sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Một Vụ Đánh Cắp Tài Liệu Nguyên Tử - Chương 4: Kinh Kong Hành Động

Buông ống nói xuống, Kô-băng thở phào ra một cái. Mụ vợ của Túc Lăng chắc bị một phen bở vía!

Vẻ mặt hiền lành của y đã biến đâu mất. Con mắt y bắn ra những tia lửa dữ tợn, cái cầm bạnh ra như muốn gây sự với bất cứ người nào.

Kô-băng vừa tự giới thiệu với Như Luyến. Kinh Kong, Kinh Kong. Đúng ra không phải là Kinh Kong, mấy năm trước đến gặp Túc Lăng bên Mỹ, nhận tài liệu. Kinh Kong hồi đó là một nhân viên khác của cơ quan R.U.. Tuy nhiên hồ sơ của Túc Lăng, y đã nắm gọn trong tay. Trước khi đi, y đã giành gần nửa tháng để nghiên cứu kế hoạch này.

Kô-băng mỉm cười với một cô vũ nữ có thân hình uốn khúc như rắn, vừa ưỡn ẹo đến bên mình. Kô-băng là người biết thưởng thức cái đẹp. Nhưng y lại ghét cái đẹp phương Đông. Đẹp theo Kô-băng phải là phô diễn mọi kỳ quan ra ngoài, chứ không che đậy một cách ỡm ờ như mấy ả vũ nữ này.

Mặc cho mấy cô gái liếc mắt đưa tình, mặc cho ông chủ cúi mình xuống một cách cung kính, ra vẻ tiếc nuối ông khách sang trọng và hào phóng mới tới lần đầu, Kô-băng thản nhiên bước ra ngoài cửa, sau khi ném lên bàn cái giấy một trăm mới tinh, thưởng cho hai bồi rượu.

Y vẫy một chiếc tắc-xi vừa chạy ngang, dặn chạy về đường Trần Hưng Đạo.

Chiếc tắc-xi nhỏ xíu dừng trước nhà khiêu vũ Thiên Đường. Không khí trong khiêu vũ trường ngột ngạt. Ngột ngạt vì thuốc thơm ở đâu cũng có, vì vũ nữ bận những cái áo dài kỳ lạ, như muốn dính hẳn vào lưng ong, vì cách trang trí huyền ảo, với những chỗ tối mờ giấu sau những chậu cây xanh um, những cặp trai thanh gái lịch chụm đầu vào nhau tình tự.

11 giờ đêm. Khách chơi đêm rộn rịp, giàn nhạc Phi đã trỗi lên những bản nhạc tình tứ.

Kô-băng chọn một cái bàn thấp nhỏ ở một góc, gần chỗ treo điện thoại. Mục đích của Kô-băng đêm nay không phải là khiêu vũ mà là thực hiện đợt đầu của kế hoạch.

Từ lúc gọi giây nói cho Như Luyến đến giờ đã 15 phút. Một khắc đồng hồ đó đủ thấm cái sợ vào người Như Luyến rồi. Đã đến lúc Kô-băng tái hiện. Uống xong một ly xâm-banh "Mum" y rảo bước lại máy điện thoại:

- Alô, alô, Kinh Kong đây. Bà nhớ ra rồi chứ?

Tiếng Như Luyến đáp cương quyết:

- Tôi nhớ. Nhưng ông muốn gì? Chồng tôi đã chết đã 5 năm nay rồi, ông không hay sao?

Kô-băng cười khà khà:

- Sao không biết? Mục đích của tôi là muốn giáp mặt bà để trả lại cho bà những giấy tờ của chồng bà ngày trước.

Như Luyến vẫn không núng:

- Nếu muốn trả cái gì, xin mời ông mang lại nhà, hoặc gửi nhà giây thép.

Kô-băng cười ròn tan:

- Nhưng những giấy tờ này gửi bưu điện thế nào được, thưa bà? Nếu bà muốn lấy lại như chồng bà hằng muốn, thì đúng hai mươi phút nữa, tôi sẽ đợi bà trước rạp chiếu bóng Gia Định.

- Tôi không thể đi ban đêm được.

- Thế thì bắt buộc tôi phải gửi cho Đoàn Trung một bản và công an Sàigòn một bản.

Kô-băng không cần nghe Như Luyến trả lời. Y dư biết nàng sẽ chửi rủa thậm tệ. Nhưng Như Luyến sẽ đến chỗ hẹn. Nàng không bỏ được Đoàn Trung. Nàng không phụ được lời hứa của chồng.

Kô-băng đánh diêm châm thuốc hút, đoạn đút tay vào túi quần, ra khỏi tiệm Thiên Đường, gọi xe lên Gia Định.

Cuộc nói chuyện thứ hai với Kinh Kong làm Như Luyến đổ mồ hôi ra ướt đầm cả người.

Di ngôn của chồng lại văng vẳng bên tai. Nàng không thể để mọi người phỉ nhổ lên mộ phần của chồng. Tấm huy chương danh dự mà chính phủ Mỹ gắn lên quan tài Túc Lăng mấy năm trước, nàng đương cất kỹ trong cái hộp nhung trong ngăn kéo bàn đêm. Như cái máy, Như Luyến mở ô kéo, rút cái hộp ra, ngắm nghía.

Ánh vàng của huy chương lấp lánh dưới tia sáng trăng rằm. Như Luyến thay mặt chồng, nhân huy chương vinh dự. Tiếng khen tụng của ông bộ trưởng còn vang rõ trong trí.

… Bác học Túc Lăng, một người trọn đời hiến thân cho chủ nghĩa tự do… Sở dĩ chúng ta còn hơn được cộng sản xâm lược ngày nay, sở dĩ chúng ta còn bảo vệ được hòa bình cho nhân loại, cũng nhờ sự hy sinh sáng suốt và trung thành của những người nổi tiếng như nhà bác học Túc Lăng vậy.

Sáng mai, công an Sàigòn sẽ nhận được một bản tài liệu tố cáo rằng Túc Lăng là đảng viên cộng sản, là một tên gián điệp của cộng sản chủ nghĩa. Nàng sẽ bị thiên hạ khinh rẻ, thằng Lập sẽ không còn bạn bè nữa… Ai lại kết thân với con một đứa phản bội bao giờ…

Và còn Đoàn Trung nữa.

Chàng yêu nàng, điều đó dĩ nhiên. Nhưng đến khi chàng biết rõ Túc Lăng là một gã phản bội, chàng đâu dám hỏi nàng làm vợ nữa… Dầu yêu nàng đến mấy đi nữa, chàng cũng phải thoái thác, vì cơ quan an ninh sẽ chống lại cuộc hôn nhân này. Họ sẽ mở cuộc điều tra, họ sẽ mời nàng đến khai cung vì họ sẽ nghi ngờ nàng. Biết đâu họ chả cho nàng là người đã gây ra vụ phản bội ấy? Và biết đâu họ chả cho nàng là nhân viên bí mật của cộng sản có nhiệm vụ mê hoặc Đoàn Trung để đánh cắp những tài liệu quan trọng?

Nàng nấc lên một tiếng, nước mắt ràn rụa hai bên gò má. Bên cạnh nàng, thằng Lập đã co chân lên, mím môi lại ngủ một cách say sưa.

Từ khoảng thinh không, đưa xuống tiếng nói thiết tha của Túc Lăng, tiếng nói của chàng thốt ra đêm nào, trên giường chết của bệnh viện Nữu-Ước, nhìn ra vịnh Huýt-xông lạnh giá:

- … Anh van em, anh van em, em hãy tha thứ cho anh. Anh biết anh lầm rồi. Anh đã sống nhiều đêm hối hận. Em đừng bắt linh hồn anh phải đau khổ nữa… Hãy để cho anh chết thảnh thơi. Anh van em… Dầu sao này có xảy ra chuyện gì chăng nữa, hãy cố thương nuối lấy anh, em ơi …

Nàng không thể trù trừ nữa. Từ dưới đáy mồ, Túc Lăng đã bừng tỉnh dậy. Nàng phải đến chỗ hẹn. Và sẽ tùy cơ ứng biến… Biết đâu Kinh Kong sẽ chẳng yêu sách điều gì quá đáng… Nếu cần hy sinh cái thân thể của nàng cho Kinh Kong, nàng cũng chịu… chịu để cứu vớt thanh danh của chồng… Nàng sẽ đánh lừa cho Kinh Kong tin rồi sẽ liệu… Nàng vẫn được khen là đa mưu túc trí lắm kia mà….

Như Luyến ngồi dậy nhè nhẹ, sợ chuyển cái đệm cao-su dầy, làm con thức tỉnh. Nhưng không, thằng Lập chơi cả ngày nên ngủ say lắm. Vả lại, nàng chỉ vắng nhà độ nửa giờ thôi chứ có lâu đâu? Rạp xi-nê Gia-định gần chỗ nàng ở có mấy phút đi bộ….

Giờ này rạp chiếu bóng vãn khách, người về như thác chảy chắc không ai để ý đến nàng đâu! Như Luyến khoác cái áo dài đen lên người, vớ lấy cái sắc da cũng màu đen trong tủ, đoạn chọn một đôi giép thấp, quấn cái khăn mỏng lên đầu tránh sương rồi mở cửa nhẹ đi ra….

Ánh trăng man mác vẫn chan hòa trên cảnh vật. Ba con bẹt-giê trung thành, đánh hơi thấy chủ, ngoe nguẩy cái đuôi mừng rỡ.

Người gác thường trực đã về từ nãy. Lệ thường ban đêm, ba con bẹt-giê cũng đủ bảo vệ an ninh cho nàng. Nàng mở khóa cổng. Lũ chó bẹt-giê hục hặc thở ra phì phò, hình như tỏ dấu ngạc nhiên sao cô chủ lại ra phố giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy. Thấy bầy chó thương yêu mình, nàng nước mắt ràn rụa, ngồi xuống xoa đầu từng con trước khi khép cửa cổng lại, đi băng ra đường.

Trời đêm lạnh, tuy là tiết tháng tư nóng nức. Như Luyến rẽ sang bên trái, đi rảo qua sân vận động rồi đến rạp chiếu bóng cách đấy gần trăm thước. Khi nàng bước qua cây cổ thụ xum xuê, trước khi tới rạp xi-nê, một tiếng gọi giật nàng lại:

- Bà Túc Lăng?

Người gọi nàng ngồi trong một xe hơi sơn đen, có tài xế lái. Cửa phía sau mở rộng. Tiếng người lúc nãy, tiếng người xưng là Kinh Kong trong điện thoại, mời nàng:

- Mời bà lên đây nói chuyện.

Lúc ấy, nàng không thấy sợ hãi nữa. Nàng vén áo, trèo lên xe. Kô-băng, ngồi phía sau, nghiêng đầu chào:

- Hân hạnh được gặp bà.

Như Luyến không thèm đáp. Kô-băng ra lệnh cho Trường Thanh:

- Lái qua Lăng Ông xuống Đakao nghe.

Như Luyến hỏi Kô-băng:

- Lái xuống Đakao làm gì? Ngồi đây nói chuyện không tiện hơn sao?

Kô-băng đáp:

- Tôi cũng như bà, đều muốn giấu kín chuyện này. Hay bà cứ ngồi đây, rồi công an biết, lúc đó tôi sẽ không chịu trách nhiệm nữa đâu.

Lần này cũng như lần trước, Kô-băng vẫn có lý. Chiếc xe bon bon vượt qua Lăng Ông, chạy thẳng đến cầu xi-măng gần Đakao.

Như Luyến hỏi Kô-băng:

- Ông muốn gì? Xin ông nói ngay, tôi phải về.

Giọng Kô-băng ngọt ngào:

- Bà nóng nảy quá! Tôi thay mặt các đồng chí đến đây thưa với bà một chuyện. Trước nhất, tôi xin thành thật chia buồn với bà về việc đồng chí Túc Lăng tạ thế.

Như Luyến ngồi yên, không đáp. Nàng không thèm cải chính cái tiếng "đồng chí" ngọt sớt mà Kinh Kong vừa dùng.

Kô-băng tiếp:

- Trong thời gian làm cho Đảng, đồng chí Túc Lăng đã tỏ ra trung thành và gương mẫu. Đảng đã quyết định truy tặng đồng chí Túc Lăng là chiến sĩ lao động hạng nhất, và ban thưởng huân chương tối cao Xít-ta-lin. Vì điều kiện an ninh, tôi không thể mang những bằng khen và huân chương tới đây được, xin bà hiểu cho….

Kô-băng dùng chiến thuật mềm trước. Biết đâu Như Luyến chả xiêu lòng? Nhưng nàng vẫn không đáp lại. Nét mặt của nàng lạnh như tiền. Kô-băng nói tiếp:

- Chắc bà đã biết ngày nào cán cân lực lượng trên thế giới được quân bình, ngày ấy chiến tranh không thể xảy ra… Và dầu Liên Sô có mạnh mấy nữa, hòa bình vẫn được bảo vệ, vì thưa bà, Liên Sô là thành trì của hòa bình… Bác sĩ Túc Lăng đã cống hiến cho hòa bình. Nếu bà noi được tầm gương anh dũng của đồng chí Túc Lăng, nhân loại sẽ cám ơn bà.

Như Luyến đáp chậm rãi:

- Hồi nãy ông gọi giây nói mời tôi đến để trao trả những giấy tờ của chồng tôi kia mà! Bây giờ ông hẵng trả cho tôi đã!

Kô-băng không cười nữa. Y dằn từng tiếng một:

- Đó là việc thứ hai. Việc thứ nhất là mời bà cộng tác với đoàn thể, như đồng chí Túc Lăng ngày trước.

Như Luyến gạt phắt:

- Cám ơn ông, tôi không thể cộng tác với đoàn thể các ông được.

Kô-băng nắm lấy tay Như Luyến:

- Bà có thể cho biết tại sao không?

Nàng đẩy tay Kô-băng ra:

- Nếu ông muốn tôi tiếp tục nói chuyện thì đừng sàm sỡ như thế nữa.

Lúc nãy nàng định hy sinh tất cả thân thể nàng để bảo vệ thanh danh cho chồng, nhưng đến khi gặp Kô-băng, nàng không hiểu tại sao lại đổi thái độ. Nàng thấy ghét Kô-băng thậm tệ. Nàng đáp:

- Vì lẽ gì ư? Vì tôi không phải là cộng sản. Tôi ghét cộng sản. Các ông đã giết chồng tôi. Bây giờ các ông muốn gì thì nói ra. Tôi không muốn nghe lời tuyên truyền rỗng tuếch!

Kô-băng cười nhạt:

- À, nếu bà muốn thế thì được. Tôi mời bà đến đây để điều đình với bà. Điều đình là một chuyện có lợi cho bà, nếu bà không muốn ai đá động tới Túc Lăng và tới cuộc hôn nhân tương lai của bà với bác sĩ Đoàn Trung.

Nghỉ một phút, Kô-băng tiếp:

- Chắc bà cũng biết Túc Lăng là cộng tác viên của tổ chức chúng tôi. Nếu bà nghe theo đề nghị của tôi, tôi sẽ trả cho bà cái thẻ nhân viên cộng sản của Túc Lăng ngày trước. Cái thẻ ấy cũng quan trọng đối với tương lai của bà, của con bà lắm đấy chứ?

Cố nén tức giận, Như Luyến hỏi Kô-băng:

- Điều kiện của ông thế nào?

Kô-băng cười nửa miệng:

- Giản dị lắm. Tôi chỉ cần bà cung cấp một mảnh giấy tầm thường.

- Tôi không phải là gián điệp.

- Bà để tôi nói nốt. Có phải là tài liệu tối mật đâu mà là gián điệp. Như tôi vừa nói xong, tôi chỉ cần một mảnh giấy tầm thường, nếu không là vô nghĩa. Bà không phải mất công tìm kiếm ở đâu xa cả. Bà có thể thấy ngay trong văn phòng bà. Chúng tôi muốn bà cho một phó bản của những vật liệu mà Trung Tâm Thủ Đức dùng trong tháng qua.

Như Luyến nghĩ nhanh như máy. Danh sách những vật liệu mà Trung Tâm dùng hàng tháng không phải là tài liệu tối mật. Dĩ nhiên cũng là bí mật, nhưng so với nhiều cái khác còn là hết sức tầm thường. Tại sao Kinh Kong lại đòi một mảnh giấy tầm thường như vậy? Hắn đánh lừa nàng chăng?

Như Luyến đáp ;

- Nếu tôi từ chối ông sẽ làm gì?

Kô-băng cười một cách nhã nhặn:

- Chúng tôi sẽ không làm gì cả. Chiều mai, công an sẽ nhận được một tấm ảnh của cái thẻ đảng viên của Túc Lăng. Và ngày sau đến lượt Đoàn Trung. Và lần lượt, sẽ gửi đi cho các tòa báo.

- Phải, bọn các ông giàu ý kiến lắm! Cưỡng bách người ta mà dám khoe khoang là phụng sự cho hòa bình! Nếu tôi bằng lòng bao giờ ông sẽ trả tài liệu đó cho tôi?

- Tôi sẽ đưa bà ngay bây giờ một tấm ảnh.

- Tôi không cần ảnh, tôi cần cái phim và cái thẻ thực thụ kia.

- Cái thẻ thực thụ tôi cũng trả luôn đêm nay cho bà. Riêng còn cái phim chính….

- Nghĩa là ông đợi tôi trao bản danh sách rồi mới trả cái phim chính chứ gì?

- Bà thông minh quá! Tôi rất hân hạnh được một cộng tác viên như bà.

Như Luyến mắng hắt:

- Tôi không phải là cộng tác viên của ông, xin ông đừng lầm!

Kô-băng vẫn cười tươi tỉnh:

- Bà nóng tính quá. Nội trong ngày mai bà phải có danh sách ấy cho tôi.

- Khi nào ông lấy?

- Nội trong đêm mai.

- Mấy giờ? Gặp ở đâu?

- Được, bà cứ yên tâm, tôi sẽ cho bà biết sau. Bây giờ tôi trả cho bà cái tôi đã hứa đây.

Kô-băng trao cho nàng một cái phong bì dẹt. Nàng cầm lấy. Chiếc xe do Trường Thanh lái vừa vặn qua chợ Gia Định khỏi cây đèn ở ngã tư và rẽ sang tay phải, gần rạp chiếu bóng lúc nãy.

Trông trước, trông sau, không thấy một ai. Kô-băng mở cửa xe ra, mời nàng xuống. Chiếc xe sơn đen lại rồ máy biến về phía Phú Nhuận.

Như Luyến mở khóa bước vào trong vườn. Ba con bẹt-giê vẫn phục ở chỗ cũ. Trong phòng, thằng Lập ngáy ngon lành. Nàng sang phòng học, bật ngọn đèn vách lên, xem cái phong bì mà Kinh Kong vừa trao cho nàng.

Nàng rút ra một tấm thẻ màu hồng, bằng bìa dầy, trên viết bằng tiếng Anh do đảng cộng sản Mỹ cấp cho Túc Lăng. Đó là bằng chứng hùng hồn Túc Lăng có chân trong đảng cộng sản. Cùng với tấm thẻ là một bức ảnh chụp tấm thẻ trên giấy láng. Nhưng còn tấm phim chính nữa? Nếu nàng trao bảng danh sách vật liệu cho Kinh Kong, đến mai nàng sẽ lấy lại cuốn phim.

Nàng sẽ hết lo và trở lại cuộc đời bình thản đầy hạnh phúc bên thằng Lập, bên Đoàn Trung, người chồng tương lai của nàng.

Mệt quá, nàng thiếp đi lúc gà ở trại bên gáy canh tư.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx