sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Z.28 Vệ Nữ Đa Tình - Chương 7: Đoạn Kết

Căn phòng tuy hẹp nhưng rất xinh xắn. Đồ gỗ thuộc loại đắt tiền. Máy lạnh, máy sưởi, tủ chứa thực phẩm, điện thoại vô tuyến, tất cả đều đầy đủ tiện nghi, một gia đình vợ chồng son có thể sống trong phòng cả năm không cần ra ngoài cửa.

Khách lạ tới thăm lần đầu khó thể khám phá ra đây là sào huyệt du hí của nhà triệu phú. Hầu hết mọi tiện nghi đều được giấu trong tường, chủ nhân điều khiển bằngnút điện.

Mở ngăn kéo bàn giấy kê ở góc, ta sẽ thấy một cái hộp hình chữ nhựt dèn dẹt, hao hao như loại va-li nhỏ đựng giấy tờ của giới doanh nghiệp Tây phương. Bấm nút, nắp va-li tự động bật lên, phía dưới là 20 cái nút khác màu và khác hình thù. Mở cửa, đóng cửa phòng, vặn dĩa hát âm thanh nổi, đặt hệ thống thu thanh bí mật và canh phòng điện tử suốt ngày đêm, cũng bấm nút...

Căn phòng ngàn một đêm lẻ này là một trong nhiều căn phòng được Sở Mật Vụ trang bị, theo lệnh của ông Hoàng. Một phái đoàn chuyên viên gồm kiến trúc sư, kỹ sư điện tử, đến tận nơi nghiên cứu để về vẽ họa đồ. Công cuộc thiết trí tân tiến được thực hiện đúng theo họa đồ được ông tổng giám đốc chấp thuận. Tùy theo tầm quan trọng điệp báo của mỗi thủ đô trên thế giới, những căn phòng lạ lùng này trị giá từ 5 đến 50 triệu bạc Việt-Nam.

Hồi còn ở Sài gòn, Văn Bình nghe Nguyên Hương nói là căn phòng an toàn của Sở tại Ba lê trị giá 40 triệu. Còn ở Hồng-kông thì suýt soát 15 triệu. Danh từ chuyên môn cỉa Sở gọi những căn phòng an toàn này là "rạp hát".

Đêm ấy, Văn Bình đưa Mai Sun về "rạp hát", tọa lạc sau một binh-đinh mới cất, quét vôi trắng toát. Sau khi cửa phòng đóng lại, chàng không giới thiệu máy móc kỳ dị với người đẹp mà chỉ tắt đèn trần, vặn đèn bàn lờ mời rồi kéo nàng xuống đi-văng. Mai Sun há miệng toan nói thì Văn Bình đặg bàn tay lên môi nàng.

Ngoan ngoãn ngã đầu vào ngực chàng. Trong gần hai giờ đồng hồ sôi bỏng kế tiếp, nàng bộc lộ những cử chỉ say mê và thèm khát ghê gớm tưởng nhì nàng bị giam giữ hàng chục năm trong ngục tối. Vả lại, như nàng đã tâm sự với chàng, rằng đã sống cô đơn và lạnh lẽo trong 5 năm trường, bên cạnh người chồng mà nàng không yêu...

Khi nàng nhỏm dậy thì trời đã gần sáng.

Đang thân mật vuốt ve nàng, đột nhiên Văn Bình xô nàng ra bằng dáng điệu phũ phàng, còn phũ phàng hơn kẻ tìm hoa tỉnh giấc truy hoan thì cái ví căng phồng đã bị người vợ một đêm nẫng nhẹ. Mai Sun níu mép giường, nhìn Văn Bình, cặp mắt sửng sốt pha lẫn hốt hoảng. Văn Bình thản nhiên ra trước mặt gương mặc lại quần áo và thắt cà-vạt. Chàng có cử chỉ rềnh rang như thể không bận công việc, và như thể trong phòng chỉ có một mình chàng.

Mai Sun bước xuống giường, quên xỏ chân vào đôi dép quai nỉ trắng tuyệt đẹp, và quên là trên thân thể nàng không có gì hết, ngoài những báu vật do Hóa công đặc phú. Văn Bình nắm y phục nàng vắt trên ghế, ném lại, giọng tàn nhẫn:

- Mặc vào.

Khi cần, Văn Bình có thể tàn nhẫn hơn nhiều kẻ tàn nhẫn khác. Tuy vậy, vạn bất dắc dĩ chàng mới tàn nhẫn đối với người đẹp. Nhất là người đẹp mà chàng vừa ôm ấp trong vòng 120 phút vửa qua.

Giọng Mai Sun run run:

- Anh ơi, tại sao anh thay đổi một cách khó hiểu như vậy?

Văn Bình dằn từng tiếng:

- Tự cô, cô hiểu lấy.

Ngửa cổ thở khói Salem lên trần phòng - một trần phòng sơn vàng nhạt lấp loáng những ô tròn của máy điều hòa khí hậu và đèn nê-ông chìm mát mắt - Văn Bình nói tiếp:

- Cô phải biết rằng mọi chuyện có đầu tất phải có đuôi. Tấn tuồng lấy thúng úp voi đã đến hồi hạ màn rồi cô ạ. Này cô, tên thật của cô là gì?

- Mai Sun.

- Ha, ha. Mai Sun.

- Anh đừng cười to như thế, em sợ lắm.

- Cô cũng biết sợ ư? Cô sợ ai? Sợ tôi hay sợ Quốc Tế Tình Báo Sở? Thôi đúng rồi, cô sợ cả hai. Sợ Tình Báo Sở vì họ sẽ giết cô, băm vằm cô như cám nếu cô không quyết tâm đóng kịch ngây thơ và khờ khạo đến cùng. Nhưng cô lại sợ tôi vì trong phòng này chỉ có cô với tôi, nếu không nói thì cô sẽ bị tôi làm thịt cô? Tôi có rất nhiều phương pháp làm thịt đàn bà, nhất là đàn bà đẹp hà tiện lời nói.

- Em lạy anh. Anh điên mất rồi. Em là Mai Sun, anh quên rồi sao? Anh quên là chúng mình đã gặp nhau ở Lo-Wu, sát biên giới, và chúng mình đã tỏ tình với nhau. Chúng mình lại vừa ân ái với nhau trong hai tiếng đồng hồ. Và cũng chính em đã đánh cắp chìa khóa còng trong túi nhân viên Tình Báo Sở trao cho anh, giúp anh thoát nạn. Anh ơi, em đinh ninh đây là đêm hạnh phúc nhất đời em. Em không ngờ sự thể lại hoàn toàn trái ngược, anh đáp lại tình yêu chân thành của em bằng sự lạnh nhạt và phũ phàng như thế.

- Tôi không điên đâu. Một lần nữa, tôi tha thiết yêu cầu cô. Cô là ai?

Mai Sun cần ví tay trên bàn đêm, mở ra. Văn Bình chặn lại:

- Cô định lấy súng hả?

Mai Sun ngước khuôn mặt ràn rụa nước mắt nhìn chàng:

- Anh tệ bạc thật! Anh thử nhìn xem trong ví em có súng hay không? Em yêu anh, em bị anh hất hủi, chứ em có muốn hại anh và cần võ khí? Trời ơi, em lấy mù-soa lau nước mắt mà cũng bị cấm đoán, như vậy, em còn sống làm gì nữa?

Văn Bình cười nhạt:

- Đời đáng sống lắm, cô ạ. Con kiến còn thèm sống huống hồ là con người. Cô còn trẻ, lại đẹp, ra đường hàng trăm, hàng ngàn đàn ông còn xếp hàng theo sau thì chết là dại dột. Tôi đùa đấy, hơn ai hết tôi đã biết là trong ví cô không có súng. Trong ví cô lại cũng không có khăn mặt nữa. Nếu cô cần lau nước mắt cá sấu thì tôi xin biếu cô một tá mù-soa Thụy sĩ nhập cảng, êm như lụa và thơm như tẩm nước hoa Chanel số 5 vậy.

- Vậy ra...?

- Vâng, tôi biết rõ từng li từng tí vì hồi nãy, trong lúc cô ngủ quên, tôi đã mạn phép mở ví ra khám xét. Cô tha lỗi nhé! Người ta ra lệnh cho cô ân ái giả vờ, nhưng trên thực tế tôi đã thấy cô thành thật. Vì vậy, sau giờ đồng hồ, cô bắt đầu thấm mệt mặc dầu cô thuộc loại mỹ nữ chân dài, bền bỉ hơn nhà quán quân việt dã...

Kể ra, tài nghệ của cô cũng không đến nỗi xoàng. Cô là người Tàu, chắc phải biết truyện Ly Cơ, Tức Vĩ, Văn Khương và nhất là Hạ Cơ, Công tử Man, Hạ Ngư Thúc chết non vì thiếu sức. Cô không thua kém Hạ Cơ là bao. Cô đã tốt nghiệp ưu hạng trường huấn luyện ái tình của Smerch Sô Viết. Nhưng cô không biết rằng tôi có đủ bản lãnh để thù tiếp. Vì vậy cô thấm mệt trong khi tôi vẫn khỏe. Cô thiu thỉu ngủ thì tôi lục lọi trong ví và áo quần cô.

Mai Sun khóc ré lên như đứa trẻ.

Văn Bình hừ một tiếng rồi hỏi:

- Cô còn cần mù-soa nữa không?

Nàng bật ra:

- Không cần.

- Ha, ha, cô không cần là dĩ nhiên. Vì thưa cô hồi nãy cô mở ví không phải lấy khăn lau nước mắt. Mà là để bấm nút vô tuyến liên lạc với họ. Cái máy vô tuyến của cô kháu khỉnh mà hữu hiệu ghê! Bề ngoài, nó chỉ là thỏi son môi thông thường, mang nhãn hiệu Elizabeth Arden. Mở ra, nó cũng chứa son đàng hoàng. Nhưng bên dưới nó lại đựng máy móc truyền tin. Thôi, cô đừng tìm kiếm nữa mất công, tôi đã cất dùm cô rồi.

- Anh quả là ma quỷ!

- Không phải ma quỷ đâu, cô ơi! Tôi chỉ là cái móng tay nhọn tầm thường được dùng để chọc thủng vỏ quýt dầy của cô mà thôi. Máy của cô chỉ hoạt động được trong đường kính 3 cây số. Giờ này chắc đại tá R. đang chờ cô.

Mai Sun quắc mắt, vẻ mặt trở nên dữ dội:

- Phải, đại tá R. đang chờ tôi. Anh muốn làm gì tôi thì cứ làm gì tùy ý. Trong thâm tâm, tôi muốn công tác với anh, bằng cớ cụ thể là chính tôi tự ý móc nối với đồng nghiệp của anh ở Bắc Kinh. Tôi lại muốn thoát khỏi lục địa nên đã yêu cầu Yên Hà vượt mọi khó khăn, dặn anh đến Lo-Wu gặp tôi, đưa tôi về Hồng-kông. Thiện chí của tôi đã rõ rệt, anh còn muón gì nữa... Chẳng qua là người ta lập kế bắt tôi, thân đàn bà yếu đuối, chồng, con, gia đình còn ở lại, nên tôi đành phải thay đổi ý kiến.

- Nghĩa là cô vâng lệnh đại tá R. để cho tôi vào xiếc?

- Vâng, tôi xin lỗi anh.

- Sẳng sàng. Tôi là người không thích hậm họe đàn bà. Dầu muốn tôi cũng không thể hậm họe vì lẽ cô vừa mang lại cho tôi những giây phút êm đềm và say sưa vô tả. Tuy nhiên, người ấy lại không thể tha lỗi cho cô.

- Đại tá R.?

- Không phải. Hắn không thể bắt lỗi cô vì kế hoạch thất bại là tội của hắn. Cô đã biết rõ người ấy.

- Thú thật với anh, em hoàn toàn không biết.

- Vậy cô biết Mai Sun không?

- Mai Sun?

- Phải, Mai Sun, bí thư đặc biệt của Phó tổng giám đốc Khối Kế Hoạch, vợ của giám đốc Ngoại Vụ, trong khối Hành Động, và là cháu ruột của Chủ Tịch Lưu Thiếu Kỳ...

- ....

- Tại sao cô không trả lời? Nghĩ cho cùng, cô yên lặng là hơn. Vì tôi đã khám phá ra một sự thật động trời. Cô đội tên Mai Sun để tiếp xúc với tôi. Sự thật, cô không phải là Mai Sun.

- Chứng cớ?

- Đến cơ sự này mà còn đòi chứng cớ thì cũng lạ thật. Vâng, cô đã muốn, tôi cũng xin thỏa mãn. Thoạt tiên, tôi tưởng lầm cô là Mai Sun. Nhưng đến khi hôn cô, và nhất là khi chiêm ngưỡng thân thể cô dưới ánh đền thì tôi không còn tiếp tục lầm được nữa. Về chiều cao cũng như vòng ngực, vòng mông, cô giống Mai Sun như hệt. Song cô có hai bộ phận không giống hoàn toàn: đó là eo và bắp chân. Lần đầu gặp Mai Sun tôi phải bàng hoàng vì cặp giò của nàng, cặp giò còn tuyệt vời hơn cặp giò độc nhất vô nhị của nữ danh ca Marlène Diétrich nữa. Cô biết không, giò của Mai Sun tròn lẳn hơn, và thon dài hơn giò của cô. Tôi đã từng ôm ngang lưng của Mai Sun nên biết rõ kích thước. Eo của nàng nhỏ hơn eo của cô...

Xa Mai Sun, điều làm tôi xao xuyến hơn hết là mùi da thịt, đặc biệt là mùi răng miệng của nàng. Đã ở trong nghề, hẳn cô phải biết rằng mỗi người đàn bà có một hơi thở riêng, cũng như mỗi người có vân ngón tay riêng vậy. Hơi thở của Mai Sun lại là một hơi thở độc đáo. Bằng chứng là giây phút này trên miệng tôi vẫn đọng lại mùi Mai Sun mặc dù tôi đã hôn cô hàng chục lần.

Cô gái đội lốt Mai Sun thở dài chua chát:

- Em thật xấu số.

Văn Bình lắc đầu:

- Cô đừng vội bi quan. Về sắc đẹp, cô không thua Mai Sun đâu. Ở nhiều điểm cô còn trội hơn nữa. Mùi da thịt của cô cũng làm tôi ngây ngất. Chẳng qua là vì nhiệm vụ, cô à. Tôi có cảm tưởng là hoàn cảnh éo le đã xô đẩy cô chống lại Mai Sun.

Cô gái bâng khuâng nhìn bức họa tĩnh vật treo trên tường:

- Không giấu gì anh, Mai Sun và em là hai chị em.

Văn Bình giả vờ giật mình:

- Lạ nhỉ? Vậy mà nàng không cho tôi biết.

- Vì chúng em cùng mẹ khác cha, và chẳng thương gì nhau, còn thù nhau nữa là khác. Trong thời kỳ kháng Nhật, mẹ em theo cậu Lưu Thiếu Kỳ, hoạt động ở chiến khu. Tuy chưa hề tuyên thệ, mẹ em vẫn được coi như là đảng viên Cộng Sản tiền phong trung kiên. Theo sự sắp xếp của Đảng, mẹ em kết hôn với cha Mai Sun. Sau khi sinh Mai Sun, mẹ em lãnh đạm với chồng vì ông ta mắc bệnh nghiện rượu nặng, và mỗi khi quá chén thì đâm ra cuồng dâm và đa sát. Nhiều lần mẹ em định xin ly dị nhưng cậu Lưu không cho phép. Giải phóng quân càng thắng trận thì cha của Mai Sun càng cuồng dâm, càng đa sát. Bắt buộc mẹ em phải tìm an ủi ở một tình yêu thuở nhỏ...

Trước khi lấy chồng, mẹ em đã trao thân gửi phận cho một thanh niên. Không se duyên được với mẹ em, thanh niên này bỏ quê nhà lên Hoa Bắc. Thời gian qua, mẹ em gặp lại người tình cũ nhưng mỗi người lại ở một chiến tuyến khác nhau. Vì người tình cũ đã trở thành trung tướng trong quân đội Quốc Dân Đảng.

Trong một cuộc giao phong ác liệt gần sông Dương Tử, một sư đoàn Quốc quân bị đánh bại, tàn binh chạy tứ tán, toàn thể bộ tư lệnh đều tử trận, trừ viên sư đoàn trưởng bị cầm tù. Định mạng trớ trêu đã khiến cho chồng mẹ em là viên tướng thắng trận, còn người tình cũ là viên tướng thất trận. Ông bị giải về tổng hành doanh và giam giữ trong một ngôi nhà dưới chân núi, gần nơi mẹ em ở. Khi ấy cha của Mai Sun đang ruồng rẫy mẹ em. Nhờ kẻ tâm phúc, mẹ em đã liên lạc được với người tình cũ và lập kế cứu thoát. Ông đã chạy được về Thượng Hải, và sau ngày Tưởng Giới Thạch bại trận rút dang Đài Loan cùng binh sĩ Quốc quân.

Kết quả cuộc tái ngộ ngắn ngủi và ngang trái này là mẹ em có mang, và sinh ra em. Không hiểu sao cha của Mai Sun khám phá ra tự sự. Vợ chồng cãi lộn một trận kịch liệt, sau đó em bị tống khứ lên Bắc Kinh, vào ở trong cô nhi viện.

Gia đình mẹ em dọn lên Bắc Kinh sau ngày Mao Trạch Đông toàn thắng. Thỉnh thoảng em được về nhà chơi nhưng bị đối xử tàn tệ. Em giống Mai Sun như đúc, bạn bè đặt tên chúng em là Đại Mai và Tiểu Mai. Có cái lạ là chúng em đều giống mẹ, mà lại ghét nhau kinh khủng.

Mùa đông năm ấy, em về thăm mẹ. Nhân một bữa uống trà, Mai Sun và em đấu khẩu với nhau về một chuyện không đâu. Mai Sun lớn tiếng, đuổi em ra khỏi nhà. Em cầm bình hoa pha lê ném vào người Mai Sun. Rồi hai chị em đánh nhau, che ghẻ em can mãi mà không được. Nổi giận, cha ghẻ em rút cái phất trần đánh em. Em bỏ đi lấy chồng, thề nguyền sẽ báo thù.

Mai Sun kết hôn với một yếu nhân Tình Báo Sở. Nhờ sắc đẹp, em kiếm được một người chồng làm lớn trong ngành Ngoại Thương, có họ gần với Thủ Tướng Châu Ân Lai. Rồi chồng em được phép qua Hồng-kông hoạt động kinh tài. Chồng em hiện là giám đốc ngân hàng. Nhân viên Tình Báo Sở yêu cầu em đội lốt Mai Sun, em nhận lời liền. Vì em đã có dịp rửa hận. Vả lại, nếu anh là công dân Trung quốc, anh sẽ hiểu là không thù hằn Mai Sun em cũng nhận lời.

- Mai Sun hiện ở đâu?

- Em không biết. Có lẽ đang bị giữ tại biệt thự của đại tá Tze

- Ai?

- Đại tá Tze, đặc trách Tình Báo Sở Hồng-kông.

Văn Bình có cảm giác như hàng trăm con kiến lửa đang hè nhau rỉa cắn da thịt chàng. Từ một năm nay, chàng không nghe ai nhắc đến đại tá Tze nữa. Trên Thái Bình dương, đại tá Tze từng hăm dọa trả thù sau khi bị chàng đánh bại sát ván. (1)

Không ngờ ngày nay hắn lại là đối thủ của chàng ở Cảng Thơm. Như vậy nghĩa là căn cước Z.28 đã bị bại lộ. Đại tá R., ngôi nhà chứa những bộ sưu tập đắt tiền và kỳ dị, mọi việc xảy ra từ trước đến nay chỉ là những xen nối tiếp trong một vở kịch dài.

Tiểu Mai hỏi chàng:

- Anh cũng quen đại tá Tze ư?

Văn Bình gật đầu:

- Quen.

- Thảo nào... thảo nào đại tá Tze dặn em tuyệt đối thận trọng trong khi ân ái với anh vì anh được liệt vào thành phần nguy hiểm bậc nhất. Bây giờ em mới biết đại tá Tze nói đúng. Hồi nãy, em cứ đinh ninh anh đã rơi vào xiếc...

Văn Bình bắt sang đề tài khác:

- Còn đại tá R. là ai?

Tiểu Mai đáp:

- Em cũng không rõ lắm. Tuy nhiên, em có cảm nghĩ hắn không phải là đại tá thực thụ. Mà chỉ là thuộc viên của đại tá Tze.

- Ngôi nhà trên bờ biển kia của ai?

- À, đó không phải là trụ sở của đại tá Tze. Biệt thự này của một doanh gia Anh quốc. Chủ nhân về Luân-Đôn nghỉ ngơi hàng năm, nhà bỏ trống, giao cho người gác. Đại tá Tze sai trói người gác lại, nhốt trong ga-ra trước khi anh đến. Đêm hôm trước, em đã gặp đại tá Tze ở đó.

- Tze dặn những gì?

- Nói rằng em chỉ có bổn phận đi theo anh một thời gian. Em sẽ sang Mỹ. Sau đó, Tình Báo Sở sẽ bố trí cho em hồi hương.

- Chồng em không phản đối ư?

- Dĩ nhiên, nếu chồng em còn ở Hồng-kông thì sẽ phản đối, dầu biết là chỉ có thể phản đối lấy lệ. Nhưng hôm sau chồng em đã bị triệu hồi khẩn cấp về Bắc Kinh. Đại tá Tze cho biết là nếu em từ chối thì gia đình sẽ gặp chuyện không hay.

- Bốn thuộc viên ngồi trên xe Rolls có biết em là Mai Sun giả hay không?

- Có lẽ không. Chìa khóa còng là do đại tá Tze đích thân đưa cho em.

- Em dùng máy truyền tin để làm gì?

- Đại tá Tze nói rằng gián điệp Nam Việt có một căn nhà an toàn ở Hồng-kông, sau khi thoát thân chắc chắn anh sẽ lời em về đấy chứ không dám về khách sạn hoặc về tư thất ông tổng lãnh sự. Gần sáng, em phải cho anh uống thuốc ngủ. Sau khi anh ngủ mê, em sẽ gọi vô tuyến cho đại tá Tze.

- Cái máy giấu trong thỏi son của em chỉ có thể truyền tín hiệu. Vậy em liên lạc với đại tá Tze bằng máy nào?

Tiểu Mai cuối xuống, cầm cái giày bên trái của nàng giơ lên. Đoạn nàng vặn đế giày ra: bên trong là một walkie-talkie nhỏ xíu tối tân.

Văn Bình sợ toát mồ hôi. Chàng đã lục lọi kỹ càng mà chẳng thấy gì hết, ngoài thỏi son trong ví da.

Ông Hoàng mất bao tâm cơ mới thiết lập được ngôi nhà an toàn ở Cảng Thơm. Giờ đây Tình Báo Sở đã khám phá ra địa chỉ. Đành rằng thành công hay thất bại là việc thông thường trong nghề điệp báo - vả lại vị tất chàng đã thất bại - chàng cũng khó thể bào chữa tại sao lại mang Mai Sun (giả hiệu) về phòng. Chẳng qua chàng muốn lợi dụng tình thế để du hí cá nhân. Như mọi lần, ông tổng giám đốc chắc chỉ nhăn mặt một cách thân mật rồi bỏ qua câu chuyện. Vì Văn Bình làm "rạp hát" ở Hồng-kông bị lộ. Sở thiệt hại 15 triệu bạc, nhưng lại mang về cho Sở hàng ngàn triệu bạc, nhờ kho tài liệu vô cùng quan trọng do Mai Sun cung cấp.

Tuy vậy, trong lúc này hàng ngàn triệu bạc và kho tài liệu vô cùng quan trọng lại tuột khỏi tay Văn Bình. Muốn đoạt lại, chàng phải tìm ra sào huyệt của đại tá Tze.

Chàng bèn hỏi Tiểu Mai:

- Em biết rõ chỗ ở của đại tá Tze không?

Nàng chớp mắt rồi đáp, vẻ mặt thành thật:

- Đại tá Tze có nhiều căn nhà khác nhau ở Hồng-kông. Đêm nay có lẽ đang ở trong 1 biệt thự ba tầng gần đây.

- Trong khu Wanchai?

- Vâng.

- Đường nào?

- Em không biết vì chưa tới. Bọn đàn em của đại tá Tze kháo chuyện với nhau nên em nghe lỏm được.

Văn Bình cau mặt, nghĩ ngợi. Tiểu Mai không phải là hạng cán bộ điệp báo giàu kinh nghiệm có thể phỉnh gạt được chàng. Nàng chỉ là nhân viên tình báo bất đắc dĩ của đại tá Tze.

Bỗng một tia sáng lóe trong óc Văn Bình. Chàng hỏi Tiểu Mai:

- Đã đến giờ em liên lạc với đại tá Tze chưa?

Tiểu Mai nhìn đồng hồ:

- Thưa còn 15 phút nữa.

Văn Bình đáp lại bằng luồng mắt âu yếm:

- Vậy chúng mình uống rượu cho bớt lạnh. Giả làm Mai Sun để gần anh hồi khuya, em có tiếc nuối gì không?

Tiểu Mai cười hồn nhiên, hàm răng ngà ngọc lấp loáng dưới ánh đèn:

- Không.

Đàn bà là thế đấy! Trong khoảnh khắc, nàng quên hết. Nàng không còn nhớ nàng là con cờ của đại tá Tze, và nàng là kẻ thù của người đàn ông khôi ngô trước mặt. Miệng nàng, cổ nàng, ngực nàng còn nguyên mùi da thịt xa lạ mà quen thuộc, dịu dàng mà mãnh liệt, khiến tâm thần nàng bâng khuâng. Nàng không còn nhớ đến nguy hiểm đã qua và sắp tới. Óc nàng quay cuồng với những câu hỏi giục dã:

- Kìa, sao anh ấy chưa ôm mình vào lòng? Anh ấy có siết chặc mình như hồi nãy nữa không?

Văn Bình giang tay ra. Như bị nam châm thu hút, Tiểu Mai nhào vào người chàng. Còn 15 phút nữa! Đối với tình yêu thì 15 phút còn ngắn hơn 15 giây, nhưng Văn Bình sẽ cố gắng biến 15 phút phù du này thành 15 giờ đồng hồ tràn trề hạnh phúc để Tiểu Mai nhớ mãi, nhớ cho đến ngày nằm sâu trong lòng đất vẫn nhớ.

Đặt nụ hôn say đắm vào cái ức trắng ngà của nàng, đột nhiên Văn Bình ngứa cổ. Dường như một vật nhột nhạt đang gãi vào cuống họng, bắt chàng phải cười sằng sặc.

Tiểu Mai đeo cứng lấy Văn Bình như thể bị đóng đinh vít. Khó khăn lắm chàng mới gỡ được ra và kề miệng vào tai nàng:

- Hết 15 phút rồi, em ạ.

Như kẻ bị bắt quả tang ăn trộm, Tiểu Mai bẽn lẽn nâng máy vô tuyến lên môi. Trong vòng 60 giây đồng hồ, giọng nói của đại tá Tze - giọng nói mà Văn Bình không tài nào quên được trong đời - vẳng ra:

- Hắn ngủ thiếp chưa?

Tiểu Mai nháy mắt với Văn Bình rồi đáp:

- Rồi.

- Được, tôi đã biết địa chỉ. Trong phòng còn ai nữa không?

- Không. Chỉ có tôi và hắn.

- Cứ tuân theo chỉ thị của tôi. 5 phút nữa sẽ có người tới.

Điện đàm ngưng cắt. Tiểu Mai bàng hoàng ném chiếc giày xuống nệm mút. Có lẽ nàng vừa nhớ lại thực tế phũ phàng sau phút truy hoan thần tiên. Văn Bình hôn gáy nàng:

- Em biết nhân viên của đại tá Tze lại đây làm gì không?

Nàng lắc đầu đáp:

- Không.

- Tze dặn em tuân theo chỉ thị. Vậy đó là chỉ thị nào?

- Ngoan ngoãn theo anh. Sau đó nộp cho anh một số tài liệu chụp trên phim vi ti.

Văn Bình cười ngất:

- Vậy là đại tá Tze đã thất bại hoàn toàn. Vì Mai Sun đã nói rõ ràng là không mang theo tài liệu nào hết.

Tiểu Mai ngồi yên. Vẻ buồn bắt đầu hiện trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng.

Văn Bình đứng dậy, tiến ra cửa. Chàng nghe ba tiếng gõ nhè nhẹ. Né sang bên, chàng mở cửa. Hai thanh niên Trung hoa mặc đồ đen bước vào. Văn Bình vụt tới. Ngay trong miếng đòn sơ kiến, chàng đã quật ngã cả hai đối thủ. Tên thứ nhất bị ngọn cước của Văn Bình xô hắn vào tường. Tên thứ hai vội vàng quay lại để lãnh trọn đùi gối của chàng vào giữa ngực. Cuộc chiến kết thúc trong vòng 5 giây đồng hồ ngắn ngủi.

Cả hai nạn nhân đều trạc 20 tuổi đầy nhiệt huyết song lại non choẹt trong nghề. Văn Bình dựng cổ tên béo dậy. Thân thể phì nộn thường dễ bị trấn áp trong các cuộc tra tấn khoa học. Hắn vừa mở mắt thì Văn Bình tát mạnh vào má. Hắn lộn xuống đất, mắt tóe đom đóm. Văn Bình lại xốc áo hắn, dựa lưng vào tường, rồi bắt đầu thẩm cung:

- Đại tá Tze đang chờ ở đâu?

Hắn cố ngậm miệng chịu đòn, song Văn Bình đã xử dụng những ngón đòn độc địa, chỉ làm đau điếng, chứ không gây thương tích. Sau khi ngón tay Văn Bình thọc vào yếu huyệt gần nách nạn nhân run lẩy bẩy, toàn thân vả mồ hôi, và có cảm giác như hàng trăm mũi kim đang xuyên qua da thịt. Văn Bình gằn giọng:

- Tiểu Mai đã khai hết rồi. Mày không khai, tao cũng biết. Nhưng tao muốn mày tự ý tỉnh ngộ. Thế nào, đại tá Tze đang chờ ở đâu?

Nạn nhân thều thào:

- Trong tiệm ăn.

Văn Bình giơ tay toan đánh thì Tiểu Mai can:

- Em nhớ ra rồi, anh đừng hành hạ hắn nữa. Đó là tiệm ăn Quế Xương, phía sau nhà hàng Du Thuyền.

Tên béo gật đầu lia lịa, Văn Bình lại hỏi:

- Còn Mai Sun?

Tên béo đáp:

- Cũng ở đó.

Văn Bình phạt atémi vào bả vai nạn nhân. Hắn nằm mọp luôn, không dậy nữa. Ít ra cũng phải đến sáng rõ hắn mới có hy vọng ra khỏi cơn mê.

Văn Bình dặn Tiểu Mai:

- Em sửa soạn đi. Chúng mình sẽ đến gặp đại tá Tze.

Chàng kéo cửa phòng tắm:

- Anh rửa mặt cho khỏi mệt. Nếu chúng tỉnh lại, em kêu to báo cho anh biết.

5 phút sau, Văn Bình quay ra thì quang cảnh đã hoàn toàn thay đổi. Hai nhân viên Tình Báo Sở đã biến dạng, cửa ra vào mở toang. Tiểu Mai nằm gục trên đệm.

Văn Bình lật ngửa nàng lên. Hơi thở vẫn đều hòa, chứng tỏ nàng chị bị đánh ngất chứ không chết.

Chưa cần hồi sinh Tiểu Mai vội. Văn Bình tiến lại bàn giấy ở góc phòng. Chàng ấn nút bí mật, nửa mặt bàn bên trái mở ra, và một cái hộp vuông sơn màu kaki từ từ nâng lên. Đây là một loại điện thoại siêu tầng số tối tân.

Bên cạnh điện thoại là một hộp nhỏ khác đựng máy ghi âm. Văn Bình mở nghe. Tiếng nói quen thuộc của Tiểu Mai vọng ra, rõ mồn một, như nàng đang ghé vào tai chàng. Nàng nói bằng tiếng Bắc Kinh, uốn lưỡi thánh thót như Anh ngữ.

Thở dài, Văn Bình quay lại giường ngủ. Tiểu Mai nằm ngửa, mắt nhắm nghiền. Chàng luồn tay xuống dưới áo sường sám của nàng. Làn da của nàng mát rợi. Tuy nhiên chàng không để ý tới làn da êm ái độc đáo, cũng như đặt tay lên giữa bộ ngực căng tròn của nàng mà không mảy may rung động. Không phải vì chàng đã khám phá hết bí mật trên thân thể nàng nên không xao xuyến nữa.

Mà vì chàng cần tập trung chân khí để truyền sức sống cho nàng qua yếu huyệt dưới nách.

Một phút sau, Tiểu Mai từ từ tỉnh dậy, Văn Bình bưng ly huýt-ky cho nàng uống, giọng thân thiết như chồng với vợ:

- Em còn mệt không?

Tiểu Mai ngồi thẳng, mỉm miệng cười:

- Không anh ạ.

Đột nhiên, nàng hoảng hốt:

- Trời ơi, bọn họ đâu rồi?

Văn Bình nâng cằm nàng lên:

- Em không biết họ đi đâu ư?

Nàng lắc đầu:

- Không. Em đang ngồi chờ anh thì bị mê man. Có lẽ họ đánh lén vào gáy em.

- Thế à?

Văn Bình buông thỏng hai tiếng "thế à" rồi làm hiệu cho Tiểu Mai hướng về bàn giấy ở góc phòng. Chàng xoa tay, hỉ hả:

- Bây giờ em nghe cuộn băng này nhé!

Giọng nói thánh thót của Tiểu Mai lại vọng ra:

- Lộ rồi. Lộ tất cả rồi. Hắn đã biết hết.

Rồi đến giọng nói khô khan của tên béo:

- Biết hết như thế nào?

Tiếng Tiểu Mai:

- Hắn đã biết tôi không phải là Mai Sun. Tôi phải tương kế, tựu kế chờ các anh đến đây, để báo cáo cho đại tá biết. Bây giờ các anh trốn đi.

- Còn cô?

- Tôi ấy à. Tôi phải ở lại để giữ chân hắn. Hắn sẽ tin là tôi bị các anh đánh ngất.

Cuộn băng im bặt. Văn Bình dí điếu Salem mới hút trên nền nhà, mắt vẫn không rời Tiểu Mai. Nàng ngồi chết trên giường, mặt tái mét không còn hột máu. Giây lâu nàng mới khóc ré lên:

- Té ra, anh đánh lừa tôi!

Văn Bình gật gù:

- Thì tôi đã bảo rằng cô là vỏ quýt dầy còn tôi là móng tay nhọn ngay từ khi gặp nhau mà cô vẫn chưa tin… Khôn ba năm dại một giờ, cô ạ. Tôi đã bố trí đầy đủ. Vả lại chính đại tá Tze đã có dịp đấu sức với tôi tất không lạ gì tôi. Đại tá Tze, thủ lãnh điệp báo thông minh, khôn ngoan và già dặn, nên không thể sai hai nhân viên võ nghệ tầm thường đến giữa hang hùm để bắt cọp.

Riêng phần cô, cô đã tỏ cảm tình với tôi quá dễ dàng và nhanh chóng nên bắt buộc tôi phải ngờ vực.

Cô đã hoàn toàn thất bại. Trong ngữ vựng gián điệp không có chữ "nhân nhượng", thất bại là chết. Tuy nhiên, đối với cô tôi không nỡ nặng tay, vì dầu sao cô cũng đã phần nào thành thật trong những phút hoan lạc vừa qua, cô lại mang tới cho tôi những cảm giác vô cùng đậm đà. Tôi lại càng không thể nặng tay vì đã biết cô là con vật tế thần khờ khạo của Tình Báo Sở. Đại tá Tze đã cố tình xô cô vào chỗ chết, cô biết không?

Đang khóc, Tiểu Mai ngưng bặt, cặp mắt trở nên ráo hoảnh:

- Anh đừng hòng ly gián, tôi không bao giờ tin một cách ngu xuẩn như vậy.

Văn Bình cười thương hại:

- Sự thật cô là một trong những điệp viên ngu xuẩn nhất thế giới. Người ta rắp tâm hại cô mà cô không biết! Người ta coi cô như cái ly giấy, uống xong thì vứt vào xọt rác.

- Tôi cấm anh không được sỗ sàng.

- Vâng, tôi xin nghe theo cô. Nhưng giá cô chịu khó nghe lời tôi thì chỉ trong vài ba phút cô sẽ nghiệm thấy tôi nói đúng.

Trước luồng mắt bán tín bán nghi của Tiểu Mai, Văn Bình từ từ vạch cổ áo. Trên nền da xạm nắng của chàng lấp lánh một sợi giây chuyền vàng.

Phụ nữ thượng lưu ngày nay không đeo giây chuyền vàng y hoặc vàng tây như thời xưa nữa. Vì vàng đã trở thành món trang sức không thích hợp. Khi cần, phụ nữ đeo giây chuyền bạch kim, cẩn hạt xoàn. Nếu không có phương tiện thì họ đeo chuỗi hột bằng lát-tích.

Giây chuyền vàng không phải là món làm đẹp của đàn ông. Văn Bình cũng không phải là con người của thế kỹ trước. Sợi giây tòng teng trên cổ chàng chính là một dụng cụ khoa học tân tiến của ngành điệp báo.

Tiểu Mai đang bối rối thì Văn Bình đã cởi nút giây chuyền, đưa tận tay cho nàng:

- Như cô đã biết, mỗi người trên thế gian này có một hơi thở riêng, cũng như mỗi người có một kiểu vân ngón tay vậy.

Người thở ngắn, kẻ thở trung bình, kẻ thở dài, theo một nhịp điệu độc đáo, không ai giống ai. Hơi thở cũng phát ra một cách độc đáo. Cô hiểu chưa, sợi giây chuyền này là một dụng cụ đo hơi thở, Sở tôi đặt tên cho nó là F-542. Nguyên tắc vận hành của F-542 gần giống như đồng hồ Geiser do mức phóng xạ nguyên tử. Nhờ nó, người ta khám phá ra dễ dàng những vụ tráo đổi về nhân sự. Chẳng hạn, nó đã giúp tôi khám phá ra dễ dàng cô là Mai Sun giả hiệu.

- Vâng, tôi có còn khăng khăng tự nhận là Mai Sun chính hiệu nữa đâu.

- Cô đừng vội ngạo đời. Vì sự thật phũ phàng sẽ làm cô khóc hết nước mắt. Cô Tiểu Mai ơi, F-542 không phải là dụng cụ độc quyền của Sở tôi. Mọi cơ quan gián điệp trên thế giới đều có. Đại tá Tze đã dùng nó. Và đại tá Tze còn biết rằng tôi luôn luôn đeo sợi giây chuyền F-542 trên cổ từ hơn nửa năm nay. Nghĩa là đại tá Tze muốn mượn tay tôi giết cô sau khi phăng ra cô đội lốt Mai Sun.

Nghe nói, Tiểu Mai cúi gằm mặt. Dường như nàng sợ ngẩng đầu lên gặp phải nhởn tuyến soi mói của Văn Bình, nhỡn tuyến có năng lực đào sâu vào tạng phủ và trí óc nàng.

Giọng Văn Bình trầm trầm:

- Đó chỉ là một chứng cớ tầm thường. Tôi đã nắm trong tay nhiều chứng cớ hiển nhiên hơn nữa. Buổi chiều trên đường từ biên giới về Hồng-kông, Mai Sun đã trút bỏ bộ quần áo bà già bẩn thỉu. Lúc ấy mới hơn 5 giờ, mặt trời chưa lặn. Mai Sun thay đồ rềnh rang, cốt cho tôi được chiêm ngưỡng những nét kín đáo tuyệt diệu trên cơ thể nàng. Và tôi được biết nàng có ba nốt ruồi son nằm thành hàng dài trên ngực. Thấy tôi ngắm nàng hau háu, nàng vội chữa thẹn:

- Cái anh này kỳ khôi ghê! Nốt ruồi thì có gì mà nhìn... Tôi đáp: Ba nốt ruồi son trên ngực, theo hình chữ nhất, trong sách là đại quý...

Tiểu Mai thở dài:

- Em không có nốt ruồi son ở ngực như Mai Sun. Em sơ ý ở điểm này.

Văn Bình lắc đầu:

- Nhưng đại tá Tze không sơ ý. Mà là cố ý. Giờ đây, thế cờ đã rõ rệt. Nếu tôi tha cô thì đại tá Tze sẽ giết cô. Chi bằng chúng ta hợp tác với nhau để loại trừ hắn. Tiểu Mai? Đại tá Tze hiện ở đâu?

- Thú thực với anh, em không biết. Theo kế hoạch, nếu anh lầm em là Mai Sun thì em sẽ cùng rời Hồng-kông với anh, và Tình Báo Sở sẽ gởi chỉ thị đến sau cho em ; nhưng nếu anh không lầm thì đại tá Tze sẽ có biện pháp đối phó.

- Hồi nãy, cô nói rằng Tze cùng Mai Sun đang ở trong tiệm ăn Quế Xương, phía sau nhà hàng Du Thuyền.

- Danh từ Quế Xương chỉ là mật ngữ. Bản tâm của em là nhờ bọn thuộc viên về báo cáo với đại tá Tze là mọi việc đã xảy ra đúng với dự tính.

- Nghĩa là thế nào?

- Nghĩa là thuyền máy chở Mai Sun và đoàn hộ tống của Tình Báo Sở từ Hồng-kông về Hoa-Lục có thể rời bến.

Văn Bình thừ người suy nghĩ. Chàng đã bắt đầu nhìn thấy một phần sự thật.

Ánh đèn xanh lập lòe trong máy điện thoại siêu tần số đặc biệt. Một giọng nói chắc nịch từ loa khuếch âm vẳng ra:

- Alô, anh Hai phải không? Ba Béo đây. Bọn họ vừa lái xe xuống bờ biển.

Văn Bình hỏi:

- Vị trí?

- Bờ biển mang ô vuông số 17 trên họa đồ.

- Mấy xe?

- Hai. Toàn là Mercédès, che riềm kín mít. Tôi theo sau, không mở đèn nên họ khó thể nhìn thấy. Vả lại, tôi dùng ống nhòm SRDE (2) rất rõ ràng và kín đáo.

Ngừng một phút.

Rồi tiếng nói cũ cất lên:

- Bây giờ họ đã xuống tới bờ biển.

Văn Bình hỏi:

- Anh tiếp xúc được với C.I.A. chưa?

- Rồi. Họ cho biết sẽ chờ khoái đĩnh của địch nghênh ngang ra khơi rồi mới thả mìn tự động.

- Mìn tự động rẽ sóng tìm mục phiêu phải không?

- Vâng. Chỉ cần một trái là khoái đĩnh của Tình Báo Sở nát bấy.

- Cẩn thận. Phải bủa vây chặc chẽ, không cho họ trốn thoát.

- Đại đơn vị của đệ thất hạm đội đang túc trực ngoài biển. Hai tiềm thủy đĩnh trang bị dụng cụ điện tử tối tân đã án ngữ gần Green Island, trên đường tới eo West Lamma. Muốn ra biển, phải qua West Lamma. Eo này chỉ rộng 6 cây số. Với những máy móc bén nhạy có thể khám phá ra một con chim nhỏ bay trong vòng nhiều cây số, hạm đội sẽ chặn khoái đĩnh Tình Báo Sở lại rất dễ dàng. Phái viên C.I.A. đề nghị dùng mìn tự động vì sợ tàu ngầm ngoi lên, nhân viên an ninh sang tàu địch để kiểm soát sẽ gây ra nhiều phiền phức chính trị và ngoại giao quốc tế, nhất là trong lúc này Trung cộng la ó ngày đêm, eo West Lamma lại sát nách lục địa….

Song còn Mai Sun… Có thể Mai Sun đang có mặt trên tàu địch. Dùng biện pháp quyết liệt, chúng ta sẽ mất nàng. Yêu cầu anh cho biết ý kiến.

- Theo tôi thì chỉ có một lối thoát duy nhất, ấy là giải pháp quyết liệt… Phiền anh liên lạc với hạm đội và nói rằng tôi muốn họ dùng mìn tự động. Xin nhớ là mìn tự động do Nga Sô chế tạo. Xong xuôi, phải rút lui ngay. Thôi chào anh, tôi đang bận việc.

Văn Bình tắt máy.

Chàng chưa kịp quay lại thì một giọng nói quen thuộc đã cất lên sau lưng:

- Anh yên tâm. Việc sắp xong rồi.

Người vừa nói là đại tá Tze.

Từ ngày bị thua Văn Bình một cách sâu cay trên biển Thái Bình đến nay, viên phó giám đốc Nha Hành Động Đông Nam Á của Quốc Tế Tình Báo Sở vẫn không thay đổi chút nào. Hắn vẫn mặc quần áo xềnh xoàng nhưng ủi thẳng nếp, đặt tay vào tưởng như chạm phải lưỡi dao sắc. Đôi giày đen bằng da mềm của hắn được đánh si bóng lộn, cái khóa thắt lưng mạ vàng còn bóng lộn hơn nữa.

Khẩu súng trên tay hắn cách Văn Bình 3 thước, chĩa vào ngực chàng. Trong vòng 3 thước, Văn Bình khó thể đoạt súng. Cho dẫu ở gần hơn nữa, chàng cũng phải bó tay vì đại tá Tze có thể bắn nát tim chàng trước khi chàng có đủ thời giờ xấn tới, hạ độc thủ.

Đại tá Tze nghiêng đầu chào chàng:

- Lâu lắm mới gặp lại tri kỷ. Anh bạn vẫn bình thường chứ?

Tze là chỉ huy điệp báo kiêu ngạo, hồi ở đảo Hoàng Sa, bị thua sát ván mà hắn vẫn không bỏ thái độ khinh bạc cố hữu. Huống hồ hôm nay đã trở thành kẻ thắng…

Biết đối phương đã hoàn toàn kiểm soát tình thế, Văn Bình cười nhạt:

- Cám ơn anh. Từ ngày thất lễ với anh tại Hoàng Sa đến giờ, tôi cứ ân hận mãi. Tôi vẫn ao ước có dịp tái ngộ để xin anh tha lỗi.

- Lẽ ra, tôi phải tạ lỗi anh mới đúng. Vì tôi đã lợi dụng sự sơ xuất của anh để hoàn thành thắng lợi một kế hoạch mà Tình Báo Sở e ấp từ nhiều tháng nay. Thật vậy, nhờ anh thoát thân với Tiểu Mai nên tôi mới khám phá ra tổ ấm chứa đầy dụng cụ điện tử này. Tôi đinh ninh anh là người khôn ngoan, không ngờ lạc thú xác thịt đã khiến anh quên hết. Giá anh đưa Tiểu Mai về một khách sạn nào đó thì tôi phải thay đổi kế hoạch. Đằng này anh lại mang mỡ tới miệng mèo. Anh Văn Bình ơi, nội đêm nay nhân viên của tôi sẽ tháo gỡ hết dụng cụ điện tử trong phòng. Nhân tiện, tôi sẽ mướn anh một số giấy tờ quan trọng cất trong két sắt. Anh cho phép chứ?

Văn Bình nín thinh, mắt dán vào miệng súng lục đang run nhè nhẹ trên tay đại tá Tze.

Tze luồn tay vào túi lấy mù-soa. Văn Bình sực nhớ ra hắn mắc bệnh khịt mũi kinh niên, trong túi toàn mù-soa trắng. Hắn luôn luôn giữ thế thủ cẩn mật, không rời Văn Bình một phần mười tích tắc đồng hồ trong khi đưa khăn lên mũi nên Văn Bình đành bấm bụng. Đọc tư tưởng chàng, đại tá Tze cười hề hề:

- Anh định tái diễn tấn trò Hoàng Sa phải không? Đừng mơ mộng hảo huyền nữa. Hoàng Sa là đất lạ, còn Hồng-kông là đất nhà, dầu anh có ba đầu sáu tay cũng không sao lật được thế cờ… Anh nên biết rằng tôi chờ bên ngoài đã lâu. Chỉ chờ mà không vào. Vì tôi muốn chờ anh liên lạc bằng vô tuyến xong xuôi với thuộc viên. Ha… ha…, đại điệp viên Z.28 đã hết thời rồi. Đêm nay, ông Hoàng mất một trụ sở quan trọng ở Cảng Thơm đệ thất hạm đội Hoa-kỳ lại bị đưa vào xiếc.

- Đưa vào xiếc?

- Phải, chiếc khoái đĩnh của chúng tôi đang tiến tới eo biển West Lamma đêm nay không chở Mai Sun, hoặc các nhân vật quan trọng Tình Báo Sở, như anh dự tính. Trên tàu chỉ toàn là nông dân Trung hoa. Tuần trước, một số nông dân bị xúi giục đã vượt biên giới qua Hồng-kông. Nhà cầm quyền Anh cố gắng mua chuộc họ song rốt cuộc họ không ở lại, xin tá túc chính trị, mà là xin về lục địa. Lát nữa, tiềm thủy đĩnh của đệ thất hạm đội thả mìn tự động, chỉ có những nông dân vô tội thiệt mạng. Công luận năm châu sẽ nghiêm khắc lên án C.I.A.. Đệ thất hạm đội sẽ bị buộc tội gây chiến. Khi ấy, Tình Báo Sở sẽ tha hồ gia tăng hoạt động ở Đông Nam Á. Chúng tôi sẽ được tự do pháo kích Kim Môn, Mã Tổ, Hồng-kông bị sa lầy không dám can thiệp nữa.

- Lời thú tội của anh làm tôi ghê tởm.

- Đa tạ hảo ý của anh.

- Còn Mai Sun? Mai Sun không phải là người đàn bà vô tội ư? Nàng còn sống hay chết?

- Nàng là gái có chồng, anh hỏi làm gì? Tuy nhiên, để anh vơi bớt đau khổ,n tôi có thể xác nhận với anh là nàng còn sống. Còn sống nhăn răng như anh và tôi. Nàng đã tỏ vẻ hối hận về những việc đã làm. Như anh vừa nói, nàng là người đàn bà vô tội. Chẳng qua tình báo Tây phương lợi dụng tính tình nhẹ dạ, nông nổi của nàng để xúi gịuc và phỉnh gạt.

Văn Bình nhắm mắt lại. Chàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt thâm độc và hung hăng của đại tá Tze nữa. Và một hình ảnh thướt tha, kiều diễm vừa hiện ra: Mai Sun.

Những lời nói cuối cùng của Mai Sun trên đường Lo-Wu - Hồng-kông reo lanh lảnh trong trí Văn Bình:

- Anh ơi, em chẳng thọ nữa đâu. Có lẽ chuyến đi này là chuyến đi cuối cùng của đời em... Lúc vượt biên giới, em cứ đinh ninh Tình Báo Sở là bọn ngu dốt, giờ đây em mới bật ngửa... Thật ra họ đã biết. Biết, nhưng không ngăn chặn. Họ chờ em qua Hồng-kông mới ra tay, vì họ muốn khám phá xem em liên lạc với ai... Tiếc là Trời không cho chúng mình về đến Kowloon. Em cảm thấy chưa bao giờ em sung sướng bằng đêm nay. Nếu còn sống em sẽ ở lại với anh. Em sẽ nằm trong vòng tay anh. Anh biết là em yêu anh không?

Mùi da thịt thơm ngát của Mai Sun còn đọng trên môi Văn Bình, còn vấn vương trong căn phòng rộng.

Chàng tiến lên một bước, giọng giận dữ:

- Anh nói dối.

Đại tá Tze bước tréo sang bên, miệng súng vẫn không rời mục phiêu:

- Yêu cầu anh đứng lại. Đứng lại, nếu không tôi sẽ lảy cò.

Văn Bình vẫn tiếp tục tiến về phía đại tá Tze:

- Bắn đi, bắn đi, anh đừng rụt rè nữa. Anh là thằng nói dối. Nàng đã chết rồi, Mai Sun đã chết thật rồi...

Đại tá Tze quát lớn:

- Đứng lại!

Sự rụt rè là tối kỵ trong nghề gián điệp. Nhiều khi chỉ rụt rè trong nháy mắt mà có thể mất mạng. Văn Bình chỉ cần lại gần đối phương, để có thể xử dụng ngọn cước tài tình. Thoạt tiên, thấy Văn Bình lừ lừ bước tới, bất chấp lời cảnh cáo, đại tá Tze hơi sửng sốt. Hắn tưởng sự đau khổ đã làm điệp viên hữu danh Z.28 mất trí.

Hắn không ngờ đó là kế mọn của Văn Bình. Biết không còn kế thoát thân nào nữa, chàng đành liều. Được ăn cả, ngã về không... nếu đại tá Tze rụt rè không bóp cò thì Văn Bình chỉ cần mấy giây đồng hồ là triệt được khẩu súng ghê gớm.

Đại tá Tze hất mũi súng lên, bắt đầu nhả đạn.

Nhưng viên đạn 9 li đã rời khỏi nòng súng quá muộn. Vì ngọn cước chân phải của Văn Bình đã xẹt ngang. Chàng dồn hết tâm cơ vào miếng đòn giải cứu này nên đại tá Tze né tránh không kịp mặc dầu hắn là võ sĩ cừ khôi.

Khẩu súng rớt xuống nền nhà. Đại tá Tze vội cúi lượm. Văn Bình quét chân trái thật nhanh, khẩu súng bị tống vào gầm giường. Đại tá Tze vội đứng dậy, thủ thế karaté, miệng gọi Tiểu Mai:

- Nhặt súng lên.... Bắn cho nó một phát.

Văn Bình cười gằn:

- Giỏi mưu kế, sành quyền thuật như anh mà còn chưa bắn được tôi, huống hồ Tiểu Mai là phụ nữ chân yếu, tay mềm. Vả lại, anh đừng hy vọng nàng giúp anh. Vì anh đã biết anh lừa nàng vào chỗ chết. Nàng còn sống là nhờ tôi tha chết.

Giọng đại tá Tze rít lên:

- Tiểu Mai! Cô nghe kẻ thù không đội trời chung hay nghe thượng cấp của cô?

Tiểu Mai đứng chôn chân ở góc phòng như người bị thôi miên. Nàng muốn tuân lệnh đại tá Tze, lòn xuống giường để nhặt súng, song cơ thể nàng, nhất là cặp giò thường ngày nhanh nhẹn, dẻo dai của nàng, lại cứng đơ ra như gỗ. Dường như luồng mắt của Văn Bình chứa chất từ thạch, làm thần kinh hệ của nàng bị đảo lộn.

Vẫn giọng đại tá Tze:

- Cô đã nghe chưa?

Tiểu Mai đáp giọng nho nhỏ:

- Thưa rồi.

- Cô còn đợi gì nữa?

- Thưa...

- Mau lên! Tôi đang kèm hắn... Hắn không dám đụng tới cô đâu... Mau lên...

Văn Bình cười rộ:

- Vô ích, anh bạn đại tá ơi! Tiểu Mai không thể tuân lệnh mù quáng để giết hại một người như tôi. Vì dầu sao anh cũng là người chủ mưu giết hại nàng, còn tôi là người đã mang lại sự sống cho nàng. Nào, mời anh ra đòn trước. Tôi đang buồn ngủ, cần múa may một lát cho khỏi ríu mắt.

- Hừ, đồ vong ân... Giá hồi nãy tôi xỉa cho anh một viên vào tim thì bây giờ khỏi rầy rà... Chẳng qua tôi còn đôi chút nhân đạo với anh.

- Anh mới là hạng người vong ân. Tôi đã mở ngỏ cửa phòng, chờ anh tới nghĩa là đã tạo điều kiện cho anh chiếm ưu thắng mà anh lại bỏ lỡ cơ hội... cơ hội ngàn năm một thuở vì anh Tze ơi, đêm nay là đêm kết thúc đời anh.

- Tôi không tin... Tôi không tin là anh chờ tôi tới.

- Từ phút này, anh ráng tin đi... Nếu chưa tin, tôi xin mời anh mở cái ngăn kéo bàn giấy ở góc phòng. À, cái ngăn kéo này đã mở sẵn rồi, anh chỉ liếc qua là thấy một dãy nút nhiều màu. Những nút này điều khiển hệ thống điện tử trong phòng, trong đó có hệ thống đóng cửa, mở cửa bằng điện. Nếu tôi không muốn người lạ đột nhập, tôi chỉ cần ấn nút số 2, cửa ra vào sẽ đóng chặt lại, ở ngoài không tài nào mở nổi.

Anh còn nhớ chứ? Khi anh tới, cửa phòng chỉ khép hờ... Tôi cố tình lôi anh vào xiếc mà anh không biết.

- Giỏi lắm... tôi tạm tin là anh nói đúng. Nhưng anh chỉ có thể đúng một phần rất nhỏ. Vì thưa đại tá Z.28, nếu đại tá biết tôi tới, tại sao đại tá còn dại dột gọi điện thoại cho thuộc viên, ra lệnh tấn công khoái đĩnh của chúng tôi trên biển?

- Tôi không dè ông phó giám đốc Nha Hành Động Quốc Tế Tình Báo Sở lại ngây thơ đến như vậy.... Anh bạn núp bên ngoài đã nghe hết câu chuyện, nhưng không biết rằng tôi chỉ giả vờ ra lệnh. Ngay sau khi đưa Tiểu Mai về đây, tôi đã khám phá ra hai điều: thứ nhất, nàng là Mai Sun giả mạo; thứ hai, Mai Sun đã chết. Mai Sun đã chết, chúng tôi còn tấn công khoái đĩnh của các anh làm gì nữa....

Dầu muốn, chúng tôi cũng không thể gây ra một cuộc pháo kích ngoài khơi Hoa-Lục. Vì như anh đã biết, sau vụ C.I.A. bị thua ở Cuba, trong Vịnh Con Heo, cơ quan này đã bị hạn chế quyền hành. Ngày nay, C.I.A. không còn quyền tiền trảm hậu tấu như xưa nữa. Giám đốc C.I.A. không có quyền ra lệnh cho hạm đội thả mìn, tiêu diệt tàu bè của Tình Báo Sở. Và hạm trưởng cũng phải chờ lệnh Ngũ Giác Đài.

Năm 1965, vụ chiến hạm Maddox xảy ra ở ngoài khơi biển Nam Hải, tàu Mỹ bị bắn, khiến Mỹ trực tiếp tham chiến, oanh tạc lãnh thổ Bắc Việt, nói là để trả đũa. Giờ đây, nhận việc Mai Sun, các anh lại muốn tạo ra một vụ Maddox khác, hầu Trung cộng có thể gia tăng hoạt động chiến tranh trên toàn cõi Đông Nam Á.

Nhưng anh Tze ơi, chúng tôi không bị lầm, chỉ có các anh bị lầm một cách tai hại mà thôi... Vì, giờ phút này, con tàu Tình Báo Sở vẫn tiếp tục rẽ sóng qua eo West Lamma, tàu ngầm của đệ thất hạm đội Mỹ vẫn cặp bến, thủy thủ còn say sưa với con gái và rượu Mai Quế Lộ Hồng-kông.

Đại tá Tze nghiến răng:

- Vậy giữa anh và tôi phải có một người chết.

Văn Bình nhún vai:

- Dĩ nhiên. Nghe nói anh là võ sĩ xuất sắc nhất của Tình Báo Sở. Đêm nay, tôi sẳn sàng thù tiếp. Nào... anh muốn hai ta dùng môn võ nào? Quyền anh, nhu đạo, karaté, quyền Trung hoa, võ tự do? Hay là dùng khí giới như dao, kiếm?

- Chúng ta sẽ đánh nhau bằng quyền. Đánh nhau cho đến khi nào chết thì thôi.

- Đồng ý. Cô Tiểu Mai sẽ là trọng tài.

- Tôi không cần trọng tài. Anh hãy mở mắt để thấy môn hư quyền độc nhất vô nhị của tôi.

Đại tá Tze khoa tay, quạt mạnh vào mặt Văn Bình. Nhưng đến nửa chừng, hắn vụt chuyển đòn. Miếng đòn nhập cuộc của địch làm Văn Bình chột dạ và hứng khởi. Chột dạ, vì Tze đã chứng tỏ hắn là tay cừ khôi trong võ lâm. Hứng khởi, vì từ lâu chàng mới có dịp thưởng thức lại nghệ thuật tuyệt kỳ của hư chiêu.

Hư quyền là một biến thế kỳ ảo và cao độ của Mai Hoa quyền, từng được gọi là môn quyền đẹp nhất. Tục truyền vào thế kỷ thứ 8 ở Trung quốc, một vị chưởng môn sinh sống tại miền rừng núi tây bắc, bỏ trốn tới vùng Tây Bá Lợi Á sau khi phá giới với một thiếu nữ tuổi xuân hơ hớ. Theo môn luật, không một thủ lãnh nào được kết hôn cũng như ân ái với nữ giới. Kẻ nào phá giới phải sám hối bằng cách tự chặt chân. Bằng không thì bị trói chặt, bỏ rọ, ném vào vào vạc dầu đang sôi sùng sục.

Vị chưởng môn đa tình này phải trải qua một năm trời đau khổ mới thoát khỏi sự lùng bắt gắt gao của môn phái. Sở dĩ y trốn thoát là do nghệ thuật cải trang tinh xảo. Tới mỗi nơi y cải trang một khác, nơi thì giả đàn bà, nơi thì đeo râu bạc giả ông lão, nơi chống gậy, đeo bị, mặt mày lem luốc giả hành khất, nơi phục sức sang trọng, đĩnh đạc, giả quan chức.

Những cuộc cải trang liên tiếp, lấy hư làm thật này, đã gieo vào đầu óc vị chưởng môn phá giới nhưng giỏi võ thuật một ý niệm độc đáo về hư quyền. Sau khi lập nghiệp ở Tây Bá Lợi Á, y dốc tâm vào việc sáng tạo hư quyền, lấy hư làm thật cũng như trong việc cải trang. Khung cảnh băng tuyết Tây Bá Lợi Á đã giúp y điều kiện hoàn bị môn võ mới, là vì giống hải báo sinh sống ở đó đi kiếm mồi cũng lấy hư làm thật, áp dụng nhiều mưu chước kỳ ảo để bắt cóc các con thú làm thịt.

Vị chưởng môn tha hương thọ đến ngoài trăm tuổi mới mất. Y truyền tinh hoa hư quyền lại cho một số đệ tử. Những người này tản cư về hướng tây, vào lục địa của Nga Sô ngày nay, lập ra môn phái mới, được coi là môn phái tiền khu của quyền Sambo, môn quyền truyền thống của người Nga. Những người tản cư về phương nam góp phần vào công cuộc sáng tạo Mai Hoa quyền.

Trong thời gian luân lạc tại lục địa Trung quốc, Văn Bình đã nghe nói nhiều tới hư quyền. Chàng đã thụ giáo hư quyền của một vị hòa thượng bát tuần gần thủ phủ Lạt-xa của Tây Tạng. Từ đó, chàng muốn cải tiến thêm trình độ hư quyền nhưng chưa tìm ra môn sư.

Mãi đến đêm nay tại Hồng-kông...

Đại tá Tze lại đánh nắm tay trái, song đòn chưa đến màng tang Văn Bình hắn lại rút về, rồi vung đòn khác.

Căn bản của hư quyền là đánh thật nhiều đòn trong một thời gian ngắn nhất, áp đảo tinh thần đối phương, không biết đằng nào mà đỡ, vì khó thể phân biệt đòn thật và đòn giả. Cái mà đối phương tưởng thật thì hóa giả, giả thì hóa thật, đến khi đối phương quáng mắt, mệt mỏi thì chỉ cần một ngón tay vương ra nhẹ nhàng là kết thúc được trận giao phong.

Tay chân của đại tá Tze phóng ra, kéo về nhanh nhẹn đến nỗi người lạ có thể tưởng lầm điều khiển bằng máy điện tử. Đòn của hắn lại biến hóa vô lường lại cứng như đập nát được tảng đá ong kiên cố, lúc mềm như giải lụa đào phất phơ trước gió, chống lại hư quyền chỉ có hai cách: đỡ đòn nhanh nhẹn không kém người phóng đòn, hoặc vận dụng nội công. Tuy nhiên phải là võ sĩ nội công thượng thừa mới có thể chịu hàng chục đòn hiểm cùng một lúc. Và Văn Bình đã thi thố nội công để đối phương bàng hoàng kinh ngạc.

Vù... Sống bàn tay của đại tá Tze chém xuống bả vai. Như thường lệ, hắn chỉ đánh dứ, rồi tấn công bằng đầu bàn chân vào bụng Văn Bình. Ngọn cước kinh thiên động địa phóng trúng bao tử. Kẻ võ nghệ trung bình chỉ lãnh một cú đá móc như vậy là nát bấy tạng phủ. Nhưng da bụng Văn Bình trong chớp mắt đã biến thành bức tường bê-tông. Cái đá của đại tá Tze dội lại nghe coong một tiếng khô khan.

Chân khì Văn Bình được dồn xuống bụng căng cứng đến nỗi đại tá Tze bị đẩy lùi hai bộ. Hắn phải vịn mép bàn để khỏi ngã. Một vài giây đồng hồ sau hoàn hồn, hắn phải thốt lên:

- A, nội công!

Văn Bình xuống tấn, khuỳnh tay:

- Vâng. Lâu lắm tôi mới rượt lại nội công. Bạn còn thế võ nào kỳ lạ hơn hãy biểu diễn tiếp cho vui.

Chẳng nói, chẳng rằng, đại tá Tze trườn tới, hai chân nhảy vọt lên không trung, chân trái co lại, chân phải thọc từ trên cao xuống màng tang Văn Bình. Đinh ninh đối phương tái diễn tấn trò hư quyền cũ rích, Văn Bình đứng yên, không thèm tránh.

Và chỉ chậm một li nữa thì đã thành xác chết không hồn. Một phần do chàng nhanh mắt, thoáng thấy cái chết gần kề, và kịp thời đối phó. Nhưng phần khác - và đó là phần chính - là nhờ tiếng kêu hoảng hốt của Tiểu Mai.

Đứng bên, nàng vụt thét lớn:

- Ám khí!

Tiếng kêu đột ngột của Tiểu Mai làm cho ngọn cước giết người chùn lại trong một phần trăm tích tắc đồng hồ. Mặt khác, cơ thể Văn Bình đã có thể phản ứng tự nhiên - giống như bất cứ người nào khác trước tiếng động bất thường - khiến chàng ngả người về phía sau.

Ngọn cước của đại tá Tze không phải là hư quyền. Mà là đòn thật. Đòn chí mạng. Dầu vận nội công, Văn Bình vẫn có thể bị trọng thương. Vi trong khi phóng chân ra, đại tá Tze đã bố trí cho lưỡi dao nhọn giấu dưới đế giày bắn vọt ra.

Giới điệp viên hành động thường gắn lưỡi dao vào mũi giày, để xử dụng trong trường hợp khẩn thiết. Trước kia, mỗi lần xuất ngoại, đặc biệt là vào sau bức màn sắt, Văn Bình đều mang giày riêng, gắn dao bén. Nhưng vì loại giày này hơi nặng nên chàng vứt lại ở Sài gòn.

Nhờ tiếng kêu của Tiểu Mai, lưỡi dao do đại tá Tze phóng đi bị trượt mục phiêu. Tuy nhiên, Văn Bình cũng xạt mất một mảng tóc. Chàng gầm lên tiếng kiai ghê rợn rồi xô lại. Đáp lại ngọn cước phi thân của đại tá Tze, Văn Bình cũng thót lên cao, dùng thế đá mae tôbi geri của karaté, thọc bàn chân vào giữa mặt đối phương.

Bạ phản công quá bất ngờ, đại tá Tze không tránh nổi. Hắn rú lên đau đớn rồi ngã vật xuống. Văn Bình xà theo, một loạt atémi bằng gót giày tới tấp nện xuống trước khi chàng đè ngực hắn, chẹn cuống họng thở, sửa soạn đánh đòn quyết định.

Văn Bình chuyển thế, từ thủ sang công, nhanh như điện xẹt nên đại tá Tze bối rối. Hắn chưa kịp nghĩ cách đối phó thì nửa người trên của hắn đã bị chận cứng xuống sàn nhà, hệ thống hô hấp bắt đầu bị chặn nghẹt. Nếu không gỡ thoát trong vòng một phút, hắn sẽ mất mạng vì dưỡng khí không lên óc, gây ra tình trạng hôn mê.

Đại tá Tze - và cả Văn Bình nữa - không ngờ là Tiểu Mai can thiệp vào phút chót. Nắm khẩu súng trong tay, nàng tiến đến trước mặt Văn Bình.

- Yêu cầu anh buông đại tá Tze ra.

Văn Bình ngạc nhiên:

- Ô kìa, Tiểu Mai!

Nàng sẵn giọng:

-Anh đừng quên tôi là nhân viên Tình Báo Sở, và đại tá Tze là thượng cấp của tôi.

Văn Bình thở dài đứng dậy. Nằm dưới đại tá Tze đã bắt đầu mềm nhũn. Phải khó khăn lắm hắn mới ngồi được lên ghế. Hắn há miệng đớp thật nhiều không khí trước khi ra lệnh cho Tiểu Mai:

- Thành thật khen ngợi cô. Bây giờ cô hãy bắn cho hắn nát óc.

Tiểu Mai đứng yên. không biết nàng không nghe rõ mệnh lệnh hay nàng không chịu tuân theo. Đại tá Tze nhắc lại:

- Bắn nó đi, ơ kìa. Tiểu Mai, cô còn đợi gì nữa?

Tiểu Mai Lê Diệp:

- Không. Ngàn lần không.

Tze quắc mắt:

- Vậy cô đưa súng cho tôi. Tôi sẽ đích thân bắn nó.

Tiểu Mai lại lắc đầu:

- Đại tá đừng nói vô ích. Tôi có thể cứu đại tá, chứ không thể giúp đại tá giết người.

- Nó là kẻ thù bất cộng đái thiên của Tình Báo Sở.

- Đại tá đi đi. Tôi không muốn nghe thêm nữa.

- Thì ra cô chỉ ôm ấp hắn một lần mà say mê quá đáng, vứt bỏ hết nhiệm vụ và tổ quốc.

Tiểu Mai chĩa súng vào ngực đại tá Tze:

- Đại tá còn nói thêm tiếng nào nữa thì tôi sẽ lãy cò.

Mắt Tze đỏ ngầu như tóe máu tươi. Hắn nhìn Tiểu Mai, nhìn Văn Bình, rồi lùi vào đêm tối. Tiểu Mai bảo Văn Bình:

- Bây giờ đến lượt anh. Anh đi đi.

Văn Bình hỏi:

- Còn cô?

- Cám ơn anh. Tôi sẽ tới một nơi rất xa.

Giọng Văn Bình rầu rầu:

- Thú thật. Cô là người đàn bà khó hiểu.

- Từ xưa đến nay và cho cả đến mai sau nữa, đàn bà vẫn là giới khó hiểu nhất. Thôi anh đi đi.

- Trước khi từ giã, tôi xin hỏi cô một điều; Mai Sun có chịu khai không?

- Không. Nàng uống thuốc độc tự vận ngay sau khi bị bắt. Sở dĩ đại tá Tze tìm ra quán du thuyền là vì cho người theo anh.

Văn Bình giật mình. Chàng vẫn tự hào là hoàn bích. Không ngờ nhân viên Tình Báo Sở đã bí mật bám gót chàng một cách quá dễ dàng.

- Có thật cô là em cùng mẹ khác cha với Mai Sun không?

- Thật. Một lần cuối, tôi yêu cầu anh. Anh đi đi.

Văn Bình buồn bã tiến ra cửa. Nhưng mới đến hành lang, chàng vội vàng quay lại. Linh tính réo chuông báo động trong đầu chàng. Vừa khi ấy, Tiểu Mai gọi giật:

- Văn Bình. Vĩnh biệt.

Chàng hoảng hốt kêu lên:

- Đừng, đừng em…

Nhưng đã muộn mất rồi. Tiểu Mai đã kề miệng súng vào thái dương nàng. Đoàng… Nàng ngã vật xuống nệm. Văn Bình lật nàng lên. Nàng đã chết. Chết ngay sau khi viên đạn xuyên qua óc. Nàng không còn lối thoát nào khác: nàng trót yêu Văn Bình, nhưng nàng không thể phản bội Tình Báo Sở.

Văn Bình nắm tay nàng. Da nàng còn nóng. Nóng như lúc hai người tình tự với nhau. Ngơ ngẩn, chàng nhìn qua ô cửa. Bên ngoài trời bỗng đổ lạnh. Lạnh như bên trong quan tài bọc kẽm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx