sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Những chuyện tình rắc rối - Chương 03 - 04

Chương 03. Trận đấu

Thế giới này toàn những rắc rối và những mớ bòng bong.

Sau cuộc gặp hôm đó, Thi cứ cảm ơn tôi mãi. Con bé đang yêu nên tâm trạng vô cùng phấn chấn và vui vẻ. Nó rất toàn tâm toàn ý cho nhân vật trong bài múa, tập tành nghiêm túc và có tinh thần cầu tiến những động tác khó tôi đưa ra. Thi làm tôi thấy lại hình ảnh của mình ngày xưa, cũng vào cái tuổi này và cũng yêu một anh chàng hơn tôi đến mười tuổi. Mà thực ra, tôi cũng không chắc là yêu nữa.

Hồi học văn hóa lớp mười một, ở trường Trung học phổ thông Nguyễn Trãi tôi thân với Tình - cô bạn gái cùng bàn. Quang là anh trai kết nghĩa của Tình, anh làm kiến trúc sư và có diện mạo vô cùng bắt mắt, nổi bật trong số những người con trai tôi từng gặp. Tôi đem lòng yêu đơn phương Quang suốt gần một năm học lớp mười một và đến khi nghỉ hè thì Quang bất ngờ chủ động tán tỉnh rồi ngỏ lời yêu với tôi.

Còn gì vui hơn khi được người mình thầm yêu trộm nhớ cũng có tình cảm với mình. Không phải nghĩ ngợi nhiều, tôi gật đầu làm người yêu của Quang. Biết chuyện Tình không hề vui vẻ chúc mừng mà ngược lại, cô ấy đột nhiên cáu kỉnh và rất hay giận dỗi, trách móc tôi. Rồi một ngày Quang đột ngột bỏ đi, rời xa tôi không một lời giải thích. Ngay sau đó vài tháng thì Tình cũng chuyển trường. Chúng tôi mất liên lạc với nhau từ đó.

Cũng chính vì chuyện này mà tôi sợ kết bạn, sợ yêu đương… Một người là bạn gái thân của tôi, một người là chàng trai tôi hết lòng yêu thương. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, họ đã bỏ rơi tôi không một lý do, không lời giải thích. Thậm chí họ không hề liên lạc với tôi cho đến ngày nhà tôi chuyển đi. Nếu không phải vì chơi với Tiến từ trước đó, chắc tôi cũng chẳng chọn cho mình một người bạn nào ở bên cạnh. Đơn giản, tôi thích cuộc sống độc thân và một mình tự quyết định mọi chuyện.

Vừa nghe lời đề nghị làm trọng tài cho buổi “tái ngộ” giữa tôi và gã Lâm, Tiến nhảy dựng lên kêu oai oái:

- Này, này… Cậu điên à? Hèn gì một tuần chỉ đến câu lạc bộ ba buổi nhưng tuần này đến đủ sáu buổi là vì cuộc đấu với cái gã Lâm liếc gì đó hả? Nhỡ lại thêm vài vết thâm trên mặt là tôi không biết ăn nói gì với bố cậu đâu.

- Cậu không muốn cho tôi trả thù à? Vết bầm trên mặt tôi ba ngày mới tan thì hôm nay tôi sẽ cho gã một vết đủ mười ngày mới hết. Thù này phải trả, ông sợ tôi thua sao?

- Chắc gì anh ta đã đến? Cậu gây thù chuốc oán làm gì. Hơn nữa bây giờ lại còn luyện tập cùng người yêu anh ta. Dĩ hòa vi quý có hơn không?

- Không được là không được. Lời Hùng đại ca này đã nói ra thì không thể rút lại. Mà này, cấm không tiết lộ thân phận tôi với ai nghe chưa!

- Được, được rồi thưa Đại ca Hùng. Bây giờ thì vào lớp dạy bọn nhóc đi. Hết giờ anh ta mà đến thì tôi làm trọng tài. Ha ha… Nhưng tôi không thiên vị đâu.

- Không cần. - Tôi gạt tay ra hiệu. - Anh Hùng này cũng Tứ đẳng huyền đai rồi, quyết không để sư phụ xấu hổ… Hèm, giống như ai đó.

Cố tình chọc Tiến bằng câu cuối cùng, tôi cười vang sung sướng trước bộ mặt đen xì của cậu. Học cùng với tôi mà bây giờ cậu ấy vẫn chưa được lên đai đen khiến sư phụ tôi vô cùng thất vọng. Nhưng bù lại, Tiến học công nghệ thông tin nên rất giỏi trong việc thiết kế và quản lí các trang mạng. Hiện tại trang web của Câu lạc bộ Karate này đều do một mình cậu phụ trách.

Suốt buổi tối tôi mong thời gian trôi đi thật nhanh, nóng lòng chờ đợi cuộc “thánh chiến” giữa tôi và Lâm. Tất nhiên, mọi việc đã chuẩn bị xong. “Thằng con trai” đầy kiêu ngạo như tôi sau khi dạy xong lớp võ cho các bé thì bước vội vào phòng thi đấu bên cạnh, chân đi giày thể thao cố tình nện thành những tiếng kêu cộp cộp xuống sàn.

Gã và con bé đã có mặt ở đấy cùng với Tiến. Cả ba quay người lại hướng mắt về tôi. Tôi hiên ngang bước lại gần, liếc xéo gã một cái và bắt gặp ánh mắt đầy “đề phòng và tức giận” của Thi đang chiếu tướng mình. Cô bé này gặp tôi trong bộ dạng là Hùng thật khác hẳn mọi ngày khi đối mặt lúc tôi là Nhung. Tôi tỏ vẻ không quan tâm, hất hàm hỏi Tiến:

- Bọn họ đến lâu chưa? Cậu tiếp đón chu đáo chứ?

- Tất nhiên, bạn cậu mà nên…

- Ai là bạn của anh ta? - Thi cắt ngang lời Tiến.

Con bé hằm hè bước lại gần phía tôi, giọng nói dữ dằn:

- Chúng tôi đã đến đây theo lời hẹn của anh. Tốt nhất là anh nên tự bỏ cuộc đi, bạn tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Tôi đưa tay xoa đầu con bé châm chọc. Nó nhanh chóng phản đối bằng cách hất ngược đầu ra sau. Cất tiếng cười lớn, tôi nói:

- Bé con. Chờ anh đấu với gã bạn trai của em xong rồi chúng ta cùng nhau đấu võ mồm hoặc đấu võ chân tay anh đều chiều nhé. Đừng nóng tính như vậy.

- Cậu muốn thế thì nhanh vào sàn thi đấu, đừng có đứng đấy trêu bạn tôi nữa.

Lúc này Lâm mới lên tiếng, chủ yếu là bảo vệ Thi. Chà, con bé tốt số quá, có người yêu quan tâm đến vậy thì còn gì bằng. Tôi cố tình chọc tức Lâm, trước khi bước vào sàn đấu còn đưa tay vuốt nhẹ má con bé một cái. Nó tức điên lên, đưa tay chùi chùi bên má bị vuốt đến là buồn cười. Tiến đứng gần đó cũng đưa tay bịt miệng cố không dám cười to. Tôi lại nháy mắt tình tứ với con bé:

- Bạn trai em mà có mệnh hệ gì thì đừng đến tìm anh trả thù nhé! Có em và bạn anh làm chứng, anh ta hoàn toàn tự nguyện.

- Thôi, đủ rồi. Vào cuộc thôi. - Lâm trừng mắt nhắc nhở tôi.

Chúng tôi nhảy lò cò một lúc trên sàn cho nóng người rồi bắt đầu nhìn nhau, thăm dò đối phương qua ánh mắt. Bất ngờ gã hét lên, xông thẳng vào tôi. Nhanh nhứ cắt, tôi nhẹ nhàng lách người tránh được đòn đầu tiên. Lần này thì đừng hòng chạm vào người tôi nhé. Gã càng ra sức đấm đá, càng mất sức còn tôi vẫn nhanh nhẹn tránh từng cú ra đòn của gã. Tôi chỉ mới tránh né chứ chưa thèm phản công lại, trong lòng có chút thất vọng. Gã dám nhận lời thách đấu với tôi mà trình độ cũng không có gì cao siêu khiến tôi nhẹ nhàng quá. Mèo vờn chuột với Lâm một lúc, tôi bắt đầu chán nản. Thôi, đủ rồi, tôi sẽ trả lại ông anh cú đấm thép gấp vài lần cú đấm của ông anh.

Tôi khựng người ngáng bước tiến của Lâm và thẳng tay đấm vào mặt Lâm một quả đau điếng người. Lâm loạng choạng rồi ngã người đổ sầm ra sàn. Thi hấp tấp chạy lại đỡ gã, vẻ mặt lo lắng. Tôi phủi tay nhìn vết máu rớm trên khóe miệng gã, lòng thấy hả hê, vui sướng. Tưởng gì, hóa ra gã cũng chỉ là dân dùng sức mạnh chứ không có quyền cước gì cả. Thảm dưới tay tôi cũng là điều hiển nhiên mà thôi.

Tiến đứng giữa, cười trừ:

- Thôi, thế này là đủ rồi. Trận đấu kết thúc. Chúng ta giảng hòa ở đây.

- Có gì mà phải giảng hòa. Tôi xong việc ở đây rồi. - Tôi nói với Tiến rồi hướng mắt về phía đôi tình nhân nhỏ bé kia. - Hai người tự lo cho nhau nhé, tôi trả xong món nợ rồi. Hy vọng không gặp lại hai người lần nào nữa.

Ung dung ngồi xuống ghế, tôi rút thỏi kẹo cao su ra cho vài viên vào miệng nhai tóp tép. Thi đỡ Lâm đứng dậy, Lâm thì thầm vào tai con bé điều gì đó khiến con bé chau mày, lại liếc ánh mắt hằm hè nhìn về phía tôi. Lâm lên tiếng:

- Cậu giỏi lắm. Không hổ danh là Hùng Đại ca như Tiến nói lúc trước. Tôi vẫn không chịu tin nên không bỏ cuộc, giờ thì đã lĩnh hội đủ rồi. Tôi…

Gã ngập ngừng, tôi nheo mắt đợi câu tiếp theo của gã. Chắc là tôi chịu thua hay đại loại tôi xin lỗi gì đó. Gã đang rất quê và xấu mặt mà.

-… muốn được làm học trò riêng của cậu. Cậu nhận tôi chứ?

- Hả?

Tôi trợn mắt và bã kẹo cao su theo đó lại bay ra ngoài, nhằm thẳng hướng Thi mà lao tới. Con bé tránh được, nó gầm lên:

- Đồ xấu xa. Anh cố ý thổi bã kẹo vào người tôi lần nữa đúng không?

Tôi phì cười, không trả lời. Con bé định xông lên nhưng bị gã kẽo giật tay lại, lắc đầu nhắc nhở. Tay Lâm này, gã đang có ý đồ gì? Tôi phải đề phòng mới được. Tôi nhìn ánh mắt khó hiểu của gã, dõng dạc nói:

- Tôi không nhận riêng đệ từ nào lớn tuổi như anh cả. Anh nên đăng ký một lớp học chung cùng với các học viên khác ở câu lạc bộ. Sẽ có người hướng dẫn anh. Tôi chỉ nhận lớp các em nhỏ.

- Ơ, câu lạc bộ của mình hình như mới có thêm gói học Vip, một kèm một, tuần hai buổi mà Hùng. Cậu quên à? - Tiến buột miệng.

Cậu ta thật ngu ngốc, không hiểu ý tôi gì cả. Tôi lườm Tiến, cậu biết thân biết phận, cụp mắt xuống.

- Hình như tôi nhớ nhầm. Xin lỗi anh. Không có lớp ấy đâu.

- Không có thì bây giờ có. Nếu cậu Hùng đồng ý, tôi sẽ gặp Giám đốc của các cậu xin mở lớp. - Lâm không bỏ cuộc.

Gã điên rôi, điên thật rồi. Ơn trời, Thi đã lên tiếng hộ tôi:

- Anh điên à anh Lâm. Mọi chuyện kết thúc ở đây đi. Chúng ta về thôi!

- Phải phải… Cô bé đưa bạn trai của mình về đi. - Tôi hớn hở. - Tôi không có nhận đệ tử già đời này đâu, khó bảo lắm. Với lại anh ta đã từng đấm vào mặt tôi một cú thì không thể nào là đồ đệ của tôi được. Tôi càng không muốn trở thành sư phụ của anh ta. Tiến, chúng ta về, kệ hai người này đi.

Nói rồi tôi đứng dậy, kéo tay Tiến lôi xềnh xệch cậu ta đi. Ra đến ngoài sân tôi hỏi nhỏ:

- Này, cậu nói gì với họ mà họ lại biết tôi là Đại ca Hùng ở đây?

- Chỉ giới thiệu qua về cậu, yêu cầu Lâm bỏ cuộc mà anh ta không chịu nghe. Nhưng sao cậu không nhận đồ đệ riêng? Bố mình có mở lớp này và đang muốn phát triển mô hình Vip này mà.

- Tôi không thích gã đó, cả con bé kia nữa. Suốt ngày gặp con bé khi là gái, lại gặp người yêu nó khi là trai… Tôi mệt lắm. Không đủ sức chơi với hai kẻ rắc rối đó.

- Tại con bé giống cậu quá nên cậu không thích!

Tiến không hỏi mà khẳng định điều mình nói. Tôi khá bối rối khi bị nhìn trúng tim đen, chưa biết nói gì thì Lâm từ trong chạy ra, chắn ngang trước mặt chúng tôi.

- Cậu nhận tôi đi. Nếu không tôi đến gặp trực tiếp giám đốc, đăng kí lớp học Vip và đề nghị chính cậu là sư phụ đó.

- Anh ép tôi? - Tôi tức điên lên. - Nếu ép tôi thì kết quả không hay đâu học trò à.

- Anh Hùng, chúng ta có thể bỏ qua mọi chuyện hiểu lầm trước kia được không? Anh nhận anh Lâm đi, em cũng muốn theo học. Như vậy anh sẽ có hai đệ tử không phải một, được không ạ?

Tự nhiên Thi thay đổi cách nói chuyện với tôi khiến tôi sởn gai ốc. Con bé này đang âm mưu cái gì mà muốn cùng tôi học võ. Không được, nó đang là diễn viên múa có tài năng, bây giờ mà học võ thì không ổn. Tôi không đồng ý được. Khẽ thở dài, tôi nói:

- Thôi được, tôi sẽ nhận anh. Còn cô bé này thì không.

- Sao lại không? - Thi hỏi tôi với đôi mắt ấm ức hệt như đôi mắt tôi lúc hỏi bố trong hoàn cảnh này.

- Cô bé không hợp với môn Karate này đâu. Đừng hỏi tôi lý do, tôi không thích nhận đồ đệ nữ, vậy thôi. Việc nên làm bây giờ là đưa bạn trai cô bé về đi. Tuần sau đăng ký rồi đến học vào 6 giờ chiều thứ sáu và chiều thứ bảy. Tôi rảnh những ngày đó.

- Thật chứ? Cảm ơn cậu. - Lâm hỏi lại, ánh mắt anh ta đầy phấn khích.

Không muốn nhắc lại lần nữa, tôi gật đầu rồi cùng Tiến tiếp tục ra bãi lấy xe. Tiến dò hỏi:

- Sao cậu thay đổi quyết định nhanh thế? Vì con bé đòi học võ à?

- Ừ, có lẽ vậy. Con bé không nên giống tôi. Chỉ nên yêu một nghề thôi. Ôi, nghĩ đến là sư phụ của gã kia, tôi lại thấy đời mình đen tối rồi. Hai mươi sáu tuổi bắt đầu học võ vẽ gì chứ, điên thật rồi.

- Hai mươi sáu? Sao cậu biết?

- Thì khi tôi là Nhung, Thi dẫn tôi đi gặp gã một lần rồi. Nhưng cậu xem, tài hóa trang của tôi rất giỏi, hai người đấy sao nhận ra được Nhung và Hùng cùng là một người.

Cảm thấy có một chút kiêu hãnh, tôi vênh mặt với Tiến. Hình như từ lúc gặp phải Thi và Lâm thì cuộc sống êm ả của tôi sắp trở nên rắc rối rồi đây.

Chương 04. Thăm dò đối phương

Thi hôm nay rất lạ, con bé múa toàn sai nhịp và không tập trung làm cho tôi nổi cáu.

- Em làm sao thế Thi? Tập trung vào động tác và nhạc đi chứ. Múa sai hết cả rồi.

Thi giật mình, con bé vội vàng xin lỗi:

- Em xin lỗi. Đầu óc em hôm nay cứ ở tận đâu đâu nên toàn bị quên.

- Liên quan đến bạn trai em? - Tôi đoán ra được nhưng cứ giả vờ hỏi.

- Dạ. Anh Lâm từ hôm kia đấu võ với cậu thanh niên em kể cho chị nghe đấy, anh ấy bị đấm cho một cú rất đau mà lại còn nhận cậu ta làm sư phụ. Em thấy lo lắng.

- Ha ha… Chẳng lẽ bạn trai em bị đấm mạnh quá ảnh hưởng đến thần kinh? - Tôi trêu Thi.

- Em không biết. Anh ấy bảo em giả vờ đòi học võ cùng thể nào cậu Hùng kia cũng sẽ nhận anh ấy vì sợ dính dáng đến con gái. Ai ngờ đúng thật. Nhưng từ hôm kia đến giờ, em gặp thấy anh ấy háo hức chuẩn bị tuần sau đi học võ lắm. Làm thiết kế thì học võ làm gì?

Hóa ra là vậy? Tôi cay cú, thì ra Lâm dùng Thi để nhử tôi sập bẫy. Được, rồi gã sẽ biết tay tôi, sư phụ này sẽ dạy dỗ học trò đến nơi đến chốn. Tôi cười nham hiểm trong lòng, giả bộ thông cảm cho con bé.

Tan học Thi nhờ tôi chở con bé đến cửa hàng gặp Lâm, tôi đồng ý luôn vì muốn đến chế giễu và thăm quan vết thương trên mặt gã khi mình là con gái. Thấy tôi, Lâm khựng người lại vì ngạc nhiên.

- Cô đến mua đồ?

- Không, Thi nhờ tôi chở con bé qua đây. - Nói rồi tôi quay sang Thi. - Trời đất, bạn em bị đánh sưng vêu mặt mũi thế này hèn gì múa không tập trung, lo lắng cho anh ấy đến thế là phải. Xem ra cái tay công tử bột em kể lợi hại nhỉ? Có cơ hội giới thiệu cho chị đi!

- Có cần thiết thế không? - Lâm trả lời thay Thi luôn. - Tôi bị đánh đến sưng vêu mặt mũi mới được nhận làm đồ đệ. Cô muốn làm bạn gái cậu ta chắc sẽ thê thảm hơn đó. Cậu ta hình như không thích con gái.

- Sao anh biết? - Tôi lớn giọng hỏi.

- Trực giác. Cậu ta hình như đồng tính, thích bạn trai của mình thì phải. - Lâm thản nhiên.

Tôi sững sờ vì câu nói của Lâm. Gã này không những điên mà còn bị thần kinh nữa rồi. Sao lại có thể nói về Hùng như vậy chứ? Nếu bây giờ tôi không phải là Nhung thì cái mặt sưng một bên kia sẽ bị tôi đấm cho đồng đều luôn. Tức chết đi được.

Giọng Thi tò mò:

- Sao anh lại biết cậu Hùng đó đồng tính?

- Còn không biết? Cậu ta chỉ dạy võ cho bọn nhóc, không dám nhận anh. Chắc sợ anh đẹp trai quá, thu hút cậu ta nên cậu ta mới làm bộ. Em xem con trai gì mà da trắng, môi đỏ. Bàn tay lại dài và thon như con gái. Giọng nói thì không mạnh mẽ như đàn ông chính hiệu gì cả, hơi ỏn ẻn. Nhiều lúc hình như cố hắng giọng để cho có vẻ oách mà không thành. Lại còn cứ dính lấy cậu Tiến cậu tiếc gì đó... Không đồng tính thì là gì?

- Ôi, thế sao anh biết như vậy lại còn đòi học cùng. Không sợ cậu ấy thích anh à? - Lần này giọng Thi lo lắng thực sự.

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, chân không thể nào nhúc nhích. Gã Lâm này thật tự cao tự đại quá rồi. Cái gì mà đẹp trai như anh. Tôi có mù đâu. Đàn ông cao tầm 1,70 mét và mắt một mí không thể có trong định nghĩa “đẹp trai” của tôi. Nhưng đúng là gã rất có óc quan sát. Khi gã nhắc đến bàn tay, tôi vô thức nắm tay mình lại, giấu ra phía sau. Không biết gã còn suy đoán về Hùng thê thảm đến thế nào nữa?

- Cậu ấy đúng là rất giỏi. Anh lớn tuổi rồi mới học Karate sẽ hơi vất vả nên muốn tìm thầy có năng lực tốt. Em yên tâm, dù sao anh nghĩ cậu ấy rất chung tình với cậu bạn Tiến kia. Không dễ thay đổi đâu.

- Thế anh đoán anh Tiến kia có biết không?

- Tất nhiên là không biết rồi. Biết thì đã ghen và không xúi cậu ta nhận anh làm đệ tử.

Cảm giác sắp chết vì tức giận, máu nóng trong người tôi chạy rần rật khắp cơ thể. Không thể nghe thêm điều gì từ cái gã “thầy bói mù” này nữa, tôi vội vàng cáo lui. Trong cửa hàng Thi đang khoác tay Lâm đi vào trong. Con bé gặp được bạn trai là mặt mày hớn hở, quên luôn cả bà chị đứng bên cạnh, ở đó chỉ tổ làm kì đà cản mũi và phải nghe những suy đoán điên rồ của Lâm mà thôi.

Những buổi tập múa sau đó, Thi chỉ kể về Lâm. Con bé mở miệng ra là nói về gã khiến tôi phát mệt. Con bé kể lể và lúc nào cũng xin tôi lời khuyên khi tôi chẳng có một tí kinh nghiệm gì về yêu đương trai gái. Muốn giúp con bé thì tôi lại phải thăm dò ý tứ của Lâm ở lớp học võ như kiểu sư phụ và đồ đệ ngồi cùng nhau tâm sự.

Hôm đầu tiên Lâm đến lớp học, nhìn thấy bản mặt của gã là máu trong người tôi lại sôi lên. Cứ nghĩ đến việc gã bảo tôi đồng tính và có tình cảm với Tiến là tôi lại tức điên người, nhất quyết không cho Tiến tham gia vào buổi học cùng của tôi và gã. Trong khi dạy gã những động tác cơ bản, tôi cũng không để mình áp sát gã quá gần. Không cần biết là Lâm nghĩ tôi đồng tính, mà sự thật tôi chỉ là một cô gái nên cũng không cho phép mình quá gần với gã.

Lâm theo học cũng đã được một tháng. Gã học và tiếp thu bài rất nhanh, không hề ngốc và khó bảo như tôi vẫn nghĩ nhưng vì ác cảm từ trước, chẳng bao giờ tôi cho gã một lời khen hay động viên. Ngược lại, tôi cố tình bắt bẻ và chỉnh sửa động tác của gã rất gay gắt mỗi khi làm sai. Quái lạ, ngoài đời Lâm cũng rất cao ngạo nhưng khi chính thức vào học, gã rất “tôn sư trọng đạo”. Mở mồm ra là đệ tử và sư phụ nghe đến nhàm tai. Ngay cả bọn nhóc tôi dạy cũng chỉ gọi tôi là Đại ca Hùng, đằng này cứ sư phụ, sư phụ... khiến tôi chẳng ưa chút nào.

Thấy gã ngồi nghỉ giải lao, trầm ngâm suy tư. Tôi lại gần cất giọng hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Anh cãi nhau với con nhỏ bạn gái đanh đá hả? Học một tháng rồi mà sao không thấy nó theo anh đến đây chơi?

Gã ngẩng mặt lên nhìn tôi.

- Cô bé bận học múa, với lại đang còn nhỏ, bố mẹ quản lí gắt gao lắm. Mà sao hôm nay sư phụ lại quan tâm đến chuyện của đệ tử?

- À, ừ... Tôi thấy anh ngồi xị mặt ra thì hỏi thôi.

Chẳng nhẽ tôi lại nói toạc ra là tôi dò hỏi tâm tư anh cho chính bạn gái của anh à? Tôi nghĩ thầm mà cũng bực bội trong lòng, liền đổi chủ đề.

- Trong quá trình học, anh tiếp thu và tiến bộ rất nhanh. Chắc hai tháng nữa sẽ được đấu trực tiếp với tôi. Bây giờ tạm thời cứ sang lớp bọn nhóc tập cùng nhé!

Ha ha... Tôi sung sướng cười trong bụng. Đẩy gã sang học cùng với bọn nhóc thật là cao kiến. Cho gã tập cùng bọn nhỏ là vinh dự lắm rồi, lấy đâu ra vinh dự được đấu cùng sư phụ này.

- Sư phụ cứ sắp xếp. Đệ tử này nghe theo. Miễn là học có tiến bộ.

Lâm có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời. Sự thật là hai tháng sau đó gã phải thường xuyên học cùng bọn nhỏ trong lớp cơ bản tôi dạy mà không được học riêng buổi nào dù tiền học phí vẫn là đóng cho lớp Vip. Cứ nghĩ gã sẽ phản đối và báo cáo lên Ban Giám đốc nhưng vẫn không thấy gã có ý kiến gì. Dù sao đã hứa hết hai tháng, tôi đành cùng gã trở về phòng tập riêng của hai thầy trò.

- Anh đã hoàn thành khóa học cơ bản nhanh hơn tiến độ. Để tiếp tục học có thể vài buổi nữa chúng ta sẽ chính thức giao đấu và cùng nhau luyện tập nếu anh muốn.

- Được, sư phụ lên kế hoạch như thế nào thì đệ tử nghe theo thế ấy.

Chợt nhớ lại chuyện lúc sáng ở buổi tổng kết bài múa “Nửa vầng trăng” để vài ngày nữa đi dự thi, Thi có vẻ buồn bã tâm sự với tôi vì sự thay đổi của Lâm trong vòng một tháng qua. Sợ chuyện tình cảm sẽ làm ảnh hưởng đến tâm lí của con bé khi đi thi, tôi nghĩ mình nên dò hỏi điều gì đó từ Lâm.

- Dạo này tôi thấy anh có vẻ tâm trạng. Có chuyện gì không vui à?

- Sư phụ muốn nghe chứ? - Lâm hỏi lại tôi.

- Nếu anh muốn nói. - Tôi đáp lại.

- Sư phụ yêu ai chưa? Yêu rồi đúng không? Nếu không gặp người ấy, sư phụ cảm thấy thế nào?

Hừm... Gã ám chỉ tôi và Tiến đây mà. Nhân cơ hội này phải nói rõ cho gã biết, Đại ca Hùng này không đồng tính đâu nhé. Nghĩ vậy, tôi phịa ra.

- Tất nhiên, tôi sắp hai mươi hai tuổi rồi thì phải có người yêu chứ. Bạn gái tôi ấy hả? Nếu không gặp thì...

- Bạn gái? Sư phụ có bạn gái? - Lâm ngạc nhiên.

Tên điên này, gã kêu lên cái gì chứ. Tôi nghiến chặt răng mà nói.

- Tôi là đàn ông, không yêu con gái thì yêu con trai à? Hay anh có lỗi về giới tính nên bạn gái anh giận dỗi, khiến gần đây tâm trạng anh có vấn đề?

- Cô bé mà sư phụ gặp đi cùng tôi không phải bạn gái tôi. Tôi chỉ xem cô bé đó như em gái. Nhưng gần đây cô bé đó không hiểu, cứ đòi hỏi hơn nữa nên tôi đang rất khó xử.

Thôi chết. Nếu Thi mà biết điều này thì không hiểu tâm trạng của con bé sẽ thế nào? Mấy ngày nữa thôi là chúng tôi lên đường vào Sài Gòn dự thi rồi. Nhất định không được để con bé phân tâm và buồn bã được.

- Anh định thế nào? Nếu không yêu thì cũng đừng gieo rắc hy vọng. Còn đã lỡ gieo rắc hy vọng rồi thì nên cố gắng mà mở lòng. Đùng một cái chối bỏ, đối phương sẽ khó lòng mà chấp nhận được.

Lâm thở dài rồi khẽ lắc đầu.

- Sư phụ nói phải lắm. Có lẽ nên để cô bé đi thi về rồi đệ tử mới quyết định rõ xem tâm tư tình cảm của mình thế nào. Ha ha... Cảm ơn sư phụ đã chịu ngồi nói chuyện.

Lúc này tôi mới phát hiện ra, mình và Lâm đang ngồi rất gần nhau trên sàn tập. Ngoài lúc tập võ ra, tôi chưa bao giờ cho phép gã lại gần, lúc nào khoảng cách cũng phải hơn năm bước chân. Hèn gì mà gã phá lên cười vui vẻ như vậy. Nhưng dù sao gã cũng còn biết suy nghĩ, đợi Thi tham gia cuộc thi về rồi mới nói chuyện là một ý tốt. Câu nói này của gã có thể khiến tôi ăn ngon, ngủ yên cho đến khi từ Sài Gòn trở về rồi.

- Tuần tới nhà tôi có việc bận. Anh được nghỉ nhé. Tuần tiếp theo sẽ học bù.

- Sư phụ có việc gì? Sao lại vắng mặt?

- Chuyện riêng, anh không cần biết. Giờ tập cũng hết rồi, anh có thể về. - Tôi cố nói bằng giọng ồm ồm và không chút cảm xúc.

Đợi gã về trước, tôi thu dọn lại phòng tập, định với tay tắt đèn thì Tiến bất ngờ xuất hiện.

- Cậu làm gì mà hôm nay tôi thấy hai người ngồi nói chuyện thân nhau thế? Cậu thích anh chàng Lâm này à?

- Ừ, thích! - Tôi thản nhiên, cố tình chọc Tiến.

- Cậu điên à? Anh ta có bạn gái rồi. Hơn nữa đâu biết cậu là con gái.

- Có bạn gái thì đã sao? Tôi thích anh ta thôi mà. Làm gì mà cậu phản ứng ghê thế?

- Nhưng không được... Cậu bảo sẽ sống độc thân cơ mà.

- Bây giờ tôi thay đổi rồi. Anh Lâm này rất thú vị. - Tôi cười.

Nhìn vẻ mặt nghệt ra và căng thẳng của Tiến, tôi càng cười lớn hơn:

- Đùa thôi, làm gì mà cậu tưởng thật. Tôi vốn dĩ không có hứng thú với chuyện tình yêu.

Mặt mày Tiến giãn ra sau câu trả lời của tôi. Nói vậy thôi nhưng trong lòng tôi lại đang nhộn nhạo một cảm giác khó diễn tả. Không thể nào hiểu được bản thân, hình như thời gian qua tiếp xúc với Lâm tôi cứ có cảm giác bồn chồn, không yên. Gã rất hay lén nhìn tôi khi tôi là Hùng, là sư phụ của gã. Bị phát hiện, gã lại giả vờ quay đi chỗ khác. Mỗi lần nhìn trộm, bị tôi bắt gặp trừng mắt lên giận dữ, gã lại rối rít hỏi một câu gì đó vu vơ cho đỡ ngượng ngùng.

Thỉnh thoảng Lâm đến trường đón Thi, gặp tôi trong vẻ yêu kiều, dịu dàng là Nhung thì gã lại lạnh lùng, khó chịu và có vẻ không có cảm tình với tôi một chút nào. Gã đúng là rất khó hiểu và vô cùng dở hơi. Khi tôi là một cô gái xinh đẹp thì gã không ưa mắt. Khi tôi biến thành một cậu con trai lấc cấc, ngổ ngáo và trịch thượng thì gã lại tôn tôi lên làm sư phụ và không ít lần nhìn trộm. Ôi, đừng nói với tôi Lâm là người đồng tính nhé? Hay vì thế mà gã hiểu lầm tôi đồng tính và muốn học võ để tiếp cận với tôi? Tôi đã làm gì mà lại dính vào những suy đoán dở hơi thế này? Đau đầu quá! Thôi, đợi đi Sài Gòn về, cuộc thi kết thúc rồi sẽ nghĩ và tính tiếp!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx