sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Sóng Gió Tam Kiều - Chương 4: Thi Nhân Và Người Đẹp

- Văn Bình ơi!

Văn Bình ngửa mặt nhìn lên cây lim to lớn. Một bóng người mảnh khảnh mặc đồ đen từ trên cành nhảy xuống nhẹ nhàng như lá rụng. Văn Bình ôm chầm lấy nhưng không phải để hạ độc thủ mà là để hôn. Người gọi tên chàng là một cô gái xinh đẹp và khêu gợi. Nàng đã rúc đầu vào ngực chàng dường như sợ khí lạnh của núi rừng về sáng. Văn Bình vuốt ve làn tóc lòa xòa, giọng âu yếm:

- Hoàng Hoa sợ phải không?

Hoàng Hoa -phải, nàng là Hoàng Hoa – giương cặp mắt ngơ ngác:

- Tại sao anh biết em sợ?

Văn Bình nhún vai:

- Hừ, anh còn biết kẻ giết Bằng Chinh và Nguyễn Trường nữa kia.

Hoàng Hoa dìu chàng ngồi xuống phiến đá bên giòng suối. Nàng nắm tay chàng:

- Em đinh ninh làm anh ngạc nhiên ngờ đâu anh đã đoán thấy trước. Anh giỏi thật. Thảo nào chuyến này ông Hoàng cử anh vào R với em.

Văn Bình nhìn thẳng vào mắt nàng:

Hoàng Hoa cười to:

Rồi nàng vỗ vai chàng:

- Anh nói mật khẩu vì không tin em chứ gì? Xong công tác này, anh sẽ biết tay em.

Văn Bình thở dài:

- Em đã biết tên thật của anh, chắc em không lạ gì anh là người đàn ông chưa hề biết sợ. Tuy vậy, lần này anh xin thú thật là rất sợ. Anh đội lốt Tùng Liêm nhưng không biết Tùng Liêm sẽ phải làm gì, và nguy nhất là anh không giống hắn chút nào hết. Kết quả là vừa đến biên giới anh chạm trán Bằng Chinh và đại tá Tường và suýt nữa bị lột mặt nạ.

- Anh đừng ngại. Em luôn luôn ở cạnh anh. Nếu em không lầm thì trừ Bằng Chinh và đại tá Tường, không còn ai quen đại tá Tùng Liêm.

Văn Bình mân mê làn da tay mảnh mai của nàng. Chàng hôn tay nàng, giọng khen ngợi:

- Không ngờ bàn tay thon thon này lại hạ nổi một kẻ võ nghệ siêu quần như Bằng Chinh.

- Chẳng qua em gặp hên. Em quen hắn đã lâu. Hắn giỏi võ nhưng lại mắc bệnh nhậu nhẹt bừa bãi, và khi chuếnh choáng hơi men thì yếu như sên. Em mời hắn uống rượu say rồi hạ sát ngon lành.

- Còn Nguyễn Trường?

- Hắn tưởng ve vãn được em nên tình nguyện đi theo để giúp sức. Em than thở là bị Bằng Chinh cưỡng bức để khích bác hắn và hắn đã mắc mưu em.

- Hừ, em là người tối nguy hiểm. Một ngày kia, em sẽ làm anh ghen ngược và anh sẽ chết về tay em.

- Thôi, anh đừng giả vờ. Trong đời, anh chưa hề yêu ai nên không thể có chuyện ghen ngược hoặc ghen xuôi. Bạn bè đã kể em nghe rất nhiều về anh.

- Anh dữ lắm phải không?

- Không.

- Vậy lần này anh mời em về Sàigòn chơi.

- Em cũng mong như thế. Nhưng không biết còn sống đến ngày ấy hay không. May anh hạ sát đại tá Tường kịp thời, nếu không em đã nguy tính mạng. Còn anh, tại sao anh lại biết kẻ giết Bằng Chinh là em?

- Chẳng có gì khó hiểu. Sống chung với em nhiều ngày trên xe cam nhông, anh nhận thấy em quen dùng tay trái. Con dao quắm được dùng hạ sát Bằng Chinh có dấu bàn tay trái. Bàn tay thon nhỏ chứng tỏ hung thủ là đàn bà. Anh đã lượm cán dao và lau sạch dấu vết.

Hoàng Hoa bá cổ chàng nũng nịu:

- Anh giỏi quá! Nhưng nếu anh đoán được ai giết Nguyễn Trường em mới phục.

Văn Bình gõ gõ ngón tay vào đầu nàng, giọng kẻ cả:

- Hừ, lấy thúng úp voi sao nổi? Chính em đã bắn tên giết Nguyễn Trường vì anh đã lục lọi ba lô của em, và đã tìm thấy 10 mũi tên tương tự giấu trong cái hộp nhỏ bằng thiếc.

Hoàng Hoa đấm thùm thụp vào lưng chàng:

- Anh gớm thật. Vậy mà em cứ tin chắc là đánh lừa được anh.

Bỗng nàng nín bặt, lắng tai nghe. Sương sớm bao phủ cảnh vật một màu trắng xóa nên chàng không phân biệt được gì, ngoại trừ những phiến đá hùng vĩ. Ở vừng đông, những đám mây đen bắt đầu pha màu sữa loãng.

Hoàng Hoa thì thầm:

- Dường như có tiếng người đi trên lá. Anh nghe thấy không?

Văn Bình xoa má nàng:

- Em lầm rồi. Chân người tất nhẹ hơn. Âm thanh nặng nề nên anh đoán là thú dữ.

Sột soạt, sột soạt … một con nai lớn chạy vụt qua chỗ hai người. Hoàng Hoa phá lên cười ròn rã. Văn Bình nâng mặt nàng lên. Trong cảnh tranh tối tranh sáng, Văn Bình không thể quên được tia mắt sáng rực yêu đương của nàng. Chàng cúi xuống hôn rất lâu vào đôi môi mở hé.

Một hồi tù và rúc lớn: lệnh khởi hành.

Ông Hoàng rút túi ra cái kéo nghỏ xíu bằng vàng. Ông cắt đầu điếu xì gà Havan rồi trịnh trọng châm lửa hút. Làn khói trắng xanh tỏa trên trần nhà. Ông tổng giám đốc sở Mật vụ ngồi yên hồi lâu trong ghế bành.

Cửa phòng xịch mở. Nguyên Hương bước vào. Nàng mặc áo dài trắng, dáng đi tha thướt, bộ tóc chải theo kiểu mới bồng cao. Không ngoảnh mặt lại, ông Hoàng hỏi:

- Cô đã dịch xong mật điện của Z.65 chưa?

Nguyên Hương đứng khựng lại, mặt đầy vẻ ngạc nhiên:

- Thưa, mới dịch xong. Tôi chưa trình lên tại sao ông biết là Z.65 báo cáo về?

Ông Hoàng cười xòa:

- Tôi chờ tin từ mấy ngày nay.

Dứt lời, ông Hoàng cầm mảnh giấy màu vàng. Bên trên là một bức điện ngắn:

Ông Hoàng gạt tàn xì gà vào cái đĩa đầy ắp mẩu thuốc lá. Ông hỏi giọng lơ đãng:

- Đã liên lạc với bên Khí tượng chưa?

Nguyên Hương đáp:

- Thưa rồi. Bên ấy cho biết thời tiết xấu song điện đài của ta vẫn có thể hoạt động được ở tọa độ 238.

Tọa độ 238 là nơi đoàn công voa của Văn Bình đóng trại.

Ông Hoàng ngẩng đầu:

- Cô có sẵn bút chì chưa? Gửi ngay bức điện này cho Z.65.

Nguyên Hương hí hoáy với mảnh giấy và cây bút nguyên tử. Dưới ánh đèn nê ông, nàng đẹp dội ra. Làn vải nội hóa mỏng dính làm tăng giá trị của tấm thân tròn trĩnh tràn đầy nhực sống của nàng. Tuy là nhân viên chuyên nghiệp, nhiều lần cọ sát với tử thần, Nguyên Hương vẫn không che giấu được xúc động mỗi khi theo dõi công tác của Văn Bình. Văn Bình là người nàng yêu tha thiết, tha thiết nhưng thầm lặng vì hơn ai hết, nàng đã biết là éo le nghề nghiệp không cho phép chàng kết bạn trăm năm với nàng.

Nguyên Hương giắt bút vào xắc da đeo ở tay:

- Thưa, ông còn dặn gì thêm không?

Ông Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Xong xuôi, cô hãy thu xếp giấy má, hồ sơ quan trọng cho vào thùng thiếc mà tôi dặn chở đến. Gần sáng sẽ có người tới mang ra an toàn khu.

Nguyên Hương nhìn ông Hoàng ra vẻ sửng sốt:

- Ông sợ địch tấn công trụ sở ư?

Ông Hoàng lắc đầu:

- Không. Tôi có cảm giác là ít ngày nữa sẽ có chuyện khác thường. Khi Văn Bình lọt vào mật khu R thì ở Sàigòn ta phải thuyên chuyển tổng hành doanh tới địa điểm bí mật. À, Lê Diệp về không kịp?

Nguyên Hương đáp:

- Thưa, Lê Diệp đã về gấp bằng trực thăng, và đang đợi ở ngoài.

Hai phút sau, Lê Diệp bước vào phòng giấy quen thuộc của ông tổng giám đốc Mật vụ, gọn gàng trong bộ quần áo săn, đội két, dận ủng da cam gần đầu gối.

Ông Hoàng đứng dậy, giọng nghiêm nghị:

- Tình hình khẩn trương, anh biết chưa?

Lê Diệp đáp:

- Thưa biết.

- Anh chuẩn bị xe cộ xong chưa?

- Thưa, rồi. 10 chiếc cam nhông ngụy trang thành xe vận tải sẽ tới đây đúng 4 giờ sáng. Sau 20 phút, đồ đạc và hồ sơ sẽ được xếp đầy đủ lên xe và chở đi. Tôi viện cớ trụ sở quá cũ, thiếu điều kiện an ninh nên dọn đi để sửa chữa.

- Thôi được. Còn xe riêng của tôi?

- Thưa, tôi đã cho sơn lại và đổi số.

- Cám ơn anh đã chăm sóc chu đáo cho tôi.

Khói xì gà Havan đùn lên xanh um. Lê Diệp hỏi:

- Thưa, giờ nào ông đi?

Ông Hoàng đáp:

- Có lẽ chỉ nội đêm nay. Dầu sao, ngày giờ tôi rời bỏ nơi này còn tùy thuộc vào sự thành công hay thất bại của Văn Bình trong mật khu R.

- Thưa, Văn Bình đến R chưa?

- Sắp đến. YK sẽ đến sau Văn Bình.

Lê Diệp nhìn ông Hoàng xem YK là ai, song ông lại nín lặng. Nét mặt ông tổng giám đốc vừa cau lại. Hẳn ông đang nghĩ đến một vấn đề khó giải quyết.

Ông Hoàng quăng mẩu xì gà –không biết là mẩu thứ mấy trong đêm nữa – vào dĩa đựng tàn đã tràn xuống bàn, hoen bẩn cả hồ sơ. Rồi ông nói, giọng sang sảng:

- Số phận của Sở và của toàn thể anh em sẽ được quyết định trong vài ngày nữa. Bí mật này, tôi không cho ai biết trừ anh và một số anh chị em thân tín. Kể ra thì tính mạng tôi đã bị đe dọa từ lâu, nhưng đây là vụ đe dọa lớn nhất. Anh đã rõ chưa?

- Thưa rõ. Xin ông tin ở tôi.

Lê Diệp chào ông tổng giám đốc rồi ra ngoài. Ông Hoàng lặng lẽ rút mảnh da trừu ra lau cặp kiếng dày cộm, mắt mơ màng như nhà thơ đang tìm thi tứ. Chuông điện thoại reo lên nhè nhẹ, ông Hoàng nhìn đồng hồ rồi áp máy vào tai:

- Đây là công ty kiến trúc Hoài Vinh.

- Tôi muốn hỏi ông Phạm đăng Vỹ, quản lý của công ty.

Ông Hoàng đáp:

- Chính tôi đây. Xin trình trung tướng chậm lắm là 48 tiếng đồng hồ sẽ có kết quả.

Tiếng nói dõng dạc của người quen chỉ huy ở đầu giây cất lên:

- --Kế hoạch đã hoàn tất, chỉ còn chờ bản phúc trình của thiếu tướng nữa thôi.

Bâng khuâng, ông Hoàng gác ống nói. Ngoài đường, những chuyến xe thổ mộ chở hàng từ ngoại ô vào Sàigòn đã chuyển bánh rầm rầm. Ông Hoàng ấn nút, đèn trong phòng tắt phụt. Ông tổng giám đốc để nguyên quần áo -một bộ com lê cũ kỹ, sờn vai và tuột đường chỉ - ngả mình xuống cái ghế bành kê lỏng chỏng ở góc phòng. Ông ngủ thiếp lúc nào không biết.

Đoàn người qua ngọn đồi sim để thưởng thức hương thơm và trái ngọt thì một tiếng hô nổi lên:

- Ai?

Người đi đầu trả lời như thét:

- 742.

Một người mặc áo bà ba đen từ hố cá nhân bên đường nhảy vọt lên, tay lăm lăm khẩu tiểu liên sô viết. Hắn đội mũ sắt sơn xanh, giắt toàn lá.

Khi ấy, trời mới đúng ngọ. Ánh nắng xiên khoai chiếu xuống làm Văn Bình thấm mệt. Chàng uống một hơi cạn bi đông nước. Đứng bên, Hoàng Hoa mỉm cười âu yếm. Từ lúc rời khu rừng bí mật dọc biên giới, nàng luôn luôn theo sát Văn Bình. Lắm lúc nàng nói chuyện huyên thuyên, nhưng cũng nhiều lúc nàng nín lặng, nét mặt rầu rĩ như sắp phải giã biệt người thân không hy vọng gặp lại nữa.

Nụ cười trên môi Hoàng Hoa vụt tắt. Nàng nói nhỏ với chàng, giọng buồn rấu:

- Em sắp phải xa anh rồi.

- Em quen đường lối, sao không ở lại giúp anh. Xong việc, chúng mình cùng về một thể?

- Em rất muốn, nhưng ông Hoàng đã ra lệnh minh bạch, em không thể cưỡng lại.

Văn Bình đặt chân vào mật khu của R lần thứ nhất. Đối với nhà quân sự thì mật khu này không phải là địa điểm xa lạ. Song đối với Văn Bình thì lại hoàn toàn xa lạ. Chàng từng sống trong rừng rậm, quen với hùm beo, rắn rết, nhưng trong chuyến đi này chàng sẽ phải đối phó của những việc còn nguy hiểm gấp ngàn lần hùm beo, rắn rết nữa.

Hoàng Hoa hích cùi tay vào ngực chàng:

- Yêu cầu anh nhớ kỹ. Vào R bằng cách vượt biên giới có 3 đường, nhưng hiện ta đã kiểm soát được 2. Đoàn công voa này đã dùng con đường thứ ba. Lẽ ra, lính dù tấn công đường song ông Hoàng đã can thiệp cho cuộc hành quân chậm lại 48 giờ. Em chúc anh được yên ổn trở lại Sàigòn.

Văn Bình tát nhẹ vào má nàng:

- Em không ở lại đêm nay với anh được sao?

Hoàng Hoa lắc đầu:

- Không được. Khoảng một giờ nữa, chúng mình sẽ đến một ngọn đồi trọc. Sau đồi là rừng sim, rồi đến giãy núi trùng điệp. Bộ tư lệnh của R được giấu kín trong hầm đá. Đưa anh đến nơi rồi, em đi liền.

Đoàn người đã tới một cánh đồng nhỏ, nằm gọn giữa những trái đồi lớn. Một tiểu đội du kích mặc đồ đen từ trong rừng hiện ra. Hai chân Văn Bình đã mỏi nhừ. Chàng vốn có sức khỏe, song đây là lần đầu chàng phải đi bộ hàng trăm cây số trên những con đường khúc khuỷu giữa cảnh hoang vu và hiểm trở.

Đúng như Hoàng Hoa nói, lát sau đoàn công voa đi ngang ngọn đồi đất đỏ. Từ phương tây, gió nóng thổi về từng hồi như muốn trút xuống mật khu nhiệt độ bực bội của núi rừng Hạ Lào. Văn Bình lấy tay áo lau bồ hôi nhễ nhại.

Chàng để ý nhìn chung quanh. Con mắt quan sát của chàng không thể nào lầm. Tuy tứ phía vắng tanh, chàng vẫn nhận thấy những mô đất lớn, phía sau trí súng. Qua một mô đất, chàng giả vờ trượt chân, dừng lại. Một nòng súng đại bác ló ra ngoài.

Dưới chân đồi, cánh rừng lim chạy dài tưởng như đến tận chân trời mới hết. Sau nửa giờ đi bộ, Văn Bình đến một thạch động lớn. Đoàn công voa hạ hành trang và khí giới xuống nghỉ. Văn Bình được dẫn tới một phiến đá thay bàn kê sát cửa động. Mộtdu kích quân đứng dậy nghiêm chào:

- Kính chào đại tá. Mời đại tá theo tôi.

Nét mặt Hoàng Hoa đang tươi tỉnh đột nhiên chuyển sang tư lự. Văn Bình đoán nàng đang bịn rịn về chàng. Thạch động càng đi càng rộng. Ánh nắng bên ngoài không vào lọt bên trong, người dẫn đường phải thắp đuốc. Đến khúc rẽ, Văn Bình giật mình. Đèn nê ông thắp sáng trưng, đồ đạc trần thiết đầy đủ như căn phòng nhỏ, có cái bàn mộc và ba cái ghế. Chủ nhân là một thanh niên dong dỏng cao, trạc 40, má bên hữu có vết thẹo.

Hắn đứng dậy chìa tay:

- Tôi là đại tá Vương Sinh. Trân trọng đón chào đồng chí.

Văn Bình ngồi xuống ghế. Chàng không ngạc nhiên khi thấy Vương Sinh đưa thuốc lá thơm và rượu mạnh ra mời.

Vương Sinh đăm đăm nhìn chàng. Văn Bình biết hắn là đối thủ đáng gờm, với luồng nhỡm tuyến xuyên qua thân thể nhưn quang tuyến X.

- Đồng chí đi đường xa chắc mệt lắm? Vương Sinh hỏi.

Văn Bình gật đầu. Tuy nhiên, chàng không đáp “có “ hay “không”. Trong phút sơ kiến, chàng muốn hà tiện lời nói để rình phản ứng đối phương. Vương Sinh đánh diêm châm thuốc cho Văn Bình:

- Đáng tiếc là đồng chí không ở lại đây lâu. Nội đêm nay hoặc ngày mai, đồng chí sẽ hặp YK. Tôi còn đợi bản báo cáo giờ chót nữa trước khi có quyết định địa điểm tiếp xúc.

Văn Bình không thay đổi nét mặt. Vương Sinh vừa nhắc đến YK một nhân vật vô cùng quan trọng.

Vương Sinh đứng dậy:

- Đồng chí cần đi nghỉ một lát. Tối nay sẽ có hội nghị.

Văn Bình lặng lẽ theo Vương Sinh ra ngoài. Hắn dẫn chàng bằng lối riêng ra khỏi thạch động. Văn Bình không bỏ sót chi tiết nào. Đôi mắt chàng như máy ảnh thu hết vào trong trí nhở bản đồ thạch động.

Ra đến ngoài, gió mát từ khu rừng phía trước thổi lại. Văn Bình phồng ngực thở. Vương Sinh nói:

- Ở đây có khi hàng tuần lễ chúng tôi phải làm việc trong hầm tối. Nhớ những ngày ở Hà nội quá!

Văn Bình lặng thinh. Vương Sinh nói giọng trọ trẹ của người sinh trưởng ở Miền Trung. Nếu vậy hắn nhớ thành phố Hà nội sao được? Trong một phút, Văn Bình chột dạ. Bỗng mũi chàng ngửi thoáng một mùi hương lạ. Đây không phải là hương hoa rừng mà là huơng nước hoa đắt tiền. Là kẻ sành nước hoa, Văn Bình chỉ cần ngửi qua là biết. Chàng sửng sốt vì đây phải là loại nước hoa trăm đô la một ve nhỏ. Chỉ vẩy vào tóc một giọt là hàng tuần vẫn thơm ngào ngạt.

Vương Sinh ngây người. Văn Bình nhìn thấy mạch máu dưới cằm hắn căng lên. Chàng cười thầm, khi bước chân vào R chàng đinh ninh chỉ gặp toàn du kích lầm lì, sẵn sàng nhả ra những viên đạn thép. Ngờ đâu chàng lại gặp đàn bà. Phải, đàn bà. Một người đàn bà tuyệt đẹp.

Tiểu Phi từ sau một bụi rậm đầy hoa tím thoăn thoắt bước tới. Vương Sinh há miệng định nói song Tiểu Phi đã chào trước:

- Anh đi đâu đấy?

Văn Bình nắm chặt bàn tay để khỏi lộ cảm xúc.

Da nàng trắng nuốt, đứng cạnh những bông hoa đỏ như lê dơn, lại trắng hẳn lên. Miệng nàng cười tươi như hoa nở với đôi môi trái tim, và hàm răng đều đặn. Những điều làm chàng ngây ngất là nét lả lơi và quyến rũ phảng phất trong nụ cười của nàng.

Văn Bình nghiêng đầu chào. Nàng sững đi một giây. Sự kinh ngạc của nàng không lọt qua khỏi tài nhận xét tinh tế của Văn Bình. Chàng tự giới thiệu:

- Tôi là đại tá Tùng Liêm.

Tiểu Phi nói:

- Hân hạnh được biết đại tá. Nghe nói đại tá mới ở ngoài ấy vào. Tên em xấu lắm, đại tá đừng hỏi làm gì.

Vương Sinh xen vào:

- Trời ơi, tên như vậy mà còn kêu xấu nữa ư?

Tiểu Phi giọng nũng nịu:

- Bắt đền anh Vương Sinh, tại sao anh lại chỉ trích em trước một người lạ.

Vương Sinh hỏi, cặp mắt sáng rực thèm muốn:

- Ừ thì đền. Nhưng Tiểu Phi muốn đền gì nào?

Văn Bình reo lên:

- Ồ, cô có cái tên đẹp quá! Tiểu Phi? Nghe như tên giai nhân của thời xưa …

Tiểu Phi mỉm cười:

- Đại tá nói êm tai như nhà thơ. Tiếc là trong chốn thâm sơn cùng cốc này không ai có thời giờ mà làm thơ. Đại tá thích thơ Đường không?

Văn Bình nhún vai:

- Vâng, thỉnh thoảng mới ngâm nga.

Tiểu Phi cất giọng ngâm thơ sang sảng:

Văn Bình sững sờ như bị đánh atémi vào đỉnh đầu. Vốn là người hết sức bình tĩnh sau bao nhiêu năm vào sinh ra tử mà chàng bỗng thấy bủn rủn chân tay. Đời gián điệp dĩ nhiên có nhiều chuyện bất ngờ, song chuyện bất ngờ này lại bất ngờ đến mức không ai có thể dự tính.

Tiểu Phi cười chúm chím:

- Đại tá Tùng Liêm không thích bài thơ ấy phải không? Thôi để em ngâm thơ ngũ ngôn. Nào …

Văn Bình đã nghe bài thơ cổ đầy tình cảm này từ hồi để chỏm trong ngôi nhà trầm lặng giữa khu vườn ngào ngạt hoa thơm, bên giòng sông xanh mát. Đó là bài thơ thuật lại buổi biệt ly giữa những kẻ bềnh bồng.

Nhưng bốn câu thơ đa tình này đã đến với chàng giữa lúc chàng không ngờ nhất. Giọng ngâm của Tiểu Phi thánh thót bên tai:

Hai câu đường thi ấy có ý nghĩa vô cùng đặc biệt đối với chàng. Mỉm cười, chàng nói:

- Cô ngâm thơ hay ghê! Giá có ấm trà tàu, ánh trăng thanh và con thuyền nhỏ thì hạnh phúc biết bao!

Tiểu Phi cười rộ:

- Đại tá đúng là nhà thơ. Đại tá ngâm thơ cho em nghe đi.

Không đợi Tiểu Phi dục lần thứ hai, Văn Bình cất giọng sang sảng:

Vương Sinh cắt ngang:

- Mời đại tá về nghỉ.

Tiểu Phi giọng trách móc:

- Vậy thì thôi, em đi nhé.

Nàng thoăn thoắt khuất sau lùm cây cao. Văn Bình ngó theo, trong dạ bồi hồi. Vương Sinh cười gượng gạo:

- Cô ấy đã lớn mà tính tình vẫn trẻ con thế nào ấy. Hễ gặp ai là bắt xướng họa. Thật mất thời giờ. Nhiều khi nói chuyện với Tiểu Phi, tôi quên bẵng rằng cách mật khu một trăm thước máy bay bỏ bom và đại liên nổ ròn cả ngày.

Hai người bước qua một giòng suối lớn. Vương Sinh nói:

- Đây là suối Krê. Nước suối rất mát. Làm việc cả ngày mệt nhọc, nhảy xuống tắm là khỏe lại ngay.

Đi bộ một quãng nữa Văn Bình đến một khoảng đất bằng phẳng có nhiều nhà sàn mới cất. Vương Sinh mời chàng trèo thang tre lên căn nhà đầu giãy ọp ẹp.

Nhà sàn gồm 2 gian, ngăn vách nứa, trổ cửa sổ lớn nhìn về hướng đông. Vương Sinh chỉ giường tre:

- Mời đại tá. Cần vụ sẽ mang đồ ăn thức uống tới. Thôi, xin chào đại tá.

Vương Sinh quay xuống thang. Văn Bình tì tay vào cửa sổ phóng tầm mắt ra ngoài. Trước mặt chàng là cánh rừng bát ngát. Sau rừng là núi. Bên hữu cũng là rừng. Thở dài, Văn Bình móc túi lấy thuốc lá. Còn điếu cuối cùng thì diêm lại hết.

Chàng nằm dài trên giường tre, bâng khuâng liên tưởng đến Hoàng Hoa.

Hoàng hôn đổ xuống từ từ. Hoàng Hoa buộc chặt ba lô quần áo định khoác lên vai thì cửa xịch mở, một người đàn ông râu ria xồm xoàm xhứng tỏ hàng tuần không cạo, bước vào. Thấy nàng sửa soạn hành trang, hắn hỏi:

- Cô đi đâu?

Hoàng Hoa ngẩng đầu ngạc nhiên:

- Theo lệnh, tôi phải về ngay. Một đơn vị đang chờ tôi gần Cánh đồng Chum.

- Cô xin phép thiếu tướng chưa?

- Rồi.

Người lạ đưa cho Hoàng Hoa coi một tờ giấy đóng dấu son đỏ chóe:

- Lạ nhỉ. Chính thiếu tướng ra lệnh cho tôi mời cô đến văn phòng.

Hoàng Hoa giật mình. Nàng giả vờ đặt ba lô xuống để khỏi lộ vẻ bối rối. Nàng linh tính chuyện bất tường sắp xảy ra. Hoạt động nhị trùng đã lâu, Hoàng Hoa đóng trò rất khéo, không để lại chi tiết hớ hênh. Nhưng biết đâu?

Nghĩ đến lúc bị lộ chân tướng, nàng lạnh xương sống. Lăn lộn trong nghề gián điệp, nàng không lạ gì hình phạt thường được giành cho nhân viên hàng hai. Bị bắt, nàng đừng hòng được ăn đạn vào gáy, hoặc tim. Trước đó, nàng sẽ bị tra tấn dã man.

Hoàng Hoa không sợ chết. Hơn một lần, nàng sa vào cảnh hiểm nghèo, song nhờ đặc tài, nhờ may mắn nàng đều thoát chết. Lần này nàng bỗng yêu đời tha thiết. Nàng không muốn chết mặc dầu trong tuổi thanh xuân nổi trôi, nàng chỉ mong được chết để khỏi trả nợ đời. Xuất thân trong một gia đình thiếu sự hòa thuận, cha mẹ mỗi người một ngả, nàng bị xô đẩy vào gió bụi. Sau bao nhiêu năm lưu lạc, nàng đã trui luyện được trái tim lì lợm sau vỏ ngoài giàu tình cảm ướt át.

Quanh co một hồi lâu, Hoàng Hoa mới đến văn phòng tư lệnh Trần Sâm. Đó là một thạch động nằm khuất trong lòng núi, phía ngoài có những tảng đá lớn thay tường và cửa. Bên trong, đèn thắp sáng trưng.

Thiếu tướng Trần Sâm trạc 45, người gầy, cao, xương lưỡng quyền và xương yết hầu nhọn hoắt biểu hiện tâm tính gian ác và hiểm độc, chưa kể nước da chì, đôi mắt xếch dưới làn lông mày thưa thớt, và khuôn mặt choắt như hai ngón tay tréo.

Cái chậu sành lớn được dùng làm gạt tàn đã ngổn ngang mẩu thuốc còn cháy nghi ngút. Trần Sâm hút thuốc lá liên miên, hết điếu này đến điếu khác làm đầu ngón tay và hàm răng khấp khểnh vàng ệch. Tuy nhiên Trần Sâm lại khỏe mạnh khác thường. Phía sau bộ mã ốm yếu này ẩn núp một sức lực ghê gớm.

Trần Sâm không rời mắt khỏi tập hồ sơ khi nghe tiếng Hoàng Hoa xô cửa.

Hắn không cần để ý vì biết khách là Hoàng Hoa. Từ cửa thạch động vào văn phòng có ba vọng gác và một hệ thống canh phòng vô cùng cẩn mật. Phải xuất trình giấy phép riêng mới được vào phòng thiếu tướng tư lệnh. Trần Sâm có thói khinh người. Hoàng Hoa chỉ là nhân viên giao liên cấp dưới nên hắn không tiếp đón nồng hậu là chuyện dĩ nhiên.

Như với mọi nhân viên giao liên khác từ Bắc Việt vào theo đoàn công voa chở khí giới, quân nhu, lương thực, thuốc men và quân sĩ, thiếu tướng Trần Sâm hỏi bâng quơ:

- Ở ngoài ấy bình yên cả chứ?

Hoàng Hoa đáp:

- Thưa thiếu tướng, vâng.

Giọng nói ngọt và êm của Hoàng Hoa làm Trần Sâm giật mình. Buông bút chì khỏi tay, hắn ngẩng đầu lên. Hắn giật mình lần nữa. Người đàn bà trước mặt hắn đẹp lạ lùng. Sống nhiều tháng trong mật khu, ít được gặp đàn bà, hắn cảm thấy thèm muốn vô tả. Hoàng Hoa có đủ yếu tố mê hoặc đàn ông đa cảm như thiếu tướng Trần Sâm.

Thấy Trần Sâm nhìn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống, nàng giả vờ e thẹn, cúi gầm mặt. Trần Sâm cười ha hả:

- Đồng chí lên đường ngay chứ?

Khi chưa vào gặp Trần Sâm, Hoàng Hoa đinh ninh vai trò nhị trùng bại lộ. Nhưng đến khi đối diện, nàng mới biết là lầm. Dầu sao nàng vẫn lo ngại. Nàng phải từ giã mật khu R nội đêm nay theo lệnh ông Hoàng. Nếu nàng bị Trần Sâm giữ lại, kế hoạch của ông Hoàng sẽ bị trục trặc.

Trần Sâm nhún vai nói tiếp:

- Tôi có một vài việc quan trọng muốn giao cho đồng chí.

- Thưa, em xin nhận lãnh.

Tiếng “em” thánh thót như nhã nhạc rót vào tai Trần Sâm. Hắn cười híp mắt:

- Mai hay mốt, đồng chí hãy lên đường.

- Thưa … chỉ thị của Trung ương …

- Hừ, em lưu lại đây thêm một đêm cũng chẳng chết ai. Em đừng quên lệnh của Trung ương chưa lớn bằng lệnh của tư lệnh Trần Sâm. Trong khu rừng này, Trần Sâm muốn là Trời muốn. Thế nào, em đồng ý hay phản đối?

Hoàng Hoa lặng thinh, ruột gan sùng sục tức giận. Nàng muốn nhảy sổ lại đâm một mũi dao vào cái miệng tán gái trâng tráo của hắn song Trần Sâm đã xô ghế đứng dậy, cầm cái chuông nhỏ rung lên leng keng.

Vệ sĩ hiện ra ở cửa động, tay lăm lăm khẩu tiểu liên. Trần Sâm hất hàm:

- Đưa đồng chí Hoàng Hoa về nhà riêng tôi đợi lệnh.

Có lẽ tên vệ sĩ đã quen dẫn đàn bà đẹp về “nhà riêng đợi lệnh” nên chỉ vâng một tiếng dõng dạc rồi ra hiệu cho Hoàng Hoa. Biết cưỡng lại vô ích, nàng riu ríu đi theo. Vả lại, trong đời không phải lần đầu nàng phải mua vui cho đàn ông. Chiều chuộng những kẻ mà nàng không yêu để đạt mục đích là nhiệm vụ thường ngày của giới nữ điệp viên như nàng.

Căn nhà tranh của thiếu tướng Trần Sâm được dựng bên một giòng suối nên thơ. Trước nhà là khu rừng toàn hoa vàng mà Hoàng Hoa không biết tên. Mùi thơm của hoa ngào ngạt một góc rừng. Một cây đại thụ đã sống ít ra hơn một trăm năm xòe cái tán rộng phủ kín nóc, khiến căn nhà mát rợi.

Tuy là nhà lá, đồ đạc lại sang trọng. Đồ hộp và rượu mạnh chất cứng một tủ gỗ lớn. Súng săn và dao kiếm treo đầy vách. Trên vách treo bức ảnh chụp người đàn bà bán thân, có cặp mắt buồn rầu và khuôn mặt không lấy gì làm đẹp. Nàng biết người trong ảnh là vợ của thiếu tướng Trần Sâm.

Ngồi xuống giường, Hoàng Hoa vớ lấy mấy tờ báo ngoại quốc vứt lỏng chỏng. Nàng không ngăn được sửng sốt khi thấy toàn tạp chí khiêu dâm Tây phương đăng hình thiếu phụ khỏa thân táo bạo với nhiều màu sắc hấp dẫn. Cuốn nào cũng cáu bẩn và nát nhàu chứng tỏ đã được dở ra xem nhiều.

Hoàng Hoa mìm cười. Nàng sẽ không thoát khỏi tay Trần Sâm, ngược lại Trần Sâm cũng đừng hòng thoát khỏi tay nàng.

Bên ngoài, trời bắt đầu tối. Hoàng Hoa đốt đèn măng sông. Nàng định ra suối tắm thì có tiếng chân người và tiếng bàn cãi léo nhéo dưới sân.

Chột dạ, nàng nhìn xuống song trời nhá nhem nàng không nhận thấy gì hết. Tên cận vệ chạy lên nói:

- Ty Phản gián mời cô sang. Cô có đi không?

Hoàng Hoa cắn môi cho khỏi run:

- Qua bên ấy làm gì, anh biết không?

- Tôi không biết.

- Anh trình thiếu tướng tư lệnh chưa?

- Nếu cô bằng lòng, tôi xin kêu điện thoại.

Tên cận vệ cầm điện thoại há miệng toan xin số thì có tiếng quát hách dịch:

- Đứng yên.

Tên cận vệ rút súng lục chưa kịp đối phó thì một bàn tay đã giáng xuống kèm theo khẩu lệnh:

- Không được kháng cự.

Khẩu súng rớt xuống sàn. Hoàng Hoa quay lại. Hai người đàn ông lực lưỡng thủ K-54 án ngữ cánh cửa xuống vườn. Một tiếng quát nữa nổi lên:

- Hoàng Hoa. Tôi được lệnh bắt cô.

Người vừa nói là một thanh niên trên ba mươi, gương mặt khắc khổ, mặc đồ đen, ngực đính ngôi sao vàng năm cánh thêu trên nề dạ đỏ. Nàng hỏi:

- Anh là ai?

Hắn đáp:

- Tôi là nhân viên Phản gián.

Danh từ “Phản gián” như tiếng sét đánh vào màng tang nàng. Nàng biết không lùi được nữa. Đằng nào cũng chết, thà chọn cái chết dũng cảm trước họng súng địch. Nàng liếc nhìn tên cận vệ đang ôm bàn tay bị thương, miệng suýt soa.

Nhân viên Phản gián đến bắt nàng không thuộc quyền chỉ huy của tướng Trần Sâm. Đó là một đơn vị Hắc y do Bắc kinh trực tiếp điều khiển.

Cửa ra vào duy nhất đã bị chặn bít. Muốn thoát thân, Hoàng Hoa phải đánh gục hai gã đàn ông và sau đó chạy đến văn phòng Trần Sâm dùng sắc đẹp lôi cuốn hắn về phía nàng. Nếu không, nàng sẽ chết. Nàng giỏi võ song nàng chưa thể chuyển bại thành thắng vì không có tấc sắt trong tay, trong khi đối phương được trang bị đầy đủ khí giới bén nhạy.

Nàng bèn tìm cách kéo dài thời giờ:

- Tôi là thượng khách của tướng Trần Sâm. Các ông bắt tôi về tội gì?

Một gã cười ngạo mạn:

- Cô là thượng khách của tướng Trần Sâm nhưng lại là phạm nhân của chúng tôi. Tội gì lát nữa cô sẽ biết. Tốt hơn cô nên đi ngay, đừng buộc chúng tôi phải dùng sức mạnh.

Tên cận vệ của tướng Trần Sâm rít lên:

- Các đồng chí phải xin phép tướng Trần Sâm mới được vào căn nhà này. Tôi được lệnh bảo vệ cô Hoàng Hoa. Tôi không bằng lòng cho các đồng chí mang cô Hoàng Hoa đi.

- Nếu chúng tôi bất chấp?

- Tôi phải thi hành nhiệm vụ đến phútcuối cùng. Nghĩa là các đồng chí chỉ có thể đưa cô Hoàng Hoa ra khỏi nơi đây sau khi tôi chết.

- Hừ đồng chí đừng nói ẩu và có thái độ ngu muội. Đồng chí dư biết chúng tôi là ai.

Tên cận vệ lắc đầu:

- Yêu cầu các đồng chí cho xem chứng minh thư.

Một tên phản gián móc túi lấy giấy. Thừa cơ đứng gần, tên cận vệ giáng một đòn nguy hiểm. Miếng võ bất thần này trúng bả vai. Nạn nhân ngã khuỵu. Nhưng một phát súng nổ vang. Đoàng. Khói bốc lên mù mịt. Âm thanh do vách đá dội lại nghe rùng rợn. Viên đạn 9 ly xuyên qua bắp thịt tay tên cận vệ. Nét mặt rúm lại vì đau đớn, hắn thét lên một tiếng kinh hồn, rồi lăn xả vào người tên bắn súng. Cả hai ôm nhau vật lộn trên sàn nhà đẫm máu.

Tên cận vệ bị đè nằm dưới. Đối phương xiết chặt cổ hắn làm da mặt chuyển dần sang màu tím. Hắn ngoẹo đầu nhìn Hoàng Hoa trong cặp mắt bắt đầu lờ đờ. Nàng đọc thấy tia mắt cầu khẩn tha thiết.

Hoàng Hoa đảo mắt quan sát trận địa. Tên phản gián bị thương ở vai đang gượng ngồi dậy.Tên thứ nhì sắp hạ độc thủ để giết gã cận vệ. Dịp may độc nhất vô nhị đã tới với Hoàng Hoa. Thấy khẩu súng nằm tênh hênh trên sàn, nàng vội tóm lấy giáng vào gáy tên phản gián thứ nhì. Bị tấn công bất ngờ, hắn buông tên cận vệ ra và ngã lăn xuống. Tên cận vệ lồm cồm đứng lên. Nhanh như cắt, hắn rút dao trong mình ra và không nghĩ ngợi đâm loạn xạ.

Máu tuôn ra như có vòi, bắn xối xả vào mặt hắn. Tên phản gián trật xương bả vai đứng chưa vững thì gã cận vệ đã phóng dao vào giữa ngực. Nạn nhân kêu “ối “ một tiếng ngắn ngủi rồi vật mình đụng vách kêu sầm.

Tên cận vệ loạng choạng muốn té xỉu, Hoàng Hoa chạy lại:

- Đồng chí có sao không?

Hắn lắc đầu. Bàn tay hắn nắm lấy máy điện thoại liên lạc với văn phòng thiếu tướng Trần Sâm. Ở đầu giây, Trần Sâm toát bồ hôi lạnh khi nghe những lời báo cáo đầu tiên. Trần Sâm định hỏi thêm thì điện đàm đã tắt.

Trong căn nhà sàn, Hoàng Hoa nghe một phát súng nổ tiếp. Tên cận vệ buông điện thoại nhào xuống đất giãy đành đạch rồi nằm cứng đơ như khúc gỗ. Trước khi thở hơi cuối cùng, hắn còn cố nhỏm dậy, hướng con mắt lạc thần về phía Hoàng Hoa, miệng lắp bắp:

- Z…Z… vĩnh biệt.

Một gã đàn ông chạy ùa vào, khẩu súng trên tay bốc khói khét lẹt. Hoàng Hoa quỳ xuống bên gã cận vệ, lay người hắn thật mạnh:

- Đồng chí muốn nói gì nữa, nói đi.

Tên cận vệ nắm bàn tay mềm mại của nàng, thều thào:

- … 65, chào chị …

Hoàng Hoa bàng hoàng như bị đánh vào gáy. Z.65 là mật số của nàng. Mật số này chỉ một số người biết. Và số người này phải là nhân viên thân tín của ông Hoàng. Tên hầu cận của thiếu tướng Trần Sâm lại là nhân viên bí mật của ông Hoàng. Hắn muốn tiết lộ một điều quan trọng trướckhi chết. Điều quan trọng này là điều gì?

Giọng gã đàn ông sau lưng nàng vang sang sảng:

- Hoàng Hoa, cô bị bắt về tội làm tay sai cho địch.

Không đáp, nàng đứng dậy.

Trong khi ấy, thiếu tướng Trần Sâm hoảng hốt bỏ văn phòng chạy về. Trời đã tối hẳn. Một vì sao cô đơn mọc lên ở chân trời phía đông.

Văn Bình lẳng lặng ngồi nghe lửa reo trong lò dầu hỏa. 15 phút trước, một thiếu phụ đứng tuổi bưng lên cái khay lớn đựng lò và ấm đun nước. Văn Bình bơm dầu, châm lửa vào lò rồi hút thuốc lá bâng khuâng ngắm ngọn lửa chuyển sang màu xanh và reo một âm thanh vui vui. Khói thuốc thơm quyện hương hoa dại từ ngoài rừng tạt vào tạo ra cảm giác say say. Chàng nằm dài trên giường tre, gác tay lên trán.

Bỗng chàng nhòm dậy. Dưới nhà vọng lên tiếng ngựa hí.

Rồi tiếng chân người trèo thang. Văn Bình nhìn quanh, ước lượng địa thế để đối phó. Căn phòng hơi chật, không thích hợp với cuộc quần thảo võ nghệ tuy nhiên chàng vững tin có thể làm chủ tình hình.

Văn Bình mân mê chai rượu mạnh chưa khui. Chai rượu đầy ắp này sẽ biến thành khí giới lợi hại trong tay người thông thạo quyền thuật như chàng. Chàng ngồi xê ra ngoài mép giường, sẵn sàng đứng dậy và phản công kịp thời.

Nét mặt nghiêm trọng của Văn Bình trở nên sượng sùng. Vì người lạ không phải du kích mặc đồ đen, huênh hoang khẩu súng sát nhân.

Mà là một giai nhân.

Phải dùng danh từ « giai nhân » mới đúng vì sắc đẹp của nàng ăn đứt sắc đẹp của nhiều bông hoa hoa biết nói quốc tế từng đoạt vương miện trong các cuộc thi hoa hậu. Nàng không cao, song không thấp. Khổ người nàng thích hợp với đàn ông Á đông không ưa sự đồ sộ và nặng nề. Thoạt ngắm nàng, người ta nghĩ ngay hoa quỳnh không dám nở xòe trước mặt khách lạ. Nàng có lối nhìn thẹn thò và rút rát, khiến Văn Bình bồi hồi rung động, muốn nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo lên miệng ngoạm cắn.

Nàng mặc bộ áo tàu màu hoàng yến may bó eo, mông và ngực. Kẻ may cắt cho nàng phải là quán quân đo lường vì chỗ nào cũng khít khao, không rộng quá cũng không chật quá. Chắc hẳn áo nàng được may bằng chỉ ni lông thứ thật bền. Nếu không nàng chỉ ngửa đầu cười, hoặc dơ tay vẫy là tuột hết.

Sau phút bàng hoàng, Văn Bình cất tiếng:

- Tôi là đại tá Tùng Liêm. Rất hân hạnh được làm quen với …

Giai nhân nghiêng đầu thi lễ:

- Tiểu Doanh.

- Cô Tiểu Doanh?

- Bà thì đúng hơn. Song nhà tôi vừa mất, giờ đây đại tá muốn kêu tôi là cô hay bà cũng được.

Văn Bình nói:

- Cô đẹp quá. Thật tôi không ngờ.

Tiểu Doanh mơ màng:

- Đại tá sẽ có dịp gặp nhiều người đẹp khác. Chẳng hạn Tiểu Phi, Tiểu Nương. Các chị ấy còn đẹp hơn tôi nhiều.

- Có, tôi đã hân hạnh gặp Tiểu Phi. Song còn Tiểu Nương? Tại sao các cô đều cùng họ như vậy?

- Tiểu Phi, Tiểu Doanh, Tiểu Nương là bí danh, không phải tên thật. Vào mật khu không ai được quyền lưu giữ quá khứ.

Bên dưới lại có tiếng ngựa hí. Tiểu Doanh nói nhanh và đổi giọng thân mật:

- Em đến đây có việc gấp. Lẽ ra, em trò truyện lâu với anh, nhưng em đã phải ra đi.

Văn Bình sững sờ nhìn nàng. Tiểu Doanh rút túi ra một que diêm màu xanh bị gẩy. Nhanh nhẹn Văn Bình lấy que diêm gẫy cất kỹ trong người ra. Hai mẩu diêm gẫy nối lại thành một que nguyên vẹn. Tiểu Doanh, mặt tươi hẳn lên:

Văn Bình nói ngay:

Tiểu Doanh xớn xác nhìn ra ngoài. Con ngựa buộc vào thân cây khô dưới vườn hí lên từng hồi gấp gáp. Nàng nhìn thẳng vào mắt Văn Bình, giọng nghiêm nghị:

- Em thật may mắn vì người hẹn gặp là anh. Sống ở đây đã lâu, em chán ngấy lắm rồi. Em xin hoàn toàn sức giúp anh thành công. Tuy nhiên, như em đã yêu cầu ông Hoàng, em chỉ đòi hỏi một điều: cho em trở về.

- Vâng, tôi xin hứa.

Tiểu Doanh chỉ một ngôi nhà nhỏ nằm khuất sau lùm cây đen sì:

- Anh thấy chứ? Đó là nhà riêng của em. Cách đây một hôm, em là gái có chồng. Đoàn Lợi, chồng em, nhân viên cao cấp của R đã bị giết. Và hung thủ là Vương Sinh, chỉ huy điệp báo. Hiện thời em là người yêu của Vương Sinh.

- Cô yêu Vương Sinh kể là chuyện lạ.

- Xin anh đừng riễu cợt nữa, em đã khổ sở quá nhiều. Lắm lúc em định uống thuốc độc để rũ sạch nợ đời. Vì nhiệm vụ nên em còn bấu víu lấy cuộc sống.

- Thành thật xin lỗi cô.

- Em xin lỗi anh mới đúng. Em có điều này cần nói: Vương Sinh đã phăng ra đầu mối tổ chức của ta ở đây. Đúng lý ra em vẫn ở trong bí mật để Lê Hành tiếp xúc với anh, nhưng Lê Hành đã chết. Theo chỉ thị của ông Hoàng, Lê Hành bố trí ám sát Vương Sinh trong rừng. Vì còn Vương Sinh, kế hoạch của ta khó thể thành tựu. Vương Sinh là con cáo già điệp báo. Hắn đánh hơi tài lắm, cái gì cũng biết. Không hiểu do sơ xuất hay nguyên nhân nào khác, Lê Hành đã thất bại. Và Vương Sinh khám phá được một số tài liệu, cùng những đoạn diêm gẫy và các câu thơ lục bát làm mật khẩu liên lạc.

Lê Hành là em họ nên em bị du vào hoàn toàn nguy khốn. Em giả vờ kết thân với Vương Sinh là vì thế.

- Còn Đoàn Lợi?

- Em hò hẹn với Vương Sinh trong rừng, và ghi nơi hò hẹn trong cuốn nhật ký giấu dưới gối, cốt cho Đoàn Lợi đọc. Và Lợi đã mắc mưu em. Lợi mai phục bên suối định giết Vương Sinh. Song …

Tiểu Doanh thở dài. Văn Bình đỡ lời:

- Vương Sinh lại thoát chết lần nữa?

- Vâng, Lê Hành và Đoàn Lợi đều giỏi võ mà vẫn chết dưới tay Vương Sinh. Điều này chứng tỏ Vương Sinh là một đối thủ ghê gớm. Về nhu đạo thì trong R không ai địch nổi hắn. Vương Sinh còn thạo quyền Thiếu lâm, Mai hoa và Thái cực đạo. Riêng về tài bắn súng thì cách hai chục thước, hắn có thể chẻ đôi nút chai hoặc bắn tắt ngọn nến đang cháy.

Văn Bình, bâng khuâng không đáp. Tiểu Doanh lại thở dài:

- Bởi vậy, em nghĩ không còn cách nào khác ngoài cách giả vờ yêu hắn. Chỉ còn cách ấy may ra mới diệt được hắn. Em giả vờ chết đuối dưới suối để quyến rũ hắn. Nhưng bây giờ đã có anh. Em hy vọng...

Nàng ngước đôi mắt đen láy nhìn chàng. Tiểu Doanh đẹp như kỳ nữ trong tranh xưa. Gió mát từ ngoài thổi vào làm tung bay làn tóc đen nhánh trên tầng trán trắng trẻo. Văn Bình ngây ngất như vừa hít một gờ ram thuốc phiện trắng. Chàng cảm thấy yêu Tiểu Doanh lạ lùng.

Đột nhiên Tiểu Doanh nhích lại sát người chàng. Chàng đặt bàn tay lên vai nàng rồi lặng lẽ kéo nàng vào lòng. Nàng không phản đối. Chàng nâng mặt nàng lên. Môi nàng mấp máy, cánh mũi nàng phập phồng. Văn Bình nghe rõ tiếng tim đập trong lồng ngực căng cứng của nàng.

Chàng cúi xuống hôn lên đôi môi chín mộng. Nàng rung lên như người bị sốt rét. Rồi nàng kiễng chân môi nàng đeo chặt lấy môi chàng.

Mấy phút sau, hai người mới rời nhau, Văn Bình thoáng thấy trên má nàng một giọt nước mắt. Chàng hỏi:

- Tại sao em khóc?

Tiểu Doanh đáp:

- Em sợ lắm.

Văn Bình vuốt tóc nàng:

- Có anh ở bên, em đừng sợ.

Tiểu Doanh đứng dậy:

- Thôi, em đi. Có lẽ chỉ đêm nay hoạc ngày mai là có chuyện. Nếu không gặp trở ngại, trong vòng 48 giờ nữa chúng mình sẽ trờ về Sài gòn.

Văn Bình kéo nàng vào người lần nửa và hôn thật lâu. Tiểu Doanh vụt buông chàng ra, rồi hốt hoảng chạy xuống vườn, như bị ai đuổi. Nàng nhảy lên ngựa phóng một mạch. Văn Bính bồi hồi ngồi xuống giường. Ngọn lửa trong lò vẫn reo lách tách.

Trời nhá nhem tối, Hoàng Hoa vẫn nhận ra lối vào thạch động. Nàng đến R nhiều lần song đây là lần đầu nàng được dẫn vào còn đường đặc biệt này.

Hai bên đường mòn toàn là thân cây khẳng khiu trụi lá, dường như vừa bị cơn gió đầy lửa thổi qua. Sau khi bị bắt, nàng phải qua khu rừng tre đổ giốc xuống thung lung nhỏ. Nàng ngồi trên lưng ngựa, sau lưng một gã đàn ông mặt mũi gớm ghiếc. Chỉ nhìn những vết thẹo ngang dọc trên má hắn, Hoàng Hoa cũng lợm mửa. Theo sau là một kỵ mã khác, cưỡi ngựa mầu nâu. Con thú chạy suốt ngày chưa nghỉ nên mồm sùi bọt trắng và thở mạnh như kéo bễ. Hoàng Hoa nghĩ miên man khi bước chân vào thạch động bí mật. Nàng không còn lo sợ nữa vì biết không thể thoát chết. Trước cái chết, nàng trở nên dửng dưng. Nàng chỉ mong Văn Bình khỏi bị bại lộ. Còn nàng … bèo giạt hoa trôi, mãi rồi nàng không còn tình cảm để tự xót thương nữa.

Kỵ sĩ ghìm cương ngựa. Từ phiến đá đen ngòm án ngữ thạch động có tiếng nói lớn hắt ra:

- Thượng Hải? Ai đó.

Hoàng Hoa biết đây là nơi kín đáo nhất của mật khu. Tên lính núp sau phiến đá hô mật khẩu bằng tiếng quan hỏa nên Hoàng Hoa không thể lầm được. Nàng đang được áp giải tới trụ sở phản gián của quốc tế Tình báo Sở Trung Hoa cộng sản.

Kỵ sĩ đáp lại, cũng bằng tiếng tàu:

- Diên An. Đội công tác biệt phái.

Một tên lính đội mũ sắt, đeo tiểu liên Trung cộng chạy ra xét chứng minh thư. Sau đó, Hoàng Hoa tiến vào hầm núi, thắp đèn măng sông sáng quắc. Quanh co một hồi, nàng bị lôi vào một động nhỏ khác, tứ phía xây tường kín mít, chỉ chừa cửa ra vào.

Trong phòng có cái bàn mộc và 2 cái ghế. Ngồi sau bàn là một người hói trán, đeo kiếng cận thị, trên miệng vắt vẻo điếu thuốc lá thơm dài ngoằng. Hoàng Hoa chưa gặp hắn bao giờ, song thấy nhiều nét quen quen. Có lần nàng được thấy ảnh hắn trong cuốn an bom đặc biệt của sở Mật vụ do ông Hoàng chỉ huy ở Sàigòn.

Hắn nhìn Hoàng Hoa bằng con mắt tóe lửa, giọng chậm rãi:

- Chào cô.

Hắn nói bằng giọng lơ lớ. Đích thị hắn là người Trung hoa. Hai kỵ sĩ rút êm, trong phòng trơ lại Hoàng Hoa và gã đàn ông trán hói. Hắn cười nhạt:

- Hẳn cô đã biết đây là đâu. Và hẳn cô cũng biết khi đã vào đây thì trên đời không còn quyền lực nào có thể cứu được cô nữa.

- Thưa đồng chí, tôi là Hoàng Hoa, mật số K.651, cán bộ giao liên đặc biệt của thiếu tướng Phan trọng Tuệ.

- Phải tôi biết cô là người thân của Phan trọng Tuệ. Song Tuệ ở xa đây hàng mấy trăm cây số sẽ không giúp đỡ được cô.

- Tôi là người vô tội. Tôi đã lập nhiều thành tích. Xin đồng chí xét lại, nếu không…

- Ha, ha, cô định dọa cả tôi nữa ư? Này, tôi nói cho cô biết. Giờ này, tướng Trần Sâm đang vận dụng mọi cách để cứu cô, song 10 Trần Sâm nữa cũng vô ích. Nếu cần, tôi sẽ bắt luôn Trần Sâm. Đoàn Hắc Y được toàn quyền hành động ở đây.

Hoàng Hoa nín thinh. Một con giơi khổng lồ đập cánh vù vù. Người trán hói nói:

- Tôi chỉ hỏi cô vài câu rất ngắn. Nếu cô trả lời đúng, tôi sẽ xét lại hoàn cảnh của cô mà đề nghị châm chước. Nhược bằng …

Nói xong, hắn vứt trước mặt Hoàng Hoa một xấp ảnh lớn, và cười gằn:

- Cô hãy cầm từng tấm ảnh lên xem.

Hoàng Hoa rợn người khi coi bức hình thứ nhất. Đó là một thiếu phụ trần truồng, cánh tay và bàn chân bị chặt đứt. Bức thứ hay cũng là một thiếu phụ trần truồng với hai con mắt bị khoét và hai tai cắt đứt. Những bức ảnh kế tiếp đều là đàn bà trần truồng và bị tra khảo tương tự.

Người trán hói dằn từng tiếng:

- Cô thấy chưa? Mọi người đàn bà vào căn phòng này đều bị đối xử như vậy. Khí hậu lạnh buốt xương mà bị lột hết quần áo, cô chỉ chịu được hai ngày là bỏ mạng. Lại còn những ổ kiến lửa, những con vắt khổng lồ, những con beo nhỏ rất thích đàn bà … À quên, còn mấy con đười ươi đa tình nữa. Chỉ sống chung một đêm với khỉ đột là cô không còn che giấu sự thật. Nhưng trước khi cô được làm vợ đười ươi, tôi sẽ gọi một trung đội binh lính tới đây. Bọn chúng là người thiểu số, không biết vuốt ve đàn bà. Chúng sẽ coi cô như con vật. Tôi sẽ bỏ mặc cô với chúng một đêm. Đêm sau, tôi đưa cô tới gặp đười ươi. Nếu cô chưa chết, tôi sẽ nhốt cô cùng con beo vằn dâm đãng. Thế nào, cô Hoàng Hoa, cô chịu khai chưa?

Hoàng Hoa chết lặng trên ghế. Lát sau nàng lắc đầu, giọng yếu ớt:

- Thưa, tôi có phạm tội gì đâu mà khai. Xin đồng chí xét lại cho tôi nhờ.

Người trán hói cười ha hả:

- Cô còn dám gọi tôi là đồng chí được ư? Chúng ta là kẻ thù của nhau có lẽ đúng hơn. Hoàng Hoa? Tên thật của cô là gì? Vì lẽ gì cô hạ sát nhân viên của Đảng?

- Thưa đồng chí, chuyện ấy hoàn toàn không đúng.

Người trán hói quát lớn như lệnh vỡ. Đoạn hắn rút trong hồ sơ đưa cho nàng một mảnh giấy vàng. Trên tờ giấy là một bức mật điện gồm toàn chữ số:

- Đọc đi?

Thần đồng toán học cũng không đọc được, huống hồ Hoàng Hoa. Muốn đọc mật mã, phải biết “chìa khóa “, và phải mất thời giờ. Nàng lắc đầu, gã trán hói bèn đập vào bàn tay nàng, nửa đe dọa, nửa xuồng xã:

- Ừ nhỉ, bức điện này bằng mật mã, cô không đọc nổi. Cho dẫu tôi cho dịch ra, cô cũng chẳng hiểu gì đâu. Vì cô chỉ là một con trốt tầm thường trên bàn cờ rộng lớn. Cô biết YK không?

Đúng như gã trán hói nói, nghề gián điệp là nghề của những con trốt tầm thường trên bàn cờ, thế giới rộng lớn. Hoàng Hoa không thể nào biết được YK là ai.

Khi ấy, YK đang ở Sàigòn trong một khu hầm kiên cố xây dưới mặt đất 15 thước, bên trên có 5 mét bê tông cốt sắt, nghĩa là đủ sức chịu đựng được những cuộc oanh tạc bom nặng. Nhà hầm được điều hòa khí hậu, và được trang bị một hệ thống đèn chiếu tối tân khiến ở trong hầm mà ánh sáng dễ chịu như ngoài trời buổi sáng.

YK là một người trung niên dong dỏng cao, mặt dài, đôi mắt nhỏ kết thành ba góc dưới chân mày xếch trông như lưỡi dao. Đó là mắt tam giác phối hợp với lông mày thụ tâm, người đời xưa có mắt và lông mày này thường làm đệ nhất công khanh, tài năng có thừa nhưng tâm địa lại vô cùng thâm hiểm và gian ác.

Hắn mặc sơ mi trần, tay xắn lên để lộ nét gân guốc, cổ quấn phu la đỏ, quần xám rộng thùng thình, chân dận giép quai da. Nhìn chung, hắn có vẻ ốm yếu nhưng lại tràn trề nghị lực. Hắn đang ngồi trước cái bàn dài, dài như loại bàn ăn câu lạc bộ, chỉ khác bàn này bằng sắt, trên bàn được kê thành một hàng ngắn 5 bộ máy truyền tin bằng siêu tần số. Hắn ngồi giờ lâu, lưng dựa ghế xoay, mắt lim dim, thân thể bất động như pho tượng. Đĩa đựng tàn thuốc trong tầm tay hắn lớn bằng đĩa xúp đã đầy ắp mẩu thuốc lá sợi đen.

Một thuộc viên mặt đen sì như cột nhà cháy chắp tay nghiêm chỉnh sau lưng. Đột nhiên YK quay lại hỏi, giọng khàn khàn và mỏi mệt như người nghiện bị đói thuốc:

- Liên lạc với họ được chưa?

Thuộc viên cung kính đáp:

- Thưa, họ đã trả lời.

YK cười nửa miệng:

- Vậy thì tốt.

Thuộc viên ngần ngừ một giây rồi nói:

- Dạ thưa, tôi đã dặn nhân viên chuyển bức điện này thật nhanh, trong vòng một phút. Tuy nhiên, …

- Tuy nhiên cái gì?

- Thưa … tuy nhiên tôi vẫn lo ngại vì bên sở Mật vụ đã có bộ phận kiểm thính tân tiến, không những thu lén được nội dung bức điện lại còn có thể …

YK càu nhàu:

- Hừ, sở Mật vụ! Trước đây tôi đã đề cập đến lão Hoàng ma quái ấy hàng chục lần mà không ai chịu nghe. Đúng là nuôi ong tay áo. Anh đã được tin tức đích xác về hoạt động của lão Hoàng chưa?

- Thưa rồi.

- Lão ta khám phá ra kế hoạch của tôi không?

- Thưa, điều này tôi chưa dám đoan quyết.

- Hừ, lão Hoàng biết thì hỏng hết, hỏng hết. Những kẻ thường được coi là thù nghịch với tôi chỉ là đồ bỏ, lão Hoàng mới là đối thủ nguy hiểm bậc nhất. Ta phải ra tay nội trong đêm nay.

YK bấm nút điện thoại. Một giọng nói rắn rỏi vang trong ống nói:

- Thưa ngài …

YK gắt om:

- Còn thưa với gởi gì nữa? Lão Hoàng đang tìm cách phá tôi. Lực lượng của ta bố trí xong chưa?

- Thưa, chỉ còn đợi lệnh của ngài nữa là …

- Được. Tôi đã ra lệnh rồi đấy. Nội đêm nay, các anh phải làm một mẻ lưới thật lớn. Phải diệt trọn ổ, nghe chưa?

- Tuân lệnh.

Hắn tắt máy vớ điếu thuốc cháy dở rít một hơi. Cách nhà hầm độ hai cây số, trong một trang trại rộng bát ngát, một toán người nét mặt nghiêm trọng đang quâu quần chung quanh bản đồ thành phố Sàigòn. Một người vụt đứng dậy rút súng lục lên đạn kêu đánh soạch:

- Viên đạn này, tôi sẽ bắn vào đầu lão Hoàng. Lát nữa lão sẽ biết tay ta.

Một đoàn cam nhông đen sì lùi lũi mở máy rời trang trại.

Thành phố Sàigòn vùi yên trong giấc ngủ. Hai triệu dân Sàigòn không thể biết đêm ấy một biến cố ghê gớm đang tuần tự diễn ra.

Gần sáng, ông Hoàng vẫn thức trong tòa biệt thự cổ gần phi trường Tân sơn nhất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx