sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chọc tức vợ yêu - Mua một tặng một - Chương 226 - 227 - 228 - 229 - 230

“Thật xin lỗi Diễn, em biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ không thế nữa!” Ninh Tuyết Lạc nghiến răng nói những lời này.

Sự việc lần này khiến Tô Diễn thấy áy náy trong lòng khiến anh ta không thể dễ dàng nghi ngờ Ninh Tịch nữa.

Nhưng mà vậy thì sao, nếu anh ta không tin vậy thì tìm cơ hội cho anh ta chính mắt nhìn thấy là được!

Muốn tìm sơ hở của Ninh Tịch thật sự quá dễ dàng lúc trước cô ta với Giang Mục Dã mờ mờ ám ám như vậy bây giờ lại mọc ra một đứa bé, đúng là càng có ý tứ!

Nhưng mà khoảng thời gian này vẫn nên nhịn một chút chờ áy náy của Tô Diễn với Ninh Tịch nhạt đi rồi nói sau...

Dưới tầng trệt trung tâm thương mại, Ninh Tịch chuẩn bị đưa tiểu Bảo về nhà nhưng lại không tìm thấy xe ô tô đâu.

“Ây, xe của chúng ta đâu rồi?” Ninh Tịch mở mịt nói.

Chắc không phải bị trộm rồi chứ?

Nhưng mà sao có thể được, trong xe vẫn còn tài xế mà...

Vệ sĩ theo phía sau lập tức đáp: “Thưa cô, xe của chúng ta đã đi rồi, vừa nãy ông chủ gọi điện đến bảo đợi tan làm ngài ấy sẽ tự mình đến đón cô và tiểu thiếu gia.”

“Ah?” Ninh Tịch vừa nghe đã thấy xoắn xuýt vội vàng nói: "Gì chứ, chúng ta vẫn nên tự đi thôi... nhỡ đâu anh ấy phải tăng ca hoặc có chuyện đột xuất... ”

Lời còn chưa dứt, một chiếc xe Maybach vững vàng tiến lại gần, cửa kính xe từ từ hạ xuống lộ ra khuôn mặt liệt phía sau: “Mua sắm xong rồi?”

Sắc mặt Ninh Tịch cứng đờ, gật đầu một cái.

Bởi vì hai ngày nay cô đều cố gắng ngủ sớm dậy trễ để tránh mặt Lục Đình Kiêu cho nên mặc dù ở cùng một nhà nhưng suốt hai ngày nay hai người chưa từng gặp mặt.

“Về à?”

“Ừ ừ!” Ninh Tịch nhận mệnh mở cửa xe đưa Tiểu Bảo lên sau đó mở cửa ghế phó lái, muốn ngồi lên ghế trước.

Kết quả, một người vệ sĩ mặt mũi kinh hoảng tiến lên nói: “Thưa cô, ghế phó lái không an toàn để tôi ngồi là được rồi, cô ngồi ghế sau đi, ghế sau rất rộng rãi.”

“Ơ... ” Ninh Tịch lại một lần nữa nhận mệnh.

Sau khi lên xe, mặc dù có một bánh bao nhỏ ngồi giữa nhưng Ninh Tịch vẫn cố gắng ngồi sát vào cửa xe.

Ngược lại thì thái độ của Lục Đình Kiêu vẫn như thường, đặt một cái laptop trên đùi chăm chú làm việc.

Ninh Tịch thấy vậy thì thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mười phút sau, Lục Đình Kiêu dường như đã giải quyết xong công việc nên đặt laptop xuống, sau đó ôm lấy Tiểu Bảo đang mơ màng buồn ngủ ngồi vào lòng rồi rất tự nhiên ngồi sát về phía Ninh Tịch.

Khí tức lành lạnh quen thuộc đột nhiên xông vào phạm vi an toàn khiến lông tơ trên người Ninh Tịch dựng đứng lên, cố dán sát vào cánh cửa theo bản năng...

“Ninh Tịch... ” Bên tai vang lên giọng nói của Lục Đình Kiêu.

“Hửm? Sao vậy?” Ninh Tịch nghiêng đầu qua.

Lục Đình Kiêu nhìn cô không nhanh không chậm mở miệng: “Cô đang tránh tôi?”

“Ây! Làm... làm gì có! Tại sao tôi phải tránh anh! Chẳng qua là ngoài trời đang có ráng mây đỏ, rất đẹp, tôi muốn ngắm chút thôi... ngắm chút thôi... ” Ninh Tịch nói xong vèo một cái lập tức ngồi về vị trí cũ.

Kết quả, không biết anh lái xe lái kiểu gì mà đột nhiên bẻ lái đột ngột khiến cả người Ninh Tịch đổ nhào về phía Lục Đình Kiêu.

Lục Đình Kiêu hơi nhíu mày, đưa một tay ra giữ bả vai cô lại sau đó cũng không để xuống.

“Xin lỗi ông chủ, lúc nãy có cái xe đột nhiên lao nhanh tới!” Lái xe thật thà báo cáo.

Lục Đình Kiêu: “Ừ, lái chậm một chút.” - Về rồi thưởng riêng.

Trình Phong: “Dạ!”

Ninh Tịch: “... ”

Từ quản gia, vệ sĩ cho đến trợ lí... sao cô có cảm giác tất cả mọi người đều đang giúp Lục Đình Kiêu cưa gái là thế nào?

Vừa về đến nhà, Ninh Tịch lấy cớ giảm cân nên không ăn cơm tối rồi chốn biến vào phòng.

Thật là cảm ơn những ngày qua cô với bánh bao nhỏ cùng nhau tăng cân nên cô mới có cái lí do chính đáng như này!

Một lúc lâu sau, tiếng gõ cửa "cốc cốc cốc" vang lên nhưng nghe tiếng bước chân thì không phải Lục Đình Kiêu.

Ninh Tịch mới tắm xong, vừa lau tóc vừa đi mở cửa.

Chỉ thấy Loan Loan đang đứng trước cửa trong tay vẫn còn đang bưng một khay đồ ăn, thấy bộ dạng mát mẻ của Ninh Tịch thì hơi sửng sốt một chút.

Người đang đứng trước mặt cô thật sự quá đẹp, mới tắm tắp xong nên làn da ửng ửng hồng vô cùng mê người, ngay cả một cô gái như cô nhìn còn không nhịn được huống gì Đại thiếu gia...

Loan Loan vội vàng lắc đầu một cái cho tỉnh táo lại, mở miệng nói: “Tịch tiểu thư, Đại thiếu gia bảo em đưa chút đồ ăn lên, mặc dù giữ vóc dáng rất quan trọng nhưng cũng không thể để bụng bị đói, những thứ này đều là đồ ăn có lượng calo thấp, ăn một chút cũng không sao!”

“Cám ơn Loan Loan!” Thấy người tới là cô bé giúp việc đáng yêu, tâm tình khẩn trương của Ninh Tịch cũng vơi đi phần nào.

“Loan Loan đổi kiểu tóc rồi à, thật đáng yêu, rất hợp với em!”

“Cám ơn tiểu thư!” Loan Loan vui vẻ sờ tóc, ngay sau đó do dự mở miệng: “Tịch tiểu thư đúng là người tốt, thật ra thì em thấy cô với Đại thiếu gia cực kì xứng đôi, nếu như cô có thể thành Đại thiếu phu nhân của chúng em thì tốt quá! Nếu là người phụ nữ xảo quyệt nào khác thì chúng em chắc chắn sẽ rất thảm!”

Ninh Tịch: “Ợ... ”

Tại sao ngay cả nữ giúp việc cũng bắt đầu tiến vào hàng ngũ cưa gái?

Làm ơn buông tha cho tôi đi!

Sau đó Loan Loan lại gõ cửa đưa một ly sữa.

Lúc tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, Ninh Tịch đang nằm ở lan can ban công hóng gió, cô nghĩ thầm chắc lại là Loan Loan nên nói một tiếng "mời vào".

Kết quả, chờ tiếng bước chân ngày càng gần cô mới phát hiện không đúng.

Vừa quay người, quả nhiên thấy Lục Đình Kiêu gần trong gang tấc...

“Lục Đình Kiêu... ” Ninh Tịch nắm chặt lan can theo bản năng, “Có việc gì không?”

Lục Đình Kiêu không nói gì, chỉ đứng ở đó lẳng lặng nhìn cô.

Cô gái trước mắt đang mặc một chiếc váy ngủ dài theo kiểu cung đình ngày xưa, chỗ nên che thì che rất kín... mái tóc vừa mới khô vẫn còn hơi ẩm ướt nhẹ nhàng bay trong gió, hai gò mà vẫn còn ửng hồng, trong con mắt xinh đẹp lóe lên một tia giật mình cùng đề phòng...

Ngay lúc Ninh Tịch cảm giác bị nhìn đến tê dại cả da đầu thì Lục Đình Kiêu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ninh Tịch... ”

Ninh Tịch: “Hửm...?”

Lục Đình Kiêu: “Tôi rất nhớ em.”

Ninh Tịch nhất thời trợn to hai mắt, suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm: “Khụ... cái... cái gì?”

Lục Đình Kiêu đưa tay ra nhẹ nhàng chỉnh lại một lọn tóc rối bên tai cô, giọng nói mờ ảo như hơi lạnh bốc lên từ trong hồ băng: “Giống như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy em... ”

Rõ ràng mới có hai ngày có được không hả?

Mọe, đây không phải điểm chính!

Điểm chính là Lục Đình Kiêu vừa nói nhớ cô?

Anh ta thẳng thắn nói nhớ cô?

Sao lại phát triển thành thế này!

Nhất định là cô bị ảo giác đúng không? Nhất định là thế!

Nhưng mà, ngay tại lúc Ninh Tịch không ngừng tìm cớ cho hành động của Lục Đình Kiêu thì đột nhiên anh tiến lên một bước đưa một tay ra vòng lấy eo cô kéo cô về phía anh, rồi cứ thế ôm cô vào lòng...

Cùng lúc đó, cái tay còn lại của anh cũng vòng qua người cô rồi hơi cúi người, dùng một tư thế như thể cực kì mệt mỏi nhưng lại đầy nhung nhớ chôn đầu vào hõm vai của cô.

Ninh Tịch: “!”

A! Má ơi!

Đây là tình huống gì?

Đầu óc lúc này Ninh Tịch giống như máy tính bị nhiễm virut, tất cả đều loạn cả lên, lúc cô lấy lại tinh thần thì phản ứng đầu tiên chính là đẩy Lục Đình Kiêu ra.

Nhưng mà Lục Đình Kiêu lại siết chặt cánh tay lại, dùng một giọng nói có chút đáng thương nói với cô, “Đừng đẩy được không? Để cho tôi ôm một chút... ”

Ninh Tịch: “... ”

Cái yêu cầu này cô phải trả lời thế nào?

Chết tiệt, hôm nay Lục Đình Kiêu bị làm sao vậy?

Mặc dù hai ngày nay cô vẫn luôn tránh anh nhưng tuyệt đối vẫn rất cẩn thận, không hề bứt dây động rừng, tại sao anh đột nhiên lại...

10s trôi qua...

30s trôi qua...

1 phút trôi qua...

3 phút trôi qua...

Bảo là một chút thôi cơ mà! Đồ nói không giữ lời!

Ngay tại lúc Ninh Tịch sắp không nhịn được nữa thì đột nhiên Lục Đình Kiêu buông cô ra: “Xin lỗi, tôi có chút thất lễ.”

Ninh Tịch nuốt nước miếng:“Ha ha ha... không sao không sao... ”

Con mẹ nó tim của cô cũng sắp rớt ra ngoài luôn đấy, thế mà chỉ dùng một câu thất lễ là xong rồi sao?

Lục Đình Kiêu nhìn khuôn mặt bực tức của cô gái trước mặt, trên môi thoáng hiện lên nụ cười không dễ phát hiện: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Ha ha... ngủ ngon ngủ ngon, anh cũng ngủ ngon... ”

Ngon cái rắm ý mà ngon, tối nay cô lại mất ngủ rồi!

...

Buổi sáng ngày hôm sau, quả nhiên Ninh Tịch mất ngủ cả đêm nên trốn trên giường, không dám dậy.

Cuối cùng cô đành len lút gọi điện cho Loan Loan.

“Loan Loan, Đại thiếu gia nhà em đi làm chưa?”

“Chưa ạ! Nhưng mà em thấy Đại thiếu gia có vẻ rất bận rộn từ lúc xuống lầu đến giờ điện thoại vẫn chưa rời tai, trợ lý Trình cũng đã chạy tới hình như là hỏi Đại thiếu gia lúc nào lên đường... ”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó Đại thiếu gia vẫn không đi! Vẫn cứ ở dưới lầu! Cũng không biết đang chờ cái gì... ”

Ninh Tịch: “... ” - Xem ra là trốn không thoát rồi!

Ninh Tịch hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm tình xong liền sử dụng cái da mặt dày nhất, tự nhiên nhất đi xuống lầu.

Xuống đến nơi thấy Lục Đình Kiêu vẫn ngồi trên ghế salon, trợ lí Trình Phong thì đứng một bên ôm một chồng văn kiện thật dầy bộ dáng nôn nóng sốt ruột nhưng không dám lên tiếng thúc giục.

Ninh Tịch vừa đi xuống lầu vừa vươn vai, cố ý làm vẻ mặt ngạc nhiên: “Ô, Lục Đình Kiêu, đã tầm này này rồi sao anh chưa đi làm?”

Lục Đình Kiêu nghe được giọng của cô thì ngước mắt lên dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn cô...

“Tôi đang đợi em.” Lục Đình Kiêu nói.

Ninh Tịch ngu người: “... ”

Sao cô lại đột nhiên phát hiện mình không có cách nào nói chuyện bình thường được với Lục Đình Kiêu?

Ngay tại lúc Ninh Tịch đang ngây người thì Lục Đình Kiêu tiến về phía cô.

Ninh Tịch theo phản xạ có điều kiện muốn tránh về phía sau nhưng ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện lại như có sức mạnh vô hình buộc cô đứng im tại chỗ, không thể động đậy.

Lục Đình Kiêu đi tới trước mặt cô, bàn tay to lớn sờ tóc cô một cái, nói: “Nếu bây giờ không đợi em thì lại thêm một ngày không được thấy em.”

Ninh Tịch tiếp tục ngu người: “... ”

“Tôi đi làm đây.” Lục Đình Kiêu vừa nói vừa đặt một nụ hôn lên trán cô.

Ninh Tịch: “... ” Cô đã hoàn toàn chết máy.

Trình Phong đứng sau lưng cũng ngây người sau đó đỏ mặt quay đầu đi, một bộ phi lễ chớ nhìn1.

1Phi lễ chớ nhìn: không nhìn điều sai, trái lễ nghi.

Mới sáng sớm bị hành đến phát rồ thì thôi không nói ai ngờ lại còn bị ngược cẩu2thêm một lần! Quá thảm!

2Ngược cẩu: chỉ những người FA thấy cảnh người khác yêu đương ngọt ngào.

Lục Đình Kiêu đã đi thật lâu rồi mà Ninh Tịch vẫn đứng ngu người tại chỗ, ngón tay vô thức sờ vào chỗ mới bị hôn lên, cái cảm giác nóng ấm ấy vẫn còn y nguyên...

Mặc dù chỉ hôn trán... nhưng đây là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau khi cả hai còn tỉnh táo.

Lúc này, Ninh Tịch mới hiểu ra...

Nhất định là Lục Đình Kiêu đã phát hiện được kế sách của cô cho nên anh cũng thay đổi kế sách!

Nếu như anh vẫn như lúc trước, tiếp tục giả vờ thì không sao cả nhưng nếu anh dứt khoát không thèm che giấu nữa vậy thì cô phải làm thế nào?

Mẹ khiếp! Xong đời rồi!

Quả nhiên không đấu được với anh mà!

Nếu quả thật bị buộc đến nước phải huỵch toẹt tất cả mọi chuyện như vậy chỉ có một kết quả, tan rã trong không vui, thậm chí còn bết bát hơn..

Ninh Tịch đang chìm trong tâm lý hoảng loạn đột nhiên cảm giác ống quần bị ai đó kéo, cúi đầu liền thấy cái đầu nhỏ của Tiểu Bảo đang ngước nhìn mình.

“Tiểu Bảo... ” Ninh Tịch thấy Tiểu Bảo cầm một bức tranh vẽ bằng màu nước đưa cho cô thì ngạc nhiên nói: “Nhanh thế đã vẽ xong rồi à?”

Tiểu Bảo xấu hổ gật đầu sau đó nhìn cô đầy mong đợi.

Kế hoạch mấy ngày này của Ninh Tịch đều là chơi với Tiểu Bảo, kế hoạch hôm nay là tự tay làm diều và đi thả diều.

Nhìn rõ bức tranh của tiểu Bảo xong Ninh Tịch có chút kinh ngạc: “Con vẽ... ”

Trừ cô với Tiểu Bảo ra, thằng bé rất ít khi vẽ người nhưng lần này Ninh Tịch phát hiện trong bức tranh lại có đến ba người.

Trên bầu trời mênh mông rộng lớn có vô số đám mây trắng, trên một đám mây có ba người đang ngồi, một nam một nữ và một đứa bé trai ngồi giữa hai người.

Mặc dù chỉ là một bức tranh nhưng từ những đặc điểm thì cô chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra, người bánh bao nhỏ vẽ trong tranh chính là cô, Lục Đình Kiêu và Tiểu Bảo.

Lúc trước Tiểu Bảo chỉ vẽ cô hoặc là vẽ cô cùng nhóc chứ chưa bao giờ vẽ Lục Đình Kiêu.

Đây là lần đầu tiên tiểu Bảo vẽ Lục Đình Kiêu.

Môi Ninh Tịch khẽ run lên nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thường, cô kéo tay bánh bao nhỏ: “Đi nào, chúng ta dùng nó làm diều đi! Lão quản gia đã giúp chúng ta chuẩn bị xong một bộ khung diều rồi!

Bánh bao nhỏ tuy gật đầu nhưng vẻ mặt dường như có chút thất vọng...

...

Ninh Tịch cùng Tiểu Bảo chơi thả diều cả ngày, buổi tối còn đích thân xuống bếp.

Hai ngày trước cô với Tiểu Bảo đều ăn ngoài sau đó đến tối muộn mới về, vừa về liền chui vào phòng, bây giờ chiêu này đã mất tác dụng thế nên cũng không cần làm tiếp nữa.

Cô vừa mới làm đồ ăn xong, Lục Cảnh Lễ đã đánh hơi thấy lắc lắc đuôi chó chạy tới.

“Ôi chao ơi ~ các món này em đều thích ăn hết ~ chị dâu... Nhầm, nhầm, nhầm, khụ khụ... Tiểu Tịch Tịch, cuối cùng cũng chờ được cô xuống bếp lần nữa!”

Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái, cái tên này vừa mới lỡ mồm gọi cô là "chị dâu" đúng không?

“Đi, gọi anh trai anh xuống ăn cơm.”

“Ha ha được!” Lục Cảnh Lễ chạy đi ngay tức khắc nhưng trong lòng tràn đầy nghi ngờ, mới nãy anh vô tình lỡ miệng, sợ đến toát cả mồ hôi lạnh vậy mà Ninh Tịch lại chẳng có phản ứng gì? Chẳng lẽ không nghe rõ sao?

Trên bàn cơm, lấy trực giác nhạy bén của Lục Cảnh Lễ thì càng nhìn càng thấy hai người này có cái gì đó không đúng...

“Không đúng không đúng... ” Lục Cảnh Lễ cắn đũa, ghé sát tai anh trai hỏi nhỏ: “Anh, có phải anh làm gì Tiểu Tịch Tịch rồi đúng không? Sao cô ấy có vẻ rất sợ anh nha? Ngay cả nhìn một cái cũng không dám!”

“Không làm gì.”

“Chẳng lẽ giác quan thứ sáu của em có vấn đề? Cái này không thể nào... ” Lục Cảnh Lễ khó hiểu gãi đầu.

Cuối cùng cũng ăn cơm xong, Ninh Tịch có cảm giác bữa cơm này chẳng khác gì như đi đánh giặc cả, cứ phải luôn cảnh giác canh chừng quân địch tấn công đột ngột.

Ninh Tịch đứng lên dọn bát đũa: “Tôi đi rửa bát!”

Lục Cảnh Lễ gắp nốt miếng sườn cuối cùng trong đĩa, miệng ấm ớ nói: “Để tôi làm cho!”

“Không cần không cần không cần, để tôi rửa để tôi rửa!” Ninh Tịch vội vàng bê bát đi, nếu không làm cái gì chắc cô phát điên mất.

Lục Cảnh Lễ ái ngại nhìn Lục Đình Kiêu một cái rồi nói với theo: “Cô đã vất vả nấu nướng như vậy rồi, sao có thể để cô rửa bát chứ! Tôi ăn nhiều nhất đương nhiên là tôi phải rửa!”

Lục Cảnh Lễ nói xong quay ra nhìn anh trai xin khen thưởng.

Kết quả, Lục Đình Kiêu chỉ thờ ơ liếc anh một cái: “Để Ninh Tịch rửa đi.”

“Ô đệt... ” Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì kinh hãi.

Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?

Hộ thê cuồng mà mà lại để Ninh Tịch rửa bát?

Cái này không khoa học!

Lục Cảnh Lễ vò đầu vứt tai nghĩ mãi không ra thì Lục Đình Kiêu nhìn anh, nói một câu vô cùng có ý tứ: “Dẫu sao em cũng là khách.”

Lục Cảnh Lễ trợn mắt há mồm, đưa ngón tay ra chỉ mình, “What? Em là khách?”

Ý nói là Ninh Tịch với anh mới là người một nhà còn em thì không phải đúng không?

Ninh Tịch đứng một bên đỏ bừng hai gò má, bất đắc dĩ đỡ trán, cuối cùng lạch bạch trốn lên lầu...

Tiểu Bảo mê mang nhìn cô Tiểu Tịch đột nhiên bỏ chạy, mặc dù không hiểu ra sao nhưng cũng biết là ba ba lại bắt nạt cô Tiểu Tịch rồi, vì vậy nhóc không vui trợn mắt nhìn Lục Đình Kiêu một cái sau đó cũng nhấc chân nhỏ bẹp bẹp chạy theo sau.

Lục Cảnh Lễ cứ thế không kịp đề phòng mà bị thức ăn cho chó1 quăng cho đầy mặt, anh ta ngơ ngác nhìn bóng lưng Ninh Tịch đang chạy thục mạng, khó nói thành lời: “Anh, đây

là cái mà anh gọi là không làm gì sao? Ngay cả cô em hung hãn như Tiểu Tịch còn bị anh trêu cho phải đỏ mặt bỏ chạy đấy!"

1 FA bên Trung được gọi là cẩu, những cảnh show ân ái thì được gọi là thức ăn cho chó (cẩu lương) hoặc ngược cẩu.

"Em đã bảo giác quan thứ sáu của em không sai mà! Anh rốt cuộc đã làm cái gì! Mỗi ngày em đều cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ làm lộ, kết quả anh lại phát điên lên tấn công dồn dập như thế... Ít nhất cũng gọi điện báo cho em một câu, sau này em cũng biết đường mà phối hợp với anh chứ... ”

Đường Tăng - Lục Cảnh Lễ tụng kinh cả nửa ngày, Lục Đình Kiêu chỉ trả lại cho ba chữ: “Đi rửa bát.”

Nói xong cũng cao quý lạnh lùng mà xoay người lên lầu.

Lục Cảnh Lễ: “... ”

Anh đây bị ngược đến độ thiếu chút nữa thì hộc máu mà cuối cùng vẫn phải đi rửa bát?

Lợi dụng anh đây show ân ái xong liền ném? Nhân tính đâu? Thiên lý đâu? Có còn chút tình anh em nào nữa không?

Màn đêm yên tĩnh, Ninh Tịch mở to mắt nằm trên giường.

Cũng đã qua tận mấy tiếng rồi mà trái tim cô vẫn đập với tốc độ không bình thường.

Đúng là gặp quỷ mà!

Dầu gì cô cũng là người trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn thế mà lại bởi vì một câu nói của một người đàn ông mà xoắn xuýt như vậy, đã thế nai con còn chạy loạn trong lòng1, thật giống như thiếu nữ mười mấy tuổi chưa có chút kinh nghiệm yêu đương nào...

1 Nai con chạy loạn: Tiếng lóng ám chỉ việc cảm nắng, thầm mến ai đó.

Cô không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai sẽ như thế nào...

Không được không được, không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết như vậy được!

Lúc này đồng hồ “Keng” một tiếng, giờ đã là mười hai giờ đêm.

Ninh Tịch bò dậy, bắt đầu lục tung mọi thứ lên...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx