sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Cuba, Đêm Dài Không Sáng - Chương 13: Cuba, Đêm Dài Không Sáng

Trời đã sáng rõ từ lâu. Xe hơi của Văn Bình chạy đến con đường nhỏ sau lưng hí viện quốc gia thì dừng lại. Chàng kiểm soát kiếng chiếu hậu lần nữa. Không thấy gì khả nghi.

Như Galli nói, chàng không vấp phải trở ngại nào trên đường thoát thân. Tòa nhà của Tình Báo Sở rộng hơn hai ngàn mét vuông, tứ phía tường cao bao bọc, chung quanh toàn biệt thự lớn, cửa đóng kín mít, cây cối um tùm, con đường trước mặt dường như bị che lấp dưới hai rặng soan tây đầy lá xanh và hoa đỏ rực.

Văn Bình lục lấy giấy tờ và tài liệu theo lời chỉ dẫn của Galli. Chàng không quên bế nàng lên giường, rũ mền đắp lại chu đáo. Mở cửa, chàng đụng ngay cầu thang xi-măng dẫn lên tầng trên là mặt đất. Chàng không có thời giờ lục lọi thêm dưới hầm mà chàng biết là được trang bị nhiều máy móc và dụng cụ khoa học tối tân bậc nhất. Chàng sợ chần chừ sẽ bị Nương Nương khám phá. Tầng trên khoác bộ mã sang trọng và bề thế của tư gia triệu phú. Toàn phòng là phòng, phòng nào cũng rộng thênh thang và bày biện đồ gỗ đắt tiền.

Ga-ra đậu 6 chiếc xe hơi. Văn Bình chọn chiếc díp sơn mầu kaki. Loại xe nhà binh này nhan nhản trên đường phố.

Thủ đô Ha-van sáng sớm không khác ban đêm là bao. Ban đêm buồn vắng chừng nào thì sáng sớm buồn vắng chừng nấy. Mặc dầu ông thủ tướng râu xồm hạn chế tối đa việc ăn tối, chơi khuya và dậy muộn là đặc điểm nên thơ của người dân Cuba, họ vẫn tiếp tục truyền thống cũ. Họ không đi chơi khuya được vì mọi nơi du hí đều đóng cửa sớm hoặc chỉ dành riêng cho quan viên Nhà Nước, nhưng không ai cấm họ ăn tối và dậy muộn. Bởi vậy đồng hồ tay Văn Bình đã chỉ 7 giờ mà một phần thành phố còn ngủ....

Chàng lái xe một cách ung dung, không sợ bị nhân viên an ninh chặn xét. Là vì những nút chặn kiểm soát chỉ được thiết lập ở đường ra ngoại ô. Khi ấy Văn Bình đang ở đại lộ 23, ở trung tâm thị trấn.

Điệp vụ của chàng thành công mỹ mãn. Chàng truy nguyên được kế hoạch hỏa mù thọc gậy bánh xe của Quốc Tế Tình Báo Sở. Tuy nhiên, điệp vụ thành công không có nghĩa là tính mạng của chàng được an toàn. Giám đốc Nương Nương khó thể làm thinh cho điệp viên Z.28 rời Cuba an toàn.

Regia, người đẹp hoa phượng đã cho chàng địa chỉ của mình, quanh quẩn đâu đây trên đi lộ 23. Chàng mới lưu lại Cuba một đêm sóng gió mà chàng tưởng chừng hàng năm. Lúc này hơn lúc nào hết, chàng thèm một cặp đùi nhảy bôlêrô thon đều, cặp đùi của Regia, một làn môi có lối hôn vũ bão, làn môi của Regia... Chàng nẩy ra ý định tạt qua nhà nàng. Kia kìa... nhà nàng ở sâu trong một hẻm nhỏ. Giờ này nàng chưa đến sở. Nàng vừa ngủ dậy và làm đẹp xong. Giờ này là giờ thích hợp nhất. Nàng sẽ không ngần ngại mở cửa phòng cho chàng.

Giấc mộng vu sơn của điệp viên đa tình Z.28 bị dập tắt phũ phàng. Một chiếc díp gắn cọc vô tuyến điện dài thòng đậu chềnh ềnh giữa hẻm. Trên xe lúc nhúc đồng phục. Thì ra toán hành động Sông Đen đang kiểm soát ngôi nhà của người đẹp hoa phượng....

Văn Bình rú ga, vượt qua hẻm, quẹo từ đường Linêa ra đường số 7.

Nơi đây là tư thất của ông quyền đại sứ Mễ-tây-cơ. Mễ là nước bồ bịch với ông thủ tướng râu xồm. Muốn thoát khỏi địa ngục Cuba, chàng phải dựa hơi ông đại sứ Mễ.

Chàng hơi bực mình khi cửa cổng sơn đen đồ sộ của ngôi nhà hiện ra. Tường quét vôi trắng chạy dài gần một trăm mét. Lề đường trồng cỏ non sạch sẽ, không thấy chút rác. Chàng hơi bực mình vì ngay cửa chềnh ềnh một trạm gác, và kẻ ngồi gác mang súng ống hẳn hoi. Đối với chàng thì bịt miệng tên gác chẳng có gì khó. Phiền một nỗi kế hoạch của chàng đòi hỏi sự hiện diện liên tục của hắn trong trạm gác.

Đường sá bắt đầu đông. Đây là một trong những lối ra biển nên xe cộ khá nhiều. Rặng phượng vĩ nở hoa chói lòa nổi bật trên nền tường trắng và vọng gác trắng của biệt thự. Văn Bình chạy một quãng, vòng ngã tư rồi lộn lại. Cách tòa nhà 50 mét, chàng tốp xe. Chàng nhìn thấy tên gác song tên gác không nhìn thấy chàng vì bị thân cây che khuất.

Chàng rút trong túi ra cái hộp tròn nhỏ, nhỏ bằng nửa quân bài mà-chược. Hộp này chứa một chất nổ đặc biệt, pha trộn lân tinh, dễ gây đám cháy lớn. Trên nắp lòi ra một đầu dây đỏ, chàng kéo nhẹ, sợi dây tuột ra, dài chừng gang tay. Nó là cái bấc, cái hộp là quả bom cháy. Bom nổ nhanh hoặc chậm tùy theo chiều dài của bấc. Chiều dài tối đa của bấc là một mét, nghĩa là 15 phút. Văn Bình canh ngòi nổ trong vòng 3 phút. Loại bom cháy này, cơ quan điệp báo hành động nào cũng có, hình thức khác nhau, song cách xử dụng đều giống nhau, ấy là muốn khai hỏa thì bấm mạnh đầu dây, bấc sẽ cháy xì xì....

3 phút là thời giờ quá đủ để Văn Bình qua trạm gác, trên lề đường đối diện, rồi....

Đùng, đoàng... đoàng... đoàng.... nhiều tiếng nổ nối đuôi nhau phát ra. Tiếng nổ không lớn, vừa đủ nghe trong đường kính vài ba trăm bộ. Mục đích tiếng nổ là làm đối phương mất tinh thần. Sau đó lửa cháy. Lửa đỏ bốc ngùn ngụt.

Tên gác tất tưởi phi ra giữa đường khi nghe tiếng nổ. Hắn hoang mang, nửa muốn quay lại trạm gác, nửa muốn đến tận nơi quan sát đám cháy. Sau cùng hắn trở lui, cắm lưỡi lê vào đầu súng, xoạc chân đứng giữa cổng, mắt gườm gườm như muốn ăn gỏi những kẻ hiếu kỳ bị đám cháy thu hút.

Đáng thương cho tên gác, kẻ hiếu kỳ hắn cần đề phòng là Văn Bình đã thừa cơ hắn vắng mặt chốc lát mà băng qua tường. Bức tường cao xấp xỉ 3 mét song chàng rún nhảy dễ dàng, khi tên gác cắm lưỡi lê lách cách thì chàng đã rớt xuống sau tường. Vườn toàn cây, chàng ẩn núp được ngay, cho dẫu trong nhà có người gác cũng khó thể trông thấy chàng.

Chàng thầm cảm tạ nước Mễ: khu vườn khá rộng, ngôi nhà trệt được cất lùi trong xa, kế hoạch đột nhập của chàng sẽ thành công ngon ơ.

Mắt chàng bỗng chớp nhẹ, bên trái là một hồ nước. Hồ nước này được đào dọc bức tường hông biệt thự. Chàng quan tâm đến hồ nước chẳng phải vì thèm tắm mát, mà vì trên bờ hồ cẩn gạch hoa nhiều mầu sừng sững hai con hạc đen.

Phải, hai con hạc đen... Hạc đen lông mướt mà đẹp, ăn nhịp với mầu tường trắng, mầu nước trắng. Hạc đen là giống chim trang trí, không vườn bách thảo nào trên thế giới không có. Hạc trắng khoe vẻ đẹp quý phái thì hạc đen tiêu biểu vẻ đẹp lực sĩ, vẻ đẹp uy nghi. Chắc đây là hạc được huấn luyện giữ nhà của mật vụ K.G.B.. Tại cư xá phái bộ y tế Sô Viết, chàng đã bở hơi tai vì hạc trắng. Hạc đen dữ hơn hạc trắng nhiều. Viên đạn tê-mê của Bạch Hồng làm chàng mất nhiều sức lực. Chàng đã khỏe lại nhưng chưa hoàn toàn phục hồi được phong độ bách chiến bách thắng.

Loài hạc rất thính tai, Văn Bình không cử động mạnh mà chúng vẫn nghe được tiếng động. Chúng xây mặt về phía chàng, cái mỏ nhọn, dài, giơ lên, hạ xuống.

Văn Bình thu hình thật nhỏ sau thân cây soan tây. Chàng không thể xuất đầu lộ diện. Với sức lực suy giảm hiện thời, chàng phải mất nhiều phút đồng hồ mới giết được cặp chim hồng hộc này. Cuộc quần thảo sẽ diễn ra ồn ào, bọn hạc đập cánh khá mạnh, người trong nhà sẽ phăng ra tự sự. Sĩ nhiên, nếu chàng vận dụng toàn lực, chàng sẽ rút ngắn được trận đấu, nhưng sau khi hạ sát được cặp hạc, chàng sẽ mệt rũ, có thể ngã khuỵu, hoặc bất tỉnh không chừng.

Cặp hạc đen nhìn một hồi không thấy gì bèn vù xuống hồ nước. Hú vía... Văn Bình men theo rặng phượng vĩ xum xuê tiến dần về khu nhà chính. Ngôi nhà trệt được cất theo chiều sâu, mặt tiền là xa-lông, nhà bếp ở tít phía sau. Mọi cửa lớn nhỏ đều đóng. Tòa nhà được điều hòa khí hậu. Càng tốt, chàng có thể đột nhập nhà bếp suông sẻ.

Đến nhà bếp, chàng thấy một người đàn bà. Lối phục sức hoa hoè chứng tỏ là người Mễ-tây-cơ. Chị bếp đang sửa soạn bữa ăn sáng cho gia đình ông quyền đại sứ. Chị bếp trạc 35, qua tuổi trẻ từ xửa từ xưa, mọi đường cong đã biến dạng, nhưng cái nhìn và cái cười còn xuân đáo để. Bằng chứng là một người đàn ông trạc 45, mặc đồng phục chỉnh tề, đội mũ kết trắng, viền vàng, tài-xế, đứng bên, miệng nhai nhồm nhoàm, một tay cầm cái bánh mì thịt đồ sộ, tay kia biểu diễn một màn xoa nắn ngoạn mục. Chị bếp xô nhẹ bác tài-xế, hai người cười hinh hích với nhau.

Văn Bình bước vào. Bắt chước họ, chàng cười hinh hích. Hai người mãi mê đùa giỡn, không nghe tiếng cười khá lớn của chàng. Mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Văn Bình đang đói, nó càng ngào ngạt hơn. Tiếng là điểm tâm mà thịnh soạn, ê hề không thua dạ tiệc. Văn Bình nuốt nước miếng. Nền gia chánh Mễ-tây-cơ gần giống sông Hương, núi Ngự, cái gì cũng có chili, nghĩa là ớt, hàng chục thứ ớt khác nhau, ăn một miếng là cuống họng nổi lửa. Dân Mễ ghiền cay đến nỗi phó-mát sữa dê nghĩa là món thông dụng cũng rắc đầy ớt bột, người ăn không quen bắt buộc phải thủ khăn mù-soa để lau nước mắt....

Văn Bình có thiện cảm xâu sa với dân Mễ vì bản tính hiếu khách, ưa sự đãi đằng, nhậu nhẹt của họ. Họ đã mời ăn thì thức ăn luôn thừa thải. Chị bếp vừa lấy từ tủ lạnh ra món sêvisê, món ăn cá biển đông lạnh không tanh, và đặc điểm của nó là người Mễ làm thật nhiều, một người khách thì làm đủ 3, 4 người ăn. Cá sêvisê cắt thành quân cờ, ngâm ớt chanh, trộn nước cà-chua sống, hành sống, dầu ăn, nước cam ép và hàng nắm ớt. Sáng sớm chiêu sêvisê với rượu mạnh thì... bất hủ....

Văn Bình phải lên tiếng:

- Sêvisê ngon quá!

Bác tài-xế rút bàn tay táy máy, quay lại:

- Ơ kìa, ông là ai?

Văn Bình nhún vai:

-Tôi thay thằng gác bên ngoài. Chà, sêvisê của chị bếp ngon quá.

Chị bếp lon ton cầm cái dĩa:

- Để em múc anh dùng thử.

Văn Bình nghênh ngang kéo ghế lại cái bàn kê gần cửa sổ, uống một hơi nửa chai rom lớn. Cạn xong 3 ly rượu, chàng mới xúc sêvisê ăn. Bác tài-xế trố mắt nhìn chàng như thể chàng là quái vật. Chị bếp vừa bưng điểm tâm lên nhà trên, chỉ chai rom, giọng kinh hoàng:

- Anh uống một mình?

Văn Bình cười:

- Cám ơn chị. Phiền chị trình ông chủ có tôi đến thăm.

Chị bếp hỏi:

- Anh quen ông đại sứ?

Bác tài-xế hỏi dồn theo:

- Tại sao hồi nảy anh nói là lính gác?

Văn Bình tợp ly rom thứ 5:

- Bạn, bạn thân. Chị thưa dùm với ông đại sứ là có đại tá Z.28.

- Vâng... nhưng hơi phiền vì... vì đây là nhà bếp.

- Cũng chẳng sao.

Chị bếp ngoan ngoãn xô cửa. Bác tài-xế ngẩn tò te, không hiểu gì cả. Văn Bình vẫy hắn. Hắn vừa lò dò bước tới, chàng chộp cánh tay, điểm mê huyệt dưới nách. Nạn nhân ngã nhào xuống ghế, bất tỉnh.

Văn Bình nghiêng mình thi lễ trước một người đàn ông trạc 40, phục sức chỉnh tề, sơ mi dài và-vạt, đeo kiếng trắng gọng vàng. Chàng biết là ông quyền đại sứ Mễ.

Nhà ngoại giao chuyên nghiệp có khác, ông không tỏ vẻ xúc động khi thấy Văn Bình lạ hoắc bên gã tài-xế bị hôn mê và đống muỗng nĩa hỗn độn. Chị bếp lấy tay che miệng:

- Úi chao, anh tài.

Văn Bình nói:

- Bác tài bị trúng gió nhẹ.

Nhà ngoại giao hỏi chàng:

- Ông cần gặp tôi?

Chàng gật đầu. Nhà ngoại giao nói:

- Tôi chỉ tiếp khách theo hẹn. Yêu cầu ông liên lạc với văn phòng của tôi tại sứ quán.

- Đây là chuyện riêng.

- Vâng. Tôi xin giành ông một phút. Tôi có công vụ cần đi gấp. Tuy nhiên, tôi không bao giờ tiếp khách trong nhà bếp. Chị hai, phiền chị mời ông khách lên xa-lông.

Nhà ngoại giao lui gót, nét mặt vẫn lạnh lùng như thể việc xảy ra không mảy may liên hệ đến ông.

Chị bếp bắt đầu hoàn hồn. Chị nhìn theo ông quyền đại sứ, phân bua với Văn Bình:

- Ông chủ nghiêm lắm. Từ xưa đến nay chưa ai dám đòi gặp ẩu như anh. Anh xin yết kiến ông đại sứ về chuyện gì?

- Để xin phép rủ chị ra biển tắm mát.

- Tưởng gì, chứ chỉ có thế thì dễ ợt, cần gì xin phép ông chủ.

Chị bếp Mễ-tây-cơ đa tình xán lại. Văn Bình giang tay, chị bếp đinh ninh được ôm hôn. Không dè đây là atêmi. Nghĩ đến món sêvisê tuyệt diệu và chai rom yêu đời. Văn Bình chọn một mê huyệt không làm nôn ọe, chóng mặt, đau đầu khi tỉnh lại. Chị bếp sẽ ngủ ngon trong vòng nửa giờ. Sau đó chị sẽ không nhớ gì hết. Tuy vừa bị đánh atêmi, chị bếp sẽ thư thái, khỏe khoắn như được chích sinh tố hồi xuân.

Ông quyền đại sứ chờ Văn Bình trong xa-lông. Phòng khách được trang trí dịu dàng, hợp nhãn, chứng tỏ chủ nhân được phụ lực bởi một bàn tay phụ nữ sành thẩm mỹ. Chưa được hân hạnh giáp mặt bà đại sứ, chàng đã biết bà mà giai nhân.

Nhà ngoại giao liếc cườm tay:

- Mời ông nói. Tôi xin nhắc lại, tôi chỉ có một phút. Đúng 60 giây đồng hồ là hết.

- Chị bếp đã trình ông danh xưng của tôi?

- Rồi. Chị bếp nói ông là đại tá Z.28. Theo chỗ tôi biết, trên trái đất chật chội này chỉ có một người đàn ông duy nhất được gọi là đại tá Z.28.

- Đúng. Người đàn ông này đang ở trước mặt ông đại sứ.

- Hừ.... ông điên... ông điên.

- Ông đại sứ đã gặp Z.28 chưa?

- Chưa. Nhưng tôi có hình.

Ngón tay ông đại sứ hơi run. Khả năng phớt lờ cố hữu của nghề ngoại giao quốc tế của ông đã bị lay chuyển tận gốc. Có lẽ đây là lần đầu ông để lộ sự bối rối trước mặt khách lạ. Ông hối hả mở ngăn kéo, rút ra cái phong bì vàng dầy cộm. Ông giốc ngược xuống bàn nhiều tấm ảnh mầu. Ông lựa một tấm, giơ ngang mày rồi chăm chú so sánh với Văn Bình. Giây lâu, ông bật tiếng kêu:

- Đúng rồi, chết rồi, đại tá Z.28.

Văn Bình hỏi:

- Đại tá Z.28 có làm điều gì tệ hại mà ông đại sứ kêu chết?

Mặt nhà ngoại giao xám ngoẹt như tràm đổ. Ông gãi đầu, gãi tai trước khi nói lập bập:

- Tôi biết, tôi biết, thiên hạ đã bàn tán nhiều về ông. Đây là Cuba, và....

- Cuba không thương gì Z.28.

- Còn tôi là...

- Đại diện một nước bồ bịch với Cuba.

- Ông Z.28 ơi, nước tôi và riêng cá nhân tôi luôn luôn kính nể ông, nhiều lần ông đến nước tôi nghỉ ngơi, du hí, chúng tôi có làm khó dễ ông đâu, xin ông xét lại, ông đừng giết tôi, giết vợ con tôi, tội nghiệp.

- Bậy, ông nói bậy, tôi không hề có ý nghĩ mưu hại ông.

- Ông giám đốc G-2 có lần kể cho tôi nghe những hành động giết người như ngóe của ông. Nương Nương nói ông rất hung dữ, bạ ai cũng giết, đàn bà, con nít ông không tha, ông bẻ họ gẫy cổ một cách thản nhiên, ngày nào ông không giết người, ngày ấy ông ăn không được, ông ngủ không được...

- Vậy ông đại sứ nhìn kỹ dung mạo tôi. Tôi giống con quỷ râu xanh không?

- Không. Trái lại, ông rất hiền. Rất đẹp trai. Còn đẹp trai hơn trong hình nhiều.

- Ông đại sứ có thể vững dạ được rồi. Ông đại sứ quen thân giám đốc Nương Nương, vì thế tôi nhờ ông làm trung gian....

- Đại tá Z.28 ơi... ông tha cho tôi, tôi làm nghề ngoại giao, tôi không được phép dính dấp đến lãnh vực gián điệp.

- Ông đại sứ đừng sợ. Bà đại sứ đang chờ ở phòng bên. Nếu ông không phản đối, tôi sẽ sang phòng bên cùng ông đại sứ.

- Thưa, vợ tôi là... đàn bà....

- Điều ấy tôi hoàn toàn đồng ý. Bà là đàn bà, bà không phải là đàn ông.

- Nhà tôi không biết gì đến công việc.

- Vâng, tôi hiểu. Nghe nói ông bà có một cháu trai mũm mĩm mới chập chững học đi....

- Trời ơi, ông đã rõ về gia đình tôi. Ông bắt tôi làm con tin ư? Tôi xin đi theo ông, nhưng ông đừng bắt vợ tôi, bắt con tôi.

- Nương Nương tuyên truyền nhảm nhí quá.... tôi xin xác định lại minh bạch: tôi không hề có tư tưởng xấu đối với ông và gia đình ông.

- Ông đòi sang phòng bên làm gì?

- Bà đại sứ đang đợi ông để dùng điểm tâm. Đàn ông lịch sự không thể bắt đàn bà đẹp chờ lâu. Đàn ông Mễ-tây-cơ nổi tiếng là ga-lăng số một. Tôi muốn ông đại sứ qua phòng bên ăn sáng với bà, xong xuôi ta sẽ bàn chuyện. Xứ tôi có câu ngạn ngữ "trời đánh không tránh bữa ăn..."

Ông quyền đại sứ rầu rĩ mời Văn Bình. Vợ ông trẻ măng, chừng 25, 26 là cùng, nàng có khuôn mặt đẹp và thân hình đẹp. Văn Bình chào cung kính. Ông đại sứ giới thiệu. Quen với nghề nghiệp của chàng, bà đại sứ không nói gì. Văn Bình chỉ máy điện thoại:

- Phiền ông đại sứ kêu cho số này.

Liếc mảnh giấy của chàng, ông hỏi:

- Số ở Miami, bên Mỹ?

- Phải.

- Điện thoại vô tuyến ở đây bị kiểm duyệt chặt chẽ. Nói chuyện gì lạ, họ cúp ngang xương.

- Đối với riêng ông, họ không dám.

- Nhưng họ ghi âm, trình lên ông giám đốc Nương Nương.

- Càng tốt. Tôi muốn Nương Nương nghe rõ từ đầu đến cuối.

- Số điện thoại này của ai?

- Của C.I.A..

- Trời ơi, ông Z.28 đùa hả?

- Ông đại sứ gọi đi. Tổng đài kính nể ông, sẽ không bắt ông chờ. Bạn tôi là đại tá Pít, phụ tá đặc biệt của ông tổng giám đốc C.I.A. đang chờ tôi tại Miami.

Ông quyền đại sứ thở dài quay số. Bà đại sứ giả vờ nâng tách cà-phê lên miệng, kỳ thật dùng nó để che mắt, nhìn chàng cho dễ. Bà ngạc nhiên cực độ song bà vẫn tiếp tục giữ thái độ im lặng, thái độ học được sau nhiều năm theo chồng phục vụ trong ngành ngoại giao.

Ông quay lại bàn ăn, nói với Văn Bình:

- Họ sẽ rung chuông khi có Miami. Tôi sợ họ biết số vừa gọi là của C.I.A., trong trường hợp ấy, họ sẽ không xin....

Văn Bình đáp:

- Không. Số này an toàn trăm phần trăm.

Tiếng chuông reng reng. Ông quyền đại sứ Mễ quả là nhân vật có thế lực ở Cuba. Văn Bình nhận ngay ra giọng nói ồm ồm của đại tá Pít. Chắc y thức suốt sáng bên phích cà-phê đen đặc nên y có vẻ mệt mỏi, lừng khừng. Văn Bình nói luôn một lèo, không nghỉ. Chàng cho bạn biết đại khái công việc chàng đã làm. Khi chàng nói "hết", Pít rụt rè:

- Anh kêu từ đâu?

Văn Bình đáp:

- Ha-van.

- Ủa, họ cho phép anh kêu?

- Không, tôi nhờ ông quyền đại sứ Mễ, ông bà đang ngồi cạnh tôi, ông bà rất tốt. Nhờ anh kêu ngay cho Vakin và nhưng nói là mọi việc đã xong, kẻ phá đám là Tình Báo Sở. Cứ đến địa chỉ tôi vừa cho, chở cả cam-nhông cũng chưa hết tài liệu và dụng cụ.

- Tôi xin kêu ngay. Việc gì anh phải quấy nhiễu ông đại sứ Mễ?

- Hà hà... tôi lỡ tay làm thịt mấy tên em út của đồng chí Nương Nương. Nên chưa dám ra mặt. Anh chịu khó điều đình nhé. Tôi đã đái tội lập công rồi đó....

- Anh vừa gây ra một vụ rắc rối ngoại giao. Thật anh hại tôi....

- Cơn ghen kinh niên của lệnh bà còn hại hơn nhiều. Bai, bai anh, lát nữa chúng mình gặp nhau.

Vợ chồng ông quyền đại sứ ngó Văn Bình không chớp. Người chồng nói:

- Nương Nương đã biết ông có mặt trong nhà tôi.

- Vâng. Chắc Nương Nương sắp gọi. Bây giờ xin ông đại sứ ra lệnh cho người gác cổng...

- Mật vụ G-2 có thể ập vào bất cứ lúc nào.

- Bất cứ lúc nào, nếu là tư gia, hoặc là nhà riêng của các phái đoàn ngoại giao khác. Nhà này thì không. Dầu sao ông cũng được hưởng quyền đặc miễn tài phán. Phiền ông dặn người gác khóa cổng chặt lại. Ông cũng nên gọi cho nhân viên sứ quán cho họ biết sự thật ở đây.

Ông quyền đại sứ cầm điện thoại, Văn Bình ngồi xuống bàn ăn. Bà vợ đon đả:

- Ông đại tá là người Việt?

- Cũng như bà là người Mễ.

- Phụ nữ nước ông rất đẹp.

- Bà dậy quá lời.

- Nếu con người gồm nhiều kiếp, chết đi được đầu thai thì kiếp sau tôi xin được làm phụ nữ Việt.

- Khỏi cần thưa bà. Vì bà rất đẹp. Tôi du lịch nhiều, tôi thấy ít ai đẹp bằng bà...

- Đẹp chưa đủ, ông đại tá ơi. Còn cần sự nồng nhiệt thiên bẩm nữa. Tôi thích làm phụ nữ Việt vì ở xứ ông, họ uống nước trà quanh năm, từ 3, 4 tuổi trở lên đã được uống trà, còn ở tây-phương và xứ tôi, trà là món uống ngoại nhập, lớn lên mới biết thưởng thức. Đời sống yêu đương của phụ nữ tây-phương không nồng nhiệt bằng đời sống yêu đương của phụ nữ Á-đông, đặc biệt phụ nữ Việt, là do uống quá nhiều cà-phê, như tôi hiện thời, thưa ông.... Tôi pha trà ông uống nhé... ông chưa nói tôi cũng biết là ông ghét cà-phê....

Ghét cà-phê là chuyện đương nhiên. Nhưng bảo rằng ghét cà-phê để mà yêu nước trà thì sai bét. Các nhà khoa học thật lắm chuyện, họ vùi đầu hết năm này qua tháng khác trong phòng thí nghiệm rồi bỗng nhiên họ viết sách, họ đọc diễn văn, chê bai cà-phê và khen tặng nước... trà. Một y sĩ tình dục học Pháp (1) lỗi lạc từng được nam nữ từ Đông sang Tây khâm phục về những nhận định sáng suốt đã công khai khuyên uống trà, vì ly nước trà sẽ làm gia tăng phản xạ của con người một cách nhặm lẹ và rõ rệt, nước trà không gây ra sự kích thích quá đáng, nó là một thứ thuốc bổ, uống nó vào thì cơn phiền muộn tiêu tan, ta sẽ vui vẻ, hơn thế nữa, ta sẽ trở thành một người yêu say đắm, nồng nhiệt...." Người Mỹ đua nhau uống nước trà tiếp sau những cuộc thí nghiệm về khả năng trợ tình mạnh mẽ của nước trà.... (2)

Bộ điệu phiền muộn, ông quyền đại sứ châm thuốc lá, thở khói phì phèo. Bà vợ có vẻ không bằng lòng:

- Em bảo mình đổi qua xì-gà hoặc ống tẩu, anh không chịu nghe. Thà anh không hút gì cả như đại tá Z.28 mà hơn... nghiện cà-phê đã bậy rồi, còn đa mang thêm cái bậy thuốc điếu nữa. Để em đốt xì-gà cho anh.....

Một lần nữa, giai nhân bé cái lầm. Nàng không biết rằng Z.28 là con sâu thuốc lá, con sâu Salem thơm vị bạc hà. Chàng không nỡ làm người đẹp buồn nên khi nàng bàn về cái hay, cái dở của chất nicôtin đối với tình yêu, chàng chỉ cười xòa và gật đầu không đáp. Cũng như nước trà Á-đông, xì-gà và ống tẩu được coi là đồng minh hùng hậu của ân ái. Và thuốc điếu thì bị liệt vào hàng ngũ thảm bại... (3)

Chuông điện thoại lại reo. Ông quyền đại sứ hỏi ý kiến Văn Bình bằng mắt. Văn Bình nói:

- Mời ông đại sứ tự tiện. Chắc là điện thoại của người gác.

Văn Bình nói đúng. Người gác cổng kêu vào, trình báo sự hiện diện của một lực lượng an ninh, đặt nút chặn ở hai đầu đường, cô lập cả khu vực và canh phòng cẩn mật bên ngoài biệt thự.

Ông quyền đại sứ tiếp tục hút thuốc như ống khói xe hỏa. Văn Bình an ủi:

- Giám đốc Nương Nương chỉ sai họ đến đây vây kín chớ không đột nhập. Chờ kết quả của cuộc thương thảo với C.I.A. từ Miami, và chờ bọn thuộc viên lục lọi nhà hầm Tình Báo Sở trở về. Bảo đảm với ông đại sứ là sự việc sẽ kết thúc êm thấm....

Bà đại sứ bấm chuông kêu chị bếp. Không thấy ai, bà đích thân xuống bếp. Bà nói không ra tiếng khi thấy chị bếp và bác tài gục đầu bất động. Văn Bình giải thích:

- Họ vẫn sống nhăn. Tôi chỉ mạn phép bà ru họ ngủ một lát. Bà cần chị bếp dọn dẹp ư? Vâng, tôi xin chiều bà.

Chàng thọc ngón tay vào huyệt tỉnh dưới cằm. Chị bếp mở chàng mắt, vươn vai ngồi dậy. Ông quyền đại sứ lấy tay xoa cằm:

- Té ra là ông đại tá điểm huyệt. Tài điểm huyệt của ông đã tới trình độ cao siêu, tôi chưa thấy võ sĩ nào chỉ dùng một ngón tay mà khiến được đối phương mê và tỉnh trong chớp mắt như ông đại tá.

Văn Bình nhìn thẳng mặt ông quyền đại sứ:

- Ông đại sứ đã rõ tại sao tôi không áp đặt một điều kiện nào cả.

Ông quyền đại sứ lắc đầu lia lịa:

- Ông sẽ điểm huyệt, biến vợ chồng tôi thành tượng đá phải không? Không, tôi sẽ không làm điều gì ông đại tá phật ý. Tôi tin chắc giám đốc G-2 sẽ thông cảm....

Văn Bình cười thân thiện. Chàng chọn tư thất ông đại sứ Mễ không phải là tình cờ. Kế hoạch thoát khỏi Cuba của chàng đã được sắp xếp tỉ mỉ và chu đáo.

Chàng hút đến điếu xì-gà thứ 5 thì có điện thoại của giám đốc G-2. Hắn lần lượt trò chuyện với vợ chồng ông quyền đại sứ và không nhắc nhở đến chàng. Chàng phớt lờ ngồi nhắp nước trà đặc. Chàng nghe ông đại sứ thét to nhiều lần "không, không thể được, không bao giờ" hoặc "khó lắm, khó lắm, đồng chí đừng hòng, đồng chí muốn giết gia đình tôi hả". Sau gần 15 phút đồng hồ phản đối, ông đại sứ mới bắt đầu lấy lại nụ cười. Trước khi cắt, ông trao ống nói cho Văn Bình.

Giọng của Nương Nương dịu dàng như của đàn bà:

- Anh làm phiền ông đại sứ Mễ một cách quá vô ích. Chúng ta đã ký với nhau, anh tìm ra đầu mối của vụ Giắc Tati là góp phần siết chặt mối giao hảo giữa chúng ta.

- Cám ơn anh giám đốc. Ông Sì-mít ký, không phải ông Hoàng. Vả lại, ký để mời một phái đoàn C.I.A. đến để điều tra tại chỗ, không phải để nhập cảnh lậu. Anh hỏi đại đồng chí Vakin xem, chỉ một Phiu-đin (4) mà Liên Sô đã huy động hàng trăm ngàn nhân viên Phản Gián lùng kiếm làm thịt huống hồ là Z.28.... Thôi, anh giám đốc, đòn phép với nhau làm gì nữa.... chừng nào tôi được ra sân bay?

- Đại tá Pít sắp đến. Bây giờ tôi vào thăm anh được không?

- Anh đang ở ngoài cửa?

- Phải.

- Mời anh. Lúc nào tôi cũng hiếu khách. Anh vào một mình hay mang toàn thể nhân viên vào đây cũng được. Tôi chỉ lưu ý anh một điều: ông quyền đại sứ không muốn sự yên lặng bị phá rối. Con trai của ông bà đang ngủ.

- Anh bịa.

- Ông đại sứ đang đứng gần tôi, tôi trao điện thoại cho ông ta nhé!

- Hừ... anh là tên gián điệp địch nguy hiểm nhất, anh là kẻ thù bất cộng đái thiên của tôi. Nếu bạn tôi không mắc kẹt, tôi đã băm nhỏ anh ra, trộn với thuốc súng....

- Anh quên rồi. Cách đây 3 phút, anh vừa long trọng cam kết là có hảo ý với tôi.

Ống nghe phát ra những tiếng u u. Giám đốc Nương Nương đã cúp. Chắc Nương Nương tức uất có thể thổ huyết như đại đô đốc Châu Du thời Tam Quốc. Văn Bình cười mỉm một mình. Nhưng tức uất là một chuyện, còn dám làm ẩu hay không lại là chuyện khác. Hắn sẽ phải nghiến răng, nhìn Văn Bình ra đi vì nhiều lý do: chàng đã giúp hắn phanh phui sự thật trong vụ Giắc Tati, cuộc làm lành giữa G-2 và C.I.A. đang tới giai đoạn sáng sủa. Và nhất là sự an toàn của ông bà đại sứ....

Miami ở sát vách Cuba, phi cơ của đại tá Pít được hâm nóng máy sẵn sàng nên Văn Bình khỏi phải chờ lâu. Trong khoảnh khắc ngoài đường có tiếng kèn xe hơi pin-pin theo một mật hiệu định trước.

Càng đi với Pít là hai đại diện sứ quán Thụy Sĩ và Tiệp Khắc. Họ đã quen mặt Văn Bình. Họ đã từng đón chàng khi chàng đáp xuống Cuba. Họ từng tiễn chàng khi chàng rời Cuba. Lần này chàng ra đi thật sự, họ có mặt để hộ tống chàng lên phi cơ.

Phía sau lố nhố một đám người mặc thường phục. Ngoại trừ đại tá Pít vui hơn nhà nghèo trúng số độc đắc, toàn thể đều lầm lì. Không thấy giám đốc Nương Nương, Văn Bình hích ngực Pít:

- Hắn bị trúng gió?

Pít giựt mình:

- Hắn là ai? À, hiểu rồi, Nương Nương. Anh gớm thật, tại sao anh biết hắn đau? Người ta vừa chở hắn vào bệnh viện. Xây xẩm mặt mày, suýt bị té xỉu. Y sĩ bảo hắn làm việc, suy tư quá độ. Theo tôi, có lẽ anh vừa xài xể hắn.

- Tôi chỉ móc lò sơ sơ thôi. Nếu không có Vakin, chắc còn lâu hắn mới cho tôi lên đường.

- Đúng. Hắn tối tăm mắt mũi phần lớn vì Vakin. Vakin chửi hắn như tát nước. Hắn vốn là đàn em trung thành của Vakin. Không hiểu tại sao Vakin lại chường mặt ra ở sân bay và theo tôi đến đây nói là để gặp anh.

- Trùm K.G.B. của vùng caríb muốn gặp Z.28?

- Thế mới lạ. Hắn đang nhìn anh đó. Đây này, tôi giới thiệu hắn với anh.

Trùm mật vụ Sô Viết Vakin phục sức khiêm tốn. Hắn đứng khuất sau thân cây phượng vĩ. Vakin chìa tay ra trước. Siết tay chàng, hắn nói bằng giọng tiếc nuối:

- Uổng ghê... giá anh hoạt động cùng phe với tôi...

Văn Bình đáp:

- Trong đời tôi, tôi chị phục vụ mỗi một phe. Phe ấy là ông Hoàng....

- Anh vừa làm cho C.I.A., cho ông Sì-mít.

- Ông Sì-mít thuê tôi. Tổ chức của ông Hoàng cần tiền, ai trả lương cao thì tôi làm.

- Chúng tôi mời anh được chứ?

- Miễn hồ quyền lợi của Sở Mật Vụ do ông Hoàng điều khiển không bị va chạm. Chào anh và cám ơn anh.

Văn Bình cung kính hôn tay bà đại sứ kiều diễm. Chàng thấy người đẹp Mễ có vẻ quyến luyến. Chàng đành ngoảnh mặt làm ngơ. Chàng đã gây ra một vụ rắc rối ngoại giao, chàng không được phép gây ra thêm một vụ rắc rối khác nữa.

Khi xe hơi ra đến cổng, Văn Bình sa sầm. Một đống cành cây khẳng khiu, đen nâu, khô héo được chất dọc chân tường, lấm chấm hoa tím, hoa trắng, hoa vàng lợt. Đây là hoa bất tử, hoa im-mọt-ten, tiếng bản xứ là hoa galli. Chàng bâng khuâng nhớ đến Galli....

Chàng nâng tay áo quẹt mắt. Cử chỉ lén lút của chàng bị đại tá Pít bắt chợt. Pít bàng hoàng nhìn bạn. Điệp viên Z.28 có trái tim bê-tông cũng biết xúc động nữa ư. Hừ.... mình không tin, không khéo mình quáng gà, mình mơ ngủ cũng nên.

Văn Bình chữa thẹn:

- Thức đêm mắt bị nhặm quá, anh ơi!

Đại tá Pít nói:

- Lạ thật, đêm qua dài ôi là dài, tôi chờ mãi trời không chịu sáng.

Văn Bình lẩm bẩm như nói riêng với những nhánh hoa bất tử bị dập vùi:

- Đêm Cuba còn dài hơn... Cuba... đêm dài không sáng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx