sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Máu Loang Chùa Tháp - Chương 7: Đồng Tình Luyến Ái

Văn Bình giữ đúng lời hứa với Huyền Phượng. Chàng ở luôn đến tối hôm sau.

Tuy nhiên, giấc ngủ của chàng không hoàn toàn thoải mải và đầy thi vị như chàng tưởng. Thỉnh thoảng, chàng lại bừng tỉnh, với Bạch Liên đứng bên, khuôn mặt méo mó, một tia máu đen rĩ ra ngoài mép.

Bữa ăn sáng đối với chàng là một cực hình. Xế trưa, Huyền Phượng lại dọn đồ nguội ra song chàng không hề dúng đũa. Nàng đinh ninh chàng băn khoăn vì công việc, hoặc băn khoăn vì giờ chia tay sắp đến nên không nài ép.

7 giờ tối.

Buổi tối ở châu thành Nam vang khác buổi tối ở các đô thị thèm sống Âu châu. Màn đêm buông xuống là cảnh vật đã rủ nhau đi ngủ. Mới chập tối mà phố xá tẻ ngắt một cách khác thường.

Văn Bình ngồi cạnh Huyền Phượng, âu yếm nhìn nàng sang số nhanh nhẹn và mềm mại. Định mạng đã sui khiến chàng làm quen toàn với đàn bà đẹp có xe hơi riêng, và tự tay lái cho chàng đi lại trong thành phố.

Xe của nàng thuộc loại Rờnô 4 mã lực, bên trong nhỏ xỉu, nên mái tóc phơ phất trên đôi vai trần trắng ngần đụng vào má chàng, truyền sang mùi nước hoa thơm ngát, và nhất là mùi da thịt đặc biệt của người thiếu phụ chín muồi trên trường luyến ái, lão luyện trong nghệ thuật quyến rũ đàn ông.

Cách rạp chiếu bóng Mê Ly một quãng ngắn, Văn Bình ra hiệu cho nàng đậu lại.

Mỹ Linh đã dặn chàng rõ ràng: tối nào cũng vậy, từ 8 giờ đến 8 giờ 30, nàng có mặt trong rạp, ngồi ở hàng ghế thứ ba, bên trái, từ ngoài vào.

Văn Bình ung dung bước qua cửa soát vé. Mỹ Linh đã chọn giờ hẹn rất thích hợp: rạp chiếu bóng đang mở đèn. Chàng nhìn một vòng và nhận ra nàng.

Nàng mặc đồ din chẽn màu đen. Áo ngắn đến nách để lộ làn da trắng xanh, và cánh tay gầy guộc của nàng. Trông nàng, nhất là trông đôi mắt một mí như gái Nhật Bản, và cái miệng hơi mím, Văn Bình nổi trong lòng một tình thương lạ lùng - tình thương, không phải tình yêu, vì từ thuở lớn lên đến giờ, ít khi chàng nặng tình với đàn bà mang bộ ngực lép kẹp Oméga, chân tay khẳng khiu như ống sậy.

Nữ minh tinh Audrey Hepburn được cảm tình của nhiều thanh niên trên thế giới, chính vì bộ ngực lép kẹp và chân tay khẳng khiu. Mỹ Linh có nhiều nét phảng phất như Audrey. Nàng không cao bằng, nhưng về nữ tính chàng nhận thấy Mỹ Linh đậm đà hơn Audrey. Tuy nhiên giọng nói ồ ồ và cặp mắt luôn luôn ngó xuống của nàng đã ngầm bảo Văn Bình rằng một sức mạnh bí mật đã giam hãm nữ tính rạo rực kia trong nhà tù bằng thép.

Động lòng trắc ẫn, Văn Bình ngồi xuống ghế một cách rón rén, như sợ đụng mạnh thì nàng bị đau đớn.

Mỹ Linh hỏi:

- Anh cần gặp nhân viên Sàigòn phải không?

Văn Bình lắc đầu:

- Không.

- Nàng đang có mặt tại đây, và chờ anh ra chỉ thị.

- Phụ nữ?

- Vâng. Nàng là Kiều Nga. Nàng đã quen anh ở Sàigòn.

- À, té ra cô bé có biệt tài về môn xúc xắc.

- Anh tệ thật! Em cứ đinh ninh anh là Phạm Hùng, nhân viên XX như em. Ngờ đâu anh là Văn Bình.

- Z.28 thành thật xin lỗi cô.

- Em sợ lắm. Xong việc, yêu cầu anh đưa em về Sàigòn. Em không còn can đảm ở lại Nam Vang nữa.

- Được. Nội đêm nay, cô sẽ được hồi hương. Kiều Nga đang chờ ở đâu?

- Trong tiệm nước, xế cửa rạp xi-nê. Bao giờ, nàng được tiếp xúc với anh?

- Để cô tiếp xúc, tiện hơn.

Văn Bình đặt vào tay nàng một bao diêm:

- Chỉ thị tiếp xúc, tôi cất trong nầy. Sau khi gặp tôi, cô hãy trao tận tay cho Kiều Nga.

- Còn gì nữa?

- Không. Riêng cô, cô sẽ đáp chuyến xe hơi đầu tiên sáng mai về Sàigòn.

- Này anh...

- Cô muốn tôi giúp gì?

- Muốn... à thôi... cám ơn anh.

Văn Bình đứng dậy.

Những ngọn đèn cuối cùng trong rạp chiếu bóng vừa tắt. Trên màn ảnh đại vĩ tuyến, phim thời sự bắt đầu. Văn Bình lại dặn:

- Đây là chỉ thị cho Kiều Nga về việc nhận tài liệu. Vì một vài việc quan Irọng, tôi chưa thể về được. Kiều Nga có nhiệm vụ mang tài liệu về nộp ông Hoàng. Trong vòng một giờ nữa, nàng phải có mặt tại nơi hẹn. Cô phải đi ngay mới được.

- Anh ra trước. 5 phút sau đến lượt em.

Văn Bình thoăn thoắt ra ngoài. Chiếc Rờnô bé bỏng vẫn nằm yên ở chỗ cũ. Huyền Phượng đang bật lửa châm thuốc lá. Thấy chàng, nàng nũng nịu:

- Anh đi lâu ghê?

Văn Bình ngồi xuống trước vô-lăng:

- Trời, có 5 phút mà bảo là lâu.

- Anh vừa gặp đàn bà phải không?

- Hừ, em tài thật. Phải, người anh vừa gặp là đàn bà, song không đẹp bằng em.

- Em biết. Em biết anh đang băn khoăn kinh khủng. Em biết là anh sợ nàng gặp nạn.

- Quả em là ma xó. Em đáng làm đồng nghiệp của anh. Thật vậy, em ạ, anh đang băn khoăn về nàng.

- Sao anh không nghĩ cách cứu nàng?

- Anh nghĩ nát óc rồi chưa ra.

Xe hơi chạy hết vithei Angkor. Văn Bình nói:

- Nếu em làm đúng lời anh dặn, tình hình có thể diễn biến sáng sủa, và anh có hy vọng được ở lại Nam vang với em một thời gian dài. Em còn nhớ cái đêm anh hạ sát thằng Tây lai mật thám Pháp ở Sàigòn không? Sau đó, anh phải bỏ nước mà đi trong 5 năm. 5 năm trường đằng đẵng... Đến khi anh về thì em đã biệt mù tăm tích. Ông Trời đã run rủi cho hai đứa mình tái ngộ... Nghề nghiệp không cho phép anh lấy được em. Nhưng lần này anh cảm thấy phải sống nhiều ngày trăng mật với em...

Nghe chàng nói, Huyền Phượng rơm rớm nước mắt. Văn Bình vỗ vai nàng:

- Việc anh nhờ em đêm nay khá nguy hiểm. Nếu anh tính toán sai, chỉ cần sai một li thôi, thì em phải chết. Anh không muốn em chết vô ích. Dầu sao, đời em đang đẹp đẽ, em lại còn con...

- Không sao đâu. Em tin tưởng là họ chưa dám hại em. Họ phải giữ em để điều tra xem anh ẩn náu ở đâu. Nghĩa là ít ra em còn sống nốt đêm nay. Rồi anh sẽ đến cứu em, chúng minh...

- Nếu anh đến cứu không được...

- Em không hề bi quan như vậy. Giả sử anh không đến cũng chẳng sao. Vì anh chỉ không đến cứu trong trường hợp anh không còn sống trên trái đất này nữa. Anh chết, em sống một mình làm gì... Anh ơi, 10 năm nay, 10 năm chờ đợi trong cô đơn và tủi nhục.

Văn Bình thở dài:

- Thôi, anh không dám nói thêm nữa... Em đi đi... Đừng quên chi tiết...

Chàng mờ cửa xe, lấy cái túi vải ở băng sau, đeo lủng lẳng trên vai. Trong nháy mắt, chiếc Rờnô xinh xắn nhòa vào đêm tối.

Chàng bách bộ một quãng rồi dừng lại. Mắt chàng để ý đến cái vét-pa 150 phân khối đựng trên vỉa hè. Một lần nữa, chàng phạm tội vì nghề nghiệp.

Tội mượn xe không xin phép.

Chàng ngồi lên yên là động cơ nổ tròn. Ăn cắp vét-pa đối với chàng là chuyện dễ ớn, còn dễ hon bóc gói Salem nữa.

Mấy phút sau, Văn Bình đã ra khỏi châu thành, và phóng như tên bắn về phía Beng Keng Kang, một khu hẻo lánh ở ngoại ô, phía nam thủ đô Nam Vang.

Những tia sáng cuối cùng của thành phố đã mờ hẳn phía sau. Đường đi ngoằn ngoèo và tối như mực, chiếc vét-pa mảnh mai nhưng chạy nhanh chồm trên các ổ gà sâu hoắm. Mặc dầu không mở đèn, Văn Bình vẫn nhìn thấy đường, nhờ cặp mắt được tập luyện quen trong trời tối.

Đến một cây đa cô thụ cành lá xum xuê, Văn Bình dừng xe, tắt máy.

Quan sát tứ phía, chàng nhận ra địa điểm. Đối diện cây đa là một cái miễu lớn. Bên trái, một ngôi chùa cổ đứng sừng sững. Bên phải là một trang trại lớn, tuờng quét vôi trắng toát, chạy dài ven đường trên hai trăm thước.

Văn Bình mới đến khu Beng Keng Kang lần đầu mà không lầm lẫn thì đối phương sẽ không thế nào lầm lẫn được.

Bốn bề vắng hiu, vắng ngắt.

Gió khuya thổi qua cành cây kêu rồn rào. Ngoài cây cổ thụ này, trong vưòn không còn cây lớn nào. Đứng xa một cây số, ai cũng có thể nhìn thấy.

Chàng dắt vét-pa một quãng nữa rổi xô ngã xuống ruộng. Từ phút này chàng không cần tới phương tiện chuyển vận trẻ trung này nữa. Lát nữa, trở về châu thành, chàng sẽ có xe hơi, và đêm nay, chàng sẽ được bù khú với người đẹp.

Cây cổ thụ ba người ôm không xuể này là chòi canh lý tưởng của chàng. Nhìn trước sau không thấy ai chàng thoăn thoắt trèo lên, và ngồi vắt vẻo Irên cành cao.

Đọan, chàng mở túi vải rút ra hai cuộn giây thừng. Đối với kẻ ngoài nghề thì đó chỉ là giây thừng ni-lông, không to, không nhỏ, mỗi cuộn dài 10 thước. Nhưng đối với những ai đã sống lại miền viễn tây Hoa kỳ, hoặc tốt nghiệp trường điệp bào quốc tế, thì đó là lát-sô, thứ khí giới độc đáo và khó xử dụng mà dân chăn bò Mỹ ném bắt súc vật.

Thứ khí giới này rất giãn dị: đầu sợi giây có cái thòng lọng, người chăn bò cầm cuộn giây trong hai tay, rồi rém thòng lọng ra phía trước. Tuy tài nghệ, lát-sô có thể trói tay, trói thân, quật ngã đối phương trong chớp mắt. Lúc được tung ra, lát-sô trở nên cứng như cây gậy thép hoặc mềm như cành tre, nhiều người biết cách xử dụng, nhưng chỉ một số rất ít là đạt tới trình độ cao siêu.

Trong những ngày luân Iạc, Văn Bình đã sống ở Trung Hoa và học được phép nhuyễn cương tiên. Phép này đòi hỏi một sự luyện tập công phu cùng với nội công thâm hậu. Nhuyễn cương tiên - tức là ngọn roi vừa mềm vừa cứng - là biến thể tinh vi của lát-sô Hoa kỳ. Hồi ở Nhật bản, Văn Bình lại học thêm được ninjutsu: khi lâm trận, võ sư ninja có thể biến giây lưng lụa mềm nhũn thành roi thép, chạm đối phương là máu chảy, thịt rơi.

Với phép nhuyễn cương tiên và ninjutsu, Văn Bình trở thành một tay vô địch lát-sô, khiến anh hùng cao-bồi viễn tây cũng phải kính nể (1) .

Đêm nay, chàng sẽ trổ tài lát-sô để lật ngược thế cờ. Tuy nhiên, lòng chàng vẫn phập phòng lo ngại. Ván cờ đã được sắp sẵn, mà chàng là kẻ thua. Biết đâu giờ chót đối phương đổi lại...

Nếu vậy thì Huyền Phượng phải chết... Bạch Liên đã chết vì chàng, chàng không muốn nạn nhân kế tiếp là Huyền Phượng.

Kìa, nàng đã tới.

Chiếc Rờnô quen thuộc từ phía đông chạy tới gần cây đa cỗ thụ thì đậu lại.

Văn Bình cúi nhìn đồng hồ dạ quang: đúng 10 giờ đêm. Giờ này, nếu ở Sàigòn, chàng đang ở vũ trường, nhịp nhàng theo điệu xì-lô hoặc quay cuồng trong luân vũ cuồng loạn. Giờ này, nếu ở Nha trang hoặc Vũng Tàu, chàng đang nằm dài trên bãi biển, bên cạnh những cô gái cân đối, căng cứng, khả ái, ngoan ngoãn và ghét mặc quần áo.

Chàng đã dặn nàng kỹ càng, và nàng đã nghe lời răm rắp. Nàng ngồi yên trong xe, quay mũi về hướng châu thành.

Thời gian trôi qua nặng nề và chậm chạp. Thời gian chờ dợi, nhất là chờ đợi nguy hiểm chết người, thường trôi qua nặng nề và chậm chạp như vậy. Văn Bình có cảm tưởng là mỗi giây đồng hồ kéo dài lê thê thành một khắc, và nhiều lúc thời gian ngưng đọng lại, bắt loài người lùi về quá khứ.

Nhưng rồi việc phải đến đã đến.

Một chiếc Dodge đồ sộ sơn trắng, kiểu mới, thắng ren rét trên đường nhựa, tài xế lái từ từ vào bãi đồng trống, gần cây cổ thụ. Cách xe Rờnô của Huyền Phượng 20 thước - nghĩa là ngoài tầm bắn chính xác của súng ngắn - thì dừng lại.

Huyền Phượng nháy đèn, pha cốt, pha cốt, đúng bốn lần. Tài xế xe Dodge đáp lại hai lần.

Huyền Phượng bước xuống xe. Bầu trời đang tối đen đột nhiên tỏa sáng lờ mờ. Trên cây cổ thụ nhìn xuống, Văn Bình thấy rõ khuôn mặt dẹp tuyệt trần của nàng. Lòng chàng nao nao...

Tài xế xe Dodge không xuống theo. Ngược lại, y cho xe hơi bò về đằng trước, đến sát xe Rờnô mới chịu đậu lại.

Nội vụ xảy ra nhanh như chớp xẹt: Huyền Phượng tiến gần cửa trước xe Dodge, chìa tay ra, và ngay khi ấy, tài xế xe Dodge thò đầu ra khỏi cửa, họng súng đen ngòm ngo ngoe trước mũi, làm món quà sơ kiến:

- Yêu cầu cô đứng nguyên và nín thinh.

Dĩ nhiên là Huyền Phượng tuân lệnh, không phản đối. Vì Văn Bình đã tiên đoán giùm nàng. Tài xế xe Dodge không phải ai xa lạ. Hắn là Tư Mạnh, bí danh A-2, nhân vật quan trọng của tình báo Trung ương Cục miền Nam. Hắn dí súng vào ngực Huyền Phượng:

- Tài liệu đâu?

Huyền Phượng lắc đầu:

- Tôi không được lệnh trao cho ông. Người nhận là đàn bà...

- Nếu cô rềnh ràng, tôi sẽ không tha thứ.

- Ông làm gì, tùy ý. Nhưng ông đừng hy vọng áp đảo tôi. Vì tôi đã sống quen trong nghề.

Tư Mạnh thở dài:

- Cứng đầu thật. Thôi, tôi cũng chiều cô. Cô để tài liệu ở đâu? Ở đây, hay ở nơi khác?

- Trước hết, tôi phải gặp Kiều Nga. Tôi chỉ đưa tài liệu tận tay chọ Kiều Nga.

Tư Mạnh quay lại, mở cửa xe Dodge. Kiều Nga bằng xương, bằng thịt bước xuống, vẻ mặt ngơ ngác. Tư Mạnh cười nhạt:

- Đúng Kiều Nga chưa?

- Đúng. Còn ông, ông là ai?

- Là đồng ngbiệp của cô, cũng như của Kiều Nga.

- Văn Bình không nói cho tôi biết.

- Không sao. Cô lái xe về trước, nửa giở nữa chúng tôi mới rời Beng Keng Kang.

- Chào ông. Chào chị Kiều Nga.

Kiều Nga nhìn theo Huyền Phượng như người mất hồn. Động cơ xe Rờnô nhỏ dần, nhỏ dần trong đêm khuya...

Khi ấy, từ cành cây cao, Văn Bình bắt đầu xử dụng lát-sô. Chàng trù tính đối phương sẽ đứng xa cây cổ thụ nên mới nghĩ đến thủ thuật lát-sô. Nếu biết họ đứng gần như thế này, chàng đã bố trí cách khác.

Vút một tiếng khô khan... giây thòng lọng tuột khỏi tay Văn Bình, rơi giữa đầu Tư Mạnh. Văn Bình giật mạnh, sợi lát-sô trói Tư Mạnh lại trong chớp mắt thành như khúc dồi.

Đồng thời, chàng co chân nhảy xuống gốc cây. Cả Tư Mạnh lẫn Kiều Nga đều kêu lên:

- Văn Bình!

Dọc ngang bao nơi trong chốn giang hồ mà Tư Mạnh đã bị lừa dễ dàng như đứa trẻ. Thấy Văn Bình, hắn xấu hổ lạ thường. Và cũng vì xấu hổ mà bắn tăng thêm sức ruạnh. Hai cánh tay thép nguội của hắn vung ra, giây lát-sô bằng ni-lông khét tiếng dai bền bị đứt phựt.

Tư Mạnh hươi quyền đánh Văn Bình.

Văn Bình đã có dịp so tài vởi hắn nên không dám khinh thường môn thủ trảo độc đáo, mà những ngón tay bạnh ra hoặc choắt lại, cứng đét như sắt, có thể chọc thủng lục phủ ngũ tạng. Một lần nữa, hắn lại áp dụng thủ trảo để áp đảo chàng.

Trên nền trời đen kịt, những đám mây trắng như bông gòn không biết từ đâu kéo tới. Mảnh trăng gầy guộc nhô lên khỏi chân trời, chiếu xuống vùng Beng Keng Kang một ánh sáng đùng đục màu sữa.

Dầu giỏi võ, Tư Mạnh vẫn chưa phải là đối thủ đáng gớm của Văn Bình, nhất là hiện nay chàng đang ở thời kỳ sung sức. Mọi đòn tấn cồng ác liệt của hắn đều bị chàng lần lượt đánh bật ra, và bằng một atémi diễm ảo và thần tốc, chàng quật hắn ngã nhào trên đất.

Hắn rên một tiếng đau đớn, rồi dựa lưng vào thân cây cổ thụ. Văn Bình cúi xuống, giọng đầy thương hại:

- Đáng tiếc là cuộc đời lừng lẫy của anh phải chấm dứt đêm nay ở đây. Thật ra, tôi không muốn giết anh... Ông Hoàng dặn tôi mang anh về Sàigòn, tính chuyện hợp tác. Chẳng may...

Tư Mạnh nhếch mép, chua chát:

- Cám ơn anh. Tư Mạnh này thà chết trong chứ không chịu sống đục. Tiền bạc, sắc đẹp, quyền hành mưu kế, không mua chuộc được thằng này đâu. Anh đừng nhiều lời vô ích. Tôi chậm tay nên thua anh... trong đời điệp báo, được thua là thường. Tôi chết đi, đồng nghiệp của tôi sẽ báo thù cho tôi, và một ngày kia anh sẽ chết...

- Dĩ nhiên, con người ai cũng có một lần chết. Tuy nhiên, tôi sẽ chết già, chứ không chết trong sự dại khờ như anh. Anh Tư ơi, các anh bị phỉnh phờ từ đầu đến cuối mà còn dương dương, tự đắc.

- Bị phỉnh phờ từ đầu đến cuối.. Đừng nói láo.

- Hừ, sắp chết rồi còn mù quáng... Ở vào địa vị anh, tôi sẽ không xuẩn động như vậy. Vì ít ra anh cũng còn đôi chút nhận xét tinh tế về Kiều Nga.

Nghe nói, Kiều Nga tái mặt. Nàng run run như người trúng phong, ngước nhin hết Tư Mạnh đến Văn Bình. Tư Mạnh lập lại:

- Kiều Nga... Anh dùng Kiều Nga để hại tôi?

Văn Bình lắc đầu:

- Không hẳn thế. Kiều Nga là nhân viên của anh thì đúng hơn.

Kiều Nga chống chế:

- Anh lầm rồi. Em không bao giờ...

Văn Bình nhìn giữa mắt nàng:

- Phải, tôi biết. Tôi biết rõ tâm trạng éo le của cô. Cô không lạ Tư Mạnh vì đã sống từ nhỏ ở châu thành Nam vang. Tư Mạnh bắt cô tuân lệnh dễ dàng, vì... Thôi, tôi không muốn nói nữa.

Kiều Nga thở dài:

- Vâng... em phải tuân lệnh Tư Mạnh, không dám cưỡng lại, là vì hắn nắm được yếu điểm của em... .bệnh đồng tính luyến ái. Vì chứng bệnh tâm lý xấu hổ này, em phải rời sở Phản gián Nhật bản để đầu quân cho ông Hoàng. Nhưng sau 2 năm trường phục vụ, dầu lập được nhiều thành tích vẻ vang, em vẫn không ra khỏi ban XX, nghĩa là ban nhân viên tập sự...

- Anh ơi, anh tha lỗi cho em...

Tư Mạnh gầm lên:

- Rác tai lắm rồi... Anh chị mang nhau tới nơi khác mà tình tự.

Văn Bình cười khẩy:

- Tôi xin nghe lời anh. Nhưng dầu sao chúng ta đều là đồng nghiệp, tôi không nỡ nào ra đi, để anh ngắc ngoải ở đây. Phiền anh cho tôi chở về bệnh viện Nam vang.

- Vô ích. Không nhà thương nào trên trái đất có thể điều trị được, anh ạ. Anh vừa dùng miếng atémi độc nhất để tấn công tôi. Tôi tự biết chẳng còn sống bao năm nữa. Đây này, thỏi kẹo cao su giả mạo, tôi hoàn lại cho anh...

- Anh lầm rồi. Đó lá tài liệu thật trăm phần trăm. Tôi không có thời giờ chế tạo tài liệu giả. Không dám giấu anh, tôi chỉ có thời giờ mờ ra, lấy tấm phim trong thỏi kẹo. Những điều tôi thấy làm tôi giật mình, toát hồ hôi lạnh.

- Nghĩa là anh đã biết hết.

- Phải. Biết hết. Lát nữa, từ biệt anh, tôi sẽ tới gặp đại tá Sibath, của sở Phản gián Miên.

- Anh sẽ giết Sibath?

- Không bao giờ. Tôi chỉ dặn Sibath một vài điều mà thôi.

- Tôi sắp chết rồi. Nếu anh có lòng, xin anh ban cho tôi một ân huệ.

- Mời anh.

- Xin anh tha cho Kiều Nga. Nàng không có tội tình gì hết. Biết nàng đồng tính luyến ái nên chúng tôi "săng-ta" nàng, thế thôi. Nàng phải tuân lệnh vì sợ chúng tôi tiết lộ cho ông Hoàng biết căn bệnh đau thương của nàng.

- Anh yên tâm. Ông Hoàng không lạ gì về đời tư của Kiều Nga. Ông Hoàng lại biết các anh nắm được hồ sơ Kiều Nga, nên bố trí phái nàng lên đây, đưa mỡ vào miệng mèo. Dầu anh không yêu cầu, tôi cũng trả tự do cho nàng.

- Cám ơn anh.

Tư Mạnh ngoẹo đầu, mặt trở nên xám xịt. Hắn tắt thở nhẹ nhàng, mắt từ từ nhắm lại, như người buồn ngủ.

Văn Bình kéo Kiều Nga lên xe, Nàng rúc đầu vào vai chàng:

- Anh ơi, tha lỗi cho em...

Văn Bình đáp:

- Dĩ nhiên.

Xe hơi phóng nhanh về trung tâm thành phố. Đột nhiên, Kiều Nga níu cánh tay Văn Bình, giọng nũng nịu:

- Em khỏi rồi, anh ạ.

Văn Bình ghé vào tai nàng:

- Khỏi cái gì?

- Khỏi bệnh đồng tính luyến ái. Lần đầu tiên trong đời, em cảm thấy rạo rực khi ngồi bên đàn ông. Em bắt đầu biết yêu đàn ông. Sung sướng quá... anh yêu em nhé...

- Ồ, em làm anh vô cùng hoan hỉ. Tại sao Tư Mạnh lại xin tha cho em? Em biết lý do không?

- Hắn yêu em. Yêu em từ lâu. Yêu em từ hồi em sống ở Nam vang. Nhưng em không thể yêu lại, vì lẽ giản dị em mắc bệnh.

Văn Bình hãm bớt ga xăng. Từ túi áo chàng vọng ra tiếng tút tút đều đều nho nhỏ.

Chàng quay sang phía Kiều Nga:

- Huyền Phuợng bị giải về trụ sờ của Sibath rồi.

Kiều Nga ngước mắt:

- Huyền Phượng?

- Phải. Nàng là nhân viên của sở.

- Tại sao anh biết nàng bị đưa về trụ sở Phản gián?

- Anh đoán Tư Mạnh phải cho người rượt theo xe hơi của Huyền Phượng. Bắt được Huyền Phượng, họ hy vọng phăng ra anh. Một công, đôi việc, vừa thu hồi được tài liệu, lại vừa loại trừ được phần tử nguy hiễm Z.28.

- Anh biết trụ sở của Sibath chưa?

- Rồi. Cái hộp phát tuyến này chỉ giúp anh thử lại bài toán.

- Về trụ sở của Sibath, tại sao anh đi đường này?

- Anh sợ Sibath sai nhân viên phục kích dọc đường. Vã lại, anh tin rằng em sẽ giúp anh được nhiều. Căn nhà lục của Sibath có nhiều lối ra vào bí mật. Phải có em giúp, anh mới đột nhập nổi.

- Còn nửa cây số nửa thì đến nơi. Bây giờ, anh quẹo sang trái. Rồi quẹo tay phải. Được rồi.

Văn Bình lái xe vào một con đường hẹp, hai bên là những cây bàng cao vút.

Chàng hỏi:

- Chúng mình dừng xe hay đi bộ?

Kiều Nga đáp:

- Đi bộ tiện hơn. Phiền anh đậu lại và tắt máy. Cửa này ăn thông vào sân sau. Từ sân sau, chúng mình lên văn phòng của Sibath rất an toàn.

Văn Bình nhảy xuống đường. Vỉa hè vắng lặng như chùa Bà Đanh.

Chàng dùng chìa khóa giả mở cổng sắt rồi kéo Kiều Nga chạy tuột vào trong vườn. Trước mặt, chung quanh chàng, những bụi chuối um tùm vây kín một khu vườn hẹp. Chàng bấm tay nàng:

- Lính gác ở đâu?

Kiêu Nga đáp:

- Đã lâu, em không tới đây. Tuy nhiên, em tin rằng đại tá Sibath không phải là người giầu sáng kiến, và đặc biệt chú trọng đến vấn đề an ninh, nên chắc hẳn hệ thống phòng vệ ngày trước vẫn còn nguyên. Hồi ấy, vệ sĩ canh gác ở mé bên kia.

Hai người bước qua bụi chuối đầu tiên. Kiều Nga lại nói:

- Chỉ khi nào báo động, Sibath mới đặt nhân viên sau các bụi chuối. Nhưng trong thời gian em quen bắn, biện pháp báo động chỉ được áp dụng một lần, một lần độc nhất mà thôi. Sibath là chỉ huy ăn chơi hơn là chỉ huy Phản gián, các cơ quan do thám cộng sản thích giết người thì lại bắt tay với Sibath mật thiết.

- Tại sao Sibath không bị thuyên chuyển?

- Vấn đề thế lực, anh ạ. Đúng ra, hắn có họ xa với nhà vua. Mặt khác, hắn ham chơi nhưng hễ làm việc thì đắc lực một cách kinh khủng.

Ánh sáng trên thinh không mờ mờ tỏa xuống. Quang cảnh vắng lặng ban đêm trong vườn chuối có vẻ thích hợp với trai gái tỏ tình. Số kiếp éo le đã khiến Văn Bình sánh vai một cô gái mắc bệnh đồng tình luyến ái, căn bệnh mà đàn ông sung sức và đa tình sợ nhất ở đàn bà.

Qua hết vườn chuối, Kiều Nga ra hiệu cho chàng đi sát vào hàng rào dâm bụt. Mấy phút sau hai người đã lọt vào nhà xe. Đó là một ga-ra rộng thênh thang chứa hàng chục xe hơi đủ kiều, phần lớn là xe đua đắt tiền và xe Hoa kỳ mới tinh hảo.

Có tiếng chân người từ hành lang vọng lại. Kiều Nga kéo Văn Bình áp vào tường. Tiếng chân người rõ dần, rồi mội giọng nói kênh kiệu cất lên:

- Thằng quỷ đâu rồi?

Thằng quỷ có lẽ là vệ sĩ gác nhà xe. Đêm khuya thanh vắng, không chịu được cảnh cô đơn, có lẽ hắn đã lẻn ra phía sau tâm sự với giống cái ngoan ngoãn.

- Hừ, canh gác cẩu thả như thế này thì chết cả nút.

Văn Bình tiến lên một hộ. Người lạ bước vào ga-ra, nhưng là đề lãnh phát atémi nhẹ nhàng mà tàn nhẫn vào ngang cổ. Yết hầu nạn nhân bị nát bấy trong chớp mắt. Khối thịt nhầy nhụa ngã xuống, reo lên một thanh âm khô khan.

Văn Bình lôi xác chết vào trong, giấu dưới gầm xe. Nghe lắng động tĩnh một lát, tứ bề an toàn, Văn Bình bèn rời ga-ra để lên nhà trên. Thấy chàng sửa soạn đặt chân trên nền gạch hoa của bao lan nối liền nhà trên với ga-ra, Kiều Nga vội níu chàng lại.

Tuy nàng không giải thích, chàng vẫn hiểu ngay. Có lẽ nền gạch này chứa giấu cạm bẫy. Lần đầu tiên vào "tòa nhà lục" của Sibath, Văn Bình không thể biết được rằng nền gạch ăn thông với một hệ thống điện tử đặc biệt, người lạ sẽ bị lôi tuột xuống hầm.

Kiều Nga dẫn chàng đến cửa sổ dối diện nhà xe rồi cởi áo choàng ra cầm tay. Màu đen láng bóng của chiếc yếm Valisère nhỏ xíu nỗi bật trên nền da trắng sữa. Trong cử chỉ của nàng, Văn Bình không nhận thấy ẩn ý khêu gợi nhỏ nhặt nào. Dầu muốn, nàng cũng không quyến rũ được chàng, vì sự no tròn của bộ ngực thanh xuân không làm chàng qnên được ám ánh đồng tính luyến ái. Nàng lẳng lặng trải áo trên thành cửa sổ rồi hất cằm ngụ ý bảo chàng trèo lên. Thì ra nàng cởi áo để chế ngự luồng điện 50 vôn được truyền vào khung cửa bằng thép.

Nhiều biệt thự ở Hoa kỳ được truyền điện 50 vôn vào cửa để đề phòng kẻ gian đột nhập. Dòng điện 50 vôn yếu ớt này không có tác dụng giết người mà chỉ làm người lạ hoảng sợ. Đồng thời, dòng diện sẽ cấp thời làm chuông báo động reo reng reng khắp nơi.

Trong vòng một phút đồng hồ phù du Văn Bình đã mở toang được kê-môn và lọt vào trong. Kiều Nga rún chân cho chàng nâng bổng lên và bế qua cửa sỗ.

Hai người rón rén lên lầu.

Bên trên chỉ còn một căn phòng sáng đèn. Cặp mắt nhìn xuyên màn tối đã giúp chàng nhận rõ một gã đàn ông mặc sơ mi đen dài tay, quần bó ống, khẩu súng lục đeo trề ở thắt lưng, đang đi đi lại lại.

Chàng ném cái quẹt máy trên sàn gác, chờ hắn khệnh khạng tiến lại rồi vung bàn lay ra.

Phập... Tất cả lại chìm vào im lặng.

Văn Bình từ từ mở cửa bước vào. Chàng không ngạc nhiên khi thấy trong phòng có hai người. Trừ đại tá Sibath, chỉ huy trưỏng Phản gián, còn một người đàn bà.

Người đàn bà mà Văn Bình quen tên và quen mặt. Nàng là cô gái nhí nhảnh cùng đáp chung chuyến xe hàng với chàng từ Sàigòn lên Nam vang và mang cái tên rất duyên dáng, Diệu Thanh.

Thấy chàng, Diệu Thanh sững sờ như mất hồn. Nàng nhìn chàng bằng cặp mắt thôi miên, miệng há ra định nói nhưng chỉ lắp bắp được vài liếng lí nhí. Đại tá Sibath phản ứng nhanh nhẹn hơn và thực tiễn hơn với khẩu súng lục từ ngăn kéo bàn giấy nhảy gọn vào tay, và chĩa về phía Văn Bình:

- À anh, anh Z.28.

Văn Bình chào:

- Vâng, chính tôi. Kẻ hèn này là Z.28. Là người mà đại tá Sibath, anh hùng của Phản gián Miên, mất bao công phu phục kích và hạ sát.

Sibath nghiến răng ken két:

- Anh đã dại dột bước chân vào đây thì chết đứt đuôi rồi. Tôi không mnốn trò chuyện dài đòng với anh nữa. Anh đột nhập vào trụ sở đặc biệt của tôi làm gì? Nói mau lên để tôi còn liệu.

- Ha, ha, tôi không ngờ thông minh như anh mà lại đặt ra câu hỏi ngớ ngẩn đến thế! Trụ sở đặc biệt của anh, được thiên hạ mệnh danh là "nhà lục", có hằng hà sa số thú vui. Tôi nghe nói có sòng chơi ru-lét, có nơi hút thuốc phiện trắng, có sân khấu múa thoát y kỳ lạ, và nhất là có rất nhiều người đẹp nữa.

"Nhà lục" của anh chỉ dành riêng cho nhân viên ngoại giao và một số nhân viên cao cấp chính quyền, nên mỹ nhân được lựa chọn hết sức chu đáo. Chắc anh đã biết tôi là điệp viên ham chơi, món gì cũng thạo. Chỗ đồng nghiệp với nhau, anh còn giấu diếm làm gì?

- Văn Bình... tôi không đùa với anh. Ai dẫn anh tới đây?

- Kiều Nga.

Kiều Nga xô cửa bước vào. Mặt đỏ gay, đại lá Sibath quát lớn, giọng run run vì giận dữ:

- Kiều Nga, cô to gan thật. Cô dám đánh lừa cả tôi. Gia đình cô còn cư ngụ trên đất nước này. Cô coi chừng. Tôi sẽ không nhân nhượng đâu.

Kiều Nga đứng lặng giữa phòng, hai má tái nhợt, một giọt lệ long lanh trong khóe mắt. Văn Bình nói:

- Anh đe dọa nàng làm gi, tội nghiệp. Kiều Nga trung thành với các anh từ đầu đến cuối. Nói cho đúng, nàng không thể trung thành với các anh, nhưng các anh đã nắm được nhược điểm về căn bệnh của nàng. Bắt buộc nàng phải tuân lời Tư Mạnh.

Thấy Văn Bình tiến lại gần, Sibath chột dạ, lùi một bước, khẫu súng ngoe nguẫy:

- Yêu cầu anh đứng lại. Nếu không tôi bắn.

Văn Bình phì cười:

- Sibath, tôi không muốn sau này thiên hạ chê cười anh là đồ điệp viên non nớt, miệng còn hôi sữa. Anh giết tôi không nổi đâu. Người như tôi, sau hàng chục năm kinh nghiệm, không dại gì dấn thân vào hang cọp với hai bàn tay không. Nói để anh biết, tôi đã đề phòng mọi mặt, anh đụng vào cò súng thì đời anh tan nát, gia đình anh tan nát, mấy ngàn triệu bạc riel của anh trong ngân hàng tan nát, mấy chục cô gái đẹp như tranh vẽ trong "nhà lục" để mua vui cho anh cũng tan nát như hoa tàn ngoài vườn...

Và nhất là tan nát mối tình quí báu của anh với người đàn bà đẹp nhất trong số những người đàn bà đẹp nhất thế giới: Diệu Thanh. Cô Diệu Thanh ơi, cô bảo Sibath cất cái trò chơi con nít lên ba ấy vào ngăn kéo đi... rồi chúng mình thương lượng.

Sibath gầm lên:

- Anh nói thêm tiếng nữa tôi sẽ bắn.

Diệu Thanh cau mặt:

- Đừng hầm hét vô ích, Z.28 không phải tay vừa đâu. Anh nên nghe lời, cất súng thì hơn. Nào Sibath đưa súng cho em.

Ngoan ngoãn như đứa trẻ, Sibath trao võ khí cho Diệu Thanh. Dáng điệu thản nhiên, nàng ném khẩu súng vào xọt đựng rác kê sát chân tuờng, rồi phân bua với Văn Bình:

- Đấy, anh thấy chưa? Chúng tôi sẵn sàng làm theo đề nghị của anh.

Văn Bình kéo glhế ngồi xuống:

- Tôi xin vô phép. Vì có thể chúng mình bàn luận hơi lâu. Nếu có thể, xin cô Diệu Thanh một chai huýt-ky.

Sibath trợn mắt:

- Huýt-ky? Đây không phải là tiệm giải khát.

- Ơ kìa, nếu tôi không lầm, biệt thự này là "nhà lục".

Diệu Thanh xen vào:

- Anh Sibath hay kiếm chuyện lắm... Còn chai huýt-ky nhãn đen chưa khui trong tủ, anh lấy ra mời khách.

Như cái máy, Sibath đứng dậy. Hắn mở tủ, cầm chai rượu giơ lên dưới đèn, vẻ mặt vẫn chưa hết giận dữ. Diệu Thanh lại nói, giọng ngọt ngào song không kém cương quyết, gần như là nữ chúa ra lệnh cho vệ sĩ:

- Anh khui đi, và rót ra mời khách. Nhớ cho em một cục đá mà thôi... À, pha rượu cho Z.28, thì anh phải lấy ly to, lấy cái cốc uống la-ve của em ấy mà... Và cũng cho đá vào, nhưng là đá đập vụn. Chịu khó một chút, cưng nhé.

Sibath lẳng lặng kẹp chai rượu vào nách, mở cửa sang phòng bên. Văn Bình nhìn theo, trên môi nở nụ cười bí hiểm. Diệu Thanh nói:

- Anh dừng sợ. Sibath không dám bắn lén đâu.

Văn Bình cười:

- Cám ơn cô. Trước khi vào đây tôi đã biết rồi. Tôi biết Sibath là tay sai ngoan ngoãn của cô. Vi hắn yêu cô một cách kinh khủng. Hắn có thể hy sinh một ngàn lần vì cô.

Diệu Thanh cũng cười:

- Anh giỏi thật. Phen này, tưởng ăn đứt được anh, ai ngờ bị thua.

- Lẽ ra, kẻ bị bại là tôi. Tôi thành công là vì được cô giúp đỡ.

Diệu Thanh quắc mắt:

- Giúp đỡ? Anh mê ngủ rồi sao? Anh đừng quên tôi với anh là những người có thể cùng chung phần xác, song không thể cùng chung phần hồn.

Văn Bình cười mĩm:

- Dĩ nhiên. Cô và tôi hoạt động trong hai chiến tuyến khác nhau. Nhưng dầu sao tôi cũng không quên được chuyến xe hôm ấy. Tôi hy vọng trong tương lai chúng mình có dịp quen nhau sâu xa hơn nữa.

- Anh đã biết tôi từ trước rồi ư?

- Đúng ra mãi sau khi từ biệt, tôi mới khám phá ra căn cước thật của cô. Chẳng qua vì cô là phụ nữ. Phụ nữ đẹp. Phụ nữ thích làm đỏm. Cô dùng nước hoa nhài Tuvaché, thứ nước hoa đắt tiền độc nhất vô nhị, nên tôi không thể nào lầm lẫn. Lên đến Nam vang, tôi điện về Sàigòn, mô tả tướng mạo của cô. Và Sàigòn đã cho tôi biết cô chỉ là Diệu Thanh giả hiệu. Cô là người Bắc trăm phần trăm, cũng như cô là nhân viên trăm phần trăm cửa Trung ương cục miền Nam, cộng sự viên thân tín của A-2. nghĩa là Tư Mạnh.

Cô có thể yên tâm được rồi. Vì Tư Mạnh đã chết. Chính tôi đã giết Tư Mạnh.

Diệu Thanh buông người phịch xuống ghế. Cử chỉ khoan thai cố hữu nàng đã nhường chỗ cho vẻ mặt ưu tư khắc khoải, pha lẫn sửng sốt. Nàng ngước đôi mắt đen láy nhìn chàng:

- Anh định mà cả với Sibath phải không?

Văn Bình gật dầu:

- Mà cả với cả hai. Với Phản gián Cao Miên cũng như với Trung ương cục miền Nam.

- Sibath và Tư Mạnh đã lầm lẫn một cách nguy hại. Họ quên rằng đối thủ là Z.28... Họ đã dại dột thả lỏng cho Bạch Liên.

- Nói cho đúng, không ai ngờ Bạch Liên là đầu mối dẫn tới tài liệu. Vả lại dầu ngờ nữa thì Sibath và Tư Mạnh cũng không dám hành động. Vì nàng đẹp quá, phải không Diệu Thanh?

- Đàn bà là trở ngại nghề nghiệp lớn nhất. Đàn bà mê nước hoa độc đáo Tuvaché nên hành tung bị bại lộ dễ dàng. Đàn bà mắc bệnh đồng tính luyến ái nên thay lòng đổi dạ nhanh chóng. Đàn bà quá đẹp làm đàn ông quên cả nhiệm vụ hệ trọng. Sau vụ này, nếu còn sống, tôi sẽ vào tu viện, anh ạ.

- Cô sẽ còn sống, vì lẽ giản dị chúng ta sẽ thỏa thuận với nhau.

- Anh đừng lạc quan vội. Tôi sẽ không bao giờ nhượng bộ quá đáng.

- Thành thật khen ngợi cô. Bình sinh tôi chỉ thích đương đầu với đối thủ cứng đầu, không bao giờ chịu nhượng bộ một cách hèn nhát.

- Vậy anh muốn gì?

- Hưu chiến giữa sở Mật vụ của ông Hoàng và A-1 Nguyễn Hoàng. Tôi đã nghiên cứu miếng phim tài liệu giấu trong thỏi kẹo cao su. Đó là bản chụp mật ước giữa đại tá Sibath, đại diện Phản gián Miên và Tư Mạnh, đại diện Trung ương cục miền Nam.

- Nội dung bản mật ước ra sao?

- Liên kết chặt chẽ với nhau để loại nhân viên của ông Hoàng.

- Tôi không tin.

- Không tin là tùy cô. Dầu sao chúng mình sinh sống dưới chế độ dân chủ, không phải ở phía sau bức màn sắt.

- Anh đừng châm biếm. Châm biếm vói đàn bà là vô lễ.

- Xin lỗi cô. Nhân tiện, cũng xin cô tha lỗi luôn về cử chỉ thân mật của tôi trên chuyến xe Sàigòn - Nam vang tuần trước. Trong giây phút dại dột, tôi đã ôm hôn cô và cô đã bằng lòng.

- Vâng, tôi bằng lòng. Nhưng bây giờ thì tôi quên rồi.

- Riêng tôi, tôi không quên.

- Tôi lại khác. Nếu có hoàn cảnh, tôi sẽ giết anh như giết con kiến.

- Phiền cô để dành lần sau. Lần này tôi lỡ thắng mất rồi. Với tài liệu mật trong tay, tôi có thể biến mưa thành nắng.

- Chẳng ai tin anh đâu.

- Vậy thì thôi, tôi không thương lượng với cô nữa. Tôi sẽ mang tài liệu này cho thái tử Sihanúc.

- Đồ sở khanh!

- Khó quá, cô nói là không thèm để ý đến tôi, bầy giờ cô lại mắng tôi sở khanh. Sở khanh là anh chàng quất ngựa truy phong với phụ nữ. Tôi luôn luôn thành thật và trung thành với cô.

- Tôi bảo anh là sở khanh vì anh phải biết rằng tôi có nhiều cảm tình với anh. Lẽ ra, anh không nên cạn tàu ráo máng với tôi.

- Té ra cô yêu tôi.

Diệu Thanh nín lặng, mắt chớp liên hồi. Văn Bình nói tiếp:

- Cô yêu tôi hay là cô sợ tài liệu động trời này đến tay thái tử Sihanúc? Theo tôi, thái tử sẽ nỗi trận lôi đình nếu bản mật ước được công bố rùm beng cho toàn thế giới biết. Dầu muốn dầu không. Cao miên theo đường lối trung lập. Dĩ nhiên, chúng tôi không cho rằng Cao miên thật sự trung lập, và thái tử cũng không muốn trung lập thật sự... Nhưng ít nhất cũng phải giấu diếm cho giỏi, đằng này... Sibath không thể tự ý liên minh với Nguyễn Hoàng. Nghĩa là phải có chỉ thị của thái tử. Nhưng trong trường hợp bại lộ, Sibath sẽ bị hy sinh, hy sinh một cách tàn nhẫn. Hy sinh một cách tàn nhẫn để vớt vát thể diện... trước sự phê phán nghiêm khắc của công luận năm châu.

- Vậy anh đề nghị hưu chiến. Nhưng hưu chiến như thế nào?

- Hưu chiến bằng cách Sibath ký kết một mật ước tương tự với ông Hoàng.

- Trời ơi, anh muốn Sibath bắt tay với cả hai bên! Trung ương cục khám phá ra thì còn thể thống gì nữa?

- Bắt tay với hai bên là đường lối trung lập thật sự. Chúng tôi sẽ giữ kín, không cho Trung ương cục biết. Chẳng qua chúng tôi muốn Sibath, muốn cơ quan điệp báo Miên đứng ngoài cuộc xung đột giữa mật vụ Nam Việt và Trung ương cục của Nguyễn Hoàng mà thôi.

Diệu Thanh lại nín lặng. Đại tá Sibath từ phòng bên bước sang, khay đựng ly đá lễ mễ trên tav.

Trông cách hắn thù phụng Diệu Thanh, không ai dám ngờ hắn là sĩ quan cao cấp tình báo, trọn quyền sinh sát đối với hàng trăm, hàng ngàn người. Trước người đẹp, Sihath trở thành tên nô lệ tuyệt đối trung thành và ngoan ngoãn.

Diệu Thanh ngồi xuống bàn, mở hộp máy chữ xách tay, ngần ngừ một phút, rồi luồn một tờ giấy trắng dưới trục cao su. Sibath nhìn nàng, ngơ ngác.

Nàng dỏng dạc ra lệnh:

- Anh kéo ghế lại, và đánh máy bản P.12.

Sibath hả miệng:

- P.12? Anh không hiểu em định nói gì.

- Còn nói gì nữa. Văn Bình đã nắm được bản P.12 anh ký với bọn Tư Mạnh. Bắt buộc mình phải ký với Văn Bình một bản khác cho công bằng.

- Công bằng? Em điên mất rồi.

- Ừ, em điên. Nhưng chúng mình nên điên thì hơn. Em đã nghĩ kỹ.

Sibath thở dài:

- Từ bao năm nay, anh vẫn nghe em, vì anh tin vào sự phản đoán sáng suốt của em.

Nói đoạn, hắn cúi đầu xuống máy chữ. Song Văn Bình xua tay:

- Không cần, anh ạ. Tôi chỉ muốn anh đích thân viết như thế này: tôi, đại tá Sibath, chỉ huy trưởng Phản giản, chính phủ hoàng gia Căm-pu-chia, thừa mệnh thái tử Thủ tướng, ký kết hôm nay với đại tá Tống văn Bình, đại diện sở Mật vụ Nam Việt, một bản mật ước, tương tự với bản P.12 mà tôi đã ký kết với thiếu tướng Nguyễn Hoàng, thuộc Trung ương cục miền Nam.

Ngòi bút máy Parker của Sibath lượn thoăn thoắt trên giấy. Viết xong, hắn ký tháu bên dưới.

Văn Bình gấp tư tờ giấy, bỏ vào túi áo trên, rồi nâng ly rượu đầy ắp:

- Thành thật uống mừng các bạn.

Uống xong, chàng chia tay:

- Thôi, chúng mình tạm biệt nhau được rồi. Từ phút này, mọi hiềm khích cũ đã được xóa bỏ. Tôi sẽ trình lại với ông Hoàng rằng 3 nhân viên Nam Việt bị giết tại Nam vang là do Tư Mạnh, không phải do sở Phản gián hoàng gia. Ngoài ra...

Ngừng một phút, Văn Bình tiếp:

- Ngoài ra, tôi muốn yêu cầu anh hai điều nhỏ nhặt nữa. Thứ nhất, 3 nhân viên của ông Hoàng bị bắt cách đây 5 tháng tại Stung Treng, và bị kết án tử hình, cần được phóng thích trong vòng 12 giờ đồng hồ.

Sibath đứng vụt dậy:

- Tòa án đã xử rồi, tôi không còn quyền hành nữa.

Văn Bình cười nửa miệng:

- Tôi chỉ xin anh thi hành đúng các điều khoản của bản mật ước. Nếu anh quên, tôi xin mạn phép nhắc lại điều 3 của mật ước P.12: tất cả những nhân viên công khai hoặc bí mật của bên này bị bên kia bắt giam, hoặc kết án, phải được trả tự do vô điều kiện trong vòng 6 giờ đồng hồ, sau khi mật ước được ký kết. Tôi kéo đài thời gian thành 12 giờ là để anh có hoàn cảnh can thiệp với ông bộ trưởng Nội vụ.

- Vâng. Anh đặt tôi vào tình trạng bất khả kháng. Tôi sẽ cố gắng làm anh thỏa mãn.

- Bây giờ đến điều yêu cầu thứ hai: cô Kiều Nga sẽ ở lại đây với anh để theo dõi sự thi hành của mật ước. Chắc anh sẽ nhận lời vì lẽ thiếu tướng Nguyễn Hoàng đã có cơ sở công khai ở Nam vang. Lẽ ra, tôi cử người khác được Sàigòn tin cậy hơn cô Kiều Nga. Nhưng thôi, tôi muốn biểu lộ thiện chí nên lưu dụng Kiều Nga.

Sibath lại thở dài:

- Vâng.

Mặt tái nhợt, Kiều Nga dựa lưng vào tường, Sibath hỏi:

- Anh về Sàigòn ngay phải không?

Văn Bình lắc đầu:

- Không. Nếu anh không phản đối, tôi xin lưu lại vài ba ngày nữa. Nam vang là thành phố bất hủ đối với du khách. Phụ nữ Miên dể thương lắm, anh ạ. À, anh Sibath, Mỹ Linh đang chờ anh ở đâu?

Sibath lịm người trước câu hỏi đột ngột, giảng xuống như nhát búa tạ của Văn Bình. Một phút sau, hắn mới cất được thành tiếng:

- Té ra anh đã biết hết.

Văn Bình nhún vai:

- Mỹ Linh là nhân viên Nam Việt, anh không nên dính dáng đến chuyện riêng của chúng tôi thì hơn. Có lẽ cô Diệu Thanh cũng đồng ý với tôi. Phải không, cô Diệu Thanh?

Mặt Diệu Thanh đỏ như gấc chín, nửa tức giận, nửa xấu hồ. Nàng đụng tay vào ly rượu, đổ tung tóe trên bàn. Giọng nàng rít lên:

- Đồng ý.

Nàng bấm chuông điện, cửa phòng mở ra. Nàng ra lệnh cho gã thuộc viên đeo súng bước vào:

- Lái xe đưa ông này tới gặp cô Mỹ Linh.

Sibath xun xoe định nói nhưng Diệu Thanh đã khoát tay:

- Anh còn ngần ngừ gì nữa? Đã lâu tôi không muốn anh đi lại với Mỹ Linh mà anh không chịu. Lần này là lần cuối cùng. Anh phải lựa chọn giữa hai người. Hoặc tôi, hoặc Mỹ Linh.

Sibath há miệng, mới thốt được hai tiếng "em lầm" thì Diệu Thanh quát lớn, thuận tay hắt luôn khay rượu xuống đất, rồi bưng mặt khóc nức nở.

Văn Bình lùi ra hành lang. Chàng không quan tâm tới luồng mắt đau khổ và van xin của Kiều Nga nữa. Nhiệm vụ của chàng tại đất Chùa Tháp sắp sửa hoàn tất.

Không nói nửa lời, chàng trèo lên xe hơi, bên tài xế. Xe hơi phóng vù vù trên con đường vắng.

Đột nhiên, tài xế thắng gấp. Trong lùm đèn pha sáng quắc, một người đàn bà đứng giữa đường, giơ tay vẫy rối rít. Văn Bình hơi khựng người khi nhận ra Huyền Phượng.

Thấy chàng, nàng xà lại, giọng run run vì sung sướng:

- Tưởng ai, hóa ra anh. Cô ấy vừa bỏ em xuống đây xong.

Văn Bình kéo Huyền Phượng lên xe:

- Mỹ Linh đi đâu rồi?

Huyền Phượng đáp:

- Dọc đường, như anh tiên đoán, em bị chặn bắt, và sau đó được chở về phòng cô Mỹ Linh. Nàng mời em uống rượu, và trò chuyện tàm phào, không tra khảo gì cả. Bỗng có người gọi điện thoại tới. Nàng vội đưa em lên xe, lái đến đây rồi bỏ đi. À quên, Mỹ Linh có gửi mấy lời cho anh.

Huyền Phượng trao cho chàng một mảnh giấy màu hồng. Bức thư được viết bằng bút nguyên tử xanh, nội dung như sau:

"Thưa anh Văn Bình,

Việc đáng tới đã tới. Anh đã khám phá ra vai trò hàng hai của em. Vâng, em xin thú nhận là tư thông với đối phương, phá hoại hàng ngũ của Sở. Tội em đánq chết.

Đến phút này, em mới nhận thấy em quá ngu xuẩn. Anh là Z.28 không phải Trần Phương, Đoàn Lượng hoặc Lệ Yên. Nếu em không lầm, thì anh đã phăng ra em ngay sau khi anh đặt chân xuống Nam vang. Vì lẽ sự hiện diện của anh hoàn toàn bí mật, duy em được biết, thế mà Trung ương cục miền Nam lại biết, và bố trí hạ sát anh, với sự trợ giúp của đại tá Sibath.

Khôn ngoan hơn chút nữa, em đã đề cao cảnh giác khi thấy anh nhờ gửi điện về Sàigòn, gọi Kiều Nga lên Nam Vang để trao tài liệu. Nhưng em chẳng làm gi hềt. Nghe tin Kiều Nga lên, em sung sướng quá, quên cả yếu tố phòng vệ.

Như em đã nói ở trên, tội em đáng chết. Nhưng anh ơi, em chưa thể chết vì đang còn bổn phận nặng nề, bổn phận nuôi mẹ già, nuôi em ăn học thành người. Bởi vậy, em phải bỏ trốn. Em tin rằng anh là người cao thượng không nỡ nào đuổi bắt con đàn bà đáng thương như em.

Kiều Nga đã gọi điện thoại báo tin cho em.

Xin anh tha lỗi cho nàng. Trong tương lai, nếu còn được gặp anh, em xin đái tội lập công.

Kính thư,

Mỹ Linh."

Văn Bình thở dài xé vụn tờ giấy ném qua cửa xe. Tài xế tăng thêm tốc độ. Huyền Phượng hỏi, giọng lo âu:

- Nàng trốn rồi, anh có sợ ông Hoàng quở trách không?

Văn Bình đáp, giọng mơ màng:

- Anh cố tình mở lối cho Mỹ Linh bỏ trốn, em ạ. Vì từ lâu, anh biết nàng là người yêu tha thiết của Kiều Nga.

Huyền Phượng đập vai Văn Bình, như muốn lôi chàng ra khỏi cơn ác mộng:

-Trời đất ơi, anh của em đã bắt đầu loạn trí. Đàn bà chỉ yêu đàn ông, đàn bà yêu đàn bà sao được.

- Được, em ạ. Vi Kiều Nga cũng như Mỹ Linh là bệnh nhân đồng tình luyến ái. Hai người quen thân với nhau từ lâu ở Nam vang, và đem lòng yêu nhau. Rồi Kiều Nga sang Nhật, phục vụ trong ngành điệp báo. Định mạng trớ trêu cũng đưa Mỹ Linh vào ngành điệp báo, cả hai trở thành nhân viên của ông Hoàng. Và cả hai đều rơi vào cạm bẩy của Trung ương Cục.

Văn Bình lại thở dài:

- Nếu họ là đàn ông, anh đã giết họ không thương tiếc. Khốn thay họ lại là đàn bà. Đàn bà đủ cho anh thương tiếc rồi, phương chi là đàn bà mắc bệnh đồng tinh luyến ái, không được tạo hóa cho tận hưởng những thú tân kỳ nhất của con người, Vì vậy, anh phải trả tự do cho Kiều Nga và mượn tay Kiều Nga báo tin cho Mỹ Linh.

- Chung quy chỉ tội nghiệp 3 nhân viên vô tội của ông Hoàng. Họ chết mà không được báo thù.

Văn Bình chép miệng:

- Em nói đúng, song chỉ đúng một phần ba. Trong số này, chỉ cỏ Trần Phương là đáng tội nghiệp. Đoàn Lượng là nhân viên hàng hai, thà bị địch giết, tên tuổi còn được ghi vào bảng vàng, gia đình còn được cấp duỡng. Theo báo cáo của sở, sớm muộn Đoàn Lượng sẽ nghiêng về phe địch. Còn Lệ Yên... nàng chỉ trung thành một nửa...

- Nghĩa là ông Hoàng đã dùng Kiều Nga, Mỹ Linh, Đoàn Lượng và Lệ Yên để thử lại đáp số một bài toán.

- Hoan hô em ngàn lần. Về Sàigòn, anh sẽ đề nghị ông Hoàng kết nạp em làm nhân viên thường trực, thay Mỹ Linh tại Nam vang. Em sẽ là Z.35.

- Đừng đùa nữa. Bây giờ chúng mình đi đâu? Không lẽ bắt tài xế của đại tá Sibath lái loanh quanh châu thành cho đến sáng?

Văn Bình dùng tiếng Miên ra lệnh cho tài xế:

- Đậu lại.

Tài xế tuân lệnh như máy. Chờ xe hơi tạt vào lề đường, Văn Bình vung bàn tay ra. Chàng tấn công thật nhẹ nhàng, vì bản tâm không muốn gã tài xe bị thương. Chàng chỉ cần hắn ngủ vùi trong 5, 10 phút. Huyền Phượng phản đối:

- Anh làm gì thế?

Văn Bình cười tùm tĩm:

- Chẳng làm gì cả. Anh không thích hắn nhìn ngó chúng mình. Từ nãy đến giờ, hắn dán mắt vào kính chiếu hậu, hau háu như suốt đời chưa được thấy đàn bà đẹp.

- Anh ác ghê.

- Cũng chưa ác bằng em,

- Hừ lại nói bậy rồi.

- Thật đấy, anh chưa thấy ai ác với anh bằng em. Bắt anh chờ đợi rụng rời gân cốt mà chẳng ban phát gì cả.

- Em có dám cấm đoán anh đâu.

Văn Bình xà lại. Huyền Phượng nằm gọn trong lòng chàng. Bên ngoài trời vẫn tối om. Gió khuya rì rào qua bụi găng bên đường. Trên vòm trời láng mượt như nhung, một vì sao sáng rực vừa hiện lên. Huyền Phượng thủ thỉ:

- Anh vẫn trẻ, vẫn mạnh, vẫn háu ăn như dạo nào.

Văn Bình hôn vào mi mắt nàng:

- Em vẫn đẹp, vẫn quyến rũ như hồi chúng mình gặp nhau ở Sàigòn.

- Lâu rồi anh nhỉ? Ước gì em được ở bên anh mãi.

- Em không sợ lính kiểm tục ư?

- Ồ, Nam vang là thành phố ái tình. Văn Bình ơi, em lạnh quá... Lạnh quá... anh sát thêm nữa, thêm nữa...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx