đầy lừa lọc của ông Hoàng và chàng ở thủ đô Vạn Tượng. Địch đinh nhin đã nhìn thấy "tẩy" của chàng, song chàng lại tin là đã nhìn thấy "tẩy" của địch.

Văn Bình không phải là tay mơ trong làng xì phé quốc tế. Những cao thủ xì phé ở những thủ phủ ăn chơi Tây phương đều sợ chàng như sợ cọp gấm. Vì chàng ngồi xuống bàn là vơ hết tiền.

Chơi bạc bịp, chàng ăn là lẽ thường vì chàng am tường mọi mánh khoé tinh vi nhất. Dầu chơi đàng hoàng, chang vẫn ăn. Dường như chàng có duyên thầm với nữ thần đổ bác, đặc biệt là phé. Có lẽ vì chàng đánh bài rất bình tĩnh, thắng hay bại vẻ mặt vẫn lạnh như tiền. Nhưng có lẽ vì chàng gặp toàn vận hên rút bài là trúng.

Cuộc vật lộn torng bóng tối giữa sở Mật vụ Sài Gòn và nhân viên tình báo địch không khác nào thuật chơi bài 52 lá. Trong quá khứ, Văn Bình ăn rền. Hiện nay, chàng chưa biết ra sao.

Chàng nhún vai, ném 3 tờ bạc năm trăm xuống bàn. Cả hai cô gái phục sức loã lồ đều nhăn răng cười. Kể ra, nụ cười của họ không đến nỗi nhạt nhẽo. Song chàng cảm thấy thèm ngủ hơn bao giờ hết.

Chàng giả vờ không nghe tiếng gọi thân mật sau lưng:

- Anh ơi, ở lại với em đi.

Ra đến cửa, sắp thoát khỏi bầu không khí đầy khói thuốc lá và mùi nước hoa ngột ngạt, Văn Bình bất thần đứng lại. Lần này, chàng không bỏ trốn được nữa.

Vì người gọi chàng là Simon.

Simon, cô gái đa tình bậc nhất thế giới, đã đeo dính lấy chàng như hình với bóng trong thời gian hưởng lạc thần tiên ở Vọng các. Simon đã cất công qua Vạn Tượng. Nàng gửi điện báo tin trước, song chàng không lên phi trường tiếp đón. Chàng cố tình quên, vì bổn phận nghề nghiệp. Chàng không ngờ Simon lại tìm ra chàng.

Nàng nghển cổ gọi lớn:

- Hoàng Lương?

Nếu biết thuật tàng hình của Tôn Ngộ Không, chàng đã biến ngay ra con muỗi, bay vù vào bóng đêm mù mịt. Nhưng chàng lại là con người bằng xương bằng thịt nặng 70 kí, thân hình đồ sộ như đại lực sĩ thế vận hội. Vả lại Simion đã nhận ra chàng. Chàng đành quay lại, giọng vồn vã:

- Simon.

Phải, nàng là Simon, khối từ thạch yêu đương của Vọng các về đêm, nữ thần của sàn nhảy khách sạn Erawan.

Ban ngày, Siomon đẹp như đoá hoa hồng hé nụ dưới sương sớm. Ban đêm, nhan sắc của nàng lại đượm vẻ bí mật khác thường. Làn da, miệng cười, hàm răng đều đặn, luồng mắt đam mê, suối tóc tha thướt, mọi nét, mọi bộ phận trong thân thể nàng đều thích hợp với ánh đèn màu của xóm dạ lạc.

Lần đầu gặp riêng tại Erawan, Văn Bình sửng sốt như lạc vào Thiên Thai. Ánh đèn lung linh nhiều màu của xóm Đồng Pha Lan làm nàng đẹp dội lên.

Nàng mặc cái áo dài Tây phương bằng hàng ni-lông kim tuyến óng ánh, may thật sát. Sát như thể nàng không có gì trên người. Hơn ai hết, Văn Bình biết rõ những đường cong phun lửa của Simon đều thật một trăm phần trăm. Hàng ngày, nàng không cần vào mỹ viện để thoa cho tiêu mỡ, hút mụn tàn nhang hoặc tiêm chất paraffine cho nảy nở cân đối. Vì thân thể đều đặn của Simon đều toàn bắp thịt nhò và rắn, da dẻ trơn bóng, không trứng cá và mụn, bộ ngực xuất thần không phải nhờ tới kỹ thuật tô điểm của loài người.

Ba phút trước, Văn Bình sợ chạm trán Simon. Giờ đây, chàng đã cảm thấy nàng đã mang lại sinh lực dồi dào cho chàng. Chàng mới xa nàng vài ba ngày mà tưởng như vài ba năm đằng đẵng.

Trong khoảng khắc, chàng quên hẵng toà đại sứ Bắc Việt và những lời dặn dò ruột thịt của ông Hoàng.

Chàng tiến nhanh về phía Simon, suýt ngã vì đụng chân bàn. Simon ngã trong lòng chàng, giọng nũng nịu:

- Khổ quá, em tìm anh mãi...

Chàng vuốt tóc nàng:

- Anh cũng vậy. Anh tìm em đứt cả hơi.

Nàng ngửa mặt, hai mắt lim dim. Văn Bình cuối xuống hôn. Simon run lẩy bẩy đánh rơi cái xách tay nặng chĩu:

Văn Bình nhặt lên, rồi quàng tay ngang lưng Simon, giọng đầy băn khoăn:

- Em sang khi nào?

Simon đáp, trách móc:

- Hồi trưa.

Rồi đổi giọng ngạc nhiên:

- Anh không nhận được điện tín của em hay sao?

Văn Bình không dám lắc đầu. Vì Simon sẽ bắt đền sở Bưu điện và lữ quán Constellation. Trên thực tế, chàng đã nhận được bưu điện, và đọc đi đọc lại nhiều lần.

Chàng đành cười xoà:

- Có. Nhưng anh...

Simon cướp lời:

- Thôi, em biết rồi, anh đừng kể nữa. Anh nhận được điện tín của em, anh sửa soạn đàng hoàng ra sân bay đón em, nhưng vào phút chót anh mắc bận phỏng vấn một yếu nhân trong chính phủ. ANh kẹt luôn đến tối, chưa có thời giờ đến khách sạn tìm em. Đinh ninh em xuống Đồng Pha Lan nên anh bỏ bê công việc, dành trọn đêm nay cho em...

- Em...

- Anh của em tốt lắm... Sự chung thuỷ này có thể làm em chảy nước mắt được. Nào, anh hôn em nữa đi.

Văn Bình không chờ nàng giục đến lần thứ hai. Chàng cố vận dụng tài nghệ tuyệt luân để giúp nàng quên nửa ngày đơn độc ở Vạn Tượng. Từ xưa đến nay chưa người đàn bà khó tính nào cưỡng lại được tài nghệ hôn môi độc nhất vô nhị của điệp viên đa tình Z.28.

Song Văn Bình đã tính sai. Chàng không ngờ Simon chìa môi ra để tặng chàng một bài học về chung thuỷ.

Chàng vừa cúi xuống thì "bốp", bàn tay xinh của người đẹp đất Thái vèo vào má chàng. Dầu giỏi võ, chàng vẫn né không kịp. Nàng cố tình trừng phạt một cách thân ái nên chỉ vung tay rất nhẹ. Nếu nàng quyết tâm, Văn Bình có thể phải húp cháo một tuần.

Tuy không đau, Văn Bình vẫn bàng honàg. Cái tát thần tốc của Simon vừa hé cho chàng thấy sự thật. Nghĩa là nàng rất giỏi võ. Nàng phải tập luyện lâu năm mới đạt tới sức nhanh phi thường này.

Đột nhiên Văn Bình nhìn thẳng vào mắt Simon.

Đôi mắt to và đen của nàng vẫn trong veo. Nàng vẫn giữ lại trên miệng, trong mắt chất liễu bồ đầy thi vị của giai nhân muôn thuở.

Simon ôm chầm lấy chàng. Rồi nàng phá lên cười. Văn Bình cũng cười theo.

Tiếng cười kỳ lạ của đôi trai gái chìm trong tiếng nhạc hiện sinh vừa trỗi dậy ồn ào và giục dã trong xóm thanh lâu Đồng Pha Lan....


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx