sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17: Đi Chợ Long Hoa Giải Phóng

Tắm xong, Mai vô nhà cằn nhằn với tôi:

- Mấy ổng múc hết trơn nước giếng. Tới phiên em nước đỏ chạch, em không dám gội đầu.

- Đã bảo lúc nãy rồi không nghe! Thôi được để ra chợ Long Hoa gội. Ở ngoài đó có sông.

Mai sửa soạn một chút rồi cả đoàn lên đường đi chợ giải phóng Long Hoa. Tôi cứ nhớ mãi thằng nhà báo Bọ Chét mà tức cười hoài. Nếu hắn tới đây thì hắn sẽ thấy mặt trận giải phóng đã chiếm 40/4 dân chúng và 50/5 đất đai chớ không phải chỉ 3/4 và 4/5 dân. Tội nghiệp hắn công ghe bè bạn qua đây để nói láo hoặc được nghe nói láo về Địa đạo Củ Chi Thôn liền Thôn Xã liền Xã và quay phim chợ Giải Phóng An Nhơn với chục rưỡi đàn bà con nít ăn nước đá bào của cô xẩm lai và cuộc đấu tranh của đạo quân đầu tóc đi xe lam do bà Năm Đang lãnh đạo. Bây giờ hắn đã ra tới quốc tế để trình bày các phân số ly kỳ đó với mấy ông trí thức lớn cỡ Bertrand Russel hoặc lớn hơn và đám đào kép phản chiến Mẽo. Chắc là hắn được bác Hồ hôn cho mấy cái đã đời. Tôi tiếc rằng không được đón hắn tới đây để cùng đi chợ Long Hoa giải phóng cho vui. Ra tới ven rừng thì gặp thằng Hùng đứng chờ ở đó. Hắn khoa tay:

- Thầy muốn gì cũng có từ cây tăm xỉa răng tới thuốc bổ Bévitine, kháng sinh Peneciline hầm bà lằn xán cấu không thiếu thứ gì. Muốn coi vợ cũng có.

Tôi trừng mắt, ý nói có Mai không được nói thế. Hắn lém lĩnh nói ngay bằng giọng miền Bắc:

- Anh chị đã ăn giầu ăn cau chưa? Bao giờ thì nàm nễ tơ hồng đấy ạ? Mai đỏ mặt cúi gằm. Tôi đỡ lời:

- Bao giờ giải phóng xong.

- Úi chà, thế thì anh thua em còn... khứ...ớc! Nào, bữa nay coi như đám đánh tiếng cho anh chị nhé! Anh muốn sắm những gì, em lo cho cả.

- Có ba đồng tiền vợ mới đem lên, xài tung rồi đi xin thuốc lá từng điếu, hút ké thuốc lào từng liều như hồi ở ngoài trường pháo cho coi.

Hùng cười khè khè:

- Đời chó đẻ ba con mà thầy. Mình vốn là vô soản có tiền xài hết thì trở lại giai cấp bần cố có sao! Chỉ tội cho mấy ông to được vợ, mẹ tiếp tế. Trong sắc cốt có cả trăm ngàn mà không dám xài sợ bị qui mất lập trường mới khổ chớ!

- Chợ bán thịt gì?

- Bò heo thì chỉ có khi nào cơ quan hoặc tiệm hủ tiếu đặt trước thì họ mới làm.

- Vậy đi chợ làm gì!

Thầy khỏi có lo mà! Tôi có má nuôi, em nuôi ngoài đó. Mấy thằng chệt chủ tiệm tôi cũng quen. Muốn mấy có mấy, muốn gì có nấy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Mai cười ngất:

- Coi cái miệng của anh kia, sao mà lanh vậy.

- Hì hì, nhờ cái miệng mà con gái Bến Tre mê tôi hết ráo. Má tôi gom lại cả chục cô đẹp nhất, bả hỏi cô nào muốn làm dâu tao? Thế là cả chục cô giơ tay một lượt. Úi chu choa bả suýt đem lên cả chục cô cho tôi chọn đó chớ. May mà bả chỉ đưa lên cô xấu nhứt.

- Chớ nếu bà già đem lên cả chục cô thì mày làm sao?

- Thì tôi khoẻ ru chớ sao thầy. Mười cô trông thấy cái mặt vàng ẻo của tôi sẽ bỏ tôi cả mười.

Mai bịt miệng cười:

- Cái anh này vô văn công mới đúng.

- Ồ văn công giải phóng hả? Họ mời tôi hoài mà tôi chê tuồng tích dỡ tôi không đóng đó chớ! - Hùng trở lại vấn đề chợ búa - Ngoài thịt ra còn có lươn, ếch, cá lóc, cá trê trắng, cá trê vàng, cá rô, cá sặc lòng tong cá chốt đủ thứ. Bởi vậy người ta gọi cái xóm giữa này là chợ Long Hoa B mà!

Tôi nói:

- Tao dự định bữa nay bắn năm đợt. Xung kích 1: Bò xào lá lốt. Xung kích 2: Lươn um. Xung kích 3: Gà xé phay. Xung kích 4: Cá rô kho tiêu. Xung kích 5: Canh chua cá trê trắng. Được không?

- Được. Thầy muốn là trời muốn mà. Nhưng cho tôi thêm. Trước khi mở màn xung kích 1 cho pháo thủ mình trụn sơ bộ đồ lòng với tôm khô củ kiệu được không?

- Tôm khô thì có thể tìm được, nhưng củ kiệu đào ở đâu?

- Tôi đã nhắn cô em nuôi lùng mua rồi!

Nói xong, hình như hiểu ý tôi muốn nói chuyện riêng với Mai, Hùng đi ngang tôi và chúi một gói nhỏ vào túi tôi.

- Đây ra chợ không có khúc nào tử địa xin anh chị cứ tự nhiên cho ạ!

Tôi sờ thấy một vật gì mềm mềm láng láng thì hiểu ra là loại chứng minh thư của thằng Tư Linh cho lúc trước.

Mai nhắc lại lời của Hùng rồi hỏi tôi:

- Anh đồng ý với anh Hùng không?

- Đồng ý gì?

- Còn đồng ý gì nữa? Sao anh cứ lừng khừng hoài vậy?

Tôi sực nhớ đến lời Tư Linh. Bọn con trai con gái ở đây bị khủng hoảng tinh thần lẫn vật chất. Chúng nó sống cuồng sống loạn còn hơn trai gái Sài gòn vì hoàn cảnh chết chóc kề bên. Đám nữ dũng sĩ, thanh niên xung phong, trước khi ra trận đã hiến thân cho nhau để được nếm mùi đời trước khi chết...

Sự tế nhị vốn có của tâm hồn Việt Nam đã hầu như biến mất đi nhường chỗ cho sự sổ sàng, liều lĩnh và thô bạo. Lời nói trên như của một triết lý đã được thực tế chứng minh. Mấy cô thơ ký trên Bộ chỉ huy R đeo tôi như sam là một thực tẽ. Các cô bị mặc cảm lúc nào cũng có thể bị B52. Ngoài ra, một mối sợ hãi triền miên khác cứ ám ảnh các cô. Đó là các ông già đầu bạc. Nỗi sợ hãi này còn lớn hơn nỗi sợ hãi B52. Mười lần như một, khi nghe Mai giục quân thì tôi nêu lý do tình hình sôi động, chờ rước má vô. Lần này sốt ruột, Mai nói:

- Anh sợ em đã yêu ai hả?

- Không! Em yêu ai cũng được. Miễn bây giờ yêu anh thì thôi.

- Em không khi nào bị dính bẫy mấy ông đó đâu. Chị bạn nào của em cũng làm con nuôi của mấy ổng, nhưng em không nhận. Em biết mấy ổng lừa cho vô bẫy sập. Nhất là ông Chín Hô. Ông ấy thô lỗ và hèn hạ lắm. Ối trời! Mấy ông Bắc kỳ nói mép ghê quá hà!

- Chuyện gì?

- Em không tiện nói ra. Ông ta tưởng em như mấy chị Thanh niên xung phong ở Mỹ Tho Bến Tre lên đây nấu bếp. Hễ cho một cái đèn pin là tiến một mức tình cảm. Cho một cái bình toong Mỹ là tiến thêm một mức nữa. Cuối cùng cho cái đồng hồ là kết thúc. Đeo đồng hồ ít lâu là đi bệnh xá nạo thai rồi đi công tác khác không dám ló về cơ quan cũ nữa.

Đột nhiên tôi hôi.

- Em thấy cô bé Ánh, con nuôi ông Ba Thắng thế nào?

- Chị ấy tốt thôi, nhưng chuyện gì thì cũng que sera sera thôi anh ạ.

- Anh Ba hứa giúp đỡ anh xây dựng với cô ta đấy.

Huỳnh Mai cười ngặt nghẹo:

- Ừ thì anh xây dựng đi em làm bánh ăn mừng.

Đi bên nhau lặng thinh, hồi lâu Mai mới nói:

- Em muốn làm vợ anh ngay bây giờ. Muốn có con với anh ngay bây giờ nè. Hổng có vắn dài gì hết.

- Trời đất!

- Em nói thiệt! Để cho mọi người dang ra đừng có dòm ngó tới anh nữa. Và cũng đừng có ai lại gần em nữa. Thối quá đi! Em muốn ra khỏi cái rừng Tà Bon mà không có cách.

- Ai ngó anh?

- Còn ai nữa! Con Thanh Tuyền không biết mắc cỡ. Anh mà cưới nó thì anh chết sớm. Nó ỷ ba nó làm lớn nó không coi ai ra gì. Vợ chồng chú Ba Khoan nó coi như đày tớ.

- Còn bác Sáu Vi...

Tôi chưa kịp dứt lời thì Mai trám miệng tôi:

- Đó là một nhà đạo đức trứ danh.

- Bởi vậy ổng mới có đủ uy tín mà thay mặt bác Hồ lãnh đạo miền Nam.

- Xì... ì!

Tôi nhìn Mai, cố đọc trên nét mặt nàng những ý nghĩ bên trong về ông đại tướng. Một chốc Mai nói:

- Vụ của ổng thì con Thanh Tuyền biết hết ráo. Vì nó là con ông Sáu Nam. Khi cần đưa thơ cho ổng, ông Sáu bảo con Thanh Tuyền đi, ngoài ra không ai được héo lánh gần chòi ổng.

- Rồi sao nó biết?

- Nó qua bất ngờ nên bắt gặp chớ sao.

- Bắt gặp gì?

- Chớ anh không biết gì à? Ông Sáu Vi ở chung một chòi với vợ ông Trỗi ông Trội gì đó.

- Là ai?

- Là chị Quyên.

- Ổng ở chung để ổng huấn luyện vợ anh hùng thành anh hùng để phục vụ nhân dân chớ sao em.

Mai phá lên cười:

- Phụ...c vụ nhân dân!

Tôi nhìn ánh mắt rực lên và làn môi cong của Mai mà hiểu cái sự đời của ông đại tướng.

Con đường đá đỏ khúc gần chợ Long Hoa đã bị cắt ngang bằng nhiều hố bom. Bùn đất văng lên lá cây hai bên đường trắng như giấy, một lỗ to như cái ao làng. Thằng Hùng đứng đợi tôi ở dưới một tàng cây. Nó vừa trỏ tay vừa cắt nghĩa:

- Máy bay Mỹ nó khôn lắm. Đây thầy xem. Mấy trái này là nó bỏ cảnh cáo. Cảnh cáo không kết quả (nghĩa là khách cứ đến ào ào). Nó giáng cho một loạt giữa chợ. Vẫn không kết quả Nó vừa nện cho bay cả nửa cái chợ. Bây giờ có lẽ nó nuôi Nhưng ai đi qua phía bên kia làn ranh thì kể như cá vượt Vũ Môn. Ở đó nó không bom không pháo. Còn bên này là nó bằm cho nát hết. Thầy biết không, ở vùng quanh đây, dọc đường đá đỏ, đá xanh, cầu Cần Đăng, lộ ủi Trần Lệ Xuân, tụi nó rành hết. Pháo thảy lỗ nào trúng lỗ đó. Đàng kia, đạn cà nông 20 ly nó thảy ngay phố chớ đâu có lọt ngoài đất. Nó để mình trẩy hội vài bữa rồi nó cho B52 cày một phát là hộc gạch ra đằng đít thôi thầy ạ.

Tôi lắc đầu:

- Thôi mau mau rồi về. Tao ớn quá t

- Ớn gì mà ớn! Tôi lạo vùng này như cơm bữa mà. Thời đại B52 này, tử sinh hữu mạng thày ạ. Đấy! có thằng Ban Bảo vệ của tôi sợ chết, xin về cơ quan cũ. Về tới nơi, vừa đút đầu vô lán là B52 tới cả đơn vị văng hết.

- Hồi nẳm, tao từ Miền Đông xuống Miền Tây đi ngang Tháp Mười, tao ghé qua chợ Mỹ An và Thiên Hộ. Vui lắm chớ đâu có phập phều như bây giờ. Xuồng ghe đậu san sát như bến Nhà Bè Thủ Thiêm. Mua gì cũng có. Tha hồ ăn hủ tiếu uống cà phê.

- Thì ở đây bây giờ mua gì cũng có nhưng phải nhanh chân.

- Vậy hủ tiếu cà phê bán cho ai.

- Thì cũng có những ông mình đồng xương sắt coi B52 như thảo giái, chết như lông... hồng, cứ ngồi uống cà phê phin. Sống.thèm không bằng chết no.

Đứng nghe ông trời con Hùng nói láp dáp một hồi thì trời đã nhọ mặt. Đèn khí đá ở dãy nhà lá cặp theo mé sông đã bừng lên. Đâu chừng chục rưỡi ngọn thôi, nhưng tôi tưởng mình đang đi đến một phố Hà Nội. Gần hai năm mới thấy được một chút sinh hoạt nhân dân rộn rịp thế này. Hùng vừa đi đầu vừa nói:

- Tôi bảo đảm với anh chị là đứng đó cả ngày cả đêm cũng không sao ca!

- Thôi đi ông cố nội.

- Đó là mé sông. Nó chưa có cảnh cáo mà.

Dọc mé sông, những chiếc ghe hàng nghếch mũi lên chào đón khách hàng. Chủ ghe tay quơ tiền, chân bò vào mui lấy hàng trao cho khách. Hầu như không có trả giá. Nói nhiêu mua nhiêu. Hùng dắt tôi và Mai đến một chiếc ghe mui vuông đậu ở giữa chợ, nhưng nó xua tay:

- Khách đông quá, quay lên nhà gặp má.

Tôi vừa đi vừa ngoáy lại thì thấy một ông già và một cô gái ở mũi ghe. Chắc cô em nuôi của hắn. Đi qua năm bảy ngọn đèn khí đá, Hùng dừng lại trước cửa một mái chòi lá lụp xụp và kêu:

- Má ơi má? Hùng về nè!

Một bà cụ tóc bạc hấp tấp chạy ra. Hùng nói ngay:

- Con ra kiếm đồ về đãi anh chị của con. Má đó anh chị! - Hùng nói tía lia cái miệng - Má coi tiệm nào có thịt đi hoạn dùm con vài kí thịt heo vài ký thịt bò, nếu có gan lòng phèo phổi má cứ đem về luôn. Đây má cầm tiền. Mua cho hết thì thôi.

Bà má bảo:

- Tiền để con xài. Mà về gấp hay ở chơi?

- Dạ về gấp, nhưng nếu có con Phi má bảo nó xé phay một con gà dò thì con ở nán lại.

- Ừ còn con gà trống để dành cho con đó. Để tao đi mua thịt ghé qua ghe bảo nó lên làm gà.

- Thôi được, để em bán hàng phụ với ba. Con gà nào đâu má chỉ con làm cho cũng được. Cọp beo con còn cạo lông nhậu mà sá gì con gà.

- Con uống rượu gì, má ghé ghe lấy cho.

- Gì cũng được má ạ? Đây ba cái bình toong má đong đầy đế cho con! Rượu Tây lạt lắm.

- Con ra sau chuồng gà muốn bắt con nào bắt. Thôi anh em ở nhà, má đi nghe.

Bà má tất tả chạy đi. Tôi nói với Hùng:

- Mày có phước quá. Tìm được bà má thương mày.

Hùng cười:

- Quân đội nhăn răn vì nhân dân quên mình nên được nhân dân mến yêu chớ sao thầy. Nhất là quân đội này chi tiền sòng phẳng không có lấy cây kim sợi chỉ của dân.

- Kim chỉ lấy làm gì...

Hùng cười hố hố.

- Nếu bà già tôi lên chậm một chút thì tôi kêu bà má bằng bà nhạc rồi.

- Rồi sao?

-Tôi có vợ cô nàng vẫn vui vẻ, coi tôi như anh...ruột dư.

Vừa đến đó thì một cô gái đi qua mặt tôi bát ngát mùi dầu Hồng Lạc (không biết dầu gì nhưng tôi nghe giống mùi dầu Cao Thiên hoặc Hồng Lạc hồi thuở bé tôi vẫn thấy người ở chợ tôi xài). Cô nàng không đẹp cũng không xấu, bới tóc, nước da trắng trẻo. Hùng gọi:

-Phi! Em chào anh Hai chị Hai đi. Ông Thầy của anh ngoài Bắc mới về.

Cô gái quay lại cúi đầu rồi đi thẳng. Hùng bảo tôi và Mai đi theo xuống bếp. Phi nói:

- Má biểu về mần gà xe phay!....

- Để đó. Em xuống ghe lấy hàng cho anh. - Hùng kéo ghế cho tôi và Mai ngồi rồi nói - Để vụ gà qué đó cho anh làm - Hùng chìa ra một tấm giấy con, tôi liếc thấy ghi một dọc dài, và dặn tiếp - Nhớ cái món anh có đánh dấu không được quên. Càng nhiều càng tốt.

Phi cầm tấm giấy nhìn qua rồi cười nói:

- Anh quỉ không hè. Lần nào cũng đòi ba cái đó.

- Đâu phải anh xài. Mấy ông kẹ sợ mất mặt không dám đi mua.

Tôi biết ý Mai nên bảo:

- Em đi với cô Phi xuống ghe hàng của má, muốn mua gì cứ mua. Để mai mốt về trển khó lắm. Tiền đó em xài đi. Không phải hỏi anh. Anh có quới nhơn phù hộ hoài hoài.

Phi dắt Mai đi ra khỏi cửa, Hùng còn dặn vói theo:

0 Bảo vệ chị Hai tôi cho kỹ nghe. Người ta sắp tuyên bố rồi đó.

Tôi la hắn:

- Mày không sợ nó phản ứng sao, cứ nói xoèn xoẹc cái miệng.

- Ông thầy đã khai pháo chưa.

- Đã bảo im.

- Má tôi đưa lên là tôi làm tái ngay. Không có hỏi oỏng đơ gì cả. Mẹ, khẩu pháo sắp rỉ gặp cơ hội không lau chùi còn ở đó kén chọn.

-Mày nói ai.

- Tôi nói tôi. Cám treo để heo nhịn đói à. Thầy cũng thế. Ở đó mà tu.

- Dẹp cái tiếng thầy dùm tao đi. Tao không tu nhưng để coi đi coi lại chớ.

- Coi cái gì? Tôi nói không lẽ anh cười. Chớ đêm đầu tiên tôi mừng mắc chết.

- Sáng thức dậy có phát khóc....

-...Như ông Bảy Rừng Sát không hả? Tôi không có khóc như con nít như ổng đâu. Vì tôi biết cái chuyện đó hồi còn ở nhà đi chăn trâu kia mà. Ra ngoài Bắc tôi cũng lai rai chớ đâu có gìn giữ con tí ngẩn như mấy cha nội có vợ trong Nam.

- À bây giờ mới khai hé! Hèn chi mấy lần nhậu tập thể ở quán bà Cạo mày giả đò say mày vô mùng bả chớ gì! Trời đánh mày nghe!

- Tôi nói thiệt với anh là hồi ở ngoải ai cũng lầm tôi là thằng nhu mì nhủ mỉ, nhưng tôi trở khu đĩ lên trời, đâu có ai biết. Tôi còn bà khác nữa cơ.

Hai đứa làm gà và nói chuyện mặn tha hồ. Hùng hỏi:

- Cô em nuôi coi được không anh?

- Nè, có vợ con rồi, phải đứng đắn lại nghe thằng quỉ.

- Thì tôi có làm gì đâu. Da thịt nó mát rợi đấy.

- Sao mày biết?..

- Nhìn thì biết cần gì phải trắc nghiệm đo đạc bằng khí tài như con nhà pháo.

- Dân buôn bán không có hiền đâu.

- Nhưng mà nó khoái dân phải gióng mình. Nó thích cây súng đeo xề xệ của tôi.

- Súng nào?

Hùng cười ré lên. Tôi cũng bật cười.

- Ông thầy tâm lý thiệt. Vậy mà hổng cho người ta kêu bằng thầy! Chắc nó thích cả hai..

Bỗng dưng Hùng đứng dậy bảo:

- Tôi với thầy đi lại quán ông Bảy Hẹ làm bậy tô hủ tiếu về đường đi.

- Rồi con gà này bỏ cho ai.

- Thầy lo dữ hôn. Túm ni lông đem về.

- Làm vậy coi sao được.

- Mình trả tiền là coi được tuốt hết cả thầy ạ.

Tôi coi cái tình thế chợ này cũng cheo leo như cái chợ An Nhơn có cô xẩm bán nước đá lạnh cho Tư Linh mượn cuốn Buồn Nôn. Nó đã bắn pháo tới đây rồi, nó sẽ không có để chợ búa giăng giăng thế này lâu đâu. Nó chẳng dại gì để cho mình lấy hơi sức để đánh nó. Bữa tiệc liên hoan hôm nay có thể là bữa cuối cùng. Đêm qua tôi nghe đài Giải phóng lặp lại chiến công Bình Giả Đồng Xoài mà rỡn tóc gáy. Các cha phóng đại 1000% cũng như các phân số 3/4 và 4/5 vậy.

Tôi thú thật với Hùng là tôi không có bụng dạ nào mà đi ăn hủ tiếu ở quán ông Bảy Hẹ, Bảy Hành gì đó, nhưng hắn lôi tôi đi cho bằng được:

- Ở đó có nhiều món đưa cay hấp dẫn lắm. Như bao tử khìa, phèo quay chão nước dừa.

Quán đông nghẹt khách. Toàn là nam thanh nữ tú thuộc mặt trận của ông Thọ. Một vài ông bà nhân sĩ có dự đại hội mừng công vừa rồi trê n R cũng về tắp ngang đây tìm lại hương vị Sàigòn đã mất. Một ông thầy chùa lỗ mũi trâu tôi nhận ra mặt nhưng ông ta tưởng tôi không biết nhờ bộ đồ bà ba mốc thếch và chiếc nón tai bèo úp lên đầu. Còn cái bà Hăng Rô đang cùng một gã mắt kính trắng ngồi húp xì xụp một cách hồn nhiên, vừa chạm trán ông anh hùng bèn cụp mặt xuống tô phở làm như không thấy gì. Tôi hỏi Hùng:

- Còn quán nào nữa không mày?

- Anh không chịu quán này à?

- Ở đây có Lỗ Trí Thâm.

-Lỗ Trí Thâm nào?

Thằng Hùng hỏi to lên rồi kéo tôi lại góc quán. Tôi cực chẳng đã phải ngồi quay lưng ra còn nó thì chiếm một lúc ba cái ghế đẩu, ý không muốn cho ai ngồi ké.

- Cho hai tô đi ông già!

Hủ tiếu đem ra, tôi lua nhanh. Hùng hỏi:

- Biết thịt gì đây không ông thầy.

- Thịt bò!

- Bò gì đố thầy biết.

- Thì bò chớ bò gì.

- Bò kéo xe đấy. Pháo bắn chết hôm kia. Một đoàn xe gạo sáu chiếc. Nó nện chết mất bốn con bò. Mẹ kiếp không biết sao ban đêm mà nó biết. Còn hai con sống sót, một con què một con bị thương ở cổ, không còn công tác được. U60 phải cấp tốc đi mua bò mới, chớ lơ mơ thì lính đói. Tụi Bắc Kỳ mới vô đóng trong ven rừng Trảng Bà Điếc ăn như bào. Rước nó vô chạy gạo cho nó ăn không nỗi nó la ó om sòm... Tụi nó ăn ở bừa bãi lắm. Thế nào rồi cũng ăn dưa hấu thôi.

- Thây kệ ráng chạy gạo cho nó ăn rồi nay mai nó chết thay cho mình.

- Có tên xâm mình sanh Bắc, tử Nam đó thầy!

- Ừ tụi con nít trung học nghe nói giải phóng miền nam thì tưởng bở lắm nên xung phong. Dọc đường không gạo ăn nó địt mẹ bác Hồ rùm trời mà, cậu còn lạ gì.

- Vô đây tha hồ địt!

Trở về nhà gặp cả má, Phi và Mai. Tất cả những gì ghi trong tấm giấy của Hùng đều có đủ: thuốc rê, Capstan, dầu Nhị Thiên Đường, lưỡi cạo râu, xà phòng thơm, áo nịt, xì líp, áo thung, đường sữa và cái món không được thiếu nữa. Hùng cầm lấy nhìn qua rồi đút túi và khen:

- Hiệu Mỹ thì tuyệt, không bị rách.

Chúng tôi ra về như đoàn quân chiến thắng tha hồ mang vác. Toán bên kia cũng hoàn thành kế hoạch nhà nước 500%. Đặc biệt có một giỏ lươn bông, con nào con nấy thật to, sắp thành chồn đèn. Tôi thèm nhất cái món lươn um sả với nước cốt dừa này từ hồi ở ngoài Bắc nhưng không sao tìm được.

Mai khoe với tôi:

Em mua được cái đèn pin.

- Bộ khó kiếm lắm sao?

- Em ước ao cả năm rồi nay mới có.

- Em mua được gì nữa?

- Vài cái đồ lót. Mấy thứ này ở trên đó không tài gì gởi mua được. Tụi em khổ lắm.

Trên đường về, tôi và Mai lại lẽo đẽo đi bọc hậu. Đang đi bỗng bất thần Mai thọc tay vào túi quần tôi. Tôi chặn tay nàng và gắt:

- Làm gì vậy cô nương?

- Anh Hùng cho anh cái gì hôm qua.

- Đâu có cái gì đâu.

- Anh chối hả. Đưa cho em xét túi.

- Không có gì...à à... Nó đưa anh cái chứng minh thư để đi trong vùng này khỏi bị bảo vệ bắt.

- Anh nói gạt em! Chứng minh thư thì đưa trước mặt chớ việc gì phải lén lút?... Nhưng mà em biết. ở trên R mấy ông già dềnh bí mật gởi tiếp phẩm mua về làm bùa hộ mạng, em còn lạ gì.

Tôi bị lật tẩy, không chối được nhưng cũng không muốn thú tội với nàng, nên chỉ làm thinh. Mai lôi tay tôi đứng lại rồi ngước nhìn tôi và cặp mắt van lơn:

- Anh không muốn có con với em à? Sao anh còn dùng thứ đó?

- Anh chưa muốn có con bây giờ. Anh không muốn cảnh vợ goá con côi.

- Tại sao anh nói vậy?

- Anh cảm thấy như vậy. Anh thú thật với em, em đừng buồn nhé.

- Anh nói đi?

- Anh yêu em nhưng không thể cưới em được.

- Tại sao?

- Công tác mênh mông. Anh như con chim bay không bao giờ đậu lại để xây tổ. Ngoài ra có thể tử thương vì một mũi tên ở giữa lưng trời.

- Em không muốn về Ta Bon nữa. Đó là cái hang đầy hùm beo mang mặt nạ người.

- Em đừng nói vậy.

- Sự thực nó là như vậy. Con Thanh Tuyền nó còn chửi cả bố nó nữa là ai. Nếu anh không cứu em ra khỏi chỗ đó thì sau này anh sẽ ân hận.

- Anh chỉ có quyền lực của một người yêu, không có quyền lực của một ông tư lệnh.

- Quyền lực của người yêu đối với em cao hơn quyền lực tự lệnh.

- Nhưng trong hoàn cảnh chúng ta thì quyền lực tình yêu là vô nghĩa.

- Em hiểu anh. Em không trách anh. Em chỉ hận cho đời em.... Về nhà sau mấy tiếng đồng hồ nấu nướng mịt mù khói lửa, các món ăn được dọn ra. Sáu Thiệt bảo tôi:

- Đồ ăn ngon mà đũa chén toàn muỗng vùa ca nhôm ăn cũng mất ngon. Vậy chú chịu khó qua nhà ông Ngụy mượn ly pha lê, chén kiểu, đũa mun về đây dùng, sẵn dịp mời ổng sang chén với tụi mình. Ổng thành thật và có vẻ trí thức nữa.

Tôi sang ngay. Ông Ngụy chừng bốn mươi tuổi. Ông mang các thứ sang với tôi. Vừa đi, ông bảo:

- Mấy chú xài rồi cất luôn bên đó để liên hoan. Tôi ít khi dùng.

Bữa tiệc quá ư linh đình và vui vẻ.

Nhưng tôi không thiết gì. Vì trước mặt tôi là sự chia ly với Hùynh Mai. Những lời nói của nàng làm tôi ray rứt triền miên. Thằng Hùng rót rượu và nâng ly mời khách, rồi quay sang tôi:

- Làm một cái cho cụp đi thầy! Sao thầy lơ lơ láo láo như ốc mượn hồn vậy?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx