sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Sóng Gió Tam Kiều - Chương 3: Khu Rừng Bí Mật

Vương Sinh chạy như bay đến bờ suối. Hắn vấp đá nhọn suýt ngã, máu chảy ướt ống quần mà hắn không biết. Trong ánh trăng mờ mờ, Tiểu Doanh chới với, tiếng kêu cứu nhỏ dần trên giòng nước chảy xiết:

- Trời ơi, cứu tôi với!

Dường như nàng níu được một rễ cây lớn nên chưa bị cuốn phăng. Suối Krê nổi danh nước chảy mạnh nhất trong vùng. Từ đỉnh núi cao, nó lượn ngoằn ngoèo qua những phiến đá đã bị nước bào nhẵn thín, trước khi đổ như thác lũ xuống rừng cây bên dưới. Vương Sinh không hiểu tại sao Tiểu Doanh lại chọn suối Krê để tắm và tắm ban đêm vào giờ nước xoáy. Có lẽ nàng cậy tài bơi giỏi. Hồi còn ở đồng bằng nàng đã đoạt giải nhất trong cuộc thi bơi phụ nữ vượt sông Cửu long.

Nhanh như cắt, Vương Sinh tuột xuống suối. Giòng nước ào ào xô hắn ngã song hắn đã vùng dậy, men theo bờ đá đến chỗ Tiểu Doanh. Hắn ôm nàng, bế ra khỏi suối. Nàng đã uống nhiều nước nên toàn thân mềm nhũn.

Vương Sinh đặt nàng nằm ngửa, làn da trắng lồ lộ của nàng càng thêm trắng trên nền đá rêu xanh. Hai tay nàng duỗi ra, mớ tóc xõa che lấp một bên trán tăng vẻ thanh tú của khuôn mặt đều đặn. Mạch máu trong người Vương Sinh căng lên. Tiểu Doanh không còn là kho tàng bí mật đối với hắn nữa. Hắn vừa thấy rõ những cái hắn thèm muốn điên dại từ nhiều tháng nay.

Gió từ sau núi lạnh lùng thổi tới. Giật mình, hắn sực nhớ Tiểu Doanh không có mảnh vải nào trên người. Hắn hoảng hốt cởi áo ngoài ra đắp cho nàng đoạn quỳ xuống hà hơi vào miệng theo phương pháp hô hấp nhân tạo.

Thời gian nặng nề trôi qua. Đám mây đen từ phương tây kéo đến đã che lấp ánh trăng hạ tuần. Tiểu Doanh từ từ cựa mình. Nàng mở mắt ra, đôi mắt đen láy khiến Vương Sinh run rấy. Hắn gọi tên nàng:

- Doanh ơi, em. Tiểu Doanh ơi.

Nàng ngó hắn chúm chím cười song nụ cười vụt tắt. Có lẽ nàng nhận ra kẻ cứu nàng là Vương Sinh. Chẳng nói chẳng rằng hắn cúi xuống hôn bừa vào miệng nàng. Nàng không cưỡng lại. chờ hắn hôn xong mới thì thầm:

- Cám ơn anh đã cứu tôi.

Như ngây như dại, Vương Sinh tỏ tình:

- Trời đã run rủi tôi gặp Tiểu Doanh đêm nay. Tiểu Doanh ơi, em yêu anh không?

Tiểu Doanh đã ngồi dậy, và bắt đầu mặc quần áo. Nàng mặc chậm rãi và bình thản, không quan tâm đến tia mắt tóe lửa dục vọng của Vương Sinh. Nàng quay lưng nhờ hắn kéo cái phẹt mơ tuya quần din. Vải quần còn ướt nên dính chặt vào da thịt. Nàng mặc y phục hẳn hòi mà như thể khỏa thân. Thật ra nàng khỏa thân hoàn toàn chưa khêu gợi bằng mặc quần áo ướt may chật ních. Vương Sinh lóng cóng kéo đi kéo lại nhiều lần mới khít. Tiểu Doanh vỗ vai hắn, giọng êm ái như khói thuốc marijuana:

- Chào anh, Doanh về nhá!

Vương Sinh níu áo nàng:

- Em chưa nên về. Em còn mệt.

Nàng cười tươi rói:

- Đa tạ anh, em hết mệt rồi.

Nghe nàng xưng em, Vương Sinh rụng rời tứ chi. Hắn đứng sát vào người nàng, cánh tay vòng ra sau cổ nàng rồi kéo nàng vào lòng hôn nhẹ lên môi. Nàng gỡ ra:

- Đừng anh, người ta biết được thì chết.

Vương Sinh đáp lại bằng cái hôn dài hơn. Tiểu Doanh vẫn để yên cho hắn mơn trớn. Vương Sinh nói:

- Để anh đưa em về.

Tiểu Doanh từ chối:

- Thôi, em tạt qua nhà Lê Hành nhờ chú ấy đưa về tiện hơn. Vả lại, em cũng cần gặp Lê Hành.

Vương Sinh năn nỉ:

- Từ lâu, anh mong đợi cơ hội được gần em. Em nên …

Tiểu Doanh gạt phắt:

- Đoàn Lợi có ác cảm sẵn với anh. Gặp anh đi với em, chồng em sẽ hành hạ em chết. Em về nhá. Giờ này, chắc chú Lê Hành còn thức.

Vương Sinh nhìn giữa mắt nàng:

- Em đừng tìm Lê Hành nữa, vô ích. Hắn đã chết.

Tiểu Doanh bưng mặt rên rỉ:

- Trời ơi!

Vương Sinh nói:

- Hồi nãy, Lê Hành chờ anh ở bìa rừng để hạ sát. Hành đeo mặt nạ nên anh tưởng là người lạ. Hạ độc thủ xong, gỡ mặt nạ ra anh mới biết. Em tha lỗi cho anh. Đó chỉ là một tai nạn, một lầm lẫn dáng tiếc.

Vương Sinh thở dài:

- Em đừng giận hờn nữa. Lê Hành chết còn hơn.

Tiểu Doanh quắc mắt:

- Anh giết em tôi mà còn cho là đúng nữa ư?

- Rồi em sẽ biết vì Lê Hành tư thông với địch.

- Trời ơi, chú Lê Hành là gián điệp ư?

Vương Sinh gật đầu:

- Phải, anh đã thu thập được bằng chứng. Dầu sao thì việc cũng đã lỡ. Anh định tìm hắn, khuyên hắn bỏ trốn thì hắn lại phục kích mưu sát anh. Lê Hành là em cùng cha khác mẹ với em, anh tin là thời gian sẽ giúp em quên được hắn.

Đến lượt Tiểu Doanh thở dài:

- Tưởng hắn chết oan, chứ nếu hắn là tay sai của địch thì chết đáng đời. Nhưng em chỉ có thể tin nếu anh trương ra bằng chứng cụ thể.

Vương Sinh đáp:

- Anh tìm thấy trong túi Lê Hành một hộp diêm đựng những que diêm gẫy phân nửa hoặc gẫy một phần ba. Trong phòng hắn còn có một tờ giấy viết bốn câu thơ lục bát như sau:

Tiểu Doanh nói:

- Em chẳng hiểu gì cả. Anh giảng cho em nghe đi.

- Đó là mật khẩu liên lạc giữa Lê Hành và nhân viên địch. Có lẽ một người nói câu “Diêm tôi gẫy một phần ba, phần vào Đà lạt, phần ra Quảng bình” thì người thứ hai đáp “Chia phần diêm gẫy với mình, xa nhau nhớ mãi mối tình trăm năm”.

Tiểu Doanh im lặng, hai người đi song song trên con đường xào xạc lá rụng. Xa xa vẳng lại tiếng beo gầm rùng rợn.

Mùi thơm da thịt của Tiểu Doanh thuận chiều gió tạt vào mũi Vương Sinh. Bất giác hắn dừng lại, ôm ngang lưng nàng. Giọng nàng rên rỉ:

- Đừng … đừng anh.

Vương Sinh thở hổn hển:

- Anh yêu em quá.

- Em cũng vậy, nhưng em suýt chết đuối nên còn mệt quá.

Vương Sinh thả nàng ra. Hai người lại dẫm lên con đường đầy lá rụng. Đôi tình nhân tội lỗi đã tới khu rừng tre. Mùi măng non bay thoang thoảng trong không khí.

Chỉ một quãng đường nữa là đến ngôi nhà của vợ chồng Tiểu Doanh. Nàng dừng lại bảo Vương Sinh:

- Anh quay lại nhé. Gần đến nhà rồi. Em về khuya thế nào Đoàn Lợi cũng rầy rà.

- Anh sẽ cho hắn bài học.

- Vương Sinh của em quên rằng Lợi là chồng em, chồng có hôn thú hẳn hòi.

- Nghe nói em bị cưỡng hôn. Lợi mang quân về đánh ở miền xuôi và bắt được em. Em phải kết hôn với hắn vì hắn dọa giết cả nhà.

- Anh nói đúng, nhưng dầu sao em cũng ăn nằm với Đoàn Lợi. Em không thể phản bội.

- Nhưng hắn đã phản Đảng.

- Điều đó, em không dám lạm bàn.

- Anh xin hỏi em một điều: em thật lòng yêu anh không?

- Hừ, nếu không yêu tại sao lại có thể thản nhiên khi nghe tin anh giết Lê Hành? Không yêu anh, tại sao dám hò hẹn với anh?

- Xin lỗi em, anh quá yêu em nên sinh ra mù quáng. Anh sẽ đưa em về tận nhà, và anh sẽ hỏi tội thằng Đoàn Lợi, chồng miễn cưỡng của em về tội phản bội.

- Em can anh. Đoàn Lợi đa mưu túc kế lắm.

Vương Sinh cười sằng sặc:

- Anh chỉ nhấc bàn tay, phóng atémi là hắn xuống địa phủ. Đoàn Lợi chưa phải là đối thủ của anh, em đừng lo. Bây giờ …

Nói chưa dứt câu, Vương Sinh bỗng ngưng bặt và xô Tiểu Doanh ngã chúi xuống bụi rậm rồi nằm phủ lên trên. Một lưỡi dao sáng loáng từ trong bóng tối bay ra cắm phập vào thân cây trước mặt trên đầu hai người nằm chừng một gang tay. Sự chính xác này chứng tỏ kẻ phóng dao là thích khách đáng gờm.

Vương Sinh lăn tròn một vòng rồi ngồi dậy dưới ánh trăng bàng bạc chiếu qua khe lá. Hắn bình tĩnh chờ lưỡi dao thứ hai thì tiếng cười ngạo nghễ nổi lên:

- Gian phu, dâm phụ, tao đợi hai đứa mày đã lâu.

Tiếng cười đột ngột này làm máu Vương Sinh đông lại trong huyết quản hắn. Hắn không ngờ Đoàn Lợi lại có mặt trong lúc này. Thật vậy, Đoàn Lợi bằng xương bằng thịt vừa hiện ra trước mắt Vương Sinh.

Đoàn Lợi người tròn, làn ria xanh ngắt lún phún trên mép, cặp mắt nhỏ li ti hấp háy dưới đôi lông mày thưa và mỏng biểu hiện tâm tính gian giảo và độc ác. Hắn nhô khỏi bụi rậm, tay cầm con dao dài sáng loáng.

Tiểu Doanh chết lặng trước tiếng nói dấm dẳn của chồng. Nàng đứng dậy, lảo đảo vịn thân cây. Đoàn Lợi rít lên:

- Tiểu Doanh, bây giờ tao mới có dịp hiểu rõ tấm lòng chung thủy của mày. Tao không thể tha thứ cho mày. Đêm nay mày phải chết.

Vương Sinh cười ngạo mạn:

- Dễ nghe quá nhỉ? Anh tưởng trong tay có khí giới là giết được ư? Lầm to. Đoàn Lợi chưa phải là đối thủ của Vương Sinh. Tốt hơn, anh nên tránh đường cho chúng tôi đi. Bắt đầu từ phút này, Tiểu Doanh không còn là vợ anh nữa. Không tin, anh thử hỏi nàng xem. Nàng đã thuộc về tôi. Đoàn Lợi! Thật tâm tôi không muốn hại anh. Anh đừng bắt tôi phải hạ độc thủ.

Vương Sinh nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh. Hắn có đủ lý do để bình tĩnh vì Đoàn Lợi còn thua hắn quá xa về võ thuật. Nhưng máu ghen tuông đã làm Đoàn Lợi mù quáng. Hắn gầm thét như con hổ bị thương:

- Mày đừng ngụy biện nữa, vô ích. Biết điều thì dơ tay chịu trói. Bằng không tao sẽ ném lưỡi dao này vào giữa ngực mày.

Tiểu Doanh xen vào, giọng van vỉ:

- Đoàn Lợi ơi, anh tha thứ cho em. Em xin đội ơn anh trọn đời. Vương Sinh chưa làm gì em cả. Vì em, xin anh tha cho Vương Sinh.

Lời cầu khẩn của Tiểu Doanh làm hai gã đàn ông hăng máu thêm. Đoàn Lợi hươi lưỡi dao dưới ánh trăng:

- Thằng đốn mạt kia, quỳ xuống.

Vương Sinh thét lên tiếng kiai. Núi đá trong vùng dội lại tiếng kiai rùng rợn của Vương Sinh. Vừa thét Vương Sinh vừa nhảy về phía Đoàn Lợi. Đoàn Lợi bước chéo sang bên hữu, chém xẹt lưỡi dao từ trên xuống dưới. Thế dao này có thể làm Vương Sinh sạt một mảng đầu và vai nếu tránh không kịp. Nhưng Vương Sinh đã uốn mình khi lưỡi dao sắp đến, và xòe bàn tay phóng atémi.

Nhanh mắt, Đoàn Lợi thu dao về, đâm móc từ dưới lên trên theo đòn Thiếu lâm. Vương Sinh phải ngửa ra sau mới thoát khỏi mũi dao ghê rợn. Trong khi ấy Đoàn Lợi tiến lên một bộ và vung dao đâm loạn xạ.

Đây cũng là thế đánh dao của võ Nhật, cốt làm đối phương hoang mang. Lưỡi dao giả vờ đâm từ tả sang hữu, kỳ thật là từ hữu sang tả. Vương Sinh đứng yên, chờ mũi dao sát người mới nhích sang bên rồi hạ bàn tay vào cán dao.

Đoàn Lợi rú lên rợn người, buông dao ra rồi ôm cườm tay bị gẫy, loạng choạng lùi lại. Vương Sinh bước theo đá mạnh vào bao tử Đoàn Lợi. Nạn nhân bịt lấy bụng rồi ngã gục vào gốc cây. Dáng điệu tàn nhẫn, Vương Sinh bồi thêm đòn hiểm vào màng tang Đoàn Lợi. Kẻ thua trận nấc mấy tiếng ngắn rồi ngoẹo đầu xuống, nước miếng trào ra miệng, pha lẫn máu tươi, cặp mắt đờ đẫn khép lại.

Không cần cúi xuống, Vương Sinh biết là Đoàn Lợi đã chết. Từ nãy đến giờ, Tiểu Doanh lặng lẽ theo dõi cuộc quần thảo giữa hai người đàn ông. Khi Đoàn Lợi ngã xuống và cất tiếng kêu “Tiểu Doanh” một cách thảm thiết, nàng nhún vai và nhìn ra chổ khác. Vương Sinh đá xác Đoàn Lợi nói:

- Thế là xong. Đoàn Lợi không còn ghen tuông được nữa.

Tiểu Doanh giọng lo sợ:

- Đoàn Lợi là nhân viên cao cấp, người ta biết được thì chúng mình bị nguy.

Vương Sinh cười:

- Em đừg ngại, anh đã quen với thủ đoạn bố trí. Đành rằng Đoàn Lợi là yếu nhân, nhưng em đừng quên anh cũng là thủ lãnh quan trọng trong R. Hơn thế, anh lại phụ trách điệp báo, một ngành có thế lực. Lát nữa, đưa em về nhà, anh sẽ trở lại đây mang xác Đoàn Lợi lên tận đỉnh núi đối diện với suối Krê. Mọi đêm, Đoàn Lợi thường trèo lên núi và đứng trên phiến đá hình vuông để quan sát địa thế toàn mật khu. Anh sẽ bố trí cho hắn trượt chân ngã lăn lông lốc từ trên đỉnh xuống lưng chừng núi.

Tiểu Doanh đã đến sát người Vương Sinh. Hắn ôm ghì lấy nàng và hôn lên môi. Tiểu Doanh ngửa mặt ra, môi he hé như nụ hoa hàm tiếu. Nàng quàng tay ra sau lưng hắn, móng tay dài của nàng móc sâu vào da thịt khiến hắn chảy máu. Toàn thân nàng run run trong giây phút khoái cảm như người bị sốt rét.

Vương Sinh quên cả thực tại. Hắn bế Tiểu Doanh hai mắt nhắm nghiền, đặt nàng xuống bụi rậm bên cạnh thi thể còn nóng hổi của Đoàn Lợi. Tiểu Doanh mở mắt ra trong cử chỉ chở đợi. Vương Sinh rùng mình nằm xuống.

Ánh trăng đã lảng ra chổ khác. Khu rừng chìm vào bóng tối hoang vắng. Hai người vừa nghe tiếng chim lạ kêu oang oác bên giòng suối rì rầm. Ban đêm dọc biên giới cũng đầy bí mật như Tiểu Doanh, người góa phụ tìm yêu bên cạnh thi thể của chồng. Tuy nhiên, nếu Đoàn Lợi sống lại và nhìn xuyên qua màn tối thì sẽ thấy nàng cau mặt lại, mắt tóe ra tia lửa thù hận.

Đoàng, đoàng, tacata, tacata …

Văn Bình buông Hoàng Hoa vớ khẩu cạt bin trên xe cam nhông. Nhanh như cắt, chàng nạp đạn kêu soạch.

Hoàng Hoa cười ròn:

- Đại tá làm gì thế?

Văn Bình nhìn Hoàng Hoa bộ điệu sửng sốt:

- Xuống xe để chiến đấu chứ còn làm gì nữa?

Hoàng Hoa cười to thêm:

- Ô, đại tá của em chưa biết sao? Đó là những tràng đạn mà tiểu đoàn 53 đóng dọc biên giới bắn tiếp đón chúng ta. Bắt đầu từ quãng đường này, chúng ta đã vượt khỏi vương quốc Lào và tiến vào Miền Nam Việt Nam. Họ bắn hai phát súng trường và hai tràng tiểu liên để báo hiệu. Và bên ta sẽ đáp lại bằng một băng tiểu liên và ba phát súng trường. Hoàng Hoa nói vừa dứt thì tiếng súng nổi lên. Tacata … đoàng, đoàng, đàng …

Bỗng Hoàng Hoa nắm vai Văn Bình giọng ngạc nhiên:

- Anh đã vượt biên giới lần thứ ba tại sao chưa biết thói quen chào nhau bằng súng?

Văn Bình lạnh toát người. Chàng cố cười rất tươi:

- Hừ, anh cũng chẳng nhớ là đã vượt biên giới mấy lần rồi nữa. Mấy năm nay, anh sống ở ngoại quốc nên quên hết chuyện nhà.

- Anh hoạt động tại đâu?

Văn Bình thuật lại tiểu sử của đại tá Tùng Liêm mà chàng học thuộc trong hồ sơ của ông Hoàng:

- Anh ở Pháp được hơn hai năm thì được thuyên chuyển sang Mạc tư khoa.

Hoàng Hoa ngước mắt nhìn chàng:

- Con gái Ba lê chắc đa tình lắm anh nhỉ?

- Còn phải nói. Đêm đêm, coi nhảy thoát y vũ thì tuyệt. Nhưng xét ra vẫn chưa tuyệt bằng những ngày đêm ngồi trong cam nhông với em, và ngắm em sau cái áo thun mỏng dính.

Hoàng Hoa vòng tay trước ngực như muốn che thân thể gần như lõa lồ, giọng nũng nịu:

- Bắt đền anh đấy.

- Ừ, để anh đền cho.

Văn Bình kéo Hoàng Hoa lại. Nàng rúc đầu vào lòng chàng.

Một quân nhân mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai kiểu Trung cộng, đeo ba lô đầy lá ngụy trang, ló mặt vào sau xe:

- Kính chào đại tá. Đã đến nơi. Xin đại tá xuống xe.

Đoàn công voa dừng lại bên bờ một hẻm vực rộng mênh mông, phía dưới cây cối xanh rì. Giờ đây Văn Bình mới hiểu tại sao phi cơ thám thính bay ngày đêm dọc biên giới mà thỉnh thoảng mới tìm ra đoàn xe chở hàng của địch. Vách núi đã che con mắt quan sát của hoa tiêu.

Hoàng Hoa khoác vào mình bộ binh phục đại quân rộng thùng thình. Tuy vậy, nàng vẫn chưa mất hết vẻ khêu gợi. Một trung úy quân đội Miền Bắc đeo phù hiệu cờ đỏ sao vàng trên ve áo đứng nghiêm chào Văn Bình. Chàng chào lại bằng cử chỉ lơ đãng và trịch thượng. Dầu sao chàng cũng là đại tá có thế lực trong bộ Tổng tư lệnh, biệt phái từ Hà nội tới.

Viên trung úy nói:

- Thưa, bắt đầu từ địa điểm này, xin đại tá đi bộ.

Văn Bình hỏi:

- Bao lâu nữa thì tới?

- Thưa, độ một ngày đường.

Ba quân nhân lực lưỡng đeo hành lý của Văn Bình lên vai. Ngoài Hoàng Hoa ra, một trung đội võ trang bằng cạt bin và dao quắm, lựu đạn được cử theo hộ vệ.

Rời đường mòn Hồ chí Minh, đoàn người tiến vào hang đá. Bên kia núi là rừng. Những cánh rừng rộng bát ngát, dường như từ bao năm nay con người chưa đặt chân tới. Mở đường là một người thiểu số, nói tiếng Việt trọ trẹ. Hắn không nhếch mép khi được giới thiệu với Văn Bình. Quấn trên người cái khố bằng vải đen, tay khoa con dao dài, nhọn hoắt, chân dận giép cao su Bình Trị Thiên -loại giép làm bằng vỏ lốp xe hơi - hắn nhanh nhẹn phát cây cối ngã rạp xuống.

Con đường xuyên rừng này đã có từ trước, tuy nhiên Văn Bình có cảm tưởng là từ lâu không được xử dụng nên cỏ dại và cây leo mọc đầy. Tới nhiều quãng, đoàn phải dừng lại dọn dẹp hàng giờ.

Hoàng Hoa đi trước, dáng thoăn thoắt chứng tỏ nàng đã quen thuộc với đời sống cán bộ giao liên. Ngắm phía sau khiêu khích của nàng, Văn Bình cũng đỡ buồn tẻ. Nếu nàng may mắn sang châu Âu, người ta sẽ phải mời nàng vào múa nhảy trong các hộp đêm vì mỗi bước đi của nàng là một bước khiêu vũ, không phải thứ khiêu vũ thủ cựu mà là rốc-an-rôn đa tình.

Trời dần dần tối.

Đoàn trưởng ra lệnh cho toàn thể đứng lại. Lều vải được dựng lên giữa rừng, binh sĩ loay hoay đốt lửa sửa soạn cơm tối. Văn Bình nằm dài trên cỏ. Hoàng Hoa quỳ bên, xoa nắn thớ thịt và khớp xương cho chàng. Nàng làm tròn bổn phận cần vụ một cách ngoan ngoãn và trung thành, còn ngoan ngoãn và trung thành hơn vợ ở nhà nữa.

Chợt một hồi tù va nổi lên, Hoàng Hoa lắng tai nghe rồi nói:

- Đội thám mã tới đón.

Văn Bình ngồi yên, không đáp. Bữa cơm tối được dọn ra dưới cây lim lớn, ba người ôm không xuể. Đội thám mã mới đến gồm 3 người. Chỉ huy là một thanh niên trạc 40, người gẩy, mặt đầy vết thẹo bằng dao. Vừa thấy Văn Bình, hắn reo lên:

- Tùng Liêm!

Nhờ ánh lửa leo lét không ai nhận thấy vẻ băn khoăn trên mặt Văn Bình. Gã đàn ông lạ xưng hô thân mật như vậy tất phải là bạn của Tùng Liêm. Chàng mỉm cười, nói một câu vô thưởng vô phạt:

- Chào anh.

Gã đàn ông lạ mặt nói to:

- Đại tá quên tôi rồi sao? Tôi là trung úy Bằng Chinh, từng chiến đấu dưới quyền đại tá tại mặt trận Triều tiên. Dạo này đại tá đổi khác nhiều quá.

Văn Bình có cảm giác như vừa bị mũi tên cắm phập vào ngực. Thấy Văn Bình im lặng, Bằng Chinh há hốc miệng nhìn Văn Bình. Văn Bình đành cười, giả vờ nói:

- Anh không nhận ra tôi ư?

Bằng Chinh nói:

- Thưa không. Đại tá khác xưa nhiều quá. Mặt mũi đã khác, cả lời ăn tiếng nói cũng khác.

Văn Bình miên man suy nghĩ. Bằng Chinh quả là chướng ngại vật vô cùng nguy hiểm. Song loại trừ hắn bằng cách nào?

Ánh lửa đã tàn gần hết. Rừng khuya chìm dần vào yên tĩnh. Văn Bình dựa lưng vào gốc đại thụ, phì phèo thuốc lá. Bằng Chinh đã chui vào lều vải.

Giữa những tiếng ngáy o o, Văn Bình nhận ra hơi thở nhè nhẹ của Hoàng Hoa. Nàng nằm dài trong bóng tối dầy đặc, bên cạnh bụi hà thủ ô, một thứ cây dùng làm thuốc. Mùi thơm hà thủ ô quyện lấy bầu không khí trong sạch ban đêm. Hoàng Hoa đắp ngang bụng cái chăn len mỏng màu vàng, mặt nàng ngoảnh về phía chàng.

Chàng đứng dậy, rón rén đi về chỗ Hoàng Hoa.

Văn Bình ngồi xuống vuốt ve làn tóc mềm mại. Rồi chàng cúi xuống hôn má. Thốt nhiên Văn Bình cảm thấy trong lòng chứa chan tình ái.

Bếp lửa đã tắt ngúm.

Tưởng Hoàng Hoa ngủ say, Văn Bình mở lều vải nằm xuống. Lều vải này được căng riêng cho chàng. Chàng cố ngủ nhưng không sao chợp được mắt. Chắc hẳn linh giác đã báo cho chàng một chuyện khác lạ. Chàng ngồi dậy trong bóng đêm u uất, vén cửa lều vải nhìn ra ngoài. Sương muối bao phủ trắng xóa cảnh vật, đứng cách nhau gang tay cũng không nhìn được mặt nhau.

Văn Bình rút khẩu súng lục ném vào đống ba lô quần áo. Chàng có thói quen không dùng võ khí, nhất là võ khí gây tiếng ồn lớn. Chàng vốn thích những cuộc thanh toán im lặng, bàn tay siết họng đối phương rồi bóp chặt dần, chặt dần … cho tới khi đối phuơng nằm lịm trên đất, từ từ sang thế giới bên kia.

Văn Bình đứng yên một phút, mắt và mũi mở rộng để tìm phương hướng. Chàng căn cứ vào mùi hương hà thủ ô để quan sát và sắp đặt kế hoạch hành động. Xa xa vẳng lại một tiếng kêu quái đản. Đi rừng nhiều lần, Văn Bình biết là tiếng chim báng, một loại chim đen sì, chỉ cất tiếng kêu khi có người chết.

Dầu nổi tiếng bình tĩnh, Văn Bình cũng rùng mình. Con chim báng vô hình tiếp tục oang oác trong đêm khuya ảm đạm. Văn Bình thèm khói Salem song không dám hút. Đôi giày cao su của chàng dận trên nền cỏ rừng ướt đẫm sương đêm.

Đến cây lim lớn, Văn Bình đứng lại. Ngũ quan tinh tế của chàng không thể lầm. Chàng vừa nghe tiếng sột soạt. Có thể một con thú núp trong bụi rậm chờ cơ hội nhảy ra kiếm mồi. Song cũng có thể …

Chàng không muốn nghĩ gì thêm nữa. Tiếng sột soạt mỗi lúc một rõ. Rồi tiếng chân người. Chàng lùi lũi đi theo. Một phút sau, tiếng chân người mất hút. Vạn vật trở lại yên tĩnh.

Lắng nghe một lát, không nghe tiếng động nào khác, Văn Bình tiến về phía lều vải của Bằng Chinh. Bằng Chinh nằm một mình trong lều căng giữa khu rừng tre rậm rạp, trên sườn đồi thoai thoải.

Tiếng sột soạt lại nổi lên.

Khi đến trước lều, chàng không còn nghe tiếng sột soạt nữa. Chàng cố nhìn xuyên màn sương nhưng chẳng thấy gì. Chàng biết ngoài chàng ra còn một người khác lảng vảng gần lều vải của Bằng Chinh. Người lạ là ai? Tìm Bằng Chinh làm gì? Hay người lạ là Bằng Chinh? Và Bằng Chinh rời lều vải ban đêm đi đâu? Nhiều nghi vấn quay cuồng trong óc Văn Bình. Trong hiện tại, chàng chưa trả lời được câu hỏi nào.

- Chết tôi rồi!

Tiếng kêu của Bằng Chinh vừa cất lên, tiếp theo là tiếng huỳnh huỵch. Văn Bình chạy vội tới. Bằng Chinh thét lên thảm thiết:

- Trời ơi, người ta giết tôi!

Văn Bình nghe tiếng dao đâm vào da thịt, rồi tiếng máu ồng ộc tuôn xối xả. Vén lều vải, Văn Bình lờ mờ thấy một người nằm dài trên đất.

Đèn đuốc tứ phía được thắp sáng trưng. Văn Bình vội rút vào bóng tối. Chàng trở về lều, kéo chăn lên tận mặt, giả vờ ngủ. Khu rừng tràn ngập tiếng người nói ồn ào. Đống lửa được đốt lại. Hoàng Hoa hoảng hốt chạy tới:

- Chuyện gì thế?

Văn Bình lắc đầu:

- Không biết.

Chung quanh lều của của Văn Bình, hai đống củi khác được đốt lên sáng trưng. Gần mỗi đống củi có một người lính, lưỡi lê cắm vào nòng súng, đứng gác.

Hoàng Hoa nằm xuống cạnh chàng. Chàng mơn man da thịt nàng. Nàng để yên không tỏ vẻ bằng lòng hay phản đối. Một tiếng nói lớn từ bên ngoài chõ vào:

- Đại tá Tùng Liêm được bình yên không?

Văn Bình đáp lại:

- Bình yên.

Người ở ngoài nói tiếp:

- Bằng Chinh vừa bị ám sát. Yêu cầu đại tá Tùng Liêm ở trong lều, đừng đi đâu. Chúng tôi đã tăng cường lực lượng phòng vệ.

Hoàng Hoa lấy tay bịt lấy miệng để khỏi la lên. Trên mặt nàng, Văn Bình đọc được vẻ sợ hãi vô biên. Lát sau nàng mới thốt ra:

- Trời ơi!

Một giọt lệ long lanh trên khóe mắt Hoàng Hoa. Văn Bình không ngờ một người lăn lộn trong cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm như Hoàng Hoa lại có thể xúc động về cái chết của một sĩ quan lạ mặt. Chàng bèn nâng đầu nàng lên và hỏi:

- Em quen Bằng Chinh không?

Hoàng Hoa đáp trong nước mắt:

- Thưa anh không.

- Nếu không quen, tại sao em khóc?

- Em thường có tính kỳ quặc như vậy. Nhiều khi em rất cứng rắn, nhưng nhiều khi em lại mềm yếu lạ thường. Nghe tin Bằng Chinh bị ám sát, em bỗng lo ngại cho anh và cho hai ta.

Văn Bình làm thinh không đáp. Vô tình Hoàng Hoa vừa gợi đến những điệp vụ hiểm nghèo trong đời. Chàng đã thoát chết nhiều phen, tuy đã sa chân vào cạm bẫy tử thần của địch, nhưng lần này chàng có cảm tưởng rùng rợn là ít có hy vọng trở về. Chàng bèn thở dài nhè nhẹ.

Hoàng Hoa hỏi, giọng ái ngại:

- Anh thở dài về chuyện gì thế?

Chàng lắc đầu:

- Không.

Cửa lều vải được vén lên. Viên sĩ quan phụ trách phòng vệ mời Văn Bình ra ngoài. Cách lều vải chừng trăm thước, một cuộc họp diễn ra. Binh sĩ phải nộp trình dao quắm đeo trong người để kiểm soát. Bằng Chinh bị giết bằng ba nhát dao quắm, một loại dao đi rừng thật bén. Trong phút bối rối, hung thủ để quên con dao giết người bên mình nạn nhân.

Điều khiển phiên họp là một người đeo lon đại tá. Văn Bình chăm chú nhìn hắn. Nét mặt đanh ác, miệng nhỏ luôn luôn mím chặt, yếu hầu nhô ra, đại tá Tường là kẻ vô cùng nham hiểm. Hắn cất tiếng oang oang:

- Bằng Chinh vừa bị hạ sát một cách hèn nhát. Hung thủ không phải ai xa lạ. Hắn là một người trong chúng ta. Tôi phải buồn lòng nói lên là trong chúng ta có một tay sai của địch. Tôi đã biết hắn là ai. Giờ đây, tôi chỉ yêu cầu một điều: tự hắn đứng ra thú tội. Như vậy may ra tội hắn được giảm khinh phần nào, bằng không…

Văn Bình cười nhạt. Hoàng Hoa nhìn thấy nụ cười khinh khỉnh của chàng song không nói gì. Cử tọa chìm vào im lặng. Ngoại trừ tiếng lửa kêu lách tách, người ta không nghe thêm âm thanh nào hết.

Lần lượt đại tá Tường kêu tên từng người. Hễ nghe gọi tên, mỗi người phải mang dao quắm ra trình. Văn Bình đảo mắt chung quanh. Chàng nhận thấy một thanh niên trên 20 ngồi khuất trong bóng tối. Hắn vừa bắt gặp luồng nhỡn tuyến soi mói của chàng. Trong khi mọi người chú tâm vào đại tá Tường thì hắn lẻn ra ngoài, trốn vào bụi rậm.

Có tiếng la lên:

- Hung thủ đã trốn!

Mọi người đứng dậy. Thanh niên bỏ bụi rậm chạy biến vào rừng. Đại tá Tường ra lệnh:

- Phải đuối theo bắt lại. Yêu cầu bắt sống, không được giết chết.

Tiếng chân người chạy rầm rập. Văn Bình khoác khẩu cạt bin lên vai. Đại tá Tường nhún vai:

- Đại tá tham gia cuộc ruồng bắt này làm gì?

Văn Bình mỉm cười:

- Tôi muốn hoạt động với anh em cho đỡ buồn. Nằm không mãi, chán quá.

Hoàng Hoa níu cánh tay chàng. Đại tá Tường mỉm cười:

- Tùng Liêm tốt số thật. Lúc nào cũng có người đẹp đi kèm.

Không đáp, Văn Bình và Hoàng Hoa tiến vào rừng sâu. Tiếng muỗi đói vo ve bên tai Văn Bình. Chàng thường nghe nói tới loại muỗi lớn như con ruồi trong những cánh rừng già dọc biên giới Miên Việt. Thứ muỗi khổng lồ này đốt ai là người ấy mắc bệnh sốt rét nặng, suốt ngày nằm ẹp không tài nào dậy được, một vài tuần sau là thiệt mạng.

Văn Bình ra đến ngọn suối ở bìa rừng thì có tiếng la:

- Được rồi, bắt được rồi.

Nhiều tiếng la khác phụ họa theo. Đột nhiên, Hoàng Hoa bấu vào thịt chàng thật đau. Chàng hỏi:

- Em làm gi vậy?

Hoàng Hoa đáp:

- Không. Chẳng rõ vì sao em thấy trong người ớn lạnh. Thôi, chúng mình về lều vải đi. Em có chuyện cần nói với anh.

Văn Bình mỉm cười:

- Anh đã biết những điều em định nói.

Mặt Hoàng Hoa biến sắc:

- Điều gì nào?

- Còn chuyện gì khác giữa trai và gái? Nhất là chúng ta lại ở giữa khu rừng hoang vắng, dưới trăng sáng, bên giòng suối róc rách.

Hoàng Hoa thở phào. Tuy nhiên, mắt nàng vẫn vương đọng lo âu. Văn Bình vuốt tóc nàng, dịu dàng:

- Em có cử chỉ lạ lùng ghê! Em sợ phải không?

Hoàng Hoa đứng sát vào người chàng, thân nàng tiết ra một mùi hương man dại:

- Vâng, em sợ. Em sợ một điều gì bất hạnh xảy đến cho anh.

- Hoàng Hoa, em yêu anh phải không?

- Anh đừng hỏi em câu ấy nữa. Em yêu anh hay không, tất anh đã biết.

Văn Bình ghì chặt lấy nàng. Một tia sáng trăng lạc lõng rơi xuống chỗ hai người ôm nhau. Tiếng suối chảy rì rầm đây đây nghe như tiếng nhã nhạc. Bỗng Hoàng Hoa buông chàng ra, hốt hoảng:

- Em về trước nhé!

Văn Bình hỏi:

- Tại sao?

Hoàng Hoa nhăn nhó:

- Không hiểu sao em thấy đau quặn trong ruột. Em bị đau ruột từ lâu. Thôi chào anh.

Văn Bình chưa kịp tỏ thái độ thì nàng đã giật tay chàng ra chạy biến vào rừng khuya. Chàng nhìn nàng chạy như ma đuổi trong tiếng tù và vang ngân ầm ỹ.

Tiếng ồn ào mỗi lúc một gần. Văn Bình đứng sững lại trước đống lửa lớn, người vây vòng trong vòng ngoài. Chính giữa, cạnh bếp lửa đỏ rực, binh sĩ khuân ba lô chận lên nhau thành cái bàn, rồi phủ vải dù lên trên. Sau bàn ba người mặc đồ đen đeo lon cấp úy, nét mặt nghiêm nghị, chủ tọa buổi họp. Cử tọa đang ồn ào bỗng trở nên im lặng. Đó là phiên tòa xử hung thủ hạ sát Bằng Chinh.

Hung thủ bị trói giật cánh khuỷu vào cây cọc lớn chôn xuống đất. Tóc hắn húi dài khác với lối cắt ngắn thông thường ở mật khu. Hắn có nước da trắng trẻo của người quen sống ở thành thị, ít khi dãi dầu mưa nắng trên đồng ruộng.

- Nguyễn Trường?

Nghe gọi tên, Trường ngẩng đầu ngó ba sĩ quan lầm lì ngồi sau bàn xử án. Trường chỉ nhìn họ trong nửa phút rồi lại cúi xuống, vẻ mặt ngơ ngác và kinh hoàng như kẻ suýt bị sét đánh chết vừa được trở lại cuộc sống loài người. Nguyễn Trường rên rỉ:

- Thưa các đồng chí, em bị oan. Em …

Lời nói của hắn bị ngắt quãng một cách độc đoán:

- Nguyễn Trường! Dao quắm của anh đâu?

Nguyễn Trường lắp bắp:

- Thưa …

- Tại sao anh lại ấp úng? Anh có nhìn nhận con dao giết Bằng Chinh là của anh không?

- Thưa có, nhưng mà …

- Không, nhưng gì cả. Tại sao anh hạ sát Bằng Chinh? Anh liên lạc với địch từ khi nào?

Nguyễn Trường vụt ngẩng đầu, mắt sáng quắc:

- Tôi xin thề là không tư thông với địch.

Một tiếng quát lớn:

- Mày đừng ngụy biện. Mày làm việc cho địch nên mới hạ sát Bằng Chinh. Mày đáng tội chết, còn chối cãi gì nữa. Sau khi lửa tàn, mày sẽ được dẫn ra cửa rừng, lãnh phát đạn vào gáy. Mày quên rằng cha mẹ mày, em gái mày, vợ chưa cưới của mày đang đợi ở Long an ư?

Nghe nhắc đến gia đình, Nguyễn Trường òa lên khóc như đứa trẻ. Người ta đã đánh trúng yếu điểm của Trường.

- Trường? Chúng tôi biết anh còn trẻ, có nhiều tương lai nên từ bao lâu nay đã tìm cách nâng đỡ, giáo dục anh thành người khá. Chúng tôi biết anh không phải là người táng tận lương tâm để là gián điệp cho địch. Anh lại là thanh niên có học, và có nghị lực. Phải có một áp lực lớn lao nào mới sui khiến được anh làm bậy. Chúng tôi sẵn sàng xét lại tội trạng và ghi nhận trường hợp giảm khinh để cứu anh khỏi án tử hình nếu anh khai hết sự thật. Nguyễn Trường? Tôi cho phép anh suy nghĩ một phút. Sau đó anh chỉ cần nói lên một tiếng. Anh hãy cho tòa biết tên kẻ xui anh giết Bằng Chinh.

Nguyễn Trường gục đầu không đáp. Một tiếng nói lớn cất lên:

- Yêu cầu các đồng chí giải tán. Phiên tòa bế mạc.

Văn Bình núp sau thân cây, chăm chú theo dõi phiên tòa đặc biệt. Chàng linh tính là chuyện chẳng lành sắp xảy ra.

Vòng người bắt đầu giải tán. Đống lửa gần cọc trói Nguyễn Trường được chất thêm củi nên sáng rực lên. Văn Bình thấy rõ mớ tóc đài các của Nguyễn Trường dính bệt vào đầu bằng bi ăn tin bóng loáng. Nguyễn Trường có bàn tay dài và trắng, bàn tay của người ăn không ngồi rồi. Có lẽ hắn mới trốn ra mật khu.

Đột nhiên, Nguyễn Trường thét lên:

- Trời ơi!

Hắn ngoẹo đầu sang bên. Toàn thể nhốn nháo. Ba sĩ quan ngồi sau bàn xử án chạy vội tới. Toán binh sĩ võ trang tiểu liên vây kín chung quanh. Một người ra lệnh:

- Nguyễn Trường bị ám sát. Hãy vây bắt thủ phạm!

Văn Bình tiến lại gần đống lửa. Nguyễn Trường được cởi trói, đặt nằm dài trên nền cỏ ướt. Hắn đã ngưng thở, hai mắt nhắm nghiền như ngủ say.

Ở ngực bên trái của Nguyễn Trường, đeo lủng lẳng một mũi tên nhỏ, loại tên tẩm thuốc độc được người Thượng dùng để giết thú dữ. Kẻ bắn Nguyễn Trường phải là tay thiện xạ vì mũi tên cắm trúng tim, nạn nhân chết liền không kịp biết đau đớn.

Mũi tên được nhổ ra. Mặt Nguyễn Trường chuyển từ xanh rờn sang xám ngoẹt. Một người nói:

- Lạ lùng. Thật lạ lùng. Trong vòng một giờ, có hai người chết. Chưa bao giờ trong mật khu lại xảy ra những vụ án mạng bí mật như thế này.

Văn Bình lững thững quay về lều vải. Chàng thản nhiên như người tản bộ trong công viên chiều chủ nhật. Mùi hoa dạ hương bay vào mũi chàng. Mùi hoa kỳ lạ này làm chàng nhớ lại những người đàn bà chàng gặp trong đời. Cũng như hoa dạ hương, đàn bà đẹp thường lộng lẫy và quyến rũ về đêm.

Văn Bình dừng bước. Chàng vừa nghe tiếng gọi nhỏ:

- Tùng Liêm?

Đại tá Tường, con cọp đen của đoàn hộ tống từ lùm cây tối đen chạy ra. Hắn nắm bàn tay chàng:

- Mời đại tá vào đây, tôi có chuyện cần nói.

Văn Bình giật mình lo ngại. Hồi nãy, Hoàng Hoa mời chàng về lều vải để giãi bày chuyện quan trọng. Giờ đây, đến lượt đại tá Tường. Phải chăng người ta đã phăng ra sự đội lốt của chàng? Dầu sao, chàng cũng đã vào tận hang hùm, muốn trở ra cũng không kịp. Dáng điệu thận trọng, Văn Bình nhường đại tá Tường đi trước. Viên sĩ quan mật khu dẫn chàng vào một bụi rậm um tùm. Chui qua bụi rậm, hai người đến một khu đất nhỏ xíu không cây cối, ánh trăngtỏa xuống những làn sáng bàng bạc. Đâu đây tiếng suối chảy rì rầm.

Hắn mời Văn Bình vào lều vải và thắp bạch lạp cho sáng. Gió nhẹ từ trên núi thổi xuống, ngọn nến lung linh. Nét mặt đại tá Tường bỗng nhiên bí mật lạ thường.

Hắn hỏi đột ngột:

- Tôi tìm đại tá mãi, may mới gặp. Đại tá nghĩ gì về hai vụ án mạng vừa xảy ra?

Văn Bình đáp:

- Theo tôi, hung thủ phải là người trong đoàn hộ tống.

Tường phá lên cười kiêu hãnh:

- Đại tá nói đúng. Bây giờ, xin mời đại tá nghe cuộn băng thâu thanh. Nguyễn Trường sắp sửa khai sự thật thì bị hạ sát bằng tên tẩm thuốc độc.

Trong một giây đồng hồ, Văn Bình bàng hoàng. Chàng không ngờ tiếng nói của Nguyễn Trường được ghi vào băng nhựa. Chắc hẳn đại tá Tường ngờ vực chàng nên mời chàng tới đối chất.

Viên sĩ quan cộng sản lấy trong ba lô quần áo ra cái máy ghi âm xách tay do Đức chế tạo, chạy bằng pin. Tiếng máy nổi lên rè rè. Rồi Văn Bình nghe rõ giọng nói run run của Nguyễn Trường xen lẫn giọng nói hách dịch của đại tá Tường.

Nguyễn Trường:

- Thưa đại tá, em xin khai.

Đại tá Tường:

- Ừ, khai đi. Em sẽ được hưởng đặc ân khoan hồng.Ai ra lệnh cho em hạ sát Bằng Chinh?

- Thưa, không phải em giết Bằng Chinh.

- Vậy hung thủ là ai?

- Thưa đại tá, em không biết.

- Nguyễn Trường! Mày lại thiếu thiện chí. Nếu mày không giết tại sao có con dao của mày trên mình nạn nhân?

- Vâng, em nhìn nhận con dao này của em, nhưng thật ra em không giết. Em chỉ…

Nguyễn Trường ngừng bặt. Giọng đại tá Tường trở nên gay gắt:

- Tại sao mày nín thinh? Mày không giết thì ai giết? Ai xui mày? Ai cùng đi với mày?

- Thưa, em không thể nói.

- Người ấy dọa mày phải không?

- Thưa, không phải thế. Đại tá đã biết tính em. Tại mặt trận, em luôn luôn xung phong chạy lên hàng đầu. Em không sợ chết. Trong đời, chưa ai dọa được em. Sở dĩ em làm việc này vì …

Nguyễn Trường lại nín thinh như lần trước. Đại tá Tường thúc giục:

- Họ trả tiền phải không? Bao nhiêu tiền?

- Thưa không có xu nào. Em là người không thích tiền.

- Đúng rồi. Họ dọa bắt thân nhân của mày chứ gì?

- Thưa đại tá, em đã nói là không ai dọa được em.

Đại tá Tường rít lên:

- Mày làm mất thời giờ của tao quá. Có gì, mày khai ra, khai ra mau lên.

- Em chẳg có gì khai cả. Xin lỗi đại tá, em không thể nào khai được. Thà em chịu chết một mình.

Giọng Nguyễn Trường chìm trong nước mắt. Đại tá Tường trở nên mềm mỏng:

- Em quên rằng em là người có tương lai rực rỡ. Đừng vì mặc cảm nhất thời mà lãng quên đại cuộc. Em cứ nói hết sự thật, anh sẽ tha thứ hết.

- Lạy đại tá, em không thể phản bội. Dầu sao em cũng là người có danh dự. Và người ta là …

Văn Bình không nghe thêm được gì nữa. Khi ấy, mũi tên bí mật trong đêm tối đã bay ra cắm phập vào tim Nguyễn Trường. Đại tá Tường thở dài:

- Đại tá nghĩ sao?

Văn Bình đứng dậy:

- Thú thật tôi chẳng hiểu gì cả.

Hai người lặng lẽ đi bên nhau dưới ánh trăng suông. Tứ bề trở nên yên tĩnh. Đống lửa cuối cùng tắt ngúm. Văn Bình nói:

- Chúng mình lang thang như thế này lạc đường thì khốn.

Đại tá Tường cười đáp:

- Không sợ đâu. Tôi đã thuộc lòng từng hốc cây và thân cây trong khu rừng này. Bịt mắt tôi lại và thả xuống bất cứ nơi nào, tôi chỉ cần đánh hơi, căn cứ vào mùi hương là có thể tìm ra đường đi, không cần nhìn, cũng không cần có bản đồ và địa bàn.

Nghe Tường nói, Văn Bình rùng mình. Chàng đang đối phó với một kẻ thù vô cùng nguy hiểm. Chàng bèn hỏi:

- Chúng mình đi đâu?

Đại tá Tường nhún vai:

- Tôi muốn thưa với bạn một câu chuyện.

Hơi lạnh tràn ngập tim Văn Bình. Chàng nhìn thẳng vào giữa mắt hắn:

- Đêm đã khuya, mai chúng mình lên đường sớm. Bây giờ tôi xin phép trở lại lều vải.

Một con giơi khổng lồ đập cánh bồm bộp bay qua. Lá úa rên rỉ dưới chân hai người. Tiếng suối chảy róc rách sau những cây lim đồ sộ. Tuy nhiên Văn Bình vẫn nghe tiếng hơi thở của đại tá Tường. Nhịp thở đều đặn này chứng tỏ Tường là võ sĩ dày công tập luyện về hiệp khí đạo.

Đại tá Tường rút thuốc lá mời chàng. Văn Bình lắc đầu:

- Xin lỗi. Từ tối đến giờ, tôi đã hút quá nhiều. Lưỡi tôi bây giờ còn đắng.

Hai người đã ra đến bờ suối. Đại tá Tường giọng chậm rãi:

- Tôi muốn hỏi đại tá một vài điều quan trọng. Tôi tin là đại tá sẽ không từ khước. Đại tá biết ai là thủ phạm không?

Văn Bình cười nụ:

- Không.

Đại tá Tường quắc mắt:

- Tôi không đùa với bạn. Sở dĩ tôi hỏi vì tôi tin bạn đã biết. Bạn có thể ru ngủ được ai, đừng hòng ru ngủ được tôi. Bạn rõ vì sao Bằng Chinh bị hạ sát không?

Văn Bình cười gằn không đáp. Đại tá Tường nói:

- Hừ, bạn bình tĩnh quá! Vào đến hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan này mà bạn vẫn còn cười gằn được. Bằng Chinh bị giết vì là bạn thân của đại tá Tùng Liêm. Hai người đã sống bên nhau một thời gian khá dài.

Văn Bình cảm thấy đau nhói ở tim. Tấn kịch chàng cố đóng thật hay đã trở nên nhạt phèo. Nếu chàng không lầm thì địch đã khám phá ra chàng là Tùng Liêm giả hiệu. Chàng bèn nói nước đôi:

- Tôi vẫn không hiểu gì cả. Tôi có chối không phải là bạn thân của Bằng Chinh đâu.

Đại tá Tường dằn từng tiếng một:

- Tôi không tin bạn là bạn hân của Bằng Chinh. Vì nếu vậy bạn phải biết tôi, phải biết rõ về đại tá Trịnh Tường. Bạn táo gan thật. Vì lẽ gì bạn dám đội lốt Tùng Liêm thâm nhập mật khu?

Văn Bình không chờ đại tá Tường đặt thêm câu hỏi thứ hai nữa. Chàng nhận thấy phải hành động ngay, nếu không sẽ quá chậm. Chàng vung bàn tay trái, quật một atêmi vào yết hầu đối phương.

Chàng tấn công thần tốc song đại tá Tường đã phòng bị sẵn nên né tránh thần tốc không kém. Hắn ngửa người ra sau, phát atêmi của Văn Bình bị hụt. Ngay khi ấy, khẩu súng sáu đen sì đã nhảy gọn vào bàn tay hắn, kèm theo khẩu lệnh ngắn ngủi và khô khan:

- Đồ gián điệp! Biết điều thì giơ tay lên.

Văn Bình biết là kháng cự vô ích nên đành tuân theo hắn. Viên sĩ quan cười nhạt:

- Hừ, bọn anh gớm thật Định vào tận mật khu để phá hoại! Đại tá Tùng Liêm ở đâu? Nếu anh còn muốn lưu tấm thân hữu dụng thì phải cho biết Tùng Liêm bị giam ở đâu?

Văn Bình đáp:

- Tôi phục tài anh. Đúng như anh nói, tôi chỉ là Tùng Liêm giả hiệu. Tôi sẵn sàng quy thuận và giúp anh phóng thích Tùng Liêm. Tuy nhiên, …

Đại tá Tường nói:

- Lấy danh dự quân nhân, tôi bảo đảm cho anh tính mạng an toàn.

Lời cam kết của đại tá Tường cũng là di ngôn trước khi hắn về chầu Diêm chúa. Khi ấy hai người đang ở trên sườn đồi thoai thoải. Tuy giàu kinh nghiệm, đại tá Tường vẫn vấp phải khuyết điểm thông thường trong việc áp giải phạm nhân, ấy là dí súng vào lưng và đi sát phía sau. Văn Bình đột nhiên đứng lại, quay người nửa vòng. Đại tá Tường hốt hoảng rút tay lại nhưng đòn atémi của Văn Bình đã giáng xuống ngọt sớt. Khẩu súng đen sì văng xuống giòng suối chảy xiết.

Cùi trỏ của Văn Bình được nâng lên. Đại tá Tường bị đánh trúng cằm, mắt tóe đom đóm rồi ngã nhào xuống nền đất sỏi. Tuy vậy, hắn đã lấy lại phong độ trong chớp nhoáng, và tống ngọn cước karatê vào mặt Văn Bình. Văn Bình né mình bắt gọn, vặn ngược bàn chân. Xương mắt cá chân bị bẻ gẫy kêu rắc một tiếng khô khan. Nạn nhân thét lên đau đớn. Văn Bình bồi thêm một trái đấm giữa miệng. Tiếng thét câm bặt. Cú thôi sơn đã làm đại tá Tường vỡ mặt.

Văn Bình ôm xác nạn nhân quẳng xuống nước rồi phủi tay, xốc lại cổ áo, trở lại lều vải. Nơi chân trời đông, sao mai đã mọc lấp lánh không biết tự bao giờ. Mây trắng bắt đầu đùn lên như bông gòn phía sau đỉnh núi đen ngòm. Trời rục rịch chuyển sáng.

Mọi đống lửa đã tắt ngúm. Khí lạnh rừng già thấm sâu vào da thịt song chàng không thấy lạnh. Chàng còn một việc quan trọng phải giải quyết.

Chàng ra bụi cây tìm Hoàng Hoa và gặp một tên lính gác bó gối cạnh chiếc điếu cày hút kêu sòng sọc. Hắn uể oải đứng dậy chào. Được hỏi về Hoàng Hoa, hắn ngáp dài rồi đáp:

- Thưa, cô ấy đang tắm ngoài suối.

Tên lính chỉ sang bên trái vào con đường nhỏ chạy ngoằn ngoèo. Văn Bình dẫm lạo xạo trên lá vàng khô. Ngoài âm thanh của lá, chàng không còn nghe âm thanh nào nữa. Tứ phía chìm trong yên tĩnh. Bầu không khí yên tĩnh tảng sáng trong rừng khác hẳn ở thành thị. Hơi gió, cỏ cây, suối nước, núi đá … dường như tất cả đều đổi mới sau một đêm dài lột xác.

Văn Bình đã ra đến bờ suối. Giòng thác trắng xóa chảy từ trên đỉnh núi qua những phiến đá nhẵn thín, tạo ra một âm thanh kỳ lạ ai đã nghe qua không thể nào quên được. Chàng thần người bâng khuâng nhớ lại những đêm có tiên nga bơi lặn trong làn nước mát. Tắm xong, giai nhân trèo lên bờ, nằm ngửa trên tảng đá vuông vắn, nhìn những đám mây êm ả trôi về miền xuôi.

Róc rách, róc rách … tiếng suối tiếp tục reo trong khu rừng già bí mật. Văn Bình đến đây để tìm một người đàn bà. Song không hiểu sao chàng không cảm thấy thích thú gì hết. Mọi nỗi lo ngại vô biên dâng lên, dâng lên trong lòng chàng.

Bỗng chàng giật mình lắng tai nghe. Phía sau chàng có tiếng sột soạt. Quay lại, chàng chẳng thấy ai. Có lẽ là một con thú nguy hiểm ép bụng trong bụi rậm, chờ chàng vô ý để nhảy bổ lại, ngoạm hàm răng dài nhọn hoắt vào da thịt chàng. Nhưng cũng có lẽ …

Văn Bình lạnh người.

Bên tai chàng văng vẳng tiếng kêu:

- Z.28! Z.28!

- Ai ở chốn thâm sơn cùng cốc này biết được bí số của chàng trong sở Mật vụ là Z.28?

Ánh trăng đã trốn đâu mất, cảnh vật trở lại tối om. Văn Bình ngồi thụp xuống, thủ thế. Tiếng kêu lại cất lên nghe rõ mồn một:

- Văn Bình ơi?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx