sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Máu Loang Chùa Tháp - Chương 1: Kế Hoạch Xúc Xắc

Văn Bình ngây ngất ngắm Kiều Nga. Nàng chưa đẹp tới trình độ nghiêng nước, nghiêng thành, mà chàng mê man, mê man như vừa hút điếu xì-gà tẩm nhựa hát-sích (1) .

Thật lạ lùng! Văn Bình vốn là người khó tính trong nghệ thuật thưởng thức sắc đẹp. Chàng chỉ yêu những người đàn bà mắt rộng đen láy, mũi dọc dừa, môi trái tim, răng đều đặn, mặt trái soan, vai tròn, bụng lép, mắt cá chân đỏ hồng, cặp giò thuôn thuôn, và bộ ngực - nhất là bộ ngực - phải tóe lửa, cùng kích thước vĩ đại với vòng mông hỏa diệm sơn. Người đẹp lý tưởng của chàng phải có làn da trắng sữa, suối tóc nhung mềm, dáng đi khêu gợi và cử chỉ đa tình..

Nhưng Kiều Nga trước mặt lại hoàn toàn khác hẳn. Nhan sắc của nàng chỉ ở mực trung bình. Môi dầy, miệng hơi rộng tố cáo một sự thèm khát vô biên. Lưỡng quyền lại cao dưới vầng trán rộng tạo cho nàng một vẻ đẹp sỗ sàng, gần như dữ tợn.

Ngoại trừ đôi mắt.

Vâng, ngoại trừ đôi mắt. Những khuyết điểm trên mặt nàng và thân thể nàng đã được bù khuyết bằng bề sâu thăm thẳm của đôi mắt. Đôi mắt màu xanh biêng biếc như mặt biển Địa trung hải mùa xuân. Đôi mắt khờ khạo của người trinh nữ thơ ngây, nửa van lơn, nửa mời mọc dưới bàn tay mơn trớn cùa gã tình nhân giàu kinh nghiệm. Đôi mắt...

Trời ơi, đôi mắt độc nhất vô nhị ấy vừa ngước lên, nhìn thẳng vào mặt chàng. Da thịt chàng nóng ran. Chàng định nắm tay nàng song nàng gạt đi:

- Đừng anh. Em sẵn sàng chiều anh nếu em thua. Chúng mình đang chơi xúc xắc. Em đã thả rồi. Giờ đến lượt anh.

Lời nói của Kiều Nga kéo Văn Bình về thực tại. Phải, hai người đang chơi xúc xắc trong căn phòng sang trọng của lữ quán Morin ở đất Thần Kinh. Đúng hơn, hai người đang chơi một môn xúc xắc kỳ lạ, được mệnh danh là "xúc xắc nói dối" (2) .

Môn này được thịnh hành trong các câu lạc bộ của quân đội Mỹ. Muốn chơi chỉ cần hai người, 10 con xúc xắc, hai cái ly để đựng xúc xắc, và một miếng gỗ mỏng, chắn ngang bàn, cao bằng cuốn tự điển. Trên thế giới, có trên 10 lối chơi xúc xắc (3) , song không hiểu sao chàng lại chọn môn "xúc xắc nói dối".

Có lẽ nói dối là phương châm của đời chàng. Sống trong nghề điệp báo, chàng bắt phải nói dối, dầu chàng không muốn. Nói dối kẻ thù là dĩ nhiên vì nói thật thì chết. Tuy không thù đàn bà, chàng vẫn phải nói dối, nếu không chàng sẽ tan xương nát thịt trong chớp mắt. Vì chàng có quá nhiều người yêu. Gặp ai, chàng cũng yêu. Với ai, chàng cũng thề thốt là yêu tha thiết, yêu duy nhất trong đời.

Lần này, ra Huế nghỉ dưỡng sức, chàng dám nói dối cả với ông Hoàng, tổng giám đốc Sở Mật Vụ. Chàng khai là ra Vũng Tầu tắm biển, nhưng bí mật trèo lên phi cơ vù ra Đà nẵng. Rồi từ Đà nẵng, chàng đáp xe hơi ra Huế. Một tuần ở đế đô là một tuần thần tiên, có lẽ là thần tiên nhất đời chàng. Chàng đã thoát khỏi cực hình thường trực, đi đâu không phải báo cáo, ban đêm đang hú hí với người đẹp không sợ nhân viên của sở lảng vảng bên ngoài, và nhất là sợ Lê Diệp, chàng sếu vườn có bộ mặt lì lợm như tượng cẩm thạch, sồng sộc nhảy vào phòng, tung chăn, lôi chàng dậy, bắt ra xe về gặp ông Hoàng, bất chấp kho tàng thiên nhiên lồ lộ nằm phơi dưới ánh đèn khuya hồng dịu.

Theo nguyên tắc, mỗi khi đi đâu nhân viên quan trọng của sở phải mang "hộp tín hiệu" theo người. "Hộp tín hiệu" là một dụng cụ đặc biệt, chỉ nhỏ bằng gói thuốc lá, đôi khi được giấu trong đồng hồ tay, bút máy, hoặc lớn hơn thì gắn vào xe hơi, suốt ngày đêm phát ra một tín hiệu riêng. Nghe tin Văn Bình ra Cấp. ông Hoàng dặn Nguyên Hương đưa cho chàng một "hộp tín hiệu" lớn, rồi ân cần:

- Trong tuần lễ sắp tới, có lẽ tôi sẽ cần anh, rất cần anh. "Hộp tín hiệu" tối tân này có thể báo tin trong đường kính 250 cây số anh ở đâu. Nghĩa là anh tha hồ dưỡng sức ở Vũng Tầu và Long Hải. Khi cần, tôi sẽ cho Lê Diệp ra tìm.

Văn Bình vâng dạ như máy, song quyết chơi cho ông Hoàng một vố. Giờ này, "hộp tín hiệu" đang kêu bịp bịp, và trong văn phòng, ông tổng giám đốc đang xoa tay hỉ hả, đinh ninh Z. 28 đang ngoan ngoãn đợi lệnh công tác ở Vũng Tầu. Kỳ thật chàng gắn "hộp tín hiệu" vào xe hơi riêng của ông phó cảnh sát trưởng Vũng Tầu. Ở văn phòng ông Hoàng ung dung bước ra, thấy chiẽc 404 xinh xẻo đậu ngoài vườn, sửa soạn chờ ông phó cảnh sát trưởng ra Cấp, Văn Bình bèn xán lại. "Hộp tín hiệu" có từ thạch nên trong loáng mắt đã dính chặt vào gầm xe 404.

Bất giác, chàng cười bật lên một tiếng.

Mắt Kiều Nga chớp nhẹ:

- Anh cười em phải không?

Văn Bình trả lời không kịp suy nghĩ:

- Không.

Kiều Nga gõ ngón tay xuống bàn:

- Hừ, anh đừng hòng ăn nổi em. Mặc dầu em đã phải cởi hết áo ngoài và chỉ còn... đồ lót mình.

Mỗi khi ngắm nàng. Văn Bình chỉ quan tâm đến đôi mắt độc nhất vô nhị. Nghe nàng nói, chàng mới sực nhớ ra nàng đã cởi áo quần gần hết. Hai người đã chơi xúc xắc theo một kiểu thịnh hành trong giới dạ lạc Đông kinh. Người thua không phải trả bằng tiền mà là lột bỏ một món đồ trong người (4) .

Trong vòng 10 phút, Kiều Nga đã phải cổi đôi bông tai kim cương, đôi giày gót cao lêu nghêu đặt ngay ngắn trên bàn. Mặt nàng hơi tái khi nàng phải cởi áo sơ mi, một chiếc sơ mi hồng mảnh mai thêu đỏ tuyệt đẹp. Bên trong chỉ còn cái xú chiêng đỏ rằn ri che giấu bộ ngực núi lửa một cách e lệ và vụng về.

Và bên dưới là cái quần din màu đỏ, bóng loáng, may theo lối Ý đại lợi.

Giọng kiêu hãnh, Kiều Nga nói:

- Mời anh.

Văn Bình uống một hơi hết ly huýt ky đầy ắp vừa rót:

- Sẳn sàng. Em bao nhiêu?

- 65432.

- Trời, em nói dối làm gì nữa?

- Tùy anh. Từ phút này, em phản công lại. Anh mới phải cổi sơ mi. Em sẽ bắt anh cổi thêm nữa.

Văn Bình mỉm cười không đáp. Lăn lộn nhiều năm trong nghề điệp báo, chàng là một tay cờ bạc trứ danh. Chàng không ham mê tứ đồ tường, song nếu cần chàng có thể đánh bạc suốt đêm. Mỗi lần qua Âu châu chàng đều la cà tới các sòng bạc nổi tiếng ở Mônacô và bờ biển phía nam nước Pháp chơi vùi hàng tuần lễ. Và đặc biệt lần nào chàng cũng ăn lớn .

Trên thế giới có gần 500 cách chơi bài thì Văn Bình đã biết phân nửa (5) , Chàng còn học được nhiều thủ đoạn thần sầu của giới vua bịp quốc tế.

Song chàng phải giật mình trước biệt tài của Kiều Nga. Nhân viên của Sở đều phục chàng là ông thần bài Poker 52 lá. Chàng chơi được bằng chục kiểu xì, và kiểu nào chàng cũng đáng được tôn làm bực thầy. Chàng có biệt tài nhìn thấu gan ruột đối phương để đoán nước bài, chàng lại được hên luôn. Chơi bài với kẻ tứ chiếng giang hồ, chằng có đủ mánh khóe bịp bợm quốc tẽ.

Thế mà Kiều Nga vẫn hạ chàng sát ván. Cái cặp da đầy ứ bạc 500 mới toanh của chàng đã lép kẹp. Rốt cuộc, chàng phải đánh bằng quần áo. Nàng nhận lời, có lẽ... vì nàng bắt đầu yêu chàng.

Hai người gặp nhau trong khách sạn thượng lưu Morin cách đây 24 giờ đồng hồ. Nửa đêm nằm đò trên sông Huơng ngắm trăng, nghe đàn nguyệt với huýt ky thượng hạng và phụ nữ Huế đẹp huyền ảo như nón bài thơ về, Văn Bình thờ thân trở về phòng, đầu óc chưa hết bâng khuâng vì hương thơm da thịt của cô gái Thần kinh 16 tuổi vừa ngả đầu vào vai chàng từ biệt gần cửa Thượng Từ.

Thì chàng đụng Kiều Nga.

Đèn hành lang tắt ngúm. Trong lúc loay hoay mở khóa, chàng lùi lại làm nàng đi qua suýt ngã. Hốt hoảng, nàng ôm chầm lấy chàng. Chàng lễ phép xin lỗi. Tài ăn nói lưu loát, và nhất là vẻ đẹp cường tráng và quyến rũ của chàng đã tạo ra tiếng sét ái tình. Nàng ngoan ngoãn bước vào phòng chàng. Không hiểu sao đêm ấy chàng không dám làm gì hết. Chàng chỉ mời nàng uống rượu, rồi nhẩn nha kể lại những kỷ niệm Đông Kinh.

Vì nàng lai Nhật. Đúng hơn, nàng mang 4 giòng máu trong người: Bạch Nga, Tây Ban nha, Nhật bản và Việt nam. Nghĩa là những giòng máu từng sinh sản ra phụ nữ đẹp nhất nhì hoàn vũ.

Gần sáng, Kiều Nga mới trở về phòng riêng ở cuối hành lang. Văn Bình không lợi dụng lúc đưa nàng ra cửa để kéo vào lòng hôn như thường lệ. Có lẽ vì sau nhiều năm ái ân thừa thãi và hoang toàng, chàng cảm thấy chán ngán, và muốn được yêu đàn bà một cách tao nhân mạc khách như nhà thơ yêu hoa thủy tiên. Cũng có lẽ chàng rụt rè vì đôi mắt phi thường của Kiều Nga. Tia mắt nàng như dẫn điện, hễ bắt gặp là chàng bủn rủn. Nhiều lần chàng định sàm xỡ, song lại ngừng tay vì nàng ngẩng đầu lên, mắt tóe ra những lời oán trách nũng nịu...

Văn Bình để nguyên quần áo trèo lên giường song không tài nào ngủ được, mặc dầu chàng là vua ngủ, mặc dầu chàng chưa bao giờ xao xuyến vì sắc đẹp mỹ nhân.

Đúng hẹn, Kiều Nga qua phòng chàng dùng điểm tâm, sửa soạn ra bãi biển Thuận an. Văn Bình dự định tỏ tình trên đuờng ra Cửa Thuận để rồi đêm nay hú hí với nàng bên bãi biển đầy trăng và mộng. Nhưng không hiểu sao chàng lại nỗi máu mê cờ bạc, thách nàng ăn thua lần chót. Ra Cửa Thuận, chàng phải chờ đến đêm mới khám phá được kho báu thiên nhiên. Chi bằng chơi "xúc xắc nói dối" bằng... quần áo. Đến khi trở thành bà Eva, nàng sẽ phải tuân lệnh chàng răm rắp.

Và chàng sẽ thắng. Nhất định thắng. Vì chàng chơi bịp.

- Kìa, em có 65432 (6) Mời anh chuẩn bị cổi áo lót mình.

Bừng tỉnh, Văn Bình cười lớn:

- Hôm nay, em phải cổi hết! Em chịu đầu hàng thì anh tha. Vì dầu sao em chỉ còn hai mảnh áo tắm. Anh không muốn...

Kiều Nga hơi nhăn mặt:

- Anh đừng nhân nghĩa vụn nữa. Từ nhỏ đến giờ, em chưa đầu hàng ai. Nhất là dầu hàng về đánh bài. Riêng với anh, em càng không thể đầu hàng.

- Vì sao?

- Vì anh là người đàn ông tự phụ. Cậy đẹp trai, khỏe mạnh nên bắt phụ nữ làm nô lệ.

- Anh hỏi thật, em có cảm tình vơi anh không?

- Chưa biết. Sau khi bị thua, em mới có thể trả lời.

- Nghĩa là em yêu anh?

- Hừ, em thích yêu đàn ông có tài hơn là đàn ông đẹp.

- Vậy thì anh giúp em toại nguyện.

- Sẵn sáng. Mời anh nhấc miếng gỗ ra xem em nói dối hay không.

- Thong thả. Anh cần hỏi em một điều.

- Anh đã hỏi rồi. Em nóng nảy lắm. Tính em thích ăn thua ngay, không muốn kéo dài thời giờ.

- Không, điều này rất quan trọng. Anh muốn biết nếu em thua... Anh chỉ sợ em phủi lời cam kết. Vì dầu sao em chỉ còn 2 mảnh cuối cùng trên người. Bị thua em sẽ phải cổi mảnh trên, rồi...

Kiều Nga thở dài:

- Em đã hứa, tất phải giữ lời. Nhưng em tin chắc sẽ thắng.

- Tin là quyền của em. Anh chỉ cần biết em...chịu hay không?

Giọng Kiều Nga rắn rỏi:

- Chịu.

Văn Bình cười ròn tan:

- Em chờ anh một phút.

Nếu nàng nói dối, Văn Bình đã nhấc tấm gỗ. Vi chàng biết rõ 5 nút xúc xắc của nàng là 65432. Bình thường, nàng khó thể thua. Song, Văn Bình cũng có thể đánh bại nàng dễ dàng. Chàng đã đọc rõ 5 con xúc xắc của nàng như đọc trên giấy. Trong khi nói chuyện kề cà với nàng, Văn Bình đã lén lút hất 5 con xúc xắc của chàng đễ thành 33311, nghĩa là hơn số của nàng một bậc.

Kiều Nga dề môi:

- Ấy, đừng quên. Anh đã hốt một lần rồi, chỉ còn hai lần nữa thôi.

Văn Bình lắc đầu:

- Cám ơn. Anh không hốt thêm nữa. Nào, anh xin đếm.

Miếng gỗ được lật tung, và ném xuống giường. Nhìn 5 nút 33311 chềnh ềnh trước mặt, Kiều Nga toát bồ hôi. Mặt đỏ gay, nàng bặm môi lại để khỏi bật ra tiếng khóc uất ức.

Văn Bình lẳng lặng bỏ 5 con xúc xắc của chàng vào cái ly nhựa màu xanh vẫn dùng để đựng nước đánh răng. Chàng giả vờ cúi xuống bàn, song vẫn theo dõi cử chỉ của Kiều Nga bằng đuôi mắt thành thạo. Chàng thấy cánh mũi nàng phập phồng, có lẽ là phản ứng thẹn thùng. Rồi một giọt nước mắt trong vắt từ từ lăn trên gò má.

Như người máy, Kiều Nga vòng tay ra sau lưng. Cái xú-chiêng rằn ri màu đỏ nổi bật trên nền da trắng mịn của nàng.

Phật một tiếng khô khan.

Cái móc sắt nhỏ xíu bằng sắt mạ kền bị giật tung, mảnh vải che ngực rớt xuống bàn phọt-mi-ca trắng toát. Trống ngực Văn Bình đập liên hồi. Không phải lần đầu chàng được chiêm ngưỡng tượng thần vệ nữ bằng xương bằng thịt, song bộ ngực siêu đẳng của Kiều Nga đã toát ra một ma lực dị thường. Nếu đôi mắt của nàng đẹp thâm trầm như đóa phong lan trong rừng sâu nửa đêm trăng sáng, đẹp thần tiên như thơ tặng mỹ nhân của Lý Bạch, thì bộ ngực no tròn của nàng lại đẹp bốc lửa như những bức ảnh khỏa thân hàng tháng của tạp chí Mỹ Playboy...

Phút xấu hổ đã qua, Kiều Nga ưỡn ngực thách thức:

- Xong chưa, xin anh tiếp tục.

Văn Bình xoa tay, chối đây đẩy:

- Thôi, xin em. Anh không dám đánh nữa. Không lẽ bắt em...

Kiều Nga gằn giọng:

- Vâng, em chỉ còn mảnh vải nữa, mảnh vải cuối cùng... Song em là người đàn bà bướng bỉnh và kiên nhẫn. Làm việc gì em quyết làm đến cùng.

- Lần này em thua, em sẽ không còn quần áo trả cho anh nữa.

- Thì anh đòi gì em cũng biếu hết.

- Em giữ lời hứa nhé.

- Hừ, em không phải trẻ con. Nào, anh hốt trước.

- Thôi, anh nhường em.

- Ừ thì em.

Tiếng xúc xắc chạm nhau trong ly rồi rớt xuống bàn nghe vui tai. Kiều Nga rú lên sung sướng:

- Trời ơi, em đại thắng rồi.

Văn Bình nghển cổ hỏi dồn:

- Bao nhiêu?

- 4 nút liền nhau: 44445.

Văn Bình chậm rải xòe bật lửa châm thuốc lá. Trong nháy mắt, chàng đã đọc được số nút của nàng. Số nút này không phải 44445 như nàng khoe khoang. Chàng chỉ cần xô tấm gỗ sang bên là Kiều Nga nuốt lệ, cổi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người để biến thành mỹ nhân Eva của thời khai thiên lập địa.

Kiều Nga ngồi yên ngắm chàng. Cặp mắt lạ lùng của nàng bỗng sâu thêm và trong thêm. Ánh đèn lăm-pa-đe hồng hồng chiếu vào da ngực nõn nà. Bất giác Văn Bình cảm thấy khác nước. Giọng chàng trở nên khản đặc:

- Kiều Nga lại thua rồi.

Nàng phá lên cười the thẻ. Tiếng cười của nàng như pha lẫn chất kim khí lanh lảnh, át cả động cơ máy lạnh rì rầm.

Căn phòng khách sạn đóng kín mít. Giờ này có lẽ mọi người đã đi ngủ. Những con đò lênh đênh trên sông Hương có lẽ đã cập bến. Khách ở lại trên đò đã buông riềm, đèn đóm tắt bết. Văn Bình văng vẳng nghe tiếng thở dài từ không gian xa xăm vọng lại. Lát nữa, Kiều Nga hoàn toàn bại trận, chàng sẽ nghe nàng thở dài như vậy.

Kiều Nga chống lay xuống bàn, giọng tin tưởng:

- Anh còn đợi gì mà chưa đếm nút của em?

Quả nàng có biệt tài nói dối! Nếu chàng không bịp, chàng đã thua nàng sát ván. Chàng bèn mỉm cười:

- Xúc xắc của em không phải mang số 44445.

Chàng đẩy tấm gỗ xuống giuờng. Mặt Kiều Nga đột nhiên tái mét. Nàng thốt lên tiếng kêu nho nhỏ:

- Trời ơi!

Nghĩa là nàng thua. Thua trần như nhộng. Không hiểu vô tình hay hữu ý, nàng liếc nhìn đôi gối vuông màu hường đè chận lên nhau trên tấm ga trải giường trắng toát. Bức tường phòng thủ tối hậu sắp bị phá nát. Kiều Nga từ từ đứng dậy, mạch máu cổ đập rần rần.

Huyết quản của Văn Bình cũng réo lên sùng sục. Đột nhiên, chàng nhớ lại những trận đánh bạc bằng... quần áo trên đường giang hồ. Chưa bao giờ chàng thắng chật vật bằng lần này. Chàng nhận thấy nơi Kiều Nga một cái gì bí mật. Kiều Nga phải là một tay giang hồ... Tuy nhiên...

Ngón tay tháp bút của nàng run run đặt lên mép dăng-ten. Nàng đã chụm chân lại cho khỏi vướng. Tuy nhiên, trước khi thực hiện động tác cuối cùng, nàng nhìn lên trần nhà. Chắc nàng đang cầu nguyện cho thần thiên lôi giáng lưỡi tầm sét xuống mái khách sạn làm trần nhà xụp đổ. Nhìn chán lên trần, nàng quay ra cửa. Có lẽ nàng cố bám lấy hy vọng. Hy vọng một tiếng động nổi lên ngoài hành lang. Một tiếng gõ cửa. Một người bước vào đúng lúc cứu nàng.

Nhưng Kiều Nga chỉ mong đợi hão huyền. Vì trời cuối hạ ở đất Thần kinh trong veo, không một đám mây vần vũ. Ngoài trời, trăng sáng vằng vặc. Mấy tháng nữa, cơn mưa đầu mùa mới trút xuống cầu Tráng tiền "6 vài 12 nhịp" nghiêng mình lẳng lơ trên giòng sông thèm muốn...

Trời lại khuya rồi, khuya lắm rồi. Bồi khách sạn đã ngủ mê mệt. Nếu có ai ngoài hành lang thì chỉ là khách ngoại quốc về khuya, say rượu loạng choạng, hoặc còn bận quàng vai bá cổ một thiễu nữ mặc áo tím... màu tím xứ Huế...

Bàn tay thon thon của Kiều Nga bắt đầu cuộn mép đăng-ten ni-lông thàng vòng tròn. Nửa phút nữa, Văn Bình sẽ ghi vào bảng vàng chiến thắng một vịnh dự mới.

Nhưng...

Lời cầu nguyện thầm lặng của Kiều Nga đã thành sự thật. Nàng ngưng tay, phóng mắt ra cửa lần nữa.

Tiếng giầy đàn ông chạy đến trước cửa phòng 34, phòng Văn Bình, thì dừng lại. Rồi tiếng đằng hắng. Rồi tiếng mở cửa.

Văn Bình khựng người trong khoảnh khắc. Chàng đã khóa cửa cẩn thận. Duy bồi khách sạn mới có chìa khóa. Họ biết chàng ở trong phòng nên không bao giờ mở. Ngoài nhân viên khách sạn là gian phi. Hoặc là...

Chàng không dám nghĩ thêm nữa. Trong một phần trăm tích tắc đồng hồ, Văn Bình nhớ lại nếp sống vào sinh ra tử. Ngày cũng như đêm, kẻ thù có thể rình rập cơ hội để giết chàng.

Chàng xô ghế đứng vụt dậy. Cánh cửa mở toang. Một chuỗi cười khanh khách cất lên.

Chuỗi cười quen thuộc của Lê Diệp, gã sếu vườn tài ba của Sở Mật vụ, cộng sự viên thân tín nhất của ông Hoàng. Lê Diệp vác mặt mo đến khách sạn Morin nghĩa là ông Hoàng đã theo dõi chuyến du hí thầm lén này của Văn Bình từng giờ từng phút. Chàng định ninh phỉnh gạt được ông tổng giám đốc, ngờ đâu đã bị ông tổng giám đốc lẩm cẩm và già nua phỉnh gạt.

Lê Diệp đến tìm còn có nghĩa là ông Hoàng đang đợi trong văn phòng ở Sài gòn để giao một công tác thập phần quan trọng. Văn Bình cưỡng lại không được vì chàng đã ký vào ban cam kết "tình nguyện phục vụ bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào". Chàng cáu kỉnh cũng vô ích vì Lê Diệp là pho tượng đá lì lợm. Nếu chàng định dùng võ lực thì Lê Diệp cũng không phải tay xoàng. Lê Diệp lại là bạn thân nhất, từng vào sinh ra tử nhiều lần với chàng.

Không hiểu vô tình hay hữu ý, ông Hoàng chỉ rình những lúc Văn Bình sửa soạn "bẻ khóa động đào" là phá đám. Văn Bình có cảm tưởng là Nguyên Hương cô thư ký trẻ đẹp luôn luôn chưa chồng hơ hớ cố tình xỏ chàng để trả thù những đêm nằm không lạnh lẽo.

Thấy người lạ, Kiều Nga hốt hoảng vớ lấy quần áo. Song Lê Diệp đã xua tay:

- Cô yên tâm. Tôi không nhìn trộm đâu.

Thở dài, Kiều Nga vứt đồ lót xuống bàn. Văn Bình hất hàm hỏi Lê Diệp:

- Anh biết bây giờ đêm rồi không?

Lê Diệp nhún vai:

- Anh lầm to. Bây giờ không còn đêm nữa mà là sáng. Đúng 2 giờ sáng.

Văn Bình gắt gỏng:

- Vâng, 2 giờ sáng... Giờ mà mọi người trên thế giới đang ngủ say.

- Trừ anh và tôi.

- Vậy anh muốn gì?

- Ông Cụ sai tôi đến tìm.

- Về ngay à?

- Phải, về ngay.

Kiều Nga trố mắt nhìn hai người đàn ông trao đổi những câu nhát gừng hằn học. Nàng thấy Văn Bình lắc đầu:

- Anh biết là chúng tôi đang chơi xúc xắc nói dối, và tôi đang thắng. Đúng hơn, tôi đại thắng. Nếu anh chậm một phút nữa...

Lê Diệp cười nửa miệng:

- Tôi đến trước là đại phúc cho anh. Lẽ ra anh phải đi tu để sám hối tội ác. Thôi, anh mặc quần áo vào đi.

Quên cả thân thề lõa lồ, Kiều Nga nắm cánh tay khẳng khiu của Lê Diệp, giọng cầu khẩn:

- Anh ấy có vợ rồi, phải không anh?

Lê Diệp nói dối như thật:

- Phải.

Văn Bình quắc mắt:

- Tại sao anh không nói một thể là tôi có một tá con trai, con gái, và vợ tôi đang nổi tam bành dưới đường...

Lê Diệp rút tẩu thuốc trong túi ra, đập đập vào bàn tay:

- Phi cơ sắp cất cánh ở Phú Bài, phiền anh thu xếp nhanh lên. Anh có bao nhiêu vợ, bao nhiêu con rồi cô Kiều Nga sẽ biết.

Mặt xạm lại, Kiều Nga khoác sơ mi vào người. Văn Bình an ủi nàng:

- Bạn anh nói láo, em đừng tin.

Nàng xô chàng ra:

- Anh là gã sở khanh ghê tởm.

Văn Bình thở dài không đáp. Hơn một lần, chàng đã bị Lê Diệp và Nguyên Hương cho vào xiếc. Thua keo này, bày keo khác, chàng phải trả thù mới được.

Bên ngoài, cố đô Huế đột nhiên đổi gió. Trời đang tối bỗng lóe sáng.

Suốt từ Phú Bài đến Biên Hòa, Văn Bình lầm lì không nói nửa lời. Chàng dựa lưng vào ghế phi cơ, giả vờ ngủ để khỏi truyện trò với Lê Diệp. Chàng đã từ biệt người đẹp sông Hương không kèn không trống. Nàng quay lưng ra cửa - trời cái lưng rất đẹp - không thèm chào, khi chàng xách va-li, sửa soạn xuống cầu thang.

Cuộc đời điệp báo tàn nhẫn đã bắt chàng phải tàn nhẫn với mọi việc. Tàn nhẫn với đàn bà. Và tàn nhẫn với cả chính mình. Nhờ một nhà truyền giáo ngoại quốc đỡ đầu, chàng xuất duơng từ năm lên 15. Thích nghề điệp báo từ nhỏ, chàng không bỏ lỡ cơ hội theo học ở Âu châu và tây bán cầu.

Trong thời chiến, chàng là nhân viên ưu tú của OSS Hoa kỳ. Gót chân lãng tử của chàng đã lê khắp thế giới, nay Viễn đông, mai Tây Âu, mốt Nam Mỹ, đến đâu chàng cũng để lại những mối tình vụn bay bướm.

Nhiều lần chàng chạm trán các đồng nghiệp Phòng Nhì Pháp, và IS Anh quốc. Nhưng kỷ niệm sâu sắc nhất đời chàng là những cuộc đấu trí gay go vô kỳ thú với tổ chức Trung Tâm Sô viết. Đại chiến chấm dứt, chàng bỏ OSS, trở về Việt Nam, mang kinh nghiệm quốc tế của mình để phụng sự quê hương trong cuộc vật lộn bí mật.

Trong nhiều năm liền, điệp viên Z. 28 của nước Việt nam bé nhỏ nhưng đáng gờm đã dẫm chân khắp châu Á, ở đâu cũng làm đối thủ giật mình hoảng sợ. Chàng đã đột nhập Hoa lục, cứu một lãnh tụ chống Cộng ra khỏi trại giam Hồ Bắc. Chàng đã nhập cảnh Bắc Việt, ung dung mặc bộ quân phục cố vấn của tòa đặc mệnh toàn quyền Trung quốc tại Hà nội, tổ chức lại những nhóm tình báo bị vỡ. Sau chuyến công cán tại Hà nội chàng được ông Hoàng cho nghỉ xả hơi.

Và chàng đã thót ra miền sông Hương núi Ngự.

Đồng hồ tay lân tinh chỉ 5 giờ sáng. Văn Bình bước xuống phi đạo bê tông. Khí trời thôn dã buổi rạng đông làm chàng khỏe khoắn. Nỗi bực bội hồi khuya đã tan biến.

Chàng ném va-li vào chiễc xe hơi trắng, mui vải đậu sẵn ở góc khi trường quân sự, chìa khóa công-tắc như thường lệ được giấu dưới đệm để chân. Chàng đề máy chạy một lát cho đều, rồi ấn lút ga xăng phóng ra ngoài.

Con đường Biên hòa vắng tanh. Lê Diệp ngồi bên thở hơi khói xì gà thơm phức làm Văn Bình sực nhớ trong túi đã hết sạch thuốc Salem.

Một hồi kèn xe hơi réo vang. Tuy đường vắng, chàng lái nghênh ngang giữa đường, khi nhanh khi chậm thất thường, khiến một chiếc 300 SL phía sau không vượt qua được. Xe chàng không mạnh bằng Mercédès 300 SL nhưng cũng đủ sức ngốn đuờng 150 cây số một giờ. Kim đồng hồ tốc độ vọt lên như tên bắn. Văn Bình mỉm cười: chiếc xe lao vun vút trong sương sớm. Một phút sau, chàng không thấy chiếc 300 SL - báu vật của kỹ nghệ xe đua Đức quốc - trong kính chiếu hậu nữa.

Đến ngã ba Gia Định, chàng rẽ sang bên phải, phóng về Phú Nhuận.

Rồi chàng hãm bớt tốc lực, đậu trước một tòa biệt thự lầu đồ sộ, kiểu mới, quyét vôi trắng toát. Ngoài cổng sắt được gắn một tấm bảng đồng hình vuông khắc chữ đỏ: Biệt thự Phú Lâm. Bán hoa lan quý.

Văn Bình ấn hai tiếng kèn làm hiệu rồi lái vào trong vườn. Trông những luống hoa khoe sắc dưới sương, chàng suýt phì cười. Lần này ông tổng giám đốc chọn nghề bán hoa và đóng trụ sở tại ngọai ô thành phố (7) . Có lẽ ông Hoàng chọn nghề bán hoa, vì sự không có thời giờ mua vòng hoa phúng điếu những điệp viên bất hạnh của địch.

Ông tổng giảm đốc đổi nghề như đàn bà thay áo. Trong thời gian cộng tác với sở, Văn Bình từng thấy ông làm nghề xuất nhập cảng, thầu khoán, y sĩ, cuộc chê, chủ báo, khai mỏ...

Trước ngày chàng lên đường ra Huế, ông Hoàng còn là một nhà chiêm tinh gia ở ngôi nhà siêu vẹo bên Khánh hội, gần cầu Calmette. Ông không bao giờ tiếp khách, và dùng bảng hiệu bốc dịch để gặp gỡ điệp viên bí mật. Sở dĩ ông thay đổi nghề nghiệp và chỗ ở luôn vì địch theo ông sát nút, đêm ngày rình rập cơ hội ám sát. Mặt khác, tòa nhà đuợc dùng làm trụ sở trung ương mới bắt đầu được xây cất ở đại lộ Nguyễn Huệ.

Hồi bước chân vào nghề, Văn Bình đinh ninh viên giám đốc tình báo phải là con người hoàn toàn bí mật, nghiêm khắc và xuất phàm. Thời gian qua, lao mình vào sóng bão thực tế, chàng mới biết là lầm.

Giám đốc tình báo Mỹ là một tướng lãnh vui vẻ, thích nói chuyện rí rỏm, và luôn luôn làm ngơ trước nếp sống ngông cuồng của thuộc viên. Giám đốc tình báo Anh lại cặp kè cái dù đen cố hữu của người dân trung lưu Luân đôn, mỗi bữa ăn phải tráng miệng bằng tẩu thuốc Dunhill và một ly cỏ nhát Pháp quốc.

Ông Hoàng lại còn tầm thuờng, còn giản dị hơn nữa. Trong buổi tiếp xúc đầu tiên, Văn Bình không thể ngờ ông là một trong các bộ óc thông minh, quyền biến và thâm trầm nhất hoàn vũ.

Gặp ông tản bộ ngoài đường, tay chắp sau đít, đế giầy mòn kêu lẹt xẹt trên đuờng nhựa, ai cũng lầm ông với một công chức hồi hưu nghèo túng và già khọm.

Nhưng đến khi thấy ông Hoàng ra lệnh bằng giọng sang sảng cho nhân viên, trước bản đồ tham mưu, trong căn phòng trang nghiêm, những người đã quen chỉ huy cũng phải giật mình khâm phục. Trán hói, phơ phất chòm tóc muối tiêu lười biếng, cặp mắt nhỏ lúc lờ đờ như buồn ngủ, khi tinh anh như tóe lửa, núp sáu cặp kính cận thị dày cộm, cái miệng từ tốn, nghiêm nghị nhưng hóm hỉnh, thân hình bé nhỏ, xanh xao của người ít ăn, ít ngủ, ít vận động mà làm việc nhiều trong phòng giấy: đó là những nét đặc biệt của ông tổng giám đốc.

Có người đoán ông trên lục tuần, song cũng có người cho ông mới 50 là cùng. Không ai biết tên thật của ông, cũng như biết ông sinh trưởng ở đâu. Ngay cả nhân viên mật vụ kỳ cựu cũng không biết ông điều khiển Sở từ bao giờ.

Đối với mỗi người, ông Hoàng có một giọng nói riêng biệt. Người Bắc nghe ông uốn chữ một cách cầu kỳ tưởng ông xuất thân từ miền Bùi Chu, Phát Diệm, và đoán già ông theo đạo Thiên chúa. Song người Nam lại cả quyết ông Hoàng sinh trưởng ở miền Nam. Có lần ông trò chuyện với một nhân viên người Huế. Ra về, người nhân viên này tin ông là đồng hương. Vì giọng ông đúng hệt như người ở sông Hương, núi Ngự, "trên" thì nói là "côi", luôn luôn kèm tiếng mô, tê, răng, rứa cố hữu.

Nghe ông xử dụng ngoại ngữ, người ta còn giật mình hơn nữa. Hầu hết tiếng nói thông dạng trên thế giới như Anh, Pháp, Đức, Ý, Y pha nho, Trung hoa, Nhật, Nga... đều được ông nói làu làu. Thậm chí ông biết cả tiếng lóng của đàn anh chị quốc tế. Có người đồn rằng trước kia ông Hoàng là một nhân vật giang hồ, có mặt khắp nơi trên thế giới. Ông từng khét tiếng trong giới võ lâm Trung quốc và Nhật bản, trước khi lênh đênh qua Âu châu, dúng tay vào nhiều vụ kinh thiên động địa trong thế chiến thứ nhất và thứ hai.

Ông Hoàng không nhìn nhận hoặc cải chính những lời đồn đãi, nên không ai tìm hiểu được sự thật. Có lẽ nhân viên của Sở biết rõ đời tư của ông Hoàng nhiều nhất là Văn Bình Z. 28, song chàng lại ngậm miệng không nói.

Khi Văn Bình xuống xe thì cửa sắt phòng hé mở. Mùi thược dược, mùi hoa hồng theo gió ban mai tạt vào làm chàng ngây ngất. Song hương hoa không làm chàng ngây ngất bằng nụ cười kỳ diệu của Nguyên Hương, cô gái đôi mươi hơ hớ, thư ký riêng của ông Hoàng.

Nàng nhoẻn miệng chào chàng sau cửa. Hình ảnh Kiều Nga mang từ đất Thần kinh về đột nhiên bị nhan sắc tuyệt trần của Nguyên Hương lấn át.

Mùi da thịt thanh tân của người đẹp thanh tân tuyệt diệu và kỳ lạ này có thể làm những chàng trai chưa vợ rệu nước miếng.

Nàng dạt sang bên cho Văn Bình vào. Không khí được điều hòa trong phòng mơn man làn da, khiến chàng có cảm giác như Nguyên Hương đang cọ vào người chàng. Chàng thở phào ra một cách tiếc nuối và thèm khát.

Căn phòng trống trơn, tường quét mầu trắng sạch sẽ và giản dị. Một cái bàn lớn choán đầy góc phòng, trên đặt 4 cái máy điện thoại khác màu, bên cạnh tấm cửa sắt kiên cố, lối vào văn phòng tổng giám đốc.

Nguyên Hương kéo ghế mời chàng, đột nhiên chàng reo lên:

- Hoài của!

Nguyên Hương gài cúc áo cổ bị tuột, giọng ngạc nhiên:

- Sao lại hoài của? Anh tiếc đất Huế lắm phải không?

Chàng đánh trống lảng:

- Đất Huế chỉ bằng một phần trăm của em. Hoài của, người đẹp như em mà phải sống giam lỏng ở đây với cái máy chữ IBM và đống hồ sơ đầy mạng nhện và bụi bặm!

Nàng phát nhẹ vào vai chàng:

- Yêu cầu anh nói nhỏ một chút. Người ta cười cho đấy.

- Thì đến giam chung hai đứa mình vào một sà lim tối là cùng.

Nàng nguýt dài rồi nói:

- Ông tướng này chĩ mong có thế. Đừng hòng, ông ơi. Chuyến này đi luôn, không ai chờ đợi nữa đâu.

Tiến lên một bước, chàng giả vờ sửng sốt:

- Thế à? Em sắp đi đâu?

Văn Bình vít đầu nàng xuống, đặt lên môi một cái hôn cháy bỏng. Nguyên Hương vùng vẫy lấy lệ, rồi đờ người, nép vào ngực chàng. Hai phút sau, buông nàng ra, chàng thấy một giọt nườc mắt long lanh trên gò má nàng. Nàng nói, giọng huồn bã:

- Anh thật tệ. Nói là đi Cấp té ra du hí ở Huế.

- Đừng trách anh tội nghiệp. Nhân viên theo dõi một đầu mối quan trọng anh mới ra Huế. Anh sửa soạn về Sài gòn thì Lê Diệp ra.

- Anh ở khách sạn Morin lâu chưa?

Chàng không nhớ là bao lâu nữa. Những đêm nằm đò thưởng trăng và gối đùi thiếu nữ thanh Xuân trên sông Hương đầy tình và mộng làm chàng quên hết thời gian. Chàng đáp lờ mờ:

- Mới.

- Anh còn đi đâu nữa không?

- Không. Thật ra, anh định ra Cấp, nhưng giờ chót, gặp một người bạn cũ làm phi công mời ra Trung nên anh bỏ chương trình dưỡng sức ở Vũng Tầu.

- Vậy mà người ta nói với em là anh có mặt ở Đà nẵng.

Chết rồi! Chàng đã la cà hai đêm với một cô gái tuyệt đẹp gần trường bay. Tuy nhiên, chàng vẫn chống chế:

- Đúng, anh có tới Đà nẵng, nhưng chỉ ở lại một thời gian ngắn rồi lên xe hơi ra Huế. Từ lâu anh chưa được qua đèo Hải Vân. Đường lên đèo nên thơ lắm, em ạ. Còn nên thơ hơn đường đèo từ Định quán lên Đà lạt nhiều.

- Cám ơn.

- Anh không dám nói dối đâu.

- Nói dối hay không, lương tâm anh đã biết. Vả lại, em không có quyền gì để bắt anh phải nói thật.

Văn Bình định lấp liếm bằng cái hôn thứ hai, song nàng đã thẳng tay xô chàng ra.

Ngọn đèn trên cửa sắt đang cháy đột nhiên tắt ngúm, nhường cho một ngọn đèn xanh hiện lên. Giọng lanh lùng, Nguyên Hương chỉ cảnh cửa:

- Ông cụ mời anh vào.

Tấm cửa sắt nặng nề chạy bằng điện dạt sang bên. Văn Bình thoát nạn, bước vào một căn phòng rộng không có cửa sổ, thắp đèn nê-ông giấu trong tường quét vôi trắng sám nhạt. Ánh đèn ống xanh nhạt bao phủ dãy tủ sắt màu xanh đậm kê ở góc, và cái bàn sắt sơn đen chỉnh chện ở giữa, phía sau ngồi thu hình một ông già nhỏ thó, tay lau kính cận thị bằng miếng da trừu nhỏ xíu.

Con người nhỏ thó vô danh này là ông Hoàng, tổng giám đốc sở Mật vụ.

Thấy chàng vào, ông đặt mục kỉnh xuống đống hồ sơ ngổn ngang, giọng thân mật:

- Lần sau, đi đâu đừng trốn tôi nữa, nghe không?

Lệ thường, Văn Bình thường khai pháo tấn công còn ông Hoàng là nguời chống đỡ. Cậy được ông tổng giám đốc nuông chìu, chàng đặt hết điều kiện này đến điều kiện khác. Nhiều lần, hễ giáp mặt ông Hoàng là chàng nhăn nhó xin thôi. Nhưng lần này ông Hoàng đã khai pháo trước. Sự thay đổi chiến thuật này làm Văn Bình sững sờ.

Chàng đáp nhát gừng:

- Thưa... thật ra tôi không định đi... Huế.

Ông Hoàng trịnh trọng lấy điếu xì-gà Ha-van, mở giấy bóng bọc ngoài, rồi dùng cái cưa nhỏ xíu bằng vàng cắt một đầu. Cử chỉ này đã quá quen thuộc với Văn Bình. Ông tổng giám đốc mê xì-gà Ha-van loại đặc biệt cũng như chàng đa mang thuốc lá Salem thơm vị bạc hà.

Chỉ khác một điều...

Ông Hoàng ru rú ngày đêm trong phòng kín, bạn bè với đống hồ sơ ám bụi, phích cà-phê đặc kinh niên, hộp xì-gà Ha-van sần sùi, và cái khay nhựa đựng xăng-úych mốc meo, trong khi Văn Bình vùng vẫy bên cạnh những chai huýt-ky thượng hạng, và những người đàn bà có cái mông tròn trịa và bộ ngực chập chờn...

Yếu điểm của Văn Bình là đàn bà. Chàng cần đàn bà cũng như con người cần dưỡng khí đế thở. Trong nhiều năm dọc ngang, chàng chưa hề bại trận chua cay, ngoại trừ với phái yếu. Khuôn mặt khôi ngô, thân hình cân đối, ngôn ngữ hào hoa của chàng làm phụ nữ trên thế giới mê như điếu đổ, nhưng không hiểu sao một khi bi mắc vào lưới tình chàng mất hết trí suy xét nhạy cảm để rồi bị lừa như đứa trẻ dại khờ.

Ông Hoàng phà hơi khói xì-gà lên trần, đoạn nhấn mạnh từng tiếng:

- Hừ, anh không định đi Huế! Mọi hành động công khai hay thầm kín của anh đều không qua khỏi mắt tôi. Ngày đêm, nhân viên của Sở được lệnh theo dõi anh chặt chẽ. Không phải vì tôi "trù" anh mà chính vì anh là vật báu vô song của Sở, tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ tính mạng anh bằng bất cứ giá nào. Vì vậy, anh trèo lên phi cơ ra Huế là tôi biết liền...

- Thưa...

Ông Hoàng xua tay:

- Tôi biẽt anh định nói gì rồi. Anh định nói là đã bố tri chu đáo, đã áp dụng kỷ thuật tình báo tân tiến để bỏ rơi nhân viên theo dõi của Sở. Tôi thành thật khen ngợi anh lần này. Anh thận trọng hơn nhiều lần truớc. Trước khi lên xe, anh luôn luôn quan sát tứ phía. Vào khách sạn, anh dùng căn cuớc giả. Thậm chí đang đi trên đường Trần hưng Đạo ở Huế, sợ người đi theo, anh còn đi lộn lại, đến khi không thấy ai mới yên tâm. Nằm trong lữ quán Morin, anh luôn luôn kê bàn sát cửa, bên trên để ba cái ly chồng lên nhau, đề phòng người lạ lọt vào anh sẽ biết. Hơn thế nửa, anh còn dán sợi tóc vào mép va-li đề phòng bị mở... Tóm lại, anh đã bố trí chuyến du hí này kỹ lưỡng. Anh đinh ninh cho tôi vào xiếc.. Song tôi đã đối phó lại. Nói vậy, không phải có ý khiển trách hoặc phiền nhiễu anh mà chính vì muốn nhắc anh một nguyên tắc quan trọng bậc nhất của nghề nghiệp: thận trọng.

Thận trọng trong hành vi cũng chưa đủ. Còn phải thận trọng trong lòng nữa. Nghĩa là anh cần phải gia tăng thận trọng với phụ nữ. Tôi không sợ anh bị đối phương thủ tiêu bằng súng đạn, hoặc bằng võ thuật. Song lại sợ anh mất mạng vì đàn bà. Chuyến du hí ở đế đô này là một kinh nghiệm cụ thể cho anh.

Văn Bình buột miệng:

- Thưa ông, Kiều Nga.

Ông Hoàng gạt tàn xì-gà, dáng điệu bâng khuâng:

- Té ra anh đang còn thông minh! Phải, Kiều Nga là người của tôi. Biết theo dõi anh không hữu hiệu, tôi bèn dùng một mưu kế xưa như trái đất: mỹ nhân kế. Và anh đã nhắm mắt lao đầu vào cạm bẫy.

- Trời ơi!

- Lần này anh kêu Trời được vì may thay Kiều Nga là nhân viên của Sở. Lần sau, tôi chỉ sợ không ai nghe tiếng kêu của anh nữa.

- Xin ông tha lỗi. Tôi sẽ cố gắng sửa chữa khuyết điểm. Thưa ông, có đúng Kiều Nga lai 4 giòng máu không?

- Đúng. Điều này nàng không nói dối anh. Nàng đã sống lâu năm ở Đông kinh, và là một chuyên viên về... cờ bạc. Nhất là cờ bạc bịp.

Văn Bình đau nhói như da thịt bị châm kim. Chàng nhớ lại cặp da đựng đầy giấy bạc bị lép kẹp vì nàng. Nàng đánh bạc khoan thai, lịch sự, và như có tài nhìn vào gan ruột đối phương. Và chàng bị thua đậm.

Chàng không ngờ Kiều Nga bịp chàng. Mặt chàng đột nhiên đỏ gay, chàng muốn sàn nhà nứt ra làm hai để chui xuống cho khỏi xấu hổ. Nhưng ông Hoàng không chịu buông tha. Mỗi lời nói của ông như một mũi kim đâm vào da thịt chàng.

- Như vậy để anh biết rằng Kiều Nga không phải là tay mơ trong làng đổ bác. Nàng đã nổi tiếng ở Monaco, Macao, không lẽ lại thua anh, vì dầu sao anh cũng mới tập tễnh vào nghề. Món xúc xắc nói dối của anh chỉ la trò chơi trẻ con đối với nàng. Nàng biết anh bịp song giả vờ đần độn, anh hiểu chưa?

Miệng Văn Bình há hốc, chàng định thốt ra tiếng kêu, nhưng cổ họng của chàng đột nhiên cứng lại như biến thành đá. Chưa lần nào chàng bị đàn bà lừa bằng lần này. Chàng đinh ninh dùng thủ đoạn gian xảo để bắt nàng lộ nguyên hình bà Eva, không ngờ nàng cố tình thua cho chàng có cơ hội chiêm ngưỡng tấm thân ngàn vàng.

Ông Hoàng nhún vai, mở ngăn kéo đưa cho Văn Bình một tờ giấy đánh máy:

- Anh đọc đi. Rồi từ nay thận trọng hơn nữa nghe không?

Gân tay Văn Bình run run. Tờ giấy đánh máy là bản dịch một bức mật điện từ Huế đánh vào. Nội dung như sau:

"XX. 77 kính gửi HH.

Tuân theo chỉ thị, đã theo dõi Z. 28 từng giờ, từng phút. Đúng như HH nói, Z. 28 là một điệp viên dễ mê muội vì đàn bà đẹp. Nhiệm vụ của tôi đã xong. Kính nhờ HH bảo cho Z. 28 biết rằng xúc xằc nói dối là một trong những món cờ bạc ruột của tôi, và thủ đoạn dùng tấm gương đặt chênh chễch để đọc những nút xúc xắc đã được dân bịp Đông kinh xử dụng từ nhiều năm nay."

Văn Bình buông tờ giấy xuống bàn, đờ người ra như khúc gỗ. Một phút sau, chàng mới nói được nên lời:

- Thưa, Kiều Nga là nhân viên của Sở từ khi nào?

Ông tổng giám đốc gật đầu:

- Phải, nàng gia nhập cách đây 2 năm, mật hiệu XX. 77. Hẳn anh đã biết XX là một ban quy tụ những nhân viên mới gia nhập. Sau thời gian thử thách, nhân viên lập sự XX mới được quyền mang mật hiệu Z. Công việc tôi giao cho anh lần này cũng liên quan đến tổ chức XX.

Hoàn hồn sau mấy phút xấu hổ, Văn Bình cầm ly rượu huýt-ky trên bàn tợp một hơi. Rồi chàng dựa lưng vào cái ghế bành đỏ đồ sộ, dáng điệu thoải mái.

- Thưa ông, Kiều Nga mới là nhân viên tập sự mà còn giỏi bơn Z nhiều. Tại sao ông không giao công việc này cho nàng?

Ông tổng giám đốc khoát tay:

- Anh lại bắt đầu hờn mát rồi. Thật ra, Kiều Nga không phải là nhân viên tập sự. Nàng ở trong ban XX vì mới từ Phản gián Nhật bản chuyển sang. Cách đây 2 năm, nàng là điệp viên của Tokko (8) . Vì một lý do đặc biệt, nàng phải từ chức.

Có lẽ anh nóng ruột muốn biết lý do đặc biệt này. Đó là bệnh đồng tinh ái (9) . Trong cuộc khảo sát thường lệ bằng máy khám phá nói dối, ngưới ta phăng ra bệnh đồng tình ái của Kiều Nga. Đồng tình ái là cấm điều bật nhất của nghề điệp báo. Thấy nàng có tài, tôi đưa về Sài gòn. Song tôi chỉ có thể ghi tên nàng vào ban XX mặc dầu nàng xứng đáng được thu nhận vào ban điệp viên trung cấp.

Nghe ông Hoàng nói, Văn Bình có cảm giác như thùng nước lạnh vừa dội vào người chàng một đêm rét ngọt. Chàng bỗng nhớ lại những phút ở gần Kiều Nga. Không ai ngờ được một người đẹp như nàng lại mắc bệnh đồng tình ái quái ác. May mà Lê Diệp xô cửa vào kịp thời... Nếu không chàng cũng vỡ mộng một cách đau đớn.

Ông Hoàng lại rít một hơi xì-gà Ha-van:

- Tôi muốn anh biết rõ về Kiều Nga vì trong tương lai gần có lẽ anh sẽ cần đến nàng, cần sự tiếp tay của nàng trong công tác XX. XX ở đây không phải là ban nhân viên tập sự XX. Mà là xúc xắc.

Văn Bình ngẩng đầu, kinh ngạc:

- Ông muốn tôi khám phá tổ chức cờ bạc bịp quốc tế ư? Chịu thôi. Tôi không thích làm mật thám.

Ông Hoàng cười, hiền từ:

- Không phải đâu. Khám phá tỗ chức cờ bạc bịp quốc tế là công việc của Interpol (10) . Phải là công việc đặc biệt tôi mởi triệu anh về. Thật vậy, tình hình đã bắt đầu khó khăn rồi. Vì vậy, tôi phải thi hành Kế hoạch Xúc xắc.

Văn Bình nhổm dậy trên ghế:

- Thưa...

Chàng mới nói được một tiếng thì một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cái ghế bành nặng chình chịch mà chàng đang ngồi lăn lông lốc xuống đất. Văn Bình phải áp dụng một thế nhảy tuyệt luân của nhu đạo mới khỏi bị thương.

Ông Hoàng cũng bị hất vào tường. Hồ sơ trên bàn bay tung tóe khắp phòng. Vôi trên trần đua nhau rơi lả tả.

Rồi đèn điện vụt tắt.

Văn phòng ông Hoàng chìm trong bóng tối câm đặc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx