sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Cuba, Đêm Dài Không Sáng - Chương 5: Bại Lộ Hay Thất Bại

Người ta nói Ha-van là con đẻ của Mạc tư khoa cũng không ngoa. Cái gì Mạc tư khoa có là Ha-van học đòi, bắt chước cho kỳ được. Nhiều sự rập khuôn trở thành lố lăng.

Gần đây, phi trường quốc tế Mạc tư khoa được làm nới rộng, giẫy phòng vệ sinh không lấy gì làm thơm tho được sửa chữa, nhà cầm quyền lại có sáng kiến xây thêm nhiều căn phòng vuôn vức nhỏ xíu, vừa xoắn cho một người đàn ông vào thay đồ. Thủ đô Liên Sô có thêm nhiều du khách và sự liên lạc với tây-phương giảm bớt căng thẳng, phi trường của họ nới rộng là đúng. Chứ còn Ha-van bế quan tỏa cảng, tối mù như đêm 30 Tết, sân bay vắng lặng như sân chùa bà Đanh mà nới rộng khu vệ sinh kể cũng lạ.

Nhưng nếu ông thủ tướng râu xồm không áp dụng đường lối rập khuôn thì chắc chắn kế hoạch tàng hình của Z.28 sẽ thất bại.

Santa trèo bậc thềm lên phòng đợi phi cảng. Y ngoảnh mặt về phía phòng ăn, dường như y tìm kiếm Văn Bình. Mặt y không được bình tĩnh mấy, tuy nhiên Văn Bình cũng thầm khen. Vì bất cứ điệp viên nào hoạt động trên đất địch đều mất tinh thần, tay chân bủn rủn, trong trường hợp bị Phản Gián địch rượt đuổi. Santa còn giữ được những bước chân đều đặn, vội vã mà không luống cuống, chứng tỏ y là điệp viên lão luyện trong nghề. Theo lời ông Sì-mít, Santa có hơn chục năm kinh nghiệm cam go trước khi nhập nội lén lút vào Cuba.

Santa không nhìn thấy Văn Bình. Nơi ngồi của chàng bị cây cột bê-tông lớn và một toán hành khách chụm đầu nhau che khuất.

Bằng điện đài phát làn sóng ngắn, ông tổng giám đốc Sì-mít đã ban lệnh minh bạch cho Santa. Đúng ngày giờ đã định, y lên phi trường. Y phải phục sức và mang hành lý theo một số công thức đã định. Y được tự do chọn mũ và kiếng, miễn hồ che khuôn mặt càng nhiều càng tốt mà không gây ra ngờ vực. Riêng về áo vét và sơ-mi thì bên ngoài màu trắng có sọc đỏ, bên trong màu xanh da trời. Nếu y được an toàn, y phải mặc áo vét trắng có sọc đỏ, cho dẫu trời nắng chảy mỡ. Nếu an ninh bị đe dọa, lập tức y phải cởi áo vét, để lộ chiếc áo sơ-mi xanh dài tay. Va-li xách tay cũng vậy: y mang trên xe hai cái. Cái lớn hình tròn nghĩa là an toàn. Cái nhỏ hình dẹt, nghĩa là cẩn thận, cẩn thận, Phản Gián đang ở sau lưng...

Santa mặc sơ-mi xanh, và xách cái va-li nhỏ, dẹt. Văn Bình không thể chờ loa phóng thanh gọi tên rồi mới tiến hành kế hoạch tráo đổi. Phòng thí nghiệm C.I.A. chế sẵn cho chàng một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu, uống vào nó làm bồ hôi vã đầy mình, da mặt tái nhợt và cuống họng lờm lợm, nôn oẹ ầm ỹ. Từ khi nuốt viên thuốc đến khi nó tác động mất 3 phút. Chàng không thể chờ 3 phút. Chàng đành trổ tài đóng kịch. Chàng ôm ngực, gập đôi người, hai hàm răng mím chặt, tỏ vẻ đau đớn.

Regia chợt thấy:

- Anh... đồng chí... làm sao thế?

Buột miệng nàng gọi anh. Nàng sửa sai kịp thời bằng tiếng đồng chí trịnh trọng, xa lạ, Phó Mập không hay biết gì hết. Giọng Văn Bình lập bập:

- Hồi trưa tôi bị cảm. Tôi bị đau cuống bao tử, mỗi khi cơ thể yếu đuối thường nôn oẹ. Đồng chí Regia ơi, đến giờ lên tầu chưa?

Regia đáp:

- Họ chưa loan báo. Chắc cũng sắp đến giờ. Tôi ra phòng trực mời y sĩ chích thuốc khỏe cho đồng chí nhé.

Phó Mập xen vào:

- Ừ, đồng chí Regia nói phải. Đồng chí Ben có vẻ mệt mỏi lắm.

Văn Bình thoái thác:

- Thôi, khỏi phiền bác sĩ. Tôi có thuốc trừ đau trong túi. Xin lỗi hai đồng chí một phút. Tôi vào phòng vệ sinh.

Văn Bình thấy Santa quẹo trái, bước dọc theo cu-loa dẫn đến khu vệ sinh và dẫy phòng nhỏ thay đồ. Chàng cũng vừa thấy một chiếc xe hơi đen xì từ hướng thành phố chạy tới đậu cạnh chiếc xe đua của Santa. Hình thù chiếc xe và lối đậu nghênh ngang, bất chấp bảng cấm này cho thấy họ là nhân viên an ninh.

Trên xe có hai người. Mặc thường phục xuểng xoàng bằng vải kaki. Hông quần cồm cộm súng lục. Cả hai hối hả mở cửa xe lục lọi. Họ nói với nhau những gì không rõ. Rồi một tên đứng lại giữ xe, tên thứ nhì rảo bước gần như chạy vào phòng đợi.

Văn Bình vượt qua mặt tên nhân viên G-2. Hắn nhìn ngang dọc, ngơ ngáo và bối rối. Hắn ngần ngừ một phút rồi đi về phía phòng ăn. Santa đang ở khu vệ sinh, tận đầu mút bên kia phi cảng. Nghĩa là tạm thời nhân viên địch chưa tìm ra dấu vết Santa.

Tuy lo lắng, Văn Bình không nao núng. Dầu sao địch chỉ có một tên. Đông hơn nữa chàng cũng triệt hạ dễ dàng, huống hồ một mống. Khu vệ sinh nằm khuất ở góc, trừ phi nhiều người đến đó cùng lúc chàng mới kẹt....

Văn Bình đếm được 8 phòng nhỏ bằng bê-tông. Mỗi phòng đều có cửa đóng đàng hoàng. 8 phòng chia làm hai phía, mỗi phía gồm 4 phòng. Kế hoạch của ông Sì-mít ghi rõ là Santa đợi Văn Bình trong căn phòng mang số 4 bên trái.

Santa đã biến dạng. May thay số hành khách dùng phòng riêng thay đồ không nhiều. Lèo tèo 5, 6 người. Lỡ gặp chuyến bay đầy nhóc, ai nấy phải xếp hàng chờ đến phiên mình thì Văn Bình hết đời. Chàng liếc cánh cửa thứ nhất bên trái.

Cánh cửa thứ nhất bên phải: tấm biển "có người" phựt đèn đỏ. Văn Bình bước lên: phòng số 2 cả hai bên đều bị choáng. Ba "hành khách" đứng chực ở cuối giẫy. Nghĩa là toàn thể 8 phòng thay đồ đều có người. Phòng số 3 và 4 bên phải vừa mở, kẻ ra người vào đều đặn như kim đồng hồ. Giữa hành lang còn lại một "hành khách" độc nhất. Hắn phì phèo điếu xì-gà Ha-van nhỏ bằng ngón tay út và dài như cây thước học trò, mặt hắn dài ngoằng, điếu thuốc dài ngoằng tạo cho hắn vẻ lè phè lương thiện.

Văn Bình đoán hắn là cớm. Cớm ở xứ này đông hơn viên chức chính quyền. Mỗi nền văn minh tạo ra một hạng người riêng. Nền văn minh tây phương uôn luôn dùng phụ nữ phục sức cũn cỡn, đường cong phiến động đặt ở khu vệ sinh, họ chực ngay cửa với cái khay đựng khăn bông giặt bằng máy, xức dầu thơm, dầu muốn hay không khách phải xỉa tiền buộc-boa. Nền văn minh mát-xít thì coi cầu tiêu công cộng là căn cứ quốc phòng, bất luận ngày đêm đều có nhân viên an ninh dòm ngó chặt chẽ.

Phòng số 4 bên trái, phòng hẹn với điệp viên Santa, đóng kín mít. Văn Bình giơ tay chào tên cớm đứng gần rồi tiến tới phòng số 4. Khu thay đồ được kiến trúc khá kín đáo, đứng ngoài không nhìn được bên trong và đứng trong không nhìn được bên ngoài. Sự kiện này rất lợi đối với Văn Bình: trong trường hợp bất khả kháng, chàng có thể thủ tiêu tên cớm kỳ đà cản mũi.

Tên cớm rút điếu xì-gà khỏi cặp môi thâm xì, hiếng mắt ngó chàng ra chiều khinh bĩ. Rồi tiếp tục hút. Không thèm chào trả. Không thèm mo miệng.

Văn Bình gõ cửa phòng số 4. Nhịp gõ và cách gõ được định trước. Không chi tiết cỏn con nào lọt ra ngoài sự chuẩn bị chu đáo của ông Sì-mít.

Cốc, cộp... cốc cốc... cộp...

Nếu người bên trong là Santa thì sẽ huýt sáo báo hiệu trước khi mở cửa. Văn Bình liếc bằng đuôi mắt. Tên cớm đốt xì-gà ngó chàng chằm chằm. Chàng nghĩ thầm "hắn bắt đầu nghi ngờ mình rồi đây"... Chàng cười tình với hắn. Hắn nhún vai rồi gõ đế giầy, khệnh khạng xấn về phía chàng.

Ngay khi ấy phòng só 4 mở hé.

Một cái đầu hói nhô ra.

Thật khổ, thân chủ của phòng số 4 không phải là Santa. Vậy Santa chui rúc ở đâu?

Gã đầu hói phóng luồng nhỡn tuyến tóe khói:

- Làm trò khỉ gì vậy?

Hắn sập cửa kêu sầm. Hắn lại không quên tặng chàng một danh từ tục tĩu hạ lưu. Nghe tiếng chửi này máu lạnh cũng sôi sùng sục như nồi súp-de huống hồ Văn Bình. Chàng phải nuốt giận vì bên cạnh chàng còn có tên cớm đa sự.

Chẳng hiểu sao tên cớm lại có thiện cảm với chàng. Hắn chống nạnh, chửi đổng. Nghệ thuật lăng mạ của hắn đạt trình độ cao siêu nên gã đầu hói phải mở cửa đáp lễ. Tên cớm nổi sùng, ném điếu xì-gà cháy dỡ vào mặt đối phương. Cuộc ẩu đả diễn ra ngay sau đó.

Không bỏ lỡ cơ hội, Văn Bình gia nhập vòng chiến. Chàng không nghiêng về một phe. Chàng choảng cả hai. Tên cớm đô con, diện mạo hãm tài, lưng đeo súng ác ôn, chàng phải thanh toán trước. Chàng đấm mạnh, nạn nhân trúng hàm, xoay tròn như cánh quạt phi cơ rồi sụm xuống. Gã đầu hói chưa kịp kêu đã bị Văn Bình quất ngã bằng đòn cùi trỏ. Hắn xuội lơ bên đống quần áo, tay còn bắt chuồn chuồn, chưa chịu bất tỉnh, Văn Bình bồi thêm một atêmi. Chàng không chủ tâm giết hắn, khốn nỗi hắn lại lóc ngóc bò dậy, đỉnh đầu hói trắng của hắn nằm gọn trong tầm atêmi. Nơi đó là huyệt bách-hội. Huyệt chết.

Gã đầu hói nấc một tiếng ngắn. Văn Bình phải hạ sát tên cớm. Chàng điểm huyệt thật ngọt. Chỉ nghe tiếng phập của sống bàn tay. Rồi hết.

Chàng lau sạch dấu tay trên cửa. Từ phòng số 3 vẳng lại tiếng huýt sáo ám hiệu. Thì ra Santa ở phòng số 3. Hai mạng người vừa bị hy sinh một cách lãng nhách chỉ vì Santa đổi số phòng.

Santa thấy chàng. Mặt hắn tươi rói. Hắn tuôn ra một thành mật ngữ. Văn Bình càu nhàu:

- Hiểu rồi, hiểu rồi, anh quên số phòng?

Santa đáp:

- Quên sao đặng. Tôi bị chậm một giây. Thằng bạn của tôi mới khốn nạn chứ!

- Bạn đồng nghiệp?

- Không.

Văn Bình thở phào:

- May quá.

Santa hỏi:

- Anh giết hắn?

- Cờrêô ki-si (1) .

- Càng tiện cho tôi. Anh trò chuyện với Regia và Phó Mập bằng tiếng gì?

- Tây-ban-nha.

- Mu-i bi-en (2) Tiếng Tây-ban-nha là tiếng mẹ đẻ của tôi. Còn tiếng ăng-lê tôi hơi bết.

- Hừ... nên tiết kiệm nước miếng thì hơn. Anh nói tiếng Tây-ban-nha quá lưu loát sợ họ nghi. Tôi giả bộ vào đây để uống thuốc trừ say sóng. Họ tưởng tôi đau bao tử, và đau cuống họng. Anh có thể ngậm miệng và nói chuyện với họ bằng dấu. Anh biết gì về Phó Mập?

- Khá tường tận. Vì tôi sinh ở đây. Lại hoạt động sâu rộng ở đây.

Santa soi gương, gắn bộ râu giả. Hắn cận thị sẳn, cặp kiếng hắn đang đeo giống hệt cái của Văn Bình. Do đó, hắn chỉ cần sắp xếp lại hàm râu là trở thành Ben. Bàn tay thành thạo, cử chỉ nhanh nhẹn, hắn hoàn tất cuộc đổi lốt từ râu tóc đến quần áo trong vòng hai phút đồng hồ.

Văn Bình cởi bỏ kiếng, râu, y phục, hiện nguyên hình Z.28. Santa nói:

- Tất cả những điều anh cần biết về tôi được cất trong va-li này. Anh cần hỏi thêm chi tiết gì nữa?

- Về vụ nhân viên địch rượt bắt anh?

- À, thật sui cho tôi. Từ nhiều tháng nay, tôi đã đi lại phây phây bằng giấy tờ giả mạo. Ngay cả nhân viên căn cước G-2 cũng tưởng là thứ thật. Hồi nảy, khi chạy vào đường hẻm vắng, tôi quẹt phải một thằng cưỡi xe đạp. Đúng ra y luýnh quýnh chạm càng xe hơi của tôi và lăn kềnh ra đất, không phải lỗi tại tôi. Y chỉ bị xây xát nhẹ, tôi an ủi vài lời, chúng tôi rua nhau, tai nạn được dàn xếp ổn thỏa. Một chú cảnh sát xẹt tới, đòi xét bằng lái xe của tôi. Chú không tài nào biết tôi xài bằng giả. Chú hậm hực vì muốn làm tiền mà không tìm ra cớ thì tôi đánh rơi xấp hình...

- Tài liệu?

- Không, xấp hình lõa thể. Chú cảnh sát chộp lấy, đưa tu-huýt lên miệng thổi. Sợ trễ hẹn với anh, tôi chỉ còn nước thoi chú một đấm vỡ miệng rồi phóng một mạch.

- Sao anh không đổi xe?

- Không kịp. Vì đường hẻm này chỉ cách phi trường nửa cây số. Lái đến nơi, tôi nhìn kiếng chiếu hậu thấy hai tên cớm đuổi theo. Chắc chắn chúng sắp láng cháng vào đây. Chúng không nhận diện được tôi nữa đâu. Anh cũng vậy. Tuy nhiên, tôi đề nghị...

Văn Bình ra hiệu cho Santa ngưng nói. Hắn ló đầu ra ngoài. Giọng hắn vẫn bình thản:

- Thằng cớm vừa tới. Chào anh.

Santa sách va-li thoăn thoắt ra cầu thang. Văn Bình vẫy tên G-2 mặc thường phục kaki đang xớn xác trước phòng số 2. Hắn co giò chạy lại. Hắn đã cẩn thận rút súng khỏi bao. Nhưng sự bố trí khôn ngoan của hắn chỉ là trò đùa đối với Văn Bình. Chàng rướn nhẹ, ngọn độc cước tung ra như lằn chớp giựt văng khẩu súng. Hắn mất thế quân bình, loạng choạng trước khi đập mặt vào cửa số 4. Văn Bình nắm bàn chân hắn, liệng mạnh vào bên trong. Sức ném của chàng làm nạn nhân vỡ óc, chết đè trên hai khối thịt bất động còn nóng hổi.

Văn Bình sửa lại y phục, khoan thai rời khu vệ sinh. Tiếng ồm oàm của loa vi âm lấn át mọi âm thanh khác. Chiếc xe đua của Santa vẫn đậu ở chỗ cũ. Chàng không thể trèo lên lái về thành phố, như kế hoạch trù liệu. Vì tên cớm còn lại đang tiếp tục công việc canh gác.

Chàng kiếm ghế ở góc, ngồi ung dung vắt chân chữ ngũ, nâng tờ báo ngang mày vờ đọc. Chàng đợi Santa lên phi cơ. Chàng cũng đợi tên G-2 nóng ruột bỏ xe vào tìm bạn.

Nơi đại tá Pít đứng cách Văn Bình khoảng 30 mét. Một chuyến phi cơ từ Mễ-tây-cơ vừa hạ cánh, quang cảnh trở nê, đông đúc và náo nhiệt, một quang cảnh thích hợp với Văn Bình. Cố vấn Nga-Hoa đến Cuba thường dùng đường bay Mễ-tây-cơ nên ai nấy đều xum xoe, nhân viên an ninh xum xoe chặn bít mọi mối ra vào, ngay cả ruồi muỗi cũng không được phép lại gần, nhân viên quan thuế phụ trách tiếp đón xum xoe bắt tay, ôm hôn, rồi xum xoe hộ tống ra những chiếc xe hơi bóng loáng, oai vệ, có mô-tô rúc còi dẫn đường...

Tuy đang hoạt động lén lút trên đất địch, có thể bị địch phăng ra chân tướng, và bắt giữ, hạ sát bất cứ lúc nào, Văn Bình vẫn cảm thấy khoái trá, sự khoái trá của chàng trai vừa được người đẹp cho rửa mắt đã đời. Sự thật là chàng vừa được "rửa mắt": từ phi cơ bước xuống 2 phái đoàn, một Liên Sô trắng trẻo, bầu bĩnh, mặc âu-phục kiểu xưa, vai rộng, thân dài, quần ống chật, vẻ mặt tươi tỉnh, một Trung Hoa vàng bủng, xương xẩu, mặc đồng phục 4 túi cứng nhắc, vẻ mặt kkhó đăm đăm (3) . Mỗi phái đoàn vào phi cảng bằng một cửa riêng, và được tiếp đón riêng. Đi ra riêng. Lên xe cũng riêng. Tất cả đều riêng, như thể họ là dân hai hành tinh xa lạ. Chẳng ai thèm ngó ai nữa. Chứ đừng nói là giơ tay chào hoặc cười mỉm nữa.

Màn "rửa mắt" không hẹn trước này đã giúp Santa vượt qua được những giây phút đồng hồ ngượng ngập, bối rối vì Văn Bình ở trong khu vệ sinh quá lâu, toan xấn lên họi thăm thì luồng nhỡn tuyến soi mói của Phó Mập cản lại. Nàng chỉ dám dùng sáo ngữ:

- Đồng chí Ben khỏi mệt chưa?

Santa lắc đầu nhè nhẹ. Đại tá Pít ghé tai Phó Mập nói gì thật nhỏ. Phó Mập tủm tỉm cười. Thủ đoạn của Pít nhằm phá vỡ bầu không khí tẻ lặng và khích lệ Santa đóng đúng vai trò đội lốt khó khăn của mình.

Sợ Regia gợi chuyện, bắt Santa phải cất tiếng. Pít khôn ngoan vỗ vai Santa:

- Họ vừa gọi tên. Mình ra sân được rồi.

Regia nói:

- Chưa. Lên máy bay sớm, nóng lắm.

Santa giả vờ vuốt ngực. Pít vội hỏi:

- Lại buồn nôn hả? Bảo mãi không nghe, ngày nào cũng quyến luyến Lemon Hart... Bao tử bọc thép cũng vị tất chịu được rom sấm sét Đêmê-rara huống hồ bao tử hạng bét của anh. Nào, còn lê nổi không? Hay phải xốc nách?

Santa cười gượng, không đáp. Không cần đợi Phó Mập góp ý, đại tá Pít đỡ cái va-li nhỏ trên tay Santa rồi từ biệt Regia.

- Hy vọng một ngày rất gần, tôi sẽ được hân hạnh trả lễ các đồng chí tại Hoa-thịnh-đốn.

Phó Mập chia bàn tay thô tháp:

- Về phần tôi, có lẽ tuần tới. Đồng chí có điều gì không vui trong thời gian 72 giờ lưu lại đây không?

- Không.

- Đồng chí quá thương nên bỏ qua đó thôi. Lần sau, ngày rộng tháng dài, tôi sẽ đích thân lo liệu, và đồng chí tin chắc sẽ không còn khiếm khuyết đáng trách nữa.

Những mẫu chuyện đưa đẩy giữa Phó Mập và đại tá Pít chỉ có tính cách xã giao thuần túy. Bốn người bước qua cửa soát vé, ra sân bê-tông. Phi cơ đậu tít đằng xa, ánh hoàng hôn mầu vàng pha tía chiếu xuống thân máy bay thuôn tròn óng ánh tạo nên những vùng sáng tuyệt đẹp. Mầu nắng hoàng hôn độc đáo này thích hợp với mầu da đen ròn tràn trề nhựa sống của Regia. Những lúc đầu gối tay ấp trong khách sạn Văn Bình thường nâng ly rượu rom Đêmê-rara, lắc cho sủi bọt rồi uống một hơi. Nàng hỏi tại sao thì chàng cắt nghĩa:

- Rom Đêmê-rara là rom đặc biệt của miền caríb. Nó đen ròn, đen đỏ, đen vàng, một cách dễ thương. Mầu da em giống mầu nó. Em từ buồng tắm bước ra giống hệt ly rom sủi bọt. Anh lắc rom cho nó sủi bọt để nhớ lại những giờ phút thần tiên ấy.

Bần thần, Regia bắt tay người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xoàm đứng dưới thang máy bay mà nàng tưởng là Ben. Giây lâu nàng mới chịu rút tay. Đại tá Pít và Santa thoăn thoắt trèo thang rồi mất hút sau ô cửa mở rộng.

Regia buột miệng:

- Đêmê-rara... Lemon... bàn tay của Ben... vô lý...

Đêmê-rara, Lemon, bàn tay là ba vật khác nhau, nhưng dưới nhỡn quan dính nối của người đẹp hoa phương lại chỉ là một. Nàng đã rót rượu bưng tận tay, tận miệng chàng nhiều lần, và hơn một lần đã ca ngợi bàn tay kỳ lạ của chàng. Bàn tay có những ngón thuôn dài như bàn tay nhạc sĩ dương cầm. Bàn tay hồng hồng như bàn tay nhà văn hay hay công tử nhà giàu. Nhưng khi cần tới bàn tay phong nhã yêu đuối này lại cứng như đúc trong khối bê-tông. Có lần chàng nắm tay nàng, nàng đau nhói, chàng vội buông ra, xin lỗi. Chàng chỉ chạm nhẹ mà nàng còn đau nhói, nếu chàng khép chặt như những khi bắt tay từ giã thì chắc chắn các đốt xương tay của nàng vỡ vụn.

Vậy mà cách đây một phút, bàn tay của chàng lại mềm xèo. Mềm đến nỗi nàng run lạnh.

Đêmê-rama là rượu rom cất chế tại hai quốc gia nhỏ xíu Guy-an thuộc Anh và Tờri-niđát (4) Mùi nó cay cay, hăng hắc, phảng phất mùi cặn mật mía, vị nó rất ngon, nó phải cái nặng, nặng gần gấp đôi rom thường, người uống không quen chỉ nhắp một ngụm là say bí tỉ. Tuy nhiên, rom Đêmê-rama có thể so sánh với con người. Người năm bẩy đấng thì Đêmê-rama cũng năm bẩy thứ, thứ của nhà nghèo, tụ họp nhậu nhẹt dưới mái tranh và thứ của nhà giàu, của dân thượng lưu quý phái.

Nàng yêu người đàn ông mang tên Ben là vì chàng sành chọn rượu Đêmê-rama. Giọng nói của chàng ngọt ngào như rượu, và làm say tê mê như rượu. Chàng có biệt tài pha rom theo sở thích mỗi người. Chỉ trò chuyện với nàng một buổi chàng đã biết nàng ưa pha Đêmê-rama kiểu nào. Ngoài Đêmê-rama nguyên chất, còn có hàng chục loại Đêmê-rama pha với nước cốt trái cây, nước ép vỏ cây. Không rõ chàng pha với chất gì mà ngon đáo để. Chàng uống như hũ chìm, bao tử chàng đâu phải là "bao tử hạng bét" như đại tá Pít nói. Chàng uống cả chai nàng có thấy chàng sau đâu, tại sao Pít lại than thở và Ben lại cười gượng?

Vả lại.... còn điều này nữa... chàng tiêu thụ hơn 10 chai rom, trong số ấy chỉ có một chai Lemon độc nhất. Kỳ dư là Hudson's Bay...

Tức là có cái gì trục trặc. Regia ngơ ngẩn như bị thu hồn. Phó Mập đi được một quãng vội dừng lại vì Regia vẫn chôn chân ở chỗ cũ, mắt bâng khuâng nuối theo con chim sắt khổng lồ đã thu nhỏ lại thành chấm đen sám dưới vòm trời chạng vạng. Nàng không lưu ý đến Phó Mập. Nàng nhìn phi cơ mà thật ra nàng chẳng nhìn thấy nó. Nàng tiếp tục nói một mình:

- Đêmê-rama... làm sao mình hiểu nổi... Không khéo mình điên...

Phó Mập gắt:

- Về đi. Yêu đùa hóa ra yêu thật rồi hả?

Regia giựt bắn:

- Yêu, yêu... không, không... xin lỗi đồng chí phó giám đốc.

Khi hai người trở vào phòng đợi thì Văn Bình không còn ngồi giấu mặt sau tờ báo nữa. Chàng đã đứng dậy trước đó một phút. Vì tên cớm đứng chờ ngoài xe đã nóng ruột, cuống quýt đi kiếm bạn như chàng đã dự liệu.

Chắc tên này là xếp, căn cứ vào bộ vó lớn hơn, cái bụng phệ hơn, lối đi cũng khệnh khạng một cách hách dịch. Hắn tạt qua ghế của Văn Bình. Chàng thấy hắn lớn tuổi hơn tên G-2 bị chàng giết trong phòng thay đồ. Hắn trạc 33, 34 tuổi, dáng dấp già dặn, luồng mắt tinh khôn. Lừa được hắn để rồi làm thịt hắn không phải dễ.

Hắn lạng quạng đến sát cửa kiếng nhà ăn. Qua làn gương trong suốt, hắn có thể quan sát tường tận mấy chục khuôn mặt bên trong. Không thấy đàn em, hắn nhún vai, quay sang ghi-sê công an và quan thuế. Bên đống hành lý chỉ bắt gặp những diện mạo lạ hoắc. Hắn lại nhún vai lần nữa. Lần này hắn tỏ vẻ khó chịu rõ rệt.

Văn Bình nghe hắn càu nhàu:

- Lớ ngớ thế này thì chết...

Hắn hơi tư lự khi đến khuỷu hành lang dẫn vào khu vệ sinh và ca-bin thay đồ. Có lẽ sự vắng vẻ làm hắn chột dạ. Hắn rút súng lục cầm tay cho chắc ăn. Hai phòng bên phải có người. Ngọn đèn đỏ vẫn bật cháy ngoài cửa căn phòng được Văn Bình dùng làm nhà xác. Kỳ dư các phòng còn lại đều trống không. Hắn quạng mồm kêu tên. Cái tên Tây-ban-nha trúc trắc và dài ngoằng của gã G-2 xấu số đang nằm còng queo trên nền xi-măng ngột ngạt. Văn Bình bước đến sau lưng, đằng hắng cho hắn quay lại.

Chàng vung tay, quặp cái cổ phì nộn của hắn vào nách. Tuy hắn nhìn thấy chàng, hắn vẫn đứng yên như tượng gỗ, thậm chí khẩu súng được nạp đạn sẵn chỉ chạm nhẹ là nổ lại bị tuột rớt xuống đất. Văn Bình hóa kiếp cho tên xếp cớm bằng một đòn thật ngọt. Rộp... một âm thanh nhỏ nổi lên, xương cổ nạn nhân gẫy nát, chàng thả nhẹ, hắn ngã nhào, linh hồn về chầu tiên tổ.

Văn Bình nhét giấy tờ của nạn nhân vào túi. Chàng ung dung trở ra bãi đậu xe.

Những tia sáng cuối cùng của ban ngày đã tắt. Bóng tối hiện ra từng mảng, che kín hai phần ba vòm trời tròn trịa. Phi trường quốc tế Ha-van bắt đầu bật đèn.

Regia và Phó Mập trèo lên công xa. Họ không thấy chàng mặc dầu chàng thấy họ rõ ràng. Chàng mở công tắc: anh chàng Santa đáng được gắn huy chương về lương tâm chức nghiệp, y đổ nửa thùng xăng. Mỗi giọt xăng là một giọt máu ở Cuba. E còn đắt hơn giá máu người nữa. Vì ngày nào cũng có người bị bắn chết. Còn xăng thì bị nhập cảng hạn chế, và chỉ dành cho ông bự Nhà Nước, tư nhân phải mua chợ đen.

Văn Bình thử hộp số, nhớm bàn thắng, kiểm soát hai bên và kiếng chiếu hậu.

Tất cả đều an toàn. Ít ra là an toàn cho đến phút này. Văn Bình gài số 2, vuốt lại mớ tóc dài chấm gáy, rồi đạp lút ga.

Văn Bình không còn là Ben, phụ tá của đại tá Pít, thuộc trung ương C.I.A. nữa.

Chàng cũng không đội lốt Santa nữa. Dầu muốn dầu không, Santa đã lộ. Những xác chết ở phi trường dầu muốn dầu không sẽ tố cáo sự hiện diện của một điệp viên cự phách về siêu thuật atêmi. Sự an toàn chàng hưởng chỉ có thể là sự an toàn bề mặt. Mọi công phu sắp xếp khoa học, kiên nhẫn, tinh vi của ông Sì-mít sắp tan thành bọt biển.

Bọn biển nhuộm đỏ máu người và hôi mùi xác chết trên vịnh Cuba...

Điệp viên Z.28 đạp lút ga. Chiếc xe đua mỏng mảnh hăm hở lao đầu về phía bờ biển nhuộm đỏ máu người và hôi mùi xác chết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx