sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Mây Mưa Thụy Sĩ - Chương 1: Đầm Chuồn...

Theo khoa bói bài 32 lá,với 4

nước Cơ, Rô, Chuồn, Bích và

mỗi nước gồm 8 hình, ách, già,

đầm, bồi, mười, chín, tám,

bảy thì lá "đầm chuồn" thường

báo hiệu một người bạn gái

chân tình.

Đại văn hào Goethe nói rằng "mê tín dị đoan là men thơ của cuộc sống". Văn Bình chưa hề đọc Goethe, vì chàng không ưa lý thuyết tràng giang đại hải, song chàng lại khoái Goethe hơn bất cứ văn hào nào khác. Nguyên nhân rất giản dị: văn hào người Đức này cũng có cảm tình với thế giới siêu hình như chàng.

Và cũng như Goethe, Văn Bình vừa kết bạn với mê tín dị đoan lại vừa đam mê khoa học (dĩ nhiên, khoa học phải đứng sau đàn bà). Mỗi lần về Sàigòn, chàng thường không quên theo dõi những tiến bộ mới trong khoa học điện báo. Ông Hoàng đã lập riêng cho chàng một thư viện bỏ túi, ngay cạnh văn phòng bí thư trưởng Nguyên Hương, chàng có thể đến đọc sách báo, nghe băng nghi âm hoặc xem phim ảnh bất kể giờ giấc. Thư viện này lớn chỉ bằng hai căn phòng khách sạn, nhưng vị tất thư viện nào ở Đông Nam Á cạnh tranh nổi. Vì nó được trang bị đầy đủ máy móc điện tử và dụng cụ thính thị. Hàng chục chuyên viên của Sở làm việc ngày đêm trong tòa Công ty Điện Tử, nơi Sở Mật Vụ đặt trụ sở trung ương, đọc và dịch các ấn phẩm khoa học thế giới, gạn lọc những bài, những đoạn hoặc những điểm quan trọng rồi thu thành băng nhựa, hoặc chụp vào phim vi-ti. Thành ra mỗi tháng Văn Bình chỉ cần ngồi nửa ngày trong thư việc bỏ túi là nắm vững được những phát minh nghề nghiệp trong hoàn vũ.

Mê tín là men thơ của cuộc sống, nên Văn Bình thường mê tín một cách rất thi vị. Thiên hạ sợ con số 13, chàng lại gặp hên với số 13. Ngày thứ sáu 13 là ngày tối kị, ấy thế nó lại thành tối hên đối với Văn Bình (1) . Bởi vậy, chàng là người mê tín dị đoan, nhưng thật sự lại chẳng mê tín đoan chút nào.

Tình trạng mâu thuẫn lạ lùng này đã làm Văn Bình điên đầu, toát bồ hôi hột khi chàng đặt chân xuống Thụy Sĩ.

Cuộc hành trình từ Pháp qua Thụy Sĩ đã diễn ra trong những hoàn cảnh chẳng lấy gì làm tốt đẹp. Chàng dự tính vù bằng phi cơ để tranh thủ thời gian, nhưng rốt cuộc các hãng phi cơ không thể đợi chàng vì chàng liên tiếp ngủ quên và không nhớ giờ máy bay cất cánh.

Ngày hôm ấy có ba chuyến cả thảy. Chàng lấy vé trên chuyến sớm nhất. Vì từ lâu không được ghé Ba Lê, chàng phải viếng thăm thật nhiều hộp đêm. Đó mới là hộp đêm mà chàng được quen mặt, chứ nếu là viếng thăm cho đủ hộp đêm danh tiếng thì cả tuần cũng chưa xong. Thói quen của chàng là thức trắng đêm, trước giờ ra phi trường mới phóc về lữ quán. Chẳng hiểu ma đưa lối quỷ đưa đường nào mà chàng thấm mệt sau một bữa ăn và du hí tập thể rồi lăn ra ngủ như khúc gỗ. Và chàng đã ngủ luôn một mạch đến khi cả ba chuyến máy bay rời Ba Lê chàng mới chịu tỉnh dậy và nhớ lại công việc.

Sở dĩ chàng ngủ mê man là vì không biết… mê tín dị đoan đúng điệu. Sau bữa ăn, người ta chuốc rượu cho nhau. Theo tục lệ, phải chuyền rượu theo chiều kim đồng hồ, nghĩa là từ phải sang trái. Nếu chàng dị đoan như người Anh Cát Lợi, chàng đã thẳng thắng từ chối ly pọt-tô của cô gái có bộ mặt hãm tài và tấm thân phồng lép không đều ngồi bên phải chàng. Nhận ly rượu như vậy là không hên. Nhưng chàng cứ giơ tay nhận bừa và ngửa cổ uống bừa, vì chàng nghĩ thầm trong lòng "hừ... lạy Trời lạy Phật cho con được say bí tỉ, nếu cứ tỉnh khô thì bất hạnh, vì lát nữa đây con sẽ phải... du dương với cô bé Chung Vô Diệm này..." Chàng không ngờ bị cô gái xấu như ma mút xỏ cho một vố để đời.

Chàng là gã con trai khôi ngô nhất, khỏe mạnh nhất, khả ái nhất trong bàn tiệc. Cô gái Chung Vô Diệm ngồi bên không được chàng để ý tán tỉnh và vuốt ve nên trả thù bằng cách bỏ thuốc ngủ cực mạnh vào ly rượu pọt-tô...

Quá trưa, mở mắt thấy đang nằm trên giường khách sạn, chàng bèn bấm chuông gọi bồi và mắng mỏ về chuyện không đánh thức chàng. Bụng đói như cào, chàng hối hả sai bồi dọn lên phòng cho chàng ăn. Chàng đang giận tràn hông nên đuổi bồi xuống mặc dầu giám đốc khách sạn đã giải thích là phi cơ đã bay khỏi nước Pháp trước khi chàng được bạn chở về phòng. Trong cuộc đời phiêu bạt Văn Bình thường có tật xấu mắng mỏ thiên hạ một cách vô lý như vậy.

Trong bữa ăn, chàng gặp hai điềm xui. Thứ nhất, gã bồi lóng cóng trước những lời gắt gỏng của chàng đã đặt cái nĩa chặn lên con dao thành hình chữ thập. Thứ hai là chàng cũng lóng cóng như gã bồi, lấy mù-tạt phết vào bí-tết vô ý hất nghiêng cái dĩa đựng muối làm những hột muối bột bắn tung tóe trên khăn bàn. Dao nĩa xếp hình chữ thập là điều xui kinh khủng, song vẫn chưa kinh khủng bằng hất đổ dĩa muối. Mỗi khi du lịch xa, nhiều người Tây phương hất đổ dĩa muối trong bữa ăn thường tạm ngưng cuộc hành trình.

Nhưng Văn Bình cứ hùng hục tiếp tục nên chàng phải điên đầu, toát bồ hôi hột khi đặt chân xuống Thụy Sĩ.

Nghe nói đến Thụy Sĩ, một số người ở Sàigòn trợn tròn mắt, há hốc miệng để biểu dương sự thèm muốn. Trái lại, Văn Bình rầu thối ruột. Chàng sợ Thụy Sĩ hơn cả ông chồng có bộ râu ghi-đông sợ sư tử Hà Đông chính hiệu.

Vì mảnh đất nhỏ này không phải là thiên đường của sự du hí. Chàng được lệnh đến Giơneo. Giơneo là một trong những thành phố có ít sự du hí nhất của Thụy Sĩ nên Văn Bình rầu thối ruột là đúng. Phong cảnh hữu tình thật đấy, song Văn Bình lại không cảm thấy rung động. Đến Sàigòn, du khách còn hưởng được mấy cây số thoải mái từ phi trường Tân Sơn Nhất về trung tâm thành phố, nhưng ở Giơneo thì chẳng có gì hết, du khách bước ra khỏi sân bay là đâm sầm vào thành phố. Người ngợm thì thưa thớt, chỉ lèo tèo bằng một phần mười dân số Sàigòn. Cả trường bay lẫn ga xe hỏa đều chui rúc trên một con đường có cái tên khá du dương.

Đường Mont Blanc. Nghĩa là đường Bạch Sơn.

Văn Bình vừa lò dò từ ga Cornavin ra, chưa kịp đốt điếu Salem để hít mùi bạc hà quen thuộc thì một gã đàn ông to cao như vô địch nhu đạo thế giới Geesink người Hòa Lan đứng dựa lưng vào chiếc xe hơi thấp dài sơn trắng, trên miệng có sẵn điếu thuốc lá đang cháy phì phèo.

Văn Bình đau nhói nơi tim như bị ai châm kim nhọn. Chàng hơi ngạc nhiên, mặc dầu sự ngạc nhiên này chỉ riêng chàng biết, và không để lộ trên nét mặt. Gã đàn ông giựt điếu thuốc ra khỏi miệng, vứt qua mui xe, rồi quay mặt ra chỗ khác. Hắn làm ra vẻ không nhìn thấy chàng. Song chàng biết rõ là hắn nhìn thấy chàng từ khi chuyến tàu hỏa nhả hành khách xuống sân ga. Hắn đến Giơneo dĩ nhiên không phải để du hí. Về phần chàng, chàng còn nghỉ đến du hí mỗi khi được thót ra ngoại quốc, còn hắn thì không, nhất định là không. Chàng chưa được sống gần hắn nên không biết tại sao hắn lại lãnh đạm đối với đàn bà đẹp. Có thể hắn mang bệnh bất lực. Những người ham mê công việc, ngày đêm chìm đắm trong sự suy nghĩ thường mắc chứng bệnh tệ hại này. Một bản thống kê bí mật của C.I.A. cho biết một số lớn cán bộ chỉ huy Quốc Tế Tình Báo Sở là đàn ông bất lực. Hắn là xếp sòng Tình Báo Sở Hoa Lục nên guồn tin bất lực có lẽ đúng.

Hắn tên là Antôn. Thật ra, tên cúng cơm cũng như tên hoạt động của hắn không phải là Antôn. Người ta gọi hắn là Antôn và hắn cũng khoái được kêu tên Antôn vì Antôn Geesink là nhà vô địch đệ ngũ đẳng nhu đạo từng đánh bại đệ nhất danh thủ Nhật. Antôn được coi là kỳ quan trong làng điệp báo, không ai biết dĩ vãng của hắn. Cũng không ai biết trình độ kỹ thuật và thành tích nghề nghiệp của hắn đến đâu.

Thư khố điện tử của Sở Mật Vụ có đủ hồ sơ thủ lãnh điệp báo, nhưng hồ sơ Antôn chỉ gồm vỏn vẹn những dòng chữ như sau:


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx